Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2102: Đại Thánh ban thưởng chưởng, Minh Vương xuất quan (2)

Notice: Undefined offset: 214
Giọt nước màu bạc nổi lên và liên tục thay đổi hình dạng trong lòng bàn tay của Bộ Phương.
Sau đó, bất ngờ bắn ra, đập vào phía trên trái tim của bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh đó, tựa như một con mèo ngửi được mùi cá vậy.
Trong nháy mắt, giọt nước màu bạc đó tan chảy ra, hoàn toàn bao phủ lấy trái tim của bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh.
Hửm?
Gã Tiểu Thánh ở phía xa đã không còn điều khiển được bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh của mình nữa, mà chỉ bỏ trốn chạy thoát thân.
Mà Kiếm Oa Hủy Diệt chạy nhanh như cắt trên suốt cả dọc đường và theo sát phía sau tên sát thủ Hắc Điện kia.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng đã dần dần áp sát hơn...
Sát thủ Hắc Điện nhìn chiếc Kiếm Oa đang bay lơ lửng đến kia, sắc mặt chợt trở nên méo mó điên cuồng.
Năng lượng khắp trên người hắn hoàn toàn hội tụ, hóa thành một chiêu thức lao ầm ầm về phía Kiếm Oa, muốn làm cho Kiếm Oa nổ tung ra.
Tuy nhiên, đáng tiếc là…
Kiếm Oa đã phát nổ rồi, nhưng lại không phải là bị một chiêu đó của hắn làm nổ tung.
Một tiếng bùm vang lên...
Phong Cuồng Kiếm Oa phát nổ phía trước chỗ cách cường giả Hắc Điện không xa...
Hào quang rực rỡ chói lóa mà gai mắt, như hóa thành ánh mặt trời thiêu đốt trong màn đêm đen kịt, chiếu sáng toàn bộ Thánh Khôi Thành.
Ánh sáng rực rỡ khiến tất cả mọi người đều phải ngẩn ngơ ngước nhìn...
Ầm! ! !
Một tiếng nổ vang.
Kiếm ý bắn ra cuồn cuộn.
Một sợi, hai sợi, ba sợi...
Vô số luồng kiếm ý quét ra tựa như Vạn Kiếm Quy Tông, không ngừng quét ngang, vụt qua nhanh như cắt trên bầu trời.
Hàng vạn kiếm ý hóa thành một quả cầu tròn, khóa chặt sát thủ Hắc Điện lại ở bên trong đó.
Xẹt xẹt một tiếng...
Gã sát thủ Hắc Điện thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị luồng kiếm ý đáng sợ bóp nghẹt, máu chảy đầm đìa, từ từ ngã xuống...
Tất cả mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi khi nhìn thấy một màn như vậy.
Toàn thân Trương Cầu Bại run lẩy bẩy, vội vàng xoay người bỏ chạy thục mạng về phía xa xa một cách không hề do dự.
Bởi vì hắn cảm nhận được luồng năng lượng của Kiếm Oa đang không ngừng khuếch tán...
Vút vút...
Đám người Trương Cầu Bại và Lỗ Vũ điên cuồng tháo chạy.
Chỉ một lúc sau, bọn chúng đã chạy trốn đến một nơi thật xa, cách rất xa nơi này.
Mà quả cầu chứa đầy kiếm ý đã được ấp ủ trong một thời gian dài kia bỗng bất ngờ nổ tung vào lúc này...
Một tiếng nổ bùm vang vọng.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm ý tỏa ra như tơ như sợi.
Dường như sóng khí đang bay tán loạn, tràn ra khắp mọi hướng...
Những luồng kiếm ý khủng khiếp như muốn chém nát tất cả mọi thứ!
Bộ Phương liếc nhìn đòn tấn công kinh hoàng đang ập đến như một làn sóng... sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Cho dù là hắn cũng không thể nào chống lại uy lực của Kiếm Oa.
Đột nhiên.
Ngay khi Bộ Phương đang chuẩn bị tiến vào bên trong Điền Viên Thiên để nương náu, thì đột nhiên, giọt nước màu bạc đang bọc lấy trái tim của bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh kia chợt di chuyển, nổi lềnh bềnh trước mặt Bộ Phương, nó biến thành một bức tường bạc khổng lồ, chặn lại sự bắn phá của kiếm ý.
Bùm bùm bùm bùm!
Từng luồng kiếm ý đập ầm ầm vào trên đó, làm xuất hiện những vết kiếm lốm đốm ở trên bức tường, trông có chút giật mình.
Một cỗ uy áp vô thượng bất ngờ ập đến từ trên bầu trời.
Một bóng người đang bước trên không trung đi tới.
Ở trên đầu, giống như có một thế giới nhỏ đang treo lơ lửng ở trong đó.
Từng luồng Thiên Đạo Ý Chí như ẩn như hiện đang xoay vòng tròn ở trên thế giới nhỏ đó.
Bóng người đó vừa xuất hiện, khí cơ liền lan rộng ra.
Mở tay ra.
Lòng bàn tay của hắn đột nhiên biến ra to hơn, tựa như hóa thành một mảnh trời, bao phủ khắp toàn bộ Thánh Khôi Thành.
Rầm rầm...
Kiếm ý đang cắt qua, liên tục chém vào trên lòng bàn tay đó...
Tiếng leng keng vang lên không dứt.
Đây là cường giả Đại Thánh của Thánh Khôi Thành đã xuất thủ...
Đương nhiên, Đại Thánh này sẽ không cho phép những loại thủ đoạn có mức độ hủy diệt như vậy phát nổ trong Thánh Khôi Thành.
Không biết đã trôi qua bao lâu, uy lực của Kiếm Oa mới chậm rãi biến mất.
Bàn tay của vị Đại Thánh này đã sớm chằng chịt những vết kiếm...
Vút vút...
Vị Đại Thánh này thu bàn tay lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cùng lạnh lùng.
Hắn nhìn thẳng vào Bộ Phương.
Loại thủ đoạn này đã có thể miễn cưỡng uy hiếp được Đại Thánh rồi.
Chỉ một tên Tiểu Thánh Nhất Chuyển cỏn con mà đã có thực lực như thế này rồi sao?
Nếu như có thể chỉ để cho Minh Ngục sử dụng loại thủ đoạn này...
Tiểu Bạch hóa thành vách tường màu bạc kia đã nhanh chóng khôi phục lại, từ từ biến thành dáng vẻ quen thuộc đứng chắn trước người Bộ Phương.
Thân hình tròn trịa, cái bụng bầu bĩnh và đôi mắt máy móc màu xanh thẳm trông cực kỳ quen thuộc.
Vẫn là Tiểu Bạch thân quen, vẫn là cảm giác thân thuộc đó.
Tuy nhiên, Tiểu Bạch vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó mang lại cho hắn cảm giác khác là lạ.
- Ồ? Một cỗ khôi lỗi?
Vị Đại Thánh của Thánh Khôi Thành ánh mắt khẽ di chuyển, đột nhiên rơi vào trên người Tiểu Bạch.
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, một tia kinh ngạc chợt lóe lên.
Ngoại hình của Tiểu Bạch chính là dáng vẻ của khôi lỗi cấp Thánh Minh, nhưng có vẻ tinh xảo hơn nhiều so với khôi lỗi cấp Thánh Minh bình thường...
Tuy nhiên, điều này chẳng qua cũng chỉ hơi thu hút sự chú ý của vị Đại Thánh này mà thôi.
Một bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh còn chưa đến Đại Thánh Cảnh, tất nhiên sẽ không thể lọt vào trong mắt của hắn.
Vụ nổ của Kiếm Oa đã được giải quyết, tâm thần của vị Đại Thánh này khẽ động, ánh mắt lại dán chặt lên người Bộ Phương.
Hắn nhìn Bộ Phương với dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Bạch bay lơ lửng bên cạnh Bộ Phương, hắn đưa bàn tay như hình chiếc quạt lên và sờ chiếc đầu trọc lóc của mình.
Bộ Phương lại nheo mắt, nhìn tên Đại Thánh trên bầu trời kia.
- Thánh Khôi Thành là tòa thành lớn của Minh Khôi Nhất Mạch ta, ngươi lại dám sử dụng loại thủ đoạn như thế này ở trong thành, thực sự là tội lớn đáng phải chết, ngày hôm nay ta sẽ ban cho ngươi một chưởng, nếu như sau khi chịu một chưởng này mà ngươi vẫn không chết... thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Đại Thánh nhàn nhạt nhìn Bộ Phương, ánh mắt cao cao tại thượng giống như đang nhìn một con kiến hôi.
Ngay sau đó.
Âm thanh ầm ầm bất ngờ vang lên.
Toàn bộ Linh Khí giữa đất trời đều bắt đầu được cuốn lên.
Vị Đại Thánh kia chậm rãi giơ một tay lên.
Lòng bàn tay đánh về phía Bộ Phương.
Trên bầu trời, vô vạn năng lượng hội tụ lại, hóa thành một bàn tay che khuất cả bầu trời...
Một chưởng này ẩn chứa vô số uy áp, mang theo khí tức tử vong khiến người ta phải run sợ.
Uy áp Lăng Trần chỉ vỏn vẹn là một chưởng, nhưng lại có thể thu hẹp hoàn toàn tất cả mọi không gian ở xung quanh Bộ Phương.
Bộ Phương bay lơ lửng trong hư không...
Hai mắt nhìn chằm chằm vào tên Đại Thánh nọ.
Tứ đại Khí Linh ở trong Tinh Thần Hải đều đồng thời rống lên.
Huyền Vũ lười biếng cũng mở mắt ra.
Giờ khắc này, dường như cái chết thật sự sắp ập đến.
Một tiếng nổ ầm đột nhiên vang lên bên trong Minh Vương Cung của Địa Ngục.
Toàn bộ mặt đất dưới đáy của Minh Vương Cung đều sụp đổ trong nháy mắt, sau đó từng dòng nước lũ cuồn cuộn bắt đầu dâng lên.
Cẩu Gia nằm ở nằm trên mặt đất, híp mắt nhìn cảnh tượng này.
Đột nhiên, tâm thần của Cẩu Gia khẽ động, vểnh chiếc đầu chó của mình lên.
Đôi mắt chó bỗng trở nên hết sức sắc bén...
- Những lão thất phu của Minh Ngục kia lại dám ra tay với tiểu tử Bộ Phương? Đã không biết xấu hổ đến mức độ này rồi sao?
Sau đó, Cẩu Gia ngẩng đầu chó lên, phát ra một tiếng gầm gừ.
Tiếng chó sủa giống như trực tiếp sủa thẳng lên trời!
Rầm rầm rầm!
Hư không bị xé toạc, một vết nứt lớn chợt xuất hiện.
Cẩu Gia bước từng bước uyển chuyển đầy mê hoặc đi vào trong đó.
Dưới đáy Minh Vương Cung đổ nát...
Một tiếng cười thật lớn với vẻ phóng đãng đột nhiên vang lên!
- Này chó ghẻ! Đợi bản vương một lát!
Ngay sau đó, một bóng đen lao vút qua hư không trong tích tắc, chui tọt vào trong khe hở, sau đó vết nứt liền lại chỉ trong chớp mắt.
Ứng Long cầm Hư Không Chi Nhãn với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác...
Minh Vương đại nhân vừa mới xông qua Quỷ Vương Quan, chạy theo tiếng gọi của tên chó ghẻ kia rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận