Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 934: Tranh đoạt móng Thao Thiết nướng áp lò (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng mà lại bị Sở Trường Sinh ngăn trở.
- Tiểu Nha à, linh hồn Thao Thiết trong cơ thể ngươi vừa mới bị rút đi, không nên tiếp xúc thịt Thao Thiết sớm như vậy đâu... Để Đại trưởng lão giúp ngươi nếm thử hương vị như thế nào đi...
Sắc mặt Sở Trường Sinh lạnh nhạt, tóc trắng râu trắng, có phần bay bổng phất phơ, bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Tiểu Nha vẻ mặt bối rối, không thể ăn sao? Vì cái gì chứ?
- Lão đầu tử... ngươi xác thực không nói đạo lí nha, cái gì gọi là ngươi nếm thử giúp chứ? Với quan hệ của Tiểu Nha và bổn công tử, khẳng định nên là bổn công tử nếm giúp nàng chứ... Ngươi vẫn nên đợi phần móng Thao Thiết nướng tiếp theo đi.
Nam Cung Vô Khuyết miệng cười toe toét, tròng mắt đều cơ hồ muốn trừng rớt ra ngoài, khuôn mặt gần như áp sát chạm vào móng Thao Thiết nướng, nói một cách rất tự nhiên.
Dương Mỹ Cát và ma nữ An Sinh tự nhiên cũng mở to hai mắt nhìn, bọn họ sẽ không nhượng bộ.
Món móng Thao Thiết nướng này thực sự quá hấp dẫn, hương vị thật là làm cho người ta say mê rồi!
Sở Trường Sinh bị cự tuyệt lập tức không vui:
- Các ngươi mấy tên nhóc con này, lão phu chính là Đại trưởng lão Thao Thiết Cốc, gần như là tồn tại Thần Hồn Cảnh ngưng tụ tám Đạo Hồn Thê. Chẳng lẽ còn sẽ lừa đồ ăn các ngươi sao? Thao Thiết khi còn sống trời sinh tính tình bạo ngược, thịt của nó cũng không phải có thể tùy tiện ăn dễ dàng như vậy... Các ngươi cũng đừng nói lão phu lấy thế đè người, hôm nay lão phu muốn nếm thử trước!
Hiếm khi gặp được món ngon hấp dẫn mà Sở Trường Sinh thấy hứng thú, tự nhiên Sở Trường Sinh sẽ không lùi bước, với tư cách Đại trưởng lão Thao Thiết Cốc, gặp được mỹ vị mà rút lui... thì thật xấu hổ quá!
Tuy nhiên, ngay sau khi khí thế khổng lồ của Sở Trường Sinh áp bách bọn người Nam Cung Vô Khuyết, một thân ảnh không biết lúc nào đã lẻn đến bên cạnh đầu của ông ta.
Cẩu Gia toàn thân đều là thịt mỡ đang rung rung, trong mắt chó toát ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Nó không hề để tâm đến khí thế Sở Trường Sinh bắn ra, cũng không để ý đến ánh mắt có vẻ kinh ngạc của những người khác.
Nó trực tiếp duỗi ra chân chó, bắt được móng Thao Thiết nướng, miệng chó cắn mạnh xuống dưới một phát.
Bẹp...
Một miếng thịt bị lưỡi nó cuộn vào trong miệng, cảm giác thơm ngon kích thích vị giác của nó, khiến toàn bộ lớp lông trên khắp người như muốn bay lên tận trời!
- Gâu! Thật là mỹ vị nha! Dù sao cũng là thịt linh thú cấp bậc Đại Năng... Càng ngày càng chờ mong Bộ tiểu tử làm thành Thao Thiết Túy Bài Cốt rồi!
Cẩu Gia cắn một cái, mắt chó đều trở nên mê ly, thịt mỡ trên mặt rung loạn, không ngừng cắn xuống phần móng Thao Thiết nướng áp lò.
Khóe miệng Sở Trường Sinh co quắp...
Ánh mắt của những người khác nhìn xem ông ta cũng tràn đầy hả hê.
- Sở Đại trưởng lão, ngươi ngược lại là đang lấy thế áp... chó à?
Nam Cung Vô Khuyết nghiêng người dựa vào trên mặt ghế, phổng lỗ mũi nói kháy Sở Trường Sinh.
Bọn người Dương Mỹ Cát khẽ nở nụ cười.
Tại thời điểm bọn họ tranh đoạt mâm móng Thao Thiết nướng đầu tiên thì Bộ Phương vừa vặn hoàn thành mâm móng Thao Thiết nướng thứ hai.
- Tiểu U, bưng thức ăn.
Bộ Phương theo thường lệ hô hào bên trên cửa sổ ở đằng kia.
Nhưng vào lúc này, Tiểu U lại phớt lờ lời nói của Bộ Phương, nàng đang gặm móng Thao Thiết nướng vui tới quên trời quên đất, cả miệng đều đầy dầu luôn đây này!
Móng Thao Thiết nướng bỏ thêm tương Thâm Uyên Lạt Tiêu tuyệt đối là món ăn ngon tuyệt cú mèo có thể khiến người ta khó có thể kiềm chế được bản thân!
- Tiểu nha đầu, ngươi đi.
Trong miệng Tiểu U nhét đầy thịt, hàm hồ hờ hững nói với Tiểu Nha.
Con mắt Tiểu Nha lập tức sáng ngời, hấp tấp nhảy xuống ghế, chạy tới phía cửa sổ nhận lấy phần móng thứ hai trong tay Bộ Phương.
Trong quá trình mang nó qua, tiểu nha đầu cũng ra dáng học theo Tiểu U, cắn một cái.
Nhưng mà cái móng Thao Thiết đó còn lớn hơn đầu nàng, khiến nàng đi đường có hơi loạng choạng bất ổn.
- Ôi... Tiểu nha đầu của ta... để Vô Khuyết ca ca đẹp trai anh tuấn tới giúp ngươi.
Nam Cung Vô Khuyết thấy một màn như vậy, thân hình lập tức chạy nhanh tới.
Giúp Tiểu Nha bưng mâm đồ ăn, cưng chiều nói.
Sau khi cưng chiều xong, quay đầu lập tức một ngụm cắn xuống móng Thao Thiết.
Sở Trường Sinh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một người không biết xấu hổ đến như vậy!
Một khi cái móng Thao Thiết này đặt ở trên bàn, nhất định là của Sở Trường Sinh đấy, bởi vì Cẩu Gia đã có ăn, cho nên bây giờ ông ta có thể lấy thế đè người!
Râu ria tức giận dựng hết cả lên.
Một mâm kế tiếp, Dương Mỹ Cát và An Sinh trông bầu vẽ gáo thuận tiện đi ra.
Sở Trường Sinh càng tức giận đến bay luôn cả râu ...
Một mâm cuối cùng...
Sở Trường Sinh đã có kinh nghiệm, Bộ Phương còn chưa hô lên, ông ta đã phất tay áo đứng lên, bay tới chỗ cửa sổ đứng đợi móng Thao Thiết xuất hiện.
Tuy nhiên, thứ đáp lại ông ta lại là một cái ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc.
Bộ Phương bưng mâm móng Thao Thiết nướng đi ra từ trong phòng bếp, nhìn xem Sở Trường Sinh nửa ngồi nửa đứng tại chỗ cửa sổ, vẻ mặt không nói nên lời.
- Đến đây đi, mâm cuối cùng rồi.
Bộ Phương nói ra, Sở Trường Sinh vui vui vẻ vẻ.
Mâm cuối cùng, hai cái móng... Ở đây vừa đủ hai người, thật tốt!
Sở Trường Sinh vui thích chờ mong được nhấm nháp thịt Thao Thiết, ông ta thật sự có quá nhiều kỳ vọng đối với thịt Thao Thiết.
Nhưng mà ngay sau đó, ông ta ngây dại.
Bởi vì Bộ Phương một tay bưng mâm sứ thanh hoa, một tay như lẽ đương nhiên mà bốc lên một phần móng Thao Thiết nướng, cắn mạnh một cái.
Sở Trường Sinh ngẩn ngơ...
Ài... Đầu bếp cũng ăn sao? Vậy là không phải chỉ còn lại có một cái thôi hả?
Sở Trường Sinh nhìn thoáng qua Lạc Đan Thanh trọng thương ho ra máu đang đáng thương ngồi ở đằng kia chờ mong món móng Thao Thiết nướng... râu lại lần nữa tức vểnh lên trời.
Tức chết lão phu rồi! Ăn một phần móng Thao Thiết thôi vì sao mà lại khó như vậy chứ!
Bộ Phương đặt mâm sứ thanh hoa lên bàn, liếc nhìn Sở Trường Sinh và Lạc Đan Thanh, cắn một miếng móng Thao Thiết nướng bắn tung tóe mấy giọt dầu, trên mặt hắn toát ra một tia say mê. Đồng thời hắn lấy Long Cốt Thái Đao ra ngoài, chém xuống một đao, lập tức chặt phần móng đó thành hai phần bằng nhau.
- Như vậy thì cũng không cần xoắn xuýt nữa rồi... Ăn đi.
Bộ Phương mới thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận