Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3121: Cá hấp nấm hương (1)

Điểu Gia rời đi, cuộc sống của Bộ Phương lại trở về như cũ. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Nấu những món ăn bình thường nhất, hưởng thụ mỹ vị mà thiên nhiên mang tới. Đơn thuần mà không làm bộ.
Mắt cơ giới của Tiểu Bạch ảm đạm, giống như cũng trở nên vụng về hơn. Tiểu Bát thỉnh thoảng sẽ leo lên đầu Tiểu Bạch, xoay xoay cái cổ gà, kêu to vài tiếng. Thỉnh thoảng thì lắc cái mông chạy vào trong đồng ruộng, đuổi bắt côn trùng. Một con gà Bát Trân bất phàm thế mà bây giờ lại trở thành một con gà nơi núi rừng bình thường như vậy.
Bộ Phương vô cùng hài lòng hoặc nói là hắn rất hưởng thụ cuộc sống như vậy. Lúc nhàm chán sẽ nghiên cứu các món ăn ngon. Nghiên cứu mỹ thực trở thành niềm vui thú duy nhất của hắn trong mấy ngày này.
Dưới núi, loạn thế.
Chiến loạn không ngừng phát sinh, chém giết thảm khốc, khói lửa liên miên.
Bộ Phương ở trên núi cách biệt với thế gian. Đã lâu rồi hắn không xuống núi, cũng không tới thôn đổi gạo. Tuyết trắng xóa rơi xuống, mặt đất trước nhà gỗ được phủ một lớp tuyết dày.
Tiểu Bạch ngồi trong sân, nhìn ngây ngô như bị tuyết đắp thành một người tuyết vậy. Trên đỉnh đầu Tiểu Bát có một túm tuyết, đang chạy tung tăng trên sân.
Bộ Phương mặc một cái áo dày, thở khẽ sưởi ấm tay.
Ngọn lửa bùng lên, nước nóng trong nồi tỏa hơi hơi ấm. Bộ Phương lấy chén trà, bỏ những lá trà vào. Lá trà này là đặc sản trên núi, số lượng cực ít, Bộ Phương chỉ tình cờ phát hiện được.
Mở chén trà đổ nước vào. Lá trà được thấm đẫm, mùi thơm tràn ngập, lượn lờ quanh quẩn khắp nơi. Lá trà xoay một vòng trong chén. Nước trà đang từ màu trong suốt dần chuyển thành xanh biếc.
Bộ Phương nâng chén trà lên, phất áo ngồi trên ghế, nhìn tuyết trắng mênh mông ở bên ngoài.
Cuộc sống những ngày qua, hắn cũng không biết đã ở trong núi bao lâu rồi. Hắn uống một ngụm trà, xua tan sự lạnh lẽo của mùa đông, ngồi trên ghế rất lâu.
Bộ Phương trở lại trong phòng, cầm cái cuốc đi lên núi. Tuy mùa đông nên nguyên liệu nấu ăn trên núi suy giảm rất nhiều, nhưng hắn cũng không quan tâm. Tìm được nguyên liệu nấu ăn chính là cái duyên.
Tiểu Bạch cũng yên tĩnh đi theo sau hắn. Một người một con rối đi lên núi.
Tuyết đầy trời, trước mặt là một khoảng trắng mênh mông. Muốn tìm nguyên liệu nấu ăn quả thật rất khó khăn.
Phía xa, có một con thỏ tuyết đang nhảy, Bộ Phương nhìn thấy nhưng không làm gì. Hắn khiêng cái cuốc yên tĩnh đi theo con thỏ.
Con thỏ kia cứ thể nhảy vào một cái ổ, trong ổ có mấy con thỏ con vây quanh, cái đầu nhỏ đáng yêu di chuyển.
Bộ Phương mỉm cười, nhìn ra xa một chút rồi vác cuốc rồi đi. Trên núi tuyết ngoại trừ thỏ tuyết ra còn nhiều nguyên liệu nấu ăn khác. Mà nấm hương cũng là một loại.
Những cây nắm hương nho nhỏ bám trên cành cây, bị tuyết rơi mà rớt xuống giống như một bông hoa nở rộ. Bộ Phương vui vẻ hái nấm, để vào trong giỏ sau lưng.
Mùa đông hàng năm hắn sẽ lên núi hái nấm hương, lúc này là lúc nấm hương mọc động lòng người nhất. Sau khi Bộ Phương hái xong thì phơi khô nấm dưới ánh mặt trời. Đương nhiên nấu trực tiếp cũng vô cùng ngon.
Bộ Phương cũng không rời đi ngay, hắn đi bộ ở trên núi. Một con sói đói bụng đã để mắt tới Bộ Phương, nhào về phía hắn.
Con sói hoang dã đã vô cùng đói, tuy Tiểu Bạch đã vụng về đi rất nhiều nhưng một bàn tay cũng khiến con sói kia không đứng nổi dậy.
Bộ Phương vui vẻ trói chặt con sói lại, ném vào trong giỏ, bởi vì con sói khá nặng nên hắn để Tiểu Bạch đeo giỏ.
Thu hoạch đương tương đối khá Bộ Phương vẫn không có ý định trở về. Hắn đi vào hồ nước trong núi, bề mặt hồ là một tầng băng thật dày. Cá mùa đông mới là lúc béo khỏe nhất. Đương nhiên hắn sẽ không buông tha cho mỹ vị này rồi. Hắn chọc một lỗ thủng trên tảng băng, chỉ chốc lát sau, một con cá béo đã vào trong giỏ.
Lúc này Bộ Phương mới thỏa mãn mà rời khỏi hồ nước. Hắn vừa đi vừa ngâm nga bài hát dưới đầy trời tuyết trắng. Không thể không nói nhiều năm như vậy rồi mà khả năng ca hát của Bộ Phương vẫn không tiến bộ xíu nào.
Trở về nhà, ban ngày vào mùa đông trở nên ngắn ngủi, nhiệt độ giảm sâu xuống. Bộ Phương nhóm lửa, rửa sạch cá. Rồi lấy nấm hương đã phơi khô ra. Nấm hương sau khi phơi khô có một mùi thơm đặc biệt. Hắn nấu cá và nấm cùng một nồi.
Hơi nóng bừng bừng tỏa lên.

Soạt soạt!
Tuyết bị giẫm nát, ánh mắt sắc bén bắn ra. Tuyết từ trên cành cây bị rung xuống, đao khí đáng sợ tung hoành trong rừng rậm, vô số cây bị chém đổ. Tiếng thở dốc kịch liệt vang vọng.
Một bóng người mặc áo giáp đã nhuốm màu, trên vai không ngừng có máu chảy xuống, vảy vào tuyết trắng khiến cho tuyết đều bị hòa tan.
Tóc tai hắn bù xù, sắc mặt tái nhợt. Người này đã leo lên tới đây dưới sự đáng sợ của đất tuyết. Thỉnh thoảng quay lại nhìn về phía sau, có truy binh đang đuổi giết.
Uỳnh…
Từng mũi tên như tản ra hơi lạnh phóng đi trong đêm tối, đuổi theo nam tử đang bị thương kia.
Phập phập!
Từng mũi tên bắn ra trên mặt đất, tuyết trắng tung bay. Đồng tử nam tử kia đột nhiên co rụt lại. Thân thể cuốn một cái, sức lực lớn từ đất như truyền lên, thân thể xoay tròn. Một mũi tên gào thét qua.
- Độc Cô Vô Song… ngươi trốn không được đâu! Uổng công được xưng là thập đại kiếm khách thủ của Đế Quốc vậy mà trốn như chó nhà có tang, đúng là làm nhục uy danh!
Âm thanh nhàn nhạt vang lên. Sau đó, sau lưng hắn là từng bóng thích khách áo đen đạp tuyết mà đi, trên thân những thích khách này đều bộc phát chân khí. Tốc độ cực kỳ nhanh. Nam tử bị thương kia phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bò về phía trước. Bảo kiếm trong tay hắn bỗng dưng vung lên. Kiếm khí sắc bén, chém về phía những thích khách kia. Đối phương đồng thời giơ tay lên, từng thanh kiếm nắm chặt trong tay. Đầu kiếm giơ lên.
Phốc phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận