Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1203: Một trăm vạn nguyên tinh một miếng thịt (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những lời của Bộ Phương khiến cho tiếng cười vang dội trong nhà hàng đột nhiên dừng lại.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn Bộ Phương bằng vẻ mặt đầy ngơ ngác, hắn dường như có chút không hiểu được những lời mà Bộ Phương nói.
Cái gì mà hắn ăn que cay trông rất vui vẻ, không cần ăn Bít Tết Rồng làm gì chứ.
Chẳng lẽ ăn que cay thì không thể ăn Bít Tết Rồng sao? Tại sao hắn lại không thể ăn cả hai món chứ?
- Bộ Phương, đừng thấy chỉ vì bản vương đẹp trai, mà ngươi muốn lừa gạt bản vương như thế nào thì lừa, chúng ta đều là người một nhà, dù thế nào thì ngươi cũng phải để lại cho bản vương một miếng đấy!
Minh Vương lắc lắc sợi tơ, nói.
- Không có.
Bộ Phương lắc đầu.
- Phụt ha ha ha... ! Không phải ngươi là người của mình sao? Ngươi thế mà lại vênh váo tự đắc! ngươi tiếp tục lên mặt đi!
Mạc Thiên Cơ không nhịn được mà phá lên cười, nhìn thấy dáng vẻ chịu khuất phục kia của Minh Vương Nhĩ Cáp, hắn liền cảm thấy sảng khoái trong lòng, giống như là loại cảm giác sảng khoái cuộn trào mãnh liệt trong bụng ngay lập tức sau khi uống một ngụm nước mát lạnh vậy.
Nó thật sự là... vui thích!
Trong quán ăn, tiếng cười lớn lại vang lên quanh quẩn một lần nữa.
Tiếng cười này khiến cho biểu cảm trên mặt của Minh Vương Nhĩ Cáp có chút xấu hổ, đúng là tiểu nhân đắc chí!
Minh Vương rất tức giận, nhìn Mạc Thiên Cơ đang cười to không ngừng kia, chỉ muốn cưỡng ép bắt hắn lại rồi lột sạch quần áo của tên hàng vênh váo này ra, sau đó ném hắn ra ngoài.
Ồ... Cái này có vẻ như là một ý kiến thật sự không tồi.
Hai mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp chợt sáng lên, lập tức nheo lại mắt nhìn Mạc Thiên Cơ, ánh mắt kia, khiến cho Mạc Thiên Cơ dựng hết lông tơ toàn thân.
Tiếng cười cũng tự nhiên mà dừng lại.
- Ngươi muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, Bộ lão bản, chúng ta hãy nói tiếp về chuyện Bít Tết Rồng đi, Mạc Thiên Cơ chóp chép miệng, trong lòng có chút xót xa, nghĩ đến Thánh Sư của Thiên Cơ Thánh như hắn, thế mà lại bị chịu khuất phục vô số lần trong cùng một quán ăn.
Chuyện này quả thực là... vô cùng uất ức.
- Ngươi cũng không cần cười, ngươi cũng phải tự mình mua Bít Tết Rồng cho ngươi.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc Mạc Thiên Cơ một cái rồi nói.
- Mua? Giá cả như thế nào?
Mạc Thiên Cơ sững sờ.
Bộ Phương không nói gì, chỉ giơ ngón tay lên chỉ về vào thực đơn trên vách tường kia.
Trên thực đơn có thêm một món ăn đó là Bít Tết Rồng Barbie chín bảy phần.
Giá cả, một trăm vạn nguyên tinh.
Một trăm vạn nguyên tinh...
Mạc Thiên Cơ nhìn cái giá kia, sắc mặt lập tức rũ xuống, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Một trăm vạn nguyên tinh chỉ để ăn một miếng thịt sao?
Mẹ kiếp! Cái giá này đã sắp bằng cả một nửa mỏ nguyên tinh cỡ nhỏ rồi, tiêu một số tiền bằng một nửa mỏ nguyên tinh cỡ nhỏ chỉ để ăn một miếng thịt...
Mạc Thiên Cơ vẫn cảm thấy có chút đau xót trong lòng.
- Ha ha ha... ! Cho ngươi vênh váo! Con mẹ nó, ngươi tiếp tục lên mặt đi chứ!
Minh Vương Nhĩ Cáp cũng thấy được mức giá kia, mặc dù hắn không biết nguyên tinh là cái gì, thế nhưng hắn có thể nhìn ra được áp lực của nguyên tinh nhiều như vậy từ biểu cảm trên mặt của Mạc Thiên Cơ.
Lúc trước, tiếng cười to kia của Mạc Thiên Cơ khiến cho hắn rất lúng túng, hiện tại hắn cũng muốn cười to để đáp trả lại.
Cái này gọi là không thể vênh váo được quá ba giây, thế giới này thực sự rất công bằng!
- Cười? Không phải chỉ có một trăm vạn nguyên tinh sao? Bổn tôn vẫn có thể lấy ra được.
Mạc Thiên Cơ lườm Minh Vương Nhĩ Cáp một cái, sau đó nhàn nhạt giật giật khóe miệng, lộ ra một tia giễu cợt.
Là một Thánh Sư của Thiên Cơ Thánh, thân phận tôn quý, chỉ một trăm vạn nguyên tinh... nếu chi mạnh tay một chút thì vẫn có thể lấy ra được.
- Được, vậy các ngươi chờ một chút đi.
Bộ Phương quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó thu dọn bộ đồ ăn, xoay người bước vào trong phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm nồng nàn của Thịt Rồng bốc lên, tràn ngập trong không khí một lần nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kích động trong lòng, bởi vì bọn họ biết, miếng Bít Tết Rồng tiếp theo đây chính là món ăn đã thực sự thuộc về bọn họ rồi!
Tuy nhiên, có những người thì vui mừng, nhưng có những người lại buồn rầu.
Minh Vương Nhĩ Cáp là người buồn nhiều nhất, cũng chỉ vì ăn một thanh que cay, kết quả là hắn đã bị Bộ Phương loại ra khỏi danh sách người một nhà.
Cậu thanh niên này... Thật là càng ngày càng nghịch ngợm rồi!
Có điều là... Mùi hương này thơm thật đấy.
Minh Vương Nhĩ Cáp chóp chép cái miệng, ngửi mùi thơm bốc lên tràn ngập trong không khí, hắn thật sự có chút chịu không nổi.
Chẳng mấy chốc, một bóng người mảnh mai và gầy gò chậm rãi bước ra từ trong phòng bếp.
Hắn bưng một khay đồ ăn được đậy bằng một cái nắp đậy thức ăn trên tay.
Hắn đặt đồ ăn lên bàn.
Bộ Phương liếc nhìn mọi người, ra hiệu cho bọn hắn tự chia đồ ăn.
Sau đó, quay người trở lại trong nhà hàng tiếp tục nấu nướng.
Mọi người người đưa mắt nhìn nhau, miếng Bít Tết Rồng đầu tiên này nên đưa cho ai đây?
Thực ra Mạc Thiên Cơ rất muốn, dù sao hắn cũng bỏ tiền ra, phải nên có chút đặc quyền chứ.
Tuy nhiên, hắn đã nghĩ nhiều quá rồi.
Ngay khi hắn vươn tay ra, chiếc chân chó lông lá xồm xoàm kia của Cẩu gia đã lập tức đè lên trên nắp đậy đồ ăn.
Mạc Thiên Cơ sững sờ.
Mắt chó của Cẩu gia liếc xéo Mạc Thiên Cơ một cái, khiến cho toàn thân Mạc Thiên Cơ lạnh run lên.
Mẹ kiếp... đồ chó này... vô lại!
- Cẩu gia được trước.
Giọng nói điềm đạm mà đầy từ tính của Tiểu Hắc vang lên.
Mạc Thiên Cơ không cam lòng, thế nhưng hắn lại không dám.
Dù sao kẻ trước mắt này cũng là... Cẩu gia!
Trong truyền thuyết, hắn là một sự tồn tại còn ghê gớm hơn cả so với Minh Vương Nhĩ Cáp.
Đánh... khẳng định là hắn sẽ đánh không lại rồi, vì vậy Mạc Thiên Cơ chỉ có thể chịu ủy khuất dưới sự chèn ép của Cẩu gia mà thôi.
Chiếc chân chó đầy lông lá kia của Cẩu gia vừa vỗ một cái, chiếc nắp đậy đồ ăn ngay lập tức bị bật ra.
Mùi thơm của Bít Tết Rồng tỏa ra khiến cho nước dãi trong mồm của Cẩu gia đều chảy xuống.
Loảng xoảng...
Cẩu gia loay hoay với con dao và cái nĩa mất một lúc, miệng chó lập tức giật giật, hắn không thể sử dụng được món đồ chơi này với bộ vuốt Linh Lung Cẩu Trảo của hắn.
Tên tiểu tử Bộ Phương này là cố tình có chủ ý đúng không.
Ăn một miếng Bít Tết Rồng mà còn bày đặt tao nhã nữa hả.
Tao nhã thì có thể làm cơm ăn được sao?
Cẩu gia đưa móng vuốt gạt một cái, dao nĩa đều bị gạt sang một bên, hắn há miệng, bắt đầu nhai chọp chẹp miếng Bít Tết Rồng kia.
Miệng chó không ngừng nhai cắn, mùi vị của Bít Tết Rồng vừa vào đến miệng, khiến cho đôi mắt của Cẩu gia càng ngày càng sáng lên.
Những người khác nhìn mà không ngừng nuốt nước miếng, thật là thơm quá đi!
Mạc Thiên Cơ cảm giác trái tim của mình đang run rẩy, nhìn một con chó đang cắn xé miếng thịt mà hắn bỏ ra một trăm vạn nguyên tinh để mua một cách không kiêng kỵ như thế, khiến hắn thật sự cảm thấy trái tim mình như bị chó cắn mất một miếng thịt vậy.
Đau tới nỗi khiến cho nước mắt của hắn sắp chảy ra rồi.
Thật là phung phí của trời mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận