Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 839: Khắc một con cá sấu (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong chớp mắt, cả người Quân Thanh Tiếu có chút sững sờ tại chỗ, khi nhìn tới củ cải được Bộ Phương điêu khắc ra, tinh thần nháy mắt cũng run rẩy không thôi.
Toàn thân nổi da gà chi chít, cả người sững sờ tại chỗ.
Bên trong tâm thần của hắn ta, giống như có một con cá sấu cực kỳ kinh khủng đang há to miệng nhào tới chỗ hắn ta, nháy mắt bọc phát ra lực lượng kinh khủng khiến cho hắn ta nhịn không được mặt mày tái nhợt, phải lùi lại phía sau mấy bước.
Thật đáng sợ... Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?
Cố gắng tập trung tinh thần, tách ra khỏi hình ảnh trước mắt, Quân Thanh Tiếu mới thấy rõ trước mắt hắn ta chỉ có một con cá sấu giống như bạch ngọc được Bộ Phương điêu khắc vô cùng tinh xảo đặt trên bếp lò.
Bộ Phương thì hờ hững liếc nhìn hắn ta, khóe miệng vểnh lên.
-Cái này... Đây là vật gì? Sao lại sinh động như vậy?
Quân Thanh Tiếu cười, trong lòng rung động, lo lắng nhìn Bộ Phương, lên tiếng hỏi thăm.
Động đậy à?
Bộ Phương sững sờ, sau một lúc, độ cong nơi khóe miệng càng nhếch cao hơn.
-Ngươi nhìn lầm rồi, nó không động đậy được đâu.
Bộ Phương nói.
Quân Thanh Tiếu không tin, đi tới gần đây, từ trên cao nhìn xuống con cá sấu trắng kia, vừa nhìn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
-Đây là ngươi dùng cái thứ củ cải rác rưởi kia điêu khắc ra được đó hả?
Quân Thanh Tiếu không dám tin, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Dùng loại thái đao rác rưởi như vậy, sử dụng loại củ cải trắng cặn bã như thế mà lại điêu khắc ra được một tác phẩm tràn ngập khí thế hùng vĩ như vậy.
Người trước mắt này…
Rốt cuộc là ai?
Quân Thanh Tiếu ngẩng đầu, con ngươi bất chợt co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, không ngừng hít khí lạnh, tâm thần hoảng sợ.
Từ đằng xa, lão già người Hồ dẫn theo người đàn ông mặt lạnh và nữ nhân quyến rũ kia cũng đang đi tới, mặt mũi ông ta tương đối nghiêm túc.
Trong mắt của mọi người, ba người đi tới bếp lò trước mặt Bộ Phương.
Trong lòng Quân Thanh Tiếu run lên, vội vàng trở lại vị trí của mình, cúi đầu, hơi lo lắng.
Bộ Phương liếc mắt nhìn ba người, vẫn bình thản như thường.
-Đây chính là tác phẩm của người sao?
Lão già người Hồ tới gần quan sát con cá sấu màu trắng này, thở ra một hơi thật sâu, sau một lúc, ông ta nhìn về phía Bộ Phương, nghiêm túc hỏi.
-Không phải ta.... Vậy thì còn ai? May nhờ có hình thù kỳ dị của củ cải trắng rác rưởi kia, không thì ta cũng không định điêu khắc ra cái đồ chơi này.
Bộ Phương nói.
Vẻ mặt của nữ nhân sau lưng ông lão kia ngay lập tức lạnh xuống, nàng ta nghe được giọng điệu trào phúng trong lời của Bộ Phương, nhịn không được ngầm hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông mặt than nhìn chằm chằm vào con cá sấu trắng kia, đôi mắt hơi co lại, hồi lâu sau, từ trong kẽ răng truyền ra tiếng hút khí.
-Con cá sấu trắng này... thật là khủng khiếp, hình như còn có linh hồn!
-Rất tốt, người trẻ tuổi rất có chí tiến thủ.
Lão già người Hồ không nói gì thêm, ông ta chỉ liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái thật sâu, tiếp đó lại dẫn theo người đàn ông mặt than và nữ nhânkia rời khỏi vị trí của Bộ Phương.
Bộ Phương nhìn bóng lưng ba người rời đi, khóe miệng cong lên, sau đó mở miệng:
-Thời gian còn bao lâu nữa vậy? Tôi rất vội đấy.
sắc mặt Quân Thanh Tiếu ở bên cạnh cứng đờ, cái tên không biết sống chết này... Hắn gấp cái cọng lông..
Đây là đang khiêu khích mà!
Ngay lúc Quân Thanh Tiếu nghĩ những vị đại nhân kia sẽ tức giận, nhưng lại phát hiện, thân hình của đối phương chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
-Biết…
Tiếng nói thản nhiên của Lão già người Hồ kia phiêu đãng vang lên.
Động tác của mọi người cũng đều chậm lại, ngay sau đó, toàn bộ đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Bộ Phương.
Tình hình này là sao?
Thế mà Lục trưởng lão lại đồng ý với tiểu tử này? Chẳng lẽ ngay cả trưởng lão cũng ghét bỏ bọn họ làm việc quá chậm sao?
Có vài người trong mắt ngân ngấn nước, chậm cũng không phải lỗi của họ mà.... Là do tiểu tử kia quá nhanh chứ bộ!
Rất nhiều người đều cảm thấy bi phẫn trong lòng.
Thế nhưng phần bi phẫn này lại nhanh chóng biến thành giật mình sợ hãi, bọn họ nhìn tới Bộ Phương, trong lòng còn lại chỉ là nỗi kinh sợ.
Đao công của tiểu tử này... Vì sao lại yêu nghiệt như vậy chứ?
Dựa theo lời nói trước đó của Lục trưởng lão, hiển nhiên là vô cùng thưởng thức tác phẩm của tiểu tử kia, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể điêu khắc ra tác phẩm xinh đẹp động lòng người như vậy.
Phần thực lực này.... Cho dù là đầu bếp hạng nhất cũng chưa hẳn sánh bằng!
Quân Thanh Tiếu hết sức hãi hùng, hắn ta cho rằng Bộ Phương chỉ đến đánh xì một cái, không nghĩ tới đối phương thật sự đang vội.
Trong mắt người đàn ông đầu trọc lộ vẻ không phục, tác phẩm của hắn ta cũng đã hoàn thành, nhưng hình như đã bị Bộ Phương hạ thấp đi.
Người cao ngạo như hắn ta, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu, bàn tay nắm vuốt đầu Linh thú không ngừng dùng sức.
Thân hình con rắn kia quấn quanh, cuốn lấy cánh tay của tên đầu trọc.
-Được rồi, hiện tại cuộc tuyển chọn đao công quan đã kết thúc, tất cả dừng động tác trên tay mình lại đi.
Ngay khi chút tro tàn cuối cùng bị đốt cháy hết, thời gian một nén nhang rốt cuộc cũng đã tới.
Nữ nhân xinh đẹp kia làm động tác bảo mọi người dừng lại, thái đao của từng người đều đặt lên trên bếp lò.
Bếp lò xốc xếch, vụn củ cải bay tán loạn, tất cả ồn ào náo động rốt cuộc cũng dừng lại..
Trên bếp lò của mỗi người đều bày ra tác phẩm đã hoàn thành hoặc chưa hoàn thành.
Đủ loại tác phẩm đặc sắc đều được bày ra.
Nữ nhân uốn éo eo thon, từ từ đi qua, thu lại thái đao trên tay mỗi người.
Ngay lúc cô ta đi tới trước mặt Bộ Phương, nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của Bộ Phương, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
-Thái đao này nên bỏ là vừa.
Bộ Phương nói.
Sau một lúc, Bộ Phương thuận tiện vứt thái đao kia lại cho nữ nhân.
Nữ nhận tiếp nhận thái đao, sắc mặt lập tức thay đổi, không thể tưởng tượng được nhìn qua Bộ Phương.
-Ngươi…
Bộ Phương khoát tay áo, biểu thị hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Nữ nhân không nói gì, trận pháp trong dao phay hoàn toàn tan vỡ, giống như bị một luồng lực lượng khủng bố xé mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận