Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1093: Một bát canh Thao Thiết, cả đời Sở Trường Sinh (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Âm thanh của Bộ Phương lạnh nhạt, không hề lớn nhưng lại khiến cho mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Toàn thân Lưu Gia Lý run lên, trong mắt trừng lớn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được nhìn Bộ Phương.
Con mẹ nó hắn vừa nghe thấy cái gì thế?
Bộ Phương lại bảo đại trưởng lão làm phục vụ? Cái này cái này… quả thực quá là ngông cuồng!
Đại trưởng lão là tồn tại chí cao vô thượng ở Thao Thiết Cốc, là trụ cột của Thao Thiết Cốc, làm sao có thể là một phục vụ của một quán ăn được?
Uỳnh…
Băng vải khuếch tan ra, dần dần lộ ra một bóng người.
Thân hình bóng người kia trôi nổi trong không trung, dần dần hiện ra.
Trận pháp chiếu hết một màn này.
Bên ngoài Vảy Ngọc Quán tất cả đều kích động lên, thật sự là đại trưởng lão, đại trưởng lão đã sống lại!
Thân thể Sở Trường Sinh lít nha lít nhít những lỗ nhỏ đã nhanh chóng khép lại, lỗ máu được lấp đầy, sinh cơ bành trướng quanh quẩn mà lên giống như con rồng đang quấn quanh thân thể hắn.
Trong miệng Sở Trường Sinh thét dài, khí tức cả người đạt tới đỉnh phong.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt có tia sáng tỏa ra chói mắt.
Sở Trường Sinh nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn lấy hắn.
Lời nói của Bộ Phương đương nhiên Sở Trường Sinh nghe được, hắn đang do dự…
Từ hôm nay trở đi hắn không còn là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc?
Ánh mắt Sở Trường Sinh có chút hoảng hốt, những gông xiềng nặng nề mà hắn gánh vác trên vai, chẳng lẽ sẽ biến mất hết kể từ hôm nay?
Sở Trường Sinh trầm mặc, hắn không có cách nào để trả lời luôn câu hỏi của Bộ Phương.
Hắn có thể cảm thấy trước ngực hắn có trái tim đang đập mạnh, mỗi lần đập lại có năng lượng bành trướng làm dịu thân thể hắn, khiến hắn càng trở nên mạnh mẽ.
Loại cảm giác mạnh mẽ này… Sở Trường Sinh chưa từng được trải nghiệm.
- Loại cảm giác này… thật là khiến người ta hưởng thụ.
Sở Trường Sinh giơ tay lên, băng vải quấn quanh thân thể hắn, thở dài một hơi.
Khuôn mặt Sở Trường Sinh dần trở nên trẻ, nếp nhăn bị phủi nhẹ hóa thành một bộ dạng thiếu niên tuấn mỹ.
Khuôn mặt thiếu niên như được đúc gọt, mũi thẳng như câu, mày kiếm mắt sáng, khiến nhiều người đều cảm thấy hoảng hốt.
Tuổi trẻ Sở Trường Sinh… lại quay lại.
Thế nhưng những sợi tóc trắng của Sở Trường Sinh vẫn như cũ, có phần trong suốt hơn, tràn ngập năng lượng.
Sở Trường Sinh vuốt vuốt ria mép, trong ánh mắt tràn ngập hào quang.
- Ngươi không có quyền từ chối…
Bộ Phương chắp lấy tay, nhẹ nhàng nói.
Trong lời nói của hắn tràn ngập giọng đều không thể nghi ngờ.
Sở Trường Sinh có chút hoảng hốt… đây là tiểu tử đầu bếp mà mình quen sao? Từ khi nào lại có uy thế mãnh liệt như vậy.
Sở Trường Sinh sẽ không từ chối, hắn cũng không thể từ chối.
Mùi vị của cái chết hắn đã nếm thử, hắn không muốn chết một lần nữa.
Gông xiềng thuộc về Thao Thiết Cốc đã chết đi theo Sở Trường Sinh cũ. Sở Trường Sinh mới bây giờ… là phục vụ của quán ăn Thao Thiết.
Chỉ đơn giản là như vậy thôi.
- Ta đồng ý với ngươi… từ hôm nay trở đi ta chính là phục vụ của quán ăn Thao Thiết, không còn là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc.
Sở Trường Sinh bình tĩnh nói ra.
Nói xong câu này, sắc mặt hắn thản nhiên, trong đôi mắt có sự đạm mạc và chân thành.
Gánh vác trách nhiệm nặng nề của Thao Thiết Cốc nhiều năm như vậy, hắn cũng mệt rồi.
Đã quá mệt mỏi, vậy thì buông tay đi.
- Rất tốt.
Khóe miệng Bộ Phương kéo lên một cái, ngay sau đó đưa tay phải ra.
Ông…
Băng vải đang cuốn chặt người Sở Trường Sinh trong nháy mắt đã trở vệ quấn quanh tay Bộ Phương.
- Đa tạ đại ân cứu mạng của ông chủ Bộ, một bát canh Thao Thiết, cả đời Sở Trường Sinh.
Sau đó Sở Trường Sinh vuốt lấy ria mép của mình, chân khí trong ngón tay dâng lên, đột nhiên xẹt qua.
Ria mép màu trắng bay tán loạn đầy trời.
Cắt ria mép, Sở Trường Sinh càng thêm tuấn mỹ. Cằm nhẵn nhụi, ánh mắt u buồn khiến không ít người tim đều đập thình thịch.
Nhưng khiến cho người trong Thao Thiết Cốc chấn động chúng là Sở Trường Sinh lại đáp ứng yêu cầu của Bộ Phương.
Đại trưởng lão lại đi làm một người phục vụ quán ăn?
Mẹ nó!
Việc này mà đồn ra, toàn bộ Thao Thiết Cốc, không! Toàn bộ Thánh Địa Vương Đình đều chấn động!
Còn các Thánh Địa còn lại khi biết tin tức này sẽ lại rục rịch một lần nữa!
Sắc mặt rất nhiều người đều thay đổi.
Thân thể Sở Trường Sinh chậm rãi đáp trên mặt đất.
Hắn cung kính hành lễ với Bộ Phương.
Ngay sau đó, Sở Trường Sinh đứng thẳng lên quay người cất bước,
Bước ra một bước.
Khí tức trên thân thể Sở Trường Sinh tăng vọt, từng hồn thang trên đỉnh đầu hắn nổi lên, tám tầng hiển hiện.
Bước thứ hai bước ra, tám tầng hồn thang kia lại một lần nữa ngưng tụ, chín hồn thang thành hình.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Mỗi bước Sở Trường Sinh phóng ra, khí tức trên thân đều nhanh chóng tăng vọt. Chín tầng hồn thanh kia ngưng tụ ra một tinh trí Thần Đài, Thần Đài nở rộ ra ánh sáng, sáng chói vạn phần.
Ngực hắn bắn ra hào quang, tim đập, đinh tai nhức óc.
Tâm Thao Thiết giống như hòa thành một thể với Sở Trường Sinh.
Đứng trên bậc thang của lầu hai, Sở Trường Sinh nhìn xuống, ánh mắt hắn như sấm sét dừng trên người Yến Thành đang ngồi chật vật.
Yến Thành cảm giác như muốn phun hết mật ra…
Mặt mũi hắn tràn đầy kinh hãi liếc nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp đang vuốt vuốt ngón tay cách đó không xa.
- Tiểu Cáp lên lầu đi, ân oán còn lại để bọn hắn tự giải quyết.
Âm thanh của Bộ Phương nhàn nhạt truyền từ trên lầu xuống.
Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời sáng lên, khóe miệng tà mị nhếch một cái liếc nhìn Yến Thành.
Ngay sau đó, Minh Vương Nhĩ Cáp nhẹ nhàng chạy lên lầu.
Lúc đi ngang qua Sở Trường Sinh, lông mày Minh Vương Nhĩ Cáp nhất thời vẩy một cái, nghi hoặc liếc nhìn Sở Trường Sinh một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận