Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1605: Thắng bại (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tầng thứ nhất Tiên Trù Giới.
Khe hở trong hư không nứt ra.
Một con Hắc Cẩu mập mạp chậm rãi nện bước chân ưu nhã như mèo từ đó đi ra.
Sau lưng Hắc Cẩu, có hai bóng người đi theo sau. Sau lưng thiếu nữ Tiểu Hoa đeo một cái bao tải khổng lồ, phình lên.
Bên cạnh Tiểu Hoa, là Hắc Long Vương đầu trọc. Hắc Long Vương cũng đeo một cái bao tải lớn như vậy, trên mặt cười như sắp nở hoa.
Thỉnh thoảng còn ợ một tiếng no nê, ợ một cái đầy tinh khí bên trong.
- Chúng ta là đang đi một vòng Tiên Trù Giới rồi lại trở về chỗ cũ à?
Hắc Long Vương híp mắt, toét miệng, cười mãi không thôi.
Đi một vòng Tiên Trù Giới trở về, khí tức trên thân Hắc Long Vương cường hãn không ít.
Hiển nhiên là trong quá trình cướp đoạt nuốt chứng đồ ăn, tu vi đột phá đến Chân Thần cảnh.
- A… Mấy vị thành chủ đang tu luyện đều phải quan tâm chăm sóc một hồi, không thể làm phật ý người khác được. Chúng ta cũng phải qua thành chủ tu luyện ở tầng thứ nhất…
Cẩu gia nện bước ưu nhã như mèo, giọng nói ôn hòa tràn ngập từ tính vang lên.
Đôi mắt Hắc Long Vương lập tức sáng lên.
Tiểu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau đó, hai người một chó lại biến mất lần nữa. Lúc xuất hiện trở lại đã là xuất hiện trong phủ đệ của Đồng gia.
Gần đây Đồng Vô Địch rất hay đau đầu.
Bởi vì tất cả mọi chuyện ông ta sắp xếp hình như đều sai so với dự đoán.
Ban đầu ông ta cho rằng chỉ có bốn vị thành chủ xuất hiện, có thể đuổi con Hắc Cẩu kia ra khỏi Tiên Trù Giới, như vậy có thể giải quyết Bộ Phương.
Thế nhưng ông ta không ngờ tới. Sự xuất hiện của bốn vị thành chủ lại chẳng có tác dụng gì, mất nửa ngày, chỉ chém được một sợi lông chó.
Quan trọng nhất là… ông ta còn phát hiện bí mật của tửu lâu kia.
Tửu lâu đó… dường như có bí ẩn lớn.
- Làm sao để đối phó với tên đầu bếp kia… đúng là đau đầu.
Đồng Vô Địch nhíu mày, xoa mi tâm của mình, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên.
Một người với vẻ mặt bị dọa sợ xông vào đại điện.
- Thành Chủ đại nhân! Không tốt rồi… Tàng… Tàng Bảo Các, bị trộm!
Trên mặt thủ vệ đầy vẻ kinh sợ.
Tàng Bảo Các bị trộm!
Đồng Vô Địch mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
- Cái gì mà Mao Tặc, lại dám trộm Thành Chủ Phủ của ta?!
Đồng Vô Địch thét dài một tiếng. Ngay sau đó, khí tức cường hãn trên thân thể liền bắn ra.
Trực tiếp xé rách hư không, trong nháy mắt xông vào Thành Chủ Phủ, phóng về phía vị trí Tàng Bảo Các.
Nhìn từ xa, liền thấy một cái khe hở lớn ở Tàng Bảo Các.
Nhìn thấy cái lỗ hổng này, đôi mắt Đồng Vô Địch liền đỏ lên.
- To gan! Lông ở đâu ra… lông lông…
Đồng Vô Địch muốn quát lớn, đột nhiên, lời nói kẹt lại ở cổ họng, đôi mắt trừng lớn, đầy vẻ không thể tin nổi.
Theo tiếng quát của ông ta, trong lỗ hổng của Tàng Bảo Các, chậm rãi có một bóng người cất bước đi ra.
Bước chân yêu nhiêu như mèo, thân thể đen nhánh mập mạp…
Đây là một con Hắc Cẩu.
Chính là con chó bốn vị thành chủ đang tìm kiếm kia…
Sao con chó này lại xuất hiện ở đây?!
Trong lúc nhất thời, Đồng Vô Địch không biết nói cái gì, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không dám động đậy.
Cẩu gia nhàn nhạt liếc Đồng Vô Địch một cái, miệng chó nhếch lên một cái.
Ngay sau đó, liền mang theo Hắc Long Vương và Tiểu Hoa vơ vét Tàng Bảo Thất không còn lại gì đi ra.
Khí lãng ngút trời.
Hai người một chó lập tức biến mất không còn thấy gì nữa.
Bỗng nhiên, Cẩu gia trong hư không lập tức vung tay lên.
Tay chó Linh Lung rơi xuống, lập tức làm cả Tàng Bảo Thất đập đến sụp đổ…
Đồng Vô Địch trơ mắt nhìn Tàng Bảo Thất bị hủy chỉ trong chốc lát, nhưng lại không dám có động tác nào.
Con chó kia… ông ta không thể chọc vào.
Trong lòng khóc không ra nước mắt.

- Chậc chậc… Cẩu gia quả nhiên độc ác, lấy hết bảo bối, một viên ngói một viên gạch cũng không để lại.
Hắc Long Vương nhếch miệng cười nói.
Trong tay ông ta cầm một Tiên Tài Linh Quả, thỉnh thoảng cắn một cái. Linh khí trong Linh Quả nồng đậm khiến Hắc Long Vương cảm thấy toàn thân như bị cọ rửa qua.
- Chỉ là giáo huấn hắn ta một chút… Nếu không, ngươi cho rằng bốn vị thành chủ sẽ như thế nào?
Cẩu gia thản nhiên nói.
Hắc Long Vương sững sờ, sau đó đập một chân kêu to, giống như đã hoàn toàn hiểu ra.
Ba người hóa thành một đạo lưu quang.
Rất nhanh, đã trở lại Tiên Trù Tiểu Điếm, đẩy cửa tiểu điếm ra, hai người một chó đi vào trong.
Vừa vào tửu lâu.
Lông mày Cẩu gia bỗng nhiên giật một cái.
Trên lầu có tiếng bước chân vang vọng.
Ngay sau đó, thân hình Tiểu U hiện lên, vịn tường chậm chạp đi tới.
Sắc mặt Tiểu U trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, khí tức trên người phập phồng bất định.
Cẩu gia khẽ thốt lên một tiếng, sau đó nhíu mày.
Trong mắt chó, một trận quang hoa lấp lóe bắn ra.
Ngay sau đó, trong mắt Cẩu gia, có thể nhìn thấy một con rắn bị nguyền rủa màu xanh biếc quấn quanh cơ thể Tiểu U.

Xoạt xoạt xoạt…
Bốn vị giám khảo đồng thời cắn xuống chiếc bánh, bánh mì cũng không cứng, ngược lại rất mềm. Bánh mì như có đầy không khí bên trong, cắn một cái, mềm mại vô cùng.
Cắn xuống bánh mì, sau đó là Linh Thái xốp giòn, tiếp đó là thịt gà nướng thơm phức.
Mùi vị không ngừng biến hóa, khiến trên mặt các vị giám khảo cũng không ngừng thay đổi.
Sự mềm mại của bánh mì, vị ngọt của Linh Thái, thịt gà nướng giòn tan, lan tràn ra đầu lưỡi, theo cổ họng tràn vào trong cơ thể. Cái loại cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Hoàng Hạo Thiên chắp tay, đứng trước bục ban giám khảo, tự tin nhìn mấy vị giám khảo đang say sưa trong món ăn của hắn.
Khán giả xung quanh cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
- Không hổ là top 10 của giải đấu Tiên Trù… Cách thưởng thức món ăn này thật kỳ lạ.
- Bánh mì có thêm thịt, thêm Linh Thái… đơn giản lại hoàn hảo.
- Thật muốn nếm thử…

Khán giả bàn tán không ngừng, liên tiếp có mấy tiếng nuốt “ực” vang lên không dứt.
Sau khi ban giám khảo ăn xong, cũng không nói chuyện.
Bầu không khí vốn đang sôi nổi, lập tức có chút ngưng trệ.
Bộ Phương rất bình tĩnh, chắp lấy hai tay, nhìn giám khảo trên đài.
Mặt mũi trọng tài vô cùng cổ quái, lời nói vừa rồi của Bộ Phương, hắn đã nghe rõ ràng.
Cái gì gọi là phương pháp hắn đã từng dùng.
Chẳng lẽ trước kia Bộ Phương cũng từng nấu qua loại đồ ăn này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận