Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1047: Nói là chinh phục Vô Tận Hải, nhưng ngươi lại âm thầm làm nguyên liệu nấu ăn (1)

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuyết Liên tám cánh... đẹp vô cùng.
Vẻ đẹp làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục.
Những cánh sen lơ lửng trên không, mỏng như cánh ve sầu khẽ rung rinh, đường nét trên đó xen kẽ nhau, tựa như đang miêu tả một bức tranh tinh xảo, vô cùng đẹp mắt.
Linh khí nồng nặc từ đóa hoa chập chờn tản ra, mang theo hàn khí làm tất cả mọi người đều cảm thấy da thịt hơi xiết chặt.
Một loại linh dược gần như Thần Dược.
Yến Vũ định dùng loại linh dược này làm nguyên liệu nấu ăn?
Tất cả mọi người nghĩ đến đây đều không nhịn được mà hít sâu một hơi. Quả nhiên cái gì gọi là trù đấu, chính là thấy được thủ đoạn của đầu bếp. Bởi vì cho dù kết quả thế nào thì đầu bếp đều đảm đương không nổi.
Một gốc Thần Dược, vô cùng trân quý. Cho dù ở trong Thánh Địa Vương Đình đều rất khó nuôi dưỡng ra một gốc Thần Dược.
Bởi vì Thần Dược thật sự cần thời gian để nuôi dưỡng lên.
Đóa Tuyết Liên pha lê tám cánh trước mắt, đại diện cho tám ngàn năm, mỗi một cánh hoa đại diện cho một ngàn năm. Tám cánh hoa đã nói rõ gốc linh dược này đã đạt tới tám ngàn năm, gần như đạt tới cấp bậc của Thần Dược vạn ngàn năm.
Linh dược có thể nấu nướng sao?
Đương nhiên là có thể nấu, không chỉ có thể mà đầu bếp có thực lực càng cao thì yêu cầu đối với nguyên liệu nấu ăn cũng càng cao. Linh dược cũng được bọn họ cân nhắc làm nguyên liệu nấu ăn.
Linh dược tốt sẽ nấu ra một món ăn vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn có hiệu quả trị liệu.
- Ta có đóa Tuyết Liên tám cánh tám ngàn năm, ngươi lại không thể sử dụng thịt Thao Thiết, ngươi lấy cái gì để thắng ta?
Yến Vũ cẩn thận, kéo lấy đóa Tuyết Liên tám cánh trong tay, mắt lộ ra vẻ hùng hổ dọa người.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Quả thực Yến Vũ nói không sai, không có thịt Thao Thiết thì Bộ Phương làm thế nào để thắng được hắn chứ?
Không ít người đều cảm thấy tiếc hận, cảm thấy uất ức thay Bộ Phương.
Bởi vì bọn hắn biết, Bộ Phương hoàn toàn bị tên Yến Vũ này tính kế. Yến Vũ biết Bộ Phương có thịt Thao Thiết lại cấm Bộ Phương sử dụng.
Mà Bộ Phương vốn dĩ không biết Yến Vũ cũng có nguyên liệu nấu ăn như thế… đây mới là điều đáng nói.
Át chủ bài của Bộ Phương thì Yến Vũ biết quá rõ ràng, như Bộ Phương lại không hề biết gì về Yến Vũ cả.
Hai người trù đấu, trạng thái ban đầu đã không ngang bằng nhau.
Ánh mắt Bộ Phương thu hồi từ đóa Tuyết Liên tám cánh lại, khóe miệng nhếch lên.
Sau đó hắn đưa tay, bỗng nhiên chắp trước ngực, vỗ nhẹ nhàng.
Xoát một tiếng.
Một ánh sáng trong nháy mắt xuyên qua, ghé vào vai của Bộ Phương.
Tiểu Tôm phun ra bóng bóng, con mắt trong xoay chuyển…
Cái này…
Mọi người nhìn Tiểu Tôm đang ghé vào vai Bộ Phương, há hốc mồm.
Chẳng lẽ Bộ Phương dự định, nấu con Hải Linh Thú tôm tích này?
Tôm tích vàng này rất mạnh, cũng có linh tính. Nói không chừng có thể đối đầu được với đóa Tuyết Liên tám cánh kia!
Nhưng mà… Bộ Phương thực sự xuống tay sao?
Ở nơi xa, Bạch Sa đang quan sát, nhìn thấy Tôm Tổ thì trong nháy mắt cả người liền xù lông…
Ánh mắt hắn trừng lớn, tròng mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tiểu tử kia muốn làm gì? Hắn muốn làm gì Tôm Tổ?
Đấy là Tôm Tổ đó… năm đó tung hoành Vô Tận Hải Vực, ở cấp độ bá chủ một phương, làm sao có thể bị người ta xem là nguyên liệu nấu ăn?
Bạch Sa hắn còn muốn ôm đùi Tôm Tổ mà, Tôm Tổ bị làm như thế thì Bạch Sa hắn phải làm sao bây giờ?
Từng chinh phục Vô Tận Hải, bây giờ lại trở thành nguyên liệu nấu ăn của người khác…
Thời khắc này, trong lòng Bạch Sa tràn đầy run sợ.
Hắn gào thét một tiếng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, miệng há lớn, lộ ra đầy răng cưa…
- Không thể! Nó không thể được xem là nguyên liệu nấu ăn!
Bạch Sa khàn giọng quát, trong mắt có nước mắt đang chảy.
Tròng mắt xám của Tiểu Bạch lấp lóe, đôi bàn tay to như chiếc quạt nắm lấy áo của Bạch Sa và lôi hắn quay lại...
Bạch Sa giang tay, mặt mũi tràn đầy u buồn, giống như là sinh ly tử biệt.
Bộ Phương im lặng liếc nhìn Bạch Sa một chút, tên kia nhìn thế nào mà ra hắn muốn nấu Tiểu Tôm vậy?
Sao lại nông cạn thế chứ? Chẳng nhẽ Tiểu Tôm chỉ có thể lấy ra để ăn thôi sao?
Bộ Phương vươn tay, sờ sờ đầu Tiểu Tôm, khóe miệng kéo lên một cái.
Tiểu Tôm thoải mái dễ chịu nheo mắt lại, cảm nhận được Bộ Phương đang vuốt ve, bong bóng trong miệng thổi ra càng nhiều.
- Ngươi có Tuyết Liên tám cánh, ta có tôm tích vàng… Thắng bại còn khó nói đấy!
Bộ Phương liếc nhìn Yến Vũ rồi từ tốn nói.
Ánh mắt Yến Vũ nhíu lại, tên tiểu tử kia thật sự định lấy tôn tích vàng kia làm nguyên liệu nấu ăn?
Xem ra mình đã nhìn lần tiểu tử này… tâm địa cũng ác độc đấy!
Bộ Phương lười nói chuyện nhiều với Yến Vũ, hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Tôm, sau quay người đến trước bếp lò.
Trên cây bên ngoài Diện Vương Quán, có cường giả đứng trên đó.
Văn Nhân Thượng, Mộc Chanh và Lưu Gia Lý đều dựa bên trên, nhìn trù đấu bên trong Diện Vương Quán.
- Văn Nhân Thượng, ngươi cảm thấy trận trù đấu này ai sẽ thắng?
Đôi mắt đẹp của Mộc Chanh di chuyển, rơi trên người Văn Nhân Thượng đang rót rượu vào miệng nói.
- Bộ Phương, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được. Tên Yến Vũ này đần độn thế, nghĩ dùng một đóa Tuyết Liên tám cánh là có thể thắng sao? Còn non lắm…
Văn Nhân Thượng nói.
Mộc Chanh trợn mắt trừng một cái, Văn Nhân Thượng thực sự là có lòng tin đối với Bộ Phương mà.
- Lão Lưu, ngươi thấy thế nào?
Mộc Chanh quay đầu nghiêm túc nhìn Lưu Gia Lý.
Lưu Gia Lý dựa vào thân cây, trong tay cầm một cuốn sách, chậm rãi lật xem.
Đối với câu hỏi của Mộc Chanh, hắn hững hờ lật một tờ nói.
- Nếu như có thể sử dụng thịt Thao Thiết, thì sáu phần rưỡi là Bộ Phương thắng. Nhưng Bộ Phương không được dùng thịt Thao Thiết, vậy tám phần là Bộ Phương thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận