Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1237: Con Tôm Tít hoàng kim biết biến hình (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nham thạch nóng chảy trên vòm trời đang sôi trào, thỉnh thoảng lại sôi ùng ục khiến cho bọt khí bốc lên cuồn cuộn.
Một con cua to lớn đang liều mạng chạy ngang trên lớp đất nâu, cuốn theo khói bụi bay mù mịt.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chạy đi rất xa.
Phía sau con cua là một nam thiếu niên đang cầm theo một con dao phay màu vàng kim rất lớn, hắn chạy điên cuồng đuổi theo phía sau con cua khổng lồ kia.
Cuối cùng Bộ Phương cũng không đuổi kịp con cua nước này.
Tốc độ của con cua nước đang chạy ngang một cách bạt mạng này thực sự rất nhanh, giống như một tia chớp xẹt qua trên vùng đồng bằng
Không muốn sống vượt qua lấy chạy con cua lớn tốc độ thật sự là quá nhanh, giống như tia chớp tại bên trên bình nguyên tháo chạy qua.
Mặc dù Bộ Phương tăng tốc độ đến mức nhanh nhất, nhưng dù sao tu vi chân khí của hắn cũng chỉ đến Thần Hồn Cảnh tầng thứ nhất, vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con cua lớn chạy đi trong cát bụi.
Bộ Phương nhìn cát bụi cuồn cuộn tan biến mà cong môi bất lực, còn tưởng rằng hôm nay có thể đổi món một bữa, kết quả lại để con cua đã rơi vào tay này trốn thoát.
Hắn còn định cho con cua này một trải nghiệm trước giờ chưa từng có.
Bộ Phương cất dao phay Long Cốt lại, ánh sáng rực rỡ trong tay lóe lên, ngay lập tức, một tấm Ngọc Bài xuất hiện trong tay hắn.
Tấm Ngọc Bài này chính là tấm Ngọc Bài mà vừa nãy con cua lớn kia đã tranh giành với Ma Hạt.
Có nhừng đường hoa văn huyền ảo được khắc ở trên đó, hơn nữa Bộ Phương còn cảm nhận được cung điện bằng đồng quen thuộc ở bên trong.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lần cuối cùng hắn nhìn thấy tòa cung điện bằng đồng này hẳn là ở trên sông Hoàng Tuyền tại Khư Ngục.
Khi đó, máu chảy đầm đìa, hai chiếc Cổ Thuyền sẫm màu trên sông Hoàng Tuyền kéo theo một tòa cung điện bằng đồng đang chậm rãi đi tới.
Tòa cung điện bằng đồng và chiếc Cổ Thuyền màu đen kia giống hệt với tòa cung điện bằng đồng và chiếc Cổ Thuyền sẫm màu mà lúc nãy Bộ Phương đã nhìn thấy trong ảo ảnh.
Bộ Phương hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, nếu như hắn đoán không sai, tấm Ngọc Bài này chính là chìa khóa để mở ra bí mật của cái hố lớn này.
Mà số lượng của tấm Ngọc Bài này hẳn là không ít.
Vì vậy Bộ Phương đã chấn chỉnh lại và bước đi trên cánh đồng đất nâu hoang vu này để tiếp tục cuộc hành trình.
Cánh đồng hoang rất khô cạn, nhiệt độ cực kỳ cao khiến cho không khí hết sức khô ráo.
Vừa giẫm chân xuống, khi đá vụn ma sát với đế giày phát ra tiếng lạo xạo khiến cho da đầu của hắn hơi tê dại.
Nồng độ linh khí ở trong vùng đất này rất cao, điều này lại khác hẳn một trời một vực với Nam Cương.
Theo như ghi chép bên trong Ngọc Bài, đầm nước kia trong trí nhớ của Bộ Phương hẳn là ở cuối cánh đồng hoang vu này, mục tiêu hàng đầu của hắn bây giờ là phải tìm được đầm nước đó.
Trên đường đi, Bộ Phương thấy rằng thế giới này không phải là không có sự sống.
Thỉnh thoảng, cũng có thể bắt gặp những con rắn dài đang bò ngoằn ngoèo trên mặt đất của khu đất hoang.
Ngoài những con rắn dài ra thì đôi lúc cũng sẽ thấy một số Linh Thú vụt qua nhanh như tên bắn, cuốn theo một trận cát bụi mù mịt.
Bộ Phương lấy ra một chiếc áo choàng từ trong túi không gian hệ thống khoác lên người, để che chắn cho cho mình khỏi bão cát.
Bão cát dữ dội, cuốn theo bụi bặm đầy trời.
Bộ Phương ngồi xổm xuống, nhìn một bông hoa màu trắng nâu nở trên mặt đất.
Vừa hái bông hoa kia xuống, đột nhiên, mặt đất rung lắc dữ dội, nứt rra ngay lập tức.
Một cái miệng máu khổng lồ hiện lên, cắn về phía Bộ Phương, như muốn nuốt chửng Bộ Phương triệt hoàn toàn.
Hiển nhiên, bông hoa này là một cái bẫy.
Bộ Phương sửng sốt trong chốc lát, bóng người đột nhiên bay lên trời, nồi Huyền Vũ hiện ra, đập mạnh xuống.
Bùm!
Chủ nhân của cái miệng đầy máu kia cũng nhảy bật lên trời giống như một cái lò xò vậy.
Đây là một con linh thú giống như Xuyên Sơn Giáp, nhưng khác với Xuyên Sơn Giáp là miệng của nó có đầy những chiếc răng sắc nhọn.
Nồi Huyền Vũ đập xuống.
Con linh thú kia lập tức bị đập cho choáng váng, cả người nó ngã ầm xuống mặt đất.
Thân hình của Bộ Phương bay lơ lửng, nhàn nhạt nhìn con linh thú này.
Hắn vung tay trái lên.
Một tia sáng vàng vặn vẹo bắn ra, dao phay Long Cốt lập tức xuất hiện, bị hắn bắt được ở trong tay.
Đao mang bên trên dao phay Long Cốt lóe lên, trong nháy mắt, long uy tản ra.
Con linh thú nọ cảm nhận được long uy này, lập tức run rẩy nằm bất động trên mặt đất.
Uy áp của Hoàng Kim Long khiến cho con linh thú này phát ra mọt sự sợ hãi từ sâu trong huyết mạch.
- Dùng một bông hoa làm mồi nhử để săn mồi sao... Cũng có chút thông minh đấy, đáng tiếc thật, ngươi vẫn chưa đủ tư cách để làm một nguyên liệu nấu ăn... Nhưng vừa hay, ta đang thiếu một con thú cưỡi, vậy thì cứ chọn ngươi đi.
Bộ Phương đứng lơ lửng trên hư không mà nói với vẻ thản nhiên.
Ngay sau đó, thân hình đáp xuống, giẫm trên lưng cong linh thú giống Xuyên Sơn Giáp này.
Con linh thú này cũng khá thông minh, có vẻ như đã hiểu được lời của Bộ Phương, nếu có thể không phải chết thì tất nhiên là tốt nhất.
Ngay lập tức duỗi thẳng tứ chi và bắt đầu chạy như điên.
Tốc độ của con linh thú này rất nhanh, dường như đang hòa thành một thể với nham thạch, phóng về phía xa với tốc độ rất nhanh.
Bộ Phương ngồi xếp bằng ở trên đó, dưới cuồng phong như thế này, chiếc áo choàng trên người Bộ Phương cũng bay phần phật thành tiếng.
Con linh thú này rất quen thuộc với bình nguyên, chỉ chốc lát sau, Bộ Phương đã thấy được phía cuối vùng đồng bằng này.
Ở đằng kia, những ngọn núi nối nhau dài dằng dặc.
Ào ào... !
Mặt đất xung quanh đột nhiên có nước biển xuất hiện, nước biển dần dần ngấm vào khắp nơi, linh thú dưới chân hắn giẫm lên, nước bắn tung tóe, nhưng vẫn không thể ngăn cản cản được những bước chạy điên cuồng của nó.
Cảm nhận được nước biển không ngừng ngấm xuống khắp nơi, lông mày của Bộ Phương chợt nhăn lại, hắn giơ tay ấn vào đầu linh thú, khiến linh thú dần dần chạy chậm lại và đứng im trên mặt nước.
Tại sao ở đây lại có nhiều nước biển như vậy chứ?
Bộ Phương cảm thấy khó hiểu trong lòng, lẽ nào cường giả của Hải Tộc cũng đã đến đây rồi sao?
Hắn cảm thấy nghĩ như vậy lại trở nên hợp lý hơn nhiều.
Bộ Phương từ trên lưng linh thú nhảy xuống, dưới được bao phủ bởi một tầng chân khí, có thể giẫm lên mặt nước biển mà không bị chìm xuống.
"Đi thôi, trông chờ vào biểu hiện xuất sắc của ngươi.
Bộ Phương vỗ nhẹ vào đầu của con linh thú.
Toàn bộ vảy trên khắp người của con linh thú này khẽ mở ra, sau đó, cả người lao đi một cách điên cuồng và biến mất không một chút lưu luyến.
Bộ Phương quay đầu lại nhìn xung quanh đều đã biến thành đại dương mênh mông kia.
Chân khí của hắn tản đi, cả người dần dần chìm xuống, chẳng mấy chốc đã chạm được đáy.
Mặc dù khắp nơi đều là nước biển, nhưng nước biển cũng không sâu lắm.
Bộ Phương lại nổi lên lần nữa, sau đó đi tới phía xa kia, nơi đây núi non trùng điệp, linh khí cũng không ngừng bay lên ngút trời.
Hiển nhiên là hắn đã đến nơi.
Bộ Phương bất ngờ dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng to lớn đang đứng lặng ở đằng xa.
Đó là một con Tôm Tít màu vàng, lớp vỏ trên khắp cơ thể của nó phát ra một màu vàng sáng chói.
Con Tôm Tít đứng ở kia, không có tiếp tục bước lên, nước biển cũng lan ra xung quanh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận