Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1400: Gây sự, khai trương cửa tiệm lớn! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì Bộ Phương lựa chọn vị trí này... Rất đáng suy nghĩ.
Mở tại đối diện Tiên Trù Các.
Đây là một lựa chọn cần dũng khí rất lớn đấy, người lui tới Tiên Trù Các rất nhiều, nếu là đầu bếp có thực lực đầy đủ, ngược lại là rất dễ dàng có thể buôn bán thịnh vượng.
Nhưng mà ...
Trong Tiên Trù Các thế mà lại có thế gia, hơn nữa đến Tiên Trù Các tham gia khảo hạch đều là đầu bếp, khẩu vị của bọn hắn khẳng định kén chọn, vị trí này, coi như là đầu bếp hạng nhất cũng không dám mở. Không chỉ là bởi vì khẩu vị kén chọn của khách lui tới, càng quan trọng hơn là dễ dàng đắc tội thế gia.
Quán này mở tại đối diện Tiên Trù Các, không nổi thì không sao, nếu phát đạt rồi, chính là sẽ khiến thế gia chú ý.
Một khi thế gia chú ý tới thì chỉ có hai cái kết quả, một là bị hủy diệt, hai là được mời chào.
Làm đồ ăn thì tất nhiên Minh Vương Nhĩ Ha không giúp được gì.
Hắn ta kéo một cái ghế ngồi xuống ở phía xa, nhìn xem Bộ Phương ở đằng kia đang bận việc.
Cuối cùng cũng đến lúc chuẩn bị xong mọi thứ.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người chung quanh đang vẻ mặt xem kịch vui, khóe miệng nhếch lên.
Lấy ra một tấm biển gỗ trong túi không gian hệ thống.
Bên trên tấm biển viết ba chữ "Quán bán hàng".
Bộ Phương đã bày biện quán bán hàng xong trước đó, về sau liếc mắt bốn phía.
Thở ra một hơi, nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên quán bán hàng khai trương, món ăn chính hôm nay, nồi lẩu.
- Giới hạn bốn cái bàn.
Giọng nói Bộ Phương lạnh nhạt, bay bổng bốn phía.
Nhưng mà, trên mặt mọi người lại chỉ có mờ mịt.
Nồi lẩu... Là cái nồi gì đấy?
Vì sao chưa từng nghe qua?
Đối mặt với mọi người đang mê mang, Bộ Phương cũng không ý kiến gì, chỉ là thản nhiên nói:
- Hôm nay ngày thứ nhất buôn bán, hai nồi đầu tiên, miễn phí...
Miễn phí?!
Cái này thì người chung quanh nghe hiểu rồi.
Thế mà còn có chuyện tốt như vậy cơ à, hai nồi đầu tiên miễn phí, vậy cũng được, có thể đến nếm thử xem sao.
Không ít người xung quanh bắt đầu rục rịch kích động.
Minh Vương Nhĩ Ha thật ra cũng có chút sững sờ. Hắn ta thực sự chưa từng nghe Bộ Phương đề cập qua về nồi lẩu này.
Bộ Phương mở rộng quảng bá và tiếp thị dường như đã khơi dậy sự quan tâm của nhiều người, bọn họ đều kích động đi ra.
- Vị lão bản này đã nói miễn phí, vậy tại hạ xin phép thưởng thức một chút, dù sao cũng là đồ ăn miễn phí.
Người nọ nhếch miệng cười nói, bộ dáng có vài phần hung hãn.
Bộ Phương lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn ta một cái, nhẹ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
- Coi như ngươi là một người, nồi lẩu của bổn điếm, cần ba người mới được ăn. Xin mời các hạ gom góp đủ ba người, các hạ còn có hai đồng bạn khác không?
Bộ Phương hỏi.
Tráng hán kia bị câu hỏi của Bộ Phương dọa sững sờ.
- Còn muốn có đồng bạn ư?
Nói thật, hắn ta thật sự vẫn còn đồng bạn.
Vẫy vẫy tay về phía sau, lập tức ba tên đàn ông cường tráng đi ra từ trong đám người.
Ba người đàn ông cường tráng này đều có cơ bắp dày đặc như Cầu Long, khí tức hung hãn khuếch tán ra.
- Bốn người, có lẽ đã đủ rồi đi?
Người đàn ông cường tráng cười toe toét nhìn xem Bộ Phương.
- Nồi lẩu tại quán bán hàng, ta thật sự chưa nghe nói qua, hi vọng ngươi không để cho mấy cái huynh đệ chúng ta thất vọng.
Người đàn ông cường tráng liếc nhìn Bộ Phương một cái thật sâu.
Bộ Phương quay người về tới trước bếp lò giản dị tự chế, về sau bắt đầu chuẩn bị đáy nồi.
Hắn không có hỏi ý kiến bọn họ cần đáy nồi gì, có Bộ Phương ở đây, chỉ có một loại đáy nồi. Đó chính là... Đáy nồi Thâm Uyên Lạt Tiêu siêu cấp tê cay.
Lấy ra nồi đặc biệt của hệ thống.
Nồi để nấu lẩu, hệ thống sẽ cung cấp, nhưng nó tiêu tốn rất nhiều Nguyên Tinh.
Trong nồi, súp đỏ tươi đang trào dâng sóng ngầm mãnh liệt.
Nồi súp này được điều phối ra sau khi Bộ Phương bỏ thêm hai muôi tương Thâm Uyên Lạt Tiêu, bên trên cũng không thể thiếu đoạn Bạo Liệt Hỏa Tiêu.
Nhìn về phía trên lập tức có một luồng cay nồng đập vào mặt, lại khiến cho người sợ cay trực tiếp lui bước.
Cong ngón tay búng ra.
Lập tức một đoàn Thiên Địa Huyền Hỏa màu vàng lợt chui vào dưới đáy nồi đun nước, bắt đầu thiêu đốt hừng hực.
Bưng nồi lẩu, Bộ Phương đi tới trước bàn ăn.
Bốn vị đàn ông cơ bắp tò mò nhìn nồi đồng đang bốc lên mùi cay nồng ngợp trời...
Cái này chính là nồi lẩu? Có thể ăn sao?
Bộ Phương liếc nhìn thoáng qua bốn người đang cực kỳ sửng sốt, thản nhiên nói:
- Đừng nóng vội, ăn như thế nào, giờ ta nói cho các ngươi...
...
Tiên Trù Các.
Đồng Nguyệt lại hoàn thành một cái nhiệm vụ khảo hạch, trên khuôn mặt chanh chua toát ra một tia nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Đồng Nguyệt co rụt lại, xuyên qua sảnh lớn, nhìn sang hướng phía ngoài cửa.
Chỉ là thấy được sạp hàng nhỏ bày đối diện Tiên Trù Các.
- Thường dân ti tiện chính là thường dân ti tiện, dám bày quầy bán hàng đối diện Tiên Trù Các, loại hành vi không có đầu óc này mà cũng làm được!
Đồng Nguyệt lạnh lùng cười cười, xem thường lắc đầu.
Bỗng nhiên, một bóng hình không biết từ khi nào xuất hiện ở trước quầy Đồng Nguyệt, dựa lên trên quầy, thản nhiên nói:
- Ngươi nhìn kỹ lão bản sạp hàng.
Mục Lưu Nhi thật không ngờ Bộ Phương sẽ trở về, nhưng lại to gan lớn mật sạp hàng ở đối diện Tiên Trù Các.
Đồng Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Mục Lưu Nhi, về sau mới cẩn thận ngưng thần nhìn lại.
Rất nhanh, nàng ta thấy được Bộ Phương mặt không biểu tình trong đám người.
Tròng mắt nàng ta lại co rụt lại.
- Lại là cái tên phàm nhân đi lên từ Hạ Giới, không biết tự lượng sức mình kia?!
- Phàm nhân chính là là phàm nhân, quả nhiên ngu xuẩn muốn chết... Lại có thể lựa chọn mở cửa tiệm đối diện Tiên Trù Các...
Giọng nói Đồng Nguyệt đầy xem thường, càng thêm lớn tiếng nói.
Nhưng mà, Mục Lưu Nhi lại lắc đầu.
- Không. Ngươi sai rồi, ngươi lại nhìn kỹ xem... Biểu tình trên mặt đám thực khách kia đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận