Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 980: Ngưng tụ “thế mạnh” của các đầu bếp (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Côn Chiến Thần trong không trung xoay tròn, bị Tiểu Bạch nắm chặt.
Cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch khẽ vỗ, đôi mắt xám trắng lập tức hiện ra ánh sáng vô cùng sắc bén.
Phía trên côn Chiến Thần, đường vân bắt đầu khởi động, ngay sau đó, côn Chiến Thần ở trong đôi mắt kinh hãi của mọi người, càng trở nên thô ráp, càng lớn hơn…

Nguyệt Lạc Ô Đề Sương Mãn Thiên.
Sắc mặt Vương Thông bi thương, Toái Ngọc đao trong tay đang không ngừng chuyển động, nguyên liệu nấu ăn trong tay hắn ta hóa thành từng món ăn có mùi thơm tràn ngập.
Một tòa tháp từ măng Lưu Ly, phản chiến lam sắc lờ mờ trong nước dùng.
Nước dùng lam sắc tỏa ra hàn khí, giống như đầm nước sâu lạnh giá vào ban đêm, ánh trăng phản chiếu, lấp lánh rực rỡ, giống như nghiền nát ánh vàng.
Trong nước dùng lam sắc, có một chút kim quang đang lưu chuyển…
Đây là món ăn sở trường của Vương Thông, Toái Ngọc đao Vương Thông, vốn là một đầu bếp thiên tài kinh diễm trên bảng Thiết Bia Trù, năm đó còn gây ra một trận sóng to gió lớn, thậm chí có cơ hội tiến vào Cực Phẩm tồn tại đầu bếp.
Nhưng có lẽ là, trời kỵ người tài.
Vào lúc Vương Thông chí khí tràn đầy, hắn ta lại gói áo gấm về quê…
Thê tử và đứa con gái tội nghiệp đã bị diệt vong từ lâu, chết thảm…
Sau ngày đó, tính cách Vương Thông đại biến, tàn sát thế lực đã giết gia đình hắn ta khắp nơi, sau đó qua một đêm bạc trắng đầu, trở về Thao Thiết Cốc, ẩn cư.
Mà thứ hạng của hắn ta trên bảng Thiết Bia Trù cũng theo sự lui ẩn của hắn ta mà không ngừng tụt xuống.
Đương nhiên, hắn ta vẫn say mê trù nghệ như trước, chỉ là, trù nghệ của hắn ta trở nên vô cùng bi thương…
Bộ Phương làm xong mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn, đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu nấu món ăn mới.
Mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn được bưng lên, bắt đầu so sánh với mì Thiên Táng của u Dương Trầm Phong.
Tất cả mọi người đều có chút tò mò và chờ mong.
Mì Ảm Nhiên Tiêu Hồn của Bộ Phương rất bình thường, bình thường đến mức khiến mọi người cảm thấy có phải gia hỏa này đã hết cách rồi không.
Bởi vì độ khó của mì này thật rất thấp, không giống mì Thiên Táng của u Dương Trầm Phong, hoa lệ đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục.
Đương nhiên, bọn họ cũng không định làm loạn, bởi vì bọn họ biết rõ, trong tô mì này của Bộ Phương có càn khôn khác.
Mì được mang lên, Bộ Phương tự nhiên cũng không nghĩ đến chuyện mì, mà đem sự chú ý rơi vào măng Lưu Ly kia, chuẩn bị bắt đầu làm món thứ hai.
Món này Bộ Phương cũng đã sớm có chuẩn bị, hắn ngẩng đầu nhìn cả người Vương Thông tràn ngập bi thương.
BỘ Phương thở nhẹ ra một hơi.
Mì Táng Diện của u Dương Trầm Phong, hắn có thể lựa chọn lấy độc trị độc, khiến bi thương ngược dòng thành sông, nhưng nếu là trù đấu với Vương Thông, vẫn lựa chọn lấy độc trị độc, khẳng định Bộ Phương sẽ thương tích đầy mình.
Dù sao… Bi thương của Vương Thông quá lớn, thậm chí còn trở thành một thế mạnh của Vương Thông.
Đầu bếp có thế mạnh như thế… cũng là một loại tồn tại hiếm hoi!
Mặc dù nói rằng các đầu bếp có thể mạnh riêng, chưa hẳn so được với Cực Phẩm đầu bếp, nhưng một khi bọn họ am hiểu một lĩnh vực nào đó, bọn họ là vô địch, Cực Phẩm đầu bếp chưa chắc đã thắng được.
Mà bây giờ cái Bộ Phương muốn làm, chính là… phá vỡ thế mạnh của Vương Thông, bằng không hắn sẽ không có cơ hội.
Muốn phá vỡ thế mạnh của Vương Thông… Thì cần phải lấy gậy ông đập lưng ông!
Mâu thuẫn tương xung, mới có cơ hội xé mở một lỗ hổng!
Đồ ăn của Vương Thông, là một người bi thương, vậy hắn liền tìm một phương diện khác, thứ hắn cần là chủ sinh, măng xuân chi, ẩn chứa sinh cơ nồng đậm, sinh sôi không ngừng, triệt để tách khỏi bi thương này!
Đôi mắt Bộ Phương đột nhiên lóe lên tia sáng!
Ánh sáng kia sáng như ngọc, khiến Vương Thông đang chìm trong bi thương không khỏi có cảm giác, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn qua.
Quanh người Vương Thông dường như đều là bi thương, hắn ta nhìn Bộ Phương.
- Nỗi buồn của ta, làm cho tính cách ta thay đổi qua một đêm, làm cho tóc ta bạc trắng trong một đêm… Hãy để ta ngưng tụ thế mạnh thuộc về ta, ngươi… sao lại muốn phá vỡ thế của ta?
Vương Thông nhàn nhạt nỉ non, trong miệng thở ra một hơi.
Sau đó không tiếp tục để ý Bộ Phương.
Lấy ra một cái chén sứ nhỏ, bên trong chén sứ là dùng nước canh từ nước Thần Lộ làm ra…
Ào ào!
Nước dùng biến thành sợi, như thể hóa thành đột sợi tơ, đổ xuống, nhỏ giọt vào nước canh lam sắc trước tháp măng trong đĩa sứ, nước canh lập tức nổi lên gợn sóng…
Quang hoa lộng lẫy lan tràn ra.
- Nguyệt Lạc Ô Đề, đã hoàn thành.
Vương Thông nói.

Giám khảo ở trên đài.
Bán đầu chỉ còn lại bốn Giám khảo, nhưng tên Văn Nhân Thượng kia nhìn thấy Sở Trường Sinh rời đi, liền mặt dày mày dạn, trên người toàn mùi rượu tiến lên, thật sự chiếm một vị trí, trở thành Giám khảo thứ năm.
Trước mặt bọn họ bày một tô mì.
Nước dùng mát lạnh, mì sợi từ máu đỏ tươi, nhìn qua khiến cho người ta giật mình, nhưng hương vị phả ra từ mì lại khiến người ta không khỏi nheo mắt lại.
Mì Thiên Táng của u Dương Trầm Phong a… mà còn là phiên bản cải tiến của mì Thiên Táng.
Vậy mà Văn Nhân Thượng cũng biết, trước đó u Dương Trầm Phong chỉ sử dụng 36 con Điểu Linh Thú cho mì Thiên Táng, ít hơn 99 Điểu Linh Thú lần này.
Quả nhiên rất lợi hại, vì lần trù đấu này, u Dương Trầm Phong cũng đem hết toàn lực ra, tiêu hao tinh lực.
Nhưng cũng không biết… hương vị thế nào.
Văn Nhân Thượng cầm đũa lên, gõ nhẹ xuống bàn khiến hai chiếc đũa bằng nhau, sau đó hạ đũa, vơ vét mì.
Ầm!
Sợi mì huyết sắc tỏa ra nhiệt khí bừng bừng, phả vào trước mặt mọi người.
Khán giả trong quảng trường Thao Lâu đều ngừng thở, nhìn chằm chằm ảnh chiếu trận pháp trên bầu trời, trong trận pháp hiện ra hình ảnh sợi mì nóng hổi.
Oạch.
Văn Nhân Thượng há mồm, hút mạnh một cái, mì sợi huyết sắc lập tức chui vào trong miệng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận