Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2793: Nhân Hoàng không lùi bước (1)

Bởi vì cậu không phải là một đầu bếp bình thường...
Những lời của Nhân Hoàng vẫn còn văng vẳng bên tai Bộ Phương giống như một tiếng cười nhẹ.
Bộ Phương không khỏi trợn tròn mắt khi nghe được những lời này.
Tất nhiên hắn không phải là một đầu bếp bình thường, trên thực tế thì tay nghề nấu nướng hiện tại của hắn đã sớm vượt quá sức tưởng tượng của người phàm...
Đương nhiên là khoảng cách đến với cảnh giới Trù Thần mà Bộ Phương luôn tha thiết mơ ước vẫn còn kém xa.
Cho nên, Bộ Phương cũng không quá kiêu ngạo, làm người thì nhất định phải khiêm tốn.
- Từ khi trên thế giới có sinh mệnh thì liền có thức ăn xuất hiện... Thiên địa vạn vật đều có thể biến thành thức ăn. Điều này đã từng có một vị Thánh Nhân nói với ta, ngày hôm nay, ta chuyển cáo cho cậu.
Toại Nhân Thị cười nhẹ.
Ông ta bắt chéo hai tay lại rồi quay đầu nhìn về phía hố đen vô tận này.
Trong hố đen có hai thân hình với khí tức mạnh mẽ như thể bọn họ được kết nối với một mảnh đất trời này, làm tấm gương tốt để trấn áp Ma Khí trong hố đen.
- Kẻ thù mà tiền bối nói tới chính là Hồn Ma sao?
Bộ Phương động tâm thần một cái như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, hắn đứng bên cạnh Toại Nhân Thị rồi nói.
Thông Thiên Giáo Chủ cũng đã hoàn toàn đột phá, hắn ta đáp xuống, tuy rằng chưa từng củng cố Đại Đạo nhưng cảnh giới bây giờ của hắn ta cũng không cần củng cố nữa.
Đạt được thành tựu Đại Đạo Thánh Nhân, bất tử bất diệt nên tương lai sau này của hắn ta còn có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, không thiếu chút thời gian như thế.
Trên thực tế, giờ phút này sắc mặt hắn ta vô cùng ngưng trọng.
Mọi chuyện trên thế giới đều có nhiều bí ẩn.
Người ở trong đó giống như đang ở trong núi nên không thể nhìn thông suốt được.
Hắn ta đã trở thành Đại Đạo Thánh Nhân, đã nhảy ra khỏi trói buộc, nhảy ra khỏi phạm vi nên tầm nhìn cũng rộng lớn hơn nhiều.
Hắn ta hít một hơi thật sâu rồi có chút ngưng trọng nhìn vào bên trong lỗ đen kia.
Ma khí ngập trời trong lỗ đen kia như thể một luồng khí tức đáng sợ và mãnh liệt tốc thẳng vào mặt.
Hai thân hình đang toạ trấn trong hang động kia như đội trời đạp đất. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là Đại Đạo Thánh Nhân, nhưng khí tức của hai vị Đại Đạo Thánh Nhân này giống như ánh sáng của đom đóm, lập tức sẽ bị dập tắt...
- Hồn Ma? Cũng có thể nói như vậy mà cũng có thể không nói như vậy...
Toại Nhân Thị thở dài một hơi.
Ông ta có vẻ hơi buồn rầu.
Ông ta lấy ra một miếng thịt bắp đùi của một Tự Hào Hồn Ma ra, cắm nó bằng những cành Toại Mộc và chuẩn bị đưa nó vào trong đống lửa để nướng.
Thế nhưng phải sau một lúc định thần thì mới kịp phản ứng.
Ông ta đưa Tân Hoả cho Bộ Phương.
- Ha ha, cho ta mượn ngọn lửa đi chàng trai.
Toại Nhân Thị quay đầu lại nhìn về phía Bộ Phương mà nói.
Bộ Phương vội vàng búng tay một cái, Thần Hoả sau khi được tiến hoá thì còn có thể gọi là Thánh Tân Hoả, hắn đột nhiên thổi phù một cái rồi nhóm lửa.
Ngọn lửa bùng cháy mà hoá thành một đống lửa, nhảy nhót trên mặt đất.
Toại Nhân Thị đắc ý ngồi ở trước cửa hang rồi bắt đầu nướng thịt Hồn Ma.
- Lão phu không biết còn có thể ăn thêm bao nhiêu bữa thịt Hồn Ma nữa... Bây giờ, có thể ăn một bữa là một rất tuyệt rồi, cậu phải biết quý trọng đấy.
Toại Nhân Thị nói.
Bộ Phương hơi giật mình, Thông Thiên Giáo Chủ cũng sững sờ.
Cả hai đều nghe ra một số hàm ý khác từ trong lời nói của vị tiền bối này.
- Nhân Hoàng vì điều gì mà lại nói ra những lời này?
- Tiền bối…
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ cùng đồng thời mở miệng nói...
Thế nhưng Toại Nhân Thị xua xua tay.
Một bên ông ta dựa vào thịt Hồn Ma rồi chỉ vào cái lỗ đen.
- Hai lão già kia đang ở bên trong kia trấn áp kẻ thù, nhưng mà... Tinh Hhà thay đổi, kẻ thù càng ngày càng mạnh, hơn nữa... Kẻ thù càng thêm cường đại kia đang thức tỉnh, hai lão già này cũng không biết có thể ngăn cản được bao lâu nữa... Nếu bọn họ sụp đổ thì lão phu ta liền phải lên trên đỉnh.
- Mấy năm nay, lão phu làm thịt ngàn vạn súc sinh bị lọt lưới, đều bị lão phu ăn thịt...
- Kẻ thù ăn thịt người, lão phu ăn thịt kẻ thù... Sinh mệnh là vô tận, luân hồi không có hồi kết.
Toại Nhân Thị cười lớn.
- Chàng trai trẻ, cậu đang ở bên trên Tổ Tinh nên phải cẩn thận trong việc nấu ăn, đừng để bị kẻ thù mạnh mẽ đang thức tỉnh này để mắt tới... Thân là một đầu bếp thì các cậu là kẻ thù truyền kiếp.
Lời nói của Toại Nhân Thị vô cùng thấm thía, ông ta nói xong liền lấy thịt Hồn Ma đã được nướng đỏ bừng ra.
Sau khi cạo sạch Lân Giáp, ông ta bắt đầu xé miếng thịt ra rồi ăn từng miếng một, từng miếng một.
Ăn uống rất nhanh, sau đó cười sảng khoái.
- Nhân Hoàng... Tại sao người không rời khỏi nơi đây mà đến Hồng Hoang Vũ Trụ xin giúp đỡ? Những năm này, ta đợi cũng không biết...
- Hồng Hoang Vũ Trụ? Tổ Tinh chính là điểm tập hợp của tất cả các Đại Vũ Trụ, là nơi sinh ra các sinh linh thuộc mọi chủng tộc... Kết nối các Đại Vũ Trụ với nhau... Cậu nhìn thấy những cái động kia chưa? Sau mỗi một cái động... Đều là một Vũ Trụ mênh mông bát ngát.
- Tiên Thần đầy trời, mặc dù bọn họ đã chuyển đến Hồng Hoang, nhưng mà... Bây giờ, bọn họ cũng đang phải đau đầu với những kẻ thù kia.
Miệng Toại Nhân Thị đầy dầu mỡ của thức ăn, nói.
- Trong những năm này, linh khí của Tổ Tinh đã bị đóng kín lại, còn vận chuyển của Vũ Trụ Thông Đạo cũng bị đình chỉ, điều này mới là trở ngại tốc độ của kẻ thù, nhưng mà... Khi linh khí khôi phục, Vũ Trụ Thông Đạo lại vận chuyển lại lần nữa nên kẻ thù đang tấn công có quy mô hơn, sợ rằng sẽ mang đến tai họa... Sau khi các cậu hoàn thành xong việc của mình thì hãy nhanh chóng trở về đi.
Toại Nhân Thị tiếp tục nói.
Thông Thiên Giáo Chủ có hơi ngẩn người, trong lúc nhất thời tâm trí không ngừng rung động.
Ngay sau đó, lông mày hắn ta nhíu lại một cái và đôi mắt ngưng trọng lại.
- Ý của Nhân Hoàng là... Rất nhiều Thánh Nhân của Hồng Hoang Vũ Trụ cũng đang chiến đấu chống lại kẻ thù xâm lược sao?
Trên lông mày Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên phun trào hàng vạn sát khí...
- Đúng vậy đấy... Nếu không, lần này Tổ Tinh thức tỉnh, Đại Đạo Thánh Nhân làm sao có thể trở về với một cái... Thuỷ Hoá?
Toại Nhân Thị lau miệng rồi bĩu môi mà nói.
Bộ Phương im lặng.
- Chàng trai trẻ, sau khi làm xong việc thì cậu hãy nhanh chóng trở về đi... Bảo vệ tốt bản thân, trưởng thành cho tốt... Có thể trong tương lai, cậu nhất định phải chiến đấu với kẻ địch mạnh nhất.
Toại Nhân Thị nhét cả miếng thịt vào trong miệng, miệng phồng lên.
- Dù sao thì cậu cũng không phải là một đầu bếp bình thường.
Toại Nhân Thị biết mình đã trở về từ Hỗn Độn Vũ Trụ sao?
Bộ Phương thở ra một hơi, ánh sáng lấp lóe trong mắt Nhân Hoàng khiến Bộ Phương nhất thời không biết nên nói gì.
Ầm ầm!
Trong lỗ đen.
Ma khí mạnh liệt đang sôi trào.
Tiếng ầm vang không ngừng.
Hai vị Đại Đạo Thánh Nhân vốn đang có khí tức nguyên bản như đom đóm lại đột nhiên trở nên tròn trịa.
Bát quái toả ra rồi hóa thành trận đồ trôi nổi trên đỉnh đầu, chịu được trùng kích của ma khí...
Tuy nhiên, thân thể của Thánh Nhân cũng run rẩy không ngừng.
Một vị Thánh Nhân khác thì có muôn ngàn Thần Dược xuất hiện xung quanh cơ thể, dược khí lơ lửng không ngừng hoá thành trận đồ...
- Được... Lão phu ta nên nói gì thì cũng nói rồi, lão phu muốn tiếp tục trấn thủ nơi này, trở về đi.
Toại Nhân Thị liếc nhìn lỗ đen một cái rồi đứng dậy.
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn bóng lưng của Toại Nhân Thị rồi đột nhiên nhíu mày.
- Nhân Hoàng, chúng ta cùng nhau rời đi... Ở lại núi xanh này không sợ không có củi đốt, hơn nữa ta có thể nhờ lão sư hỗ trợ! Lão sư chĩnh là Hỗn Độn Thánh Nhân, nhất định sẽ giải quyết được khủng hoảng này.
Thông Thiên Giáo Chủ nói.
- Để cho rừng còn xanh sợ gì không có củi đốt sao?
- Ha ha ha…
- Đáng tiếc, ta chính là Nhân Tộc Hoàng Giả, phía sau lưng chính là Tổ Tinh. Loài người mà ta khai sinh ra nhất định cần sự thủ hộ của lão phu ta, ai cũng có thể rút lui, nhưng riêng lão phu thì... Không thể rút lui.
Toại Nhân Thị cười ha hả.
Lau dầu mỡ trên miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận