Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 493: Món ăn của trận đấu loại

Kẽo kẹt.
Bộ Phương đẩy ra cửa thanh đồng của quán ăn Vân Lam.
Vừa trở về điếm, đẩy cửa ra đối mặt chính là một đôi mắt tối đen. Nữ nhân Tiểu U này ngồi trong điếm, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Cẩu gia ngủ say dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ, phì cầu này không có việc gì thì thích nhất là ngủ, như thế không ngoài dự kiến của Bộ Phương.
Tiểu U nhìn thấy Bộ Phương trở lại, trong đôi mắt nhất thời lóe sáng.
- Bộ Phương, ta đói.
Tiểu U mở miệng, lạnh lùng nói.
Bộ Phương ngây ngẩn, mặt không chút thay đổi gật đầu, liếc mắt nhìn Tiểu U, xoay người đi vào trong phòng bếp.
Chỉ sau chốc lát, trong phòng bếp tỏa ra mùi hương.
Bộ Phương vừa nấu vừa tự hỏi món ăn hắn sẽ sử dụng ngày mai.
Dùng cái gì đây?
Đậu hủ thối không được dùng… điều này khiến Bộ Phương cảm thấy hơi đáng tiếc, hắn vốn chuẩn bị thối hết cả kỳ thi. Tuy đậu hủ thối rất thối nhưng mùi vị quá ngon, có tương phản kịch liệt, đây mới là nguyên nhân Bộ Phương lựa chọn đậu hủ thối.
Chỉ cần có tương phản, mới sẽ làm lòng người chênh vênh, mùi hương thối đến mức tận cùng mới là mê người nhất.
Giống như người đói đến cực hạn, ăn cái gì cũng ngon.
Đạo lý của đậu hủ thối kỳ thật cũng hơi giống.
Xuy xuy xuy!
Xào nấu trong nồi, ánh lửa tận trời, bay theo linh khí, mùi hương tràn ngập.
Đảo nồi, gạo Long Huyết trong nồi quay cuồng, thời điểm lửa hạ xuống, cơm Long Huyết nóng hôi hổi hoàn thành.
Tiểu Bì nằm trên vai Bộ Phương, thằng nhóc này gần đây ngoan ngoãn không ít. Thời điểm bình thường đều ngủ say, ngẫu nhiên sẽ mở to mắt, xoay chuyển.
Nghĩ đến có lẽ do thằng nhóc này ăn tinh nguyên tử tủy kia.
Nấu xong cơm Long Huyết, Bộ Phương bắt đầu làm Túy Bài Cốt, đây là chuẩn bị cho Cẩu gia. Nếu nói món ăn Bộ Phương làm quen thuộc nhất ngoài cơm Long Huyết, thì chính là Túy Bài Cốt.
Dù sao trong điếm có một con Hắc Cẩu thích ăn Túy Bài Cốt.
Sau khi đặt hai món ăn lên bàn, không để ý một người một chó vùi đầu vào bàn ăn, ăn vui đến quên cả trời đất. Bộ Phương lần nữa trở về phòng bếp, bắt đầu tự hỏi món ăn ngày mai phải chuẩn bị.
Ngày mai phải làm cái gì?
Bộ Phương vung Long Cốt Thái Đao trong tay, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao xoay tròn không ngừng trong tay hắn, vung vẫy đao hoa.
Tiểu Bạch đứng ở cửa, đôi mắt màu tím thỉnh thoảng lóe lên, nhìn thấy thân hình của Bộ Phương, ngẫu nhiên nâng tay gãi cái đầu tròn vo của mình.
Bỗng nhiên, Bộ Phương giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
- Nếu không để làm vật thối vậy làm vật thơm đi.
Khóe miệng Bộ Phương cong lên, trong lòng có ý tưởng.
Đậu hủ thối thối đến mức tận cùng bị cấm làm rồi, vậy món ăn kế tiếp lựa chọn món thơm đến mức tận cùng.
Như vậy mới có thể dễ dàng hấp dấn ánh mắt của người, càng có thể truyền bá danh tiếng của quán ăn Vân Lam.
Long Cốt Thái Đao xoay chuyển trong tay Bộ Phương, cuối cùng được Bộ Phương cầm chắc trong tay.
Nghĩ ra phải làm món gì, trong lòng của Bộ Phương cũng thoải mái rất nhiều.
Sau khi luyện tập Bá Vương Thập Tam Đao, nấu món thịt kho tàu, đi vào trong tiểu điếm, ăn cùng Tiểu U và Cẩu gia.
Sau khi ăn uống no đủ, Tiểu U và Cẩu gia đầu ngủ say.
Bộ Phương trở lại phòng, vọt vào tắm rửa. Hơi nóng dày đặc che đi đôi mắt hắn, khiến hắn không khỏi thở ra một hơi.
………
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Bộ Phương đã rời giường từ sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu U và Cẩu gia. Sau khi làm xong hết thảy, hắn bắt đầu mở cửa buôn bán.
Làm một lão bản tiểu điếm, hắn sẽ không buông tha chút rảnh rỗi nào, dù sao nguyên tinh kiếm được đều sẽ chuyển hóa thành tu vi của hắn. Nhưng sáng sớm có rất nhiều thực khách xuất hiện.
Những thực khách này đều biết Bộ Phương trận đấu Diệu Thủ Hồi Xuân kia, toàn bộ đến ủng hộ Bộ Phương, tuy bọn họ cũng không xem trọng Bộ Phương. Dù sao, Bộ Phương dùng thân phận đầu bếp khiêu chiến luyện đan sư. Có thể tiến vào đấu loại đã không phải chuyện dễ dàng, không thể yêu cầu quá nhiều.
Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết đều chưa tới sáng nay. Cho nên sau khi Bộ Phương buôn bán trong chốc lát thì đóng cửa lại. Khoanh tay, rời khỏi quán ăn, chuẩn bị đi tham gia đấu loại.
Bàn chân nhỏ tinh khôi của nữ nhân Tiểu U này đi theo Bộ Phương, một lời không nói, vẻ mặt không chút thay đổi.
Bộ Phương quay đầu nhìn nữ nhân này, liếc mắt một cái, cũng không biết nên nói cái gì.
Có lẽ nữ nhân này ngại đợi chờ nhàm chán trong tiểu điếm rồi.
Tiểu U lần đầu chứng kiến Thiên Lam Thành phồn hoa, ánh mắt vốn không bận tâm sự đời cũng dâng trào rất nhiều gợn sóng. Cao lầu thanh đồng này, nhiều xe linh thú chạy như bay tới, khiến nàng hơi tò mò.
- Ngươi đợi lát nữa đi theo bên người ta, không được chạy loạn, ta so đấu xong sẽ mang ngươi trở về.
Bộ Phương cảm thấy hắn tất yếu phải dặn dò Tiểu U, bằng không nữ nhân này lạc lúc nào cũng không hay.
Đối với lời dặn đi dặn lại của Bộ Phương, Tiểu U chỉ lẳng lặng nhìn Bộ Phương, không có động tác khác.
Hai người tiến vào quảng trường trung tâm Thiên Lam Thành.
Quảng trường trung tâm vẫn náo nhiệt, người ra vào tấp nập, giống như bởi vì vòng sơ khảo chấm dứt, bắt đầu đấu loại, cho nên người xem đến rất nhiều, còn hỏa bạo hơn đấu vòng sơ khảo ngày đầu tiên.
Tiểu U rất đẹp, mỹ nữ xuất hiện ở đâu đều tự giác trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lúc này, Bộ Phương có loại cảm giác này.
Nhớ đến ngày hôm qua hắn khiêm nhường cỡ nào, hôm nay vẫn trở thành tiêu điểm chú ý của người xung quanh. Đương nhiên… hắn chỉ là tiêu điểm kèm theo.
Ánh mắt người xung quanh phần lớn đều dừng trên người Tiểu U tóc dài đen thẳng.
Bộ dáng của nữ nhân này thật đẹp, cặp đùi đẹp như ngọc, dài thẳng tắp, hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Nam Cung Uyển và Nam Cung Vô Khuyết không quá tốn sức tìm được Bộ Phương.
Thời điểm Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Tiểu U, cả người run lên, xoay người định chạy, nhưng bị Tiểu U liếc mắt nhìn, lập tức cứng đờ tại chỗ. Trong lòng hắn đã sinh ra cảm giác sợ hãi với nữ nhân này, dù sao hắn biết rõ khủng bố của Tiểu U.
Nam Cung Uyển lại dịu dàng cười, tuy Tiểu U rất đẹp, nhưng nàng cũng không xấu, mang tự tin của mỹ nữ.
Hai nữ nhân xinh đẹp này xuất hiện, nhất thời đám người xung quanh trở nên sôi trào.
Bộ Phương rất không quen khi bị chú ý, nhíu mày.
- Lão Bộ, đấu loại lúc này không giống vòng sơ khảo. Dù sao cũng là đấu loại, càng thêm tàn khốc đáng sợ. Mỗi người đều sẽ thể hiện bản lĩnh chân chính, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng lơ là!
Nam Cung Uyển kéo Bộ Phương sang một bên, nghiêm túc nói.
- Ta thật chờ mong vẻ mặt của mấy lão gia hỏa khi thấy đầu bếp như ngươi có thể tiến vào năm mươi hạng đầu của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển,
Bộ Phương gật đầu, sự tình liên quan nhiệm vụ lâm thời, Bộ Phương tự nhiên sẽ không lơ là. Người trên quảng trường càng lúc càng nhiều, chiến thuyền trên vòm trời dần dần đi đến, mang theo áp khí và linh khí cuồng bạo.
Chiến thuyền dừng trên quảng trường, từng bóng người đi ra từ giữa.
Những người này đều là nhóm cường giả của Thiên Đan Thành, Thiên Diệu Thành.
Bộ Phương tìm lôi đài trận đấu lần này, đồng dạng là lôi đài số tám, lôi đài dự thi lúc trước của Bộ Phương cũng là số tám, thật hơi trùng hợp.
Trải qua lựa chọn vòng sơ khảo hôm qua, người dự thi hiện giờ đã thiếu đi hơn phân nửa. Đấu loại lần này quyết định trăm hạng đầu của những người dự thi, có thể tham gia vòng bán kết.
Đi đến lôi đài thứ tám, Bộ Phương thấy trọng tài đứng trên lôi đài, vẫn là trọng tài hôm qua. Nhưng hôm nay, cả gương mặt của trọng tài này đều đen sì, bởi vì hắn thấy Bộ Phương.
Lôi đài thứ tám hôm qua hắn phụ trách vậy mà chỉ có bốn người thăng cấp. Bởi vì sự kiện này, hắn bị người phụ trách mắng một trận.
Vốn nghĩ hôm nay sẽ không gặp Bộ Phương, nhưng thật không ngờ, vẫn gặp gỡ, cho nên hắn hơi đau lòng.
“Không sao cả, không việc gì… đầu bếp này sẽ không nấu món ăn hôi tận trời kia nữa, hẳn sẽ không ảnh hưởng người khác!
Trong lòng trọng tài không ngừng an ủi chính mình.
Bộ Phương gật đầu với trọng tài, sau đó đi lên lôi đài, đi đến đài thanh đồng của mình.
Tới vòng đấu loại, thực lực của tuyển thủ tăng lên rõ rệ, mục đích của đấu loại chính là loại đi những người đục nước béo cò.
Trọng tài thấy người dự thi trận này, trong lòng cũng an tâm không ít.
Đó là đệ tử Đan Tháp của Thiên Đan Thành, một luyện đan sư thiên tài!
Đó là đệ tử của luyện đan đại sư, thực lực rất không tệ!
Trọng tài càng xem, trong lòng càng nắm chắc, những người này đều có danh tiếng trong giới luyện đan, lực tinh thần khẳng định phi thường kiên định, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng. Cho nên, lần này, cho dù tiểu tử này chơi trò gì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm qua nữa?
Đương nhiên, tuy trong lòng trọng tài đã nắm chắc nhưng nhìn Bộ Phương mặt không chút biểu cảm ở xa xa, trong lòng cũng hơi lo lắng.
Vì sao tri giác của nam nhân nói cho hắn… tiểu tử kia đang muốn gây náo loạn!
Bộ Phương đứng trước đài thanh đồng của mình, khói nhẹ lượn lờ, Huyền Vũ Oa huyễn hóa ra, nện lên đài Thanh Đồng, đập đài thanh đồng hãm xuống thành hố.
Long Cốt Thái Đao, bát men sứ,… đều được lấy ra.
Trọng tài vẫn nhìn chằm chằm, nhìn đến trong lòng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên… tên này lại chuẩn bị nấu ăn! Mà khi hắn thấy Bộ Phương lấy ra một cái thau, lỗ mũi nhất thời mở lón, đôi mắt đột nhiên co rụt lại.
Tín nhiệm giữa người với người đâu rồi? Đã nói rõ không làm đậu hủ thối mà?
Chậu gỗ này sao nhìn quen mắt như vậy?
Trọng tài nhất thời nóng nảy, đi đến trước mặt Bộ Phương.
- Tuyển thủ dự thi này, chúng ta đã nói rõ không nấu đậu hủ thối mà?
Trọng tài hít sâu một hơi, nói.
Bộ Phương sửng sốt, ngẩng đầu cổ quái liếc nhìn trọng tài.
- Ta biết, cho nên ta vốn không định nấu đậu hủ thối…
Bộ Phương nghi hoặc nhìn trọng tài, tùy tay mở nắp chậu đào. Quả thật, bên trong chậu đào không bay ra mùi thối nào.
Trọng tài sau khi hít sâu, trong lòng mới thả lỏng.
Kế tiếp, hắn nhìn thấy Bộ Phương đổ vật trong chậu đào vào Huyền Vũ Oa.
Chảy ồ ồ xuống là dầu màu vàng…
Cả nồi dầu, tiểu tử này đang chuẩn bị chiên món ăn?
Trong lòng trọng tài suy đoán.
Nếu đã không làm đậu hủ thối thối đến tận cùng, vậy Bộ Phương sẽ lựa chọn làm Hải Lệ Bao bản nâng cấp… thơm đến mức tận cùng.
----------oOo----------
Bạn cần đăng nhập để bình luận