Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1278: Không được gọi ta là Tiểu Cát Cát (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi Bộ Phương làm mẫu cách ăn một lần, những người khác cũng học theo bắt đầu ăn.
Tiểu U ăn một con Tôm Huyết Long vào trong bụng, hai mắt lập tức mở to, gương mặt không có cảm xúc cũng lộ ra vẻ đầy kinh ngạc.
Một con, hai con, ba con...
Tốc độ ăn tôm của nữ nhân này cực kỳ nhanh.
Thuyền U Minh đang lao vút qua trên bầu trời, nhưng bên trong thuyền lại tràn ngập hơi nóng, một đám người đang ăn Tôm Huyết Long Xào Cay một cách rất hào hứng.
Hương thơm lan tỏa trên bầu trời.
Thỉnh thoảng, còn có vỏ tôm rơi ra khỏi thuyền.
...
Màn đêm buông xuống và bình minh ló dạng.
Khi mặt trời nhô ra khỏi đường chân trời từ đằng xa, Thiên Lam Thành im lìm suốt một đêm, cũng đã bắt đầu náo nhiệt lại.
Cánh cửa màu đồng của nhà hàng Vân Lam bị đẩy ra, ánh mặt trời dọi vào dọc theo cánh cửa được mở ra, khiến cho nhà hàng thoáng chốc trở nên có chút ấm áp.
Tuyết rơi suốt đêm cũng đã tạnh, tuyết trắng đọng đầy khắp mặt đất.
Dương Mỹ Cát dáng người to lớn cầm theo một cái chổi đi ra khỏi nhà hàng, quét sạch lớp tuyết đọng trước cửa một cách rất chăm chú.
- A... ... Lại là một ngày tốt đẹp.
Bên trong nhà hàng, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, sau đó một bóng người có thân hình bốc lửa bước ra từ bên trong đó, dựa vào tấm cửa.
Người này chính là Ma Nữ An Sanh, vóc dáng nóng bỏng của Ma Nữ An Sanh vẫn thu hút ánh mắt của người khác như vậy, dù là khoác lên mình chiếc áo choàng đầu bếp rộng thùng thình hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể che được bộ phận to lớn trước ngực, ngay cả phần áo trước ngực dường như cũng không thể che chắn nổi mà muốn bung ra.
Nàng dựa người lên tấm cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo vài phần lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ, nhìn Dương Mỹ Cát đang quét dọn ở đằng kia, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng rất nhỏ.
- An Sanh, vừa mới sáng sớm, không được gây chuyện, quét xong tuyết trước cửa, chúng ta còn phải đi vào để luyện tập tài nghệ nấu nướng nữa, kỹ thuật dùng dao, kỹ thuật cắt tỉa, tất cả đều phải luyện tập.
Dương Mỹ Cát khua cánh tay lên, quét thật mạnh ra một đống tuyết, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người An Sanh đang đứng dựa lên trên cánh cửa với vẻ dịu dàng.
An Sanh nhìn Dương Mỹ Cát bằng ánh mắt say mê, sau đó, duỗi một ngón tay ra, chấm lên cặp môi đỏ mọng của mình.
- Tiểu Cát Cát, không cần phải vội đâu, một ngày đẹp trời như vậy, chúng ta phải biết tận hưởng một chút. Bây giờ, Bộ lão bản lại không ở đây, hắn cũng không biết chúng ta lén lút lười biếng đâu, hơn nữa, chúng ta đều là nữ nhân, phải đối xử tốt với bản thân một chút... những lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ.
- Không được gọi ta là Tiểu Cát Cát, xin hãy gọi ta Dương Mỹ Cát, mặc dù Bộ lão bản không có ở đây, nhưng chúng ta muốn nâng cao tài nấu nướng của mình, thì phải cần luyện tập chăm chỉ, nếu không khi nào Bộ lão bản trở về kiểm tra tài nghệ nấu nướng sẽ rất tức giận.
Cánh tay của Dương Mỹ Cát lại tiếp tục dùng sức, vừa giơ cây chổi lên, một đống lớn tuyết trắng được quét ra rồi chất sang hai bên, dọn ra một lối đi.
- Sẽ không đâu, Bộ lão bản sẽ không trở về đâu, luyện tập tài nghệ nấu nướng cũng cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ, cho dù Bộ lão bản tức giận thì ngài ấy cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu, chẳng lẽ Bộ lão bản còn dám đánh mông của ta sao?
Ma Nữ An Sanh khẽ cười một tiếng, thân hình bốc lửa hơi ưỡn lên, đẩy cặp mông đầy đặn của mình ra, nhìn Dương Mỹ Cát bằng ánh mắt trêu chọc.
Dương Mỹ Cát nhìn nữ nhân này mà không nói nên lời.
Xa xa.
Hai bóng người đang từ từ đi đến.
Dương Mỹ Cát vừa nhìn thấy bóng người kia, thân hình lập tức cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng lên, khẩn trương tới mức không nói ra được lời nào.
Ma Nữ An Sanh nhìn qua, lập tức cười khúc khích.
- Tiểu Cát Cát, người trong lòng ngươi tới kìa, hôm nay cũng phải biểu hiện tốt một chút đấy.
Nam Cung Vô Khuyết và Nam Cung Uyển đang cùng nhau đi đến, bọn họ đều có thói quen đến nhà hàng ăn cơm mỗi ngày.
Ở phía đằng xa, Nam Cung Vô Khuyết đã nhìn thấy Dương Mỹ Cát đang quét tuyết và Ma Nữ An Sanh đang dựa người lên cánh cửa bày ra dáng vẻ quyến rũ.
- Nữ nhân ngực bự, Tiểu Cát Cát, chào buổi sáng!
Nam Cung Vô Khuyết mỉm cười, vẫy tay với Dương Mỹ Cát.
Khuôn mặt đang đỏ bừng của Dương Mỹ Cát lập tức cứng đờ, vẻ mặt không nói nên lời.
- Đừng gọi ta là Tiểu Cát Cát... Hãy gọi ta Dương Mỹ Cát nữ sĩ.
Dương Mỹ Cát sửa lại một cách nghiêm túc.
Nam Cung Vô Khuyết cười lên.
Đột nhiên.
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Bốn người đều ngây người ra, không khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc thuyền U Minh màu đen nhanh chóng đáp xuống từ phía trên vòm trời.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn chiếc thuyền U Minh đang không ngừng phóng to trước mắt mình kia, đôi mắt lập tức co rụt lại, bóng dáng nhanh chóng vọt ra ngoài.
Một trận sóng khí cuồn cuộn.
Tuyết trắng bay tán loạn.
Thuyền U Minh đã dừng lại và đáp xuống trước cửa.
Ma Nữ An Sanh nhìn chiếc thuyền U Minh đã đỗ xuống kia với vẻ mặt đờ đẫn, khóe miệng lập tức run rẩy.
Đột nhiên, trong lòng có một dự cảm không lành... Không phải là Bộ lão bản trở lại đấy chứ?
Mấy bóng người bước từ Thuyền U Minh xuống.
Tiểu U nheo mắt lại, vẫn đang cầm một con Tôm Huyết Long Xào Cay đỏ au đầy dầu trên tay, đi xuống từ trên thuyền U Minh, vừa vặn đáp xuống trước mặt Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn Tiểu U, toàn thân sởn hết cả gai ốc.
- U... U U... U tỷ tỷ!
Nam Cung Vô Khuyết vẫn còn cảm giác sợ hãi không thể xóa nhòa đối với Tiểu U, mở miệng thốt lên.
Tiểu U kinh ngạc nhìn thoáng qua Nam Cung Vô Khuyết, hé đôi môi đỏ mọng bị dầu dính vào làm cho bóng loáng tươi đẹp ra rồi ợ một cái.
Mùi hương cay nồng tỏa ra, thân hình của Nam Cung Vô Khuyết lập tức run lên.
Đây là mùi vị gì vậy?
Con mẹ nó, thật là thơm quá!
Sau đó, trên thuyền U Minh, lần lượt từng bóng người từ bên trong đi xuống.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhìn Tiểu U với vẻ mặt cay cú, tốc độ mà hắn ăn Tôm Huyết Long lại không vượt qua được nha đầu kia, hắn đã bị trúng độc của Tôm Huyết Long rồi, nhưng hắn vẫn không thể ăn nhanh bằng nha đầu kia...
Đau lòng quá, hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu con Tôm Huyết Long rồi chứ!
Minh Vương Nhĩ Cáp ỉu xìu giống như là cà tím thấm sương vậy, hắn ngậm một nắm Que Cay trên miệng để giải sầu.
Dương Mỹ Cát và Ma Nữ An Sanh đều nhìn thấy Bộ Phương từ trên thuyền U Minh đi xuống.
Dương Mỹ Cát lập tức vui mừng khôn xiết, còn vẻ mặt của Ma Nữ An Sanh lại đầy đau khổ.
Ma Nữ An Sanh cảm giác miệng mình có chút giống mỏ quạ đen... Tại sao cái tên quỷ chết tiệt Bộ lão bản này lại đột nhiên trở về như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận