Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1176: Sắc trời thay đổi (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó, thân hình Mạc Lưu Cơ liền lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Bộ Phương đi đến bậc thang đầu tiên, quay đầu nhìn lại, một giọng nói nhàn nhạt vang vọng lên.
“Đi thôi… Nếu ngươi thật sự muốn đưa Nghê Nhan đi, vậy thì để Thánh Sư thánh địa hoặc Thánh Chủ của ngươi đến đây. Thánh Nữ đều đã bị thương rồi, ngươi còn muốn đưa nàng ta đi đâu?”
Trong giọng nói của Bộ Phương mang theo sự tức giận.
Ngay khi những lời này được nói ra, Mạc Lưu Cơ lập tức ngẩn người ngay tại chỗ. Hắn ta không ngờ được Bộ Phương thực sự sẽ nói ra những lời này.
“Nghê Nhan? Nghê Nhan là ai? Thánh Nữ điện hạ?”
Thánh Nữ điện hạ ban đầu được gọi là Nghê Nhan...
Từ từ!
Vì sao Bộ lão bản lại biết tên của Thánh nữ? Thậm chí cả hắn ta cũng không biết tên của Thánh Nữ điện hạ?
Hơn nữa… Bộ lão bản là có ý gì?
Gọi Thánh Chủ đại nhân hay là Thánh Sư đại nhân đến đây?
Đôi mắt Mạc Lưu Cơ co rút lại, ngẩn ngơ… Hắn ta vẫn còn đang suy tư. Ngay lúc sau, hắn ta liền nhận ra thân hình mình bay lên trời, vẽ nên thành một đường vong mà bay ra khỏi tửu lâu, bị ném xuống đất.
Một cảm giác lành lạnh kích thích làn da làm hắn ta run lên.
Hắn ta vô thức nhìn thân thể mình một cái, đôi mắt lập tức co rụt lại.
Bởi vì hiện giờ, quần áo trên người hắn ta toàn bộ đều bị rách nát…
Khỏa thân!
Hắn ta… tại sao quần áo của hắn ta lại bị lột ra?
Sau khi hoàn hồn, cả khuôn mặt của hắn ta trở nên đỏ bừng.
Lời nói của Bộ Phương đã khiến hắn ta bừng tỉnh, xem ra… Bộ lão bản có quen biết với Thánh Nữ điện hạ, nếu không thì sẽ không nói ra tên của Thánh Nữ điện hạ.
Nếu như đã là quen biết thì Thánh Nữ điện hạ ở chỗ Bộ lão bản hẳn sẽ an toàn.
Quả thật dù cho Mạc Lưu Cơ có tức giận thì cũng rất đồng ý với lời nói của Bộ lão bản.
Sở dĩ Thánh Nữ điện hạ phải bị thương nặng như vậy, Mạc bà bà bị Ma Dạ giết chết… hết thảy đều có liên quan đến Thánh Sư và Thánh Chủ đại Nhân. Nếu không phải Thánh Chủ đại Nhân và Thánh Sư đại nhân không tọa trấn trong Thánh Địa thì những ma đầu kia làm sao dám làm càn ở đó!
Vì vậy lời nói của Bộ Phương khiến cho Mạc Lưu Cơ hiểu ra, hắn ta dùng tay che nửa người dưới của mình, nhìn về phía tửu lâu thật lâu, thoáng qua đã không thấy lối vào.
Hắn ta quay người rời đi.
Bước chân khập khiễng, lảo đảo.
Bộ Phương mang Nghê Nhan theo, hắn chậm rãi bước lên lầu, đứng ở đầu hành lang ở đó hơi do dự một chút, không biết nên đưa Nghê Nhan đến chỗ nào.
Sau khi hắn nghĩ một lúc, Bộ Phương thuận tay mở cửa phòng lớn của mình.
Cửa lớn mở ra, hắn bước vào trong phòng.
Đặt Nghê Nhan được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ của các vì sao lên chiếc giường êm ái của mình.
Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch cùng hơi thở yếu ớt của Nghê Nhan, Bộ Phương thở dài một hơi.
“Sống chết có số, phú quý do trời, là phúc hay là dọa thì đều phải dựa vào chính nàng…” Bộ Phương nhẹ giọng nói.
Sau khi hắn giúp Nghê Nhan đắp kín chăn lên, Bộ Phương quay người đi ra khỏi phòng. Hắn rời khỏi phòng, đi xuống lầu, vào trong tửu lâu.
Tửu lâu đã có rất nhiều người đến.
Cẩu gia lại nằm dưới cây Ngộ Đạo một lần nữa, mắt nó híp híp, dường như cảm thấy có chút buồn ngủ.
Còn nha đầu Tiểu Hoa thì đang ngồi vui vẻ xếp bằng bên cạnh Cẩu gia, năng lượng trong người không ngừng dâng trào, khí tức dường như đang sôi trào, tựa hồ sắp có sự thay đổi.
Minh Vương Nhĩ Ha ngồi ở bên bàn ăn, tam nhãn Cuồng Sư thì nằm nép vào bên chân hắn ta, mặt mũi nó sợ sệt run rẩy.
Sở Trường Sinh thay một bộ quần áo phục vụ bàn, toàn thân màu xanh đen. Chiến đấu với Ma Tát là ông ta bị thương khắp người.
Với sức hồi phục của ông ta thì cũng có một số vết thương không thể hồi phục lại nhanh được.
Bộ Phương đi xuống lầu, đi vào trong tửu lâu, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người hắn.
Ánh mắt Bộ Phương lạnh nhạt, không hề cảm thấy khó chịu với ánh mắt mọi người một chút nào.
Mắt của Minh Vương Nhĩ Ha sáng lên, tranh thủ thời gian phất tay đến trước Bộ Phương.
“Bộ Phương thiếu niên, nguyên liệu nấu ăn này… ngươi có hài lòng không?” Minh Vương Nhĩ Ha vừa cười vừa nói.
Bên cạnh hắn ta còn có Tử Vân Thánh Nữ đang ngồi. Đối với nữ nhân này thì Minh Vương Nhĩ Ha cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn ta cũng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Bộ Phương tò mò nhìn tam nhãn Cuồng Sư một cái, khóe miệng hắn nở một nụ cười.
Tam nhãn Cuồng Sư sợ Minh Vương, nhưng Bộ Phương thì không. Đối với một con người nhỏ bé như thế này mà dám soi xét mình như thế thì tam nhãn Cuồng Sư đột nhiên ngẩng lên, mở miệng gầm lên một tiếng.
Một áp lực cưỡng bức đáng sợ bùng phát ra từ tam nhãn Cuồng Sư.
Gầm!
Bộ Phương không để ý đến chuyện này chút nào.
Minh Vương Nhĩ Ha giơ tay lên đập vào đầu tam nhãn Cuồng Sư.
“Ngươi sủa loạn cái gì? Mau nằm sấp xuống.” Minh Vương Nhĩ Ha nói.
Tam nhãn Cuồng Sư lập tức e ngại nằm trên mặt đất, run run lạnh.
Tam nhãn Cuồng Sư là Linh thú, nó cảm nhận rất rõ ràng được sát khí trên người Minh Vương. Nếu như nó thật sự không nghe lời thì Minh Vương Nhĩ Ha có thể dùng một tay giết chết nó.
Nó không muốn chết, nên phải ngoan ngoãn.
“Là nguyên liệu nấu ăn cũng không tệ, ta giữ lại, đổi với năm que cay.” Bộ Phương nói.
Minh Vương ngẩn người một lúc. Ngay sau đó hắn liền nhìn trời mỉm cười, lấy một tay che nửa khuôn mặt.
Bộp một tiếng, Minh Vương Nhĩ A đập tay lên bàn, nói: “Thỏa thuận thành công!”
Ánh mắt Minh Vương lóe ra vệt sáng rực rỡ.
Hắn ta dường như tìm ra được một cách hay mới để đổi được que cay…
Hóa ra vẫn còn cách này, không biết sao hắn lại phát hiện ra trễ đến vậy.
Tuy nhiên ngay khi Minh Vương đang cười to trong tửu lâu, thì bầu trời bên ngoài tửu lâu bắt đầu thay đổi.
Tiềm Long Đại Lục… Sắc trời thay đổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận