Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2820: Nỗi buồn của đất trời (2)

Notice: Undefined offset: 211
Côn Bằng dang rộng đôi cánh của mình, bay lên cao chín vạn dặm.
Thông Thiên Giáo Chủ và Bộ Phương đứng trên lưng Côn Bằng, cùng lao vào chín tầng trời.
...
Thiên Ngoại Động Thiên.
Giờ phút này, Thiên Ngoại Động Thiên không chút che dấu mà trực tiếp trôi lơ lửng trên chín tầng trời, lượn lờ trên mây.
Côn Bằng dang rộng đôi cánh của mình bay lên trong những đám mây dày đặc, nó phát ra một tiếng kêu lớn.
Một khắc sau, một tiếng gào thét vang lên rồi hóa thành một tia sáng như chớp và phóng vụt vào bên trong Động Thiên.
Bùm!
Côn Bằng dang rộng đôi cánh và từ từ hạ xuống.
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ cùng nhau đi xuống.
Thông Thiên Giáo Chủ giẫm lên phi kiếm, kiếm quang lưu chuyển mang theo uy lực vô thượng, nâng đỡ thân thể hắn ta mà lao nhanh về phía Động Thiên.
- Bộ đạo hữu, bản tôn đi trước một bước đây!
Ánh mắt Bộ Phương ngưng trọng.
Tâm trí lưu động.
Nồi Huyền Vũ bay đến.
Bộ Phương ngồi trên chiếc nồi Huyền Vũ rồi bay về phía Động Thiên.
Hắn nhìn Thông Thiên Giáo Chủ đang giẫm lên phi kiếm rồi lơ lửng như tiên kiếm ở đằng trước...
Bộ Phương lại nhìn chiếc nồi đen dưới mông mình, hắn cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn...
Tiểu Bì đang ngồi trên vai Bộ Phương, phun bong bóng ra.
Đi vào Động Thiên, vẫn là hang động quen thuộc đó.
Bỗng nhiên.
Ở nơi xa xăm.
Thân thể của Thông Thiên Giáo Chủ ngưng trệ lại.
Ánh mắt Bộ Phương ngưng trọng, hắn cũng dừng lại trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ và nhìn về chỗ đó.
Trong sơn động... đá sỏi gồ ghề, vách hang đầy rẫy vết nứt.
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngưng trọng trong mắt nhau.
Quả nhiên.
Đến chậm rồi!
Hai người lần lượt bước vào.
Trên mặt đất, dấu vết của trận chiến trải dài khắp bốn phía, hang động sâu đến mức không thể nhìn thấy được tận cùng.
Xung quanh đều là đất đá và sỏi vụn.
Đột nhiên.
Thông Thiên Giáo Chủ dừng lại.
Nơi đó…
Trên mặt đất có một vũng máu tươi chảy ra…
Trong máu tươi này còn có quang hoa kim sắc đang lưu chuyển.
- Máu của Thánh Nhân.
Ánh mắt của Thông Thiên Giáo Chủ có chút lạnh lùng, nhưng giọng điệu của hắn ta lại có chút bi thương.
Vũng máu này chảy ra ở phía cuối sơn động.
Xa hơn về phía trước, có một hố đen đang quay tròn.
Không ai biết được đằng sau hố đen kia là gì...
- Toại Hoàng mất rồi…
Bộ Phương nói.
- Chắc chắn không chỉ có một tên Hồn Ma công kích, máu của Toại Hoàng chảy ở đây nhưng lại không có thi thẻ, hẳn là bởi vì đã đại chiến với Hồn Chủ đi vào hố đen luôn rồi...
Thông Thiên Giáo Chủ nói.
Hắn ta chán nản mà tức giận.
Ngẩng đầu lên, trong hố đen sâu thẳm kia không còn thấy bóng dáng của hai vị Nhân Tộc Hoàng Giả đỉnh thiên lập địa tọa trấn lúc trước nữa.
Hắn ta nên làm gì tiếp theo đây?
Thông Thiên Giáo Chủ và Bộ Phương nhìn nhau.
Ngay sau đó.
Thông Thiên Giáo Chủ đột nhiên bật cười.
- Là bổn tôn lo nghĩ nhiều rồi... còn có thể sao nữa? Đi vào trong hố đen... có bao nhiêu Hồn Ma thì giết bấy nhiêu!
Thông Thiên Giáo Chủ cười nói.
Một vị Thánh Nhân có công đức lớn như Toại Nhân mà ngã xuống, nhất định Tổ Tinh sẽ cảm nhận được thôi.
Ngày nay, thiên địa cũng không có biến hóa bất thường gì, điều này cho thấy... mặc dù Toại Hoàng đã đẫm máu, nhưng ông ta vẫn đang chiến đấu.
Sao bọn họ có thể lùi bước được chứ?
- Chiến!
Mây tía kéo đến trên đỉnh đầu Thông Thiên Giáo Chủ, trong tay hắn ta cầm Thanh Bình Kiếm.
- Bộ đạo hữu không cần vào, dù sao, theo như lời của Toại Hoàng nói, sự tồn tại của Bộ đạo hữu chính là điều quan trọng để đối phó với Hồn Ma, vì vậy tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra được... lần này, cứ để bản tôn… vào trong đó trước!
Thông Thiên Giáo Chủ nói, tràn đầy khí phách.
Đạo bào cuộn lại, tay hắn ta niết kiếm quyết, từng đạo ấn ký bị đánh vào trong hư không.
- Đây là kiếm quyết liên hệ với Hồng Hoang Vũ Trụ, Hồng Hoang Vũ Trụ sẽ phái Đại Đạo Thánh Nhân đến giúp đỡ... Nếu không may bản tôn ngã xuống thì vẫn còn có người bảo vệ Tổ Tinh.
Thông Thiên Giáo Chủ nói.
Làm xong hết tất cả.
Hắn ta lao vào hố đen ngay tức khắc.
Hố đen mở ra, trong nháy mắt, nó đã nuốt chửng cơ thể hắn ta.
Bộ Phương nhìn Thông Thiên Giáo Chủ biến mất, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Hắn ngồi trên miệng của nồi Huyền Vũ... rồi chui vào hố đen.
...
Sau khi cả hai người họ bước vào hố đen.
Đột nhiên, Trái Đất bắt đầu thay đổi.
Trên không trung, bầu trời trên khắp thế giới đột nhiên trở nên đen kịt.
Mây đen xuất hiện không báo trước và bao trùm cả thế giới...
Mây đen quay cuồng.
Sau đó, trời đổ một trận mưa tầm tã.
Những cánh hoa lơ lửng đang bay trong cơn mưa nặng hạt, Tiên âm của Thần Dị văng vẳng không dứt, Long Ảnh của Thần Long thấp thoáng trong sấm chớp.
Nhưng mà, những cánh hoa đã nhuốm máu, Tiên âm đầy bi thương, Long Ngâm thê thảm...
Một cảnh tượng vô cùng thảm hại .
Mọi người trên khắp thế giới, bất kể bọn họ là người như thế nào thì đều ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh đó.
Trong lòng bọn họ hiện lên một cảm giác bi thương không thể giải thích được...
Nhiều người còn rưng rưng nước mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, bọn họ biết dường như có một người quan trọng, một người vẫn luôn bảo vệ bọn họ đã rời bỏ họ...
Khắp đất trời đều tràn ngập trong bi thương, chuyện gì đã xảy ra?
Côn Luânn Tiên Sơn.
Tây Vương Mẫu đứng bên ngoài cung điện.
Nhìn khung cảnh thê thảm đó, sắc mặt nàng ta bỗng trở nên tái xanh...
Đất trời bi thương, Công Đức Thánh Nhân đã ngã xuống.
Không phải Hồn Ma đã bị trấn áp rồi sao?
Sao lại còn xảy ra tình huống thế này nữa?
Bồng Lai Tiên Đảo…
Vô số Thần Tiên đang ngồi xếp bằng trên nệm hương bồ.
Bọn họ đang nhắm mắt tụng kinh.
Đột nhiên, một vết nứt xuất hiện trên không trung ở Bồng Lai Tiên Đảo.
Ngũ Thải Hà Quang phát ra từ đó.
Dường như có một sự tồn tại vô thượng đang đến từ Vũ Trụ xa xôi.
Tất cả những điều này, Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ đã đi vào hố đen đều không hề hay biết.
...
Trong hố đen, là Tinh Không vô ngần.
Bộ Phương và Thông Thiên Giáo Chủ lơ lửng trên không trung.
Hai người bọn họ nheo mắt nhìn về phía xa xăm.
Chỗ đó...
Một bóng người đang ngồi xếp bằng trong không trung.
Bóng người cúi đầu xuống, một cành Toại Mộc vắt trên vai ông ta, hai tay đặt trên cành Toại Mộc đó, mà hai đầu cành Toại Mộc...
Lại có hai cái đầu buông thõng xuống.
Nó là... đầu của Hồn Chủ Kiêu Ngạo và Hồn Chủ Dâm Dục.
Giữa Thiên Địa, tiếng cười toe toét của Toại Nhân dường như còn quanh quẩn đâu đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận