Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2868: Cẩu gia, ngươi gầy đi rồi (2)

Notice: Undefined offset: 213
Tiểu Bạch ợ một tiếng no nê, sờ sờ đầu mình, sau đó liền chuyển ánh mắt nhìn về phía một đám Thần Vương và Thần Hoàng.
Những người này như chim sợ cành cong, không nói được lời nào đã nhanh chân bỏ chạy.
Một vị Thiên Thần Thượng Cổ cứ bị giết chết như vậy…
Thần Hạch cũng bị nuốt, thành quả của vô số năm tu hành đều mất đi.
Đương nhiên, Thiên Thần Thượng Cổ này còn chưa chết, linh hồn hóa thành lưu quang muốn bỏ chạy.
Đối với linh hồn này, Tiểu Bạch không có bất kỳ lưu luyến gì.
Tiểu Bạch muốn bỏ qua cho hắn nhưng Bộ Phương thì lại không.
- Truy đuổi có sảng khoái không?
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên.
Tâm thần chuyển động.
Ầm!
Từ phía sau hắn, một tồn tại khủng khiếp dường như vừa thức tỉnh từ thời xa xưa, đột nhiên bay lên không trung, khí tức đáng sợ tràn lan ra.
Kỳ Lân mở mắt ra, há to mồm, lực hút khủng khiếp bùng nổ. Thần Hồn của Thiên Thần Thượng Cổ này lập tức bị hút vào trong miệng.
Kỳ Lân ghét bỏ bĩu môi.
So với linh hồn Hồn Chủ thì hương vị của linh hồn Thiên Thần Thượng Cổ này cũng chẳng tốt lắm.
Kỳ Lân liếc xéo Bộ Phương một cái rồi chìm vào trong Tinh Thần Hải của hắn.
- Kỳ Lân này… còn kén ăn nữa.
Bộ Phương giật giật khóe miệng, lắc đầu.
Viên Thiên Y trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Cái miệng há ra như có thể nhét vừa một cái bánh bao.
- Ngươi… ngươi ngươi ngươi…
Rốt cuộc Thiên Thần Thời Gian để cho nàng ta đi nghênh đón vật gì vậy?
Vân Thiên Y cho là đối phương có thể là một vị Thần Vương hoặc Thần Hoàng, nhưng bây giờ xem ra… nam nhân này là Nhất Tôn Thiên Thần!
“Chết tiệt!”
“Thiên Thần? Không phải Thiên Thần Thượng Cổ, chẳng lẽ là Thiên Thần Đương Đại?”
“Thế nhưng trong Thiên Thần Đương Đại cũng không có một vị nào như này!”
Vân Thiên Y lớn lên trong Hỗn Độn, có thể nói là vô cùng hiểu rõ về Thiên Thần Đương Đại.
Thiên Thần Sinh Mệnh, Thiên Thần Hủy Diệt, Thiên Thần Không Gian, Thiên Thần Thời Gian, Thiên Thần Luân Hồi…
Năm vị Thiên Thần Đương Đại!
Trong Hỗn Độn là do năm vị chí cao vô thượng này thống trị!
Thế nhưng, trừ Thiên Thần Luân Hồi ra chỉ có Thiên Thần Thời Gian vừa mới trả về.
Còn những Thiên Thần còn lại… đều không rõ tung tích.
Bộ Phương không giải thích cho Vân Thiên Y mà chắp hai tay ra sau lưng, đi về phía trước.
Trên mông Tiểu Bạch nở một đóa hoa nhỏ, thân hình cồng kềnh bay về phía Bộ Phương.
Thế lực của Thiên Thần Luân Hồi rút đi.
Bọn họ chỉ có thể trở về bẩm báo lại chi tiết mọi chuyện với Thiên Thần Luân Hồi.
Vào lúc Tiểu Bạch đi ngang qua Vân Thiên Y, đôi mắt máy móc liếc nhìn Vân Thiên Y một cái, nàng ta liền hoảng sợ đến mức như khí huyết cả người cũng đóng băng lại.
- Dẫn đường đi, qua cung Thiên Thần Thời Gian. Cuối cùng cũng có thể gặp lại lão bằng hữu rồi.
Giọng nói nhàn nhạt của Bộ Phương truyền đến khiến Vân Thiên Y lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn thoáng qua thi thển Thiên Thần Thượng Cổ ở xa đã hóa thành một đống bùn nhão.
Vân Thiên Y sợ hãi chấn động.
Ở trong Hỗn Độn bao nhiêu năm, chưa từng xuất hiện vị Thiên Thần Thượng Cổ nào ngã xuống.
Nàng ta có trực giác.
Theo sự xuất hiện của nam nhân này.
Hỗn Độn… sẽ một lần nữa nổi lên gió tanh mưa máu!
May mắn là nam nhân này… không phải kẻ địch!

- Đây chính là cung Thiên Thần Thời Gian?
Trong giọng nói của Bộ Phương mang theo chút nghi hoặc.
Vân Thiên Y hít sâu một hơi, nghiêm túc gật đầu.
Đập vào mắt là một tòa cung điện nguy nga, cung điện cao ngất vốn phải là vàng son lộng lẫy.
Nhưng…
Tòa cung điện này lại đổ sụp, vô số đất đá rơi lả tả trên đất.
Từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy cung điện này bị người ta một chưởng đập nát.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng chép miệng một cái.
- Ta còn tưởng Thiên Thần cung mà ngươi nói phải đệ tử thành đàn, cường giả như mây… Sao lại vắng tanh như này?
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
- Cung Thiên Thần Thời Gian bây giờ chỉ còn lại Thiên Thần Thời Gian vừa trở về… và ta.
Vân Thiên Y nói.
- Ngươi đang nói đùa à?
Minh Vương Nhĩ Ha nghiêng đầu qua.
Bộ Phương không hỏi gì nhiều, trực tiếp chắp hai tay ra sau đi vào trong. Tiểu Bạch, Minh Vương Nhĩ Ha cũng lập tức đi theo.
Trong cung điện vẫn đổ nát như mọi khi.
Tường sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, hiện ra dáng vẻ bị tàn phá tan hoang.
Hơi thở của năm tháng và những thăng trầm tràn ngập trong cung điện.
Trước cửa có một tấm bảng sụp đổ.
Trên tấm bảng vỡ thành hai nửa, phía trên phủ kín bụi, trên đó viết ba chữ Thiên Thần Cung.
Bộ Phương khẽ nheo mắt lại.
Đoàn người đi vào trong đó.
Thiên Thần Cung vô cùng yên tĩnh, rất quạnh quẽ.
Tiếng bước chân quanh quẩn vang vọng trong cung điện, như tiếng náo động truyền đến từ thời xa xưa.
Đột nhiên, Bộ Phương dừng bước lại.
Hắn nhìn về phía nơi sâu thẳm và tối đen trong cung điện.
Chỗ ấy…
Một Hắc Cẩu đang bước những bước chân duyên dáng như mèo, mông chó đung đưa, chậm rãi đi ra.
Đó là một Hắc Cẩu với bộ lông đen nhánh, lấp lánh óng mượt.
- Tiểu tử Bộ Phương… cuối cùng cũng đợi được ngươi.
Cẩu gia nhìn Bộ Phương, miệng chó kéo lên mà nói.
Vân Thiên Y nhìn thấy Cẩu gia, lập tức hưng phấn vô cùng, trực tiếp quỳ xuống.
- Cung nghênh Thiên Thần Thời Gian!
Minh Vương Nhĩ Ha thì lại vui vẻ hô lên một tiếng:
- Chó ghẻ!
Chỉ là vừa nói xong đã bị Vân Thiên Y trừng mắt, liếc một cái.
Ánh mắt Bộ Phương có chút phức tạp mà nhìn Cẩu Gia. Hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người Cẩu gia có chút suy yếu, hiển nhiên là đang bị thương.
- Tiểu Hắc, ngươi gầy đi rồi.
Bộ Phương nhìn Cẩu gia, nhếch miệng lên, thản nhiên nói.
Đúng thực là Cẩu gia trước mắt này đã không còn đầy đặn như lúc trước, thịt mỡ nặng nề lúc đầu dường như cũng đã bị tiêu tan đi.
Tuy rằng nhìn qua Thần Dị hơn rất nhiều, nhưng lại khiến Bộ Phương cảm thấy trong lòng xót xa.
Không có hắn, Cẩu gia nhất định là ăn không đủ no, ngủ cũng không ngon.
Cẩu gia nâng mắt chó lên, không chút khách khí mà nhìn Bộ Phương.
- Nói nhảm cái gì vậy… Đừng nói gì cả, nhanh cho Cẩu gia ta một phần thịt sườn rồng xào chua ngọt! Đúng lúc để Cẩu gia xem xem, ngươi trở thành Thiên Thần thì trù nghệ có tiến bộ không nào!
Ngay vào lúc Cẩu gia vừa dứt lời.
Sắc mặt mọi người ở trong cung điện đều đột nhiên thay đổi!
Cẩu gia nhướng mày lên, mắt chó tỏa ra mấy phần sát khí.
Bộ Phương cũng nhướng mày lên.
Trong mắt Vân Thiên Y toát ra vẻ hoảng sợ.
Minh Vương Nhĩ Ha thì lại đang lên cơn giận!
- Lão tặc! Trả muội muội lại cho bản vương!
Minh Vương Nhĩ Ha đột nhiên hét lớn lên.
Ầm ầm…
Bên ngoài Thiên Thần Cung đổ nát.
Một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên chìm nổi xông đến, năng lượng màu xám trong nháy mắt bao trùm lên bầu trời Hỗn Độn…
Hư không dường như cũng đang sôi sục.
Trong Pháp Tắc Luân Hồi màu xám.
Một bóng người đang ngồi xếp bằng, sau đầu hiện lên một vòng tròn màu xám, khí tức phảng phất như muốn phá vỡ Hỗn Độn.
Bộ Phương híp mắt lại.
- Thiên Thần… Luân Hồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận