Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1944: Giả vờ xong… thì chạy! (2)

Notice: Undefined offset: 247
- Hừ… con đường Trù Thần làm gì dễ đi như vậy… trắc trở thật sự chỉ mới bắt đầu thôi, tiểu tử này, ta không xem trọng hắn.
Bạch Hổ rầm rì.
- Khiếu Thiên ta… không xem trọng!
- Ta lại cảm thấy không tồi á, còn hơn mấy tảng băng lúc trước, tiểu ký chủ rất bình dị gần gũi mà.
Hoàng Kim Thần Long cười rồi nói.
- Ký chủ lúc trước đều là kiểu người độc ác cơ…
- Chính là bởi vì đều là kiểu người độc ác… Khiếu Thiên ta mới không xem trọng tiểu tử kia… bởi vì…
Bạch Hổ nói với vẻ lạnh lùng.
- Đủ rồi… chúng ta chỉ là khí linh, thực hiện tốt chức trách của bản thân là được rồi, những cái khác… không cần phải xen vào, cũng đừng quan tâm quá nhiều.
Một trận tiếng ầm vang truyền đến.
Huyền Vũ vẫn luôn không mở miệng kia lại lên tiếng nói chuyện.
Bạch Hổ lập tức ngậm miệng lại, hắn kiêu ngạo mà rầm rì một tiếng.
Hoàng Kim Thần Long và Chu Tước liếc nhìn nhau, cũng có hơi bất đắc dĩ.

Bộ Phương mở mắt ra.
Hắn liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Ngưu Hán Tam đang há hốc mồm, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ đứng ở xa xa.
Cùng với Mộng Kỳ với khuôn mặt sững sờ.
Bộ Phương cảm thấy trong tay mềm mềm, hắn cúi đầu thì thấy Tiểu Bát bị xoa nắn đến không còn luyến tiếc gì nữa kia.
Hử?
Bộ Phương nhướng mày.
Sau đó, mặt hắn không chút thay đổi mà gập tay lại rồi bắn Tiểu Bát ra.
Gà con bị đánh rơi trên mặt đất tựa như một quả cầu, còn có tính đàn hồi mà bắn lên mấy cái nữa.
Bộ Phương lắc lắc tay, mái tóc đỏ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là mái tóc đen nhánh của mình.
Bộ Phương khoanh tay lại, nhìn về phía Ngưu Hán Tam đang tràn đầy khiếp sợ và Mộng Kỳ ngây ra ở đằng kia.
- Người các ngươi vừa thấy không phải là ta…
Bộ Phương nói.
Ngưu Hán Tam khép miệng lại lên, chẹp chẹp mấy cái.
Đôi môi đỏ mọng của Mộng Kỳ cũng nhếch lên.
Ngươi nói xem bọn ta có tin không?
Nhìn thấy ánh mắt của hai người, khóe miệng Bộ Phương co rút một trận…
Quả nhiên, sau này nhất định không thể tùy tiện thi triển khí linh hộ thể trước mặt người khác được.
Thật sự sẽ bị người ta xem như tên thần kinh.
- Bộ lão bản, bọn ta đều hiểu cả, đầu bếp là một nghề nghiệp có rủi ro cao… áp lực tinh thần lớn, cần phải phát tiết… bọn ta hiểu…
Ngưu Hán Tam đứng lên, hắn ta xòe tay ra rồi nói.
Da mặt Bộ Phương run lên.
Hắn híp mắt nhìn Ngưu Hán Tam một cái, ánh mắt sắc bén làm cho cơ thể Ngưu Hán Tam run bắn lên, hắn ta cảm thấy dường như thịt trâu khắp người đều lạnh đến phát run.
Ôi… Bộ lão bảo cao lãnh quen thuộc kia đã trở lại rồi.
- Được rồi… ta cũng phải trở về thôi.
Bộ Phương lười giải thích với Ngưu Hán Tam, hắn nói.
Trở về?
Ánh mắt Mộng Kỳ sáng bừng lên, là quay về Tiên Trù Giới sao?
Mặc dù Điền Viên Thiên Địa rất tốt, nhưng Mộng Kỳ vẫn muốn quay về.
Nàng không biết tình hình của Địch Thái Giới Chủ thế nào, nếu Địch Thái Giới Chủ chết rồi, vậy rất có thể cả Tiên Trù Giới sẽ rơi vào hỗn loạn.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Mộng Kỳ một cái.
Ý bảo nàng đi theo.
Tiên bào của nàng bay phất phới, nàng cất bước theo sau.
Ngưu Hán Tam cũng vội vàng lộn nhào tới.
Hắn ta liếc mắt nhìn Tiểu Bát ngơ ngác ngồi dưới đất một cái, cánh không ngừng run run, hắn thở dài một hơi trong lòng.
Tình trạng của Tiểu U cũng đã tốt hơn không ít.
Bộ Phương đi tới trước nhà gỗ, sau khi xem xét tình trạng của Tiểu U xong thì định rời khỏi Điền Viên Thiên Địa.
Hắn động tâm thần một cái.
Một trận quang hoa bao phủ.
Ngưu Hán Tam đứng tại chỗ vẫy vẫy tay.
Ba người Bộ Phương bèn biến mất tăm.
Vèo…
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập, bốc lên rồi xộc vào trong miệng và mũi của Bộ Phương.
Khiến cho Bộ Phương không nhịn được mà nhíu mày lại, hắn thở gấp từng ngụm lớn.
Tiểu U và Mộng Kỳ cũng không nhịn được mà bịt kín mũi và miệng mình lại.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn bốn phía, xung quanh là một đống đổ nát, hóa thành một cái hố to vỡ tan.
Phía xa xa lại là tường thành sừng sững của Thâm Uyên Thành.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ Thâm Uyên, bây giờ bắt đầu trở về, có quay lại không?
Trong đầu vang vọng giọng nói đứng đắn và nghiêm túc của hệ thống.
Bộ Phương sửng sốt.
Không cần ngồi thuyền U Minh của Tiểu U trở về sao?
Chẳng qua nếu hệ thống đã có thể trực tiếp truyền tống về thì tất nhiên Bộ Phương sẽ không từ chối.
- Có.
Bộ Phương trả lời.
Lời nói vừa rơi xuống, giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn một lần nữa.
- Bắt đầu quay về, đếm ngược Truyện Tống Trận… mười, chín, tám…
Mộng Kỳ và Tiểu U nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Bỗng nhiên.
Sắc mặt hai người hơi thay đổi.
Bởi vì ở xa xa.
Từng ánh mắt màu đỏ tươi đột nhiên phụt ra.
Áp lực khủng bố chợt tiến sát đến!
- Là ngươi!!!
Một tiếng rống giận điên cuồng đột nhiên dội lại từ bên trong Thâm Uyên Thành, tựa như lôi đình nổ vang, cả hư không đều nổ tung!
Ầm!
Một cỗ hơi thở xộc lên tận trời.
Áo choàng huyết sắc bay phất phới trên không trung.
Ánh mắt của đại tài quyết sử vô cùng lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bộ Phương bên trong hố sâu.
Hắn nhận ra Bộ Phương, bốn vị tài quyết sử của hắn ta đã bị Bộ Phương tiêu diệt mất.
Grào grào grào…
Từng tiếng gào thét vang vọng.
Từng con Thâm Uyên Ác Ma bắt đầu rít gào, đôi cánh rung lên, chúng phóng như bay về phía đám người Bộ Phương phát ra tiếng gào thét bén nhọn.
Tâm thần của Mộng Kỳ run lên, sắc mặt nàng trắng bệch mà gắt gao nắm chặt lấy vạt áo choàng lông vũ của Bộ Phương.
Tiểu U nhìn Mộng Kỳ một cái, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi mím lại.
Nàng cũng giơ tay lên nắm lấy tay áo của Bộ Phương.
Bộ Phương chau mày.
Hắn nhìn chằm chằm vào từng con Thâm Uyên Ác Ma cùng với đại tài quyết sử mang theo sát khí mạnh mẽ kia.
- Hủy đi Thâm Uyên Trận Pháp, giết tứ đại tài quyết sử của ta, ta phải bầm thây vạn đoạn tên loài người như ngươi ra!
Một tiếng răng rắc vang lên.
Hư không lập tức vỡ tung ra.
Trong tay đại tài quyết sử xuất hiện một thanh trường kiếm huyết sắc.
Trường kiếm bị ném mạnh ra.
Tựa như hóa thành một con huyết long mà phóng vụt về phía Bộ Phương.
Áp lực khủng bố làm cho máu huyết cả người Mộng Kỳ đều tuôn trào ra.
Đây là uy áp của cấp Đại Thánh…
Vô cùng khủng bố!
Bộ Phương cũng hít sâu một hơi.
Trên đỉnh đầu hắn có quang điểm màu trắng hiện lên.
Hàng loạt con rồng dài huyết sắc không ngừng vọt tới, từng con Thâm Uyên Ác Ma giương cánh, bắn ra tựa như một đạo lưu quang đen kịt.
- Còn muốn chạy?! Chết đi!!
Đại tài quyết sử rít gào.
Quang điểm nhanh chóng hội tụ lại, rất nhanh đã ngưng kết thành một Truyền Tống Trận màu trắng.
Vèo…
Bên trong trận pháp có từng đạo gợn sóng năng lượng bắn ra.
- Năm, bốn, ba… hai… một, kết thúc đếm ngược, bắt đầu trở về.
Giọng nói nghiêm túc mà không hề có chút dao động nào của hệ thống vang lên.
Bộ Phương cũng mang khuôn mặt không chút thay đổi đứng phía dưới quang điểm mà nhìn từng con huyết long đang rít gào phóng tới kia.
Uy áp khủng bố tựa như muốn đập vỡ cả hư không.
Bàn tay đang nắm áo choàng lông vũ trên người Bộ Phương của Mộng Kỳ và Tiểu U càng lúc càng siết chặt, bọn họ cảm thấy tâm thần đều đang thít chặt lại, hai người nhắm nghiền mắt.
Rầm!!!
Một tiếng nổ vang chợt truyền đến.
Mặt đất bên trong hố sâu bỗng nổ tung!
Tiếng nổ ầm vang cuồn cuộn dâng lên.
Cả mặt đất đều bùng nổ, vỡ tung không ngừng.
Hồi lâu sau, bụi mù tán đi.
Bên trong hố chỉ còn lại thanh trường kiếm huyết sắc cắm trên mặt đất.
Hàng loạt Thâm Uyên Ác Ma đều phát ra tiếng rít gào không cam lòng.
Huyết khí quấn quanh khắp người đại tài quyết sử, hắn ta hết sức tức giận.
Thanh niên kia…
Vậy mà lại ở dưới đáy mắt hắn ta… chạy rồi!
Một vị Đại Thánh như hắn ta mà lại để cho một tên bán Thánh Cảnh ra vẻ xong… chạy mất rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận