Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 612: Thu mua Cẩu gia (2)

Đặt món ăn trước mặt Tiểu Hắc và Tiểu U, hai tên tham ăn này gật đầu với Bộ Phương xong liền lập tức khởi động.
Tiểu Bát thật đáng thương, thần tình sống không còn gì luyến tiếc ngã sang một bên.
Bộ Phương hơi khó hiểu, đi qua, ẵm thằng nhóc này lên.
Tiểu Bát bỗng nhiên cảm nhận được khí tức làm thể xác và tinh thần nó sung sướng, nhất thời trợn tròn mắt, đầu không ngừng cọ lên người Bộ Phương.
Bộ Phương xoa đầu thằng nhóc này, xoay người tiến vào trong phòng, chiên một phần cơm Long Huyết, để Tiểu Bát từ từ mổ.
Nhưng Tiểu Bát vừa mổ vừa bồn chồn.
Làm xong hết thảy, Bộ Phương mở ra cửa thanh đồng của tiểu điếm, chuẩn bị buôn bán. Ngoài cửa đã sớm xếp một đội ngũ đông đúc.
Danh tiếng của tiểu điếm hiện giờ đã sớm vượt xa lúc trước.
Cả Đan Phủ dường như đều nghe đến danh tiếng của quán ăn Vân Lam này, vô số người chen chúc tới.
Không chỉ bởi vì quán ăn là nơi ở của đầu bếp hắc mã, mà quan trọng hơn là các tồn tại đáng sợ trong quán ăn này. Một con chó béo đáng sợ, một nữ nhân xinh đẹp lại yêu nghiệt… Đó là một quán ăn đặc thù, một quán ăn có thể hấp dẫn chú ý của vô số người.
Có người trời còn chưa sáng đã bắt đầu xếp hàng, bọn họ hưng trí hừng hực, vừa nói vừa cười, cùng đợi cửa thanh đồng mở ra.
Khi cửa thanh công phát ra thanh âm kẽo kẹt cũ kỹ, tất cả mọi người đều trở nên sôi nổi, cửa tiểu điếm rốt cục đã mở ra rồi.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, nhìn thân ảnh đứng ở cửa.
Ưm…
Nhìn thấy thân ảnh kia, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
- Đây là Bộ lão bản? Sao cảm thấy không giống lúc trước?
- Khí chất của đầu bếp hắc mã này thật độc đáo? Cảm giác không giống tầm thường!
- Quần áo kia thật đẹp… không biết mua thế nào, thật muốn mua một bộ!
……..
Sau khi các thực khách sửng sốt nửa ngày đều ổn ào lên. Bọn họ kinh thán không thôi, ngạc nhiên nhìn Bộ Phương.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, cũng không chút để ý đến những thực khách đang ngạc nhiên.
- Mọi người xếp thành hàng, từng người từng người đến, mong tuân thủ theo trật tự của tiểu điếm.
Bộ Phương lạnh lùng nói, nói xong, hắn xoay người đi vào trong tiểu điếm.
Trong điếm, Tiểu U đang cầm lên Tiểu Bát định gây chuyện. Tiểu Bát vỗ cánh phành phạch, trong đôi mắt nhỏ chứa đầy nước mắt, trừng lên tròn xoe.
Làm một con gà có lý tưởng, cần phải học phản kháng!
Ngươi một nắm ta một hạt con mẹ nó chứ!
Nó phản kháng nhưng kết cục cũng không có thay đổi gì, Tiểu U vẫn cầm một hạt cơm Long Huyết cho nó mổ, bản thân lại bốc một nắm cho vào miệng. Khóe miệng dính đầy cơm.
Tay nghề của Bộ Phương giống như đã tăng lên, cơm Long Huyết kia càng thêm mỹ vị!
Ăn cơm này, thật hưởng thụ khó có được…
- Đừng náo loạn, chuẩn bị một chút, bắt đầu buôn bán.
Bộ Phương nhìn thấy Tiểu U đang hưng trí tranh giành cơm Long Huyết của Tiểu Bát, cũng cạn lời, sau khi gấp gáp nói một câu liền xoay người vào trong phòng bếp.
Thần tình Tiểu U tiếc nuối buông xuống bát sứ của Tiểu Bát. Tiểu Bát thật muốn khóc, bởi vì trong bát còn rất nhiều cơm Long Huyết, quá cảm động.
Từng vị thực khách bước vào trong tiểu điếm, bọn họ vô cùng hưng phấn, tò mò đánh giá bốn phía. Bọn họ đều mang theo tâm tình mở mang kiến thức đến tiểm điếm. Cho dù giá cả món ăn đắt đỏ trong tiểu điếm cũng không khiến bọn họ cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ thậm chí cảm thấy đây là đương nhiên. Dù sao cũng là món ăn do đầu bếp Hắc Mã trên Diệu Hủ Hồi Xuân Đại Điển, chút giá cả ấy thì tính là cái gì?
Khi từng món ăn thơm nức bốn phía được mang ra từ trong phòng bếp, đặt trước mặt bọn họ, ánh mắt mỗi vị thực khách đều trừng lớn, tràn ngập ngạc nhiên và hưng phấn.
Ăn một ngụm đồ ăn, hương khí trong miệng lưu chuyển, trên mặt càng thêm hồng nhuận, căn bản không thể dừng lại.
- Thật mỹ vị a!
- Không hỗ là món ăn của Bộ lão bản! Quả thực là mỹ vị nhân gian, còn ngon hơn Ích Cốc Đan khô khốc kia!
- Thật là ngon… ta căn bản không thể dừng lại!
………
Trên mặt các thực khách đều là vẻ mặt say mê, châu đầu ghé tai vào nhau tán thưởng.
Một đám thực khách đến, một đám thực khách đi.
Thực khách trong tiểu điếm không ngừng biến hóa.
- Mẹ ơi… rốt cục đã chen vào được, lão Bộ a… quán ăn này của ngươi vừa nổi danh, muốn gặp mặt ngươi một lần cũng khó như vậy!
Một thanh âm tràn ngập oán giận, Nam Cung Vô Khuyết đổ mồ hôi đầy đầu đi vào, tìm vị trí ngồi xuống, hô lớn về phía phòng bếp.
- Ăn cái gì?
Tiểu U đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng liếc hắn, nói.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời nhíu mắt, thần tình tươi cười nói:
- U tỷ à, khí sắc của tỷ càng ngày càng tốt rồi.
Tiểu U cũng không trả lời hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Nam Cung Vô Khuyết bĩu môi, gọi một phần Phật Nhảy Tường, sau đó không nói gì nữa.
Ngoài cửa, có vài bóng người đi đến. Một thân ngân khải, lan tỏa quang mang, hấp dẫn vô số ánh mắt. Người này chính là Hàn thống lĩnh hôm qua.
- Ha ha, Bộ lão bản à, hôm qua đáp ứng đến ủng hộ, bổn thống lĩnh đã đến rồi.
Hàn Lê híp mắt, thần tình tươi cười bước vào.
Hắn liếc mắt thấy Tiểu Hắc đang ngủ say trên Ngộ Đạo Thụ.
- Yo, Cẩu gia còn đang nghỉ ngơi sao…
Bên trong phòng bếp, Bộ Phương chậm rãi đi ra, mặc Tước Vũ Bào trắng đỏ xen kẽ, cả người giống như tản ra vài phần hàm ý bất đồng.
Bộ Phương lau sạch nước trên tay, liếc mắt nhìn Hàn Lê một cái, lạnh lùng nói:
- Hửm? Đến rồi thì tìm chỗ ngồi gì, muốn ăn cái gì thì tự mình gọi.
Nói xong, Bộ Phương hít sâu một hơi, xoay người tiến vào phòng bếp lần nữa.
Hàn Lê liếc mắt nhìn bóng dáng Bộ Phương thật sâu, cau mày, hắn gỡ xuống mũ giáp màu bạc, vẫy vẫy tay về phía sau.
- Mang lên hết linh đan ta để các ngươi chuẩn bị, hiếu kính Cẩu gia.
Phân phó xong, hắn xoa xoa tay, thần tình đầy ý cười đi đến chỗ Cẩu gia.
Các thực khách xung quanh đều sửng sốt, Nam Cung Vô Khuyết đang gặm giò heo lấp lánh ánh dầu cũng sững sờ tại chỗ.
- Người này đang làm cái gì? Hắn đang định dùng đan dược thu mua Cẩu gia sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận