Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2052: Thứ tồn tại thần bí bên trong Thanh Đồng cung điện (2)

Notice: Undefined offset: 221
Cường giả ở trong huyết vụ mờ mịt nhìn thấy lôi hồ đang bao phủ quầng sáng, ánh mắt của hắn chợt co lại.
- Loại cảm giác này... Không có khả năng!"
- Tên gia hỏa này không có khả năng... Còn sống!
...
Thân hình của Hoàng Tuyền Đại Thánh đang lơ lửng trên không trung, tóc trắng của hắn đang bay lên.
Đây là một người trẻ tuổi, trông bộ dáng giống như thanh thiếu niên mới mười tám tuổi nhưng mà trong đôi mắt của hắn cũng tràn ngập sự tang thương của năm tháng, như thể nó đã trải qua vô số năm.
Giờ khắc này Hoàng Tuyền Đại Thánh đang lơ lửng trong không trung, ánh mắt của hắn nhìn thẳng xuống sông Hoàng Tuyền, hắn nhìn vào bên trong huyết vụ mờ mịt.
Ánh mắt của hắn tỏa ra vô số quang hoa, bên trên đỉnh đầu giống như có một tòa Tiểu Thế Giới mờ mờ hiện lên.
Tiểu Thế Giới trôi nổi giống như muốn áp bách một vùng trời đất.
- Sen Vong Tình đã xuất hiện trên sông Hoàng Tuyền từ vạn năm trước giống như một cái chìa khóa không ai có thể lấy, vậy mà hôm nay... lại có người đến hái.
- Như vậy là đợi người hữu duyên hay là đợi kẻ chết thay đây?
Ánh mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh rất thâm thúy.
Ngay sau đó, thân hình của hắn bỗng vặn vẹo.
Hắn bắt đầu cất bước chậm rãi, đi về phía của sông Hoàng Tuyền.
- Thanh Đồng cung điện... Là hàng xóm vạn năm với bản Đại Thánh, hôm nay thật muốn nhìn tới bộ mặt thật sự của ngươi.
...
Cấm địa của Địa Ngục, Đọa Thần Quật.
Đây chính là mảnh đất được bao phủ bởi minh khí tối đen.
Thân hình mập ục ịch của Cẩu gia đang đứng thẳng ở tảng đá xanh, bên ngoài của Đọa Thần Quật.
Giống như cảm nhận được gì đó.
Bỗng nhiên.
Một tiếng ken két vang lên.
Cửa lớn của hang đá Đọa Thần Quật rách nát đột nhiên được mở ra.
Một đoàn quỷ hỏa như thể đang bùng cháy hiện lên bên trong hang đá.
Một bộ xương khô mặc áo giáp đi ra từ bên trong hang đá.
Bộ áo giáp đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như nở rộ ra vô số quang huy, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng mà, một bộ áo giáp uy mãnh như vậy lại được một bộ xương khô mặc lên... Cảm giác có chút kỳ lạ.
Tạch tạch tạch...
Đi qua hang đá và đi vào bên trong của Đọa Thần Quật.
Có thể nhìn thấy trong đó có một hang đá khổng lồ, bên trong hang đá trải rộng đó có lít nha lít nhít... bia mộ.
Có bia mộ đang rung lên, từ đó có một xương khô chui từ dưới đất lên rồi nó chậm rãi trèo ra ngoài.
Cái bộ xương khô mặc áo giáp mới đi ra khỏi hang động liền thấy được Cẩu gia.
Quỷ hỏa trong hốc mắt trống rỗng bỗng nhảy lên một cái.
Sau đó, nó phát ra một tiếng thét chói tai!
- Tại sao lại là con chó ghẻ nhà ngươi! Ngươi muốn làm gì! Lại muốn đến cướp bảo bối trong Đọa Thần Quật của ta sao!
Cẩu gia ngẩn ngơ, thịt mỡ trên cả người nó run lên, Cẩu gia bỗng lộ ra vẻ xấu hổ.
- Không để ý, thế mà vẫn bị phát hiện...
Cái mũi của Cẩu gia run lên, sau đó nó xoay người chỉ để lại cho bộ xương khô bóng dáng của cái mông chó rồi cứ thế mà đi.
- Cẩu gia vừa mới đi ngang qua dự định thăm hỏi bạn cũ một chút... Bây giờ Cẩu gia lại đi, chắc hẳn là tìm tiểu tử Bộ Phương.
Quỷ hỏa trong áo giáp bộ xương khô đang mặc bỗng bùng lên!
- Lại là chó ghẻ! Có quỷ mới tin lời ngươi nói! Muốn trộm bảo bối trong Đọa Thần Quật của ta! Ngươi không có cửa đâu!
Khi nói xong, cánh cửa phía sau bộ xương khô mạnh mẽ mở ra.
Xoạt xoạt xoạt...
Bỗng nhiên, những bộ xương khô mặc áo giáp bắt đầu đi ra từ chỗ rậm rạp ka.
Tử khí khủng bố đang tràn ngập xung quanh.
Nhưng mà giờ phút này, Cẩu gia đã chuồn mất từ lâu.
...
Thanh Đồng cung điện càng ngày càng gần.
Cuối cùng cũng tới trước mặt Bộ Phương.
Một luồng gió lạnh thổi đến khiến cho những sợi tóc của Bộ Phương bay lên.
Ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, nhìn đến mức khiến cho toàn thân Bộ Phương cũng lạnh như băng.
Két.
Thanh Đồng Môn bỗng mở lớn hơn một chút.
Két két két. . . . . .
Đôi mắt của Bộ Phương bỗng co rụt lại, dường như phía sau cánh cửa kia có tà ác bắt đầu trào ra.
Một tia khí tức chui ra giống như muốn chôn vùi hư không.
Uy năng đáng sợ như vậy khiến toàn thân Bộ Phương đều run rẩy.
"Loại cảm giác này... Giống như đang đứng trước cái chết chân chính."
"Thanh Đồng Môn này... Chắc chắn không giống với Thanh Đồng Môn của Tiềm Long Đại Lục! Hoàn toàn không giống nhau!"
- Thời gian vạn năm... Cuối cùng cũng đợi được ngươi... Chìa khóa mở cửa... Cuối cùng cũng được người hữu duyên cầm tới...
Phía sau Thanh Đồng Môn, có một âm thanh vang lên.
Âm thanh ấy giống như sợi tơ, dường như đang ngâm khẽ bên tai Bộ Phương.
Nhưng Bộ Phương lại không nghe ra chủ nhân của âm thanh này là nam hay là nữ...
- Ngươi là ai?
Bộ Phương lại hỏi một lần nữa.
Nhưng mà lời nói của âm thanh kia, vẫn như cũ không trả lời.
Dường như Bộ Phương nghe thấy một tiếng thở dài.
Mà trong tiếng thở dài ấy chất chứa sự không cam lòng, bất đắc dĩ và cả buồn khổ.
- Hôm nay ngươi mở cửa cho ta... Thế nhưng đến một ngày khác ai sẽ là người mở cửa cho ngươi...
Âm thanh kia nói.
Có chút tịch liêu, có chút bi phẫn, thậm chí có loại chấp niệm muốn hủy diệt hết thảy những thứ đáng sợ này.
Ánh mắt Bộ Phương co rút rất nhanh.
Lần đầu tiên hắn cảm giác được sự khủng bố trước nay chưa từng gặp.
Rầm rầm...
Bỗng nhiên.
Từ trong huyết vụ mông lung tản ra.
Một bóng người có quang hoa bao phủ trên toàn thân chậm rãi đi từ bên ngoài tới.
Bộ Phương gian nạn văn vẹo cái cổ, hắn ngoảnh đầu lại.
Chính là nhìn thấy một vị thanh niên mười tám tuổi tài hoa phong nhã, tóc của người đó trắng phơ, khóe miệng hắn nổi lên ý cười, hắn chậm rãi tới gần.
Trong tay hắn đang cầm một cây cỏ, đó chính là Cửu Diệp Thảo, tinh khí trên đó đang tỏa ra.
- Hàng xóm cũ, vạn năm... Gặp được ngươi cũng không dễ dàng gì.
Ánh mắt Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn thẳng vào Thanh Đồng Môn rồi chuyện trò vui vẻ.
Một tay đang vác, tay kia đang cầm cỏ, Hoàng Toàn Đại Thánh bay tới, chân hắn đạp từng bước trên mặt nước của sông Hoàng Tuyền mà không nổi lên một gợn sóng nào.
Bỗng nhiên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh đi tới gần Thanh Đồng cung điện.
Một bức tường vô hình chợt chắn trước người hắn.
- Hả? Hàng xóm cũ, ngươi làm như vậy là không phải bạn tốt rồi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cười rồi nói.
Sau đó hắn nâng bàn tay lên, bên trên bàn tay dương như có năng lượng bắt đầu hội tụ...
Một chưởng đánh về phía bức tường vô hình, như muốn đánh vỡ bức tường vô hình đó.
Đôi mắt trong Thanh Đồng cung điện chợt chuyển động.
Nó dừng lại trên người vị Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Tứ khí lạnh lẽo bỗng nhiên bao phủ...
Trong nháy mắt nó đã bao trùm thân thể của Hoàng Tuyền Đại Thánh.
Ban đầu Hoàng Tuyền Đại Thánh vỗn kiêu ngạo, giờ phút này thân hình bỗng nhiên cứng đờ lại...
- Đi đi.
Một giọng nói không biết là giọng nam hay giọng nữ vang lên.
Ngay sau đó.
Một tiếng lạch cạch phát ra.
Bỗng dưng, một bàn tay từ trong Thanh Đồng cung điện bay ra.
Bay tay kia bổ nhào tới, lập tức tát lên mặt của Hoàng Tuyền Đại Thánh...
Một tiếng "ba" vang lên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh không thể tin nổi lập tức bay ngược ra sau, trong lỗ mũi đều có máu tươi chảy ra.
Ngay sau đó, hắn bay ra khỏi huyết vụ.
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh bị đập bay, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
"Người này... Ai làm hắn bị thiểu năng vậy?"
Bên ngoài huyết vụ.
Hư không bị xé rách.
Thịt mỡ trên người của Cẩu gia run rẩy rồi nổi lên.
Đúng lúc nó nhìn thấy một bóng người xoay vòng bay từ trong huyết vụ ra ngoài.
Bỗng nhiên, Cẩu gia ngẩn ngơ rồi giơ lên cẩu trảo định đập một trảo xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận