Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2620: Đế Tử và đậu phụ thối (2)

Notice: Undefined offset: 225
Chém ra một đao, hóa thành Thần Long rít gào, đe dọa những Hồn Ma đó.
Nhưng mà, lại không thể bức lui…
Đế Tử cắn chặt răng, chân đạp vào hư không, bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Liều chết cũng không thể rơi vào tay của những Hồn Ma này được.
Tương lai của hắn chính là nam nhân kế thừa hoàng vị!
Từ xa.
Thần Hoàng và hai người thủ miếu đang chiến đấu khó phân thắng bại.
Trong vòng hàng vạn dặm xung quanh chiến trường của họ, đều trở nên trống trải, ngay cả những hài cốt Tinh Thần cũng bị chấn động thành tro tàn.
Âm thanh bùm bùm bùm ồn ào vang vọng không dứt!
Đế Tử cảm thấy thần lực trong cơ thể mình hoạt động sắp cạn kiệt rồi.
Loại cảm giác này, thực sự vô cùng gay go rồi.
Hắn không thể bay nổi nữa, những Hồn Ma sau lưng, có mạnh hơn hắn, có yếu hơn hắn nhưng số lượng lại quá đông.
Hắn không thể chạy thoát được.
Phải chết sao?
Chưa xuất sư đã phải chết sao?
Chẳng lẽ hắn muốn để một đám Hồn Ma bao vây đánh chết sao?
- Vì sao không đường đường chính chính đánh một trận!
Đế Tử vô cùng tức giận.
Hắn thu hồi Long Đao.
Cầm đậu phụ thối, quay đầu, giận dữ nhìn những Hồn Ma đó.
Hắn gầm hét lên.
Muốn dùng khí thể hung hãn không sợ chết kia để ép những Hồn Ma này lui xuống.
Nhưng mà.
Những Hồn Ma này dường như giật mình chưa tỉnh, căn bản không bị khí thế của hắn ép lui.
Những Hồn Ma này…
Ngay cả cái chết cũng không sợ sao?
- Vì muốn giết Đế Tử… Hồn Ma các ngươi, thật sự là liều mạng đấy!
- Với giá trị con người của Bổn Đế Tử đây, đổi lấy một tên thiếu máu, đổi hai tên cũng cảm thấy thua thiệt... ít nhất phải làm thịt tất cả những Hồn Ma này! Như vậy tất cả mọi người trong Hạ Ấp Thần Triều sẽ nhớ kỹ Đế Tử thiên phú yêu nghiệt ngày đó!
Đế Tử quay người.
Thét dài một tiếng.
Bát đậu phụ thối vẫn luôn nằm trong tay hắn đột nhiên bị hắn hất ra.
Người sắp chết rồi còn cầm đậu phụ thối làm gì chứ?
Bộ Phương khiếp sợ, đối với hắn vô dụng!
“Thiếu Hoàng quyền!”
Đôi mắt Đế Tử lập tức trở nên đỏ bừng.
Khí tức trên người tăng vọt, giống như một vệt sáng, bay thẳng vào tinh không.
Rộng lớn mà bao la hùng vĩ!
Hắn mang theo ý chí quyết tuyệt, mang theo quyết tâm liều chết.
Muốn cùng đám Hồn Ma ép hắn vào đường cùng, quyết một trận tử chiến.
Hắn muốn khiến cho những Hồn Ma này biết...
Đế Tử... không phải là người có thể tùy tiện truy đuổi!
Truy đuổi Đế Tử, là phải trả giá đắt!
- Đến đây!
Đế Tử gào thét!
Tung ra song quyền.
Các cường giả nhân loại xung quanh, đôi mắt ẩm ướt, có cường giả điên cuồng lao đến vị trí của Đế Tử.
- Đế Tử tuyệt đối không thể chết!
- Đế Tử là tín ngưỡng của bọn ta!
- Một khi Đế Tử chết đi, đám súc sinh Hồn Ma sẽ đạt được mục đích trong trận chiến này, tinh thần của binh sĩ Hạ Ấp Thần Triều sẽ chịu đả kích nặng nề! Tuyệt đối không thể được!
Trong mắt đám cường giả nhân loại chứa nước mắt, đối với việc quyết tuyệt của Đế Tử, cảm thấy đau lòng!
Một ngày là Đế Tử, cả đời là Đế Tử của chúng ta!
Ầm!
Đế Tử gào thét, Thiếu Hoàng quyền được tung ra.
Nhưng mà…
Bầu không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Bát đậu phụ thối hắn ném kia tản ra…
Mùi hôi thối lan ra, dường như bao trùm khu vực xung quanh.
Nhưng mùi hôi thối lúc này cũng không thể sánh bằng sự quyết tuyệt trong lòng Đế Tử.
Hắn căn bản không quan tâm mùi đậu phụ thối.
Chỉ là…
Những Hồn Ma vốn đang đuổi theo Đế Tử….
Lại trong nháy mắt, nhao nhao thay đổi tuyến đường, đuổi về phía đậu phụ thối kia…
Đậu phụ thối văng ra, đậu hũ thối màu vàng đen vỡ ra, tưới thêm nước sốt hôi thối…
Trở thành mục tiêu truy đuổi của những Hồn Ma tham lam kia!
Thịch!
Thiếu Hoàng quyền, mẹ nó vô ích rồi!
Những Hồn Ma kia, nhao nhao đi đường vòng.
Đế Tử nghiêm mặt đứng trên không, rõ ràng những Hồn Ma hung thần sát ý kia đang muốn giết hắn mà vào thời khắc này lại nhao nhao đuổi theo đậu phụ thối.
Vào lúc này, Đế tử dường như hiểu được cái gì đó.
Nhớ tới Bộ Phương vỗ vai hắn nói lời khích lệ.
Đế Tử chỉ cảm thấy tức muốn ói máu…
- Ta mẹ nó đường đường là Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều… chẳng lẽ còn không bằng một bát đậu phụ thối sao?
Vành mắt Đế Tử đỏ bừng!
Đám người cường giả vốn dĩ cho rằng Đế Tử nhất định phải chết thân thể cứng đờ.
Cho nên… Đế Tử ngươi đang làm trò cười sao.
Đám người cường giả thờ phào nhẹ nhõm, lần nữa thay đổi mục tiêu, lao về đấm Hồn Ma.
Về phần Đế Tử…
Quan tâm làm gì làm gì…
Bây giờ bọn họ chỉ muốn giết địch!
Đế Tử có chút đau lòng, nhìn phía sau trống không, thấy Hồn Ma nhao nhao đuổi theo đậu phụ thối thở dài nhẹ nhõm.
Đế Tử hắn lại bị một bát đậu phụ thối hôi hám mà hắn vô cùng ghét bỏ hạ thấp.
Đế Tử hắn không sánh bằng một bát đậu phụ thối như c*t.
- Những Hồn Ma này… xem thường Đế Tử ta sao?
Đôi mắt Đế Tử sáng như đuốc, vô cùng tức giận, hóa xấu hổ thành ý chí chiến đấu, gào thét lên.
Thân hình hắn, nhất thời lao vút ra.
Lao đến đánh những Hồn Ma đang đuổi theo đậu phụ thối kia.
Một bát đậu phụ thối, tổng cộng có mười cái.
Nước sốt văng ra, mùi thối phảng phất.
Đối với nhân loại mà nói là hôi thối nhưng đối với Hồn Ma mà nói lại là mùi hương nồng nàn…
Mùi hương khiến bọn chúng mềm chân, không thể đi nổi.
Một Hồn Ma bắt được đậu phụ thối, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Sau đó, cầm đậu phụ thối nhét vào miệng.
Chẹp chẹp…
Đậu phụ thối bị cắn nát.
Đế Tử nhìn đến toàn thân run rẩy.
Mỹ thực của Bộ Phương quả thực là có độc, nhân loại và Hồn Ma… đều ăn sạch!
Không phải Hồn Ma đối với thức ăn của nhân loại có sự chán ghét trời sinh sao?
Bỗng nhiên.
Đế Tử ngây người.
Hắn nhìn về phía xa.
Những Hồn Ma ăn đậu phụ thối kia… cơ thể đột nhiên run lẩy bẩy.
Bên trong thân thể những Hồn Ma đó giống như có một ngọn lửa bùng lên.
Sau đó…
Ngọn lửa lan ra…
Trong nháy mắt, khiến những Hồn Ma ăn đậu phụ thối bị đốt cháy thành tro tàn.
Cảnh tượng này, chỉ có Đế Tử nhìn thấy.
Đế Tử bị hoảng sợ, ngây người như phỗng.
Mà, những Hồn Ma nhìn thấy cảnh tượng này.
Lại không thể ngăn nổi sự dụ hoặc của đậu phụ thối, biết rõ ăn vào sẽ chết những vẫn không thể kìm nén nổi, nhét đậu phụ thối vào miệng.
Bùm bùm bùm…
Mười cái đậu phụ thối, mười Hồn Ma ăn đậu phụ thối….
Đều bị thiêu đốt thành tro bụi.
Uy lực của đậu phụ thối, vô cùng kinh khủng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận