Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 347: Huyền Hỏa luyện hóa Vong Hồn Châu

Huyền Hỏa luyện hóa Vong Hồn Châu
Mồi lửa Vạn Thú Viêm rất yên tĩnh lơ lửng trên hư không.
Nó tinh sảo mà khéo léo, bình thản mà xinh đẹp, giống như một nụ hoa vô hại, lặng lẽ xoay quanh, tản ra quang hoa cực hạn.
Không ít cường giả đang giao thủ đều nhìn về ngọn lửa này, chỉ trong nháy mắt, nội tâm bọn hắn bị kích động, bởi vì ngọn lửa này chính là mục tiêu chuyến đi này của bọn hắn, mồi lửa Vạn Thú Viêm!
Chỉ cần có thể đạt được Thiên Địa Huyền Hỏa, tu vi của không ít người trong bọn họ cũng có thể đạt được đề thăng khổng lồ.
Bắc Cung Minh thân là đệ tử tông môn bên ngoài vùng đất Nam Cương, hắn hình như vô cùng coi trọng Thiên Địa Huyền Hỏa này.
Đây là Thiên Địa kỳ bảo, bất kể để ở nơi nào, đều sẽ là bảo bối hấp dẫn nhãn cầu người khác.
Khí tức của Môn chủ Tu La Môn như cuồng phong bạo vũ bộc phát, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một trận bị đè nén, cảm giác bị đè nén này khiến cho tâm tình của mỗi người cũng trầm trọng thêm mấy phần.
Cường giả Hạo Thiên Tháp ngưng trọng nhìn Môn chủ Tu La Môn, đối với nhân vật truyền kỳ khuấy động phong vân của vùng đất Nam Cương, trong lòng bọn họ cũng có chút ít thấp thỏm.
- Đứng lại! Thiên Địa Huyền Hỏa là của Bắc Cung Minh ta!
Bắc Cung Minh thấy Môn chủ Tu La Đoạn Linh đang không ngừng nhích tới gần Vạn Thú Viêm, ánh mắt nhất thời trở nên vằn đỏ, gào lên, một quyền đánh tới Tu La Môn chủ.
Ông...
Tu La Môn chủ lạnh nhạt liếc nhìn Bắc Cung Minh, bước ra một bước , thân hình trong nháy mắt vượt qua mấy trượng, quanh người hắn có chân khí đen nhánh hiện ra, chân khí này dường như muốn bóp méo cả hư không.
Bắc Cung Minh đánh một quyền đến trước người Tu La Môn chủ, liền bị một cổ lực lượng vô hình san bằng, khiến một quyền bao hàm chân khí cấp bậc Chí Tôn của hắn cứ như vậy bị đánh tan!
Trong lòng Bắc Cung Minh cả kinh, một quyền này của hắn uy lực cũng không yếu, vậy mà hắc bào nhân trước mắt này lại nhẹ nhàng ngăn cản như vậy!
Đây thật sự là Chí Tôn hai lúa của vùng đất thí luyện sao? !
Đoạn Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, sát ý nhè nhẹ chậm rãi lưu chuyển trên người hắn, bất kỳ người nào muốn cướp đoạt Vạn Thú Viêm của hắn... đều phải chết!
Vạn Thú Viêm phải là của hắn!
mf!
Một bước giẫm đạp xuống, hư không tựa hồ cũng bị một cước này lắc lư, một cổ khí lãng mênh mông mở ra, sau đó thân hình Đoạn Linh trong nháy mắt hiện lên, xuất hiện trước mặt Bắc Cung Minh.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Bắc Cung Minh có tự tin và khinh thường, còn trong ánh mắt Đoạn Linh chỉ có sát ý lạnh như băng.
- Chính là Chí Tôn của vùng đất thí luyện, lá gan cũng không nhỏ!
Bắc Cung Minh trợn mắt, khí tức trên người liên tiếp kéo lên, công pháp của hắn xoay tròn ngày càng nhanh chóng, khiến cho khí tức của hắn càng thêm cường thịnh.
- Vùng đất thí luyện?
Ánh mắt tràn đầy sát ý của Đoạn Linh thoáng chậm lại, sau đó khóe miệng chợt nhếch lên.
- Ngươi là người của Đại Hoang Tông?
Trong lòng Bắc Cung Minh khẽ nhảy, tâm thần rối loạn, vì sao người trước mặt này biết hắn là người của Đại Hoang Tông?
- Ngươi là ai? !
Bắc Cung Minh gào lên, quang cầu trong tay cũng đập tới.
Đoạn Linh khinh thường bĩu môi, mạnh mẽ đánh ra một móng vuốt tràn ngập chân khí, quang cầu dưới một trảo trực tiếp nứt vỡ, năng lượng đáng sợ đổ xuống, nổ tung giữa hai người.
Một đạo thân ảnh từ trong hư không hung hăng bị đánh bay, ầm ầm đập vào mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng rung động.
- Đệ tử của Đại Hoang Tông hay tự phụ như vậy, nhìn thật khó chịu...
Đoạn Linh bẻ bẻ cổ, hắc bào trên người hắn cũng vỡ vụn trong bạo phát, lộ ra khôi giáp màu bạc trong thân thể.
Khôi giáp tản ra quang mang ngân sắc và ba động chân khí kỳ lạ, làm người ta vô cùng áp lực.
Cong ngón tay búng ra, một tấm lụa chân khí bắn về phương hướng Bắc Cung Minh bị đánh bay, sau đó mục tiêu của Đoạn Linh tiếp tục chuyển đến Vạn Thú Viêm.
Vạn Thú Viêm là Thiên Địa Huyền Hỏa vô cùng quan trọng đối với hắn, Vong Hồn Châu là bán thần khí của Tu La Môn, nhưng bán thần khí này rất kỳ lạ, không giống những bán thần khí khác có thể có đủ thủ đoạn công phạt.
Vong Hồn Châu đối với môn nhân Tu La Môn mà nói, là thần khí tu luyện tuyệt hảo.
Mấy chục vạn tinh phách tàn hồn bắt được bên trong môt khi được Thiên Địa Huyền Hỏa luyện hóa, tạo thành linh khí mênh mông sẽ có hiệu ứng ngược lại với thân thể người giữ Vong Hồn Châu, trợ giúp đột phá.
Tu vi hiện giờ của Đoạn Linh là Chí Tôn đỉnh cao, nếu như hắn muốn đột phá đến Chí Tôn Chi Thượng, nhất định phải dùng phương pháp nguy hiểm này.
Linh khí của vùng đất Nam Cương quá mức thiếu thốn, hắn muốn tu luyện tới Chí Tôn Chi Thượng trong tình huống bình thường... Không biết cần tốn hao bao nhiêu thời gian, hắn không có nhiều thời giờ lãng phí như vậy.
Một đạo kiếm minh vang vọng, kiếm quang dâng lên, một kiếm bức lui Hỏa Long màu đỏ từ trong hố lửa leo ra.
Vân Khởi Kiếm của Trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục nhắm thẳng vào Đoạn Linh.
Hắn không thể để Yêu Nhân Tu La Môn đạt được Vạn Thú Viêm, nhất định phải ngăn cản.
Nơi xa, Thái thượng trưởng lão tóc trắng lông mi trắng của Thiên Cơ Tông rốt cục cũng động thủ, mấy miếng ngọc phù xuất hiện trong tay hắn, đánh vào trong ngọc phù mấy đạo chân khí, ngọc phù nhanh chóng đuổi theo Tu La Môn chủ Đoạn Linh.
- Ma trận Thiên Cơ Phục!
Thanh âm già nua mà nghiêm túc của Thái thượng trưởng lão vang dội hư không.
Vu Mục cũng quát lên một tiếng, hàng vạn kiếm quang giống như thác nước từ phía trên đổ xuống.
- Kiếm Quán Trường Hà!
Một kích hợp lực của hai đại Chí Tôn cường giả, nhắm thẳng vào Tu La Môn chủ Đoạn Linh, uy áp đáng sợ tràn ngập ra, khiến cho không ít người đều vội vàng lui về phía sau.
Đây là cuộc chiến của cường giả đứng đầu Nam Cương chân chính.
Bất kể Môn chủ Tu La Môn hay Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông, cũng là cường giả đứng đầu Nam Cương.
Trong phế tích đầy đất, Bắc Cung Minh chật vật bò ra ngoài, nhìn chiến đấu trên trời, trong mắt toát ra mấy phần không thể tin.
- Trong vùng đất thí luyện này... Tại sao lại có nhiều cường giả Chí Tôn đỉnh cao như vậy! Chết tiệt!
Bắc Cung Minh hắn mặc dù là đệ tử Đại Hoang Tông, nhưng hiện giờ tu vi của hắn cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, nhưng ở vùng đất thí luyện bị hắn coi là man di lạc hậu, lại có nhiều Chí Tôn đỉnh phong như vậy, làm sao có thể? !
Một quả miếng ngọc phù tách ra trên vòm trời, bao phủ tạo thành một trận pháp khổng lồ, trận pháp này bao phủ Môn chủ Tu La Môn bên trong, biến thành một mảnh tối đen, phảng phất như hóa thành bầu trời đêm.
Trong bầu trời đêm đó, có lưu tinh xẹt qua.
Ở vị trí của mỗi miếng ngọc phù đều có ngôi sao vô cùng rực rỡ đang tọa trấn.
Kiếm Khí Trường Hà từ trên trời đổ xuống, không phá hư trận pháp, trực tiếp đánh về phía Đoạn Linh đang bị trận pháp bao phủ bên trong.
Kiếm Khí Trường Hà trốn vào bên trong trận pháp, tựa hồ đạt được tăng trưởng cường đại, uy lực lại trở nên mạnh mẽ hơn thêm mấy phần.
- Lão thất phu Thiên Cơ Tông! Lần này ngươi không ngăn được ta đâu!
Đoạn Linh lạnh lùng nhìn Thái thượng trưởng lão tóc trắng của Thiên Cơ Tông, gầm thét, chân khí cả người cũng phóng lên cao, những chân khí màu đen này cuốn thành vòi rồng, cuốn kiếm khí đang trút xuống vào chung quanh.
Hình ảnh thoáng cái trở nên tráng quan, kiếm khí hỗn hợp với chân khí màu đen, phảng phất như một con Phong Long gầm thét, rung động ánh mắt người nhìn.
Một tiếng “Ầm” bạo phát.
Trong vòi rồng gầm thét, một đạo nhân ảnh xé rách mà ra, phảng phất như một đạo lưu quang, trực tiếp xé rách trận pháp, phóng về hướng vị trí Vạn Thú Viêm.
Thái thượng trưởng lão giận quát một tiếng, Vu Mục cũng kiếm quang ngăn, rối rít đuổi theo.
Một tiếng quát từ trong hư không bắn ra, vô số ngọc phù huyết sắc từ phía trên vòm trời rơi xuống, giống như hóa thành một thiên võng che khuất bầu trời, ngăn chặn Thái thượng trưởng lão và Vu Mục.
Đại Tế Ti Tu La Môn xuất thủ rồi!
- Chết tiệt! Yêu nữ nhà ngươi!
Vu Mục tức giận, chém ra một kiếm, kiếm quang như long, nổ trên lưới ngọc phù huyết sắc nhưng bị vô hình hóa giải.
- Yêu nữ này tinh thông trận pháp, là một vị Trận Pháp Sư Chí Tôn cảnh, để lão hủ đối phó nàng.
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông sắc mặt nghiêm túc, cổ tay khẽ đảo, lại xuất hiện một ngọc phù màu trắng, bóp nát ngọc phù, vung về phía lưới ngọc phù huyết sắc, rất nhanh hiện ra một lổ hổng.
Vu Mục gật đầu, ngự kiếm mà đi, xuyên qua lưới ngọc phù đuổi theo Môn chủ Tu La Môn.
Đại Tế Ti muốn ngăn cản nhưng bị Thái thượng trưởng lão ngăn cản.
Hai vị Trận Pháp Sư bắt đầu va chạm trận pháp trong hư không.
Hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, khi không ngừng nhích tới gần, nhiệt độ cũng trở nên ngày càng cao.
Đoạn Linh hưng phấn và tham lam nhìn Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm, mồi lửa Vạn Thú Viêm bởi vì mới vừa thành hình, uy năng cũng không mạnh, nếu như chân chính trổ mã đến Thiên Địa Huyền Hỏa, bọn họ căn bản không thể nhích tới gần.
Hắn lấy ra Vong Hồn Châu màu xám trắng, một tay nâng lên.
Trong Vong Hồn Châu có vô số khói khí tràn ngập, trong đó mỗi một sợi khói khí .là một đạo tinh phách, nhìn kỹ còn có thể thấy mặt người vặn vẹo dữ tợn trong đó.
Đoạn Linh và Vong Hồn Châu tâm thần tương liên, hắn có thể cảm nhận được trong Vong Hồn Châu truyền đến khát vọng.
Ghim một dấu tay, Vong Hồn Châu hóa thành quang mang bạch sắc lưu chuyển, lơ lửng phía trên mồi lửa Vạn Thú Viêm, tinh khí mênh mông từ trong tràn ngập ra.
Một đạo kiếm khí từ phía trên bầu trời trút xuống, sắc mặt Đoạn Linh lạnh lẽo, không hề trốn tránh, dám tiếp nhận một kiếm này.
Hắn không thể trốn, nếu trốn một kiếm này sẽ phá hư Vong Hồn Châu.
- Muốn chết... Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Chân khí màu đen tràn ngập, Đoạn Linh chợt quay đầu, mang theo sát ý mênh mông, thẳng hướng Vu Mục, hai người đại chiến trong hư không.
Vạn Thú Viêm yên lặng nhảy nhót, Vong Hồn Châu lơ lửng phía trên nó cũng không ngừng tràn ra tinh khí, những tinh khí này bị đốt cháy thành những luồng linh khí lại hội tụ đến bên trong Vong Hồn Châu.
...
Bộ Phương nhét một miếng thịt nướng cuối cùng vào trong miệng, miệng đầy dầu mỡ.
Thịt Địa Long nướng lên mùi vị quả thật không tệ, vị giác của nguyên liệu nấu ăn là linh thú cấp tám quả nhiên không kém một chút nào.
Giờ phút này Đoạn Vân đã không còn ôm hy vọng với Vạn Thú Viêm, hắn đang cầm thịt nướng Địa Long ngồi bên cạnh, ăn say mê, muốn dồn hết tâm huyết thưởng thức, tận tình tìm hiểu món ăn này.
Bộ Phương nhìn Đoạn Vân, lại nhìn cuộc chiến Chí Tôn đáng sợ phát sinh nơi xa.
Ánh lửa ngập trời chiếu rọi khuôn mặt của hắn, trên khuôn mặt gầy gò, khóe miệng của hắn cứng ngắc nhếch lên.
Bộ Phương thở ra một hơi, đứng lên, vỗ vỗ cái bụng mập ục ục của Tiểu Bạch phía sau, sau đó chậm rãi đi tới phía xa.
Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu tròn ục ịch của mình, trong đôi mắt màu đỏ cũng lóe lên tia sáng, đi theo.
Một người một con rối, lại đi về hướng đại chiến Chí Tôn.
Đoạn Vân ngây dại nhìn, miếng thịt nướng trong miệng cũng không cẩn thận rơi xuống đất.
- Tên này điên rồi sao? Nhiều Chí Tôn như vậy đang đại chiến... một thất phẩm Chiến Thánh qua đó xem náo nhiệt làm gì? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận