Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1080: Giết đệ đệ ta, ngươi cũng chôn cùng đi! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương nói xong, Mạc Lưu Cơ vuốt vuốt cằm, hơi ngốc một hồi lâu.
Nhưng hắn lấy rượu này từ chỗ của Văn Nhân Thượng, thế nào mà lại thành rượu cấp thấp?
Mạc Lưu Cơ nấc một cái, vẻ mặt sững sờ.
Yến Thành nhìn bộ dạng như quen biết Bộ Phương của Mạc Lưu Cơ, mi tâm nhăn lại…
Mạc Lưu Cơ thế mà lại khách khí với Bộ Phương như vậy, hơn nữa còn nói Mạc bà bà đích thân mời Bộ Phương về Thánh Địa Thiên Cơ?
Mạc bà bà của Thánh Địa Thiên Cơ đương nhiên Yến Thành biết. Là một trong đỉnh phong tồn tại của Vương Đình, cao thủ liệu sự như thần, Yến Thành làm sao có thể không biết được? Tuy nhiên Mạc bà bà còn kém hơn Thánh Sư, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Cho nên sau khi nghe Mạc Lưu Cơ nói, trong lòng Yến Thành bắt đầu cẩn thận. Quả nhiên đầu bếp nhỏ kia có lai lịch khá lớn.
Ý định ra tay ban đầu cũng bị dẹp đi.
Vẫn là xem xét tình huống đã.
Yến Thành nhìn kỹ Bộ Phương một chút, sau đó cùng thủ vệ rời đi.
Tuy rằng hai thủ vệ đã chết kia khiến trong lòng Yến Thành rất tức giận. Nhưng hắn cũng là người cẩn thận. Nếu người đứng sau tên đầu bếp kia chính là Minh Khư Sinh Linh đã tiêu diệt phân thân của Thánh Sư, thì hắn không muốn kiếm chuyện ở đây.
Thánh Sư sai hắn tới tìm hiểu một phen, hắn không phải tới để làm loạn làm hỏng kế hoạch của Thánh Sư.
Mạc Lưu Cơ nghi hoặc liếc nhìn bọn người Yến Thành, nhất thời mở ống trúc ngửa cổ uống một hớp rượu.
Mùi rượu nồng đậm tản ra.
Bộ Phương ngửi ngửi, khóe miệng kéo một cái, khinh thường lắc đầu.

Sắc trời tối dần.
Hai vòng trăng rằm nhô lên, rất nhanh đã treo lơ lửng trên bầu trời cao.
Bên trong quán trọ.
Yến Thành cởi trần, trên thân có dán linh dược. Hắn định dùng mùi thơm cũng những linh dược này xông sạch sẽ cái mùi thối kia.
Nhưng hiệu quả vẫn không tốt lắm, trên thân vẫn còn mùi hôi thối làm Yến Thành muốn phát điên lên.
- Phân thân của Thánh Sư bị bạn của tên chủ quán ăn diệt, Yến Vũ thì bị Sở Trường Sinh một chưởng đánh chết.
Ánh mắt Yến Thành thâm trầm vô cùng, khí tức đáng sợ trên người đang chuyển động.
- Thao Thiết Cốc Sở Trường Sinh… Xem ra chỉ có thể ra tay với hắn trước. Còn Minh Khư Sinh Linh bên cạnh tên chủ quán ăn kia để sau. Làm thịt tên Sở Trường Sinh kia trước. Ngươi giết đệ đệ của ta, phải chết!
Trong tay Yến Thành cầm mật báo, thở ra một hơi, mặt mũi vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Sở Trường Sinh là nhất tôn đại năng, nếu như Yến Thành ra tay có thể dễ dàng xử lý lão ta.
Đại năng bình thường trong mắt Yến Thành chỉ là con kiến.

Thao Thiết Cốc, trong Thao lầu cao chót vót.
Ánh trăng chiếu rọi.
Ánh trăng lạnh lùng, như mang theo hơi lạnh, chiếu thẳng lên người giống như một tấm lụa mỏng.
Sở Trường Sinh dãn gân cốt một cái, đứng lên khỏi bàn sách. Hắn cởi trần, bắp thịt trên thân cổ động, khí tức khuếch tán.
Sở Trường Sinh chắp tay, đi tới trước cửa sổ. Râu trắng và tóc bạc bay trong gió, chậm rãi phiêu động.
Đôi mắt đầy thâm thúy nhìn cảnh vật bên ngoài Thao lâu.
Bây giờ Thao Thiết Cốc đang bừng bừng khí thế tái sinh. Thao Thiết Cốc thất bại nhiều năm như vậy, giống như đang quật khởi một lần nữa. Điều này đối với Sở Trường Sinh mà nói, thật là một chuyện vui vẻ.
Tuy Cốc Chủ Tiểu Nha còn rất trẻ, rất nhiều chuyện không thể xử lý thỏa đáng. Nhưng có Sở Trường Sinh đây, hắn sẽ liều cái mạng già này để nỗ lực phụ tá Tiểu Nha.
Két, một âm thanh vang lên.
Cửa căn phòng bị đẩy ra, Sở Trường Sinh mỉm cười chắp tay, xoay người đi ra ngoài.
- Trở về rồi à, vậy thì vào đi…
Sở Trường Sinh dịu dàng nói.
Sau đó có một cái đầu nhỏ ngó vào, trên mi tâm có khảm nậm khối Pha Lê ký ức.
Nha đầu này không phải ai khác, chính là Tiểu Nha cả ngày đều ở chỗ Bộ Phương.
Có vẻ Tiểu Hoa không đi về cùng nàng. Tiểu Nha cụp mặt, lè lưỡi, cẩn thận tiến vào gian phòng, đi vào trước mặt Sở Trường Sinh.
- Chơi chán rồi, vậy thì bắt đầu học tập từ hôm nay đi. Nha đầu này… đúng là nghịch ngợm, nhưng ngươi nhỏ như vậy, để ngươi làm Cốc Chủ cũng là làm khó ngươi rồi.
Sở Trường Sinh xoa đầu Tiểu Nha, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong mắt Sở Trường Sinh, Tiểu Nha như cháu gái của hắn. Nhưng dù sao Tiểu Nha cũng là Cốc Chủ của Thao Thiết Cốc, dù sao vẫn phải học quản lý Thao Thiết Cốc như thế nào.
Sở Trường Sinh hy vọng tiểu nha đầu này có thể khiến Thao Thiết Cốc ngày càng huy hoàng.
- Sở gia gia, bây giờ Tiểu Nha sẽ đi học.
Tiểu Nha ngồi bên cạnh Sở Trường Sinh, trong lòng cũng vô cùng vui sướng. Thỉnh thoảng Pha Lê ký ức sẽ tỏa ra ánh sáng, ký ức hội tụ vào trong não của Tiểu Nha.
Tiểu nha đầu này bây giờ cũng hiểu trách nhiệm trên vai mình.
Sở Trường Sinh cười cười, tiểu nha đầu này rốt cuộc cũng lớn rồi.
Xoa xoa đầu Tiểu Nha.
Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Trường Sinh ngưng tụ, cái mũi hơi hơi co rúm một cái ngửi được một thứ mùi hôi thối đang tiến tới.
Cái mùi hôi thối này làm hắn cảm thấy kỳ quái.
Chậm rãi quay người, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Ở đó có một bóng người chậm rãi gỡ một cây cung xuống, nhàn nhạt nhìn Sở Trường Sinh.
Trường cung kéo căng, năng lượng khủng bộ phi tốc hội tụ.
Tóc người kia bay trong gió, lạnh lẽo nhìn Sở Trường Sinh.
- Là ngươi giết Yến Vũ đệ đệ ta? Đã vậy thì ngươi cũng phải chôn cùng hắn.
Âm thanh nói ra.
Ánh mắt Sở Trường Sinh co rụt lại.
Một mũi tên đen nhánh lao tới trước mặt Sở Trường Sinh, không thể tránh được!
Phốc phốc!
Máu tươi tràn ra!
Đồng tử Sở Trường Sinh thít chặt, trước ngực bị xuyên thủng một cái lỗ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận