Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1225: Bí mật của Nam Cương (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tốc độ của Hạt Hà rất nhanh.
Mặc dù đã mất đi hai cánh tay, thế nhưng tốc độ của hắn lại trở nên nhanh hơn.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, ánh bình minh lấp ló từ đằng xa, Hạt Hà chính là chạy tới Thập Vạn Đại Xuyên, đáp xuống lối vào của Thập Vạn Đại Xuyên.
Nhìn từ xa, phía trên Thập Vạn Đại Xuyên được bao phủ bởi một tầng minh khí lượn lờ, minh khí ngập trời giống như chiếc nanh vuốt dữ tợn, phát ra những tiếng rít gào trong im lặng.
Trong đôi mắt của Hạt Hà toát ra một tia sùng bái, hắn biết có một sự hiển diện vô cùng mạnh mẽ ở trong Thập Vạn Đại Xuyên.
Nghĩ đến bốn vị đại tướng của bản thân bị nướng cho chín đỏ, lại nghĩ tới cặp càng không thể không buông bỏ kia của mình, Hạt Hà cảm thấy trong lòng dường như đang rỉ máu, lửa giận bùng cháy hừng hực, nỗi oán hận đối với Bộ Phương cũng lên đến cực điểm.
Vốn dĩ, hắn đã có thể trở thành hoàng đế bản địa ở Đế Quốc Thanh Phong, nhưng chính vì sự xuất hiện đột ngột của một tên khốn kiếp mà khiến hắn phải chạy trốn khỏi Đế Quốc Thanh Phong một cách vô cùng chật vật.
Lần này, hắn nhất định phải mời cường giả trong tộc báo thù cho hắn!
Bước vào bên trong Thập Vạn Đại Xuyên, minh khí ở trong sông cuộn trào mãnh liệt, dâng lên cuồn cuộn.
Một ngọn núi sừng sững hùng vĩ.
Trên đỉnh núi, có một gốc cây cổ thụ uốn lượn che khuất bầu trời, tán lá rậm rạp, gần như sắp che lấp hết tất cả.
Cành cây cuộn lại tạo thành một vòng tròn, trong vòng tròn đó có minh khí đang không ngừng sôi trào mãnh liệt, thỉnh thoảng sẽ có một vài vị cường giả Khư Ngục đi ra từ trong đám minh khí đó.
Đây chính là cổng truyền tống của cây Mạn Ma La, là cánh cổng để bọn họ có thể đi đến vùng đất này.
Trong mắt Hạt Hà toát ra một vẻ cuồng nhiệt, hàng loạt cường giả đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần ở trên cành cây chắc khỏe kia.
Những cường giả này chính là những cường giả Thiên Hư đến từ Khư Ngục.
Khí tức vô cùng kinh khủng.
Bọn họ ngồi xếp bằng ở trên cành cây để tu luyện nhờ sự trợ giúp của khí tức tỏa ra từ cây Mạn Ma La.
Đột nhiên, một cường giả Thiên Hư Cảnh bất ngờ mở mắt ra.
Tầm mắt trong đôi mắt ấy giống như đang muốn xé tan hư không, khiến Hạt Hà run sợ trong lòng.
Hạt Hà nhanh chóng cúi đầu xuống một cách hổ thẹn.
Đó là cường giả Thiên Hư của Ma Hạt Tộc bọn họ, Hạt Hà cảm thấy uất ức trong lòng, kể lại toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành những chuyện mà bản thân đã gặp phải.
Cường giả Thiên Hư của Ma Hạt Tộc kia, không hề có chút đồng cảm nào với Hạt Hà đã bị đứt mất hai tay.
- Cổng truyền tống đưa các ngươi tới đây là để các ngươi làm chuyện chính sự, chứ không phải để ngươi đến đây hưởng thụ, chuyện này hoàn toàn là do ngươi gieo gió gặt bão.
Hạt Hà bị giáo huấn một trận, nhưng hắn không dám thở mạnh, tuy rằng trong lòng rất uất ức, nhưng hắn cũng không dám nói lời nào.
Địa vị của cường giả Thiên Hư trong Ma Hạt Tộc đã được xem là cao quý rồi, ít nhất cũng cao quý hơn nhiều so với Hạt Hà hắn.
Hạt Hà hắn chẳng qua chỉ là Bán Bộ Đại Hư mà thôi, ngay cả cảnh giới Đại Hư chân chính vẫn chưa thể đạt tới, khi đối mặt với Thiên Hư đương nhiên phải có sự kính sợ mà hắn nên có.
- Ngươi có biết Khư Ngục chúng ta đang muốn tiến công vào Đại Lục Tiềm Long không? Một nơi lạc hậu, lại hẻo lánh như vậy... thì tại sao lại phải huy động nhân lực để tiến đánh như thế chứ?
Cường giả Thiên Hư Cảnh hỏi.
Thân hình của Hạt Hà run lên, làm sao hắn có thể biết được những bí mật này chứ, hắn chỉ biết hoàn thành tất cả những nhiệm vụ đã được sắp xếp theo mệnh lệnh mà thôi.
Cường giả Thiên Hư kia đứng lên trên cây Mạn Ma La, bắt chéo tay lại đứng trên cành cây, dõi mắt nhìn về phía xa xăm.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, nếu có thể tìm được, thì coi như cũng lập được một công lớn.
- Mục đích mà chúng ta xâm lấn Đại Lục Tiềm Long là để tìm ra hài cốt của Ma Chủ đã từng là người mạnh nhất ở Khư Ngục chúng ta...
Cường giả Thiên Hư thản nhiên nói.
Hạt Hà nghe xong, toàn bộ thân hình đều chấn động, hài cốt của Ma Chủ mạnh nhất? Nghe có vẻ dường như rất mạnh mẽ...
Hiện tại, Khư Ngục có tám Đại Ma Chủ, thế nhưng cách đây rất lâu, Khư Ngục có chín Đại Ma Chủ, vị Ma Chủ được tính thêm kia chính là vị Ma Chủ mạnh nhất trong Khư Ngục, là người có sức chiến đấu và tu vi mạnh nhất.
Tuy nhiên, vị Ma Chủ này đã thất lạc từ rất lâu rồi.
Theo nhiều tư liệu khác nhau, vị Ma Chủ mạnh nhất này có vẻ như đã bỏ mình ở Đại Lục Tiềm Long.
Bốn trong tám Đại Ma Chủ ở Khư Ngục đều đồng ý với quan điểm này, cho nên đã chủ trương tiến công Đại Lục Tiềm Long, mà bốn vị Ma Chủ còn lại vẫn giữ thái độ trung lập.
Điều này cũng dẫn đến xảy ra tình hình như hiện tại.
- Tuy rằng nơi chúng ta đang ở là Nam Cương hoang vu hẻo lánh, nhưng... rất có khả năng hài cốt của Ma Chủ đang ở chỗ này... Nếu như bởi vì đám tiểu tử lười biếng các ngươi làm hỏng việc, vậy thì dù các ngươi chết muôn lần cũng khó có thể thoát được tội.
Cường giả Thiên Hư kia nói rất nhiều, Hạt Hà cũng chỉ khúm núm lắng nghe.
Cuối cùng, cường giả Thiên Hư vẫn phái một cường giả Đại Hư đi tới Đế Quốc Thanh Phong, mặc dù Đế Quốc Thanh Phong cũng không phải rất quan trọng, nhưng dù sao Hạt Hà cũng là người của bộ tộc Ma Hạt, lại phải chịu uất ức như vậy ở trong Nam Cương hoang vu hẻo lánh này, tất nhiên phải đòi lại cho hắn.
...
Ngày hôm sau.
Gió tuyết trên bầu trời vẫn đang bay lất phất.
Tiêu Tiểu Long trở lại trong nhà hàng, bắt đầu tiếp tục nấu ăn, nhà hàng cũng đã buôn bán trở lại.
Đã lâu không gặp, kỹ năng nấu nướng của Tiêu Tiểu Long đã tiến bộ rất nhiều, lại có thể vượt qua được bài kiểm tra của Bộ Phương, điều này khiến cho Bộ Phương có chút kinh ngạc.
Đối với chuyện này, Tiêu Tiểu Long ngược lại rất đắc ý, dù sao có thể làm cho Bộ Phương ngạc nhiên trong phương diện nấu nướng, có thể cho thấy tiến bộ của hắn quả thực không nhỏ.
Tuy nhiên sau khi Bộ Phương thể hiện mấy đường, Tiêu Tiểu Long cảm nhận được sự chênh lệch, món ăn do Bộ Phương nấu ra có mùi thơm vô cùng đậm đà, sau khi ngửi, tâm trạng của cả người dường như trở nên vui vẻ hơn.
Bất kể là kỹ thuật, là kỹ năng dùng dao, hay là kỹ thuật khống chế lửa, Tiêu Tiểu Long đều cảm thấy Bộ Phương giống như một ngọn núi cao ngất.
Hắn còn kém rất xa...
Gió tuyết đang thổi lất phất, cuốn theo hơi lạnh luồn vào nhà hàng.
Bộ Phương kéo ghế ngồi trước nhà hàng, nằm co lại trên ghế, yên lặng ngắm nhìn gió tuyết đầy trời, cũng là một tư vị đặc biệt.
u Dương Tiểu Nghệ rất hoạt bát, nàng là nhân viên phục vụ, chuyên nghiệp hơn nhiều so với tên tiểu tử Chu Trường Sinh lười biếng kia.
Tiêu Tiểu Long nấu ăn, u Dương Tiểu Nghệ chịu trách nhiệm bưng bê đồ ăn và gọi món.
Phân công đâu vào đấy, khiến Bộ Phương khá hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận