Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2295: Mẹ nó đây là... Tôm nõn! (1)

Sự xuất hiện của dị tượng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mỗi người đều nhìn qua thì thấy một món ăn lơ lửng trong tay của Bộ Phương.
Một nụ hoa của đóa Bạch Sắc Liên Hoa lặng yên nở rộ, dường như từng cánh sen đang xoay tròn, óng ánh tản ra.
Đương nhiên những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là cây trà đang lắc lư trôi nổi mà mọi người có thể thấy được.
Dường như bên trên cây trà có chút lưu quang.
Tiên m, Phật Ngữ, các loại âm thanh không ngừng quanh quẩn.
Cẩu gia, Hỏa Yêu lão tổ, Minh Vương Nhĩ Ha đều tỉnh lại từ trong sự say mê của thịt Đại Bàng, dời mắt qua, ánh mắt và lực chú ý đều bị món ăn của Bộ Phương hấp dẫn.
Vù…
Pháp Tắc Chi Lực bắt đầu xoay tròn bên trên không trung.
Dường như trong vòng xoay Pháp Tắc sắp phóng xuống sức mạnh kỳ lạ.
Vòng xoay Pháp Tắc nổ đùng, trong đó có từng ngôi sao tỏa sáng lơ lửng.
Tổng cộng ba hàng, mỗi một hàng có tất cả là mười ngôi sao, đại biểu cho sự đánh giá của Cẩu gia, Minh Vương Nhĩ Ha, Hỏa Yêu lão tổ về món ăn của Đại Tráng
Đây là sự kính trọng đối với đánh giá từ trong nội tâm của bọn hắn, không có bất kỳ tư tâm và giả tạo gì.
Toàn bộ người ở đây đều ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Viên Luân kia.
Đánh giá có quan hệ mật thiết đến kết quả của món ăn .
Bọn họ không cách nào thưởng thức được thịt Đại Bằng này, chỉ có thể dựa vào cách cho điểm để suy đoán ra vị của thịt Đại Bằng, dùng cái này để bày tỏ an ủi.
Vù…
Một trận vù vù, sau một khắc, phía trên Viên Luân kia, hàng ngôi sao thứ nhất bắt đầu nhao nhao được thắp sáng.
Hàng thứ nhất đại biểu cho sự đánh giá của Minh Vương Nhĩ Ha.
Bởi vì giờ khắc này một nửa trong Pháp Tắc Phù Văn từ trên người Minh Vương Nhĩ Ha phiêu đãng tràn vào bên trong Pháp Tắc Viên Luân.
Lúc Pháp Tắc Phù Văn quay lại, ngôi sao bắt đầu chậm rãi được thắp sáng.
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao…
Thắp sáng ngôi sao, dường như tâm thần của mọi người cũng bị dẫn dắt theo.
Cho dù Đại Tráng luôn rất có lòng tin đối với bản thân nhưng giờ phút này cũng không nhịn được liếc mắt nhìn.
Muốn biết đánh giá về món ăn của mình.
Tám ngôi sao, chín ngôi sao…
Cuối cùng.
Đã dừng thắp sáng ngôi sao.
Mười ngôi sao thì có chín ngôi sao được thắp sáng, còn lại một ngôi sao... Cứ lẻ loi trơ trọi như thế treo ở trên vòng tròn.
Đột nhiên tiếng ồ vang lên.
Chín ngôi sao?
Thế mà thu hoạch được tận chín ngôi sao!
Tất cả mọi người là kinh hãi không thôi, càng phát giác khả năng lật bàn thắng của Bộ Phương trở nên nhỏ hơn.
Ngay cả Minh Vương Nhĩ Ha cũng cho chín ngôi sao, như này làm sao thắng?
- Sao ta mới được chín ngôi sao! Không tốt ở chỗ nào?
Nhưng mà Đại Tráng lại vô cùng không hài lòng đối với đánh giá này.
Hắn trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Vương Nhĩ Ha, áp lực đáng sợ trong nháy mắt bạo phát.
Hắn không hiểu, hắn nghi hoặc.
Không có mười ngôi sao, đó chính là sỉ nhục!
- Vì sao cho chín ngôi sao điều này rất dễ giải thích…
Minh Vương Nhĩ Ha hít sâu một hơi, lấy tay gạt đi một vài sợi tóc của chính mình.
Tóc dài tán loạn, trên mặt hắn lập tức hiện ra chút vẻ u buồn.
Hắn lấy một que cay ra rồi ngậm ở trong miệng, rút ra đẩy vào một phen.
- Biết vì sao trừ của ngươi một ngôi sao không? Không phải là bởi vì sợ ngươi kiêu ngạo, là bởi vì... Món ăn của ngươi tuy ngon nhưng lại không có cách nào làm cho ta quên được vị của que cay, đây là nét bút hỏng, trừ một ngôi sao, lần sau không ngừng cố gắng.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay, nói.
Người xung quanh đều không khỏi trợn trắng mắt.
Đại Tráng thì lại nghiêm túc gật gật đầu.
- Coi như có lý, đồ ăn của ta cũng cay nóng, ăn rồi không có khả năng còn nhớ kỹ được món ngon khác, ngươi có thể nhớ được thì có đạo lý trừ một ngôi sao của ta!
Tuy Đại Tráng rất không cam lòng nhưng vẫn thừa nhận sai lầm này.
Sau đó đến phiên Hỏa Yêu lão tổ đánh giá.
Giờ phút này hắn còn đắm chìm trong mỹ thực khó thoát ra được .
Hắn chưa từng nếm qua loại mỹ thực thế này, dường như trên thân thể Hỏa Yêu cũng sắp biến đổi đến mức càng trở nên dồi dào hơn.
Cái cảm giác này thật là tốt đẹp vô cùng.
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao…
Vù…
Chỉ chốc lát sau trong ánh mắt của mọi người, ngôi sao chậm rãi thắp sáng.
Cuối cùng... Vẫn là dừng lại ở chín ngôi sao.
Hả?
Người ở đây đều hơi sững sờ.
Người nào cũng không nghĩ tới Hỏa Yêu lão tổ thế mà cũng cho chín ngôi sao.
- Vì sao?
Đại Tráng lạnh lẽo hỏi.
Nếu như không thể cho hắn một câu trả lời hài lòng, tất nhiên hắn sẽ một vung một cái tát đánh chết tên Hỏa Yêu này!
- Vốn là muốn cho đầy sao, nhưng mà... Ta chợt nhớ tới một truyền thuyết của tổ tiên, truyền thuyết mỹ thực có thể thật sự đi vào lòng của Hỏa Yêu,sẽ khiến cho hỏa diễm trên người Hỏa Yêu bị diệt...
Hỏa Yêu lão tổ nói ra:
- Tuy món ăn này của nguơi ngon, mặc dù ta say mê, nhưng lại không thể dập tắt lửa trên người của ta... Cho nên cho ngươi chín sao, một sao còn lại để ngươi không quá kiêu ngạo.
- Ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không?
Đại Tráng lạnh lùng nói.
Toàn thân của Hỏa Yêu lão tổ nhanh chóng run bắn một cái.
Đây là hắn đánh giá bằng tâm ý, dù sao bây giờ hắn đang bị Pháp Tắc Phù Văn quấn quanh, cũng không làm giả được.
Hắn chấm điểm bằng bản lĩnh, tại sao phải bị đánh chết?
Đại Tráng cũng chỉ hù dọa một chút thôi, hắn chỉ bất mãn với đánh giá thế mà không được điểm tối đa.
Ánh mắt của hắn lướt ngang, sau cùng rơi xuống người Cẩu gia.
- Xùy... Một con chó, lần này nên max điểm đi, chó thích thịt nhất, không có khả năng lần đánh giá này còn không cho max điểm! Nếu như ngay cả một con chó cũng không chinh phục được, vậy ta khác gì rác rưởi?
Đại Tráng thầm nghĩ.
Hắn tràn đầy tự tin với việc chinh phục Hắc Cẩu .
Thịt mỡ trên người Cẩu gia run lên, sau đó giương mí mắt, hơi hơi liếc Đại Tráng một cái.
Dường như nghe được tiếng lẩm bẩm nhàn nhạt sau người.
Sau đó hắn ta bắt đầu thắp sáng ngôi sao.
Một sao, hai sao, ba sao…
Bảy sao, tám sao…
Ánh mắt của Đại Tráng thít chặt, sắp rồi! Sắp đầy sao rồi!
Chinh phục một con chó, hẳn là hắn có thể làm được mà!
Bỗng nhiên.
Biểu tình trên mặt của Đại Tráng cứng đờ, chỉ cảm thấy mặt của mình bị con Hắc Cẩu này vô tình vung một móng chó.
Bộp một tiếng, thanh thúy như vậy, đinh tai nhức óc như thế.
Tám sao!
Đánh giá dừng ở tám sao rồi không tiếp tục thắp sáng nữa!
Điều này nói rõ cái gì?
Chứng minh rằng món ăn này của hắn, ngay cả con chó cũng không chinh phục được! Còn mẹ nó điểm ở chỗ con chó này lại thấp nhất trong tất cả!
- Con chó nhà ngươi.. Có từng nếm thịt Đại Bàng chưa? Làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ đối với thịt Đại Bàng chứ?
Đại Tráng gần như muốn gào thét lên.
Đánh giá này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn.
Cẩu gia lười biếng nâng mắt chó lên mà liếc Đại Tráng một cái.
- Cẩu gia chấm điểm, làm gì phải giải thích với ngươi?
Ặc…
Con chó này ngông cuồng thật!
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Cẩu gia ưu nhã nện bước nhỏ đi đến bên người Bộ Phương.
Vừa tới gần, ánh mắt của Cẩu gia liền co rụt lại, chỉ cảm thấy một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận