Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 949: Đừng nói nhiều, không còn thời gian nữa (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Minh Khư.
Một cái khe núi giống như bị một thanh đao khí mạnh mẽ chém cho một phát, làm lộ ra một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Cung điện có góc cạnh rõ ràng, từng cây cột lạnh lẽo giống như Sát Lục Chi Kiếm hướng thẳng lên trời, giữa các cây cột được nối với nhau bằng những đoạn dây xích sắt lạnh lẽo.
Đây là Minh Vương Cung, tọa lạc ở một nơi hẻo lánh trong Minh Khư, vô cùng vắng vẻ heo hút, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Cánh cổng nặng nề trước đại điện làm bằng kim loại bị chậm rãi đẩy ra, phát ra âm thanh trầm đục, có ánh sáng trong trẻo từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu rọi xuống mặt đất, giống như là bảo vật màu vàng bị rơi vỡ xuống đất thành từng mảnh.
Lão Thiết tóc trắng phất phơ trong hình hài nhi đồng đang bưng lên một bàn linh quả đã được rửa sạch sẽ, cẩn thận từ tốn bước vào trong cung điện.
Ông ta chậm rãi đi đến chỗ ngồi trên cao kia, ở nơi đó, có một bóng hình uy nghiêm đang ngồi ngay ngắn.
Lão Thiết bưng mâm linh quả, cung kính nói với bóng lưng của Minh Vương:
- Minh Vương Đại Nhân, thuộc hạ mang đồ ăn đến cho ngài ạ.
Từ khi Minh Vương trở lại Minh Khư, vẫn luôn trong tình trạng rầu rĩ không vui, trong lòng Lão Thiết vô cùng lo lắng, một lòng tìm cách khiến cho Minh vương trở nên vui vẻ.
Tuy rằng Minh Vương Cung to lớn là thế, nhưng lại chỉ có hai người là ông ta và Minh Vương. Lão Thiết được coi như là người hầu của Minh Vương, có nghĩa vụ và trách nhiệm mang đến niềm vui, hạnh phúc cho Minh Vương.
Lão Thiết đứng gọi một lúc mà Minh Vương cũng không đáp lại ông ta, điều này khiến trái tim lão phải rung lên.
Lão Thiết tiếp tục gọi thêm một lần:
- Minh Vương Đại Nhân?
Thế nhưng Minh Vương cũng vẫn không trả lời ông ta.
Lão Thiết bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bưng mâm đồ ăn đựng đầy linh quả, chạy bạch bạch đến chỗ ngồi trên cao kia.
Đột nhiên ánh sáng bừng lên, sau một thoáng, khuôn mặt Lão Thiết trở nên tái nhợt, ông ta che mặt, há hốc mồm, linh quả rơi đầy đất.
- Minh Vương Đại Nhân nhà ta… đi đâu rồi?
Lão Thiết cảm thấy mơ màng.
Nhìn thấy con rối mặc áo giáp đen làm bằng kim loại đang ngồi trên cao này, trên khuôn mặt con rối này khắc một cái mặt cười, đầu của nó không ngừng lắc lư trái phải.
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của con rối này, bộ dáng của Lão Thiết lại như bị táo bón.
Ông ta biết rồi, Minh Vương Đại Nhân nhà ông ta… lại trốn đi rồi!
Cùng lúc đó.
Tiềm Long Đại Lục, Vô Tận Hải Vực.
Đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy nước khổng lồ, nó từ từ dâng lên giống như hoá thành Thuỷ Long bay lên tận trời.
Rất nhanh, ở giữa Thuỷ Long lộ ra khí tức của trận pháp.
Ầm một tiếng, Thuỷ Long nổ tung, Truyền Tống Trận nổi lên.
Phía trên trận pháp kia có một bóng người đang chổng mông lên ngó vào trên đó, vẻ mặt tràn ngập sự luyến tiếc.
Người này chính là vị đã lén lút chạy ra từ Minh Vương Cung, Minh Vương Nhĩ Ha.
Giờ phút này Nhĩ Ha đang chổng mông lên, khuôn mặt gầy gò, hai cái quầng thâm hiện rõ mồn một dưới đôi mắt, cơ thịt trên mặt đều muốn rút vào trong hõm má.
Minh Vương xoay người một cái, từ trong Truyền Tống Trận ngồi xuống, hắn ta gãi đầu, thở ra một hơi.
Cả người nhìn vẫn thấy không có tinh thần chút nào.
Trong miệng Minh Vương lẩm bẩm, ánh mắt mê ly:
- Que cay… Ta muốn ăn que cay.
Sau một thoáng, hắn ta quả quyết đứng lên, bước ra ngoài cái trận pháp kia.
Minh Vương mới thoát ra khỏi trận pháp, thân thể bắt đầu từ trận pháp trên cao mấy chục mét rơi thẳng xuống mặt biển.
Rầm rầm!
Gió lớn thổi qua, thổi bay những sợi tóc của Minh Vương.
Trong quá trình rơi xuống phía dưới, Minh Vương cảm thán một câu:
- Không có que cay, ngay cả đường cũng không đi nổi.
Rống!
Một tiếng thú rống lên.
Khi Minh Vương rơi xuống dưới này, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ.
Thoáng chốc, một con Hải Linh Thú khổng lồ từ dưới mặt biển nổi lên, nó há to miệng, từng lớp răng nhọn mọc chi chít hiện ra, đang đợi Minh Vương rớt vào trong đó.
Trong mắt nó ánh lên vẻ mong chờ.
Quầng thâm dưới mắt Minh Vương vô cùng trầm trọng, hắn ta hơi hé mắt, bàn tay nâng lên, vỗ xuống một cái.
Một lúc sau.
Minh Vương ngáp một cái, ngồi ngay ngắn trên lưng Hải Linh Thú có khuôn mặt bầm dập, nước biển sau lưng Hải Linh Thú tản ra, nó nhanh chóng lao đi.
Minh Vương che miệng, nhìn lướt qua Vô Tận Hải Vực, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn:
- Que cay mỹ vị thân ái, Minh Vương Đại Nhân anh tuấn của ngươi đến đây.
Nhẹ nhàng vượt biển đi gặp… que cay.
Ngoại trừ Minh Vương, cũng không có ai khác.
Tiềm Long Vương Đình, Thao Thiết Cốc.
Bên trong cái sân rộng ở Thao Lâu.
Hai cái bếp lò tinh xảo được đặt cẩn thận, bên cạnh mỗi cái bếp lò, đều đã chuẩn bị hai phần nguyên liệu nấu ăn hoàn chỉnh cho hai người sử dụng.
Nguyên liệu nấu ăn của Văn Nhân Sửu là một Linh Thú Hải Ngư, kích cỡ của nó tương đương cỡ Dã Ngưu. Chất lượng hai phần nguyên liệu nấu ăn đều như nhau, cho nên chính là muốn kiểm tra mức độ trù nghệ của từng người.
Bộ Phương lựa chọn một con Du Ngư kích cỡ bình thường làm nguyên liệu nấu ăn, có điều đừng coi thường con cá trông có vẻ bình thường này, nó cũng là ác bá một phương ở biển đấy.
Bởi vì nó chính là Du Ngư sấm sét trong biển, lúc nó đang di chuyển, tia sét trong người sẽ tự động xuất hiện, tia sét này vô cùng mạnh mẽ, sẽ giật chết linh thú tương đương như nó.
Bộ Phương lựa chọn nguyên liệu nấu ăn lần này, chính là loại nguyên liệu nấu ăn khó kiếm này.
Thao Thiết Cốc được xem là Thánh Địa của đầu bếp trên Tiềm Long Đại Lục. Tuy rằng ở biên giới những khu vực như Đại Lục Trung Bộ, Tiềm Long Vương Đình, nhưng cuộc sống trong Cốc chủ yếu là tự cung tự cấp, đồng thời còn thu mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ Hải Vực, những Hải Linh Thú này cũng là được mua từ những nơi đó.
Quan sát xong nguyên liệu nấu ăn, ánh mắt mọi người bắt đầu tập trung vào hai người sẽ trù đấu.
Rất nhiều người đã không còn xa lạ gì với Văn Nhân Sửu, hắn ta là đệ tử của Sở Trường Sinh, lúc trước trù đấu thất bại với một đầu bếp bên ngoài Cốc còn vô cùng xoắn xuýt.
Thế nhưng bây giờ lại một lần nữa xuất hiện bên trong đấu trường để trù đấu, hơn nữa… có người hiểu được, đây là một lần trù đấu giữa hai oan gia.
Khi trước Bộ Phương chính là người đã đánh bại Văn Nhân Sửu trong một trận trù đấu, bây giờ Văn Nhân Sửu lại khiên chiến với Bộ Phương một lần nữa, là vì muốn rửa sạch nỗi nhục nhã lần đó.
Khiến cho người ta cảm thấy hắn ta dồn hết tâm sức cho chuyện cũ!
Rất nhiều người nhìn thấy Văn Nhân Sửu đã bắt đầu bắt tay vào xử lý con Linh Thú Hải Ngư to lớn, bọn họ cảm thấy vô cùng phấn khích.
Mà ở bên cạnh phía trên lôi đài thì bày ra năm cái vị trí.
Sở Trường Sinh và Lục Trưởng Lão đã yên vị trên đó, còn lại ba vị trí là dành cho ba người đứng đầu trên bảng Thiết Bia Trù.
Ba người Yến Vũ, Mộc Chanh và Lưu Gia Lý đều là ba vị đầu bếp hàng đầu, cho nên họ có tư cách ngồi vào vị trí đó.
Bọn họ nhìn Bộ Phương với vẻ mặt châm biếm, đối với tên gia hỏa kiêu ngạo không biết điều này tuyên bố muốn khiêu chiến với mười vị trí đầu trên bảng Thiết Bia Trù, bọn họ đều không có hảo cảm chút nào. Có điều, để bọn họ làm giám khảo ngược lại là rất tốt.
Trừ bọn họ, những người khác đều đến dưới lôi đài, nhìn trận đấu giữa Bộ Phương và Văn Nhân Sửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận