Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 100: Thành La Lan (2)

Đối với kiểu xử lý này, Lôi Lâm rất thoả mãn.
Hắn sở dĩ mua hai kỵ sĩ cùng một thị nữ, chính là muốn giao toàn bộ những việc lặt vặt trong sinh hoạt cho bọn họ, để hắn có nhiều thời gian nghiên cứu vu thuật, suy diễn thí nghiệm.
Những phiền toái trên đường này chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng Lôi Lâm thực chất đã có một kế hoạch, cần rất nhiều tay sai hoàn thành, ba người này chính là thành viên tổ chức trung tâm của hắn.
“Thiếu… Thiếu gia!” An Na sau lưng vẫn đang thở gấp.
Lúc này Lôi Lâm mới cảm giác được trên tay vừa trượt, thì ra vừa rồi đang nghĩ ngợi, bàn tay bất tri bất giác đã mò tới vị trí mẫn cảm của An Na.
Lôi Lâm mỉm cười, rút tay về.
Nhìn trên mặt An Na còn hơi ửng hồng, lại có chút u oán: ” Hiện tại thiếu gia có việc! Buổi tối có nhiều thời gian cùng chị chậm rãi chơi…”
Lời nói trực tiếp này khiến An Na ngượng ngùng cúi đầu.
Lôi Lâm đối diện với hoặc dụ trước mặt lại giống như không thấy: “Chip! Truyền cách điều chế dược tề Úy Lam sau khi phân tích tốt vào khu trí nhớ!”
Lôi Lâm phân chia việc giải trí cùng học tập rất rõ ràng, ở thời khắc then chốt, tuyệt đối sẽ không mê muội mất cả ý chí.
An Na nhìn Lôi Lâm đã nhắm hai mắt lại, đáy mắt có chút buồn bã, sửa sang lại quần áo có chút mất trật tự, cố gắng di chuyển thân thể, khiến Lôi Lâm thoải mái hơn một chút…
Thời gian nhoáng một cái đã đến buổi tối.
Lôi Lâm cũng sớm phục hồi tinh thần lại.
“Thiếu gia! Cách đây không xa có một thành trì!“Giọng nói của Qua Lâm từ bên ngoài truyền đến.
“Đã tới nơi nào rồi?”
“Căn cứ vào địa đồ, chúng ta đã tiến vào Đông Lâm hành tỉnh, đây là thành La Lan nằm ở bên cạnh tỉnh giới!”
Tiếng dò địa đồ âm vang lên, sau đó truyền đến tiếng Phất Lôi báo cáo.
“Thành La Lan sao?” Lôi Lâm Trầm trầm ngâm, để Chip điều tra địa đồ.
Trên địa đồ màu lam nhạt, một tuyến đường màu đỏ nối liền rất nhiều thành trì i, thành La Lan ở phía tây thành Cực Dạ, khoảng cách tới thành Cực Dạ cũng không quá vài ngày lộ trình.
“Đi trên đường gần nửa năm, rốt cục đã tới rồi sao?” Lôi Lâm hơi xúc động.
Hắn sở dĩ lựa chọn tới đây, một là vì khoảng cách tới Hắc Cốt Lâm khá xa, có lẽ không bị chiến tranh ảnh hướng đến, một lý do khác chính là muốn rời xa học viện, làm một ít thí nghiệm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Dù sao trên người hắn có Chip, rất nhiều thí nghiệm đều lộ ra vẻ không bình thường, nếu một mực ở trong học viện, thông qua vật còn lại thậm chí rác rưởi, có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nhưng sau khi đi ra, Lôi Lâm lại cảm giác trên người nhẹ nhõm không ít, giống như một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng lâu lại một lần nữa được bay lên không trung.
Lôi Lâm mở cửa xe, một luồng gió lạnh thổi vào.
“Cảm giác tự do!” Lôi Lâm nhìn thành trì cách đó không xa có chút hoang vu, và cả đám nông phu thưa thớt gần đó, khóe miệng không khỏi cong lên lộ ra nụ cười.
“Trước tiên tìm một nơi ở lại, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!”
Lôi Lâm nhanh chóng hạ mệnh lệnh, khi dã ngoại, tự nhiên là ở thùng xe hoặc là lều vải, nhưng đã đến thành trì nhân loại, Lôi Lâm không muốn ủy khuất chính mình.
Dưới ánh mắt kính sợ của thủ tốt, xe ngựa màu đen trực tiếp tiến vào thành trì.
Đối với những người ở Đông Lâm tỉnh, có xe ngựa, có thị vệ, vẫn còn thị nữ xinh đẹp, Lôi Lâm đích thị là một công tử quý tộc đi ra du lịch.
Trên thực tế, Lôi Lâm cũng chính là một vị người thừa kế quý tộc, tuy nhiên lãnh địa không ở trên phiến đại lục này.
Tước vị ở Khoa Lý quần đảo có thể dùng ở chỗ này hay không, Lôi Lâm cũng không suy nghĩ qua, nhưng thân phận quý tộc đúng là có thể loại bỏ không ít phiền toái.
Tìm một khách sạn thu xếp tốt, Lôi Lâm gọi tới một nhân viên tạp vụ.
“Cậu biết ở đây có chỗ nào có thể mướn người sao?” Lôi Lâm vuốt vuốt một mai kim tệ trong tay rồi hỏi.
Nhân viên tạp vụ nhìn An Na đi theo sau lưng Lôi Lâm, lại gắt gao nhìn chằm chằm kim tệ trên tay Lôi Lâm, đành phải nuốt từng ngụm từng ngụm nước.
” Đại nhân tôn kính! Nếu như ngài cần nhân thủ thì bên cạnh phủ thành chủ có một chợ cho thuê là lựa chọn tốt nhất cho ngài, tại đó, ngài có thể thuê được chiến sĩ cường tráng, quản gia tinh thông tính toán, còn có các loại thị nữ và người chăn ngựa…”
“Rất tốt! Ngày mai cậu dẫn tôi đi một chuyến, mai kim tệ này chính là của cậu rồi!” Lôi Lâm mỉm cười nói lấy.
Lần này chỉ sợ muốn ở lại thành Cực Dạ thật lâu, Lôi Lâm cần thanh tĩnh, hơn nữa còn phải tùy thời có người có thể nghe lệnh, lại không muốn bị người khác khống chế, chính mình tổ chức một thế lực là chuyện không thể tránh đấy.
Nhân thủ đã có ba người An Na làm cơ sở, lại chiêu mộ một ít từ thành La Lan, cũng là không sai biệt lắm.
Tuy có thể đến thành Cực Dạ lại thuê người, nhưng vậy thì nhất định sẽ bị trà trộn, mà ở tìm thành La Lan, tuy vẫn không thể phòng ngừa, nhưng có thể giảm bớt ảnh hưởng đến thấp nhất.
Bữa tối là bánh mì trắng và súp rau quả, tuy chủ tiệm đã mang ra đồ ăn tốt nhất của bọn hắn, nhưng Lôi Lâm thấy vẫn có chút chênh lệch so với nhà ăn ở học viện.
Mà khi Lôi Lâm dùng cơm, rất nhiều người trong tiệm đều trốn ở một bên, trên người mặc quần áo màu xám hoặc là màu nâu thô lậu, nhìn bên này, trong mắt mang theo vẻ kính nể cùng thần sắc sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận