Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 251: Bí pháp dấu ấn (1)

Lôi Lâm gật gật đầu, ngừng động tác.
Gọi là bí pháp dấu ấn, chính là một công cụ để phù thủy chính thức liên lạc lẫn nhau.
Mỗi phù thủy chính thức mới lên cấp, cũng có thể thiết kế cho mình một dấu hiệu đặc biệt, đại diện cho bản thân phù thủy, sau đó còn có thể lưu lại bí pháp dấu ấn của nhau để liên lạc.
Mà một số phù thủy còn có thể khắc ấn ký này trên người tộc nhân và ta tớ của mình, đại diện cho quyền sở hữu.
Lôi Lâm cũng thiết kế cho mình một bí pháp dấu ấn, ngoài cùng là một hình tròn, bên trong là một hình tam giác, một con rắn nhỏ tinh tế màu đen, uốn lượn trong hình tam giác.
Mà ở trước ngực tên thủ lĩnh kia, đầu lâu một con chim độ độ màu xanh lam đang lấp lóe.
Có thể thấy chủ động liên hệ bên kia, hẳn là rất tiêu hao lực lượng tinh thần cùng pháp lực, chỉ sau mấy phút mà sắc mặt thủ lĩnh đã hoàn toàn trắng bệch.
May là trước khi tên thủ lĩnh không chống đỡ được nữa thì hào quang màu xanh lam toả sáng, một con chim độ độ màu xanh lam từ trong lồng ngực tên thủ lĩnh bay ra, đậu trên bờ vai của hắn.
“Tác La, tìm ta có chuyện gì?”
Chim độ độ giống như hoàn toàn không nhìn thấy Lôi Lâm, trực tiếp quay sang hỏi tên thủ lĩnh.
“Tộc. . . Tộc trưởng đại nhân, là như vậy. . .” Tên thủ lĩnh kia vội vã thấp giọng nói qua tình huống ở bên này với chim độ độ.
Dựa vào bí pháp dấu ấn liên lạc có hạn chế, chỉ có thể truyền âm thanh, không có hình ảnh, đồng thời, trong tình huống không có tin tháp chuyên môn tăng cường, một khi khoảng cách qua xa, ngay cả âm thanh cũng không truyền được.
“Chào cậu! Cường giả trẻ tuổi!” Chim độ độ mở miệng chào hỏi.
“Đối với Dĩ Tát tộc trưởng của Y Lợi gia tộc, ta cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu!” Lôi Lâm mở miệng, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, rõ ràng trải qua chíp biến đổi.
“Có người nói mấy tên thuộc hạ của ta không có mắt kia mạo phạm cậu, ta thay bọn họ xin lỗi. . .” Chim độ độ màu xanh lam lúc này đã bay trở về trước ngực tên thủ lĩnh kia, biến thành một hình xăm sống.
“Bọn họ dám mạo phạm ta, một phù thủy chính thức, nhất định phải vì thế trả giá thật lớn!” Lôi Lâm trong thanh âm tràn đầy sát ý.
“Bọn họ?” Chim độ độ dừng lại một lúc rồi mới tiếp theo mở miệng: “Ta có thể thay bọn họ bồi thường. . .”
“Bồi thường?” Lôi Lâm cười một tiếng như tiếng cú đêm, “Ông đang muốn làm nhục ta sao?”
“Không được! Đi mau!” Thủ lĩnh rõ ràng không ngờ Lôi Lâm lại không cho mặt mũi như vậy, lập tức bay ngược lại.
“Đắc tội với ta rồi mà còn muốn đi?”
Đáy mắt Lôi Lâm lóe lên màu máu, mấy hỏa cầu màu đỏ trong nháy mắt bắn ra, thiêu đốt ba người không kịp né tránh thành một đám than cốc.
Lực lượng của học đồ ở trước mặt phù thủy chính thức cũng yếu đuối giống như giấy trắng.
Mà bí pháp dấu ấn chỉ có thể làm công cụ liên lạc, căn bản không có cách nào truyền phép thuật công kích.
Lôi Lâm biết rõ điểm yếu của bí pháp dấu ấn, tự nhiên sẽ chọn giết người diệt khẩu.
Dù sao tiếng nói của hắn cũng dùng chíp che giấu, Dĩ Tát căn bản không tìm được người.
Mà giữ lại mấy học đồ này mới dễ có chuyện.
Đồng thời, hắn căn bản không có dự định dừng lại ở Anh Lan công quốc, sau đó chỉ cần đi thẳng một mạch, đối phương cũng không thể làm gì hắn.
Đi tới trước đôi ông cháu kia, lúc này bé gái đang hôn mê, trên mặt còn mang theo nước mắt óng ánh.
“Phù. . . Phù thủy đại nhân!”
Trên mặt lão già mang theo vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người trẻ tuổi ngồi cùng ông ta trên xe ngựa mười mấy ngày nay lại là một vị phù thủy chính thức.
Lôi Lâm ngồi xổm xuống, hơi kiểm tra vết thương của ông lão một chút.
Thương thế rất nghiêm trọng, người bình thường chắc chắn phải chết. Dù ông lão này là học đồ cấp 2, cũng chỉ có thể sống thêm mười mấy phút.
Với thủ đoạn của Lôi Lâm, đương nhiên có thể chữa khỏi cho ông ta, nhưng cần tốn một số loại thuốc quý giá, ông lão này cũng không có huyết mạch thuật sĩ, Lôi Lâm căn bản không chuẩn bị động thủ.
Nhưng một số việc cần làm thì vẫn phải làm.
“Uống đi! Có thể giúp ông dễ chịu hơn một chút!” Lôi Lâm tiện tay đưa một bình thuốc kích phát tiềm năng sinh mệnh cho ông lão, chính mình đi tới một bên khác, giúp bé gái tỉnh lại.
“Mễ Lặc gia gia!” Bé gái vừa tỉnh lại đã nằm sấp trên người Mễ Lặc, khóc lớn kêu gọi.
Sau khi uống thuốc, trên mặt ông lão dần hồng hào, trong nháy mắt trở nên phấn chấn hơn. Loại thuốc này chỉ là thuốc tương tự thuốc kích thích. Giá trị so với thuốc trị liệu thì rẻ hơn nhiều, Lôi Lâm cũng cam lòng lấy ra.
“Con ngoan!”
Ông lão Mễ Lặc run rẩy duỗi ra bàn tay nhăn nheo, xoa xoa đầu bé gái.
“Chuyện này. . . Vị phù thủy đại nhân này, có thể mời ngài đưa cô bé này đến Mã Lệ Liên ở hẻm núi lớn Mã Cách Liệt. . .”
Ông lão khẩn cầu nhìn về phía Lôi Lâm.
“Có thể!” Lôi Lâm trầm mặc chốc lát, mới gật đầu đồng ý.
“Đa tạ! Ngài vĩnh viễn là bạn của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc!”
Ông lão lại cầm lấy tay của cô bé, dặn dò: “Từ nay về sau, cháu phải nghe vị Lôi Lâm đại nhân này, nhớ kỹ, lời nào cũng phải nghe, hiểu không?”
Giống như đã dùng hết khí lực toàn thân, sau khi ông lão nói xong, khóe miệng bắt đầu tràn ra máu tươi đen ngòm.
“Cháu. . . Cháu biết rồi. . .” Bé gái khóc không thành tiếng.
Nhìn cô bé đồng ý, trên mặt ông lão lộ ra một nụ cười vui mừng, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
“Mễ Lặc gia gia! Mễ Lặc gia gia!”
Bé gái bi thương gào khóc.
Lôi Lâm đứng ở một bên, đợi mười mấy phút, sau khi tiếng khóc của bé gái thấp một chút, mới đi lên hỏi: “Chúng ta vẫn nhanh chóng an táng cho Mễ Lặc gia gia đi! Còn có, em tên là gì?”
“Ngải Vi! Đại nhân!” Thanh âm của cô bé có chút khàn khàn, nhưng bao hàm vẻ kính sợ.
Tuy rằng Ngải Vi không phải học đồ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong phù thủy gia tộc, tự nhiên biết một vị phù thủy chính thức đại diện cho cái gì.
Sau một tiếng, Lôi Lâm dẫn theo bé gái Ngải Vi, nhìn phần mộ mới xây tốt, làm cuối cùng mặc niệm.
Sau khi nghe ông lão thổ lộ và bé gái tự thuật, Lôi Lâm đã cơ bản hiểu rõ nội tình của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc.
Lan Ti Tháp Khắc gia tộc là một gia tộc loại nhỏ, có người nói trước đó cũng có một phần tư liệu truyền thừa phương pháp minh tưởng không trọn vẹn.
Nhưng bởi độ nồng đậm của huyết mạch quá thấp, hoặc là do phương pháp minh tưởng không trọn vẹn, gia tộc này vẫn chưa từng sinh ra phù thủy chính thức, vẫn nằm ở tầng dưới chót trong phù thủy giới.
Mà ở 200 năm trước, bởi một hồi biến cố, ngay cả phần phương pháp minh tưởng không trọn vẹn kia đều thất lạc.
Thuật sĩ bởi huyết mạch hạn chế, chỉ có thể tu luyện phương pháp minh tưởng phù hợp với tự thân, phương pháp minh tưởng ý chí phù văn của học đồ bình thường hoàn toàn không có tác dụng đối với bọn họ.
Bởi vậy, gia tộc ngay cả phù thủy học đồ đều không sinh ra được này không thể tránh khỏi việc bị suy yếu đi.
Nếu không phải mấy đời tộc trưởng lực bài chúng nghị, mua chuộc mấy cô nhi tiến hành giáo dục học đồ, e rằng hiện tại ngay cả một phù thủy học đồ đều không có.
Mà ông lão tên Mễ Lặc chính là loại học đồ họ khác này, trước đó đảm nhiệm chức vị quản gia của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc.
Một tháng trước, Y Lợi gia tộc thèm nhỏ dãi Lan Ti Tháp Khắc gia tộc đã khởi xướng chiến tranh.
Ngoại trừ Ngải Vi ra, tất cả tộc nhân đều đã bị diệt vong trong trận chiến đó, mà Mễ Lặc liều mạng mang theo Ngải Vi đào tẩu, chuẩn bị nhờ vả một vị bạn tốt của cha mẹ Ngải Vi ở hẻm núi lớn Mã Cách Liệt.
Vì lẽ đó, Ngải Vi trên tay Lôi Lâm là huyết mạch cuối cùng của Lan Ti Tháp Khắc gia tộc.
Sau khi biết tin tức này, đáy lòng Lôi Lâm cũng không nói ra được là có tư vị gì.
Nhưng nhìn thấy Lan Ti Tháp Khắc gia tộc đều là thuật sĩ gia tộc rơi xuống mức độ này, đáy lòng hắn cũng có một chút cảm giác mèo khóc chuột.
Đương nhiên, hắn mới sẽ không vì chút cảm giác này mà đi báo thù vì Lan Ti Tháp Khắc gia tộc, nhưng nếu như tộc trưởng của Y Lợi gia tộc kia không có mắt vờ ngớ ngẩn đi tới trước mặt hắn lại là chuyện khác.
“Đi thôi!” Lôi Lâm lôi kéo tay nhỏ của Ngải Vi, lên đường.
Hắn chuẩn bị mang theo bé gái đi tới hẻm núi lớn Mã Cách Liệt, việc này cũng không phải hắn đột phát thiện tâm, mà là có tính toán khác.
Đầu tiên, một số thí nghiệm vẫn cần Ngải Vi chủ động phối hợp, mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Sau đó, hẻm núi lớn Mã Cách Liệt vừa vặn là con đường Lôi Lâm cần đi qua, cũng không phiền phức. Đồng thời, nếu như cuối cùng Lôi Lâm phát hiện Ngải Vi còn có những công dụng khác, hắn sẽ không thật sự giao cô bé cho người tên là Mã Lệ Liên thu dưỡng.
Lôi Lâm cũng không bài xích làm việc thiên khi đủ khả năng, sẽ giúp hắn có danh tiếng tốt hơn, nhưng phải có điều kiện tiên quyết là không nguy hại tới lợi ích của bản thân mình.
Loại chuyện ngu xuẩn quên mình vì người này, đánh chết hắn cũng sẽ không làm.
Nhừn nếu có thể không tốn sức chút nào mà làm thành chuyện gì, thu hoạch được danh tiếng tốt thì Lôi Lâm sẽ vui vẻ đi làm.
Trong suy nghĩ của Lôi Lâm, danh tiếng cũng là một loại tài nguyên, một loại lợi ích.
Có thể trong lòng những người khác, danh tiếng chiếm lợi ích khác biệt, mà ở trong mắt hắn, tầm quan trọng của danh tiếng xếp khá thấp.
“Còn có một điểm, ta có chút hứng thú đối với huyết mạch gia tộc của e, cần em phối hợp ta làm một ít thí nghiệm, hiểu không?”
Sắc trời càng ngày càng mờ, trong đôi mắt Lôi Lâm lại xuất hiện hình ảnh màu xanh lục, so với tới ban ngày thì càng thêm rõ ràng.
Vừa nói xong, Lôi Lâm rất rõ ràng cảm giác được tay nhỏ của cô bé run lên.
“Như ngài mong muốn! Đại nhân!”
Sau một lúc lâu, mới truyền đến thanh âm run rẩy của Ngải Vi.
“Ta thích đứa bé thông minh đồng thời nghe lời!” Ngải Vi khéo léo hiểu chuyện như thế, cũng khiến Lôi Lâm cho rằng muốn dùng một phen công phu có mấy phần kinh hỉ.
Hắn nhẹ nhàng sờ sờ đầu bé gái, ôm lấy bé gái.
“Đại. . . Đại nhân. . .” Bé gái nhẹ nhàng kêu, âm thanh nhỏ cùng muỗi kêu.
“Em nhìn đường đêm không rõ lắm, ta bế em đi một đoạn đường!”
Cảm nhận được thân thể trong ngực run rẩy, Lôi Lâm mỉm cười vỗ vỗ lưng Ngải Vi, dưới chân tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.
“Bất quá, loại tầm nhìn này là tầm nhìn của xà loại sao?”
Lôi Lâm cảm thụ con ngươi màu oánh màu xanh lục khác biệt này.
Trong hai mắt của hắn, tất cả mọi thứ trong buổi tối đều không chỗ che thân xuất hiện tại trước mắt hắn.
Ở chỗ cách đó mấy chục mét, còn có một sinh vật như con chó, trên người mang theo nguồn nhiệt màu đỏ, từ trong ra ngoài không ngừng toả ra.
“Hóa ra con đường gọi là thuật sĩ chính là quá trình không ngừng dung hợp cùng đầu nguồn huyết mạch, cải tạo tự thân. . .”
Lôi Lâm như có ngộ ra, “Xem ra, sau đó cần tìm chút thời gian học biến dị học . . .”
Trong nơi đóng quân có một lều vải da trâu, nơi liên tiếp dùng gân da trâu quấn lại rất chắc, khiến người ta có cảm giác an ổn.
Bên cạnh lều vải là một đống lửa nho nhỏ, ngọn lửa màu vàng óng không ngừng nấu một nồi sắt nhỏ.
Mà trong nồi sắt là nước canh đang sôi, trong đó còn vài miếng nấm và thịt khô.
Quanh đống lửa còn dùng cành cây xiên mấy con cá nhỏ cùng thịt nướng, dầu mỡ màu vàng óng không ngừng nhỏ xuống, mùi thịt bay ra, ở mặt ngoài còn thỉnh thoảng bốc lên khói trắng.
Bé gái tóc vàng ngồi ở một bên, nhìn đồ ăn nóng hổi, không khỏi nuốt ngụm nước miếng.
Nhưng cố bé rất nhanh đã quay đầu đến một bên khác.
Trên một đám cỏ, bày một tấm vải bố màu trắng, một thanh niên tuấn tú có mái tóc màu đen đang khoanh chân minh tưởng.
Người này tự nhiên chính là Lôi Lâm.
Hắn dẫn theo Ngải Vi đi một đoạn đường, sau đó chủ động dừng lại nghỉ ngơi.
Tuy rằng với thể chất của hắn dù có chạy đi bảy ngày bảy đêm cũng vẫn có tinh thần như thường, nhưng bé gái đi theo thì nhất định không chịu được.
Đồng thời, mỗi ngày hắn cũng cần giành ra thời gian cố định để tiến hành tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp.
Hắn chiếm được phương pháp minh tưởng, là Khoa Mạc Âm chi đồng hoàn toàn tương xứng với huyết mạch của bản thân, hơn nữa thượng cổ huyết mạch được chíp tinh luyện qua, tiến độ hắn tu luyện phương pháp minh tưởng hoàn toàn có thể nói là tiến triển cực nhanh.
“Con mắt là linh hồn cửa sổ, nhìn chăm chú vào con mắt của Khoa Mạc Âm , bạn sẽ phát hiện mình từ bên trong —— Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ!”
Đây là Lôi Lâm nhìn thấy trong Khoa Mạc Âm chi đồng khi vừa bắt đầu tu luyện.
Mà hiện tại, Lôi Lâm nhắm hai mắt lại, cảm giác mình trực tiếp đối diện cùng một đôi thụ đồng màu hổ phách.
Một luồng cảm giác âm u mang theo hỏa diễm nóng rực, không ngừng bao toàn thân phủ hắn.
Mà Ngải Vi vẫn quan sát Lôi Lâm phát hiện từ trên người Lôi Lâm không ngừng bốc lên sương mù màu đen đỏ, đám sương này vờn quanh Lôi Lâm, vẫn quấn quanh không đi.
Từng tia sương khói tụ lại trở thành một con rắn nhỏ, quay chung quanh Lôi Lâm, đồng thời phun ra lưỡi màu đỏ tươi.
Con rắn nhỏ không ngừng bò trên thân Lôi Lâm, cuối cùng bò đến mặt Lôi Lâm. Biến thành một chiếc mặt nạ kỳ dị, từng luồng hạt năng lượng căn bản hệ âm u, không ngừng bị mặt nạ nuốt vào.
Sau mười mấy phút, mặt nạ ầm ầm tan vỡ, biến thành từng tia khí đen, từ thất khiếu Lôi Lâm chui vào trong.
“Chíp! Quét hình số liệu cụ thể hiện tại!” Lôi Lâm mở hai mắt ra, thầm ra lệnh trong lòng.
“Keng! Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là thuật sĩ cấp 1 có huyết mạch: Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 7. 1; nhanh nhẹn: 6. 7; thể chất: 8. 5; tinh thần: 28. 2; pháp lực: 28(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); trạng thái: Khỏe mạnh ”
“Chủ thể hoàn thành một lần phương pháp minh tưởng cao cấp, lực lượng tinh thần tăng lên 0. 005. Nguyên tố hóa tinh thần lựa chọn thuộc tính: Âm u tiến độ: 1% ”
“Mỗi lần minh tưởng xong, lực lượng tinh thần cũng sẽ tăng thêm, rất tốt!”
Lôi Lâm hài lòng gật đầu.
Lực lượng tinh thần của phù thủy tăng cường, càng về phía sau càng khó, đặc biệt đối với phù thủy chính thức, phương pháp minh tưởng cấp bậc học đồ đã hoàn toàn mất đi hiệu quả, nếu như không có phương pháp minh tưởng cao cấp, chỉ có thông qua không ngừng sử dụng tài nguyên bên ngoài để tăng lên tinh thần lực của mình.
Mà tài nguyên có thể hữu hiệu đối với phù thủy chính thức, cho dù ở Nam Hải bờ cũng cực kỳ ít ỏi, bởi vậy, sau khi rất nhiều phù thủy chính thức thăng cấp, thực lực hầu như khó có thể tiến bộ.
Cũng chỉ có những phù thủy chính thức,tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp kia mới có thể vẫn duy trì thực lực tăng trưởng.
Nhưng mỗi một tầng của phương pháp minh tưởng cao cấp đều phi thường gian nan. Tầng thứ nhất còn dễ, nhưng sau khi thăng cấp, mỗi khi tăng lên một lần, đều cần mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm.
Mà đặc điểm của phương pháp minh tưởng cao cấp chính là càng về sau càng khó, căn cứ vào suy đoán của Lôi Lâm, ba tầng sau, mỗi khi phù thủy muốn tăng lên một tầng, đều cần ít nhất hơn một nghìn năm!
Bởi vậy, rất nhiều phù thủy đều không thể thăng cấp trước khi tuổi thọ hết, tươi sống chết già.
“Chíp. Dựa vào tiến độ hiện tại, tính toán xem còn cần bao lâu có thể đạt đến điều kiện thăng cấp lên phù thủy cấp hai!”
“Keng! Nhiệm vụ thành lập, đang sưu tầm số liệu chủ thể, thành lập mô hình suy đoán. . .”
“Dùng số liệu hiện nay của chủ thể làm cơ sở chuẩn, dự đoán sau 14 năm 7 tháng sẽ đạt đến yêu cầu thăng cấp lên phù thủy cấp hai!” Chíp trung thực phản hồi.
“Có hơi lâu! Nhưng so với những phù thủy cấp 1 phổ thông tốn mấy chục hơn trăm năm cũng không thể thăng cấp kia thì đã rất tốt rồi!” Lôi Lâm khẽ nhăn lông mày rồi rất nhanh giãn ra.
Từ biểu đồ phân tích cụ thể mà chíp đưa ra, phương pháp minh tưởng cao cấp khiến lực lượng tinh thần tăng cường, sau khi đạt đến giới hạn nhất định cũng sẽ chủ động trì hoãn, đồng thời, trình độ nguyên tố hóa tinh thần càng đi về phía sau càng khó, những chuyện này đều là nguyên nhân ngăn cản Lôi Lâm nhanh chóng lên cấp.
Mà căn cứ vào chíp tính toán và tin tức mơ hồ trên cự xà chi thư thì tiêu chuẩn để thăng cấp lên phù thủy cấp hai là lực lượng tinh thần đạt đến 80 trở lên, đồng thời trình độ nguyên tố hóa tinh thần cũng phải đạt đến 80% trở lên.
Hai điều kiện này, không biết đã làm khó bao nhiêu phù thủy đã từng là thiên tài.
Lực lượng tinh thần thì không lo, dù là tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp, hay tìm kiếm lượng lớn tài nguyên quý giá có thể kích thích lực lượng tinh thần thì cũng có thể dùng thời gian từ từ làm.
Nhưng nguyên tố hóa tinh thần lại khác, đầu tiên, nếu như phù thủy lựa chọn sai hạt năng lượng căn bản, vậy trình độ nguyên tố hóa của hắn rất khó đạt đến 50% trở lên, cụ thể chính là nhất định phải lựa chọn hạt năng lượng căn bản có sự hòa hợp cao nhất với chính mình, mới có thể đẩy mạnh trình độ nguyên tố hóa tinh thần đến 80% trở lên.
Đồng thời, đây chỉ là điều kiện lên cấp cơ bản nhất, đối với người thừa kế của một vài gia tộc lớn cùng thiên tài chân chính, khi nguyên tố hóa đạt tới 80% đã lên cấp sẽ khiến tiềm lực sau này bị tổn hại, chỉ khi đẩy mạnh trình độ nguyên tố hóa đến 90% trở lên mới thăng cấp lên phù thủy cấp hai thì mới không gặp phải nhiều bình cảnh.
Việc này cũng được nhắc nhở trên Khoa Mạc Âm chi đồng.
Huống hồ, đối với phù thủy bình thường tới nói, bọn họ còn cần giải quyết vấn đề là mô hình vu thuật cấp hai, nếu như không tìm được mô hình vu thuật cấp 1 phù hợp với thiên phú của bản thân, khi bọn họ khắc họa thiên phú mô hình vu thuật, cũng rất dễ dàng xảy ra sự cố, đầu lâu sẽ nổ tung giống một quả bom!
Bởi vậy, đối với những phù thủy chính thức dùng nước thuốc Cách Lâm phối hợp mô hình vu thuật để thăng lên cấp thì con đường sau này của bọn họ chỉ có thể càng ngày càng chật hẹp.
Tuy rằng tiến độ hiện tại đã rất nhanh rồi, nhưng đáy lòng Lôi Lâm vẫn có cảm giác cấp bách.
Hiện tại hắn đắc tội lớn với Lily gia tộc, đây chính là loại phù thủy gia tộc cỡ lớn, tộc trưởng là tồn tại có thể cạnh tranh vị trí viện trưởng của Học viện Hắc Cốt Lâm.
Vậy thì đó tuyệt đối là cao thủ cấp hai hoặc là gần đạt tới phù thủy cấp hai!
Hiện tại một khi Lôi Lâm gặp phải nhân vật như thế, kết cục chính là một chữ “chết”!
Thăng cấp lên thuật sĩ cấp 1, chỉ bảo đảm cho hắn có lực tự bảo vệ cơ bản nhất mà thôi, nếu muốn sau này có thể quang minh chính đại sinh hoạt dưới ánh mặt trời, ít nhất phải thăng cấp lên thuật sĩ cấp hai, mới có thể hoàn toàn không sợ truy nã và truy sát đến từ học viện Hắc Cốt Lâm.
Sau khi tiếp xúc được với phương pháp minh tưởng cao cấp, Lôi Lâm mới phát hiện, phù thủy tu tập phương pháp minh tưởng cao cấp, cũng không phải không cần tài nguyên.
Mà hoàn toàn ngược lại, một số tài nguyên quý giá, hoàn toàn có thể dùng để đẩy mạnh tiến độ tu tập phương pháp minh tưởng.
Trên Khoa Mạc Âm chi đồng, có ghi chép vài loại tài liệu thích hợp để hắn sử dụng vào thời điểm hiện tại.
Bởi vậy, hắn mới không thể chờ đợi muốn chạy tới Bạch Vu Vực ở Cửu Hoàn tháp cao.
Ở nơi đó, có thị trường giao dịch cùng trung tâm tập tán tự do lớn nhất ở Nam Hải bờ, Lôi Lâm hoàn toàn có thể dựa vào tài nguyên ở nơi đó, để nhanh chóng thăng cấp.
“Đại. . . Đại nhân. . . Canh thịt được rồi. . .”
Ngải Vi nhìn thấy Lôi Lâm kết thúc việc minh tưởng ngày hôm nay, nhanh chóng dùng chén gỗ múc một bát lớn canh thơm ngon đưa đến trước mặt Lôi Lâm.
“Cực khổ rồi!”
Lôi Lâm cười với Ngải Vi rồi nhận chén gỗ.
Ngải Vi nhìn hai mắt Lôi Lâm ẩn chứa vẻ sâu không lường được, trực tiếp sững sờ ở nơi đó, ánh mắt dại ra.
“Đây là. . .” Lôi Lâm hơi kinh hãi, lập tức duỗi ra một tay che kín bạch quang nhẹ nhàng xoa xoa trán co bé.
“Đại nhân! Vừa nãy. . .” Ngải Vi rất nhanh đã hồi phục lại, cũng không dám nhìn vào mắt Lôi Lâm nữa.
“Đây là do ta, mới vừa rồi không thu lại được, sau này nhớ là không được lỗ mãng như thế. . .” Lôi Lâm hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đây chính là thành quả vừa nãy chíp biểu hiện tiến độ nguyên tố hóa tinh thần: 1%.
Khi phù thủy không ngừng nguyên tố hóa tinh thần lực của mình, ở bên ngoài thả ra lực lượng tinh thần sẽ mang tới uy lực mãnh liệt.
Vừa nãy Ngải Vi thất thần chỉ là nhẹ.
Một khi Lôi Lâm nguyên tố hóa tinh thần đạt đến 50% trở lên, nếu không cố ý thu lại, Ngải Vi làm như vừa nãy, e rằng sẽ trực tiếp bị hạt năng lượng căn bản hệ âm u ăn mòn, biến thành một cổ thây khô!
Mà lựa chọn hạt năng lượng căn bản khác biệt, cuối cùng biểu hiện nguyên tố hóa cũng không giống.
Ví dụ như lựa chọn hạt căn bản hệ “băng”, đến cuối cùng cho dù coi trọng đối phương một chút, đều sẽ cảm giác lực lượng tinh thần hoàn toàn bị đóng băng lại.
Mà chọn hạt năng lượng căn bản hệ “lửa”, dò xét lực lượng tinh thần của đối phương đều sẽ bị thiêu đốt, thậm chí phản phệ.
Lôi Lâm chọn hạt năng lượng căn bản hệ âm u, khá thiên về ảnh hưởng tinh thần của người khác, thậm chí là phương diện linh hồn, đến cuối cùng, người bình thường chỉ cần bị hắn nguyên tố hóa lực lượng tinh thần nồng độ cao sát đến, thì sẽ trực tiếp khiến linh hồn bị dập tắt rơi vào tử vong, thân thể trực tiếp bị ăn mòn thành thây khô.
“Xin. . . Xin lỗi!” Ngải Vi cầm làn váy hơi bái một cái, rất nhanh đã lùi qua một bên.
Nhìn thấy bé gái không có chuyện gì, Lôi Lâm gật gật đầu, uống canh thịt vào trong miệng.
Canh thịt ấm áp mang theo vị nấm thơm ngon, không ngừng kích thích đầu lưỡi Lôi Lâm.
“Mùi vị rất tốt! Em không ăn đi?”
Lôi Lâm nhìn Ngải Vi, hiện tại hắn đã hoàn toàn thu lại hắc mang trong đôi mắt, sẽ không ngộ thương tới cô bé nữa.
“Ừm!”
Ngải Vi nhẹ nhàng đáp một tiếng, lấy ra một phần lương khô và canh thịt để uống.
Nhìn cô bé này, trong lòng Lôi Lâm khe khẽ thở dài.
Nếu như là trước đây, Ngải Vi khẳng định được người nhà yêu thương, hữu cầu tất ứng, giống công chúa vậy.
Nhưng hiện tại, sinh hoạt đau khổ và thống khổ khiến cô bé này trưởng thành rất nhanh.
“Sau khi ăn xong đến trong lều của ta một hồi, ta cần lấy một chút máu của em!”
Lôi Lâm thật nhanh ăn xong phần ăn của mình rồi dặn Ngải Vi.
Hắn cứu Ngải Vi không phải là có ý tốt gì, mục đích căn bản nhất vẫn là muốn nghiên cứu một chút về huyết mạch thuật sĩ khác.
Nhưng trong lều vải, nhiệt độ so với bên ngoài còn cao hơn mấy độ, khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
Lôi Lâm đợi mấy phút, đã nhìn thấy Ngải Vi có chút run rẩy chui vào.
Có thể thấy cô bé rất hồi hộp, tay nhỏ nắm chặt vạt áo, lộ ra khớp xương trắng bệch.
Một đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ mặt sợ hãi.
Nhưng thân thể của cô bé giống bị khống chế vậy, từng bước từng bước đi về phía Lôi Lâm.
“Không cần sợ hãi! Chỉ là một lần lấy mẫu rất đơn giản, sẽ không tạo thành tổn thương gì!” Nhìn thấy bé gái như vậy, Lôi Lâm không khỏi an ủi vài câu.
“Kéo quần áo trên cánh tay lên!”
Sau khi nghe được Lôi Lâm nói, Ngải Vi hơi hơi do dự một chút rồi mới kéo lên ống tay áo của chính mình, lộ ra một đoạn cánh tay như bạch ngọc.
“Có chút đau, không cần phải sợ!”
Lôi Lâm từ phía sau rút ra một vật lớn châm đồng, ôn nhu an ủi bé gái.
Đáng tiếc, bé gái run rẩy càng nghiêm trọng.
Lôi Lâm dùng một tay cầm lấy cánh tay của cô bé, cái tay còn lại trực tiếp cầm lấy châm đồng, đâm vào mạch máu trên cánh tay.
Khi kim tiêm tiến vào trong nháy mắt, bé gái nhăn mặt, giống như sẽ lập tức khóc lên, nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Sau khi Lôi Lâm lấy ra mấy trăm cc máu, trực tiếp để bé gái chạy về lều vải của chính mình.
“Xảm giác bắt nạt bé gái là xảy ra chuyện gì?”
Lôi Lâm nhìn ống tiêm trong tay, sờ sờ cằm.
Dù nói thế nào, mới vừa rồi bị một cô bé dùng ánh mắt “Anh bắt nạt em” nhìn chằm chằm, cũng có chút không thoải mái.
“Chíp, bắt đầu thí nghiệm, chuẩn bị kính hiển vi. . .”
Sau khi giật mình vài giây, Lôi Lâm thu hồi tâm tư, sắc mặt nghiêm túc, bàn tay thon dài không ngừng thao tác trên bàn thí nghiệm giản dị.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Lâm nhìn gần nửa giọt chất lỏng màu phấn hồng trong ống nghiệm. Trên mặt không ngừng biến ảo.
“Chíp, đo lường!” Một ánh huỳnh quang màu xanh lam từ bên trong đôi mắt Lôi Lâm bắn ra, chiếu vào ống nghiệm.
“Keng! Một giọt máu có chứa một tia huyết mạch của sinh vật thượng cổ —— Mạt Lạp Dạ Ưng! Không thể lần thứ hai tinh luyện!”
Chíp phản hồi về tin tức, trực tiếp khiến sắc mặt Lôi Lâm trở nên âm trầm.
Trên người Ngải Vi đúng là có một tia huyết mạch thượng cổ. Đáng tiếc huyết mạch của Mạt Lạp Dạ Ưng truyền thừa đến đời cô bé đã mỏng manh đến mức có thể bỏ qua, bởi vậy Ngải Vi chỉ là một bé gái bình thường, nhiều nhất chỉ có thêm một tia kháng tính phóng xạ hơn người bình thường. Cũng chỉ có chíp, mới có thể tinh luyện ra một điểm khí tức trong huyết mạch của cô bé. Nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Từ loại nồng độ này đến xem, dù dùng huyết dịch toàn thân Ngải Vi, cũng không thể tinh luyện ra một giọt thượng cổ huyết mạch thuần khiết!”
Nhưng Lôi Lâm cũng không có cảm giác đặc biệt thất vọng.
Cũng không phải mỗi lần thử nghiệm cũng có thể thành công, nhưng không thử nghiệm, thì một điểm thành công cũng không có.
Đạo lý này, từ kiếp trước hắn đã hiểu rõ ràng.
“Đồng thời, loại huyết dịch quý trọng mang theo khí tức của sinh vật thượng cổ này. Hơn nữa trong huyết đấu mình cũng thu được vài món vật phẩm ma hóa tàn tạ, vẫn có thể cải tạo cho Đọa Tinh Chi Trụy một hồi. . .”
Trong lòng Lôi Lâm hiện lên một suy nghĩ.
Đọa Tinh Chi Trụy chỉ là một vật phẩm ma hóa cấp thấp, rất hữu dụng đối với học đồ, nhưng đối với Lôi Lâm hiện tại thì lại có chút cảm giác vô bổ.
Trước đó chíp có nhiệm vụ là nghiên cứu tính khả thi việc thăng cấp Đọa Tinh Chi Trụy, chuyện này đã gần hoàn thành rồi.
Nhưng hiện tại Lôi Lâm là thuật sĩ, nếu như trong tài liệu của Đọa Tinh Chi Trụy để thăng cấp có thêm vào mấy vật chứa lực lượng huyết mạch, như vậy nhất định càng thêm phù hợp để hắn phát huy!
“Chíp! Thành lập nhiệm vụ chi nhánh: Tính toán độ khả thi nếu cho thêm huyết dịch Ngải Vi vào kế hoạch thăng cấp Đọa Tinh Chi Trụy!”
“Keng! Đã thành lập nhiệm vụ. Phân loại vào mục nhỏ thuộc kế hoạch cải tạo Đọa Tinh Chi Trụy!”
Chíp nhanh chóng phản hồi.
Tuy rằng không thể tinh luyện ra huyết mạch thượng cổ chân chính, nhưng được tài liệu thăng cấp càng phù hợp với Đọa Tinh Chi Trụy, Lôi Lâm cũng cảm thấy đã rất kiếm lời. Bởi vậy tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Khi cùng Ngải Vi ăn điểm tâm, còn có tâm tình hỏi thăm Ngải Vi một hồi, chuyện này nhất thời khiến bé gái tay chân luống cuống, Lôi Lâm nhìn thấy mà âm thầm buồn cười.
Sau khi Ăn sáng xong, Lôi Lâm mang theo bé gái tiếp tục lên đường.
Mà khi đi ngang qua một thành trấn, hắn lại mua một chiếc xe ngựa. Cuối cùng cũng coi như để bé gái không phải khổ sở vì phải đi bộ.
Sở dĩ làm như thế, cũng đúng là xuất phát từ lòng tốt, hơn nữa ban đêm mỗi ngày bé gái đều bị hắn lấy máu, tuy rằng Lôi Lâm cũng luyện một chút thuốc bổ huyết, nhưng rõ ràng tinh thần bé gái cũng không phải quá tốt, sắc mặt càng trắng xám như cùng người chết.
Sau khi mua được xe ngựa, sinh hoạt của Lôi Lâm càng thêm nhàn nhã, ban ngày chạy đi, buổi tối không ngừng tinh luyện huyết mạch của Mạt Lạp Dạ Ưng, vì tài liệu tích góp Đọa Tinh Chi Trụy.
“Ánh bình minh đã chiếu rọi! Theo tốc độ này, ngày mai là chúng ta có thể đến hẻm núi lớn Mã Cách Liệt!”
Lôi Lâm chỉ vào một ngọn núi cao vút ẩn trong mây ở phía trước, nói với Ngải Vi.
“. . .” Ngải Vi nhìn địa hình đánh dấu trên bản đồ ở phía trước, ôm đầu gối, yên lặng không nói gì.
Mí mắt buông xuống, cũng không biết là xuất phát từ hoảng sợ hay là mê man đối với tương lai.
“Tài liệu cũng thu thập đủ phân lượng, tối hôm nay sẽ thăng cấp Đọa Tinh Chi Trụy!” Lôi Lâm thầm nhủ trong lòng.
Lộ trình tự nhiên là do hắn khống chế, mới có thể vừa vặn tinh luyện được đầy đủ dòng máu trước khib.
Đêm khuya.
Chung quanh khắp nơi là một mảnh màu đen yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có vài tiếng côn trùng kêu và sói tru truyền đến.
Ngải Vi ở trong lều bên cạnh xe ngựa, rơi vào giấc ngủ thâm trầm.
Cho dù đang say ngủ, lông mi của cô bé cũng đang không ngừng run run, giống như đang gặp ác mộng.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Lôi Lâm khe khẽ thở dài, trở lại trên xe ngựa.
“Chíp, bắt đầu mô phỏng thí nghiệm!”
Trong thùng xe, lúc này bị Lôi Lâm triển khai một thuật ánh sáng, khắp nơi sáng sủa.
Ở giữa có mấy rương gỗ xếp lại tạo thành một cái bàn thí nghiệm giản dị, trên mặt bàn còn bày một chút công cụ thí nghiệm.
Ở giữa bàn là một thập tự giá màu xám bạc, bên trên còn có mấy viên bảo thạch nhỏ vụn.
Đây là nguyên hình của Đọa Tinh Chi Trụy, nhưng từ khi Lôi Lâm trở thành thuật sĩ cấp 1, hắn đã rất ít sử dụng đến nó.
Đọa Tinh Chi Trụy có thể phòng ngự vật lý cùng kháng tính phép thuật đều từ 20 độ trở xuống, mà phù thủy chính thức đánh ra bất ký một vu thuật cấp một nào cũng sẽ vượt qua giới hạn này.
Bởi vậy, Lôi Lâm mới nghĩ cách khiến uy lực của Đọa Tinh Chi Trụy tăng lên, hi vọng sau này có thể tiếp tục sử dụng.
” Kết thúc mô phỏng thí nghiệm, tỷ lệ thành công 90%” Một vòng lam quang lấp lóe, sau đó chíp phóng ra bảng số liệu trước mắt Lôi Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận