Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1219: Tà nhãn tộc (2)

“Ta hiểu!” Lôi Lâm khoát tay áo một cái, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ ảm đạm cùng nghĩ mà sợ: “Ta rất mệt, không biết có thể cho ta một căn phòng để nghỉ ngơi một chút? Còn nữa, mong là các vị có thể chở ta đi tới cảng gần nhất, ta có thể trả thù lao tương ứng. . .”
Trong lúc nói chuyện, Lôi Lâm bén nhạy chú ý tới từ chỗ sâu truyền ra nhòm ngó, hẳn là siêu phàm giả trước đó hắn phát hiện kia.
Thực lực của đối phương không tệ, tương đương với cấp ba cực hạn, thậm chí trên người còn có vài món ma hóa vật phẩm uy lực lớn cùng kỳ vật vu thuật.
“Xem ra, đây chính là Thủ Hộ giả hoặc là cố chủ chiếc thuyền này, thực lực cấp ba sao?”
Lôi Lâm thông qua chíp điều chỉnh, khí tức trên người gần như cũng chỉ tương đương với cấp ba, phối hợp với mặt nạ không mộng giả của hắn, khá có tính mê hoặc.
“Đây. . .” Tà nhãn có vẻ hơi chần chờ, nhưng chợt một đạo sóng tinh thần bí ẩn truyền tới, khiến nó lập tức đổi giọng.
“Không thành vấn đề! Chúng ta vốn là muốn dừng lại ở Lợi Á hải cảng một trận, ngài hoàn toàn có thể rời thuyền ở nơi đó, mà trên thuyền của chúng ta, ngài chính là khách nhân tôn quý nhất, ngài tuyệt đối không nên nói tới thù lao gì đó. . .”
Con mắt tà nhãn hơi nheo lại, có lẽ là cách đối phương biểu đạt ra kính ý?
“Được rồi!” Lôi Lâm gật gù, dưới sự hướng dẫn của một người cá được tà nhãn gọi ra, tiến vào trong khoang thuyền.
“Đại nhân, đến phòng của ngài rồi! Có việc xin cứ việc phân phó!”
Người cá khiêm tốn cúi đầu, đợi Lôi Lâm đi vào phòng thì lập tức lùi ra.
“Hoàn cảnh cũng không tệ lắm!” Lôi Lâm thoáng liếc nhìn bốn phía, nơi này rõ ràng là nơi cư ngụ thuộc về cao tầng, ngoại trừ nhân vật quan trọng ra, e rằng cho dù là đầu lĩnh của đám người cá cũng không có tư cách ở nơi này.
Trang sức bằng vỏ sò màu lam nhạt và san hô màu đỏ tô điểm cho gian phòng, khiến nơi này nhìn phi thường đẹp đẽ.
Mà tận cùng bên trong, còn có một nơi nhìn như giường chiếu, bên trên dùng một loại da lông không biết tên nào đó phủ lên, chỉ nhìn qua đã biết là phi thường mềm mại.
Càng hấp dẫn ánh mắt của Lôi Lâm là một viên trân châu khổng lồ màu xanh lam ở giữa phòng.
Trong quét hình của chíp, viên trân châu này giống như đang hô hấp vậy, hút hết vẩn đục trong không khí vào, lại trải qua chuyển hóa không biết tên, phun ra dưỡng khí tinh khiết, thậm chí còn đưa đến tác dụng lọc không khí, khiến mùi tanh của biển dương biến mất không còn tăm hơi.
“Chíp! Quét hình!” Lôi Lâm ra lệnh.
【 Keng! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu quét hình! 】 Chíp lập tức trung thực chấp hành, chợt, một luồng gợn sóng dò xét đảo qua trong phòng, không để sót bất kỳ một góc nào.
【 Quét hình hoàn thành! Chưa phát hiện vật phẩm khả nghi cùng vu trận nhòm ngó! 】 Chíp trung thực báo cáo.
“Rất tốt! Xem ra những dị tộc kia không nghĩ ra trò gian gì! Chẳng qua vẫn cần thêm một tầng mới có thể yên tâm!” Lôi Lâm búng ngón tay một cái, một phù văn màu xanh lam nổi lên, nhanh chóng bắn tới vách tường.
Hầu như trong nháy mắt, bên trong toàn bộ khoang thuyền đều hiện lên ra một tầng ánh sáng màu xanh lam xinh đẹp ánh, lại rất nhanh biến mất xuống không thấy nữa.
【Đã bố trí xong thuật thức phòng ngự cùng báo động trước! Quan trắc khống chế mở ra toàn diện! Đang đo lường thời gian thực! 】
Chờ đến sau khi chíp truyền tới tin tức, Lôi Lâm mới xem như hoàn toàn yên tĩnh lại.
“Hô. . .” Hắn nằm trên giường mềm mại, không khỏi thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng coi như khôi phục một phần năng lực hoạt động trước khi những người cá này phát hiện, không thì e là còn có thể có gặp thêm một chút phiền toái!”
“Chẳng qua, sau khi khôi phục tới trình độ này, một số thương thế khác đã không quan trọng nữa, thậm chí còn có thể sử dụng ngoại vật. . .”
Nghĩ tới đây, bàn tay Lôi Lâm chạm tới túi bên eo, ánh sáng không gian màu bạc lóe lên, một ống thuốc trị liệu màu đỏ sẫm lập tức xuất hiện trong tay hắn.
Với trình độ dược tề đại tông sư hiện tại của Lôi Lâm, còn có liên minh huyết mạch, thậm chí là Hỏa Diễm vương tọa Đô Trạch vương thành cống hiến ra lượng lớn tài nguyên, hắn đã sớm luyện chế ra lượng lớn thuốc ở cấp độ tông sư, lúc nào cũng mang ở trên người đểđể phòng bất trắc.
Mà lần này thăm dò thế giới Luyện Ngục thật sự vô cùng quan trọng, tự nhiên phải mang theo tất cả của cải.
“Dựa vào thể chất hiện tại của ta, còn có cấp độ thuật sĩ, cho dù là thuốc cao cấp cũng không có hiệu quả quá lớn, trừ phi là thuốc thời viễn cổ. . .”
Thuốc màu đỏ sẫm này có mùi vị không ra sao, thậm chí còn mang theo một luồng gay mũi cay độc, nhưng Lôi Lâm không hề nhíu mày lấy một cái, trực tiếp uống vào.
Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, trên mặt Lôi Lâm đầu tiên hiện ra một tầng đỏ ửng, rồi trên người truyền đến tiếng bùm bùm, giống như xương cốt nổ tung, lại mang theo sinh mệnh đặc thù không khác nào thực vậtphát triển.
Sau mấy lần dùng thuốc trị liệu, cả người Lôi Lâm cũng không còn vẻ suy yếu nữa.
Vẻ mặt Lôi Lâm dưới mặt nạ không mộng giả rất nghiêm túc, thời gian của hắn không có nhiều, chỉ có tầm hai năm, mà thế giới Luyện Ngục chỉ có vài khối đại lục, nhất định phải xác định vị trí của vạn xà chi mẫu, nếu như đi một khối đại lục khác, e là cho dù chạy đi cũng cần mấy năm, đây là việc hắn hoàn toàn không thể chịu đơcj.
“Đáng tiếc trí lực của những thủy thủ người cá kia đều không cao, thậm chí ngay cả tên tà nhãn kia dường như kiến thức cũng không rộng rãi gì, muốn biết được tin tức xác thực, e là vẫn phải dựa vào vị phù thủy cấp ba vẫn đang ẩn núp kia. . .”
Thùng thùng! Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Vào đi!”
“Đại nhân!” Người cá trước đó đi vào, câu nệ hành lễ với Lôi Lâm: “Khách nhân tôn kính! Cách Cách Đa Nhĩ đại nhân mời ngài cùng ra ăn tối!”
“Bữa tối?” Lôi Lâm bừng tỉnh, xem ra quá trình chữa thương khi nãy của hắn đã chiếm dụng quá nhiều thời gian rồi.
“Có thể! Chúng ta lập tức xuất phát!” Nhưng trong nháy mắt hắn đã phản ứng lại, đồng thời, Cách Cách Đa Nhĩ kia hẳn là chính là người mạnh nhất trước đó hắn cảm ứng được ở trên thuyền.
Với thân phận phù thủy của đối phương, có lẽ sẽ có hiểu biết nhiều hơn đối với thế giới Luyện Ngục.
Trên thực tế, với thực lực đã khôi phục được hơn nửa của Lôi Lâm hiện tại cũng đủ để khống chế cả con thuyền, thậm chí tiến hành sưu hồn đối với phug thủy cấp ba kia.
Nhưng nơi này là thế giới Luyện Ngục, Lôi Lâm nhất định phải duy trì khiêm tốn, đặc biệt sức mạnh huyết mạch thuật sĩ căn bản không thể dễ dàng bày ra.
Nếu không thì xác suất bị vạn xà chi mẫu phát hiện cũng sẽ tăng cao. Sẽ phi thường bất lợi đối với hắn.
Đồng thời, dưới tình huống an toàn sinh mệnh được bảo đảm, đối với người cung cấp trợ giúp cho mình, Lôi Lâm vẫn muốn sử dụng phương pháp giao dịch bình đẳng để thu hoạch được vật mình muốn.
Mặc kệ chuyện gì, một khi sử dụng bạo lực để giải quyết, tuy rằng lúc đầu rấy đơn giản thuận tiện, nhưng rất dễ dàng nghiện, cuối cùng tạo thành thói quen mặc kệ làm chuyện gì đều nghĩ tới bạo lực, Lôi Lâm cảm giác mình còn chưa tới trình độ này. Thế nhưng cũng nhất định phải cải tiến.
“Đại nhân mời đi theo ta!” Người cá cung kính đi trước dẫn đường, mà Lôi Lâm không nhanh không chậm theo sát phía sau, thỉnh thoảng lại nói mấy câu.
Đại đa số thời gian đều là Lôi Lâm hỏi còn đối phương trả lời, nhưng không hề có vẻ đột ngột, dường như đối phương phi thường tín phục Lôi Lâm, thậm chí không có bất kỳ giấu giếm gì mà mở rộng nội tâm của mình.
Thủ đoạn tình cờ sử dụng trường lực mộng cảnh để mê hoặc, Lôi Lâm cũng không cảm thấy xấu hổ vì chuyện này.
Thế nhưng rất đáng tiếc, trí tuệ loại người cá này dường như không phát đạt gì, hiểu biết về thế giới đối với bọn hắn rõ ràng cũng không quan trọng bằng việc thỏa mãn cái bụng của chính mình.
Bởi vậy, Lôi Lâm lấy được mấy tin tình báo từ đối phương như là “Cơ sở thức ăn không ăn được của thủy thủ, loại tảo biển kia quả thực là đút cho bỉ cách thú!” ” Trứng cá tư lý đặc ăn ngon nhất!” Thịt bạch tuộc gai xương mềm nhất” thì thật sự không biết nên nói gì.
“Loại người cá này có lẽ còn chưa từng rời thuyền được mấy lần, phạm vi hoạt động cơ bản chính là quanh thuyền lớn!” Lôi Lâm ôm trán của chính mình, hoàn toàn từ bỏ giao lưu giao lưu cùng đối phương để thu lấy tình báo.
“Xem ra, lần sau dù muốn sử dụng thủ đoạn này cũng nhất định phải dùng với con tà nhãn kia. . .”
Mang theo suy nghĩ này. Lôi Lâm theo người cá tiến vào khoang thuyền tầng cao nhất.
Thảm màu đỏ tươi, khăn trải bàn màu trắng. Còn có dao nĩa làm bằng bạc cùng giá cắm nến, khiến Lôi Lâm cho rằng mình đã trở lại thế giới quý tộc nhân loại.
Chỉ có trang sức ở vách tường bốn phía, còn có đám dị tộc chung quang, còn đang nhắc nhở Lôi Lâm nơi này là thế giới Luyện Ngục ].
“Ha ha. . . Hoan nghênh cường giả đường xa mà đến! Ta là cha của Cách Cách Nhĩ kia, tên rất dài, chẳng qua ngài có thể gọi ta Cách Cách Đa Nhĩ. . .”
Ngồi trên chủ vị cũng là một con tà nhãn lớn, chỉ là so với con Cách Cách Nhĩ kia thì thể hình tên tà nhãn này còn lớn hơn, mà đoạn cuối xúc tu trên đất có chút màu trắng tuyết bạch, nhìn có vẻ đã già nua.
Nhưng sóng tinh thần nồng nặc từ trên người đối phương tản ra, đã tương đương với phù thủy cấp ba đỉnh cao ở phù thủy giới rồi.
“Chào ngài! Cách Cách Đa Nhĩ! Ta là “Lôi” ! Vô cùng cảm tạ ngài trước đó đã trợ giúp!” Lôi Lâm tự giới thiệu mình, rồi ngồi xuống ở một bên khác của chiếc bàn.
“Tinh thần năng lượng không kém, còn có loại lực lượng tinh thần tinh khiết này, có khả năng phát triển thành lực lượng linh hồn, dường như có chút tương tự cùng linh hấp quái trong lời đồn. . .”
Lôi Lâm âm thầm đánh giá đối phương, cảm thụ sức mạnh tinh thần từ trên người đối phương tản mát ra khác với ở thế giới phù thủy.
“Chủ nhân cửa hàng y đông chúng ta là một vị hiền giả nhân từ mà công chính, chắc chắn ngài ấy cũng sẽ không phản đối việc chúng ta cứu trợ ngài, đồng thời ngược lại, nếu như ngài ấy biết chúng ta gặp phải người cầu viện mà thấy chết lại không cứu mới sẽ nổi nóng đây!”
Cách Cách Đa Nhĩ ngồi ở vị trí trung tâm nở nụ cười rồi chợt truyền ra một đợt sóng tinh thần: “Mang món ăn lên!”
Mấy nữ người cá giống đầu bếp cẩn thậ đi vào, trên tay nâng lọ sành còn bốc hơi nóng, một người cá trong đó đi tới bên cạnh Lôi Lâm, múc đồ ăn trong hộp vào chén bạc trước mặt Lôi Lâm.
“Đây là. . .”
Vẻ mặt Lôi Lâm có chút phát quẫn, nhìn tài liệu trước mặt này không biết là canh hay là món chính, có chút do dự bất định.
Ở trước mặt hắn rõ ràng là một bát canh, trong nước canh sền sệt màu xanh nhạt còn có từng con ngươi đỏ trắng giao nhau không ngừng chìm nổi.
Hình dạng và kích thước con ngươi đều tương tự nhân loại, khiến Lôi Lâm hơi hơi nhíu mày.
“Chíp! Quét hình!”
Một vệt sáng màu xanh lam từ trong mắt Lôi Lâm hiện lên, rất nhanh đã quét hình qua bát canh trước mặt.
【 Keng! Quét hình xong xuôi, phân tích ra thành phần: Protein, axit glutamic, lòng trắng trứng năng lượng cao, nguyên tố vi lượng không rõ, phán đoán là dùng con ngươi của một chủng tộc cỡ lớn làm ra, có hiệu quả bổ sung năng lượng, có thể dễ dàng khôi phục lực lượng tinh thần! 】
“Làm sao? Khách mời của ra, ngài không thích sao?” Tà nhãn Cách Cách Đa Nhĩ đối diện ăn uống phi thường thoải mái, rất nhiều xúc tu linh hoạt vận dụng cái thìa, phát ra tiếng vang ùng ục.
“Trong bảo thạch san hô dưới biển sâu, canh con ngươi loại người cá này phi thường nổi tiếng. . .”
“Ồ! Ta vừa nãy chỉ là đang suy tư một số chuyện khác!”
Lôi Lâm cười cợt, rồi cũng múc một muỗng canh lên, mặc kệ mùi vị thế nào, nhưng ít ra phương diện bổ sung dinh dưỡng cùng khôi phục lực lượng tinh thần cũng rất tốt.
“Lẽ nào bởi vì đối phương có con ngươi to lớn, cho nên cũng có khát vọng không phải bình thường đối với mắt của những sinh vật khác sao?”
Chỉ là nhìn dáng vẻ đối phương ăn như hùm như sói kia, Lôi Lâm vẫn còn có chút oán thầm.
Thời gian hưởng dụng bữa tối rất nhanh đã qua, mà Lôi Lâm cùng Cách Cách Đa Nhĩ cũng thỉnh thoảng trò chuyện.
Trong quá trình tán gẫu, Lôi Lâm có thể nhạy bén phát hiện Cách Cách Đa Nhĩ âm thàm hỏi thăm cùng nhòm ngó lai lịch của chính mình, thậm chí còn có vu thuật bí ẩn kiểm tra lời nói dối.
Từ biển sâu đột nhiên cứu được một người thần bí, đối phương có loại thái độ này, Lôi Lâm cũng hiểu được.
Nhưng hắn cáo già cỡ nào? Không những không làm lộ lai lịch của chính mình, còn quanh co lòng vòng moi được từ chỗ Cách Cách Đa Nhĩ không ít tin tức hữu dụng.
Chờ đến sau khi bữa tối kết thúc, Lôi Lâm trở lại phòng của mình, đóng khoang cửa lại.
“Chíp? Thế nào?”
Chợt Lôi Lâm nửa nằm trên giường nhắm hai mắt lại, yên lặng trao đổi cùng chíp.
【 Keng! Đã thu nhận tin tức trong cuộc đối thoại trước đó, loại bỏ 68. 23% bộ phận vô dụng, đoạt được tin tức xác thực, bắt đầu thu dọn! 】
Rất nhanh, một hình chiếu địa đồ lập thể bị chíp trực tiếp phóng đến khu ký ức của Lôi Lâm.
Bởi vì trước đó hắn từng quan sát đại khái qua mang bảo vệ thế giới, lúc này còn thu được tin tức từ vị Cách Cách Đa Nhĩ này, khiến toàn bộ địa đồ đã càng thêm chính xác, thậm chí ngay cả tỉ lệ xích đều đã hiện ra.
Toàn bộ thế giới Luyện Ngục có bảy khối lục địa to lớn, mỗi một khối lục địa đều có diện tích không chênh lệch gì trung bộ đại lục ở thế giới phù thủy, mà giữa các lục địa là hải dương còn to lớn hơn, trong biển sâu thậm chí ẩn giấu thế lực lớn ngay cả phù thủy cấp sáu cũng không dám mạo phạm.
Giữa ục địa và hải dương còn có hòn đảo linh tinh nối tiếp, giống như bảo thạch cùng trân châu trên bờ biển, trở thành nơi tô điểm cho hải dương.
【 Đã xác định vị trí của chủ thể! 】
Lúc này ở một vị trí gần Hắc Nhĩ đại lục, một đường biển màu xanh lam đã rõ ràng hiện ra, mà vị trí đầu đường biển này chính là điểm đỏ đại diện cho vị trí hiện nay của Lôi Lâm tự.
Giữa đường biển này còn có một hòn đảo, bên trên còn có văn tự phù thủy đánh dấu —— Lợi Á cảng!
“Hắc Nhĩ đại lục sao?” Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình, rơi vào trầm tư.
“Dựa theo lời giải thích trước đó của Cách Cách Đa Nhĩ, Hắc Nhĩ đại lục là một khối thổ địa do dị tộc thống trị, tràn ngập man hoang cùng nguyên thủy, rất nhiều nơi còn có chưa khai hóa, thậm chí còn tàn sát lẫn nhau để làm đồ ăn và tiêu khiển!”
“Mà tại Hắc Nhĩ đại lục, số lượng một loại sinh vật là nhiều nhất là xà loại năng lượng cao! Thậm chí nghe đồn ở nơi sâu xa trong Hắc Nhĩ đại lục, còn có thánh điện của loài rắn!”
“Nếu như ta không đoán sai, khối Hắc Nhĩ đại lục này, hẳn là địa bàn của vạn xà chi mẫu!”
Trong con ngươi Lôi Lâm đột nhiênlóe lên tia sáng.
Khi xuyên qua màng bảo vệ thế giới, hắn cũng là có ý định dựa theo huyết mạch hấp dẫn, hạ xuống nơi gần huyết mạch chi nguyên, bây giờ nhìn lại, tuy rằng có sai lệch, nhưng cuối cùng cũng coi như không cách quá nhiều.
Nếu như hắn rơi đến một đại lục khác, đối mặt khoảng cách xa xôi như thế, Lôi Lâm chỉ sợ cũng chỉ có thể không ngừng chạy vội.
Đồng thời, Lôi Lâm cũng đang suy tư nội dung khác mà Cách Cách Đa Nhĩ nói tới cái.
“Dựa vào cách nói của đối phương, trên một vùng đại lục đều có một vị thống lĩnh “Chí tôn”, bọn hắn nắm giữ uy năng có thể hủy diệt đại lục, thậm chí tiếp nhận vạn tộc cúng bái, trở thành tinh thần tín ngưỡng! Mà tà nhãn bộ tộc sùng bái, hiển nhiên chính là con thẩm phán chi nhãn thượng cổ kia. . .”
Lôi Lâm thoáng nghĩ.
Từ thời đại thượng cổ đến hiện tại, không chỉ có vạn xà chi mẫu mang theo bộ tộc đến định cư ở đây.
Mà trong nhiều năm như vậy, kể cả cường giả vốn ở thế giới Luyện Ngục, hiện nay toàn bộ thế giới Luyện Ngục có tổng cộng bảy vị cường giả cấp bậc “Chí tôn” xuất hiện, mỗi người chiếm cứ một khối đại lục, không can thiệp việc vận chuyển đại lục lẫn nhau.
Thậm chí, có rất nhiều bình dân trực tiếp coi những tồn tại chí tôn này là thần thoại truyền thuyết, thậm chí là thần linh mà sùng bái, tuy rằng xét ở một trình độ nào đóthì các chí tôn đã rất tương tự thần linh, có lẽ còn vượt qua.
“Chẳng qua. . . Toàn bộ thế giới Luyện Ngục cũng chỉ có bảy vị tồn tại quy tắc sao? Đùa gì thế? Không nói những vị ẩn cư kia, còn có hải dương còn rộng lớn hơn so với lục địa nữa! Trong đại dương mênh mông như vậy, nếu như không có mấy vị tồn tại cấp chí tôn ở đây, mới là chuyện phi thường khả nghi!”
Càng cẩn thận suy nghĩ, Lôi Lâm càng nội tình cảm thấy thế giới Luyện Ngục rất sâu, mà chuyện này lại nhất định sẽ mang đến biến số rất lớn cho hành động của hắn.
“Phải làm thế nào mới có thể lợi dụng những chí tôn này, chí ít cũng không thể để bọn hắn phá hỏng chuyện tốt của ta đây? Còn đại thế quan trọng nhất cũng là ý chí thế giới?”
Lông mày Lôi Lâm cau chặt.
. . .
Gió lạnh mang theo hàn ý thổi vù vù qua boong tàu, trên bầu trời là vô số ngôi sao toả ra vầng sáng, mặt trăng dường như còn lớn hơn ở thế giới phù thủy rất nhiều, chung quanh thậm chí còn có một vòng sáng màu tím.
“Ò ò. . . Ò ò. . .” Từ dưới thuyền buồm đang lướt nhanh truyền đến âm thanh to lớn thậm chí thỉnh thoảng còn có cột nước màu trắng rất cao phun ra ngoài.
“Lôi tiên sinh!” “Chào ngày mới! Lôi đại nhân!” Đám người cá thủy thủ nhìn thấy Lôi Lâm lại đây đều dồn dập cung kính hành lễ.
Lôi Lâm phất tay xua bọn hắn đi, đi tới rìa boong tàu. Nhìn mặt biển một mảnh màu đen đặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Mà lúc nàydưới mặt biển còn có một đường viền lớn, không khác nào cự thú tiền sử, cho dù chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, cũng tràn ngập sức mạnh khiếp người.
“Thực sự là thể tích khổng lồ, còn có sức sống dồi dào!” Nhìn hình ảnh sinh vật mà chíp quét hình ra được, còn có số liệu của nó, Lôi Lâm than thở.
“So với con tà nhãn Cách Cách Đa Nhĩ có thực lực cấp ba cực hạn kia. Trên thực tế con sinh vật này mới là người mạnh nhất đội tàu này! Mà có sinh vật này ở đây, một ít sinh vật nguy hiểm bình thường e là cũng không dám mạo hiểm tới đây trêu chọc. . .”
“Lôi tiên sinh!” Cách Cách Nhĩ kéo theo lượng lớn xúc tu trên đất, đi tới gần Lôi Lâm, thần thái cũng đầy cung kính.
Dù sao từ cha Cách Cách Đa Nhĩ của hắn, hắn đã biết rồi vị Lôi tiên sinh này chính là người siêu phàm không kém cha hắn chút nào, chỉ là điểm này đã đủ để hắn kính nể.
“Ừm!” Lôi Lâm lạnh nhạt gật đầu.
Mà Cách Cách Nhĩ cũng không có ý kiến gì về loại thái độ này, dù sao đối với người siêu phàm giả và người thần bí, có tính khí thế này là chuyện bình thường, kiểu lạnh nhạt như Lôi Lâm đã xem như là tính cách vô cùng tốt rồi.
“Làm sao? Ngài có hứng thú với Cổ Đa Lợi Khắc của chúng ta sao?” Nó đi tới mép boong tàu, con mắt thật to cũng nhìn tới bóng đen dưới thuyền buồm, không khỏi cười hỏi.
“Cổ Đa Lợi Khắc? ! Đây chính là tên của nó sao?” Lôi Lâm quả nhiên nổi lên một chút hứng thú.
Mà Cách Cách Nhĩ thấy thế lại càng ra sức địa giải thích cho Lôi Lâm: “Loại sinh vật này được chúng ta gọi là Cổ Đa Lợi Khắc! Mà trong một loại ngôn ngữ cổ xưa của chúng ta, từ “Cổ Đa Lợi Khắc” có ý nghĩa là khổng lồ, mạnh mẽ. Cổ Đa Lợi Khắc thành niên thường thường có sức mạnh như vì sao trên trời vậy, tuy rằng Cổ Đa Lợi Khắc này mới chỉ ở kỳ tuổi thơ, thậm chí cũng không có khả năng trưởng thành nữa. Nhưng khi đó vì thu phục nó, chúng ta đã liên tiếp phát động vài vị trưởng lão tà nhãn đây!”
Khi nhắc tới việc này, đối phương rõ ràng có chút kiêu ngạo.
“Từ khi có Cổ Đa Lợi Khắc, đội tàu không chỉ có thể tránh được rất nhiều phiền phức, thậm chí ngay cả khi không có gió, cũng có thể dựa vào đối phương dẫn dắt để đội tàu tăng tốc. Có thể nói là giúp chúng ta bớt đi không ít phiền phức. . .”
“Đúng là rất tốt!” Lôi Lâm gật gù.
“Chẳng qua. . . Cũng chính là bởi vì Cổ Đa Lợi Khắc này, chúng ta chỉ có thể chạy đường biển Hắc Nhĩ này. Mà cảnh giới càng xa và thâm thúy hơn như đường Hài Cốt, còn có đường Hoàng Kim có bộ tộc Cổ Đa Lợi Khắc tồn tại thì cũng chỉ có thể từ bỏ. . .”
Cách Cách Nhĩ giơ xúc tu lên, giống như có chút tiếc nuối cùng sầu não.
Lôi Lâm cũng hiểu rõ một ít bộ tộc sinh vật có trí khôn rất ghét nhìn thấy tộc nhân bị nô dịch, nếu như không khéo gặp phải, thậm chí sẽ bị đối phương điên cuồng công kích.
Mà bây giờ nhìn lại, đối phương cũng hiển nhiên hiểu rõ điểm ấy, bởi vậy tránh đi con đường có đông đảo Cổ Đa Lợi Khắc có thể xuất hiện, chuyên môn chỉ đi này đường biển này.
Tuy rằng vẫn có chút nguy hiểm cùng hậu hoạn, nhưng so với kết quả đáng sợ trước kia thì đã là vô cùng tốt.
“E là các ngươi cố ý phong ấn đối phương trưởng thành, tránh để đối phương đột phá Thần Tinh, trở thành sức mạnh không thể khống chế chứ?”
Lôi Lâm liếc Cách Cách Nhĩ bên cạnh một chút, lại không nói thêm gì.
Dù ở thế giới phù thủy, hay tại những thế giới khác, chân lý mạnh được yếu thua vẫn luôn tồn tại.
Với kinh nghiệm của chính Lôi Lâm, so với những dị thế giới kia, e rằng thế giới phù thủy vẫn là bình thường, hoàn cảnh sống khá là không tệ.
Mà cho dù đang ở thế giới phù thủy, những người bình thường kia thậm chí quý tộc, cuộc sống còn không tốt bằng một công dân bình thường như hắn ở kiếp trước, tuy rằng phù thủy bọn hắn đều trải qua vô cùng tốt, thậm chí xét về một số phương diện còn muốn vượt qua, nhưng có thể xuyên việt tới tỷ lệ trực tiếp trở thành phù thủy quần thể vo với tỷ lệ xuyên qua thành bình dân vẫn nhỏ đến mức hầu như có thể bất kể.
“Bởi vậy, loại thế giới thần bí năng lượng cao này chỉ thích hợp để cường giả sinh tồn, nếu như người yếu, mà có tổ chức, có trật tự thì mới khá hơn một chút. . .”
Hai mắt Lôi Lâm hơi phát tán, không biết đang suy nghĩ gì, mà vào lúc này, âm thanh máy móc của chíp vang lên, kéo Lôi Lâm về thực tế.
【 Keng! Phát hiện gợn sóng sinh vật năng lượng cao! Khoảng cách: 18762 mét! Đo được phóng xạ năng lượng cao tụ tập, phán đoán đối phương có địch ý! 】
“Cho dù là gần biển, cũng có sinh vật nguy hiểm sao? Có thể không để ý đến uy thế của Cổ Đa Lợi Khắc, e là cũng là một đại gia hỏa đây!”
Hai mắt Lôi Lâm hơi lấp lóe, đột nhiên mở miệng: “Cách Cách Nhĩ tiên sinh! Nếu như ta là anh, có lẽ sẽ lui về phía sau một chút!”
“Hả? Có ý gì?” Cách Cách Nhĩ tuy rằng còn hơi nghi hoặc một chút, bản thân cũng biết nghe lời phải, cùng Lôi Lâm lùi tới trung tâm boong tàu.
“Ta vừa nãy phát hiện một đại gia hỏa đang nhanh chóng tới gần!
Lôi Lâm cũng không giấu, đơn giản nói ra sự tình, dù sao người thần bí cùng người siêu phàm đều có thủ đoạn trinh trắc riêng, cho dù là Cách Cách Đa Nhĩ cũng sẽ phát hiện dị thường rất nhanh, chẳng bằng trực tiếp bán cho bọn hắn một món nợ ân tình.
Dù sao đối phương cứu mình lên thuyền, nếu như không có lợi ích xung đột lớn hơn thì vẫn nên báo đáp một hồi.
“Đại gia hỏa? Có ý gì? Chờ chút! Ngài là nói. . . Quái vật tập kích?”
Cách Cách Nhĩ có chút sững sờ, rồi lập tức rít gào lên, sóng tinh thần khủng bố quả thực muốn bao trùm toàn bộ boong tàu, thậm chí còn đang khuếch tán ra bốn phía.
“Chú ý! Toàn viên chú ý! Bảo vệ tốt hàng của chúng ta! Nếu như những hàng hóa kia thiếu một chút, ta sẽ dùng các ngươi làm canh cá cho ngày mai!”
Người cá thủy thủ trên boong tàu đầu tiên là ngẩn ra, rồi chợt giống như phát điên bắt đầu lôi kéo dây thừng, có người vọt thẳng vào kho hàng.
Trong khi boong tàu đang rối loạn, một vầng sáng màu đỏ sậm bao trùm cả thân tàu, thậm chí khiến đám người cá đều bình tĩnh lại.
“Chuẩn bị kỹ càng! Có kẻ địch tập kích! Hẳn là một loại sinh vật biển sâu nào đó! Để xem Cổ Đa Lợi Khắc có thể doạ đi đối phương hay không!”
Âm thanh Cách Cách Đa Nhĩ vang lên khắp nơi, đồng thời còn có nói cám ơn với Lôi Lâm.
Chẳng qua Lôi Lâm chỉ tùy tiện ứng phó rồi một hồi, dù sao hắn càng cảm thấy hứng thú đối với loại vu thuật bao trùm của đối phương: “Ừm! Để ta tới nhìn xem, ngoại trừ 【 tâm linh động viên 】 ra, hình như còn có ẩn giấu hiệu quả【 tiềm năng kích phát 】, 【 cuồng dã bản năng 】 trong vu thuật. . .”
Tuy rằng mỗi thế giới hệ thống sức mạnh khác nhau, nhưng Lôi Lâm vẫn tình nguyện nhìn nhận cùng phân tích từ góc độ vu thuật.
Mà nhìn đám người cá thủy thủ trên chiếc thuyền này tỉnh táo lại, thậm chí động tác và sức mạnh của mỗi người cá đều tăng lên không ít là có thể rất rõ ràng nhìn ra sức mạnh của đối phương có hiệu quả.
“Từ mấy lần trò chuyện này, tà nhãn bộ tộc có khả năng là bộ tộc huyết mạch, thực lực sẽ theo tuổi mà trở nên càng thêm cường đại, thậm chí còn sẽ thức tỉnh một ít thiên phú dị năng!”
“Mà toàn bộ hệ thống sức mạnh ở thế giới Luyện Ngục, ta lại không thể lập tức hỏi dò, bằng không nhất định sẽ bị hoài nghi. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình: “Vừa vặn! Có thể từ lần nguy hiểm này để thấy thực lực và vận chuyển năng lượng của các sinh vật vốn sống ở thế giới, còn lại, e là chỉ có đến Lợi Á cảng, thậm chí là Hắc Nhĩ đại lục mới có thể hiểu rõ cụ thể. . .”
“Ò ò! !” Ngay khi Lôi Lâm còn đang suy đoán, tiếng vang trầm nặng, giống tiếng trâu hống từ đáy thuyền vang lên.
Bóng đen khổng lồ từ nơi sâu xa hải dương trôi nổi lên, cuối cùng gần như hoàn chỉnh xuất hiện tại trước mặt Lôi Lâm.
Đó là một loại hải quái khổng lồ như dơi biển, trên người có lượng lớn vằn màu nâu bất quy tắc, mà mấy xích sắt tráng kiện nối liền đối phương và thân tàu.
Cổ Đa Lợi Khắc gầm lên, sóng âm khủng bố nhắm ngay một hướng khác.
Mà ở nơi đó, một thân ảnh khổng lồ cũng chậm chậm nổi lên, đầu tiên chính là lượng lớn bụi gai nhọn, không khác nào lưỡi dao sắc chém xuống mặt biển, phân chia ra hai đạo sóng biển màu trắng thật dài.
Sau đó, là đầu cá to lớn, còn có hai mảnh vây ngực, toàn thân toát ra ánh sáng màu đen như sắt thép, con mắt màu vàng quất trong biển sâu giống hai đèn pha lớn, khí tức khát máu mà hung tàn, từ trên người đối phương không ngừng tản mát ra.
Trong sóng tinh thần của Cách Cách Nhĩ trong thậm chí chất chứa một chút sợ hãi: “Làm sao có thể? Trong hải vực gần biển này mà vẫn còn kẻ săn mồi chốn biển sâu tồn tại?”
Cức Bối Thiết Kình là một loại sinh vật lớn đặc hữu ở biển sâu, sau khi trưởng thành mỗi con đều có sức mạnh khổng lồ, kinh khủng nhất chính là tính cách của bọn nó, một khi để ý tới con mồi nào, tuyệt đối sẽ ngày đêm đi theo phía sau đối phương, không chết không thôi.
Trên người Cức Bối Thiết Kình này tản ra khí thế khủng bố thậm chí vượt qua Cổ Đa Lợi Khắc, sao Cách Cách Nhĩ có thể không hoảng sợ được.
“Phải cẩn thận!”
Kèm tiếng nhắc nhở của Lôi Lâm, con Cức Bối Thiết Kình kia đột nhiên công kích tới đây, những gai nhọn khổng lồ trên lưng đâm vào trong thân thể Cổ Đa Lợi Khắc.
“Ò ò!” Cổ Đa Lợi Khắc gào lên đau đớn, hai con cự thú va chạm vào nhau, khiến thuyền buồm cũng bị chấn động.
Ầm! Một cơn chấn động không khác gì địa chấn cấp chín đột nhiên bạo phát, toàn bộ thân thuyền đều rung lên, thậm chí có một khắc đã trực tiếp bay khỏi mặt biển rồi mới rơi xuống.
“A. . .” Lượng lớn xúc tu của Cách Cách Nhĩ cũng không chống đỡ nổi , khiến nó ngã xuống boong thuyền, đông đảo xúc tu vững vàng tóm lấy một cột buồm như dây leo vậy.
Tình huống của nó vẫn tính là rất tốt, trên thực tế, trong nháy mắt khi vừa va chạm kia, mấy người cá thủy thủ ở rìa boong tàu vì bất cẩn nên bị sức mạnh quán tính khổng lồ trực tiếp quăng bay ra ngoài, sau tiếng kêu chói tai đã trực tiếp rơi vào mặt biển, sau đó bị chiến đấu giữa hai con quái thú dưới biển kia cuốn vào. Cuối cùng biến thành thịt nát cùng huyết khối, khiến mặt biển hiện ra một chút màu đỏ.
“Cởi xích sắt ra!”
Sích sắt cố định trên người Cổ Đa Lợi Khắc, tuy rằng bình thường là trợ giúp lớn đối với thuyền buồm nhưng hiện tại lại hoàn thoàn trở thành phiền toái.
Cách Cách Đa Nhĩ nhận rõ điểm này lập tức ra lệnh.
Mấy người cá càng cường tráng đỏ mắt, nhào tới một van khống chế nào đó, dùng lưỡi búa thô to đột nhiên đánh xuống mặt van.
Ào ào ào! Xiềng xích nối liền với Cổ Đa Lợi Khắc đột nhiên tách ra, phạm vi rung động trên thuyền nhỏ đi rất nhiều.
“Cố gắng chuyển hướng! Rời đi vùng biển này!”
Cách Cách Đa Nhĩ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đầu thuyền, cả người nó đều trôi nổi giữa không trung, sóng tinh thần to lớn quét ngang. Thậm chí mạnh mẽ khống chế người cá thủy thủ, khiến bọn hắn đỏ mắt bắt đầu công tác.
Cọt kẹt! Cọt kẹt!
Thuyền buồm to lớn đột nhiên quay đầu lại, để vùng biển này lại cho hai con cự thú.
Bọt nước ngập trời, thỉnh thoảng còn có tiếng động khủng bố từ đáy biển truyền tới, cho dù có vu thuật tăng cường, vẫn khiến rất nhiều người cá thủy thủ phát run.
” Pháo đầu tàu, chuẩn bị! Nhất định phải giết chết con Cức Bối Thiết Kình kia. không thì đối phương sẽ vẫn đi theo chúng ta, khiến thuyền của chúng ta chìm vào biển rộng!” Cách Cách Đa Nhĩ bay tới địa điểm hải chiến, mà Cách Cách Nhĩ dường như cũng khôi phục lại, cố nén run sợ trong lòng, thúc dục đám thủy thủ lấy ra cự pháo nơi mũi tàu.
“Nhanh! Chuẩn bị!” Trong mắt dọc to lớn của Cách Cách Nhĩ che kín tơ máu, thậm chí đến lúc này xúc tu cũng đã biến thành roi, liên tục đánh lên trên thân những người cá kia, thúc dục bọn hắn đặt một cây xiên dài hơn năm mét trên cự pháo.
“Cức Bối Thiết Kình có 【Da dẻ bằng sắt】, mà trên người còn có hiệu quả tương tự 【 vật lý nhược hóa 】. Nhất định phải sử dụng cái này!”
Cách Cách Nhĩ lấy từ trên người ra mấy tảng đá trắng đen, giống đá đánh lửa ma sát vào nhau.
Mà một tầng ánh sáng hai màu trắng đen đột nhiên lan tràn tới xiên cá.
“Ồ? Kỹ thuật lâm thời phụ ma? Còn có loại vật dẫn này? Là tế tự hay quyển sách?” Trong mắt Lôi Lâm đang đứng một bên quan sát đột nhiên lóe lên vài tia dị dạng.
Mà ở mặt chiến trường khác
Tiếng quái thú rống to không ngừng vang lên, tạo ra từng đợt sóng lớn khiến thân thuyền không ngừng đung đưa.
Cổ Đa Lợi Khắc của đội tàu kia hiển nhiên không phải đối thủ của Cức Bối Thiết Kình, cho dù nó có trưởng thành đến cấp bậc Thần Tinh, nhưng nhiều năm bị bắt làm nô lệ, còn có cố ý phong ấn, khiến nó không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh huyết mạch của chính mình.
Mà Cức Bối Thiết Kình lại vừa vặn ngược lại. Đối phương từ lúc bắt đầu đã lớn lên trong hoàn cảnh biển sâu đầy hiểm ác, kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới cực điểm.
Bởi vậy, hầu như chỉ mới vừa giao thủ một lúc, Cổ Đa Lợi Khắc đã bị Cức Bối Thiết Kình tàn nhẫn cắn xuống một khối bắp thịt lớn, không chỉ như vậy, thiết đâm sắc bén của đối phương còn đâm tới khiến trên thân của nó xuất hiện đầy rẫy vết thương.
Dòng máu không ngừng chảy ra, so với cảnh tượng này, những bọt máu của đám người cá kia căn bản không tính là gì, máu chảy ra thậm chí đã nhuộm đổ cả một vùng biển.
“Ò ò. . .” Tiếng gầm gừ của Cổ Đa Lợi Khắc cũng dần dần suy yếu, thậm chí còn mang theo một tia khẩn cầu.
“Đáng ghét!” Mà vào lúc này, tiếp viện của Cổ Đa Lợi Khắc, Cách Cách Đa Nhĩ cũng chạy tới chiến trường, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mắt dọc lớn của đối phương lập tức trở nên đỏ chót lên.
Cổ Đa Lợi Khắc là tài sản chung của y đông thương hội bọn hắn, nếu như xảy ra vấn đề gì trên tay nó, thậm chí trực tiếp ngã xuống, vậy nó cần thiết lấy ra một con số trên trời để bồi thường, thậm chí đủ khiến nó phá sản, và Cách Cách Nhĩ cũng sẽ bị đưa đến Man Hoang địa vực hoặc là khu vực hắc ám rồi biến thành khổ dịch. Mà trên thuyền buồm này còn có một phần hàng hóa phi thường quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm!
Trong cơn giận, Cách Cách Đa Nhĩ lập tức ra tay, sức mạnh tinh thần biến thành sợi roi vô hình từ giữa hư không quất xuống.
Mà nước biển bốn phía cũng không ngừng hội tụ, hình thành một bức tường nước rất lớn.
“Hả?” Vào lúc này, Lôi Lâm đứng trên boong tàu lại sững sờ, hiển nhiên là có phát hiện gì khác.
“Làm sao? Lôi đại nhân, ngài thấy thế cục bây giờ làm sao?” Cách Cách Nhĩ dù bận nhưng vẫn cố rút ra một phần tinh thần để chú ý tới nơi này lập tức phát hiện ra Lôi Lâm dị thường, truyền âm hỏi.
“Ồ! Chiến cuộc nhất thời giằng co! Thậm chí lệnh tôn cùng Cổ Đa Lợi Khắc liên thủ, còn chiếm cứ thượng phong nhất định!”
Lôi Lâm đầu tiên là an ủi đối phương một hồi, rồi lại có chút ngưng trọng nói: “Chỉ là con Cức Bối Thiết Kình kia hiển nhiên có kháng tính rất cao đối với tấn công bằng tinh thần, các ngươi cần phải cẩn thận!”
Dựa theo lý luận bình thường, loại quái vật có thể hình khổng lồ, lấy sức mạnh thân thể tăng trưởng này, đối với tinh thần và linh hồn phương diện hẳn là sẽ có khiếm khuyết, nhưng loại Cức Bối Thiết Kình này rõ rang đã đánh vỡ thường thức này.
Đối phương không chỉ có sức đề kháng mạnh mẽ đối với công kích bằng lực lượng tinh thần của Cách Cách Đa Nhĩ, thậm chí còn khiến những tấn công bằng tinh thần của đối phương trở thành vô dụng.
“Cức Bối Thiết Kình vốn là có đặc tính【 Cương Thiết Ý Chí 】, nếu lại cuồng hóa lên. . .” Cách Cách Nhĩ cũng vô cùng bất an.
“Lôi tiên sinh. . .” Nó chờ mong nhìn Lôi Lâm.
“Ừm! Xin yên tâm! Để báo đáp lại chuyện các ngươi đã cứu viện ta, ta sẽ cần phải thời khắc ra tay!”
Lôi Lâm gật gật đầu, mà Cách Cách Nhĩ hiển nhiên cũng yên tâm hơn không ít, bắt đầu tự mình khống chế cự pháo, nhắm vào Cức Bối Thiết Kình đang chiến đấu cùng Cổ Đa Lợi Khắc và Cách Cách Đa Nhĩ.
Oành! Cự pháo gào thét! Lực đàn hồi to lớn làm cả thân thuyền đều đột nhiên lùi về sau một khoảng, phần sau đột nhiên chìm xuống.
Ô ô. . . Tiếng khí bạo khủng bố vang lên, không khác nào quái thú gào thét, một tia sáng đen dài mấy chục mét, trực tiếp bắn ra, trúng vào hình tam giác phía sau lưng Cức Bối Thiết Kình.
“Hống hống. . .” Vòi máu lớn phun ra , khiến con Cức Bối Thiết Kình kia phẫn nộ gào lên.
Đùng! Một xích sắt che kín phù văn bị đột nhiên kéo thẳng.
“Thừa dịp hiện tại! Mở hết mã lực! ! !” Ở một đầu khác sợi xích sắt lại chính là thuyền buồm, sóng tinh thần của Cách Cách Nhĩ tăng lên đến cực hạn, tức giận kêu gào.
Cả lá buồm bị kéo, thân thuyền bắt đầu đột nhiên lay động.
Cảnh tượng như kéo co xuất hiện giữa Cức Bối Thiết Kình và thuyền buồm, mà nhân cơ hội này, Cách Cách Đa Nhĩ trôi nổi giữa không trung cũng rốt cục dùng ra một đòn tối hậu của nó!
“Tà Vương Chân Nhãn! Ánh Sáng Tử Vong!”
Một đường sáng khổng lồ màu đỏ sậm đột nhiên từ mắt dọc khổng lồ ở của Cách Cách Đa Nhĩ nổi lên, đâm vào con ngươi Cức Bối Thiết Kình.
Thân thể của đối phương đột nhiên run lên, thậm chí nhắm lại hai mắt, không ngừng lăn lộn.
“Ò ò!” Cổ Đa Lợi Khắc lập tức gào thét xông lên.
Mà sau khi bắn ra cột sáng kia, dường như Cách Cách Đa Nhĩ cũng mất đi tất cả sức mạnh, vòng vo bay đi đến boong tàu, thậm chí ngay cả xúc tu trên người cũng không thể chống đỡ đối phương đứng thẳng.
“Phụ thân đại nhân!” Cách Cách Nhĩ lập tức chạy tới, dùng xúc tu đỡ đối phương.
“Hống hống!”
Kèm tiếng gào thét, con mắt của Cức Bối Thiết Kình lần thứ hai mở, chỉ là vào lúc này đã đỏ lên.
“Là 【 khát máu cuồng hóa 】! ! ! Không nghĩ tới, Cức Bối Thiết Kình kia còn có thể thức tỉnh loại huyết mạch này!”
Cách Cách Đa Nhĩ nhìn Cức Bối Thiết Kình đột nhiên bạo phát, trực tiếp đẩy văng Cổ Đa Lợi Khắc ra ngoài, không khỏi dập dờn nổi lên phức tạp sóng tinh thần.
“Lôi tiên sinh! Lần này kính xin ngài ra tay!”
Cách Cách Đa Nhĩ nhìn Cức Bối Thiết Kình phát điên xông lại thuyền buồm, lập tức đi tới trước mặt Lôi Lâm, nói với vẻ như thỉnh cầu.
“Xin yên tâm!” Lôi Lâm dưới mặt nạ không mộng giả lộ ra nụ cười hiền hòa, đi tới phía trước cự pháo.
Lúc này, bởi xích sắt và xiên cá liên lụy, trái lại trở thành ràng buộc cả chiếc thuyền buồm, giống như có một ác ma dưới đáy biển đang không ngừng cầm lấy xích sắt, kéo toàn bộ thuyền buồm vào trong biển.
” Hệ thống sức mạnh ở thế giới này dường như là phát hiện ra tự thân huyết mạch thiên phú, còn có tế tự. . . Ta cũng không thể biểu hiện quá đột xuất. . .”
Lạnh nhạt nghĩ như thế, Lôi Lâm đứng bên cạnh xích sắt, bàn tay đưa đến xích sắt.
Cảm xúc lạnh lẽo từ kim loại truyền đến, còn có hơi run rẩy , khiến cho Lôi Lâm cảm nhận được sức mạnh khổng lồ của Cức Bối Thiết Kình đang phát điên ở bên dưới.
“【 kim loại hoạt hoá 】!”
Một vu thuật thích hợp nhất bị chíp điều ra, trên tay Lôi Lâm lập tức bị một tầng ánh sáng ảm đạm bao vây.
Toàn bộ xích sắt giống như có biến hóa gì đó, như là sóng nước, từ xích sắt không ngừng lan truyền, mãi cho đến một đầu khác.
Cức Bối Thiết Kình khổng lồ gào thét, không nhằm về phía thuyền buồm nữa, thân thể khổng lồ không ngừng đảo quanh tại chỗ cũ, cuối cùng thậm chí bắt đầu co giật.
Người cá trên boong tàu mặt trên, thậm chí Cách Cách Nhĩ và Cách Cách Đa Nhĩ đều đờ ra mà nhìn cảnh tượng này.
Hung vật khổng lồ dưới đáy biển hầu như có thể diệt toàn bộ đội tàu lớn lại biến thành như vậy chỉ vì một đòn của vị Lôi tiên sinh kia? Bọn hắn thậm chí còn không rõ Lôi Lâm sử dụng phương pháp gì.
Trong lúc nhất thời, Lôi Lâm thu được rất nhiều ánh mắt mang theo vẻ kính sợ.
Nhưng hắn lại giống như không hề phát hiện, con mắt chỉ nhìn tới chỗ con Cức Bối Thiết Kình đang giãy dụa.
Theo thời gian dần trôi, cường độ giãy dụa của đối phương càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thậm chí hoàn toàn yên tĩnh lại, máu đen từ miệng vết thương do xiên cá đâm trúng không ngừng tràn ra.
Vèo! Xiên cá khổng lồ đột nhiên thu lại, cuối cùng kéo theo cả một đám óc màu trắng.
Chờ đến khi xiên cá bay trở lại boong tàu, Cách Cách Đa Nhĩ mới kinh hãi phát hiện xiên cá kia đã biến thành một bàn tay sắt thép lớn, mà bàn tay kia đang chọn lừa một hồi, cuối cùng đưa một tinh thể màu đen tới trước mặt Lôi Lâm, rồi lại thu về nòng pháo, đã biến thành dáng vẻ xiên cá như trước, giống như đã mất đi sức khống chế lúc trướ.
” Sức mạnh thật sự làm người phải thán phục!”
Cách Cách Đa Nhĩ than một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia kiêng kỵ, loại kim loại hoạt hoá kia, một khi bị nó xâm nhập vào trong cơ thể, chỉ thoáng nghĩ một chút đã khiến nó không rét mà run.
Mà trong suy nghĩ của Lôi Lâm, tình huống mỗi một lần đều đánh đến mức trời long đất lở, hận không thể để toàn thế giới đều biết mới là cách làm của kẻ ngu si.
Phù thủy là tồn tại nắm giữ lực lượng chân lý, hẳn phải hiểu rõ làm cách nào để sử dụng sức mạnh ít nhất mà thu được tiền lời lớn nhất.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ rất khiêm tốn lắc lắc đầu: “Thực lực bây giờ của ta còn chưa tính là gì. . .”
“Lần này nhờ có Lôi tiên sinh, bằng không e là đội tàu chúng ta đã tổn thất không ít!” Cách Cách Đa Nhĩ thật lòng cảm tạ.”
“Ừm! Còn có, trên người Cức Bối Thiết Kình kia có giá trị nhất chính là vậtnày!” Lôi Lâm giơ tinh thể màu đen lên, một mùi tanh hôi từ phía trên truyền đến, nhưng theo thời gian trôi qua, dường như sau khi tiếp xúc được với không khí, đi kèm quá trình ôxy hoá, mùi hương này lại trở nên thơm ngát.
“Chúc mừng Lôi tiên sinh! Đây là “Kình đản hương” ! Đặc sản của Cức Bối Thiết Kình, một khối lớn như vậy thật sự là phi thường hiếm thấy!” Cách Cách Nhĩ có chút hâm mộ nói, nhưng cũng không có suy nghĩ không tốt gì.
Nếu như là người bình thường, nó sớm đã cướp lấy loại tài liệu quý giá này tới tay, còn đối phương thì trực tiếp ném xuống biển để nuôi cá, nhưng đối với Lôi Lâm, nó căn bản không có can đảm này, thậm chí ngay cả ý nghĩ cũng không có.
“Ồ!” Lôi Lâm gật gật đầu, chợt ném phần kình đản hương này cho Cách Cách Nhĩ.
“Phần sản vật này coi như phí cho lần này ta lên thuyền buồm đi!”
Với nhãn lực của Lôi Lâm, loại vật tư này đã không tính là gì rồi, bởi vậy hắn mới tiện tay ném cho đối phương.
Nhưng đối với Cách Cách Nhĩ cùng Cách Cách Đa Nhĩ thì hành động này lại bao phủ lên trên người Lôi Lâm một tấm vải che bí ẩn. Có thể mặt không biến sắc từ bỏ của cải lớn như thế, e là thế lực của người này sẽ không nhỏ.
Sau đó, theo mệnh lệnh của Cách Cách Đa Nhĩ, cả thuyền buồm đều đi tới hải vực nơi xảy ra chiến đấu trước đó, bắt đầu mổ xẻ Cức Bối Thiết Kình ——Hải quái thực lực cấp ba, ngoại trừ đặc sản “Kình đản hương” ra, mỗi một thứ trên người đều là tài liệu phi thường quý giá, thậm chí có thể so sánh với năm phần giá trị hàng hóa bọn hắn mang theo!
Chút đồ này, Lôi Lâm đương nhiên không sẽ quan tâm. Nhưng đối với Cách Cách Nhĩ và Cách Cách Đa Nhĩ thì đây chính là một món hời bất ngờ.
Mà Lôi Lâm cũng không can thiệp, chỉ nhìn bọn hắn không ngừng mổ xẻ Cức Bối Thiết Kình, cắt từng khối thịt và da ra, lại cẩn thận cất giữ dầu mỡ.
Đồng thời, con Cổ Đa Lợi Khắc kia cũng một lần nữa bị triệu hoán về, từng đám người cá thủy thủ hóa thành dáng vẻ bơi lội trong biển, dùng một loại chất keo nửa trong suốt bôi lên vết thương quanh người đối phương.
Công việc như vậy kéo dài gần một ngày, tuy rằng phần lớn thời gian ở thế giới Luyện Ngục đều là đêm đen, nhưng có ánh trăng sáng sủa nên tầm nhìn cũng không thấp.
Chờ đến khi đội tàu một lần nữa xuất phát, mắt dọc to lớn của Cách Cách Nhĩ đã cười đến mức híp lại, mà để giảm bớt trọng lượng, bọn hắn thậm chí còn không thể không vứt bỏ một chút hàng hóa cồng kềnh nhưng giá trị tương đối thấp xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận