Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 374: Nguyền rủa

Một cơn lốc màu xanh đột nhiên cuốn đến trước mặt Trân Na, kèm theo một tấm khiên màu xanh, che ở phía trước Trân Na.
Tay phải của Lôi Lâm đánh vào tấm khiên, phát ra tiếng vang ầm ầm.
“Man. . . Chú Mạn Lạp!” Trân Na lập tức tươi cười.
Đi kèm với tiếng động lớn này là một tráng hán có mái tóc vàng xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
“Mạn Lạp?” Lôi Lâm cũng nhận ra vị phù thủy lúc trước mình từng gặp mặt một lần này.
” Sau khi nghe được cháu gửi tin, chú đã lập tức tới rồi, còn may là tới kịp!” Mạn Lạp trực tiếp che ở phía trước Trân Na, trong mắt đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm Lôi Lâm.
“Mày lại dám khiến cháu gái của tao bị thương thành như vậy! Gia tộc của tao, nhất định sẽ. . .”
Ầm!
Mạn Lạp vẫn chưa nói hết, Lôi Lâm đã trực tiếp đánh ra vô số Hỏa Cầu màu đen, ném tới Mạn Lạp.
Lôi Lâm thấy nếu như đã là kẻ địch rồi thì đương nhiên phải lập tức đuổi tận giết tuyệt, có nói thêm nhiều cũng có ích lợi gì đâu?
“Chú Mạn Lạp cẩn thận, thực lực của hắn rất mạnh, đã vượt qua bán nguyên tố hóa. . .”
Trân Na còn chưa kịp nói hết, Lôi Lâm cũng đã khống chế tiềm ảnh Hỏa Cầu, va vào cơn lốc màu xanh lục của Mạn Lạp.
Dưới công kích từ Hỏa Cầu có uy lực cao tới 51 độ bên, Mạn Lạp hầu như phải liên tục lùi về phía sau.
“Thật là lợi hại!” Trên mặt Mạn Lạp lộ ra vẻ kinh hãi.
Còn Lôi Lâm chẳng khác nào u linh, trực tiếp xuất hiện trước mặt ông ta, vươn bàn tay đầy huyết diễm chộp tới mặt ông ta.
Đùng!
Giống tiếng bong bóng xà phòng vỡ tan, vu thuật phòng ngự ngoài thân Mạn Lạp đại hán bị bàn tay đỏ tươi của Lôi Lâm dễ dàng xé rách như giấy.
Bàn tay Lôi Lâm trực tiếp bắt trúng lồng ngực của đại hán.
Răng rắc! Lồng ngực của đại hán bị đánh thủng, máu tươi không ngừng chảy ra, xung quanh lỗ thủng còn mơ hồ bị thiêu cháy đen.
“Không được! Thực lực cách biệt quá to lớn, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ có một chữ “chết”!”
Mạn Lạp lập tức kéo Trân Na trên đất lên, xoay người liền chạy!
Bình tĩnh mà xem xét thì Mạn Lạp cũng đạt đến trình độ bán nguyên tố hóa. Trong các phù thủy ở Nam Hải bờ cũng có thể xem như là tinh anh, đáng tiếc ông ta gặp phải một yêu nghiệt như Lôi Lâm. Không chỉ có lực lượng tinh thần cùng nguyên tố hóa toàn diện áp chế, ngay cả thể chất cũng không phải đối thủ của hắn.
“Đề Ô Tư —— Pháp Lôi Lợi An!”
Trong khi chạy trốn, một quyển sách phép thuật màu bạc bị Mạn Lạp đại hán trực tiếp ném ra ngoài.
Chín cơn lốc màu xanh lục giống vách tường, ngăn chặn Lôi Lâm truy kích.
“Muốn chạy!”
Dưới đáy mắt Lôi Lâm lóe lên hắc ám, trong miệng đọc vài câu thần chú, tay phải chỉ tay về phía trước.
Sương mù màu đen trong nháy mắt ngưng kết thành một mãng xà màu đen, đuổi theo hai người Mạn Lạp.
Hắc xà kia nhin như hoàn toàn hư huyễn, xuyên qua cơn lốc màu xanh lục, trong phút chốc đã bay đến trước mặt Mạn Lạp, con mắt màu đỏ nhìn chòng chọc vào Trân Na, trực tiếp há mồm cắn tới.
“Thứ quỷ quái gì vậy?”
Mạn Lạp trực tiếp đánh ra một cơn lốc màu xanh lục.
Rầm! Hắc xà không hề hấn gì chui qua giữa cơn lốc, rồi nó lại lập tức há to miệng, cắn lên cổ Trân Na một cái!
Hai lỗ thủng màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên cổ trắng như tuyết của Trân Na, đồng thời mơ hồ hình thành một phù văn vu thuật vặn vẹo quái dị.
“Trân Na?”
Trên tay Mạn Lạp bao phủ một tầng bạch quang, muốn đẩy hắc xà ra.
Chợt hắc xà xoay đuôi một cái, lại trực tiếp quay đầu cắn một cái trên cánh tay Mạn Lạp, in xuống một dấu vết tương tự.
Sau khi hoàn thành hai lần công kích này, hắc xà kêu lên một tiếng rồi hóa thành một đám sương mù màu đen, tiến vào thân thể Mạn Lạp và Trân Na.
“Tình huống này hình như là nguyền rủa? Phiền phức!”
Mạn Lạp sầm mặt lại, chú ấn vừa nãy không khiến thân thể của ông ta xuất hiện bất kỳ cảm giác gì, nhưng trực giác của ông ta lại cảm thấy có phiền phức lớn trên người.
“Trân Na! Chịu đựng!” Mạn Lạp điên cuồng hét lên, cơn lốc màu xanh lục trên người không ngừng lan rộng, cả ngườ hóa thành một trận cuồng phong, trực tiếp biến mất trong rừng rậm.
“. . .” Lôi Lâm nhìn theo hướng Mạn Lạp bỏ chạy, nửa ngày bất động.
Sau đó thân thể của hắn giống đồ sứ nứt ra, huyết dịch trào ra.
“Bị thương quá nặng, đã không chịu nổi rồi sao?” Lôi Lâm nửa quỳ trên mặt đất, đầu hắn dần mơ màng, tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên càng muốn đuổi theo, trực tiếp giết chết Mạn Lạp và Trân Na kia, đáng tiếc, hiện tại trạng thái thân thể của hắn đã không thể kéo dài chiến đấu tiếp như thế.
“Nhưng cuối cùng mình cũng đánh ra nguyền rủa, nhưng mà. . . Hắc hắc. . . Khái khái. . .”
Lôi Lâm nở nụ cười đầy nham hiểm, rồi lại đột nhiên ho khan, từ trong miệng phun ra từng ngụm máu màu đen.
“Phù thủy hệ quang minh, không hổ vĩnh viễn là tử địch của hệ âm u phù thủy, chỉ là cột sáng lao tù do hạt năng lượng căn bản tạo thành đã có thể khiến mình bị trọng thương thành như vậy. . .”
Lôi Lâm cười khổ, thân ảnh lập tức hóa thành vô số sương khói màu đen, biến mất trong khu rừng.
Bây giờ hắn cần tìm gấp một chỗđể trị liệu thương thế trên người.
Tuy rằng hắn đã dặn đám Kiều Trị chờ hắn, nhưng hiện tại ngay cả tự thân hắn đã không xong, nào còn có thời gian rảnh rỗi để ý tới bọn họ, tự nhiên là trực tiếp bỏ quên thôi.
. . .
Sau mười mấy tiếng, trong một căn lều được dựng tạm.
Ngọn đèn mờ nhạt lập loè tỏa ra ánh sáng màu vàng sẫm, trên mặt đất còn có một tầng cỏ khô dày đặc, trên mặt cỏ khô, Lôi Lâm ngồi khoanh chân, trên tay phải cầm một ống nghiệm, đang không ngừng đổ xuống miệng vết thương ở tay trái.
Ống nghiệm này rất lớn, bên trong nước thuốc nửa trong suốt còn có thể nhìn thấy một rễ cây trông như khuôn mặt trẻ con, bị ngâm ở trong, không ngừng phun ra bong bóng.
Xì xì!
Sau khi giọt nước thuốc rơi xuống vết thương, từng luồng khói trắng bốc lên, kèm theo là tiếng vật phẩm bị ăn mòn.
“A!” Cảm giác đau đớn kịch liệt tập kích Lôi Lâm, khiến cả người hắn giống như bị chớp giật bắn trúng, bắp thịt bắt đầu vô thức co giật.
Lôi Lâm gắt gao cắn chặt răng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi đau đớn kịch liệt qua đi, từ miệng vết thương lại có cảm giác ngứa ngáy.
Loại cảm giác ngứa ngáy này rất mãnh liệt, quả thực thật giống như có mấy vạn con con kiến đang đồng thời cắn xé trong cốt tủy của hắn, trước kia sắc mặt Lôi Lâm tái nhợt, nay lại một đỏ lên, từ trong hàm răng cũng truyền ra tiếng hít khí lạnh.
Kèm theo cảm giác ngứa ngáy này, từng mạch máu cùng bắp thịt trên miệng vết thương ở cánh tay trái của Lôi Lâm giống như từng con giun đang nhúc nhích, bắt đầu chậm rãi mọc ra.
Đầu tiên là chỗ xương nứt đã toàn bộ khép lại, bắp thịt và kinh mạch bao trùm, chờ thêm mấy phút sa, Lôi Lâm giơ giơ tay trái.
Lúc này, thương thế trên tay trái của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại, cả cánh tay thon dài trắng nõn, dưới đường nét ưu mỹ, giấu diếm bắp thịt tràn ngập lực bộc phát.
Thật sự không thể nhìn ra đến cánh tay này mấy phút trước đã sắp đứt rời.
Lôi Lâm lại dùng tay trái làm ra mấy động tác thông thường, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
“Cũng may lần trước còn để lại một chút dung dịch hoa sinh thực! Nếu không, thương thế trên cánh tay này đúng là phi thường phiền phức. . .”
Hoa sinh thực là một trong các tài liệu quan trong nhất mà đám phù thủy dùng để tiến hành giải phẫu đoạn chi tái sinh.
Dù bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần có đủ lượng hoa sinh thực, thì đều có thể hồi phục lại.
Phần hoa sinh thực trên tay Lôi Lâm này là hắn thu hoạch được khi còn là học đồ, đồng thời, trước đó hắn đã dùng một phần để đổi lấy phần tư liệu dấu ấn kiếm sĩ không trọn vẹn từ tay Đa La Đặc đạo sư ở học viện Hăc Cốt Lâm.
Ngoại trừ thương thế trên cánh tay, trước đó Lôi Lâm cũng đã dùng tới các loại thuốc trị liệu, chữa trị thương thế trên người mình khỏi bảy tám phần, cơ bản không ảnh hưởng hoạt động, một số trận chiến đấu có độ chấn động không cao, cũng có thể thuận lợi tiến hành.
“Xem ra khôi phục không tệ! Có thể đi hẻm núi Mã Lạp!”
Lôi Lâm là một người khá cẩn thận, hiện tại bí cảnh sông Hằng có thể nói là cối xay thịt phù thủy, vô cùng nguy hiểm! Càng không cần phải nói tới hiện tại hắn còn tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng từ Thiên Diệp Thủ, một khi bị phát hiện, thì nhất định sẽ bị đuổi giết đến chết!
Ở tình huống như vậy, nếu như còn bị thương nữa thì Lôi Lâm hắn hoàn toàn không chắc chắn có thể tiếp tục sinh sống, càng không cần phải nói tới việc xoay trái xoay phải, kiếm lấy chỗ tốt lớn.
Nếu như thương thế trên người không thể trị tốt, Lôi Lâm đã bắt đầu cân nhắc tới chuyện có nên đi thẳng một mạch, cao bay xa chạy hay không.
Dù sao, so với những lợi ích kia, hắn càng để ý tới cái mạng nhỏ của chính mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tình huống còn chưa quá bết bát, tuy rằng lại có thêm một kẻ địch có vẻ là phù thủy gia tộc cao cấp, còn có loại năng lực kỳ lạ tiên đoán này, nhưng cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu phiền phức.
“Nói đi cũng phải nói lại, chắc hiện tại đối phương cũng vô cùng không dễ chịu gì? Nguyền rủa của mình không phải dễ dàng mở ra. . .”
Khóe miệng Lôi Lâm lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Là kẻ cầm đầu khiến hắn bị thương thế này, tuy rằng lúc trước hắn không thể đánh giết đối phương, nhưng lại thành công gieo xuống trên người Trân Na cùng Mạn Lạp nguyền rủa của riêng hắn.
Lời nguyền này đến từ cự xà chi thư của Thâm Hồng đại phù thủy, sau đó Lôi Lâm lại dựa trên cơ sở này, bắt đầu cải tiến vu thuật.
Sau khi hắn thêm vào các loại thủ đoạn, hiện tại nguyền rủa đã hoàn toàn thay đổi, chính là Thâm Hồng đại phù thủy tự mình đến, cũng không nhất định có thể giải được.
Nguyền rủa phi thường phức tạp quỷ dị, giống mật mã vậy.
Không phải người thiết lập, cho dù có thể sử dụng lực lượng mạnh để phá giải, cuối cùng cũng chỉ có thể phá hỏng cả rương và mật mã.
Mà Trân Na cùng Mạn Lạp kia, nhìn kiểu gì cũng là hạt nhân cao tầng của gia tộc, không thể sẽ bị từ bỏ.
Sau đó, chính là lợi dụng sức mạnh của nguyền rủa, bắt đầu dò xét nội tình kẻ địch.
Bởi vì một tiên đoán không hiểu ra sao mà bị truy sát, khiến trong lòng Lôi Lâm phi thường căm tức.
Nhưng phía sau đối phương dù sao cũng có một gia tộc tồn tại, khi chưa hoàn toàn tìm tòi điều tra ra, hắn cũng không muốn hoàn toàn xé rách mặt mũi cùng đối phương.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lôi Lâm lựa chọn không tiếp tục truy kích, chỉ là lưu lại một ký hiệu trên thân thể hai người kia thôi.
Bình thường nơi này chỉ là một hẻm núi cằn cỗi, địa vực và kinh tế vô cùng khó khăn, ngoại trừ mấy kẻ khốn cùng không chỗ nương tựa thì sẽ không có những người khác quan tâm tới nơi này.
Nhưng hiện tại, một lối vào bí cảnh đã thay đổi tất cả những thứ này.
Từ khi một lối vào bí cảnh sông Hằng bị phát hiện ở đây, phù thủy đến từ bốn phương tám hướng, lập tức triển khai từng trận huyết chiến ở đây.
Cuối cùng, tổ săn giết cùng tổ chiến đấu đến từ Hoa Viên Bốn Mùa liên thủ, sau khi được liên minh bạch phù thủy trợ giúp, mới miễn cưỡng đánh đuổi được đám hắc vu sư tiến công, biến nơi này thuộc danh nghĩa của chính mình.
Sau đó đám phù thủy nhàn tản và bọn học đồ cuồn cuộn không ngừng kéo đến đây, dần dần lập thành một chợ phù thủy ở gần lối vào bí cảnh.
Cao tầng của Hoa Viên Bốn Mùa biết rõ lấp không bằng mở, lập tức phái nhân thủ ra, lấy chợ làm phù thủy này trung tâm, tạo ra một trấn nhỏ, nghênh tiếp tất cả các phù thủy ngoài hắc vu sư đến đây.
Lôi Lâm vừa đi vào trấn nhỏ này, cảm giác đầu tiên chính là tình huống náo nhiệt này.
“Cầu đội viên! Toàn viên đều là học đồ cấp ba! Có Trị Liệu Sư!”
“Địa đồ bí cảnh mới nhất, chỉ cần năm trăm ma thạch!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận