Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1522: Sơ chiến (1)

Tây Cách Phất Lý Đức ghìm ngựa lại, để đội viên mình ở phía sau hình thành một phòng tuyến.
” Khen thưởng cho người chém đầu những quái vật này cùng với công huân cùng tiền thù lao trong hành hội lính đánh thuê đều là của các ngươi!”
Biết rõ nhược điểm của nhân tính, Tây Cách Phất Lý Đức có kinh nghiệm lập tức lại tung ra mê hoặc khác.
Mấy dong binh đoàn cấp trung nghe vậy lập tức động tâm, nhưng không chờ bọn hắn thương lượng xong, đám thực nhân ma đối diện cũng đã không kịp đợi.
“Gào gào! ! !”
Thực nhân ma đứng ở phía trước mở to cái miệng lớn như chậu máu, phát ra tiếng rít gào khủng bố, trong tay dùng cốt hài của sinh vật không biết tên làm thành cự chùy mang theo kình phong hung ác.
Ầm!
Cự chùy bằng xương đánh tới tấm khiên của mấy chiến sĩ đứng phía trước nhất, phát ra tiếng vang trầm, mấy tên lính đánh thuê lập tức bay ngược ra ngoài, cánh tay thậm chí truyền đến tiếng gãy xương —— Thực nhân ma phổ biến có lực lượng từ 5 đến 7, thực lực tương đương với chiến sĩ cấp năm tinh anh, căn bản không phải đám lính đánh thuê bình thường có thể chống lại.
Dường như là hưởng ứng tiếng rít gào của đầu lĩnh, đám thực nhân ma phía sau cũng vung vẩy cự côn cùng đại chùy trong tay, thậm chí là có con chả có gì trong tay cũng nhào tới.
Chiến tuyến của mấy dong binh đoàn cỡ trung hầu như lập tức sụp đổ, mặc cho mấy đoàn trưởng kêu gọi thế nào cũng không có tác dụng gì, Tây Cách Phất Lý Đức nhìn mà sắc mặt dần đen đi.
“Số liệu cùng thuộc tính ở thế giới này dường như không phải đơn giản là chồng chất. . .”
Lôi Lâm nhìn tình cảnh này lại có ý tưởng khác.
Sau khi sinh sống ở thế giới các thần lâu như vậy, hắn cũng rốt cục phát hiện ra số liệu thuộc tính ở đây khác biệt.
“Tuy rằng người bình thường có trình độ bình quân đều là 1, nhưng dường như càng về sau việc tăng cường sẽ càng trở nên khó khăn, lúc trước vì đột phá bình cảnh tất cả thuộc tính là 1 mà mình tốn không ít công sức. . . Mà sau khi thuộc tính tăng lên 5, độ khó mỗi một lần tăng lên đều tương đương với mấy lần trước đó. . . Sau khi đến 10, chênh lệch này e là sẽ càng thêm rõ ràng. . .”
Lôi Lâm có linh cảm, đợi số liệu bình quân đạt tới tiêu chuẩn 10 điểm, mỗi khi thuộc tính tăng cường 1 điểm, có lẽ tương đương với mấy lần trước tăng cường, khiến thực lực tổng hợp sẽ tăng trưởng không ít.
Cách tăng cường này rất khác biểu hiện số liệu mấy lần trước của Lôi Lâm.
Xèo!
Một đạo kình phong đánh tới mặt, Lôi Lâm theo bản năng né tránh, đó là một mảnh vỡ khôi giáp, bên trên còn loang lổ vết máu.
Việc một lần nữa lôi kéo sự chú ý của Lôi Lâm đến chiến trường.
“Giết chết đám chết tiệt này cho ta!” Một đoàn trưởng dong binh đoàn cỡ trung gào thét, trên người có lực lượng đấu khí khổng lồ tản ra.
Dù sao số lượng đàn thực nhân ma này cũng rất ít, còn chưa bằng một phần mười của mấy đoàn đội cỡ trung, đợi những chức nghiệp giả cấp trung đi tới ngăn cản thực nhân ma thì ưu thế về mặt nhân số lập tức phát huy ra.
“Hây! Giết!”
Mười mấy lính đánh thuê cấp thấp nắm trường thương, tạo thành một thương trận đơn giản, bao vây một thực nhân ma vào giữa.
Cho dù là loại phối hợp công kích đơn giản này, đám thực nhân ma đầu không có óc cũng không thể phá giải, theo một tiếng mệnh lệnh của đội trưởng, mười mấy cây trường thương không khác nào rắn độc đâm ra.
“Gào gào. . .” Thực nhân ma gầm lên, tuy rằng hai tay nắm lấy hai đầu thương, nhưng lại có càng nhiều trường thương vẫn đâm vào thân thể nó.
Tầng giáp da tự nhiên do hỗn hợp dầu mỡ cùng bùn đất kia, còn có các đồ vật khác tạo thành cũng chỉ thoáng ngăn cản trường thương một lát, sau đó không có một chút bất ngờ bị đâm rách.
Từng dòng máu tươi chảy ra, tên thực nhân ma này không ngừng giãy dụa, lại bị thương sắt hình thành lao tù vững vàng nhốt lại.
Mười mấy chức nghiệp giả cấp thấp liên hợp, vẫn có thể áp chế lực lượng của một thực nhân ma đang trọng thương.
Trường thương mà đám lính đánh thuê sử dụng kia dường như trải qua cải tiến nhất định, ở đầu thương còn có rãnh máu cùng xước mang rô, một khi đâm vào mục tiêu, nhất định sẽ xé rách vết thương, khiến mục tiêu chảy nhiều máu.
Máu tươi như nước suối chảy ra, đến lúc này, cho dù là năng lực tái sinh kinh người mà thực nhân ma vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng không cứu được nó.
Tiếng gào thét càng ngày càng thấp, ánh sáng trong đôi mắt thực nhân ma cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, thi thể khổng lồ của nó ngã trên mặt đất, máu tươi cùng bùn đất hỗn hợp, hình thành một đồ án kỳ dị.
“Gào gào! Gào gào! ! !”
Nhìn tộc nhân bị chia ra bao vây. Cho dù là đầu óc ngu dốt đến đâu đi nữa cũng có thể phát hiện ra chuyện không đúng, lúc này thủ lĩnh thực nhân ma gào lên, trong tay còn có cánh tay của một lính đánh thuê xui xẻo.
Tiếng kêu của nó không còn vẻ điên cuồng lúc trước mà có vẻ cực kỳ ngắn ngủi, mà các thực nhân ma nghe được tiếng kêu này đều vội rút lui, có con trực tiếp lộ ra phần lưng, miễn cưỡng chịu mấy kích của đám lính đánh thuê để rời khỏi chiến trường.
“Mẹ nó! Đừng có chạy trốn! Đồ yếu đuối!”
Vào lúc này, Lôi Lâm cảm giác được chiến mã màu đen dưới thân lập tức chạy như bay xông lên, phóng tới con thủ lĩnh thực nhân ma kia.
Rất rõ ràng, thiếu nữ kỵ sĩ Lạp Phỉ Ni Nhã này đã bị chiến đấu trước đó kích thích, lúc này đã sớm không lo được chuyện khác.
Các lính đánh thuê khác ở đây, lúc này lại nhìn thấy một thớt chiến mã màu đen, chở một kỵ sĩ có vóc người tinh tế nhảy một cái, trực tiếp vượt qua đám người, đến tuyến đầu chiến trường, sau lưng còn có một tên chiến sĩ dở khóc dở cười.
(Chiến kỹ kỵ sĩ —— Trùng phong! )
(Chiến kỹ kỵ sĩ —— Anh dũng chi tâm! )
(Chiến kỹ kỵ sĩ ——Phong nhuệ đấu khí! )
Ánh sáng khủng bố từ trường thương trên tay kỵ sĩ bắn ra, trong tiếng kinh hô “kỵ sĩ cấp cao” của đông đảo lính đánh thuê, chiến mã được bổ trợ chiến kỹ chạy càng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đuổi theo tên thống lĩnh thực nhân ma.
“Hây!”
Trường thương trên tay Lạp Phỉ Ni Nhã đâm ra, trường thương mang theo động năng khổng lồ cùng đấu khí phong nhuệ lập tức xé rách phòng ngự của thống lĩnh thực nhân ma, từ ngực nó đâm vào rồi hiện ra từ sau lưng, trong lúc nhất thời, máu chảy như mưa rơi!
Làm một tên kỵ sĩ cấp 10, lại ở tình huống khải giáp cùng trường thương, tuấn mã đều trong tay, nếu như Lạp Phỉ Ni Nhã còn không thu thập được một thực nhân ma có thực lực chiến sĩ cấp bảy cấp tám thì lão sư của cô ta cũng phải nhảy sông rồi.
“Hay! Đây là ai?”
Tây Cách Phất Lý Đức ở bên cạnh quan chiến cũng hơi nheo mắtKkỵ sĩ cấp cao! đây chính là chức nghiệp giả rất cường đại, thường thường còn đại diện cho bối cảnh lớn mạnh —— Dù sao, không phải bất kỳ gia tộc nào cũng có thể cung dưỡng nổi một vị kỵ sĩ.
“Không phải người của dong binh đoàn cỡ trung, mà là lính đánh thuê tự do!”
Ở bên cạnh ông ta, pháp sư toàn thân bao phủ trong pháp sư bào màu đen lên tiếng.
“Lính đánh thuê tự do sao? Xem ra, ở tầng dưới chót vẫn có không ít nhân tài! Sau đó hãy phái người đi tiếp xúc một chút!”
Tây Cách Phất Lý Đức sờ sờ cằm, cũng thật sự có chút hiếu kỳ đối với thân phận đối phương.
Đối với điểm ấy, pháp sư cũng gật gật đầu.
“Ha ha. . . Hóa ra thực nhân ma trong truyền thuyết, cũng chỉ đến như thế sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã chọc thi thể thủ lĩnh thực nhân ma trước mặt, tiếng vui cười từ phía trước truyền ra, nhưng Lôi Lâm vẫn nghe ra một tia bất an cùng run rẩy.
“Này. . . Có phải cô nên buông ta xuống trước không?”
“A! Sao cậu vẫn còn ở nơi này?”
Quả nhiên, trước đó Lạp Phỉ Ni Nhã xông lên đã hoàn toàn quên đi Lôi Lâm, vào lúc này mới nghĩ đến phía sau còn có người khác tồn tại.
Đồng thời, Lôi Lâm cũng nghe thấy đối phương lẩm bẩm: “Thảm, thảm. . . Thật bẩn. . . Ta cũng không cần chuôi thương này. . .”
Đối với cô gái này, Lôi Lâm cũng chỉ có thể không nói gì mà trợn trắng mắt.
. . .
Tuy rằng có Lạp Phỉ Ni Nhã cuối cùng nhúng tay, nhưng chiến cuộc vẫn nghiêng về một phía thương đội, đặc biệt tới cuối cùng khi cô phát động trùng phong để giết thống lĩnh thực nhân ma, thực nhân ma còn lại lại càng chạy trốn nhanh chóng, hầu như trong chớp mắt đã biến mất ở lùm cây rậm rạp ven đường, khiến đám lính đánh thuê muốn tiền thù lao rất là thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận