Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1241: Hảo cảm và tách ra (1)

Lôi Lâm nói với vẻ “Đại nghĩa lẫm nhiên” !
“Đồ ngu!” Bán xà nữ hừ lạnh một tiếng, nhưng Lôi Lâm lại bén nhạy nhận ra ánh mắt của đối phương đã nhu hòa hơn không ít, trong lòng âm thầm vui vẻ, lại dùng giọng điệu trầm thấp nói tiếp: “Dù sao. . . “Đồng loại” giống như cô đã rất hiếm thấy rồi!”
Sau khi nghe được Lôi Lâm nói thế, bán xà nữ lập tức trầm mặc lại, trên mặt thậm chí đã trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lôi Lâm lại thầm gật gật đầu: “Ta suy đoán không sai! Mặc kệ ở thế giới nào, con lai, đặc biệt hỗn huyết vượt qua chủng tộc đều sẽ bị xa lánh và kỳ thị. . .”
Biểu hiện của đối phương trong mắt Lôi Lâm chính là do phải chịu coi thường cùng xa lánh hãm hại trong thời gian dài, bởi vậy có chút hận đời, nhưng lại vô cùng quan tâm đối với với đồng loại của mình, bởi vì đây là sự ấm áp cuối cùng nơi đáy lòng của cô ta, dựa vào tình cảnh đồng bệnh tương liên này, Lôi Lâm rất chắc chắn trong thời gian ngắn nhất có thể thu hoạch được sự tin tưởng hoàn toàn từ đối phương.
“Đúng rồi, còn không biết tên của cô đấy?” Trên mặt Lôi Lâm lộ ra nụ cười rất tươi.
“Bối Lâm Đạt! Ta tên là Bối Lâm Đạt! Còn cậu?” Bối Lâm Đạt nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, đặc biệt nhìn vảy màu trắng trên mặt hắn, trong con ngươi có chút mê ly.
“Tên của ta là Ni Khắc! Nữ sĩ mỹ lệ!” Lời nói ca ngợi lập tức khiến trên mặt Bối Lâm Đạt thoáng hiện ra một tia đỏ ửng, hiển nhiên đối phương không có bao nhiêu kinh nghiệm giao thiệp với người bình thường.
“Như vậy. . . Bối Lâm Đạt, sau này cô chuẩn bị làm thế nào? Và chuyện ở cảng kia rốt cuộc là sao? Tại sao cô lại bị vây bắt?”
Lôi Lâm nghi hoặc hỏi, biểu hiện giống như thật sự không biết chuyện gì, người trước đó đi mật báo cũng không phải hắn vậy.
“Không có gì. Chỉ là một đám giáo đồ tà ác sắp chết giãy dụa mà thôi!” Vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Bối Lâm Đạt lập tức lạnh đi, hiển nhiên là phi thường oán hận đối với công kích trước đó.
Lôi Lâm cũng hiểu được tâm tình của đối phương, dù sao bọn hắn cũng không có dự định động thủ với Lợi Á cảng, cùng lắm cũng chỉ coi nơi đó là một trạm trung chuyển, lén lút vận chuyển một ít vật tư bị cấm mà thôi, thể mà lại bị đối phương toàn lực vây quét, không có oán hận mới là chuyện không bình thường.
“Ni Khắc! Còn có một việc. . .” Bối Lâm Đạt nhìn Lôi Lâm, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cậu. . . Là thờ phụng chúa tể chi mẫu hay là chí tôn tượng trưng cho công chính cùng trật tự? Hoặc là tín ngưỡng các chí tôn khác?”
Ở thế giới Luyện Ngục, tán đồng chí tôn nào là vấn đề lập trường phi thường nghiêm túc, thậm chí so với cừu hận bình thường còn nghiêm trọng hơn. Các thế lực dưới trướng các chí tôn đối địch với nhau, thường thường vừa gặp mặt đã không chết không thôi.
“Ta là một người du đãng, cũng không lựa chọn chí tôn đặc biệt để tu hành tế tự chi đạo. . .”
Lôi Lâm đương nhiên hiểu rõ ẩn tình trong này, bởi vậy hắn không chút do dự trả lời: “Thế nhưng ta vẫn tương đối nghiêng về chúa tể chi mẫu, dù sao ngài là khởi nguyên của chúng ta. . .”
Chúa tể chi mẫu! Chính là tên gọi của vạn xà chi mẫu ở thế giới Luyện Ngục, trên căn bản, tất cả hậu duệ vạn xà đều là xưng hô với ả như thế.
“Nếu như cậu nghiêng về chúa tể chi mẫu. Vậy cũng không có xung đột gì với trật tự chi nhãn mà ta thờ phụng!” Vẻ mặt Bối Lâm Đạt cũng dịu đi, thậm chí còn mang theo một tia thân cận.
Hai vị chí tôn vạn xà chi mẫu cùng thẩm phán chi nhãn có quan hệ dường như không phải bình thường, thậm chí còn có minh ước tồn tại. Lôi Lâm cũng tỏ vẻ hiểu được việc này .
“Trên thực tế, ta thuộc về thê lực dưới trướng thẩm phán chi nhãn, lần này đi tới Lợi Á cảng, cũng là chuẩn bị nhận một nhóm vật tư, coi như vốn liếng để chống lại lực lượng hỗn loạn tà ác. . .”
Bối Lâm Đạt giới thiệu đơn giản về lai lịch của cô ta, mâu thuẫn giữa thẩm phán chi nhãn cùng ô uế điểu. Quả thực là xuyên qua lịch sử phát triển văn minh của mấy thế giới, trong rất nhiều thế giới cũng có thể nghe được truyền thuyết bọn hắn tranh đấu lẫn nhau.
Mà trong thế giới Luyện Ngục. Hai vị chí tôn này có bản thể ở đây nên loại mâu thuẫn này càng bị phóng đại vô số lần.
Người tế tự thuộc phe ô uế điểu với người tế tự thuộc phe thẩm phán hoàn toàn không có bất kỳ hòa bình gì, một khi gặp gỡ nhau, chắc chắn sẽ lấy kết cục là một phương ngã xuống để kết thúc.
“Khó trách các cô lại bị vây công, dù sao Lợi Á cảng là địa bàn của vị chí tôn kia. . .”
Trên mặt Lôi Lâm hiện rõ vẻ vô cùng khiếp sợ .
“Hừ! Bến cảng do lực lượng hỗn loạn thành lập đã không có bao nhiêu hi vọng tồn tại!” Nhìn thấy vẻ mặt này của Lôi Lâm, Bối Lâm Đạt lại hừ lạnh một tiếng.
“Ồ? Có ý gì?” Lôi Lâm hứng thú.
“Ta đã báo cáo chuyện đã xảy ra ở nơi này lên cấp trên, chẳng mấy chốc tổ chức sẽ phái viện trợ tới, thủ lĩnh ít nhất cũng là người tế tự cấp năm!”
Trên mặt Bối Lâm Đạt lóe lên vẻ âm trầm: “Lợi Á cảng là u ác tính hỗn loạn này lại dám mạnh mẽ giam giữ hàng của bọn ta, đánh chết thành viên của chúng ta, vậy thì không cần thiết tồn tại nữa! Dù sao nơi này là hải vực gần Hắc Nhĩ đại lục, cho dù là thế lực phía sau Lợi Á khổng lồ đến đâu nhưng ở đây vẫn là địa bàn của chúng ta. . .”
Đối với điểm ấy, Bối Lâm Đạt rất tin tưởng.
Dù sao, Lợi Á cảng cũng chỉ là một thế lực nhỏ của ô uế điểu lén lén lút lút xây dựng lên, không được Thánh thành ở Hắc Nhĩ đại lục cùng vạn xà chi mẫu tán thành, trên thực tế cũng không thể tán thành, bởi vì vạn xà chi mẫu vẫn nghiêng về thẩm phán chi nhãn.
Bởi vậy, cho dù sau đó đám Bối Lâm Đạt phá huỷ toàn bộ cảng, thậm chí đánh giết Lợi Á Tổng đốc, bên kia cũng sẽ không có biện pháp gì hay, nhiều nhất là âm thầm truy nã đám Bối Lâm Đạt mà thôi.
“Người tế tự cấp năm? Là vị trật tự chúa tể vĩ đại kia sao?”
Lôi Lâm có chút ngạc nhiên, dù sao lúc trước trên mặt vị Lợi Á Tổng đốc kia, hắn đã nhìn thấy sự khủng bố của người tế tự cao cấp, hầu như là có thể một đường không có bình cảnh tăng thẳng tới sức mạnh cực hạn của bản thân!
Mà người tế tự cấp năm thậm chí có thể mượn dùng một lượng nhỏ sức mạnh quy tắc của chí tôn, mang ưu thế thuấn sát đối với tồn tại không có sức mạnh cùng đẳng cấp!
“. . . Đồng thời, loại người tế tự cao cấp này thường thường là tế phẩm mà chí tôn đối địch yêu thích nhất đây!”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của mình, thầm nghĩ, khóe miệng lộ ra một ý cười.
Nếu như quyết định muốn tu hành tế tự chi đạo cùng thú hồn thuật, hắn tự nhiên có hiểu rõ đối với hai hệ thống sức mạnh này, thông qua tài liệu đã mua trước đó, còn có số liệu thực tế thu thập được cùng chíp phân tích thôi diễn, tuy rằng chỉ thoáng thử một hồi, nhưng Lôi Lâm đã hiểu rõ về hai con đường này.
Tế tự chi đạo, quan trọng nhất đích chính là lựa chọn một vị chí tôn, tốt nhất là tương xứng với con đường lý niệm của mình, bởi vì tuy rằng tế tự chi đạo tương tự trao đổi đồng giá, chỉ cần dâng lên tế phẩm, các chí tôn đều sẽ hạ xuống sức mạnh, nhưng người tế tự thành kính thường thường có thể thu được càng nhiều chỗ tốt hơn.
Đồng thời, đồng thời tế tự hai vị chí tôn đối địch là chuyện phi thường ngu xuẩn, trên thân người tế tự mang theo sức mạnh dấu ấn của chí tôn đối địch, cho dù không bị công kích, nhưng chỗ tốt chiếm được khẳng định cũng sẽ giảm mạnh.
“Đối với ta, tế tự vạn xà chi mẫu chính là muốn chết, giống như thế, minh hữu thẩm phán chi nhãn của ả cũng không thể, lựa chọn tốt nhất có lẽ vẫn là vị lực lượng hỗn loạn kia, cánh chim gợn sóng, tử địch vĩnh hằng của thẩm phán chi nhãn —— ô uế điểu!”
Lôi Lâm âm thầm nghĩ: “Mà lần đầu kết nối với chí tôn, dâng lên tế phẩm càng tốt, thu hoạch chỗ tốt càng nhiều, thậm chí còn có thể nhận được gột rửa khó có thể dùng lời diễn tả được. . .”
Nói vậy, ô uế điểu là kẻ địch của thẩm phán chi nhãn cùng vạn xà chi mẫu, rất tình nguyện nhìn thấy Lôi Lâm trưởng thành, thậm chí đánh vỡ sự thống trị của vạn xà chi mẫu!
Tuy rằng ô uế chẳng phải đại năng cấp chín, không thể giải được vạn xà chú ấn trên người Lôi Lâm, nhưng tạm thời áp chế chắc có thể làm được chứ?
Chính Lôi Lâm chỉ có thể phong ấn vạn xà chú ấn hai năm, đối với hắn mà nói thực sự quá ngắn! Nếu như có thể đem hơi hơi kéo dài thời gian, cũng có rất nhiều chỗ tốt đối với kế hoạch của hắn.
Rất nhiều tâm tư xẹt qua trong đầu Lôi Lâm, mà người ngoài nhìn vào chỉ thấyhắn đang hơi hơi do dự một chút, sau đó hắn quay sang hỏi Bối Lâm Đạt: “Bối Lâm Đạt! Cô là. . . Người tế tự cấp cao của thẩm phán chí tôn sao?”
“Đúng! Tuy rằng hiện tại cấp bậc tế tự của ta chỉ là cấp ba, nhưng ta có thể cảm thụ được, rất nhanh sẽ có thể đột phá, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này , đáng tiếc. . .”
Bối Lâm Đạt không chút do dự mà thừa nhận.
“Tại sao. . . Tại sao cô không thờ phụng chúa tể chi mẫu vĩ đại đây? Ngài nhân từ cùng mỹ lệ như vậy, cũng là khởi nguyên của chúng ta. . .”
Vẻ mặt Lôi Lâm phi thường khó tin.
Dù sao, vạn xà chi mẫu tuy rằng có minh ước cùng thẩm phán chi nhãn, nhưng thân là huyết duệ của xà mẫu, lại thờ phụng những chí tôn khác, trong suy nghĩ của những cự xà kia thì đây chính là phản bội! Thậm chí gặp phải kẻ hơi cực đoan, nói không chừng sẽ trực tiếp động thủ, loại bỏ Bối Lâm Đạt khỏi thế giới này!
“Chúa tể chi mẫu? Tuy rằng ngài vĩ đại, là khởi nguyên của chúng ta, cũng là tất cả, nhưng ngài quá cao cao tại thượng, đối với những người ở tầng dưới chót chúng ta, cần chỉ có công bằng cùng công chính, mà có thể cung cấp thứ này chỉ có khế ước chi chủ!”
Không biết nghĩ tới điều gì, Bối Lâm Đạt cười lạnh, biểu hiện mơ hồ có chút kích động lên, nhìn dáng vẻ này của cô ta, Lôi Lâm biết chỉ sợ cô ta đang nhớ tới một chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nói không chắc chính là bị thuần huyết áp bức, dù sao cũng không thoát khỏi phạm vi này.
“Cậu cũng là hỗn huyết, lẽ nào cảm nhận được nửa điểm hảo cảm từ bộ tộc gọi là “Thuần huyết bạch ma quỷ” kia sao?”
Bối Lâm Đạt chất vấn, thậm chí trong con ngươi đều có một tầng hơi nước óng ánh.
Lôi Lâm “Trầm mặc” đi.
“Được rồi! Không nói những chuyện không vui này nữa! Ta đã phát ra tín hiệu, tiếp viện từ trật tự chi chủ chẳng mấy chốc sẽ đến, tốt nhất là cậu nên rời đi!”
Bối Lâm Đạt thở ra, nhìn Lôi Lâm một chút.
“Được rồi!” Lôi Lâm nói, hiện tại dù sao cũng là chuyện trong tổ chức của người ta, tín ngưỡng lại không giống, lưu lại nữa chính là sẽ gây ra nghi kỵ.
Đồng thời, thu hoạch ngày hôm nay đã tới tay, không chỉ loại bỏ được mầm họa, càng xây dựng cơ sở quan hệ tốt đẹp với Bối Lâm Đạt, đối với Lôi Lâm mà nói, sau này lại sắp xếp một lần trùng hợp hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà vào lúc này, chíp đột nhiên bắn ra một lời nhắc nhở, khiến Lôi Lâm hơi kinh hãi.
“Bây giờ có muốn đi cũng không được rồi!” Khóe miệng Lôi Lâm cong lên một nụ cười quái dị, mặt ngoài lại làm bộ không biết chuyện gì, sau khi tạm biệt Bối Lâm Đạt lại muốn rời khỏi.
“Chờ đã! Hắn không thể đi!”
Ngay khi Lôi Lâm sắp lên đường, một đạo gợn sóng lực lượng linh hồn khổng lồ truyền tới, mang theo cường độ và ý chí kinh người.
Một thân ảnh trong suốt từ mặt biển dần dần nổi lên, cảm giác vặn vẹo quỷ dị trong suốt trên người dần dần tản ra, lộ ra một con tà nhãn rất lớn.
Con tà nhãn này không giống hai người Cách Cách Nhĩ mà Lôi Lâm nhìn thấy lúc trước, có ba con mắt có hình dạng khác nhau, ngay cả thể tích khác biệt, ba mắt dọc sắp xếp theo hình tam giác quỷ dị, ở giữa còn có mấy đường thịt lớn màu đỏ liên kết, xúc tu trắng nõn kéo dài trên đất, để tà nhãn có thể đi đứng đi chuyển.
Mà một luồng cảm giác tang thương mà mạnh mẽ từ trên người đối phương không ngừng truyền ra.
“Con tà nhãn này là tà nhãn trưởng lão chỉ sợ đã tiến vào kỳ cực lão!” Lôi Lâm âm thầm đánh giá.
Tà nhãn tộc ở kỳ thành niên có thực lực tương đương phù thủy cấp ba, mà loại tà nhãn trưởng lão kỳ cực lão này thường thường có sức mạnh cấp bậc Thần Tinh.
Con tà nhãn này lại càng thêm khác biệt, bởi vì đối phương ngoại trừ có thực lực theo chủng tộc, còn là một người tế tự mạnh mẽ! Sức mạnh công chính thẩm phán từ trên người đối phương không ngừng tràn ra khiến Lôi Lâm hơi nheo mắt lại.
“Con tà nhãn này hẳn chính là thủ lĩnh mà trước đó Bối Lâm Đạt nhắc tới sao? Vậy đẳng cấp người tế tự của nó không phải đã tới cấp năm?”
Thân phận người tế tự cấp năm khiến trưởng lão tà nhãn này có thực lực không kém gì phù thủy cấp bậc Huy Nguyệt bình thường, càng thêm kinh khủng chính là trên người đối phương tràn ngập dấu ấn sức mạnh của thẩm phán chi nhãn, thậm chí ngay cả chíp đều không thể quét hình được số liệu cụ thể.
“Tham kiến Bối Khắc Lạp Khắc đại nhân!” Bối Lâm Đạt cung kính quỳ xuống, đồng thời còn lôi kéo vạt áo của Lôi Lâm.
“Xin chào Bối Khắc Lạp Khắc các hạ!”
Lôi Lâm chỉ hơi khom người lại, có vẻ hơi kiêu căng, khiến trong mắt tên trưởng lão tà nhãn kia hiện lên một tia bất mãn.
Nó nhìn về phía Bối Lâm Đạt, sóng linh hồn truyền ra ngoài, bên trong chứa đựng cảm xúc phẫn nộ, kèm ý khiển trách: “Bối Lâm Đạt! Ngày hôm nay hành động của cô thực sự là vấy bẩn vinh quang của chủ nhân! Không chỉ cứ điểm ở Lợi Á cảng bị chiếm đóng, vừa nãy còn tùy ý làm bậy!”
“Bối Khắc Lạp Khắc đại nhân!” Tuy rằng Bối Lâm Đạt vẫn đang quỳ. Nhưng eo lại thẳng tắp lên: “Lợi Á cảng bị chiếm đóng, thuộc hạ đúng là nên gánh chịu trách nhiệm, nhưng để Ni Khắc rời đi là chuyện rất bình thường, tuy rằng hắn không phải tín đồ của trật tự chi chủ, nhưng là hậu duệ của chúa tể chi mẫu. . .”
“Còn là đồng tộc với cô!” Tên trưởng lão tà nhãn lạnh lùng bổ sung: “Bối Lâm Đạt, ta đã sớm nhắc nhở cô, không nên ôm ấp thiện ý quá lớn với những kẻ hỗn huyết đồng tộc với cô kia, bằng không sẽ chỉ mang đến tai nạn cho chính cô!”
“Bối Khắc Lạp Khắc đại nhân, ta có thể đảm bảo cho Ni Khắc. Hắn thuộc phe chúng ta bên này, khi ở cảng, hắn đã từng trợ giúp ta. . .”
Nhìn thấy trong đôi mắt Bối Khắc Lạp Khắc có tia sáng màu đỏ lóe lên. Bối Lâm Đạt cắn răng, nói lời bảo đảm.
“Được rồi! Ta đồng ý với cô! Hê hê. . . Hi vọng may mắn vẫn luôn quan tâm cô, nếu không thì trong đống vật phẩm ta thu gom sẽ có thêm một đôi thụ đồng màu đỏ tươi!”
Bối Khắc Lạp Khắc nói xong còn ưỡn ẹo thân thể, quay đầu nhìn Lôi Lâm: “Ồ! Không! Hẳn là hai đôi!”
Bị cường giả cấp năm đe dọa như thế, còn cả lời chế nhạo cùng không tín nhiệm như thế, người bình thường gặp phải nếu không phẫn nộ thì chính là vô cùng hoảng sợ.
Lôi Lâm đương nhiên sẽ không như vậy. Tuy rằng mặt ngoài vẫn là vẻ căm phẫn sục sôi, mặt mày đỏ bừng tức giận nhưng trong lòng lại bình tĩnh phân tích: “Đối phương xuất hiện ở đây, tốc độ không khỏi quá nhanh, việc này chứng tỏ đối phương vốn ở chung quanh đây, có lẽ còn là tổng chỉ huy lần hành động này, mà Bối Lâm Đạt là người phụ trách ở Lợi Á cảng. . .”
Khi Bối Khắc Lạp Khắc nói chuyện cùng Bối Lâm Đạt, rất nhiều hải tộc, người cá, người bạch tuộc, còn có người cá mập từ mặt biển hiện ra, trên người bọn hắn đều mặc giáp da đặc chế, cầm trường mâu cùng dao bầu, thậm chí còn chuyên môn có người làm phép cầm pháp trượng, ngay ngắn có thứ tự chia thành hàng ngũ, hình thành quân đoàn khổng lồ đứng sau Bối Khắc Lạp Khắc.
” Con dân của trật tự chi chủ đích! Sức mạnh tà ác hỗn loạn chiếm cứ Lợi Á cảng, thậm chí tàn sát tín đồ của chủ ta, đã phạm vào tội lớn ngập trời! Chúng ta nên làm như thế nào?”
Tà nhãn trưởng lão xoay người, sóng linh hồn khổng lồ truyền ra, không ngừng phóng ra bốn phía
“Giết chết bọn hắn!” “Thảo phạt bọn hắn!” “Thiêu chết toàn bộ bọn hắn!”
Quân đoàn hải tộc giơ cao vũ khí trong tay hô to.
“Rất tốt! Các ngươi đều là tín đồ thành kính của chủ ta!” Trong mắt dọc của tà nhãn trưởng lão dường như che kín tia máu: “Hiện tại nghe mệnh lệnh của ta! Toàn thể điều động! Mục tiêu: Lợi Á cảng!”
“Ô lạp!” “Ô lạp!” “Ô lạp!” “Ô lạp!”
Những hải tộc này gầm lên, tiếng gầm thậm chí có thể xua tan mây đen ở phía chân trời.
Mà trong tiếng gầm gừ này, mặt biển đột nhiên nứt ra, rất nhiều động vật biển khổng lồ từ đáy biển nổi lên, lộ ra cái lưng rộng rãi bằng phẳng.
Quân đội hải tộc rất có thứ tự nhảy lên, động vật biển khổng lồ trong nháy mắt đã biến thành pháo đài chiến tranh khủng bố.
“Mà cậu! Hỗn huyết Bạch Ma Quỷ! Tín đồ của chúa tể chi mẫu! Cũng nhất định phải đi theo ta, dùng máu tươi của đám tín đồ lực lượng hỗn loạn để chứng minh lòng trung thành!”
“Dựa vào cái gì?” Lôi Lâm khó chịu khẽ quát, dáng vẻ giống một đứa trẻ trâu.
“Dựa vào cái gì? Hắc hắc. . . Dựa vào việc ta có thể xử tử cậu bất cứ lúc nào!” Tà nhãn trưởng lão Bối Khắc Lạp Khắc cười lạnh, lực lượng linh hồn mênh mông như hải dương bao phủ Lôi Lâm, ý tứ uy hiếp hết sức rõ ràng.
Mà hiện tại nhân vật mà Lôi Lâm đang đóng chỉ là một tên hậu duệ hỗn huyết nhiều nhất chỉ có thực lực Thần Tinh mà thôi, sắc mặt lập tức trắng bệch đi.
“Bối Lâm Đạt. . .” Hắn nhìn Bối Lâm Đạt còn quỳ rạp dưới đất, rốt cục vẫn cắn răng: “Được! Ta đồng ý!”
“Hê hê! Thế mới tốt chứ! Lực lượng hỗn loạn cũng là túc địch của chúa tể chi mẫu! Hành vi của cậu nhất định sẽ được ngài ngợi khen!”
Tà nhãn trưởng lão thả ra lực lượng linh hồn kiềm chế, đi tới đường ven biển, một con bạch tuộc lớn màu vàng lập tức nổi lên, để Bối Khắc Lạp Khắc đứng trên đỉnh đầu của nó.
“Ta chỉ tán đồng với một số lý niệm của chúa tể chi mẫu mà thôi, chủ tu vẫn là tự thân cùng thú hồn, không liên quan đến tế tự chi đạo! Bởi vậy loại tàn sát này đối với ta căn bản không có ích lợi gì!”
Sắc mặt Lôi Lâm âm trầm, cùng Bối Lâm Đạt leo lên cự thú hải dương.
“Xin lỗi!Ni Khắc! Là ta liên lụy cậu vào! Đợi lát nữa cậu chỉ cần chú ý bảo vệ tốt chính mình là được, còn lại cứ giao cho ta!” Bối Lâm Đạt tràn ngập áy náy truyền âm.
“Chuyện này không liên quan tới cô!”
Lôi Lâm “Miễn cưỡng” nở nụ cười, dưới đáy mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng né.
“Người tế tự cấp năm? Rõ ràng còn có địa vị rất cao trong thế lực của đối phương! Tế phẩm này chắc sẽ khiến ô uế điểu phi thường yêu thích nhỉ?”
. . .
Lợi Á cảng, bởi sáng sớm đã xảy ra một trận chưa giải trừ.
Ngày xưa đường phố luôn náo nhiệt trở nên phi thường vắng vẻ, thậm chí dưới biển còn có rất nhiều mảnh vụn thuyền buồm và huyết dịch, một số bị kiến trúc phá hủy cũng chưa kịp chữa trị, khiến nơi này phi thường rách nát cùng tiêu điều.
Nhiều đội phòng giữ chỉnh tề đi trên mặt đường, thỉnh thoảng còn xông vào cửa hàng yêu cầu lục soát, khiến tình cảnh lộn xọn diễn ra khắp nơi.
Mà vào lúc này, tiếng chuông cảnh báo gập gáp chói tai và cả tín hiệu phòng không đột nhiên vang lên.
Từ trên cao phóng tầm mắt tới là có thể nhìn thấy một cơn sóng lớn mang theo động vật biển, trên lưng còn có rất nhiều bóng người đang đứng, cắt ra trên mặt biển lượng lớn tia sáng trắng, không khác nào sóng lớn bao phủ tới.
Ở giữa không trung, còn có càng nhiều cường giả, khí thế trên người vô cùng hùng hổ.
Lại liên tưởng đến chuyện xảy ra buổi sáng, đã có rất nhiều thương nhân tự do bắt đầu len lén chuẩn bị mang theo hàng hóa lẩn trốn, dù sao đối với bọn hắn, hai thế lực này dù là người nào bọn hắn đều không trêu chọc nổi, thậm chí nếu bị cuốn vào thì kết quả duy nhất chính là tan xương nát thịt!
Không chỉ có thương nhân, ngay cả một số hải tặc cùng hung cực ác cũng vội vội vã vã nhảy lên thuyền của mình chuẩn bị rời khỏi vùng đất thị phi này, thậm chí vì thế mà không tiếc xung đột cùng đội phòng giữ, khiến hải cảng càng thêm hỗn loạn tưng bừng.
“Ô ô!”
Mà ngay khi xung đột sắp thăng cấp, đi kèm một tiếng ưng kêu to rõ, một con thú hồn ám dạ chi ưng to lớn mở rộng cánh, xoay quanh trên bầu trời, bên trên mơ hồ còn có một thân ảnh, sức mạnh kinh khủng đạt đến Thần Tinh cấp bốn đỉnh cao không ngừng áp chế lại, cuối cùng cũng coi như khiến hải cảng dần khôi phục yên tĩnh.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vào lúc này, lại có mấy tia sáng từ cảng các nơi trên cảng bắn ra, đứng sau lưng Lợi Á, vội khom mình hành lễ: “Tổng đốc đại nhân!”
Những bóng người này đều có thực lực cấp bậc Thần Tinh, chỉ là vào lúc này trên mặt không thể che giấu vẻ lo lắng.
“Là giáo đồ của thẩm phán chi nhãn! Cách xa như vậy ta cũng có thể ngửi thấy hương vị buồn nôn trên người đối phương!”
Một ông lão có miệng ưng, mũi như lưỡi câu, mái tóc bạc trắng lạnh lùng nói rằng.
“Hẳn là vì chuyện buổi sáng sự tình! Tuy rằng ta đã lợi dụng thông tin cầu viện với tổng bộ ở đại lục, tổng bộ cũng phi thường để ý, nhưng khoảng cách còn quá xa! Cho dù sử dụng truyền tống trận, cũng cần trải qua mấy lần quay vòng. . . Mà những kẻ địch này, khẳng định là sớm đã có chuẩn bị!”
Sắc mặt Lợi Á Tổng đốc âm trầm, tàn nhẫn nắm chặt tay, khiến cho không khí đều đột nhiên nổ tung, phát ra tiếng chói tai, có thể thấy, hắnđã phẫn nộ tới cực điểm.
Vào lúc này, kẻ địch đối diện cũng tới gần, mấy trăm con cự thú hải tộc bất động, chỉ là thân thể đã mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Mà Lợi Á Tổng đốc cũng phát hiện được mấy “Người quen” !
“Lại gặp mặt rồi! Lợi Á Tổng đốc!” Bối Lâm Đạt đứng dậy, trong giọng nói kèm theo khoái ý: “Không ngờ phải không? Lần gặp gỡ tiếp theo lại nhanh như thế?”
“Ta chỉ hận lúc trước không bắt được mày, nếu không thì ta nhất định sẽ lột hoàn chỉnh bộ da của mày ra để làm thành thảm!”
Lợi Á oán hận nói, lại liếc mắt nhìn Lôi Lâm đứng bên cạnh Bối Lâm Đạt một chút, hiển nhiên cũng nhận ra kẻ cầm đầu đã cứu đi Bối Lâm Đạt, hại hắn sắp thành lại bại, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lôi Lâm đã sớm chết vô số lần rồi, đáng tiếc chưa từng có chuyện này, bởi vậy biểu hiện của Lôi Lâm rất thờ ơ hờ hững, dù sao chính chủ đều còn chưa nói gì đâu.
“Hê hê. . . Mày chính là Tổng đốc Lợi Á cảng sao? Ta không thích màu sắc con ngươi của mày, làm vật sưu tập, loại con ngươi kia ta đã có quá nhiều. . .”
Trưởng lão tà nhãn Bối Khắc Lạp Khắc hê hê cười lạnh nói.
“Mày là. . . Trưởng lão tà nhãn, người tế tự cấp năm!đồ thể oan nhãn- Bối Khắc Lạp Khắc!” Lợi Á kiêng dè thốt lên tên của Bối Khắc Lạp Khắc.
Sau khi nghe thấy danh hiệu này, ngay cả mấy trưởng lão Thần Tinh bên người Lợi Á đều lập tức lùi về sau vài bước, hiển nhiên đã từng nghe nói tới hung danh của tên đồ tể này.
“Mày lại xuất hiện ở nơi này! Lẽ nào một vòng chiến dịch đại lục mới sắp bắt đầu rồi sao?”
Rất hiển nhiên, Bối Khắc Lạp Khắc xuất hiện khiến Lợi Á vô cùng chấn động.
“Hê hê! Mày quản quá rộng rồi, nơi này là địa bàn của vạn xà chi mẫu. Không phải của lực lượng hỗn loạn, cho dù ta giết mày ở đây, bọn hắn có thể làm gì đây?”
Bối Khắc Lạp Khắc giơ giơ xúc tu màu trắng: “Tiến công!”
“Hống!” “Hống hống!” “Hống! ! !”
Động vật biển to lớn gầm lên tạo ra sóng biển khổng lồ, trực tiếp đánh tới hải cảng, những đội viên phòng giữ kia chỉ biết kinh ngạc nhiên nhìn sóng nước trên mặt biển dâng cao tới mười mấy mét rồi lập tức bị nước biển phẫn nộ bao phủ. . .
Bối Khắc Lạp Khắc mang những quân đoàn hải tộc này đến rõ ràng có sức chiến đấu hơn người. Lại có động vật biển khổng lồ trợ uy, hầu như trong nháy mắt đã đạt được ưu thế áp đảo.
Lợi Á cảng trong nháy mắt hoàn toàn đại loạn. Mà có rất nhiều hải tặc thậm chí dân cư dưới hải thương bắt đầu thừa dịp cháy nhà hôi của, nhanh tay kiếm chỗ tốt lớn, khiến toàn bộ hải cảng rơi vào tình cảnh càng thêm gay go.
“Hê hê! Sau ngày hôm nay, Lợi Á cảng sẽ trở thành lịch sử!”
Mà lúc này, đám Tổng đốc Lợi Á căn bản là không lo được hải cảng, bởi vì cho dù là bọn hắn, hiện tại cũng đang phải đối mặt với nguy cơ lớn lao.
Do người tế tự cấp năm- Bối Khắc Lạp Khắc dẫn đầu, bọn hắn bị một đám cường giả cũng có thực lực cấp bốn vây quanh.
“Ni Khắc! Đã đến lúc để cậu biểu hiện mình! Tùy tiện chọn một đối thủ ở đối diện đi! Đánh giết nó!” Bối Khắc Lạp Khắc không có ý tốt chỉ đạo.
“. . .” Lôi Lâm trợn mắt một cái, dù sao mấy người Lợi Á cũng là cao thủ cấp bậc Thần Tinh, với thực lực hiện tại hắn biểu hiện ra, cho dù chọn một người yếu nhất cũng không phải đối thủ của đối phương, mà sau khi quyết đấu sinh tử. Nói không chừng còn bị thủ hạ của Bối Khắc Lạp Khắc kiếm lợi.
“Thú hồn thuật —— triệu hoán Cổ Đa Lợi Khắc!” Tuy rằng thật sự có chút oán thầm, nhưng Lôi Lâm vẫn cứ đi lên, triệu hoàn ra bóng mờ Cổ Đa Lợi Khắc.
Trong hải dương, có được Cổ Đa Lợi Khắc chính là có thể thu được trờ giúp càng to lớn hơn, tuy rằng thú hồn này vốn chỉ có cấp ba, nhưng Cổ Đa Lợi Khắc thành niên vẫn có thực lực Thần Tinh, nội tình không sai, lại trải qua Lôi Lâm âm thầm cải tạo, mơ hồ đạt đến ngưỡng cửa nửa cấp bốn.
“Ò ò. . .”
Cổ Đa Lợi Khắc khổng lồ phun ra dòng nước xiết màu xanh lam, bao lấy một tên dị tộc có miệng ưng trong màn nước.
“Giết!” “Tiến lên!” Giống như mở ra một tín hiệu, ánh sáng hai bên bùng lên. Rất nhiều cường giả dồn dập giết ra ngoài. Mà Bối Khắc Lạp Khắc lại nhàn nhã điều khiển bạch tuộc vàng khổng lồ tới lui tuần tra ở biên giới chiến trường, giống như đang tìm kiếm nhược điểm của đối phương, mơ hồ đến áp lực cực lớn cho đám Lợi Á.
“Cố gắng chịu đựng! Chờ ta giải quyết đối thủ xong sẽ đến giúp cậu!” Lôi Lâm đứng trên lưng thú hồn, bên tai nghe được Bối Lâm Đạt truyền âm, không khỏi khẽ bật cười.
“Chẳng qua, hiện tại ta đang đóng vai nhân vật nhiều nhất chỉ là một hỗn huyết bạch ma quỷ mới vào cấp bốn, một vài thứ nhất định phải bảo mật! Đúng lúc lắm, trước tiên thí nghiệm thú hồn thuật trước đã!”
Tế tự chi đạo bởi thiếu hụt tế phẩm thích hợp, có quyết định lựa chọn hay không, Lôi Lâm vẫn chưa nghĩ đến, nhưng thú hồn thuật sẽ không có nhiều chi tiết rườm ra phải quan tâm như vậy.
Mà cản trở lớn nhất tu luyện thú hồn chi đạo vẫn là linh hồn cường độ cùng dung lượng của bản thân thú hồn sư, cùng với năng lực chịu đựng của thân thể, những yêu cầu này đối với Lôi Lâm đều không thành vấn đề gì, dù sao phù thủy am hiểu nhất chính là nội dung về lực lượng tinh thần cùng linh hồn.
“Ò ò!” Thú hồn Cổ Đa Lợi Khắc khổng lồ trực tiếp nhảy vào hải dương, hình thành bóng đen khổng lồ, thỉnh thoảng có cột nước lớn bắn ra, dưới sự chỉ huy của Lôi Lâm, con Cổ Đa Lợi Khắc này phát huy ra thực lực còn khủng bố hơn so với khi còn sống, thậm chí khiến đối thủ có thực lực Thần Tinh bị kiềm chế.
“Thú hồn triệu hoán —— Thâm Lam Hải Xà!” Dị tộc miệng ưng đối diện hiển nhiên cũng là một vị thú hồn sư, sau khi nhìn thấy Lôi Lâm sử dụng Cổ Đa Lợi Khắc, con ngươi hơi co rụt lại, trên mu bàn tay ở tay trái hiện ra một hình xăm hải xà màu xanh lam.
Một vệt sáng xán lạn trong nháy mắt bộc phát ra, hình xăm màu xanh lam còn chưa xuống biển, trong nháy mắt đã biến thành một bóng mờ hải xà khổng lồ màu xanh lam.
“Tê tê. . .” Bóng mờ gầm lên, chiến đấu cùng Cổ Đa Lợi Khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận