Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 609: Xâm lược và tiến công (1)

Càng không cần phải nói còn có Lôi Lâm đang “Trọng thương” ở đây!
Nếu như đã kết làm tử thù, vậy cũng chỉ có cách là một phương triệt để bị tiêu vong mới là kết cục cuối cùng!
Mà đối phương đều không thể chịu đựng những việc này.
Bởi vậy, bọn họ nhất định sẽ tập trung tất cả nhân thủ, thừa dịp Lôi Lâm còn đang dưỡng thương này, hoàn toàn khiến Tự Nhiên Chi Minh bị diệt phái!
Mà đây cũng là hy vọng của Lôi Lâm.
“Mình cố ý cho hắn mấy ngày đi triệu tập thủ hạ, hi vọng đừng để cho mình thất vọng!” Khóe miệng Lôi Lâm khẽ cong lên hiện ra ý cười.
Chợt đầu của hắn hơi nghiêng, nhìn về phía lối ra hẻm núi.
“Đến rồi!”
Mà vào lúc này, ở ngoài hẻm núi, một hàng phù thủy mặc áo choàng màu đen đứng thành một vòng, mơ hồ vây quanh mấy bóng người ở giữa.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt âm u, đúng là phái chủ học phái Sương Mù Rừng Rậm đã chạy trốn ngày đó.
“Hê hê! Cổ Tư, ông đúng là chật vật, lại bị một giáo sư danh dự của học phái loại nhỏ đánh trọng thương thành như vậy!”
Cổ Tư này tự nhiên là tên thật của ông ta, mà Tây Tư chính là tên giả.
Đứng sóng vai với Cổ Tư là một ông lão có diện mạo tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, mũi cong như mũi ưng, hơn nữa hai mắt hẹp dài mà sắc bén, so với Cổ Tư lại càng có vẻ âm trầm bạo ngược.
Mà sau khi nghe được lời nói đầy ý cười nhạo nào, trong đôi mắt đám phù thủy của Sương Mù Rừng Rậm không hề giận dữ, giống như hoàn toàn không nghe thấy vậy.
Nguyên nhân sao, tự nhiên chính là do trên người ông lão này tản ra gợn sóng năng lượng mạnh mẽ.
Quanh ông lão này, giữa hư không lan ra từng tia năng lượng, đây cũng là một vị phù thủy cấp 1 đỉnh cao cường đại!
“Lúc trước nếu như ông đổi thành ta thì kết cục cũng không khá hơn chút nào!”
Đối mặt với sự cười nhạo này, Cổ Tư chỉ hừ lạnh một tiếng, trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với thực lực của Lôi Lâm.
Mà sắc mặt ông lão biết rõ thực lực của Cổ Tư cũng chìm xuống: “Nếu như thương thế của tên Lôi Lâm kia đã phục hồi như cũ rồi. Vậy ta muốn thù lao gấp đôi!”
“Gấp đôi thì gấp đôi!” Cổ Tư cắn răng một cái, lập tức đồng ý.
“Ta đã tiêu hao một tấm bùa hộ mệnh quang minh thời thượng cổ mới có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn như vậy, đối phương cơ bản không có khả năng nắm giữ thứ này. . .”
Đây là Cổ Tư tự tin đối với với cơ sở học phái của mình, theo hắn, Tự Nhiên Chi Minh chỉ là học phái loại nhỏ thì làm gì có vật gì tốt?
“Hê hê! Nói cũng đúng, đồng thời, nhiều nhất đối phương cũng chỉ có trình độ tương đương với ông, làm sao có thể chống lại hai chúng ta liên thủ?”
Ông lão cười hì hì.
“Phái chủ đại nhân! Đã bố trí xong sóng gây nhiễu tháp tín hiệu rồi!” Lúc này, một phù thủy bán nguyên tố hóa tiến lại đây, hành lễ nói với Cổ Tư.
“Được! Lập tức tiến công, ta muốn học phái Tự Nhiên Chi Minh bị xoá tên khỏi Ám Cực Vực từ hôm nay!”
Trên mặt Cổ Tư lóe lên vẻ dữ tợn, đột nhiên vung tay lên!
Mười mấy tia sáng màu sắc khác nhau lập tức đột nhiên cùng nhào tới trong hẻm núi, mỗi người đều là phù thủy cấp một!
Là một học phái cỡ trung, phù thủy chính thức ở Sương Mù Rừng Rậm dù là được bồi dưỡng ra hay mời chào tới cũng không tính là vấn đề gì quá lớn, hơn nữa phù thủy có thọ mệnh lâu dài, nên số lượng cũng có hơn ba mươi vị phù thủy chính thức.
Mà lần này Cổ Tư chính là mang hơn một nửa nhân thủ ra ngoài.
Oành!
Mười mấy vệt ánh sáng vọt tới lối vào hẻm núi, lập tức bị một màng ánh sáng vu thuật phòng ngự cản lại.
“Chỉ là phòng ngự vu trận của một học phái loại nhỏ! Phá cho tao!”
Từ trong ánh sáng truyền đến một tiếng hét dài, lập tức lượng lớn ánh sáng màu đen ngưng tụ, hình thành một cây búa to, trên tay cầm còn có xích sắt màu đen quấn quanh, lưỡi búa lóe ra tia sáng lạnh bức người.
Răng rắc!
Lưỡi búa to lớn mạnh mẽ chém xuống phía dưới!
Trong tiếng vang ầm ầm, màng ánh sáng kia lập tức tan vỡ thành điểm sáng tan ra, không ngừng ảm đạm.
“Có địch tấn công!”
Hi Lâm là phù thủy chính thức nên phản ứng lại đầu tiên, sắc mặt của cô ta lập tức trắng bệch, một luồng gió đưa cô ta đến trước phòng thí nghiệm băng.
Bạch! Tia sáng đen lóe lên. Một chuột đồng lớn cỡ bé trai cũng bò đi ra, hai râu mép hoa râm thật dài kéo trên đất.
“Tiểu Hi Lâm! Lần này phiền phức rồi! Nếu như ông còn có thể sống đến cuối cùng thì cháu ít nhất phải dâng lên quả mọng gấp mười lần trước!”
Chuột đồng sờ sờ râu mép của chính mình, có vẻ hơi không quá tình nguyện.
“Đáng ghét! Nếu không phải lúc trước ký kết khế ước cùng lão già đáng chết kia. Mình cũng không cần thiết nhất định phải tử thủ ở nơi này!”
“Tất cả học đồ lập tức tập trung đến chỗ ta!”
Ngay cả thời gian để Hi Lâm cười khổ cũng không có, không để ý tới nói chuyện cùng chuột đồng, trực tiếp thông qua vu trận liên hệ toàn bộ học đồ trong học phái.
Cô ta hiểu phi thường rõ lần này vô cùng có khả năng là người của Sương Mù Rừng Rậm tới tấn công!
Mà trong chiến đấu giữa các phù thủy chính thức, đẳng cấp học đồ chính là đưa món ăn! Cũng không cần lấy ra để mất mặt xấu hổ, đồng thời tạo thành thương vong.
Hiện tại cũng chỉ có nơi này là còn có một chút hi vọng sống!
Trong đôi mắt Hi Lâm lóe lên chút hy vọng, bắt đầu truyền âm vào trong phòng thí nghiệm: “Lôi Lâm đại nhân! Là phù thủy của Sương Mù Rừng Rậm! Bọn họ lại dám vi phạm quy định của hội nghị liên tịch, tự ý tấn công trụ sở một học phái! ! !”
Nhưng khiến Hi Lâm hơi kinh ngạc chính là bên trong cũng không có bất kỳ hồi âm nào.
Mà mãi đến khi cô ta truyền tin tức lần thứ ba, thậm chí không nhịn được muốn đánh vỡ tầng băng thì mới nhận được phản hồi của Lôi Lâm: “Hiện tại ta đang chữa thương, chỉ kém một chút xíu! Nếu như bị đánh gãy vào lúc này, e là sẽ lập tức bị phản phệ. . .”
“Vậy ngài còn cần bao lâu?” Hi Lâm nắm chặt khăn tay.
“Mười phút! ! !” Trầm mặc một hồi, âm thanh của Lôi Lâm lần thứ hai truyền tới.
“Được! Ta sẽ vì cố gắng tranh thủ được đoạn thời gian này!” Hi Lâm hít sâu một hơi, quay về các học đồ, hắng giọng một cái.
“Ta lấy thân phận phái chủ ra lệnh cho các trò, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ nơi này! Tuy rằng việc này có chút khó khăn, nhưng có trận pháp giúp đỡ, ta chỉ cần các trò kiên trì mười phút! ! !”
“Tuân mệnh!” “Cùng liều mạng với bọn hắn!”
Đám bọn học đồ phía dưới sau khi sửng sốt một chút thì dồn dập hô lên, Áo Bác và Y Lợi Á cũng ở trong đó.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng hiểu rõ rằng nếu như hôm nay học phái bị công phá, bọn họ sẽ phải đối mặt với vận mệnh ra sao.
“Rất tốt! Khởi động cái kia đi! ! Hi Đức Lệnh gia gia! ! !”
Hi Lâm hít một hơi thật dài.
“Được rồi, được rồi, thật sự không chịu được như đám người tuổi trẻ các ngươi!” Chuột đồng lắc lắc đầu, đột nhiên cả người bổ một cái về trên đất!
Vầng sáng màu đen trong nháy mắt trải rộng ra, trên mặt đất hình thành một trận pháp phù hiệu lớn.
Mà một tầng màng ánh sáng phòng ngự trong nháy mắt bắt đầu bay lên, kết hợp với vu thuật đại trận vốn có, hoàn toàn vây quanh phòng thí nghiệm của Lôi Lâm.
Ầm ầm! ! Ầm ầm! !
Mà vào lúc này, đông đảo phù thủy đối địch đã đột phá tới các kiến trúc, một số học đồ còn chưa kịp dời đi đã gặp phải độc thủ.
Một bé trai trực tiếp bị quang nhận cắt thành hai khúc, nửa người trên còn đang kêu thảm.
Mà một nữ học đồ khác còn không kịp kêu đã bị một hình cầu màu xanh lục từ trên trời giáng xuống ăn mòn thành một vũng máu.
Càng nhiều học đồ trực tiếp bị vu thuật to lớn hủy hoại kiến trúc chôn bên trong, không kịp kêu ca gì đã trực tiếp tử vong.
Hi Lâm thông qua vu thuật trận pháp quan sát được việc này, hai hàng nước mắt liên tục chảy xuống, những người này có thể đều là hạt giống tương lai của Tự Nhiên Chi Minh, là tâm huyết của cô ta!
“Phát hiện rồi! Ở đây!”
Màng ánh sáng phòng ngự rõ ràng chắc hơn những nơi khác lập tức khiến đám phù thủy phe địch chú ý, rất nhanh, mười mấy vệt ánh sáng đã vây quanh nơi này, bên trong mơ hồ có từng thân ảnh.
Đùng! Một máy liên lạc bị Hi Lâm trực tiếp ném xuống đất.
“Thông tin bị chặt đứt! Chống lại!”
Cô ta trực tiếp đặt tay lên màng ánh sáng, lượng lớn đích lực lượng tinh thần và pháp lực không chút do dự truyền vào màng ánh sáng.
Mà các học đồ khác cũng vội vàng làm theo như vậy, chỉ là tinh thần lực của bọn họ còn phi thường yếu kém, hầu như chỉ vừa vừa tiếp xúc trong nháy mắt, sắc mặt mấy học đồ đã trắng bệch, giống như bị một thanh búa tạ tập kích.
“Ầm!”
Song phương đều không nhiều lời nói nhảm, mười mấy tia năng lượng muôn màu muôn vẻ trực tiếp đánh đến trên trận pháp.
Oành! Đông đảo học đồ trực tiếp co quắp ngồi dưới đất, rất nhiều người đều hôn mê đi, mà Hi Lâm miễn cưỡng còn có thể đứng thẳng, nhưng cũng lảo đà lảo đảo.
Mà sau khi thấy hai bóng người phía sau đám phù thủy, trên mặt Hi Lâm càng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hiện tại thời gian cách lúc Lôi Lâm yêu cầu còn chưa tới một nửa, nhưng đối diện với hai cấp 1 đỉnh cao, cô ta đã mất đi ý chí chống đối.
Trong phòng thí nghiệm sau lưng Hi Lâm, Lôi Lâm lẳng lặng chờ đợi, sắc mặt lạnh lùng giống hàn băng.
“Gần đủ rồi chứ?” Hắn lẩm bẩm một câu.
Trước đó kỳ thực Lôi Lâm đã có thể ra tay, nhưng hắn vẫn ngồi xem, không phải vì chờ Tự Nhiên Chi Minh tử thương nặng nề.
Những học đồ đã chết đi kia ở trong lòng Lôi Lâm cũng không đáng kể gì!
Chỉ cần có thể để đối phương lưu lại chứng cứ không thể xóa nhòa, chết mấy học đồ thì tính là gì? Đồng thời, những học đồ này đều là do Hi Lâm một tay bồi dưỡng được, nếu muốn triệt để khống chế Tự Nhiên Chi Minh, còn nhất định phải thay máu!
Mà hiện tại, thời cơ đã tới rồi.
Đám người Cổ Tư phá hoại Tự Nhiên Chi Minh tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, dù Lôi Lâm rat ay một lần tiêu diệt bọn hắn, cũng coi như có lý do.
Tuy rằng lý do này cũng không tác dụng lớn gì, nhưng có dù sao cũng hơn không có! Những học đồ đã chết đi kia cùng giá trị tài nguyên bị hủy diệt cũng ở ngay đây.
“Cổ Tư phái chủ! Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
Hi Lâm thu tay về, ngồi xem phòng ngự vu trận bị đông đảo phù thủy giáp công mà tổn hại, sinh vật bảo vệ thổ huyết bay ra, trên mặt hiện ra nụ cười thảm.
“Lợi ích! Tất cả tự nhiên đều là lợi ích!”
Cổ Tư lạnh lẽo nói, trong giọng nói không mang theo một tia cảm tình nào của người bình thường, cũng ngoảnh mặt làm ngơ đối với mị lực của Hi Lâm.
“Cô cản đường của ta, mà ta chỉ là muốn giải quyết phiền phức, chỉ thế mà thôi!”
Đáy mắt Hi Lâm lóe lên ánh sáng.
“Không có cơ hội! Nếu như trước khi hội nghị liên tịch diễn ra thì tao có thể sẽ suy tính một chút, nhưng hiện tại. . .”
Cổ Tư lắc đầu, “Đồng thời, cô cũng không cần kéo dài thời gian! Phù thủy trúng phải hóa sương mù Cự Nhân tự bạo, trước đó chưa từng có ví dụ có thể sống sót, cho dù Lôi Lâm kia có thể tiếp tục sống sót, hiện tại e là muốn động đều không động đậy được. . .”
Hi vọng cuối cùng trong long đã bị nói toạc ra, lần này Hi Lâm thật sự triệt để tuyệt vọng.
“Ông động thủ đi!” Cô ta nhắm lại đôi mắt mỹ lệ, giơ cổ trắng nõn lên.
“Sử Cách Lực ở nơi nào?” Cuối cùng Cổ Tư lại hỏi một câu, một đoàn năng lượng tràn ngập khủng bố vặn vẹo đã xuất hiện trên tay .
“Ta không biết, đó là Lôi Lâm tự mình thẩm vấn!”
“Vậy cô đã vô dụng rồi!”
Vẻ mặt Cổ Tư lãnh đạm, năng lượng vặn vẹo trên tay bay ra ngoài.
Phốc! Một tấm khiên bằng lớp vảy màu đen bỗng dưng hiện lên trước mặt Hi Lâm, cản lại năng lượng vặn vẹo nổ tung kia.
Sauk hi khói mù tan đi, một phù thủy mặc áo bào đen đã đứng chắn trước mặt Hi Lâm phía.
“Lôi Lâm! ! !” Con ngươi Cổ Tư co rút lại, đầy vẻ kiêng dè thốt lên cái tên này.
“Nói đi! Các ngươi muốn chết như thế nào?” Khóe miệng Lôi Lâm lộ ra nụ cười như ánh mặt trời.
“Động thủ! ! !”
Sắc mặt Cổ Tư trong nháy mắt đỏ lên, đột nhiên quát lớn.
“Gấp đôi! Nhớ kỹ! Là gấp đôi!” Trên người ông lão mũi ưng đứng bên cạnh Cổ Tư bùng ra vầng sáng nguyên tố, mơ hồ tạo thành một khuyên đồng mặt ngoài có phù văn thần bí.
Trong khi thi pháp, ông ta cũng không quên quay đầu lại nhắc nhở Cổ Tư.
Sương mù màu xám trong nháy mắt ngưng tụ, khói xám Cự Nhân lần trước lại xuất hiện lần nữa, mà khác với lần trước chính là từ trên người các phù thủy ở đây lập tức bắn ra dây dài giống ánh sao, liên tiếp bay đến trên thân Cự Nhân , khiến khí tức Cự Nhân tăng vọt đến cảnh giới khủng bố.
Khuyên đồng trong nháy mắt gắn đến phần eo Cự Nhân.
“Hống! ! !”
Cự Nhân gầm lên một tiếng, nửa người dưới không ngừng cô đọng. Mà sương mù nửa người trên lại lần thứ hai ngưng tụ, hình thành bắp thịt cứng rắn giống đá hoa cương.
“Tổ hợp vu thuật!”
Hi Lâm đứng sau lưng Lôi Lâm thất thanh kêu lên, lúc này, ngay cả việc hít thở của cô ta cũng không thông thuận.
“Đối phương có hai cấp 1 đỉnh cao, càng là có mười mấy phù thủy trưởng lão, Lôi Lâm. . .”
Trong lòng Hi Lâm còn chưa nghĩ xong chuyện thì lập tức ngơ ngác há to miệng.
Màu bạc!
Một tia sáng màu bạc nhàn nhạt trong nháy mắt xuất hiện ở trên người Lôi Lâm!
Trong chớp mắt này, hư không giống như trong nháy mắt cũng cứng lại. Một luồng áp lực mạnh mẽ xuất hiện nơi này! ! !
“Lực lượng tinh thần thực chất hóa! ! ! Phù thủy cấp hai! ! ! !”
Ông lão mũi ưng hú lên quái dị, không để ý miệng mũi đang chảy máu, dứt khoát cứng rắn dừng vu thuật, không ngừng lùi về sau, cho dù phải gánh chịu vu thuật phản phệ cũng phải lập tức rời đi nơi này.
Đáng tiếc! Tất cả những việc này đã quá chậm!
Một dải lụa màu bạc cắt phá trời cao, trong nháy mắt đi tới trên đỉnh đầu ông lão.
“Không!” Ông lão gào lên, trên cổ một tấm bùa hộ mệnh rách nát bỗng nổ tung, một ngọn lửa màu đỏ sậm trong nháy mắt xông ra.
Nhưng lập tức, ông lão dẫm chân xuống, suýt chút nữa đã ngã nhào trên đất trên.
Ông ta rõ ràn cảm giác được, lực lượng tinh thần nguyên tố hóa đỉnh cao tràn ngập trong ngọn lửa bị hạt căn bản tinh thần thực chất hóa màu bạc đả kích, lại bị đánh tan trong nháy mắt.
Mà theo lực lượng tinh thần thao túng bị tiêu tán, ngọn lửa màu đỏ sậm mất đi mục tiêu, trong nháy mắt tản ra bốn phía.
Lực lượng tinh thần màu bạc trực tiếp hạ xuống, không ngừng duỗi dài biến hình, cuối cùng hình thành một thanh thập tự kiếm màu bạc, đâm xuyên qua lồng ngực ông lão!
Tích! Tích!
Một dòng máu màu đỏ không ngừng rơi trên mặt đất, trong miệng ông lão ong ong, nhưng không xúc động được bất kỳ hạt năng lượng căn bản nào.
Phù thủy cấp hai có lực lượng tinh thần thực chất hóa. Chất lượng vượt xa khỏi lực lượng tinh thần nguyên tố hóa của phù thủy, lực lượng tinh thần trong thức hải của ông lão này căn bản không phải đối thủ của lực lượng tinh thần màu bạc, bị một đòn đã tan nát. Hoàn toàn khóa lại.
Nguyên lý này rất tương tự con Cách Cách Vu lúc trước trên núi xương trắng cầm cố Lôi Lâm.
Sau khi hoàn toàn khôi phục thực lực thuật sĩ cấp hai, cho dù là phù thủy cấp 1 đỉnh cao ở trước mặt Lôi Lâm cũng chỉ là một con giun hơi lớn hơn một chút mà thôi!
“Hắn! Hắn! Hắn!”
Cảnh tượng như thế này nhất thời khiến đám phù thủy của Sương Mù Rừng Rậm không biết phải như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận