Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1519: Lạc Luân Đặc (2)

“Nói cẩn thận!”
Tuy rằng trong lòng các thánh vũ sĩ cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng ở mặt ngoài vẫn phải quát bảo nữ mục sư kia.
Thần giáo của chủ nhân phát triển ở thế giới vật chất, không thể rời bỏ quyền lực thế tục chống đỡ, cho dù là thần linh, cũng có rất nhiều điểm bất đắc dĩ.
“Chúng ta không thể dọn sạch tất cả ô uế trên thế gian, nhưng chúng ta có thể kiên trì thẩm phán mỗi một tội ác trước mắt! Cuối cùng loại bỏ toàn bộ chúng khỏi thế giới!”
Thánh vũ sĩ Lạc Luân Đặc mở miệng, giọng nói vô cùng kiên định: “Lạp Phỉ Nhi, cô đi thông báo tới toà thị chính, chúng ta cần bọn hắn trợ giúp. . . Mà những người còn lại. . .”
Mấy ngày sau, một nhóm Lạc Luân Đặc mới tra được mấy thân phận nghi là Lôi Lâm.
“Người này cũng loại trừ!”
Trong một gian phủ đệ rất hoa lệ, trên mặt đất ngổn ngang một đám hộ vệ, trong đó không thiếu chức nghiệp giả cường đại.
Thánh vũ sĩ Lạc Luân Đặc tiếc nuối thả một thanh niên quý tộc trong tay đã sợ đến run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Có điều, hắn cũng phạm vào tội danh giam cầm, giết chóc, còn có tham ô, giao hắn cho toà thị chính xử lý đi!”
“Bởi vậy chỉ còn lại những lính đánh thuê khả nghi kia!”
Nữ mục sư Lạp Phỉ Nhi chán ghét nhìn thanh niên quý tộc còn đang phát run trên mặt đất, giống như nhìn thấy giòi bọ vậy, để một sâu mọt như vậy sống trên thế giới, quả thực là sỉ nhục với thần linh!
Tuy rằng rất muốn trực tiếp giết chết đối phương, nhưng nữ mục sư vẫn là mạnh mẽ nén nại.
“Những lính đánh thuê kia có tính lưu động rất lớn, cho dù dựa vào năng lực của chúng ta cũng rất khó phân biệt từng kẻ trong thời gian ngắn! Có điều, một thương đội lớn gần đây mới xuất phát kia có hiềm nghi rất lớn!”
Nữ mục sư nói: “Bởi vì đông đảo thương đội chắp vá thành, bởi vậy muốn che dấu thân phận quả thực là chuyện quá đơn giản. . .”
“Không sai, ta cũng nghĩ như thế!”
Lạc Luân Đặc xoay người rời đi, lưu lại một cảnh tượng tàn tạ: “Chúng ta đã trì hoãn quá nhiều thời gian ở đây, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ. . .”
Sau một thời gian ngắn, đoàn điều tra đã một lần nữa tụ hợp lại rời khỏi thành Ngải Mông, còn lại quan viên ở toà thị chính còn có các quý tộc xa xa nhìn theo đối phương rời đi, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn nhau cười khổ.
Đoàn điều tra rời đi, nhưng chỉ là quá trình tìm kiếm một nghi phạm, lại có thể tiện thể đánh ngã một vị huân tước, hai vị kỵ sĩ, còn có một tốp nhỏ quan viên xui xẻo đúng lúc vướng vào, còn đám hắc bang gì đó lại càng bị tiêu diệt vô số, trị an ở thành Ngải Mông cũng vì thế mà trong sạch hơn, nhưng cũng lưu lại một trận hỗn loạn thật lớn
. . .
“Có cảm giác bị truy tung, là đoàn điều tra của thần chính nghĩa kia sao? Tính toán thời gian, đúng là cũng nên đến thành Ngải Mông. . .”
Giác quan thứ sau nhạy cảm lâu dài tới nay, còn có tâm tư kín đáo , khiến cho Lôi Lâm lập tức đoán được chân tướng.
“Đề Nhĩ. . . khà khà. . . Trong mắt rất nhiều quý tộc, vị thần linh có thần lực mạnh mẽ này lại không kém gì ôn thần. . .”
Lôi Lâm cười lạnh ở trong lòng.
“Có điều, lần này e là trước khi ta chưa đạt tới pháp sư cao cấp, xây dựng ra tháp pháp sư thì cũng không thể trở về Pháp Áo Lan đảo. . .”
Chuyện lần này đúng là huyên náo có chút lớn, mấu chốt là nếu Lôi Lâm gia tộc là công tước có uy danh lâu năm thậm chí vương quốc đại quý tộc thì cũng không phải là không thể đè xuống, đáng tiếc Pháp Áo Lan gia tộc căn bản không có nội tình này.
Bởi vậy, hiện tại nếu như bị đối phương bắt được nhược điểm gì, có thể là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Những thánh vũ sĩ của thần chính nghĩa đó không phải là ăn chay.
Đương nhiên, cho dù là thánh vũ sĩ kiên định nhất dưới trướng thần chính nghĩa, cũng nhất định phải học được cách thỏa hiệp, một khi Lôi Lâm biểu hiện ra thực lực kinh khủng, khiến trả giá cùng thu hoạch không tỉ lệ thuận thì có thể khiến chuyện lần này biến mất.
“Không! Chỉ cần để Đan Bố Lôi Tư vương quốc chính thức ra mặt thì cơ bản đã không liên quan gì tới ta nữa!”
Trong con ngươi Lôi Lâm có ánh sáng lấp loé: “Cho dù là mục sư của thần chính nghĩa cũng nhất định phải chú ý chứng cứ, xem ra, lần này ở vương đô, ta còn có rất nhiều chuyện để làm. . .”
Đương nhiên, tất cả những việc này đều là xây dựng trên cơ sở là Lôi Lâm vẫn là một quý tộc cùng pháp sư, tội lỗi cũng không bị lộ ra.
Mà nếu như hắn để lộ ra thân phân là một kẻ xâm lấn từ dị thế giới, hoặc là tín đồ ma quỷ thì kết cục của hắn chính là không chết không thôi đối với tất cả các thần linh, còn bị toàn bộ quốc gia đại lục liên hợp truy nã.
“Thú vị! Thật sự rất thú vị đây!”
Kế hoạch lúc đầu của Lôi Lâm chính là ở Pháp Áo Lan đảo tích lũy đầy đủ rồi sẽ xuất ngoại tiến tu, tranh thủ nhanh chóng tăng cấp để có thể phong thần, cuối cùng tiếp dẫn bản thể.
Hiện tại cơ bản đều dựa theo kế hoạch tiến hành, Pháp Áo Lan gia tộc cũng đang không ngừng phát triển, mặc dù gặp phải phiền phức là đoàn điều tra kia, nhưng cũng không phải không thể giải quyết.
“Cẩn thận! Phía trước phát hiện vết chân của thực nhân ma!”
Vào lúc này, một tin tức từ trước đoàn xe truyền đến , khiến toàn bộ thương đoàn đều rối loạn.
Từ khi tiến vào vùng đất này, Lôi Lâm đương nhiên không thể tiếp tục ẩn núp lười biếng, mà nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của lính đánh thuê, ở bên cạnh xe ngựa bảo vệ cố chủ.
Thông qua màn che xe ngựa, hắn nhìn thấy hai gương mặt tương tự nhưng tràn ngập kinh hoảng.
Hách Lạp hôn lên trán muội muội mình, khiến Á Lạp Ni bình tĩnh lại.
“Ta đi xem xem!”
Lúc này Lạp Phỉ Ni Nhã đã xuống xe ngựa từ lâu, đổi sang khải giáp kỵ sĩ cùng thiết thủ bộ, chiến mã dưới thân thét một tiếng, lập tức vọt tới phía trước đội ngũ.
Móng ngựa dẫm xuống khiến tro bụi bắn ra làm người lùn Ba Mỗ không kịp né tránh trực tiếp bị dính đầy mặt, ngay cả trên chòm râu cũng dính đầy sỏi nhỏ, dáng vẻ buồn cười này nhất thời làm cô gái trên xe ngựa cười nhẹ một tiếng, rồi lại bị Hách Lạp nghiêm khắc ngăn lại.
“Con ả kia, đúng là. . . Phi phi. . .” Lão Ba Mỗ phun ra hạt cát trong miệng, bàn tay đã chạm tới túi đựng súng.
Lúc này súng kíp được lão đánh bóng đã không còn vết rỉ sắt, có chút dáng vẻ của sung kíp rồi, chỉ là Lôi Lâm vẫn giữ quan điểm lúc trước —— Khi cận chiến e là còn không hữu dụng bằng búa!
Đồng thời, Lôi Lâm cũng hoài nghi việc một người lùn còn chưa tới cấp 5 có dũng khí liều mạng cùng một vị kỵ sĩ cấp cao.
Mặc dù đối với với một số người lùn thì việc làm bẩn râu mép của chúng là sỉ nhục cực kỳ nghiêm trọng, nhưng lão Ba Mỗ này có vẻ đã bị loài người đồng hóa rất nhiều, trở nên cáo già hơn.
Hoặc là nói, sau khi cộng sự nhiều lần nhân loại, để hắn học được thói hư tật xấu là nhát gan cùng sợ chết, đương nhiên, có lẽ đối phương cũng không cho là như vậy.
Ở trên người lão Ba Mỗ, Lôi Lâm không nhìn thấy sự bướng bỉnh đặc biệt của người lùn, đợi Lạp Phỉ Ni Nhã giống như gió lốc chạy trở về, nó đã hùng hục tiến lên kéo lấy chiến mã của đối phương, đồng thời nhận lấy một viên ngân tệ Cách Lặc tiền boa từ tay Lạp Phỉ Ni Nhã.
Không thể không nói, lão Ba Mỗ này thực sự có bản lĩnh chăm nom chiến mã tay, mới mấy ngày ngắn ngủi đã giúp tọa kỵ của Lạp Phỉ Ni Nhã vốn không đủ dinh dưỡng lại tràn ngập tinh thần, vị quý tộc tiểu thư kia đã có mời đối phương làm người chăn ngựa cho chính mình, mà xem dáng vẻ lão Ba Mỗ dường như cũng rất tình nguyện.
” Tnh huống phía trước hiện tại thế nào?”
Đối với vấn đề tiền đồ của lão Ba Mỗ, Lôi Lâm cũng không quá quan tâm, lập tức hỏi tình huống phía trước.
“Phát hiện vết chân thực nhân ma, căn cứ thuyết pháp của thám báo còn có mấy đạo tặc. dấu vết rất mới, nên chính là chuyện nửa giờ trước, tiếp theo chúng ta nhất định phải chuẩn bị có thể gặp phải đối phương. . .”
Nghe Lạp Phỉ Ni Nhã nói thế, toàn bộ tiểu đội lính đánh thuê lập tức biến thành rối loạn, tên đạo tặc bán thú nhân cùng cung tiễn thủ nhân loại cũng không khỏi nắm chặt vũ khí trong tay mình, cho dù là lão Ba Mỗ cũng không khỏi co cọ tới bên cạnhh Lạp Phỉ Ni Nhã—— Ở bề ngoài thì trong số những người ở đây chỉ có thiếu nữ là kỵ sĩ cấp cao này có lực uy hiếp nhất.
Cho dù nguy hiểm đến, đối phương dựa vào tính cơ động cũng có tỷ lệ cao có thể chạy trốn.
“Vậy. . . Lạp Phỉ Ni Nhã, cô sẽ bảo vệ ta, đúng không?” Người lùn kia tràn ngập kỳ vọng nhìn Lạp Phỉ Ni Nhã.
“Ông không phải lính đánh thuê sao?” Đối với loại người nhu nhược này, thiếu nữ luôn luôn vô cùng xem thường.
“Trời ạ. . . Nể mặt Ni Khắc, cô không thể đối xử người chăn ngựa của cô như thế. . . Đáng thương cho lão Ba Mỗ sẽ bị thực nhân ma xé thành mảnh vỡ, đến lúc đó ai tới chăm sóc Ni Khắc đây?”
Lúc này Ba Mỗ đã sắp chảy nước mắt rồi, cả người đều sắp treo lên đùi thon dài của Lạp Phỉ Ni Nhã.
Tiện thể noi tới, Ni Khắc, chính là tên chiến mã của Lạp Phỉ Ni Nhã, có vẻ vẫn là lão Ba Mỗ đặt ra.
“Được rồi! Được rồi! Làm kỵ sĩ, bảo vệ người nhỏ yếu cũng là một loại mỹ đức!”
Lạp Phỉ Ni Nhã tỏ vẻ sợ lão ta rồi.
“Ồ! Ta ca ngợi cô! Kỵ sĩ vĩ đại. . .” Ba Mỗ lập tức thao thao bất tuyệt ca ngợi.
“Có điều, sau này tiền thuê ông làm người chăn ngựa nhất định phải giảm một nửa!” Sau khi Lạp Phỉ Ni Nhã đi ra ngoài đã học được rất nhiều. Lúc này lại có thể cò kè mặc cả.
“Không được, nhiều nhất là một phần!”
“Bốn phần! Ông cho rằng người chăn ngựa rất thiếu sao? Nhà ta có đầy!”
“Ba phần mười! Không thể giảm nữa! Bằng không lão Ba Mỗ không còn tiền uống rượu rum nữa!”
“Chốt! ! !” Thiếu nữ kỵ sĩ chung quy vẫn có một chút ngây ngô, đã thất bại khi đối phương sử dụng chiến thuật đáng thương, Lôi Lâm nhìn mà âm thầm buồn cười.
“Thực nhân ma! Là thực nhân ma! ! !”
Mà ngay tại lúc này, tiếng hô thê thảm từ phía trước gọi lên.
“Đề phòng!” “Cảnh giới!”
Lôi Lâm trong nháy mắt rút trường kiếm tinh cương ra, cảnh giác nhìn kỹ rối loạn phía trước.
Lúc này ngoại trừ tiếng người huyên náo ở ngoài, còn có tiếng rít gào kỳ dị cùng binh khí va chậm truyền tới.
“Đúng là thực nhân ma xuất hiện!” Bán thú nhân trong đội ngũ lập tức rút chủy thủ ra, trốn ở một góc âm u bên cạnh xe ngựa, mà cung tiễn thủ nhân loại kia lại leo lên đỉnh xe ngựa, tìm kiếm vị trí thích hợp, cự cung làm bằng gỗ trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay.
“Thực nhân ma sao? Ta đã chờ bọn mày rất lâu rồi!” Lạp Phỉ Ni Nhã hưng phấn hô lên, cô ghìm đầu ngựa lại, muốn lập tức thay đổi phương hướng.
“Chờ đã, ta cùng đi với cô!”
Một giọng đàn ông từ phía sau lưng truyền đến, khiến Lạp Phỉ Ni Nhã trợn to hai mắt: “Cậu tới từ lúc nào!”
Hóa ra không biết Lôi Lâm đã nhảy lên chiến mã từ lúc nào, đi tới phía sau Lạp Phỉ Ni Nhã, chuyện này đối với một kỵ sĩ cấp cao là chuyện khó mà tin nổi.
Kỵ sĩ cùng tọa kỵ vốn là một thể, tình huống bị tiếp cận mà không phát hiện này là nguy hiểm nhất nếu như đối phương có ý đồ bất chính.
Trong lòng Lạp Phỉ Ni Nhã đầu tiên phát lạnh. Sau đó lại cảm thấy khó chịu vì người sau lưng này.
“Cậu nên đi làm đạo tặc đi! Mau đi xuống, Ni Khắc sẽ không thích cậu!”
Lúc này tư thế giữa hai người có chút kỳ dị, khiến trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã có một vệt đỏ ửng.
“Ngoan, đi thôi!”
“Ta không phải trẻ con!” Lạp Phỉ Ni Nhã yếu ớt kháng nghị, nhưng dưới chân vẫn không tự chủ được nhẹ thúc ngựa một chút, Ni Khắc không khác nào một ngọn gió xông ra ngoài.
Lúc này Lạp Phỉ Ni Nhã lộ ra kỵ thuật đỉnh cao, cho dù là ở sau lưng có người, cũng xuyên qua chướng ngại vật trong đoàn xe hỗn loạn như giẫm trên đất bằng, đi tới phía trước đội ngũ.
Đông đảo thương đội đang lùi lại, mà mấy dong binh đoàn đã rút đao kiếm cùng xông lên, cung tiễn đã lên dây, tạo ra một vòng tròn hình bán nguyệt.
Đối diện với trận địa phòng ngự, rõ ràng là một đám quái vật khổng lồ tầm hai mươi con.
“Đây chính là thực nhân ma sao? Đây là lần thứ nhất ta thấy!” Lạp Phỉ Ni Nhã không khỏi tò mò nhìn đám quái vật xuất hiện ở trước mặt.
Một con thực nhân ma đứng đầu cao gần tới cao ba mét, có thân thể như nhân loại, giống một người mập, da thịt lại có màu nâu đen, cái cổ rất thô, trên người còn có bướu thịt buồn nôn, tóc rối tung mà đầy mỡ. Bên dưới con mắt như dã thú là cái mũi dẹt, hàm răng màu đen lồi ra, dữ tợn không khác nào ác quỷ.
Con thực nhân ma đứng phía trước nhất hình như là đầu lĩnh của một đám thực nhân ma, trên eo nó bao quanh đầy da thú được đơn giản xử lý qua, các thực nhân ma khác có con còn không mặc gì cả, cứ thế trần truồng lắc lư.
“Thật thối!” Chỉ đứng cách mười mấy mét mà một mùi tanh tưởi đã phả vào mặt, khiến Lạp Phỉ Ni Nhã không khỏi vội bịt mũi.
“Không sai! Rất giống thực nhân ma trên sách tranh, chỉ là không nhìn thấy thực nhân ma biến dị hai đầu cùng thực nhân ma Tát Mãng tồn tại. . .”
Lúc này Lôi Lâm cũng đánh giá thực nhân ma đối diện, trong mắt có lam quang mà người thường khó có thể phân biệt.
“Chíp, quét hình số liệu đối phương!”
( Keng! Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét hình! Số liệu đang truyền về, tạo thành hình vẽ! ) Chíp trung thực chấp hành mệnh lệnh của Lôi Lâm.
Rất nhanh, một hình vẽ về thực nhân ma bị chiếu đến trước mặt Lôi Lâm, còn mang theo số liệu tin tức cụ thể.
(Không biết tên, chủng tộc: thực nhân ma; giới tính: đực; lực lượng: 7; nhanh nhẹn: 3; thể chất: 10; tinh thần: 1; có thiên phú: 1- Tái sinh: thực nhân ma nắm giữ năng lực tái sinh siêu phàm, thậm chí cho dù đầu lâu bị chém đứt cũng có thể tồn tại trong một đoạn thời gian rất lâu. 2- vật lý da thịt: Da thịt dầu mỡ của thực nhân ma hỗn hợp với bùn đất, hình thành cho chúng nó một tầng phòng ngự thiên nhiên, hiệu quả có thể so với giáp da bình thường, không có đề kháng với pháp thuật. )
“Loại số liệu này có thể so với chiến sĩ cấp bảy cấp tám phổ thông, mà mẫu lựa chọn để đo chỉ là thực nhân ma phổ thông mà thôi. . .”
Lôi Lâm nhìn đám thực nhân ma đối diện, trong con ngươi có ánh sáng lấp loé.
“Đồng thời, những thực nhân ma này có thể chất mạnh mẽ, còn có năng lực tái sinh khủng bố, chứng tỏ tế bào hoạt tính trong thân thể bọn chúng vượt qua người thường rất nhiều, nếu như để ma quỷ huyết chủy hấp thu, có lẽcó thể khiến thể chất của ta tăng lên 2 đến 3 điểm, thậm chí đạt đến 10 điểm!”
Hiện tại Lôi Lâm nhìn thực nhân ma đối diện như nhìn một bảo tàng khổng lồ.
Đám thực nhân ma đối diện cho dù lấy phỏng đoán thấp nhất, cũng có thể làm thể chất hắn tăng lên từ 1 đến 2 điểm, tương đương với thu được một lần thần ân cấp thấp chúc phúc.
Có điều, nếu như Lôi Lâm chỉ có một mình thì căn bản không dám trêu một đàn thực nhân ma lớn như vậy.
Thậm chí, hắn còn nhất định phải nhờ các mục tiêu khác yểm hộ và bao che, mới có nắm chắc bình yên xuyên qua khu vực này.
Nhưng hiện tại thương đội lớn đối địch cùng đối phương, lại để Lôi Lâm nhìn thấy cơ hội.
“Chỉ là một đội thực nhân ma rải rác, không cần lo lắng!”
Vào lúc này, người của dong binh đoàn Thương Bạch Chi Ưng cũng chạy tới, người dẫn đầu thình lình chính là chiến sĩ cao cấp Tây Cách Phất Lý Đức mà lần trước Lôi Lâm gặp.
Khi nhìn đến thực nhân ma đối diện chỉ có không tới hai mươi con, trên mặt Tây Cách Phất Lý Đức rõ ràng có vẻ thả lỏng.
“Không có thực nhân ma Tát Mãng, số lượng ấy, chỉ đủ để đám lính đánh thuê khác cùng thương đội mở mang kiến thức một chút, lần sau gặp phải sẽ không hoảng sợ như vậy. . .”
Tây Cách Phất Lý Đức biết rõ, lấy vũ lực của thương đội lớn này, nếu như có thể một lòng đoàn kết mà nói, muốn thông qua nơi này tuyệt đối không có vấn đề chút nào.
Nnhưng nhân loại thường thường bị những thứ không biết đánh ngã, đặc biệt loại quái thú khủng bố thực nhân ma trong lời đồn này càng dễ dàng khiến tập thể tính khủng hoảng, đây là tai nạn kinh khủng hơn so với biển gầm !
Bởi vậy, để những tiểu thương nhân kia sớm mở mang kiến thức một chút về thực nhân ma là cần thiết!
Tây Cách Phất Lý Đức ghìm ngựa lại, để đội viên mình ở phía sau hình thành một phòng tuyến.
” Khen thưởng cho người chém đầu những quái vật này cùng với công huân cùng tiền thù lao trong hành hội lính đánh thuê đều là của các ngươi!”
Biết rõ nhược điểm của nhân tính, Tây Cách Phất Lý Đức có kinh nghiệm lập tức lại tung ra mê hoặc khác.
Mấy dong binh đoàn cấp trung nghe vậy lập tức động tâm, nhưng không chờ bọn hắn thương lượng xong, đám thực nhân ma đối diện cũng đã không kịp đợi.
“Gào gào! ! !”
Thực nhân ma đứng ở phía trước mở to cái miệng lớn như chậu máu, phát ra tiếng rít gào khủng bố, trong tay dùng cốt hài của sinh vật không biết tên làm thành cự chùy mang theo kình phong hung ác.
Ầm!
Cự chùy bằng xương đánh tới tấm khiên của mấy chiến sĩ đứng phía trước nhất, phát ra tiếng vang trầm, mấy tên lính đánh thuê lập tức bay ngược ra ngoài, cánh tay thậm chí truyền đến tiếng gãy xương —— Thực nhân ma phổ biến có lực lượng từ 5 đến 7, thực lực tương đương với chiến sĩ cấp năm tinh anh, căn bản không phải đám lính đánh thuê bình thường có thể chống lại.
Dường như là hưởng ứng tiếng rít gào của đầu lĩnh, đám thực nhân ma phía sau cũng vung vẩy cự côn cùng đại chùy trong tay, thậm chí là có con chả có gì trong tay cũng nhào tới.
Chiến tuyến của mấy dong binh đoàn cỡ trung hầu như lập tức sụp đổ, mặc cho mấy đoàn trưởng kêu gọi thế nào cũng không có tác dụng gì, Tây Cách Phất Lý Đức nhìn mà sắc mặt dần đen đi.
“Số liệu cùng thuộc tính ở thế giới này dường như không phải đơn giản là chồng chất. . .”
Lôi Lâm nhìn tình cảnh này lại có ý tưởng khác.
Sau khi sinh sống ở thế giới các thần lâu như vậy, hắn cũng rốt cục phát hiện ra số liệu thuộc tính ở đây khác biệt.
“Tuy rằng người bình thường có trình độ bình quân đều là 1, nhưng dường như càng về sau việc tăng cường sẽ càng trở nên khó khăn, lúc trước vì đột phá bình cảnh tất cả thuộc tính là 1 mà mình tốn không ít công sức. . . Mà sau khi thuộc tính tăng lên 5, độ khó mỗi một lần tăng lên đều tương đương với mấy lần trước đó. . . Sau khi đến 10, chênh lệch này e là sẽ càng thêm rõ ràng. . .”
Lôi Lâm có linh cảm, đợi số liệu bình quân đạt tới tiêu chuẩn 10 điểm, mỗi khi thuộc tính tăng cường 1 điểm, có lẽ tương đương với mấy lần trước tăng cường, khiến thực lực tổng hợp sẽ tăng trưởng không ít.
Cách tăng cường này rất khác biểu hiện số liệu mấy lần trước của Lôi Lâm.
Xèo!
Một đạo kình phong đánh tới mặt, Lôi Lâm theo bản năng né tránh, đó là một mảnh vỡ khôi giáp, bên trên còn loang lổ vết máu.
Việc một lần nữa lôi kéo sự chú ý của Lôi Lâm đến chiến trường.
“Giết chết đám chết tiệt này cho ta!” Một đoàn trưởng dong binh đoàn cỡ trung gào thét, trên người có lực lượng đấu khí khổng lồ tản ra.
Dù sao số lượng đàn thực nhân ma này cũng rất ít, còn chưa bằng một phần mười của mấy đoàn đội cỡ trung, đợi những chức nghiệp giả cấp trung đi tới ngăn cản thực nhân ma thì ưu thế về mặt nhân số lập tức phát huy ra.
“Hây! Giết!”
Mười mấy lính đánh thuê cấp thấp nắm trường thương, tạo thành một thương trận đơn giản, bao vây một thực nhân ma vào giữa.
Cho dù là loại phối hợp công kích đơn giản này, đám thực nhân ma đầu không có óc cũng không thể phá giải, theo một tiếng mệnh lệnh của đội trưởng, mười mấy cây trường thương không khác nào rắn độc đâm ra.
“Gào gào. . .” Thực nhân ma gầm lên, tuy rằng hai tay nắm lấy hai đầu thương, nhưng lại có càng nhiều trường thương vẫn đâm vào thân thể nó.
Tầng giáp da tự nhiên do hỗn hợp dầu mỡ cùng bùn đất kia, còn có các đồ vật khác tạo thành cũng chỉ thoáng ngăn cản trường thương một lát, sau đó không có một chút bất ngờ bị đâm rách.
Từng dòng máu tươi chảy ra, tên thực nhân ma này không ngừng giãy dụa, lại bị thương sắt hình thành lao tù vững vàng nhốt lại.
Mười mấy chức nghiệp giả cấp thấp liên hợp, vẫn có thể áp chế lực lượng của một thực nhân ma đang trọng thương.
Trường thương mà đám lính đánh thuê sử dụng kia dường như trải qua cải tiến nhất định, ở đầu thương còn có rãnh máu cùng xước mang rô, một khi đâm vào mục tiêu, nhất định sẽ xé rách vết thương, khiến mục tiêu chảy nhiều máu.
Máu tươi như nước suối chảy ra, đến lúc này, cho dù là năng lực tái sinh kinh người mà thực nhân ma vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng không cứu được nó.
Tiếng gào thét càng ngày càng thấp, ánh sáng trong đôi mắt thực nhân ma cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, thi thể khổng lồ của nó ngã trên mặt đất, máu tươi cùng bùn đất hỗn hợp, hình thành một đồ án kỳ dị.
“Gào gào! Gào gào! ! !”
Nhìn tộc nhân bị chia ra bao vây. Cho dù là đầu óc ngu dốt đến đâu đi nữa cũng có thể phát hiện ra chuyện không đúng, lúc này thủ lĩnh thực nhân ma gào lên, trong tay còn có cánh tay của một lính đánh thuê xui xẻo.
Tiếng kêu của nó không còn vẻ điên cuồng lúc trước mà có vẻ cực kỳ ngắn ngủi, mà các thực nhân ma nghe được tiếng kêu này đều vội rút lui, có con trực tiếp lộ ra phần lưng, miễn cưỡng chịu mấy kích của đám lính đánh thuê để rời khỏi chiến trường.
“Mẹ nó! Đừng có chạy trốn! Đồ yếu đuối!”
Vào lúc này, Lôi Lâm cảm giác được chiến mã màu đen dưới thân lập tức chạy như bay xông lên, phóng tới con thủ lĩnh thực nhân ma kia.
Rất rõ ràng, thiếu nữ kỵ sĩ Lạp Phỉ Ni Nhã này đã bị chiến đấu trước đó kích thích, lúc này đã sớm không lo được chuyện khác.
Các lính đánh thuê khác ở đây, lúc này lại nhìn thấy một thớt chiến mã màu đen, chở một kỵ sĩ có vóc người tinh tế nhảy một cái, trực tiếp vượt qua đám người, đến tuyến đầu chiến trường, sau lưng còn có một tên chiến sĩ dở khóc dở cười.
(Chiến kỹ kỵ sĩ —— Trùng phong! )
(Chiến kỹ kỵ sĩ —— Anh dũng chi tâm! )
(Chiến kỹ kỵ sĩ ——Phong nhuệ đấu khí! )
Ánh sáng khủng bố từ trường thương trên tay kỵ sĩ bắn ra, trong tiếng kinh hô “kỵ sĩ cấp cao” của đông đảo lính đánh thuê, chiến mã được bổ trợ chiến kỹ chạy càng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đuổi theo tên thống lĩnh thực nhân ma.
“Hây!”
Trường thương trên tay Lạp Phỉ Ni Nhã đâm ra, trường thương mang theo động năng khổng lồ cùng đấu khí phong nhuệ lập tức xé rách phòng ngự của thống lĩnh thực nhân ma, từ ngực nó đâm vào rồi hiện ra từ sau lưng, trong lúc nhất thời, máu chảy như mưa rơi!
Làm một tên kỵ sĩ cấp 10, lại ở tình huống khải giáp cùng trường thương, tuấn mã đều trong tay, nếu như Lạp Phỉ Ni Nhã còn không thu thập được một thực nhân ma có thực lực chiến sĩ cấp bảy cấp tám thì lão sư của cô ta cũng phải nhảy sông rồi.
“Hay! Đây là ai?”
Tây Cách Phất Lý Đức ở bên cạnh quan chiến cũng hơi nheo mắtKkỵ sĩ cấp cao! đây chính là chức nghiệp giả rất cường đại, thường thường còn đại diện cho bối cảnh lớn mạnh —— Dù sao, không phải bất kỳ gia tộc nào cũng có thể cung dưỡng nổi một vị kỵ sĩ.
“Không phải người của dong binh đoàn cỡ trung, mà là lính đánh thuê tự do!”
Ở bên cạnh ông ta, pháp sư toàn thân bao phủ trong pháp sư bào màu đen lên tiếng.
“Lính đánh thuê tự do sao? Xem ra, ở tầng dưới chót vẫn có không ít nhân tài! Sau đó hãy phái người đi tiếp xúc một chút!”
Tây Cách Phất Lý Đức sờ sờ cằm, cũng thật sự có chút hiếu kỳ đối với thân phận đối phương.
Đối với điểm ấy, pháp sư cũng gật gật đầu.
“Ha ha. . . Hóa ra thực nhân ma trong truyền thuyết, cũng chỉ đến như thế sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã chọc thi thể thủ lĩnh thực nhân ma trước mặt, tiếng vui cười từ phía trước truyền ra, nhưng Lôi Lâm vẫn nghe ra một tia bất an cùng run rẩy.
“Này. . . Có phải cô nên buông ta xuống trước không?”
“A! Sao cậu vẫn còn ở nơi này?”
Quả nhiên, trước đó Lạp Phỉ Ni Nhã xông lên đã hoàn toàn quên đi Lôi Lâm, vào lúc này mới nghĩ đến phía sau còn có người khác tồn tại.
Đồng thời, Lôi Lâm cũng nghe thấy đối phương lẩm bẩm: “Thảm, thảm. . . Thật bẩn. . . Ta cũng không cần chuôi thương này. . .”
Đối với cô gái này, Lôi Lâm cũng chỉ có thể không nói gì mà trợn trắng mắt.
. . .
Tuy rằng có Lạp Phỉ Ni Nhã cuối cùng nhúng tay, nhưng chiến cuộc vẫn nghiêng về một phía thương đội, đặc biệt tới cuối cùng khi cô phát động trùng phong để giết thống lĩnh thực nhân ma, thực nhân ma còn lại lại càng chạy trốn nhanh chóng, hầu như trong chớp mắt đã biến mất ở lùm cây rậm rạp ven đường, khiến đám lính đánh thuê muốn tiền thù lao rất là thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận