Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1741: Bản Đức Đặc (1)

Dù sao ý kiến cho rằng thú nhân quá mức hung tàn, cần ngăn chặn dã tâm cũng hình thành chủ lưu, khiến toàn bộ thần hệ thú nhân phải nghiêm túc trong việc ngoại giao chưa từng có.
Nếu như luôn luôn nằm trong cục diện bị phong toả cô lập này, e rằng cuối cùng các thần hệ hệ chỉ thú nhân có thể đi địa ngục cùng vực sâu để tìm kiếm minh hữu.
Chính vì như thế, ở phương diện lôi kéo các thần linh khác, thần linh hệ thú nhân có thể nói là tận hết sức lực, đặc biệt chiếm giữ Hắc Huyết bộ lạc thú hóa nhân, cùng với thần giết chóc ở sau lưng —— Mã Lạp!
Dù sao, điểm khác nhau giữa thú hóa nhân cùng thú nhân cũng không phải rất lớn, nhìn rất tương tự nhau.
Đồng thời, bản thể Mã Lạp cũng chỉ là một con viên hầu lớn, rất có khả năng gia nhập các thần hệ thú nhân.
Mà dưới tình huống ngoại giao nghiêm túc chưa từng có này, đối với điểm đột phá này, các thần hệ vẫn thú nhân vẫn dốc rất nhiều sức lực.
Dưới sự ảnh hưởng từ các quyết sách của cao tầng, thái độ lôi kéo của thú nhân đế quốc đối với Hắc Huyết bộ lạc cũng là chuyện bình thường, dù sao đối phương cũng chỉ gây chuyện trong rừng rậm, mà với cương vự hiện tại của thú nhân đế quốc, có nhường toàn bộ rừng rậm cho đối phương cũng không đau lòng gì.
Tuy rằng số lượng thú nhân rất nhiều, nhưng nhân loại ở bắc địa lại có con số kinh người, ở phương diện năng lực sinh dục cũng chỉ có nhân loại là có thể so sánh cùng thú nhân, đồng thời ảnh hưởng nhiều năm cũng không thể dễ dàng xóa sạch như vậy.
Trên thực tế, hiện tại ở bắc địa, tuy rằng thú nhân đế quốc đã thành lập, nhưng vẫn có phần lớn tồn tại khác để ý đến nơi này, thậm chí còn có mấy thế lực phản quân nhân loại trốn ở một góc bắc địa, khiến Tát Lạp Đinh rất đau đầu.
Khi mâu thuẫn chủng tộc chưa từng có ở bắc địa, mấy đội phản quân nhân loại kia thậm chí được đông đảo viện trợ ngoài sáng hoặc tối, đánh trận chiến thắng được mấy lần, đồng thời giải phóng vài thành thị, khiến đại quân thú nhân đều mệt mỏi.
“Lúc này tuy rằng nhân loại ở bắc địa có kẻ nổi dậy khởi nghĩa, nhưng đều là hình thức du kích, cũng thiếu hụt lá cờ cùng lãnh đạo trên danh nghĩa. . . Bởi vậy Ngải Lạp Tư Trác phi thường quan trọng. . .”
Hiện tại rốt cuộc Lôi Lâm đã biết vì sao hiện tại giáo hội thần chính nghĩa lại khởi động kế hoạch phục quốc.
Thời gian sớm một chút thì sức mạnh của đế quốc thú nhân còn tập trung với nhau, hoàn toàn không thể đối phó, nhưng hiện tại đã khác, dù sao tấn công chiếm lấy một vùng hay triệt để chiếm lĩnh vẫn điểm khác nhau rất lớn.
Hiện tại đại quân thú nhân khủng bố phân tán ở khắp bắc địa, khiến nhân thủ lập tức giảm xuống một mức độ đáng thương!
Cũng khó trách cho dù là một đội du kích cũng có thể dễ dàng thu được mấy thắng lợi.
Mà nếu như lại đợi thêm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, bình dân ở đây chỉ sợ cũng sẽ hoàn toàn khuất phục dưới sự thống trị của thú nhân, hoàn toàn quên sạch Ngải Lạp Tư Trác, dù sao năng lực thích ứng của nhân loại khá khủng bố.
“Chà chà. . . Cho dù bắt lấy được một cơ hội tốt nhưng nếu hoàn toàn phục quốc thì vẫn phi thường khó khăn. . .”
Sau khi nhìn rõ những điểm này, Lôi Lâm không khỏi lắc lắc đầu.
Dựa theo suy tính của hắn, lần này Ngải Lạp Tư Trác có thể thành lập mấy căn cứ. Hình thành cục diện đối lập cùng thú nhân đế quốc chính là chuyện phi thường ghê gớm.
“Giáo hội thần chính nghĩa mời chào cường giả cấp độ truyền kỳ, e rằng không chỉ là vì đối phó với đám Tát Lạp Đinh, còn có dự định chống lại hóa thân thần linh hệ thú nhân đi. . .”
Trong mắt Lôi Lâm lấp lóe tia sáng, nhanh chóng cân nhắc tất cả lợi và hại trong chuyện này.
“Hiện nay tư liệu chiếm được quá ít, e là còn phải gặp Lạp Phỉ Ni Nhã cùng các cường giả truyền kỳ khác mới có thể cân nhắc xem có nên phối hợp với hành động của bọn họ hay không. . .”
Xoa xoa huyệt thái dương, rồi âm thầm suy nghĩ các bước hành động sau này xong, Lôi Lâm mới rời khỏi thư phòng.
“Chủ nhân. . .”
Đứng hai bên cửa phòng là hai hầu gái thanh tú chờ đợi đã lâu trực tiếp quỳ sát xuống.
Ở trên người bọn họ, Lôi Lâm cảm nhận được mùi vị của du duyệt ma thuần chủng, chỉ là lúc này ánh mắt đối phương nhìn Lôi Lâm lại tràn đầy ái mộ cùng sùng bái.
Dù sao, hiện tại linh hồn bản chất của Lôi Lâm trên căn bản đã là nửa ma quỷ đại công.
Mà cảm nhận được sức mạnh ma quỷ thâm thúy hắc ám của hắn, bọn hắn tự nhiên đều liều lĩnh leo lên —— Mặc kệ vào lúc nào, loại hành vi này hầu như chính là bản năng của ma quỷ. Đây là tổ hợp gien khắc thật sâu vào linh hồn của chúng.
“Ừm! Không tệ?”
Lúc này Lôi Lâm cũng không có dự định làm thánh nhân, trực tiếp ôm hai nữ ma quỷ xinh đẹp như đôi chị em gái này tiến vào phòng ngủ. . .
Ngày thứ hai, Lôi Lâm đã cởi bỏ ngụy trang, mặc lại trang phục pháp sư đi thẳng tới thần điện thần chính nghĩa ở ngoài thành quận Ước Khắc.
“Ta đến đây gặp Lạp Phỉ Ni Nhã, đây là tín vật cô ấy cho ta!”
Lôi Lâm trực tiếp đưa một huy chương màu vàng tới, trên mặt huy chương có hình tấm khiên và thập tự kiếm cùng hoa hồng.
“Xin chờ một chút, ta lập tức đi thông báo!”
Vệ sĩ trông coi cửa lớn thần điện thoáng co rụt con ngươi, khí chất trên người Lôi Lâm khiến hắn có cảm giác giống như nhìn thấy đại nhân vật như quốc vương vậy, đồng thời đối phương còn mặc pháp sư bào, vật này đại biểu cho sức mạnh đủ làm hắn sợ hãi, nên biểu hiện phi thường thủ lễ.
Vệ sĩ đi vào báo tin trở về rất nhanh, chỉ là vào lúc này hắn cúi người chào thật sâu, cái mũi hầu như muốn dính vào mặt đất: “Hoan nghênh ngài! Lôi Lâm pháp sư tôn kính! Hiện nay Lạp Phỉ Ni Nhã thánh võ sĩ đang ra ngoài, nhưng chúng ta đã lập tức thông báo cho ngài ấy, tin tưởng ngài ấy chẳng mấy chốc sẽ về tới. . . Thực sự là vạn phần xin lỗi, mời ngài vào thần điện tạm nghỉ một chút. . .”
Dưới đáy lòng, vệ sĩ còn khẽ run, đây chính là truyền kỳ! Sức mạnh tột cùng nhất của đại lục! ! ! Thậm chí còn là một vị pháp sư truyền kỳ!
Làm truyền kỳ trẻ tuổi nhất, còn là pháp sư lên cấp gian nan nhất, đại danh của Lôi Lâm đã sớm truyền lưu trên toàn bộ đại lục, chỉ là người thực sự được gặp hắn vẫn phi thường ít.
“Ừm! Đi trước dẫn đường đi!”
Lôi Lâm trực tiếp theo vệ sĩ tiến vào, mà vừa vào cửa lớn thần điện đã có mấy người vội vã tới rồi, giống như là tới đón tiếp hắn.
“Ồ! Lôi Lâm! Bạn của ta! Chúng ta rốt cục lại gặp mặt. . .”
Bên cạnh một vị giáo chủ thần chính nghĩa mặc áo bào trắng, Lôi Lâm còn nhìn thấy một quý tộc khác, trí nhớ kinh người khiến Lôi Lâm sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức đổi sang nụ cười.
“Lan Tư Ni Đặc hầu tước! Đã lâu không gặp. . .”
Quý tộc cùng giáo chủ đồng thời tới đón tiếp Lôi Lâm lại chính là người quản lý thực tế của quận Ước Khắc, vị hầu tước chủ trì một nhóm quý tộc xui xẻo phân chia gia sản bắc địa—— Lan Tư Ni Đặc.
“Sáng sớm hôm nay ta nghe thấy chim sơn ca hót vang là biết nhất định có chuyện tốt sẽ xảy ra, không ngờ là ngài đến. . .”
Trên mặt Lan Tư Ni Đặc là nụ cười chân thành, trên thực tế, ký ức của ông ta đối với tiểu tử may mắn gặp kiếm được vị trí tử tước rồi may mắn chiếm được chỗ tốt trong thịnh yến phân chia bắc địa vẫn chưa phai, hiện nay Đề Pháp mà đối phương nâng đỡ lên dường như cũng có một ít cử động kỳ dị, nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa rồi!
Dù sao, hiện tại Lôi Lâm đã là truyền kỳ! Tạo mối quan hệ tốt sẽ không sai, trên thực tế, hiện tại Lan Tư Ni Đặc hầu tước đã đang hối hận lúc trước không phân chia phần lớn cho Lôi Lâm.
“Đáng tiếc. . . Lúc đó ai có thể nghĩ ra, trong thời gian mấy năm ngắn ngửi mà hắn lại biến thành truyền kỳ đây?”
Lan Tư Ni Đặc nhìn gương mặt tuổi trẻ của Lôi Lâm, thật vất vả mới xóa đi điểm đố kị sâu nhất trong lòng, trên mặt nổi lên nụ cười như ánh mặt trời.
“Còn có. . . Vị này chính là giáo chủ của giáo hội thần chính nghĩa—— Bản Đức Đặc học giả, cũng là bạn ta. . .”
“Đối với việc lần này các hạ có thể vì sự nghiệp chính nghĩa mà hiến thân, ta gửi lấy lời cảm tạ chân thành. . . Những dân cư bắc địa khổ cực chạy nạn kia chắc chắn sẽ không quên cống hiến của các hạ. . .”
Giọng nói của Bản Đức Đặc ôn hòa mà kiên định, trong mắt có ánh sáng của kẻ sẵn sang tuẫn đạo.
Lôi Lâm không hoài nghi nếu như nói cho hắn biết hắn chết là có thể giải cứu tất cả bình dân bắc địa thì đối phương nhất định sẽ không chút do dự mà tự sát.
Đáng tiếc, loại người tín ngưỡng kiên định này cũng là phiền toái lớn nhất. . .
“Lần này ta đến đây chỉ là dựa theo ước định cùng Lạp Phỉ Ni Nhã lúc trước, đồng thời cuối cùng có ra không ra tay, lựa chọn vào lúc nào ra tay đều là ta tự quyết. . .”
Lôi Lâm cũng không muốn bị xem là cờ tốt, trực tiếp nói rõ, khiến bầu không khí xuất hiện tẻ ngắt trong nháy mắt.
“Ây. . . Ha ha. . . Bất kể nói thế nào, Lôi Lâm các hạ có thể đến đây cũng đã đủ. . . Lôi Lâm các hạ một đường xa xôi đi tới, mời ngài nghỉ ngơi trước một chút, buổi tối còn có thể gặp gỡ các đồng lieu khác. . .”
Vẫn là Lan Tư Ni Đặc linh hoạt đảo mắt một vòng, lập tức đánh vỡ không khí lúng túng ở hiện trường.
“Cho dù là truyền kỳ trẻ tuổi nhất, cũng bị danh dự cùng quyền lực ăn mòn sao?”
Chờ đến sau khi Lôi Lâm rời đi, trong mắt Bản Đức Đặc lóe ra oán giận mãnh liệt, dưới cái nhìn của hắn, những truyền kỳ trên đại lục kia cơ bản đều là dáng vẻ này, chỉ yêu cầu quyền lực cùng hưởng thụ, nhưng hoàn toàn không có giác ngộ trả giá.
Đồng ý là truyền kỳ vì sự nghiệp chính nghĩa mà hiến thân căn bản rất ít, hiện tại ngay cả người trẻ tuổi nhất lên cấp cũng là như thế.
“Đây là đương nhiên, người ta thật vất vả mới lên cấp truyền kỳ, đến đại lục đỉnh cao, có vô số đồ vật để hưởng thụ, dựa vào cái gì mà phải vì ngươi đi chết?”
Trong lòng Lan Tư Ni Đặc âm thầm oán thầm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Lôi Lâm các hạ chỉ là nhất thời không nghĩ rõ ràng mà thôi, chắc sau một khoảng thời gian, hắn sẽ thay đổi cái nhìn. . .”
“Ai. . . Hi vọng như thế! Những dân chạy nạn ở bắc địa kia đã không kịp đợi. . .”
Bản Đức Đặc giáo chủ thở dài, trong mắt lại hiện ra vẻ trách trời thương người. . .
“Thánh võ sĩ cùng mục sư của thần chính nghĩa đều là người điên. . .”
Tuy rằng sớm đã có một chút chuẩn bị tâm lý, nhưng Lôi Lâm cũng bị sự ngây thơ của đối phương dọa cho phát sợ —— Ngay cả giáo chủ đều là đức tính kia, các nhân viên thần chức khác cũng có thể đoán được một ít, tuyệt đối không phải vẻ mà Lôi Lâm yêu thích.
“Nhưng cũng chỉ có loại giáo hội cuồng nhiệt tuẫn đạo này mới có thể hấp dẫn Lạp Phỉ Ni Nhã được. . .”
Ánh mặt trời màu vàng xuyên qua bệ cửa sổ soi vào phòng, chiếu ra từng hạt bụi nhỏ, gia cụ và trang trí trong phòng đều có vẻ phi thường đơn giản —— Đây cũng là điểm đặc sắc của giáo hội thần chính nghĩa.
“Các hạ có nhu cầu gì hãy nhấn chuông cửa, chúng ta luôn luôn chờ đợi các hạ sai phái. . . Mặt khác, việc chư vị đại nhân gặp mặt sẽ tiến hành sau bữa tối, Lạp Phỉ Ni Nhã thánh võ sĩ sẽ lập tức đến ngay. . .”
Người dẫn đường cho Lôi Lâm cung kính lùi ra, đồng thời đóng cửa lại.
Lạp Phỉ Ni Nhã đến rất nhanh, dù sao Lôi Lâm đã là truyền kỳ, đương nhiên cần biểu hiện ra coi trọng nên có.
Đáng tiếc, đối với vị thánh võ sĩ có đầu óc hơi ngớ ngẩn này, Lôi Lâm đã hoàn toàn không có bất kỳ đề tài chung nào để nói.
Sau khi cùng cô ta dùng một bữa tối đơn giản, Lôi Lâm trực tiếp được dẫn đến một phòng khách nhỏ.
Ở nơi đó, chủ nhân mấy khí tức thâm thúy mà mạnh mẽ đã chờ đợi sẵn.
“Các cường giả truyền kỳ khác sao?”
Lôi Lâm gật gật đầu, đi vào.
Phòng khách rất nhỏ, tấm thảm lông tơ màu đỏ tươi, trong lò sưởi là củi cháy hừng hực, nhưng không có một chút khói nào truyền ra, cho dù là ở bắc địa, cũng khiến phòng khách nhỏ ấm áp như xuân.
“Cậu. . . Nhất định chính là ngoại hải pháp sư trong lời nghe đồn—— Lôi Lâm phải không? Quả nhiên là còn trẻ tuổi đây!”
Lôi Lâm tiến vào lập tức khiến những người khác chú ý, một người phụ nữ tóc dài mắc áo khoác màu đỏ đứng lên trước tiên, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
“Ngoại trừ mấy lão gia hoả chúng ta ở bắc địa, cậu cũng đến rất nhanh đây. . .”
Người phụ nữ này hiển nhiên cũng là cường giả truyền kỳ, đồng thời từ độ mạnh của nguyên tố lĩnh vực xung quanh cơ thể cô ta thì có thể thấy đây là một vị pháp sư truyền kỳ!
“Tự giới thiệu mình một chút, ta tên Lỵ Liên An! Vị bên cạnh này chính là thánh võ sĩ của thần chính nghĩa—— Phái Thôi Khắc các hạ, còn có đứng ở bên cạnh lò lửa là người bảo vệ bắc địa, truyền kỳ Đức Lỗ Y A Lực Cổ các hạ. . .”
Cường giả truyền kỳ ở phòng khách này rất ít, chỉ có ba vị mà thôi.
Đồng thời, Lôi Lâm không nhìn thấy vị ngân nguyệt nữ vương Ngải Lạp Tư Trác cùng thủ tịch học giả Bố Luân của cô ta ở nơi này, khiến Lôi Lâm có chút thất vọng.
“Xin chào ba vị các hạ. . .”
Đương nhiên, ở ngoài mặt, Lôi Lâm vẫn biểu hiện phi thường khiêm tốn, nho nhã lễ độ chào hỏi ba người kia, đồng thời quan sát những truyền kỳ này.
Lỵ Liên An hiển nhiên là chức nghiệp giả pháp sư chính thống nhất, trên người còn có gợn song của rất nhiều vật phẩm phép thuật cùng quyển sách phép thuật, thậm chí còn có một luồng khí tức mịt mờ ẩn núp, hẳn là có truyền kỳ vật phẩm nào đó ở trên người, sức chiến đấu không thể khinh thường.
Còn tên thánh võ sĩ Phái Thôi Khắc kia thì không nhiều lời, dáng vẻ lạnh lung khiến Lôi Lâm thầm cười lạnh, vị thánh võ sĩ truyền kỳ chết ở trên tay mình kia, có người nói đó còn là một thẩm phán trường, có lẽ tin tức này chính là đả kích rất lớn đối với với giáo hội thần chính nghĩa.
Mà còn lại vị Đức Lỗ Y A Lực Cổ truyền kỳ kia, người này mặc trang phục đến có chút thú vị.
Đối phương là một tráng hán cao hơn ba mét, có chòm râu dày đặc màu đồng, bên hai cái tai lông bù xù còn có một đôi sừng tương tự sừng hươu, trên mũi nhọn thậm chí còn có vài chạc cây và lá xanh nổi lên, vị Đức Lỗ Y này cũng không mặc bao nhiêu quần áo, chỉ khoác vài món da thú cùng tạp dề dùng lá cây chế thành, lộ ra lồng ngực rộng rãi mà đầy lông tơ, có vẻ phi thường dã tính.
“Vốn là. . . Người bảo vệ tự nhiên, ta không nên tham dự vào hoạt động này, nhưng những thú nhân kia phá hoại tự nhiên quá khủng bố, quả thực đã vi phạm vòng tuần hoàn cơ bản nhất cùng đạo hài hòa. . .”
Lúc này sắc mặt Đức Lỗ Y âm trầm, không tới hai câu đã bị Lôi Lâm gợi ra ý nghĩ chân thực.
Trên căn bản, tất cả Đức Lỗ Y đều coi việc bảo vệ tự nhiên là nhiệm vụ của mình, cực kỳ phản đối bất kỳ hành động phá hoại tự nhiên nào, thậm chí còn vì thế mà sinh ra một tổ chức báo thù.
Mà những thú nhân kia sau khi chiếm cứ bắc địa, vì muốn chiếm lấy càng nhiều vật chất cùng tài nguyên, đã ra tay phá hoại hoàn cảnh phi thường khủng bố.
Càng không cần phải nói, ngân nguyệt nữ vương cùng những Đức Lỗ Y này có quan hệ không tệ, khiến chúng nó luôn hoài niệm thời kì đối phương thống trị, bởi vậy bọn họ xuất lực trong chuyện này cũng có thể hiểu được.
“Bắc cảnh chi nhãn. . . Người bảo vệ tự nhiên, còn có một thánh võ sĩ không kém vị thẩm phán trường kia. . .”
Lôi Lâm âm thầm tính toán sức chiến đấu bây giờ đối phương đang bày ra.
Không thể không nói, ba truyền kỳ này cộng thêm hắn, tuy rằng không thể khiến thú nhân đế quốc long trời lở đất, nhưng tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới thành bại mấy trận chiến dịch!
Đồng thời, bọn họ chỉ là một nhóm sức mạnh tới đầu tiên, lá bài tẩy chân chính còn ẩn giấu dưới sương mù.
“Đáng tiếc. . . Ngay cả như vậy, vẫn không dao động được cục diện thú nhân ở bắc địa, liệt thổ kiến quốc chính là cực hạn, trừ phi toàn thể thần hệ nhân loại đoàn kết thống nhất thì mới có thể đuổi thú nhân về, khôi phục thế cuộc trước đó, nhưng có khả năng này sao?”
Mang theo tâm tình có chút phức tạp, Lôi Lâm trực tiếp rời khỏi thần điện, tiến vào quận Ước Khắc dưới bóng đêm.
Xho dù là ở buổi tối, ở quận thành nơi này cũng khá náo nhiệt, từ mỗi phương hướng thần điện đều truyền đến tia sáng chói mắt, các cửa hàng phía trước cũng có ngọn đèn to lớn, sau bừa cơm tối, đám dân tự do thỉnh thoảng đi dạo trên đường phố, thánh ca du dương xen lẫn lời cầu xin thỉnh thoảng truyền đến, có vẻ nhàn nhã mà lười nhác.
“Chỉ có điều. . . Dường như dân chạy nạn ở bắc địa mang đến ảnh hưởng vẫn không chưa hoàn toàn được loại bỏ. . .”
Lôi Lâm nhìn vệ binh tuần ta trên đường xuất hiện với tần suất rất cao, còn thỉnh thoảng phát sinh chuyện trộm đồ, không khỏi thầm lắc lắc đầu.
Những cư dân bắc cảnh kia tràn vào, chính là khiêu chiến lớn đối với nhiệm vụ trị an, mà nhân khẩu tăng lên dữ dội, đặc biệt quý tộc ban đầu ở bắc địa tiến vào, trong thời gian ngắn đã khiến tất cả nhu phẩm cần thiết tăng giá , khiến rất nhiều dân tự do khổ không thể tả.
Trên thực tế, hiện tại toàn bộ bình dân ở quận Ước Khắc đều không thích những dân chạy nạn kia, đa số đều cho rằng bọn họ không chỉ đoạt bát cơm của chính mình, đồng thời vẫn là liên lụy rất lớn.
Có lẽ là biết cường giả truyền kỳ rất nhạy cảm, biết phái người giám thị cũng không có tác dụng gì, trừ phi trực tiếp điều động đạo tặc cấp bậc truyền kỳ hoặc là thích khách, bởi vậy Lôi Lâm đi dạo một vòng lớn lại phát hiện phía sau mình không có ai, không có kẻ nào lần theo hoặc là phép thuật dò xét.
“Đương nhiên, có lẽ bọn họ cũng tự tin là có thần linh ở sau lưng làm chỗ dựa, ta cũng không thể làm ra chuyện gì. . .”
Lôi Lâm lắc đầu bật cười, sau đó chuyển hướng rẽ vào một ngõ hẻm tia sáng âm u .
Từng tia sương mù màu đỏ sậm hiện lên bên cạnh hắn, thậm chí che giấu đi khí tức lúc đầu, giống như trực tiếp thay đổi một người.
Những người khác ở chung quanh hoảng hoảng hốt hốt, căn bản không có chú ý tới điểm dị thường ấy.
“Cộng thêm lực lượng mộng cảnh che lấp, cho dù có giám thị, cũng không có bao nhiêu tác dụng. . .”
Lôi Lâm rời khỏi hẻm nhỏ trải rộng ảo cảnh, bóng người lóe lên, lập tức liền biến mất trên đường phố.
Lấy thực lực cấp bậc truyền kỳ của Lôi Lâm hiện tại , còn có lực lượng mộng cảnh mang đến hiệu quả tăng cường ảo giác, nếu muốn ẩn giấu nhòm ngó, chuyện này quả là quá dễ dàng.
Quang ảnh thay đổi, đợi khi Lôi Lâm xuất hiện lần nữa thì đã tới trong một căn mật thất.
Bốn phía là sương mù đen kịt, dường như ẩn giấu đi tất cả cự thú thôn phệ, chỉ có một điểm sáng màu vàng ở trung tâm còn đang tản ra ánh sáng.
Mấy bóng người toả ra khí tức mạnh mẽ, đều mặc màu đen áo choàng, chờ đợi ở bên cạnh đèn đuốc.
“Ngươi đến sớm. . .”
Một người áo đen trong đó nói với Lôi Lâm, phát ra giọng nữ lanh lảnh.
“Không ngờ các hạ lại còn có loại này bố trí ở thành Ước Khắc. . .”
Lôi Lâm nhìn nữ pháp sư trước mắt, ở dưới ánh đèn, đối phương đã thu lại che giấu, lộ ra dáng vẻ bên ngoài, bât ngờ chính là vị truyền kỳ pháp sư vừa mới gặp trước đó—— Lỵ Liên An!
“Trước đó tại sao lại đưa tin ta khi rời đi. . . Còn có mấy vị này. . .”
Trên mặt Lôi Lâm hiện ra một tia nghi hoặc.
Lúc trước gặp mặt, vị truyền kỳ pháp sư này tuy rằng biểu hiện bình thường, nhưng ở cuối cùng lại đột nhiên truyền âm cho Lôi Lâm một địa chỉ, để hắn một mình tới nơi này, đồng thời còn có những cường giả khác, mỗi một người đều có cấp bậc truyền kỳ.
Một đám người như thế tụ tập ở đây, hiển nhiên sẽ không phải là đến mở tiệc rượu.
“Ta đã bố trí xuống rất nhiều trận pháp phong tỏa ở phụ cận, cho dù là các thần, chỉ cần không phải chân thân giáng lâm, cũng không sẽ phát hiện chúng ta đối thoại. . .”
Lúc này Lỵ Liên An cười tủm tỉm nói, trong mắt dường như có ngọn lửa lấp lóe: ” Những truyền kỳ chúng ta sở dĩ tụ tập ở đây với mục đích gì, lẽ nào Lôi Lâm các hạ còn không biết sao?”
Một đám truyền kỳ lén lén lút lút hội tụ cùng nhau, còn có thể có chuyện tốt gì?
Dựa theo quan điểm sử dụng lợi ích tốt nhất, bây giờ còn có thể hấp dẫn những cường giả siêu phàm này, cũng chỉ có phong thần rồi!
Lôi Lâm cũng hiểu rõ việc này trong lòng, lúc này cười một tiếng nói: “Như vậy, cô vẫn không giới thiệu cho ta những người khác. . .”
“Hê hê. . . Một tiểu quỷ mới vừa tiến vào lĩnh vực chúng ta, có thể đồng thời mưu tính cùng chúng ta sao?”
Đúng lúc đó, một người áo đen đứng bên cạnh Lỵ Liên An nở nụ cười, âm thanh giống chim cí ở trong đêm đen, khiến người nghe lông tóc dựng đứng.
Ầm!
Một luồng tử vong linh khí khổng lồ mà lạnh lẽo, mang theo lực áp bách mạnh mẽ trong nháy mắt đánh đến Lôi Lâm, giống như sóng to gió lớn, thậm chí mơ hồ mang theo tiếng oan hồn gào thét cùng với phụ năng lượng nồng nặc ăn mòn khí.
Các người áo đen khác vội bất động, cười tủm tỉm nhìn tình cảnh này.
“Thăm dò sao? Quả nhiên trong vòng tối tăm này, thực lực mới là tất cả!”
Lôi Lâm giật mình, trên người lại không có động tác gì, mặc cho linh khí tử vong xẹt qua, trên vách tường ở sau lưng dập dờn lên rất nhiều sóng gợn, trên người lại không có một chút tổn thương nào.
” Khí tức tử linh thật đậm. . . Không biết vị này chính là?”
Sau đó, Lôi Lâm cười cợt quay sang nhìn người áo đen đang kinh dị, trực tiếp hỏi.
“Quả nhiên có chút bản lãnh!” Mgười áo đen lên tiếng, nhưng không cử động khác hiển nhiên là ngầm thừa nhận Lôi Lâm có tư cách gia nhập.
Lỵ Liên An giới thiệu cho Lôi Lâm, trong mắt có kinh dị: “Tuy rằng chỉ là công kích mang tính thăm dò, nhưng có thể dễ dàng tiếp như thế, vị Lôi Lâm pháp sư này xem ra cũng ẩn giấu không ít đồ. . .”
“Được rồi! Bếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Mai Lợi Tư Đặc thúc giục, trong giọng nói giống như có một tia hừng hực, mang theo khát vọng mãnh liệt, khiến Lôi Lâm hơi kinh hãi.
Hiện tại hắn càng thêm nhạy cảm đối với loại lực lượng tâm tình này. Ngay cả lão pháp sư bất tử này cũng phải kích động, kết hợp với thế cuộc hiện nay của bắc địa, hiển nhiên mưu đồ của bọn họ không nhỏ.
“Đám người chúng ta sở dĩ hội tụ đến đây, đương nhiên là vì thần vị vĩnh hằng kia. . .”
Lỵ Liên An khẽ nói, trong giọng nói cũng có một tia ngóng trông.
Những truyền kỳ ở đây, cho dù là tử linh pháp sư, khi không chuyển hóa thành vu yêu là vong linh sinh mệnh thì cũng chỉ sống tối đa được mấy ngàn năm, so với thần linh vĩnh hằng bất hủ, thần uy ngập trời thì khoảng cách cực kỳ hùng vĩ.
Mà đối với những truyền kỳ này, luận nỗ lực, luận thiên phú, luận trả giá, bọn họ không cảm thấy chính mình kém thần linh bao nhiêu, điểm duy nhất không đủ chính là bọn họ sinh ra muộn, đã không có cơ hội.
Dưới tình huống này, mỗi ngày nhìn thần linh cao cao tại thượng, vĩnh viễn lưu truyền, muốn đám truyền kỳ này cam tâm thì làm sao có khả năng?
Hầu như mỗi một vị truyền kỳ ở trong lòng đều có dã tâm phong thần!
Tuy rằng ở bề ngoài có công ước truyền kỳ đại lục, còn có các thần điện hoặc là tổ chức thế lực khác ràng buộc, nhưng loại hội nghị lén lút này làm thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Dù sao, hiện tại thần chức, thần vị hầu như đã bão hòa, nếu muốn thành công phong thần. Nhất định cần kéo một vị thậm chí mấy vị thần linh xuống!
Mà cho dù rất nhiều truyền kỳ hội tụ, nhiều nhất cũng chỉ có thể vây đánh hóa thân thần linh mà thôi, chân thân thần linh ở thần quốc hầu như chính là vô địch.
Bởi vậy, cần chờ đợi thời cơ thần chiến! Chỉ khi thần linh bắt đầu thảo phạt lẫn nhau, mới là cơ hội duy nhất để những truyền kỳ này thu được thần tính, thậm chí là thần cách, thần chức! ! !
Mà hiện tại, những truyền kỳ này cũng nhìn thấy khả năng đấy, bởi vậy hội tụ đến cùng một chỗ.
“Tình huống ở bắc địa. . . Tin tưởng mọi người cũng đã hiểu rõ, mà ma võng nữ thần cùng thần chính nghĩa đã đạt thành thỏa thuận, quyết định nâng đỡ nữ vương Ngải Lạp Tư Trác phục quốc sẽ không thay đổi. Chúng nó cùng thần hệ thú nhân nhất định sẽ có một trận chiến, mà căn cứ vào con đường của ta, những thần linh nhân loại khác sẽ không dành bao nhiêu trợ giúp cho chuyện này. . .”
Trên mặt Lỵ Liên An có một tia cuồng nhiệt, còn mang theo vẻ kích động khi chuẩn bị đánh cược: “Ma võng nữ thần cùng thần chính nghĩa đều là thần linh có thần lực cường đại, mà thần hệ thú nhân chỉ có một vị Cách Nỗ Tu là thần lực cường đại, nhưng có mấy vị có thần lực cấp trung cùng thần lực cấp thấp khác ủng hộ, chiến đấu cùng hai vị thần lực cường đại đã sắp đến, đây cũng chính là kỳ ngộ của chúng ta. . .”
Lần này cuối cùng Lôi Lâm cũng coi như biết vì sao những cường giả truyền kỳ này lại hội tụ tới đây, hóa ra là đợi các thần lưỡng bại câu thương, bọn hắn lại nhân cơ hội thu được thần tính thậm chí thần cách.
Nhưng cho dù là chân thần yếu nhất, thực lực cấp truyền kỳ cũng không thể so với, độ khó của việc này không kém gì việc rút củi dưới đáy nồi.
Nhưng việc này cũng phù hợp với mục đích của Lôi Lâm.
Bởi vậy, khóe miệng hắn mang theo nụ cười: “Quyết định rất tốt. . . Như vậy , Ta muốn hỏi một chút là các vị có mục tiêu riêng cho mình sao?”
“Ba vị có thần lực cường đại hiển nhiên không phải nhân vật mà chúng ta có thể mơ ước, mà Mai Lợi Tư Đặc pháp sư chỉ cảm thấy hứng thú đối với thần tính cùng thần chức có quan hệ tới tử vong. Lần này chỉ cần những thần linh hóa thân kia tích góp thần lực cùng thần khí có khả năng xuất hiện. . .”
Lỵ Liên An thoáng giới thiệu, sau đó nhìn Lôi Lâm: “Lôi Lâm các hạ thì sao? Có mục tiêu gì sao?”
“Ta sao?”
Lôi Lâm sờ sờ mũi: “Đối với ta lúc này dường như cũng không thể yêu cầu quá nhiều, vẫn nên dựa theo quyết định trước đó của các vị đi, ta chỉ cần một tia thần tính lực lượng của chân thần. . .”
“Đối với truyền kỳ phổ thông thì đây đúng là một lựa chọn rất tốt. . .”
Mai Lợi Tư Đặc liếc mắt nhìn Lôi Lâm một chút.
Truyền kỳ bình thường nếu muốn phong thần, đầu tiên là cần tích lũy tín đồ cùng tín ngưỡng, sau đó thử nghiệm lĩnh ngộ một loại sức mạnh quy tắc nào đó, kết hợp cùng tín ngưỡng, hình thành lực lượng thần tính.
Đáng tiếc khó nhất cũng là bước đi này!
Cho dù là ở thế giới phù thủy, những Thần Tinh phù thủy kia cũng không tiến vào được cửa lớn của lực lượng pháp tắc, chỉ có Hi Nhật phù thủy lên cấp cấp sáu, linh hồn hoàn toàn dương hóa mới có thể thử nghiệm lĩnh ngộ phương diện này.
Mà ở thế giới các thần, tuy rằng có lực lượng tín ngưỡng lừa gạt, nhưng nếu muốn thành công tiến vào ngưỡng cửa này cũng là chuyện phi thường gian nan.
Nhưng chỉ cần thông qua cướp đoạt để thu được một tia sức mạnh thần tính thì có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề này, một lần tiến vào ngưỡng cửa của sức mạnh quy tắc, đối với tất cả truyền kỳ đều là một mồi câu hấp dẫn.
“Như vậy. . . Cậu coi trọng vị thần linh nào?”
Lỵ Liên An hỏi.
“Mã Lạp đi.
“Ừm! Cũng phù hợp với kế hoạch vốn có của chúng ta, cũng không xung đột, sau khi ta trở về có thể phát động ảnh hưởng, để cậu gia nhập vào kế hoạch vây công hóa thân Mã Lạp, đương nhiên, bản thân cậu cũng phải đưa ra yêu cầu phương diện này. . .”
Lỵ Liên An gật đầu.
Trong kế hoạch trước đó của cô ta, thần giết chóc Mã Lạp chính là một lựa chọn rất tốt.
Nguyên nhân cũng không có gì khác, thứ nhất là vì Mã Lạp chỉ có thần lực cấp thấp, thực lực yếu nhất, điều này quan trọng nhất, bằng không nếu như gặp phải hóa thân của thần linh có thần lực cường đại, những truyền kỳ này cũng không nắm chắc có thể làm gì được đối phương.
Thứ hai, lúc này Mã Lạp cũng không phải thần linh hệ thú nhân, chỉ là quan hệ minh hữu, sau lưng không có bao nhiêu trợ giúp.
Thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất chính là đối phương chính là thần linh tà ác! Diệt trừ hắn cũng không có nguy hiểm về danh dự, thậm chí còn có thể thu hoạch được mỹ danh chính nghĩa.
Đồng thời, tín ngưỡng của đối phương phi thường hẹp hòi, ngoại trừ thú hóa nhân ra cũng chỉ có một số dã thú có trí tuệ, sức mạnh có thể điều động cũng không cường đại.
Nhiều yếu tố kết hợp lại như vậy cùng nhau, Mã Lạp gặp bi kịch cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Đối với Lôi Lâm, hắn để ý đến thần tính sức mạnh Mã Lạp cũng là rất lâu rồi.
Vốn dĩ với sức mạnh hiện tại của hắn, quy mô tín đồ, còn có lĩnh ngộ đối với quy tắc thôn phệ, nếu muốn ngưng tụ ra một tia thần tính bạo thực hoặc là thôn phệ có thể nói là chuyện vô cùng đơn giản.
Đáng tiếc, sức mạnh hai loại thần tính đều quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là có liên quan đến Bối Lỗ Tắc Ba Bố.
Đối phương vừa rơi vào trạng thái ngủ say, Lôi Lâm lại đột nhiên xông ra, sao các thần linh không sinh ra liên tưởng được? Đừng coi các thần linh là kẻ ngu, trên thực tế chúng nó phi thường thông minh, chỉ là có lúc sẽ bị tâm tình trong thần chức ảnh hưởng mà thôi.
“Bối Lỗ Tắc Ba Bố, còn có các địa ngục đại công khác, đều là đối tượng sau này ta săn giết, nhưng không phải hiện tại. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, âm thầm suy tư.
Mà ngoại trừ sự lựa chọn này, các con đường khác của hắn đều phi thường chật hẹp, dù sao còn phải phù hợp với con đường phù thủy cấp tám mà bản thân lựa chọn.
“Con đường của ta tất nhiên là bao gồm lực lượng tâm tình cùng tà ác của chúng sinh, dùng lực lượng mộng cảnh làm trụ cột nung nấu, cuối cùng chứa đựng thời không quy tắc. . .”
“Trên cơ sở này, lực lượng ma quỷ phù hợp cũng chỉ có giết chóc cùng tử vong. . .”
“Ma quỷ dụ dỗ tất nhiên mang đến giết chóc cùng tử vong, mà sau khi dung hợp lại với nhau sẽ tạo thành nguyên tội cơ bản nhất! ! !”
Bởi mục tiêu hạn chế, vì thế lựa chọn của Lôi Lâm cũng phi thường hẹp, chỉ có hai phương hướng là giết chóc cùng tử vong.
Hai loại thần chức này cũng là sức mạnh phi thường mạnh mẽ, đồng thời thần linh nắm giữ chúng đều không dễ chọc.
Quản lý tử vong là thần linh có thần lực cường đại- tử thần Khắc Lam Ốc, còn có một thần linh khác cũng liên quan cùng tử vong cùng giết chóc là thần mưu sát Hy Thụy Khắc, đây cũng là vị có thần lực cường đại.
Nếu muốn đánh chủ ý tới hai vị thần tính này, Lôi Lâm cảm giác còn không bằng mình trực tiếp đi địa ngục lăn lội đi.
Mà ngoại trừ hai vị này, Mã Lạp cũng có thần chức săn giết, miễn cưỡng tính là có liên quan tới quy tắc giết chóc.
Nếu như nói thần chức hoàn chỉnh đại diện cho lĩnh ngộ 100% sức mạnh quy tắc, vậy thần tính nhiều nhất chỉ là 10%, với thần chức săn giết thì trong này nhất định sẽ bao gồm các quy tắc truy tung, giết chóc, cơ bản có thể có 80%, còn có các quy tắc hỗn độn khác.
Lấy cơ sở này, cho dù là những thần linh mạnh mẽ có thần lực cấp trung trở lên kia, cũng có thể dễ dàng thu được thần tính sức mạnh giết chóc cùng truy tung từ hóa thân đối phương.
Tuy rằng hiện tại đẳng cấp sức mạnh của Lôi Lâm còn kém một chút, nhưng cũng coi như là phù thủy quy tắc, tách rời cùng chuyển hóa ra lực lượng thần tính mà bản thân cần cũng không quá phiền phức.
“Nếu như nhất định phải dựa vào chính mình ngưng tụ ra một tia thần tính giết chóc, cho dù có tín đồ cầu khẩn phối hợp, với điều kiện hiện tại của ta thì còn cần mười năm. . .”
Lôi Lâm trầm ngâm.
Thời gian mười năm lại chỉ có thể thu được thần tính, càng không cần phải nói tới việc đốt thần hỏa, lại mưu cầu thần chức, lên cấp chân thần.
Tuy rằng tốc độ này vẫn rất kinh thế hãi tục, nhưng Lôi Lâm vẫn chưa thỏa mãn.
Từ lần trước gặp Hình Bóng Vặn Vẹo, trong lòng hắn luôn có cảm giác căng thẳng.
Nếu hiện tại đối phương muốn phục sinh, đồng thời ý chí tồn tại mấy chục ngàn năm, khẳng định không chỉ có một đòn bí mật là cấm kỵ ảo thuật trên tay mình, tất nhiên còn có các quân cờ khác.
Một khi chính mình chậm chạp không có động tác, đối phương nhất định sẽ lộ ra lá bài tẩy khác.
Hình Bóng Vặn Vẹo là phù thủy cấp tám cực hạn thượng cổ! Chính mình so sánh với hắn, thì thực sự quá bé nhỏ không đáng kể cùng bị động.
Bởi vậy, lần này hành trình tới bắc địa là cần thiết, cũng cần thu được một tia thần tính giết chóc!
Sau khi chiếm được thần tính, cường giả truyền kỳ cảm ứng đối với tín đồ cũng có thể trở nên càng nhạy cảm, tốc độ tích góp tín ngưỡng cùng thần lực cũng có thể tăng nhanh.
“Từ thần tính giả. . . Lại tới bán thần nhóm lửa thần hỏa. . . Sau đó là giành thần chức, lên cấp chân thần!”
Hệ thống thăng cấp ở thế giới các thần đã hoàn toàn rõ ràng trong mắt Lôi Lâm.
Rất nhiều chạc cây hình thù kỳ quái vắt ngang, hơn nữa vỏ cây già đen kịt, nhìn giống như vô số cánh tay của ác ma cùng ma quỷ, tràn ngập âm u cùng khủng bố.
Nơi này chính là hung địa nổi danh bắc địa—— Ám chi sâm lâm! Sau khi thú nhân đế quốc thành lập đã bị Hắc Huyết bộ lạc thú hóa nhân hoàn toàn chiếm cứ, đối với bất kỳ người ngoại lai nào đều sẽ không chút lưu tình thực hiện nghi thức săn giết.
Thế nhưng hiện tại, một pháp sư mặc áo bào đen đang hờ hững đi lại trong rừng cây, những bán thú nhân cùng với hung thú khác ngẫu nhiên đi ngang qua lại giống như không nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn đi qua từ bên người.
“Ám chi sâm lâm, Hắc Huyết bộ lạc a. . . Đã lâu không thấy. . .”
Lôi Lâm nhìn khu vực mơ hồ có chút quen thuộc, cảnh tượng trước đây ở thành Ngân Nguyệt lại nổi lên, cực kỳ sống động.
Đối với sinh mệnh dài dằng dặc như hắn, đây chỉ là ký ức về cảnh sắc nho nhỏ trên hành trình, bởi vậy rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt hờ hững.
“Cậu tới chậm rồi!”
Chờ đến lúc khi tới hang động nào đó, bóng người Lôi Lâm giống như xuyên thấu tầng kết giới nào đó, trực tiếp biến mất ở lối vào hang động, sau đó, hắn lập tức nghe được một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên.
Trong hoàn cảnh đen kịt chậm rãi có hai bóng người đi ra, bất ngờ chính là truyền kỳ Đức Lỗ Y A Lực Cổ cùng Lỵ Liên An trước đó đã gặp, cái kia thánh võ sĩ Phái Thôi Khắc cũng ở đây, không ngờ lần trước gặp, bốn người lại đồng thời tiến hành nhiệm vụ, cũng không thể không nói đây là một loại duyên phận.
“Xin lỗi. . . Trước đó cần chuẩn bị mấy dụng cụ. . .”
Lôi Lâm áy náy nói: “Dù sao chúng ta muốn đối phó với một vị chân thần, cho dù chỉ là một hóa thân, cũng cần chuẩn bị vẹn toàn. . .”
Đối với lời giải thích của hắn, những đồng bạn người khác cũng không nói gì, hiển nhiên là đồng ý rồi.
“Nếu chỗ cậu đã hoàn thành thì cũng chỉ còn sót lại bên chỗ Phái Thôi Khắc thôi. . .”
Lỵ Liên An lại có ý riêng nói.
Đúng vậy! Đám tiểu đội truyền kỳ này tụ tập cùng nhau, chính là đang đánh chủ ý tới thần giết chóc Mã Lạp.
Sau hội nghị bí mật lần trước, lại có mấy vị truyền kỳ”ngóng trông chính nghĩa” đột nhiên bị cảm hoá, trong số những người tới tham gia sự nghiệp chính nghĩa còn có rất nhiều khuôn mặt mà Lôi Lâm nhìn thấy ở mật hội.
Tuy rằng biết rõ tâm tư những truyền kỳ này không thuần, nhưng giáo hội cùng ngân nguyệt nữ vương vẫn là chấp nhận bọn họ, dù sao hiện tại trên tay Ngải Lạp Tư Trác đang mưu cầu phục quốc cũng chẳng có bao nhiêu thực lực, cần những cường giả này trợ giúp.
Về phần mục đích của bọn hắn?
Có lẽ ngay cả ma võng nữ thần cùng thần chính nghĩa đều mơ hồ hiểu rõ, nhưng cũng không để tâm.
Dù sao, muốn điều động cường giả truyền kỳ, đương nhiên cần đưa ra thù lao! Cho dù là thần linh đều không ngoại lệ.
Đối với chuyện những truyền kỳ này dám mơ ước thần tính thậm chí thần cách, những thần linh này đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao hiện tại còn cần dùng tới sức mạnh cường giả truyền kỳ.
Còn một phần thần tính cùng thần lực? Trên đại lục, truyền kỳ nắm giữ thần tính cũng không phải không có, nhưng nhiều nhất chỉ tăng cường một chút sức mạnh, hàng trăm hàng ngàn năm sau vẫn không thể phong thần.
Đối với con đường chân thần, thần tính chỉ là bước thứ nhất, tiếp theo là đốt thần hỏa cùng thu được thần chức, đều là chuyện càng khó hơn.
Càng không cần phải nói hóa thân thần linh đâu phải dễ đối phó như vậy, đám người Lôi Lâm có thể may mắn đạt được một tia lực lượng thần tính đã có thể cười trộm rồi.
Dù sao thì tính toán nhỏ của đám truyền kỳ như Lôi Lâm này, hai vị thần linh có thần lực cường đại vẫn tương đối yên tâm.
Nhưng chúng nó không biết lần này trong đội ngũ có một nhân vật đáng sợ trà trộn vào, tất nhiên sẽ khiến kế hoạch lúc đầu của chúng nó thay đổi.
“Rất tốt. Sau khi bố trí xuống ma trận ngăn cách siêu phàm, một phần đặc tính siêu phàm của thần linh hóa thân có thể bị chúng ta phong cấm, cạm bẫy đã bố trí xong, tiếp theo chính là chờ con mồi tự động sa lưới. . .”
Lỵ Liên An nhẹ giọng nói.
Thần linh rất mạnh! Phi thường mạnh! Cho dù là bán thần, cũng có năng lực miễn trừ phép thuật mạnh mẽ. Lần trước Lôi Lâm dùng truyền kỳ ảo thuật thời gian bất động đã không tạo được bất kỳ hiệu quả nào với đối phương, những ảo thuật cấp thấp kia cũng là như thế.
Lần này hạ xuống tuy rằng chỉ là hóa thân, nhưng cũng tương tự sẽ mang theo một tia đặc tính siêu phàm của thần linh, miễn dịch phép thuật cấp bảy thậm chí cấp chín trở xuống hầu như là chuyện tất nhiên, đồng thời còn nắm giữ các loại thân thể tái sinh khó mà tin nổi cùng năng lực cường hóa.
Có thể nói, cho dù bố trí cạm bẫy cùng hậu chiêu thêm nữa, đám Lôi Lâm sắp phải đối mặt với một quái vật kinh khủng là truyền kỳ đỉnh cao!
“Bên Phái Thôi Khắc cũng không thành vấn đề chứ? Cô xác định Mã Lạp sẽ phẫn nộ đến mức phái hóa thân của chính mình xuống sao?”
Lôi Lâm cau mày.
Thần linh hóa thân, hầu như chính là thể hiện cho sức mạnh chân thần ở chủ thế giới vật chất cao nhất, đồng thời hóa thân cùng chân thân cùng một nhịp thở, nếu như hóa thân bị hủy diệt, bản thể cũng sẽ phải gánh chịu đến thương tổn khủng bố.
Hắn thực sự có chút hoài nghi lần này có thể thành công hấp dẫn con mồi ra hay không.
“Nhưng nói ra thì lần này Mã Lạp cũng thật vô cùng xui xẻo đây! Không chỉ bị những truyền kỳ như chúng ta âm thầm mơ ước nhòm ngó, ngay cả giáo hội của thần chính nghĩa cũng sẽ không tha cho nó.
Là một người vị thân linh có thần lực yếu, còn có liên minh cùng thần hệ thú nhân, Mã Lạp tự nhiên là một bia ngắm vô cùng tốt, bởi vậy hầu như không cần Lỵ Liên An thúc đẩy, giáo hội lập tức đưa ra kế hoạch đối phó với Mã Lạp.
Trước đó, thông qua cuộc chiến thần linh hóa thân ở chủ thế giới vật chất, cố gắng suy yếu thực lực của thần linh đối địch, cũng là một phương thức chủ yếu.
Lôi Lâm cũng để ý thần tính của Mã Lạp, tự nhiên sẽ không chút do dự mà gia nhập nhiệm vụ này, cũng khiến Lạp Phỉ Ni Nhã phi thường vui mừng, cho rằng Lôi Lâm đã thoát khỏi một thú vui cấp thấp, quyết tâm gia nhập vào sự nghiệp vĩ đại giải phóng bắc địa.
“Không thành vấn đề, hiện tại Hắc Huyết bộ lạc đang cử hành nghi thức săn giết truyền kỳ để lấy lòng Mã Lạp. . . Trong rất nhiều ghi chép, loại nghi thức này phi thường quan trọng đối với Mã Lạp, nếu như bị phá hỏng thì đối phương lập tức sẽ rơi vào trạng thái nổi giận. . . Nếu như tín đồ cùng thủ hạ của nó không thể bắt lấy kẻ cầm đầu, độ khả thi nó hạ xuống hóa thân sẽ rất lớn. . .”
Lỵ Liên An không chút do dự nói ra tên thật của Mã Lạp, không có ý kiêng kỵ gì.
Lần này bọn hắn có hai vị thần linh có thần lực cường đại ở sau lưng làm chỗ dựa, đủ để che đậy cảm ứng của Mã Lạp, khiến cho nó không có bất kỳ đề phòng nào mà tiến vào cạm bẫy.
“Hống hống. . .” “Ầm ầm ầm. . .”
Lúc này, tiếng vang hỗn loạn to lớn kèm theo chấn động kịch liệt xuyên qua kết giới truyền tới, cho dù trải qua khoảng cách xa cùng tầng tầng suy yếu cũng vẫn tạo thành động tĩnh lớn, khiến sắc mặt đám Lôi Lâm hơi động.
“Bắt đầu rồi. . .”
Hỗn loạn to lớn, còn có tiếng thú hóa nhân gào thét không ngừng áp sát, hiển nhiên thánh võ sĩ Phái Thôi Khắc đã thành công ngăn cản lần nghi thức săn giết này, đồng thời bị truy sát khủng bố.
“Ai vào vị trí người, chú ý liên lạc thông suốt, nghe mệnh lệnh của ta!”
Trong mắt Lỵ Liên An lóe lên ánh sáng, cả người đều hóa thành một con rối bùn không ngừng tan, hiển nhiên chân thân đã rời đi.
“Thời cơ tiêu trừ ám chi sâm lâm, đã đến rồi. . .”
Đức Lỗ Y A Lực Cổ truyền kỳ lẩm bẩm, cũng phóng đi xa xa, thân thể dã thú khổng lồ ở rừng cây linh hoạt giống như tinh linh vậy.
“Cảnh tượng thật hoành tráng, xem ra Phái Thôi Khắc thực sự đã trêu chọc đám thú hóa nhân này rất lợi hại. . .”
Lôi Lâm mở ra cổng truyền tống hơi nheo mắt lại, nhìn bộ tộc thú hóa nhân che ngợp bầu trời cách đó không xa, những kẻ này tương tự thú nhân kia lúc này đều đỏ mắt lên, truy đuổi một vệt quang ảnh màu trắng phía trước.
“Hống hống!”
Lúc này, ở phía trước đội ngũ thú hóa nhân có một con quái vật cao hơn năm mét màu, lớp lông trên người phản chiếu ra ánh sáng kim loại, mọc ra móng vuốt dài mạnh mẽ cào tới phía trước.
Phì! Không khí đều giống như bị cắt ra, hình thành khí bạo kịch liệt.
“Hây! —— Thánh quang hộ thể!”
Bóng người ở phía trước đột nhiên xoay người lại, cự kiếm giống thủy tinh rèn đúc mang theo ánh sáng thần, mơ hồ có một bóng người to lớn hiện lên, va chạm với truy kích phía sau.
Ầm!
Rừng cây chung quanh cùng đất đá bị mạnh mẽ gọt mất một tầng, mà đông đảo thú hóa nhân thực lực thấp kém đều bay ngược ra ngoài.
Mượn cơ hội này, thánh võ sĩ rốt cục vọt tới bên cạnh Lôi Lâm, sâu sắc thở phào nhẹ nhõm: “Cẩn thận, chúng nó muốn tới. . .”
“Lại dụ đám thợ săn cấp bậc truyền kỳ ra, rốt cuộc ông đã làm gì?”
Lôi Lâm rất là hiếu kỳ đối với hiệu quả mà đối phương tạo thành.
Hắn lập tức nhận ra, quái vật sau lưng thánh võ sĩ, truy sát đến mức phát điên, chính là thành phẩm Mã Lạp điều chế, cũng là hộ vệ thần quốc —— Thợ săn!
Chỉ là so với quái vật mà lần trước hắn nhìn thấy thì lần này thợ săn đã tiến vào cấp bậc truyền kỳ, cho dù là hắn xử lý đối phương cũng có một chút phiền toái nhỏ.
“Ha ha. . . Chỉ là trộm đi toàn bộ “truyền kỳ máu” mà Hắc Huyết bộ lạc tích góp mà thôi, còn có cái này!”
Thánh võ sĩ Phái Thôi Khắc ném một đầu lâu trên bả vai xuống, hiển nhiên đây cũng là một thợ săn cấp độ truyền kỳ.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, các thú hóa nhân truy binh khác muốn rách cả mí mắt, gào thét nhào tới, giống như nhìn thấy cừu nhân không đội trời chung —— Trên thực tế cũng đúng là như thế, bởi nghi thức trước đó đánh gãy đã khiến Mã Lạp nổi giận, thậm chí thôn phệ mấy vị mục sư cấp cao, đây chính là mấy tên mà nó vốn rất thích. . .
Nếu như không thể bắt kẻ cầm đầu của đám này để huyết tế, e là dưới cơn nóng giận Mã Lạp sẽ hoàn toàn từ bỏ thú hóa nhân ở nơi này cũng không phải là không thể được.
Dù sao, đối với một con bán dã thú như thế, bạn còn có thể nói gì đây?
“Nếu như tiêu diệt toàn bộ đám truy binh này, e là nó cũng cần phái ra hóa thân chứ?”
Lôi Lâm rất tán thành, sau đó không chút do dự phát động một phép thuật.
Vầng sáng hỏa diễm cực nóng trong nháy mắt sáng lên trên người hắn, thậm chí khiến địa vực bầu trời đều đột nhiên tối đi.
Trong mây đen tối om om, từng tia sáng đỏ bắt đầu đột phá, giống như mưa dung nham rớt xuống.
Truyền kỳ phép thuật ——Thiên hàng hỏa vũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận