Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1260: Đầu độc cùng hắc thiêu (1)

Đúng lúc đó, cửa sắt lớn đột nhiên bị kéo ra, một đám cao tầng hải tộc đi vào.
“Bối Lâm Đạt, căn cứ quyết định của tổng bộ, cô vi phạm con đường trật tự chi chủ, khinh nhờn vinh quang của chí tôn, hiện tại chúng ta dùng tội danh “Tư thông với địch” để xử tội cô!”
Trên mặt hải tộc cầm đầu mang theo vài miếng vảy màu xanh lam, lạnh lùng nhìn Bối Lâm Đạt, tuyên đọc một phần văn kiện bằng da dê trên tay.
“Không! Không thể!” Cả người Bối Lâm Đạt như muốn tan vỡ.
“Không có gì là không thể!” Tên thủ lĩnh hải tộc kia trực tiếp ném văn kiện ném tới trước mặt Bối Lâm Đạt, dưới góc là dấu ấn tổng bộ không thể làm giả tạo toả ra tia sáng chói mắt.
Mà sau khi nhìn thấy văn tự thẩm phán đỏ tươi, Bối Lâm Đạt gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Cho dù. . . Cho dù tổng bộ đều bị ô uế cùng hỗn loạn xâm nhiễm, ta còn có chí tôn, ta vẫn là người tế tự. . .”
Bối Lâm Đạt run rẩy, chỉ vào một vu trận tế tự hiện ra ánh sáng, chẳng qua không giống với Lôi Lâm, vị trí trung tâm vu trận là phù văn một con mắt dọc.
Đùng! Mắt dọc trực tiếp gãy vỡ, vu trận tan vỡ, không có bất kỳ đáp lại nào
Tình huống như thế đại diện cho chí tôn thẩm phán chi nhãn cũng không tiếp thu Bối Lâm Đạt tế tự, nói cách khác,cô ta đã chân chính bị vứt bỏ.
Đương nhiên, khác với nhận thức phổ biến, bởi tế tự chi đạo có đặc tính bình đẳng, cho dù chí tôn chặt đứt liên hệ cùng người tế tự, hoặc là không tiếp thu kính dâng của đối phương, nhưng trước đó những vật đã đưa ra cũng không thu lại. Bởi vì đều là lấy hình thức giao dịch đồng giá để tiến hành, nếu như người tế tự đã trả giá rồi thì đương nhiên cũng không thể thu hồi.
Ví dụ như Lợi Á Tổng đốc trước đó. Nếu như hắn từ bỏ tín ngưỡng ô uế điểu, hoặc là ô uế điểu không chấp nhận hắn tế tự, vậy sau này nhiều nhất là hắn không được sức mạnh ô uế điểu tăng cường, nhưng mấy lần nghi thức tiến hành thuộc tính cố hóa trước đó vẫn sẽ lưu tại trên thân của hắn.
So với tế tự các thần, một khi bị thần linh vứt bỏ, tế ti sẽ mất đi tất cả cấp bậc cùng thần thuật. Cũng thực sự là có lợi có hại.
“Không! Không! Không! Tại sao? Vì sao lại như vậy?”
Nếu như nói trước đó tổng bộ đưa ra phán quyết khiến Bối Lâm Đạt lảo đảo. Vậy đây quả thực chính là một đòn trí mạng.
“Tại sao. . . Loại đãi ngộ không công bằng này, còn có nói xấu rõ ràng, không chỉ là tổng bộ, ngay cả chí tôn vĩ đại cũng sẽ tin. . .”
“Nhìn thoáng một chút. Bối Lâm Đạt! Chí tôn vĩ đại đương nhiên biết nội tình chân thực, nhưng cô nhất định phải hi sinh vì nó!”
Lôi Lâm lặng yên đứng bên cạnh Bối Lâm Đạt, ôn nhu vỗ vỗ bả vai cô ta.
Trong tất cả các tổ chức, vì một đại cục nào đó mà muốn thành viên hi sinh, cũng là chuyện hết sức bình thường, thậm chí nếu như đối phương không làm như vậy, sẽ phải chịu dư luận cùng đại nghĩa khiển trách, cũng coi như là “Quân muốn thần chết. Thần không thể không chết rồi” .
Tất cả đều là vì lợi ích, mà quyền lợi của tập thể hiển nhiên có thể nghiền ép lợi ích cá nhân.
Mà ngay khi đối mặt với loại nghiền ép này, thậm chí ngay cả lời oán hận cá nhân cũng không được nói ra, còn nhất định phải chủ động hoặc là tranh cướp lấy để hi sinh, bằng không chính là gây rắc rối cho mình cùng người nhà bằng hữu.
Đương nhiên, nếu như người này vừa không để ý tới chính mình, cũng không để ý tới người nhà cùng bằng hữu, không có bất kỳ lo lắng nào thì dĩ nhiên là phi thường vướng tay chân.
Chẳng qua, người như thế thường thường chính là phần tử không ổn định có thể gây nguy hại cho an toàn của xã hội. Nhất định phải nhanh chóng loại trừ.
Bây giờ đứng trước đại cục, cho dù biết rõ Bối Lâm Đạt bị oan uổng, thậm chí ngay cả thẩm phán chi nhãn đều rõ ràng, nhưng vẫn phải hạ xuống quyết định này, Bối Lâm Đạt cứ bị hi sinh như thế.
Có lẽ đợi động viên được những hải tộc này xong, tổng bộ sẽ phái người lại đây chỉnh đốn, dọn sạch đám u ác tính cùng người không theo khống chế, mấy chục năm hoặc là hơn trăm năm sau lại cải tội cho Bối Lâm Đạt, thậm chí đội chô cô ta cái vòng nguyệt quế “Thánh nhân”, để hậu thế kính ngưỡng, trở thành lãnh tụ tinh thần, nhưng lúc đó người chết rồi thì những thứ này có ích lợi gì này?
Chẳng qua, Lôi Lâm cũng sẽ không phủ định tác dụng của tổ chức.
Ở thế giới sức mạnh cá thể nhỏ yếu, cần liên hợp lại, hình thành tổ chức, đúng là chiều hướng phát triển cùng vương đạo, mà khi muốn hi sinh lợi ích một thành viên nào đó, ngoại trừ biểu hiện ra thái độ tích cực của chính mình, cũng không có biện pháp gì tốt hơn.
Thế nhưng, ở đây lại khác!Khi sức mạnh của cá nhân bị phóng to vô hạn, lại có đặc quyền đối kháng tổ chức, ở thế giới có tồn tại sức mạnh siêu tự nhiên, cá thể cường giả lập tức trở thành chủ lưu.
Đặc biệt ở trong thế giới Luyện Ngục, mấy vị chí tôn thống trị tất cả cả đại lục, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, đây chính là chứng minh tốt nhất.
Bởi vậy, hiện tại Bối Lâm Đạt ngoại trừ ngoan ngoãn nhận lấy cái chết ra, trong thế lực này sẽ không có con đường thứ hai để đi.
Đương nhiên! Cô ta còn có sự lựa chọn khác, ví dụ làm như lời Lôi Lâm đang chuẩn bị đầu độc.
“Không phải nói xấu hay âm mưu gì, đây chính là sự thật! Bối Lâm Đạt, cô cấu kết với thế lực ô uế điểu, hãm hại Bối Khắc Lạp Khắc đại nhân, mà chúng ta muốn trừng phạt cô!”
Nhìn thấy Lôi Lâm đứng dậy, trong con ngươi tên hải tộc kia xuất hiện một tia khó chịu.
Đó là tâm tình của người nắm quyền nhìn thấy thủ hạ dám vi phạm quyền uy của chính mình.
“Được rồi! Vậy ta không phải người trong thế lực của các ngươi, tự nhiên cũng không có tội danh tư thông với địch gì đó, không biết đến lúc nào ta mới có thể rời đi?”
Lôi Lâm xòe tay ra cười hỏi.
“Mày tất nhiên là tín đồ của ô uế điểu, cũng là người liên lạc kết nối giữa Bối Lâm Đạt cùng thế lực đối địch, nhất định phải đồng thời chịu trừng phạt!”
Tên thủ lĩnh hải tộc không them nháy mắt nói tiếp, nhưng Lôi Lâm hầu như phải vỗ tay cho đối phương, thoáng cái đã đoán được có lẽ ngay cả thẩm phán chi nhãn cũng không nhất định biết rõ chân tướng.
Không thể không nói, thủ lĩnh hải tộc này cũng thật sự là chó ngáp phải ruồi.
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp giết bọn hắn!”
Bên cạnh tên thủ lĩnh hải tộc kia có một ít cường giả Thần Tinh, trên người đã sáng lên gợn sóng triệu hoán thú hồn.
Đối với bọn hắn, giữ lại Bối Lâm Đạt cùng Lôi Lâm vốn là đêm dài lắm mộng, trước đó cần liên lạc với tổng bộ, hiện tại sau khi được trao quyền thì đã không cần kiêng kỵ bất kỳ gì nữa.
“Nếu nói như vậy. . .”
Lôi Lâm nhún nhún vai, khí tức cả người đột nhiên biến đổi, từ dáng vẻ thỏ trắng nhỏ biến thành mãnh hổ to lớn, khí tức hung ác không ngừng thả ra.
“Tê tê. . .” Một bóng mờ Ma Quỷ Bạch Lân xà khổng lồ đột nhiên từ sau lưng của hắn hiện ra, há miệng lớn tiếng rít gào.
Ầm ầm! ! ! Oành oành! ! ! Vụ nổ khủng bố xảy ra, khiến toàn bộ nhà giam biến thành mảnh vỡ.
“Giết bọn hắn! Không cần lưu thủ!” Tên thủ lĩnh hải tộc quát lạnh, một thú hồn hình cá mập khổng lồ trực tiếp nổi lên, bơi lội trong không khí.
Hào quang lóe lên, tế tự cùng gợn sóng thú hồn không ngừng hiện lên, thậm chí khiến hòn đảo này cũng bắt đầu khẽ run lên.
“Ha ha ha. . . Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Lừa đảo!”
Vào lúc này, Bối Lâm vẫn luôn được Lôi Lâm bảo vệ đột nhiên có chút điên cuồng, trên mặt là một vệt đỏ ửng không bình thường.
“Trước là như vậy, hiện tại ngay cả thẩm phán chi nhãn cũng như vậy! Vậy sự thờ phụng của ta, sự kiên trì của ta còn có giá trị gì?”
Kèm với lời lên án cùng chất vấn của đối phương, hai hàng huyết lệ từ trong đôi mắt Bối Lâm Đạt chảy ra.
“Đã như vậy, hãy để ô uế hủy diệt thế giới đi!”
Khí tức tà ác không ngừng nổi lên từ trên người Bối Lâm Đạt, lượng lớn lực lượng mộng cảnh tràn ngập bốn phía, thậm chí còn đang chuyển hóa thành màu đen.
“Đây chẳng lẽ là. . . Hắc thiêu trong truyền thuyết sao?” Lôi Lâm rất muốn nhổ nước bọt, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
“Hiện tại không phải thời điểm nói lời điên khùng này, đi!” Sức mạnh mộng cảnh bị Bối Lâm Đạt gọi ra đột nhiên hội tụ đến trên tay Lôi Lâm, giống như trải qua ảo diệu bện, hình thành sức mạnh càng thêm cường đại.
Cự võng khổng lồ màu đen, mang theo áp lực khủng bố làm người tuyệt vọng đột nhiên bao trùm toàn bộ hòn đảo.
Vô số tiếng rít gào không ngừng vang lên, nhưng dù là thú hồn hải sa cấp bốn của thủ lĩnh hải tộc hay là các cường giả khác công kích, cũng không thể làm gì tấm võng lớn màu đen kia.
Thậm chí, sức mạnh mộng cảnh mông lung khiến cho đám thủ vệ bị lan đến gần đều thất thần, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Ngọn lửa căm hận!” Kèm lực lượng linh hồn của Lôi Lâm, từ trên tấm võng lớn màu đen đột nhiên bắn ra lượng lớn ngọn lửa màu đen.
Khác với Phượng Hoàng chi hỏa của hắn, loại ngọn lửa màu đen này dường như chứa đựng lượng lớn sức mạnh căm hận.
Đám hải tộc bị ngọn lửa thiêu đốt đều hai mắt thất thần, trên người đã không còn sóng sinh mệnh, nhưng thân thể lại được bảo lưu lại hoàn chỉnh.
” Hỏa diễm chuyê nhằm vào linh hồn! Cẩn thận!” Thủ lĩnh hải tộc điên cuồng hét lên, gọi ra thú hồn hải sa cũng tránh những lửa đen này như rắn rết.
Dù sao, đối với thể linh hồn như nó, loại ngọn lửa căm hận này quả thực chính là thiên địch.
Hầu như chỉ trong một chiêu, hải tộc cấp bốn trở xuống quanh hải đảo đã bị ngọn lửa màu đen tiêu diệt toàn bộ, phạm vi cự võng màu đen không ngừng thu nhỏ lại, hạn chế những cường giả Thần Tinh còn lại kia ở một không gian nhỏ hẹp.
“Loại sức mạnh này. . . Loại sức mạnh này. . .”
Thủ lĩnh hải tộc đối diện lộ ra sắc mặt tái nhợt, sớm biết Bối Lâm Đạt có thực lực như vậy, và Ni Khắc kia cũng hùng hổ như thế, nó nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn càng thêm ôn hòa.
Nhưng chuyện đã phát triển đến một bước này, nói gì nữa cũng thành quá trễ rồi, chẳng qua vị thủ lĩnh này vẫn làm ra nỗ lực cuối cùng.
“Chờ đã. . . Bối Lâm Đạt, chúng ta đồng ý cùng đưa ra thông cáo rửa sạch oan khuất cho cô, thậm chí sám hối với trật tự chi chủ, tuyệt đối không nên. . .”
“Ha ha. . . Ha ha. . . Các ngươi nghĩ ta vẫn là ta ban đầu sao?”
Bối Lâm Đạt cười lớn, trên người bị một loại áng sáng màu đỏ tràn ngập, mà lực lượng mộng cảnh màu đen hầu như cuồn cuộn không ngừng bị cô ta lấy ra.
“【 Khát máu cuồng hóa 】? Còn là công kích do tiêu hao huyết mạch?”
Lôi Lâm lắc lắc đầu, không chậm trễ chút nào lợi dụng lực lượng mộng cảnh của đối phương khiến ngọn lửa màu đen trên cự võng mạnh thêm.
Mà vào lúc này, một luồng gợn sóng kỳ dị truyền ra ngoài, đó là một người tế tự cấp bốn, rốt cục muốn triệu hoán phân thân thẩm phán chi nhãn giáng lâm.
“Nằm mơ!” Lôi Lâm hừ lạnh một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng hỗn loạn chi vũ, một luồng sức mạnh hỗn loạn âm thầm lan tràn ra, nhiễu loạn tọa độ bên này, khiến người tế tự riệu hoán phân thân thẩm phán chi nhãn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
.
“Cô rất tốt! Giết chết rất nhiều người tế tự của thẩm phán chi nhãn, ta muốn thưởng cho cô!”
Mà lực lượng hỗn loạn ô uế điểu lại thông qua cửa ngõ nào đó trực tiếp chiếu rọi đến ý chí Lôi Lâm, lượng lớn lực lượng hỗn loạn giáng xuống.
【 Keng! Phát hiện lượng lớn sức mạnh quy tắc hỗn loạn, có hấp thu hay không? 】
“Không! Dự trữ lại toàn bộ!” Sau khi Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh, lượng lớn lực lượng hỗn loạn hình thành tinh thể màu xám bị hắn âm thầm thu thập lại.
Ngọn lửa màu đen dần dần tắt đi, lộ ra một hòn đảo đã không có bất kỳ dấu vết sinh mệnh nào.
“Hê hê. . . Cứ chết hết như thế? Ta vốn cho rằng còn có thể cho ta càng thêm lạc thú. . .” Bối Lâm Đạt cười lớn.
Mà trong nháy mắt Lôi Lâm lại xuất hiện phía sau đối phương, trên tay lóe lên ánh sáng.
“Cậu muốn làm gì?” Bối Lâm Đạt khẽ kêu, chợt hai mắt trợn trắng, trực tiếp ngất đi.
“Ừm! Huyết mạch tiêu hao rất lớn, thậm chí ngay cả lực lượng tinh thần đều rơi vào trạng thái khô kiệt!” Lôi Lâm lắc lắc đầu, trạng thái đối phương như thế này, hiển nhiên chính là một kẻ điên, nếu không cho dù vừa nãy động tác mình thu thập lực lượng hỗn loạn phi thường bí mật nhưng cũng nhất định bị đối phương phát hiện ra mới đúng.
. . .
“A. . .” Sau khi khẽ rên một tiếng, Bối Lâm Đạt chậm rãi mở mắt ra.
Hiện lên trước mắt là bầu trời đầy sao, còn có lửa trại chập chờn chiếu sáng.
Tiếng nổ tí tách từ đống lửa trại không ngừng truyền ra. Còn có mấy con cá nướng bị cành cây xuyên qua đang nướng trên đống lửa, mùi thơm không ngừng từ cá nướng tản ra.
“Cô tỉnh rồi? Có muốn ăn một chút không?”
Lôi Lâm ngồi gần đó cười khẽ, đưa một xâu cá đã nướng kỹ tới.
Bối Lâm Đạt theo bản năng nhận lấy, trong con ngươi hiển nhiên vẫn còn có chút hoang mang, chợt từng ký ức hải tộc phản bội, còn có tổng bộ phán quyết, thậm chí là thẩm phán chí tôn tế tự đoạn tuyệt, toàn bộ đều hiện lên.
“A. . .” Bán xà nữ kinh ngạc thốt lên, cá nướng trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất.
“Chuyện này! Tất cả đều là thật sự sao?” Bối Lâm Đạt kéo cánh tay, nhìn vu trận tế tự loại nhỏ được khắc ở trên da. Chỉ là vào lúc này, phù hiệu thẩm phán chi nhãn bên trên đã hoàn toàn ảm đạm đi, thậm chí hiện ra vết rạn nứt, không khỏi trầm mặc xuống.
Cơ thể vô cùng suy yếu đang kể lại tình cảnh lúc trước cô điên cuồng tàn sát, khiến khóe miệng Bối Lâm Đạt lộ ra một nụ cười khổ.
“Vốn dĩ ta nghĩ niềm tin của chính mình đã rất kiên cường, không ngờ lại dễ dàng bị phá hủy thế này!”
“Trên thực tế, ta cảm thấy cô đã làm rất tốt!” Lôi Lâm cười cợt, đưa một phần thịt nướng khác tới.
“Dù nói thế nào thì cô vẫn còn sống sót, đây chính là chuyện may mắn nhất!”
“. . .” Bối Lâm Đạt rơi vào trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhận xâu thịt trên tay Lôi Lâm.“Cảm ơn!”
Tiếng cảm ơn nhỏ như muỗi kêu truyền đến, nếu không phải Lôi Lâm có thể chất hơn người thì căn bản sẽ không nghe được.
” Tại sao cậu phải cứu ta? Hi vọng làm “Phối ngẫu” cho cậu sao?”
Sau khi ăn xong đồ ăn, Bối Lâm Đạt vẫn luôn hơi trầm mặc trực tiếp hỏi một câu khiến Lôi Lâm hơi dại ra.
“Phối ngẫu? Ở, dù sao cũng là dị tộc, còn là xà loại, quan niệm ở phương diện này có thể có chút khác biệt!”
Trong lòng lập tức có suy nghĩ lóe lên, nhưng Lôi Lâm vẫn không có biểu hiện gì gật gù: “Đây là một mặt, hơn nữa cô chính là đồng loại của ta, hỗn huyết bạch ma quỷ đã càng ngày càng ít rồi. Cũng không thể nhìn cô ngã xuống như thế. . .”
“Thân thế của ta phi thường phiền phức, hiện tại còn là kẻ phản bội thẩm phán chí tôn, nếu như chúng ta kết hợp, sẽ mang tới cho cậu rất nhiều nguy hiểm!”
Bối Lâm Đạt dường như đã khôi phục lại từ đả kích, lúc này lại biến thành nữ cường nhân lúc trước.
Đùng! Cô ta bẻ gãy cành cây trên tay, dường như đã hạ xuống quyết định gì đó, thở ra một hơi dài, cả người đều thoải mái hơn không ít.
“Nếu như đã đắc tội với trật tự chi chủ, e là chúng ta chỉ có cách đi tới nơi sâu xa trên Hắc Nhĩ của đại lục để trốn. . .”
Bối Lâm Đạt tỉnh táo phân tích: “Tuy rằng chúa tể chi mẫu cùng thẩm phán chi nhãn là minh hữu, nhưng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà phát ra truy nã, mà dựa vào huyết mạch của chúng ta, nếu như đi những đại lục khác, ngược lại sẽ bị càng nhiều kỳ thị, kinh nghiệm trước đó của ta chính là ví dụ rất tốt!”
“Ta không có vấn đề gì, dù sao trước đây vẫn du lịch ở các quần đảo trên hải dương, gần đây đang muốn đi Hắc Nhĩ đại lục xem. . .”
Đối với quyết định Bối Lâm Đạt, Lôi Lâm tỏ vẻ phi thường tán thành.
Trên thực tế, đây cũng là mục đích chủ yếu của hắn, nếu không hắn nhọc lòng mất công sức cứu Bối Lâm Đạt như thế làm gì?
“Trước tiên chúng ta đến biên giới gần đại lục nhất đã, sau đó xuyên qua vạn xà bình nguyên, lại đến Thánh thành, ở nơi đó ta còn có một số mối quan hệ, hẳn là có thể cung cấp trợ giúp cho chúng ta. . .”
Bối Lâm Đạt đứng lên: “Mà để báo đáp lại trợ giúp của cậu, ta sẽ tìm một cho cậu một phối ngẫu có nồng độ huyết mạch không kém ta, đương nhiên, sau này nếu cậu vẫn muốn kiên trì với sự lựa chọn của mình thì cũnh không sao!”
“Được rồi!” Lôi Lâm sờ sờ mũi, có vẻ hơi “Ngượng ngùng” .
Trên thực tế, hắn không biết nên nói gì đối với cách báo ân đơn giản này của Bối Lâm Đạt.
“Thú hồn thuật —— triệu hoán Cổ Đa Lợi Khắc!”
Chờ đến sau khi nghỉ ngơi xong, Lôi Lâm đứng bên bờ biển, trên người nổi lên hình xăm màu xanh lam, đó là một bóng mờ Cổ Đa Lợi Khắc linh động, chỉ bởi trước đó đại chiến đã tổn hại nên lúc này có vẻ hơi uể oải.
Làm thế nào để tu bổ thú hồn là một kỹ thuật phi thường cao cấp, ở thế giới Luyện Ngục, chỉ có thú hồn sư cao cấp nắm giữ kỹ thuật này, bởi vậy, cho dù Lôi Lâm có biện pháp khác để thú hồn hồi phục, vào lúc này cũng không thể biểu hiện ra.
“Ò ò!” Thú hồn Cổ Đa Lợi Khắc to lớn trực tiếp hóa thành tia sáng, trên mặt biển mở ra cánh thịt to lớn hai bên, tấm lưng rộng rãi bằng phẳng không khác nào lục địa.
“Đi thôi!” Lôi Lâm nhảy lên trước, Bối Lâm Đạt cũng đi lên theo.
Con ngươi màu đỏ tươi của cô ta đảo qua thú hồn Cổ Đa Lợi Khắc, chợt lắc lắc đầu, trong con ngươi có vẻ tiếc hận: ” Sau khi Cổ Đa Lợi Khắc trưởng thành sẽ có thực lực cấp bốn, nhưng rất khó điều động, những thương nhân kia đều trực tiếp bắt giữ thể thành niên để tiến hành phong ấn thậm chí rút hồn, thực sự là. . .”
Chợt cô ta lại nhìn Lôi Lâm: “Ta thấy thú hồn trên người cậu có vẻ thật là ít ỏi. . . Không có thú hồn càng khỏe mạnh hơn sao? Thú hồn trạng thái như thế này thả ra chỉ có thể khiến thương thế trên hồn thể trở nên càng thêm nghiêm trọng, e là ngay cả thú hồn trị liệu sư cũng không giúp được gì. . .”
” Hiện tại ta cũng chỉ là thú hồn sư cấp ba mà thôi!” Lôi Lâm hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngay cả Cổ Đa Lợi Khắc này cũng là mua được trên cảng, xem như lâm thời thay thế bổ sung, hắn căn bản cũng không có tính toán chữa trị cho đối phương, nhiều nhất chỉ là lợi dụng chút sức lực cuối cùng của rác rưởi mà thôi.
“Ta tương đối hiểu là dùng chủng tộc thiên phú và mộng cảnh lực lượng!”
“Ừm!” Bối Lâm Đạt gật đầu, hiển nhiên là nghĩ đến tài nghệ kinh người vào lúc trước khi Lôi Lâm sử dụng mộng cảnh lực lượng.
“Nếu như đã tạm thời trở thành đồng bạn, vậy chúng ta cũng có thể càng thêm công bằng mới đúng! Một lần nữa giới thiệu một chút! Ta tên là Bối Lâm Đạt! Là một tên thú hồn sư cấp bốn, còn có người tế tự cấp ba, đương nhiên, hiện tại thân phận người tế tự không còn tác dụng gì nữa. . .”
Cổ Đa Lợi Khắc lướt nhanh trên mặt biển, mang theo một vệt trắng thật dài.
Bối Lâm Đạt lại buộc mái tóc rối bời lên rồi quay sang cười cợt với Lôi Lâm.
“Thú hồn sư cấp bốn? Hình như ta chưa từng nhìn thấy cô sử dụng thú hồn? !” Lúc trước khi rơi vào trạng thái điên cuồng kia, đối phương thậm chí bắt đầu thiêu đốt huyết mạch bản nguyên của chính mình, chứ không gọi ra thú hồn cấp bốn thuộc về mình, khiến Lôi Lâm rất kinh ngạc.
“Thú hồn của ta có chút đặc thù, nếu như có thể, ta muốn cả đời đều sẽ không sử dụng nó. . .”
Bối Lâm Đạt miễn cưỡng nở nụ cười, cơ bắp trên mặt có chút cứng ngắc, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện gì đó không hay, mà Lôi Lâm cũng thức thời không tiếp tục hỏi.
“Ta là Ni Khắc! Một tên thú hồn sư cấp ba! Rất am hiểu vật lý chiến đấu và vận dụng sức mạnh huyết mạch bạch ma quỷ!”
Lôi Lâm vô cùng chân thành nói.
” Hiện tại chúng ta nên tới cảng nào để lên bờ?”
“Tuy rằng Hắc Nhĩ đại lục giao lưu đối ngoại không nhiều, nhưng trên một số cảng có lẽ đã sớm có lệnh truy nã chúng ta, e là chỉ có thể lựa chọn khu bờ biển không người, may là chúng ta sử dụng thú hồn, cũng không có vấn đề bỏ neo duy tu gì đó!”
Đối với Hắc Nhĩ đại lục, hiển nhiên vẫn là Bối Lâm Đạt hiểu rõ hơn, dù sao Lôi Lâm có cố gắng thu thập thế nào, cũng chỉ là một số tin tức vụn vặt được miêu tả trên giấy, không thể hiểu rõ bằng dân bản địa ở đây.
Kèm với tiếng kêu thâm trầm của Cổ Đa Lợi Khắc, hai người phóng tầm mắt tới đường ven biển phương xa, đều là vẻ một mặt đăm chiêu.
. . .
Hai ngày sau, bên cạnh một cánh đồng hoang vu.
Nham thạch màu đen trực tiếp lộ ở bên ngoài, bên trên thậm chí còn có mùi tanh nồng nặc.
Lôi Lâm buồn bực ngán ngẩm tựa trên nham thạch, lẳng lặng chờ đợi.
Mà trong tầm mắt của hắn, một cảng thành thị rất lớn từ từ lộ ra, pho tượng đá cẩm thạch trắng nõn và cả tháp hải đăng toả ra vẻ đẹp không gì sánh kịp.
Toàn bộ cảng đều vô cùng náo động, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy lượng lớn dị tộc đi dọc theo con đường này ra vào.
Chờ đến sau khi lén lút lẻn vào Hắc Nhĩ đại lục, bởi thiếu hụt tình báo quan trong và địa đồ cùng với tiếp tế, Lôi Lâm cùng Bối Lâm Đạt vẫn lén lút ẩn núp đến gần một hải cảng, Bối Lâm Đạt lại xung phong nhận việc muốn đi tìm hiểu tin tức.
Lôi Lâm biết đối phương có kinh nghiệm hơn mình, cũng quen thuộc nơi này hơn nên sáng suốt không phản đối.
“Tiếp theo!”
Đi kèm tiếng xé gió, một túi vải bằng dây đay trực tiếp bay tới.
Đùng! Lôi Lâm đưa tay ra, trực tiếp bắt lấy cái túi vào trong tay: “Thứ gì?”
“Địa đồ! Còn có một chút nhu phẩm cần thiết khác!”
Lúc này cả người Bối Lâm Đạt ẩn trong đấu bồng dày đặc, che lại các đặc thù bán xà nhân của mình, dáng vẻ vô cùng cẩn thận.
“Thế nào? Tin tức sao rồi?” Lôi Lâm có vẻ không thể chờ đợi được nữa hỏi.
“Cậu cũng biết sợ sao?” Bối Lâm Đạt hỏi với vẻ hơi trêu tức.
Lôi Lâm lại lộ ra vẻ lẽ thẳng khí hùng: “Dù sao sau khi chúng ta phá huỷ một cái cảng của hỗn loạn chúa tể, còn tàn sát một cái phân bộ của trật tự chúa tể! Chí tôn chúa tể chi mẫu vĩ đại tại thượng! Hi vọng chúng ta sẽ không bị bọn hắn liên thủ truy nã, bằng không thật sự là nổi tiếng đấy!”
Lôi Lâm biểu diễn phi thường thành công, thậm chí trên mặt còn hiện ra một tia sầu khổ lập tức khiến Bối Lâm Đạt bật cười.
“Hừ! Một cái cảng? Trên thực tế, Lợi Á cảng kia chỉ là tư nhân cảng phi pháp do Lợi Á tn kia tự ý mở ở bên ngoài mà thôi, căn bản không được Hắc Nhĩ đại lục chính thức trao quyền, thậm chí ngay cả tế tự cao cấp của ô uế điểu cũng không có mấy kẻ thừa nhận, . . . Mà kiểu mở ở ngoài địa bàn này đối với thế lực ô uế điểu vốn là thử nghiệm, có thể thành công đương nhiên là tốt nhất, nhưng thất bại cũng không có tổn thất gì. . .”
“Đồng thời, nơi này vẫn là địa bàn của minh hữu với trật tự chi nhãn—— Chúa tể chi mẫu! Mà hỗn loạn chúa tể cùng trật tự chi nhãn lại là tử địch, bởi vậy, đối phương nhiều nhất chỉ ẩm thầm truy nã chúng ta, cũng sẽ không có động tác gì quá lớn. . . Ta chỉ lo lắng thế lực trật tự chi nhãn!”
Bối Lâm Đạt lộ ra vẻ sầu lo: “Ta đã xem thông cáo trên cảng rồi, rất bất hạnh, hình như ta đã bị trật tự chi nhãn truy nã, mà tin tức này chẳng mấy chốc sẽ bị truyền ra. . .”
Chợt cô ta nhìn Lôi Lâm một chút, trong con ngươi lộ ra vẻ âm trầm: “Thế nhưng hình như trước đó cậu diệt khẩu toàn bộ phân bộ nên không có tin tức gì liên quan hệ tới cậu lưu truyền tới, bởi vậy, nếu như hiện tại cậu muốn đi thì vẫn kịp nha!”
Lôi Lâm im lặng, hắn đương nhiên biết, đây không chỉ là do hắn hạ sát thủ diệt khẩu, mà còn có hỗn loạn lực lượng che lấp, mới khiến dấu vết của hắn bị giảm đến mức nhỏ nhất.
Chẳng qua vào lúc này, nhìn Bối Lâm Đạt có vẻ hơi căng thẳng, Lôi Lâm lại khẽ mỉm cười: “Cô cho rằng ta sẽ vì an toàn mà rời bỏ cô sao?”
“Tại sao lại không chứ? Bởi quan hệ đồng minh, truy nã của thẩm phán chi nhãn sẽ truyền khắp toàn bộ Hắc Nhĩ đại lục rất nhanh!”
Bối Lâm Đạt cười lạnh: “Đến lúc đó cậu và ta sẽ phải cùng chịu truy bắt đựng che trời!”
“Ồ! Vậy cũng rất thú vị mà?”
Lôi Lâm thờ ơ sờ sờ cằm.
“Cậu!” Bối Lâm Đạt tức giận đến mức cả người đều run lên, lại mơ hồ có chút kích động.
Những tâm tình biến hóa phức tạp này đều bị Lôi Lâm rất bén nhạy bắt lấy.
Hắn âm thầm nở nụ cười, trên mặt vẫn vô cùng trịnh trọng: “Vậy tiếp theo chúng ta đi nơi nào? Thánh thành ở trung tâm Hắc Nhĩ đại lục hay có nơi khác có thể chứa đựng chúng ta?”
“Cậu. . . Đúng là một kẻ ngu si!” Lúc này trong mắt của Bối Lâm Đạt trong cũng tràn đầy nhu hòa.
“Yên tâm! Thánh thành là Thánh địa của tất cả huyết duệ của chúa tể chi mẫu,dựa vào quan hệ giao thiệp trước đó ta lưu lại. Hẳn là không vấn đề gì quá lớn. . .”
Sau khi nhìn chằm chằm Lôi Lâm một chút, Bối Lâm Đạt vẫn giải thích.
“Vậy thì tốt!” Lôi Lâm vỗ vỗ ngực, dáng vẻ vẫn đầy khiếp sợ.
“Cậu đấy. . .” Bối Lâm Đạt tức giận đến bật cười, có chút nói không ra lời, mà Lôi Lâm đã mở ra địa đồ bằng da dê trên tay.
” Bản đồ này. . . Rất đơn giản! Hiện tại chúng ta đang ở liên minh cảng An Đệ Tát Tư sao?”
Góc viền địa đồ ố vàng rất là thô ráp, bên trên chỉ có mấy nơi có ghi tên, đồng thời dường như cũng chỉ là địa đồ ở khu vực này.
Lôi Lâm cũng hiểu việc này, dù sao ở thời đại này, một bộ đại lục địa cầu hoàn chỉnh có độ chính xác cao, đại biểu của cải có thể khiến phù thủy bình thường cũng vì thế mà táng gia bại sản, mà Bối Lâm Đạt có thể chiếm được quyển địa đồ này còn do nơi này là một cảng mậu dịch.
Lôi Lâm vừa mệnh lệnh chíp ghi chép, vừa hồi tưởng lại một ít tư liệu do bản thân thu thập được trước đó, toàn bộ bên ngoài Hắc Nhĩ đại lục đã chậm rãi hiện lên trong đầu hắn.
Hắc Nhĩ đại lục! Là một trong bảy khối đại lục ở thế giới Luyện Ngục, do vạn xà chi mẫu thống trị, diện tích lãnh thổ cực kỳ bao la. Thậm chí còn có lượng lớn địa vực chưa khai phá, ở đó có các di tộc ăn tươi nuốt sống sinh tồn. Thậm chí còn có một số cự thú tiền sử.
Mà trên Hắc Nhĩ đại lục, chủ lưu nhất là huyết duệ của vạn xà chi mẫu!
Các loại cự xà thuần huyết, bán xà nhân hỗn huyết, còn có các chủng tộc có một chút đặc thù cự xà, liên hệ máu mủ cũng đã cách rất xa, chiếm cứ gần như hai, ba phần nhân khẩu ở toàn bộ Hắc Nhĩ đại lục.
Còn lại chính là lượng lớn chủng tộc dị thế giới, tà nhãn, người lùn luyện ngục, năng lượng sinh mệnh, nguyên tố sinh mệnh, thậm chí là nhân loại, đều có phân bố ở Hắc Nhĩ đại lục.
Đương nhiên, so với vạn xà huyết duệ, những chủng tộc này phi thường nhỏ bé, thường thường là dùng hình thái bộ lạc hoặc là thị tộc, tồn tại ở hai cự thành hoặc là các kẽ hở thế lực.
Càng đáng nhắc tới chính là ở Hắc Nhĩ đại lục, chế độ phổ biến nhất vẫn là chế độ thành bang và chế độ thị tộc, các thành bang khác nhau, các thị tộc khác nhau, thậm chí trong cùng chủng tộc cũng có đủ loại chiến đấu nhiều lần phát sinh.
Thánh thành là huyết duệ vạn xà chi mẫu cùng đề cử ra, trên lý thuyết là trung tâm thống trị của toàn bộ Hắc Nhĩ đại lục, nghe đồn cũng là vị trí ơn trạch của vạn xà chi mẫu.
Vể mặt lý luận, toàn bộ Hắc Nhĩ đại lục đều phải nghe Thánh thành chỉ huy, nhưng trên thực tế rốt cuộc nên làm thế nào thì vẫn phải xem thành chủ của mỗi thành bang.
“Từ nơi này đến Thánh thành, cho dù với thực lực của chúng ta, cũng cần dốc toàn lực chạy đi hơn một năm này. . .”
Bối Lâm Đạt chậm rãi chỉ chỉ một dấu hiệu cảng trên bản đồ: “Thế nhưng, ở chỗ này ta có một đường bộ đặc biệt, chỉ cần thông qua mảnh địa vực này là có thể trực tiếp lợi dụng truyền tống trận đến vạn xà bình nguyên, tiết kiệm cho chúng ta hơn một nửa thời gian. . .”
Sau khi nói đến đây, vẻ mặt Bối Lâm Đạt không ngừng thay đổi, cuối cùng lại chuyển hóa thành một tia kiên định.
“Đúng không? Vậy thì cứ dựa theo lời cô nói đi!”
Thời gian chính là vật cần thiết nhất đối với Lôi Lâm, đương nhiên càng bớt việc càng tốt , còn việc trên đường có thể có nguy hiểm? Lấy thực lực bây giờ của Lôi Lâm, căn bản không cần quá e ngại.
Hắn đã khôi phục được phần lớn thực lực, lại có thân phận là người tế tự cấp bốn bổ trợ, cho dù đối thủ là Hi Nhật vương tọa cấp sáu, cũng có hi vọng chống lại.
Mà phù thủy đạt tới cấp Hi Nhật vương tọa là tồn tại phổ biến đã nắm giữ một phần sức mạnh quy tắc, thực lực cho dù trong hàng ngũ cường giả cấp sáu cũng là tồn tại ực kỳ hàng đầu!
Đương nhiên, có thể chống lại cũng không có nghĩa là có thể đánh bại, Lôi Lâm tính toán thực lực hiện nay của mình cũng chỉ tương đương với nửa cấp sáu mà thôi.
Chẳng qua, ở thế giới Luyện Ngục nàyở trong, tồn tại quy tắc cấp bảy trở lên ở bề ngoài tổng cộng cũng chỉ có bảy vị, còn lại cường giả cấp sáu cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lấy thực lực hiện tại của Lôi Lâm, nếu không phải kiêng kỵ vạn xà chi mẫu, tuyệt đối có thể đi ngang khắp Hắc Nhĩ đại lục.
Mà thực lực của Bối Lâm Đạt nhiều nhất cũng chỉ là tương đương với Thần Tinh, có thể chơi ra trò gian gì chứ?
“Nhìn vẻ mặt của đối phương, có vẻ là chuẩn bị đoạn tuyệt quá khứ, lẽ nào là muốn giải quyết phiền phức trong gia tộc?”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, âm thầm nghĩ.
“Ma Quỷ Bạch Lân xà thể thành niên cũng chỉ có cấp năm, không tính là vấn đề lớn lao gì, đồng thời, ta còn muốn thu thập nhiều thêm huyết mạch thuần huyết đây! Dù sao, huyết mạch sinh vật năng lượng cao có thể trực tiếp câu thông với thế giới mộng cảnh để thu được mộng cảnh lực lượng thật sự là phi thường hiếm thấy. . .”
Tuy rằng Ma Quỷ Bạch Lân xà là huyết duệ của vạn xà chi mẫu, rất được chiếu cố, nhưng cũng chính bởi vì ở ngay dưới mắt đối phương, vì thế vạn xà chi mẫu khẳng định không cho phép có xà hoàng xuất hiện.
Bộ tộc ngay cả Bạch Ma Quỷ Xà hoàng cấp sáu cũng không có, đối với Lôi Lâm hiện tại, cũng gần như là đưa món ăn.
“Chỉ có chuyện là làm việc ở Hắc Nhĩ đại lục phải càng cẩn thận e dè hơn một chút, sợ bị vạn xà chi mẫu phát hiện tung tích, dường như hỗn loạn chi vũ có thể hỗ trợ ở phương diện này. . .”
Bàn tay Lôi Lâm không tự chủ được khẽ mơn trớn trước ngực, mà ở nơi đó, lông chim ô uế điểu màu xám phát ra tia sáng mông lung.
Ô uế điểu am hiểu quy tắc hỗn loạn, vốn là có hiệu quả tiềm ẩn cùng nói dối, mà sau khi được bổ sung sức mạnh hỗn loạn của đối phương, Lôi Lâm cũng có tự tin hơn đối với việc ẩn giấu hành tung của chính mình.
Nếu không thì ở ngay trong sào huyệt của vạn xà chi mẫu, lại tồn tại lượng lớn người tế tự của đối phương, Lôi Lâm cũng không có bao nhiêu nắm chắc có thể thành công lẻn vào.
So với trước đó chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần, hiện tại tỷ lệ nắm chắc đã tăng nhiều hiển nhiên là phi thường đáng giá, cho dù vì thế mà làm giao dịch cùng ô uế điểu, thậm chí mơ hồ bị đối phương kiềm chế.
“Chẳng qua, phương diện này nhất định phải đề phòng, để tránh đến thời khắc mấu chốt phương lại bán đứng ta, xem là lễ vật để nghị hòa hoặc là lôi kéo quan hệ cùng vạn xà chi mẫu!”
Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên ánh sáng màu xanh lam, mà tất cả năng lượng ô uế điểu trong cơ thể hắn đều bị giám thị nghiêm mật.
Trên thực tế, nếu như đối thủ của hắn là thẩm phán chi nhãn, vậy Lôi Lâm căn bản sẽ không lo lắng chuyện này, dù sao thẩm phán chi nhãn cùng ô uế điểu có quan hệ tử địch, đã lan tràn tới vô số thế giới, thậm chí từ viễn cổ, thượng cổ, kéo dài đến hiện tại, vốn là không thể điều hòa.
Thế nhưng vạn xà chi mẫu lại khác, ả chỉ là minh hữu của thẩm phán chi nhãn, nói không chừng minh ước này còn không có bao nhiêu phân lượng, nếu như có thể đánh đổi khá nhiều, mà kéo vạn xà chi mẫu đến trận doanh của chính mình, thì ô uế điểu sẽ phi thường tình nguyện.
Cho dù khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng Lôi Lâm cũng không thể không đề phòng.
Đây chính là nỗi bi ai của tiểu nhân vật, dù sao, hiện tại hành vi của hắn tương đương với đang diễn xiếc đi dây, chỉ bước sai một bước, kết cục đều là vạn kiếp bất phục.
“Đúng rồi! Ta còn mua cái này!”
Bối Lâm Đạt lại nói, tiếng gào của hai con sinh vật khổng lồ trực tiếp truyền vào tai Lôi Lâm.
Vào lúc này, Lôi Lâm nhìn thấy hai dây cương trong tay Bối Lâm Đạt bị kéo căng, hai con sinh vật dần dần từ trong bóng tối hiện ra.
Xuất hiện trước mặt Lôi Lâm là hai con bò sát lớn màu vàng đất, sau lưng thậm chí có ghế dựa, bị vững vàng mà cố định ở bên trên.
“Do chúng ta cần xuyên qua một ít hoàn cảnh đặc thù, vì thế loại vật cưỡi này là cần thiết!”
Hai bóng dáng màu vàng đất này rõ ràng là bò sát có làn da màu vàng đất, mà trên lưng chúng có hai người bọc kỹ toàn thân, chỉ có con ngươi màu đỏ lộ ở bên ngoài thỉnh thoảng lóe lên tia sáng lạnh.
“Loại bò sát đại địa này dùng để đi đường đúng là rất tốt!”
Lôi Lâm nhìn kỹ vật cưỡi của mình, trên bàn chân của chúng giống như có móc câu, còn có màng thịt nửa trong suốt, thậm chí còn có nồng nặc hạt năng lượng căn bản hội tụ ở trên, giúp nó có thể rất dễ dàng vượt qua các địa hình phức tạp như rừng rậm, đầm lầy.
“Đợi xuyên qua rừng rậm mộng cảnh này thì sẽ tới thung lũng Bạch Hà than, gia tộc của ta cũng ở đó!”
Từ bên cạnh truyền tới giọng nói của Bối Lâm Đạt, chỉ là không có chút ý mừng nào.
“Rừng rậm mộng cảnh, cái tên này?” Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, rồi lại đưa mắt nhìn bốn phía, đâu đâu cũng là cánh đồng hoang vu, cũng không có rừng rậm gì cả.
“Mộng cảnh rừng rậm! Mộng cảnh! Lẽ nào. . .”
Con ngươi Lôi Lâm hơi co rụt lại, lại liên tưởng đến thiên phú huyết mạch của Ma Quỷ Bạch Lân xà, nhất thời nghĩ đến một khả năng.
【 Keng! Đo lường được phía trước xuất hiện không gian rung động, phán đoán là từng tiếp xúc với thế giới mộng cảnh! 】 Mà vào lúc này, chíp cũng truyền đến âm thanh máy móc.
“Đúng thế. . . Gia tộc của ta được xưng là bạch ma quỷ, bọn chúng thích nhất ở trong khe hở mộng cảnh, đồng thời thường thường dụ dỗ một số người lữ hành đi lạc tiến vào, rồi tiến hành săn mồi. . .”
Âm thanh Bối Lâm Đạt trở nên lạnh lẽo.
Mà Lôi Lâm lại ngay lập tức nghĩ đến giới thiệu về Ma Quỷ Bạch Lân xà mà chíp thu thập được: “Yêu thích ở trong mộng cảnh dằn vặt con mồi sau đó lại ăn sao?”
Từng tia sương mù màu đỏ sậm nổi lên, khiến chung quanh trở nên một mảnh sương mù mông lung lên.
Chờ đến sau khi xuyên qua mảnh sương mù này, một rừng rậm quỷ dị trực tiếp hiện lên ở trước mặt Lôi Lâm.
Chạc cây cùng lá cây màu đen chằng chịt khắp nơi, có rất nhiều đại thụ thậm chí không có lá, nhìn trọc lốc, không khác nào cánh tay khô héo đang không ngừng vung vẩy.
【 Keng! Chủ thể tiến vào địa vực mộng cảnh! 】
Chíp trực tiếp truyền tới nhắc nhở.
“Mộng cảnh địa vực! Vừa không phải là thế giới mộng cảnh, cũng không phải Hắc Nhĩ đại lục, mà là bộ phận giao thoa giữa thế giới, thậm chí sẽ nhờ đó mà có vô số sự kiện quỷ dị. . . Mà hiện tại ta lại dùng chân thân tiến vào!”
Trong con ngươi Lôi Lâm có tia sáng kỳ dị, so với mấy lần mộng cảnh trước đó, bây giờ hắn giống như lúc trước thăm dò thế giới mộng cảnh, chân thân tiến vào thế giới mộng cảnh.
Tuy rằng có thân thể bảo vệ, giúp chân linh của hắn bị ảnh hưởng từ lực lượng mộng cảnh ở bên ngoài nhỏ đi, nhưng một khi gặp phải chuyện gì, nếu muốn thoát thân cũng sẽ phi thường phiền phức.
“Trên người chúng ta có huyết mạch bạch ma quỷ, sẽ tạm thời che chở chúng ta. Tránh thu hút sinh vật mộng ách tập kích, theo sát ta!”
Vào lúc này, Bối Lâm Đạt đi trước nói với Lôi Lâm.
“Huyết mạch Ma Quỷ Bạch Lân xà!” Lúc này Lôi Lâm cũng để một tầng vảy rắn màu trắng bao trùm bên ngoài thân chính mình, quả nhiên sau khi tiến vào địa vực mộng cảnh, những vảy này đều trở nên sáng bóng hơn không ít, thậm chí giống như sinh vật đang đang hút lấy lực lượng mộng cảnh màu đỏ sậm, không khác gì người xa quê nay mới trở về, không hề có một chút cảm giác xa lạ nào.
Mà cảm giác ngột ngạt trước đó rừng rậm mộng cảnh mang đến cho Lôi Lâm cũng không cánh mà bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận