Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 372: Nổ tung

Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng màu xanh lam, vừa vặn đứng ở biên vu thuật trận pháp , quay về nói với phù thủy dùng khói đen che mặt kia.
“Không ngờ là vẫn bị cậu phát hiện!”
Phù thủy dùng khói đen che mặt kia cười khổ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa, là giọng của một cô gái.
Giọng nói này Lôi Lâm nghe lại có cảm thấy khá quen thuộc.
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao, từ nhỏ đến lớn ta đều chưa từng lừa gạt người nào!”
Cô gái cười khổ, lập tức loại bỏ tầng sương mù màu đen trên người để che giấu kia.
Sương mù tản ra, lộ ra một gương mặt phụ nữ bình thường, tuy rằng không hề đẹp, nhưng một đôi mắt lại phi thường nhu hòa, giống như có sóng nước dập dờn ở trong, khiến mỗi người từng gặp qua cô ta đều khó có thể quên.
Trước ngực nữ phù thủy này còn đeo một sợ dây chuyền do bảo thạch và trân châu làm thành, bắn ra đủ mọi màu sắc.
“Trân Na? ! Là cô?” Lôi Lâm lập tức nhận ra thân phận của nữ phù thủy này.
Là phù thủy đầu tiên hắn quen biết khi đi tới Bất Dạ Thành này, vị thiếu nữ này tên là Trân Na, đã lưu lại cho Lôi Lâm một ấn tượng không xấu.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thiếu nữ lúc trước nhìn như đơn thuần kia, hiển nhiên cô ta đã giấu Lôi Lâm gì đó.
“Rốt cục đã gặp lại! Lôi Lâm!”
Vị này giống một thiếu nữ từ trong đại gia tộc đi ra, lộ ra một nụ cười xán lạn với Lôi Lâm.
“Việc ôn chuyện cũng không cần nói nữa, có lẽ cô nên giải thích một chút trước về vu thuật trận pháp này đi!”
Lôi Lâm chỉ chỉ trận pháp bên cạnh, trên mặt lộ ra một tia nghiêm nghị.
Hành trình của hắn luôn luôn bảo mật, đối với việc thiếu nữ có thể lần theo tới đây đồng thời ngụy trang, hắn thực sự có chút cảnh giác, không biết đối phương còn có thủ đoạn quỷ dị gì.
“Có liên quan đến vấn đề này. . .”
Trân Na cúi đầu, giống như có chút xấu hổ, “Đây là. . .”
Trong phút chốc, từ trong dây chuyền trên cổ Trân Na bắn ra một vầng sáng năm màu, bao phủ tới Lôi Lâm.
Trước đó Lôi Lâm vẫn duy trì cảnh giác thiếu nữ này, thấy thế lập tức khởi động mấy vu thuật gia tốc đã được chuẩn bị kỹ càng trong nháy mắt. Thân hình biến thành mấy bóng đen, lập tức biến mất tại chỗ.
Ầm!
Vầng sáng năm màu bao phủ trên mặt đất, kết thành một vu thuật, dưới ánh sáng này, dù là mặt đất hoặc là bùn cát thực vật, đều nhanh chóng khô héo.
“Bắt được cậu rồi!” Nhìn thấy cảnh nầy, trên mặt Trân Na lại nở nụ cười.
Lôi Lâm đang di động cũng phải giật mình.
Cùng lúc đó, dưới chân hắn, một vu thuật trận pháp toả ra ánh sáng lộng lẫy nhàn nhạt đột nhiên hiện ra.
Vô số cột sáng màu trắng bắn lên, hình thành một vật tương tự lao tù, nhốt Lôi Lâm ở bên trong.
“Dự phán? ? ? Không! Là vật càng cao cấp hơn!”
Trong lao tù, Lôi Lâm vung áo bào, mấy Hỏa Cầu màu đen đánh vào lao tù, ngọn lửa màu đen bắt đầu hừng hực bốc cháy.
Nhưng những cột sáng màu trắng này lại có vẻ rất kiên cố, dù là hỏa diễm từ tiềm ảnh Hỏa Cầu cũng chỉ có thể khiến cột sáng khẽ run lên, nhưng muốn đánh tan vu thuật trận pháp này, rõ ràng còn kém một chút.
Mà phù thủy có thể bố trí ra loại trận pháp này, tuyệt đối không phải loại đơn giản.
Lôi Lâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào nữ phù thủy trước mặt, đột nhiên cảm thấy trước đây có lẽ hắn đã có chút khinh thường cô ta.
Dù là lấy loạn thạch vu trận rõ ràng kia làm mồi dụ, hấp dẫn sự chú ý của Lôi Lâm hay nắm bắt thời cơ, trong nháy mắt quyết đoán ra tay, một bạch phù thủy có năng lực phổ thông không thể có được.
Đặc biệt là chiêu cuối cùng cái này, năng lực có thể dự phán được điểm đến của Lôi Lâm, càng khiến Lôi Lâm kiêng kỵ.
Nếu như là một loại năng lực tiên đoán, đối với phù thủy cấp thấp thì đây hầu như chính là thủ đoạn khó giải quyết.
“Tại sao?” Trong lao tù bằng cột sáng kia, Lôi Lâm hỏi một câu.
Hắn và nữ phù thuỷ tên là Trân Na này chỉ từng gặp khi vừa vào thành, sau đó thậm chí ngay cả chuyện dùng bí pháp dấu ấn liên hệ cũng rất ít, hai người hoàn toàn không có lý do để sống mái như thế.
“Xin lỗi, nhưng trong tiên đoán của ta, ngươi sẽ là nguyên nhân khiến toàn bộ Nam Hải bờ xuất hiện chiến tranh và máu tươi, vì duy trì hòa bình ở Nam Hải bờ, ta không thể không hi sinh cậu. . .”
Từng giọt nước mắt trên mặt Trân Na nhỏ xuống, thậm chí ngay cả Lôi Lâm cũng không rõ cô ta làm bộ hay thật lòng.
“Nói cách khác, bởi vì một tiên đoán mịt mờ, cho rằng ta sẽ khiến Nam Hải bờ rơi vào nguy hiểm nên cô muốn xuống tay diệt trừ ta trước?”
Sắc mặt Lôi Lâm trầm xuống, dù là ai, chỉ vì một lý do như thế mà bị đối xử thế này, cũng nhất định sẽ cảm thấy phát điên.
Trước đó Lôi Lâm đã nghĩ ra vô số lý do, có thể là báo thù hoặc là vì gút mắc lợi ích? Nhưng ccăn bản cũng không nghĩ đến phương diện này.
Nhưng từ chuyện này hắn cũng chứng thực được trước đó Trân Na đã thật sự sử dụng là một năng lực như tiên đoán.
“Không cần giãy dụa, đây là lao tù mà ta dựa vào một đoạn ngắn thấy được trong tương lai nên đã đặc biệt chuẩn bị, trận pháp này không chỉ dùng hạt năng lượng căn bản hệ quang minh tạo thành, hơn nữa còn thêm vào mấy vu thuật phòng cháy cao cấp! Công kích manh nhất hiện nay của cậu không thể phá được đâu!”
Trân Na đột nhiên khép mắt lại, rồi lại mở ra rất nhanh, con ngươi biến thành thuần trắng.
“Vì hòa bình của toàn bộ thế giới, xin cậu hãy yên tĩnh rời đi đi!”
Trân Na lạnh nhạt nói, trên gương mặt vốn phổ thông lại đột nhiên có cảm giác thần thánh.
Theo lời nói này, lao tù màu trắng đang giam cầm Lôi Lâm lập tức bắt đầu chậm rãi co lại, vô số sợi tơ màu trắng từ trên cột sáng bắn ra, che kín toàn bộ bên trong lao tù màu trắng.
Từng sợi to màu trắng giống nhộng phun ra tơ tằm, quấn quanh trên người Lôi Lâm, giống như muốn bọc hắn thành một kén lớn.
“Ha ha. . .”
Lôi Lâm không them để ý đến tơi tơ quấn quanh trên người, đột nhiên nhẹ giọng cười lên.
“Cậu đang cười cái gì? Nếu như là có tâm nguyện gì thì có thể nói cho ta biết, ta dùng danh dự của Thủ Hộ giả gia tộc xin thề, ta nhất định sẽ giúp cậu làm được!”
Hai tay Trân Na khoanh trước ngực, làm ra một thủ thế kỳ dị.
“Không cần! Nhìn vẻ mặt đó của cô, thực sự làm ta buồn nôn!” Trong lồng ngực Lôi Lâm nhộn nhạo cảm giác buồn nôn.
Ở kiếp trước, hắn luôn đặc biệt phản cảm với loại người tự xưng là bảo vệ thế giới này, kẻ giữ gìn hòa bình gì đó, luôn giơ cao lá cờ đại nghĩa mà hi sinh một cá nhân.
Mà hiện tại, ở dị giới cũng gặp phải một kẻ như thế, khiến trong lòng hắn nổi lên sát ý nồng đậm trước nay chưa từng có.
“Một ngày nào đó, thế nhân sẽ hiểu chúng ta, mà hòa bình sẽ vĩnh viễn tồn tại!” Trân Na không quan tâm tới lời nói của Lôi Lâm, ngược lại nói ra một câu tương tự như tục ngữ.
Rồi cô ta chỉ tay tới lao tù.
“Tinh chế! ! !”
“Xì xì!” Hào quang màu trắng trong nháy mắt che kín toàn bộ lao tù, Lôi Lâm lập tức cảm thấy giống như bị đặt trên vỉ nướng, cả người đều có cảm giác sắp sửa hòa tan.
Hắn chủ tu hạt năng lượng căn bản hệ âm u, cùng loại hạt căn bản hệ quang minh này vốn là tương khắc với nhau, mà ả Trân Na này không biết từ nơi nào làm ra bộ vu trận này, uy lực lớn tới mức doạ người, thậm chí ngay cả Lôi Lâm đều có cảm giác không chịu được.
“Ta. . . Còn có một câu muốn nói!”
Tuy rằng bị áp lực khổng lồ ép trên người, xung quanh cơ thể Lôi Lâm lại bốc lên từng tia khói màu đen, ngăn cản không bị bạch quang ăn mòn, chỉ là nhìn hắn có chút chật vật.
“Tội nhân! Nói ra di ngôn cuối cùng đi!”
Trân Na chậm rãi tiến lên.
“Ta. . .”
Môi Lôi Lâm khẽ nhúc nhích.
“Cái gì? Hiện tại đã bị hạt năng lượng căn bản hệ quang minh ăn mòn đến nước này sao?” Trân Na lại tiến lên vài bước, nghiêng lỗ tai đến vách lao tù.
“Tiện nhân! Mày cho rằng thế giới này là do nhà mày mở sao?”
Bỗng nhiên, toàn thân Lôi Lâm bị một tầng vảy màu đen bao phủ, ngay cả con mắt cũng biến thành thụ đồng màu hổ phách, đột nhiên quát lớn.
“Cầm cố chi hoàn! Bạo! ! !”
Ầm! ! !
Một vòng sáng màu bạc lớn mà xinh đẹp trong nháy mắt từ trên cánh tay Lôi Lâm muốn nổ tung.
Vòng kim loại trước đó vẫn đeo trên cánh tay trái Lôi Lâm, dưới mệnh lệnh của Lôi Lâm, lập tức ầm ầm nổ tung.
Lực trùng kích cực lớn, trực tiếp khiến lao tù màu trắng trước mặt Lôi Lâm bị vỡ ra một phần, dư âm vụ nổ không dứt, trực tiếp lan đến Trân Na gần nhất.
“A!”
Trân Na bụm mặt, cả người đều bị hất bay ra ngoài.
Sợi tơ màu trắng trước đó bao phủ Lôi Lâm bị nổ tung toàn bộ, ngay cả lao tù cột sáng cũng xuất hiện vết lõm rõ ràng.
“Hoá đá chi đồng!”
Con mắt Lôi Lâm trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào vết lom trên lao tù.
Xì xì! Một tầng vỏ đá màu xám trắng từ trên cột sáng không ngừng lan tràn ra.
“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!”
Hai tay Lôi Lâm hợp lại, từ trong khe hở bóng tối chung quanh đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu đen, lập tức, hai tay hắn lôi kéo.
Ngọn lửa màu đen bị tách ra, đều đậu trên bàn tay của hắn.
“Trùng!”
Hai tay Lôi Lâm nhắm tới nơi lao tù đã hoá đá, mạnh mẽ đánh xuống một đòn! ! ! !
Ầm! ! !
Hào quang màu trắng bùng lên, trong nháy mắt cao tới mười mấy mét, hầu như muốn xông đến tận trên bầu trời, rồi lại lấy tốc độ cực kỳ nhanh co rút lại, bị ngọn lửa màu đen bao vây.
Mà ở trung tâm ngọn lửa, một người quần áo rách nát ,lộ ra một thân toàn vảy chậm rãi đi ra.
” Ngoài thân thể chủ thể bị hệ quang minh ăn mòn thương tổn, xung đột cùng hạt năng lượng căn bản của chủ thể, sản sinh ra hiệu quả trung hoà, thương tổn tăng cường, hiện nay bị bỏng 34%! Cánh tay trái bị ma hóa vật phẩm sóng xung, xuất hiện tổn hại, đề nghị lập tức trị liệu!”
Nhắc nhở của chíp xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
Trạng thái bây giờ của hắn thực sự không hề tốt đẹp gì, trên người không chỉ có nhiều vết bỏng, cánh tay trái đã vặn vẹo treo ở trước ngực, lộ ra một vết thương thật lớn, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt đen kịt bên trong.
Trước đó Lôi Lâm hung hãn tự bạo trung đẳng ma hóa vật phẩm, bởi hắn ở trong lao tù nên chính diện chịu đựng ảnh hưởng lớn nhất, bởi vậy, dù mở ra phòng ngự mạnh nhất của Đọa Tinh Chi Trụy và Khoa Mạc Ân chi lân cũng vẫn bị trọng thương.
Trân Na đứng ở bên đưa tay ôm mặt, nhìn Lôi Lâm đã chạy trốn ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng địa hô.
“Sao cậu có thể đi ra? Trong tương lai mà ta thấy cũng không có chuyện này !”
Trân Na gào thét, cả gương mặt đã mơ hồ vặn vẹo.
“Ta đã biết rồi, nhất định là vậy! Cậu nhất định là người phản bội chạy trốn vận mệnh!” Trân Na thét lên.
“Tao là cái gì đều không quan trọng! Quan trọng chính là ngày hôm nay mày nhất định sẽ chết rất khó coi!”
Trên mặt Lôi Lâm bùng lên sát khí, từ khi hắn bước lên con đường phù thủy tới nay, đây là lần thứ nhất chịu thiệt thòi lớn như thế!
Dù là vết thương trên người hay cánh tay trái gần đứt rời đều là thương thế không dễ dàng dưỡng tốt, tình trạng này sẽ khiến hắn gặp nhiều trắc trở cho nhiệm vụ trong bí cảnh.
Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Lôi Lâm càng mạnh hơn.
“Tiện nhân! Tao muốn cho mày biết cái giá thì mạo phạm tao!”
Lôi Lâm gào thét, cánh tay phải may mắn còn lành lặn đánh tới Trân Na vị!
Từng tia sương khói màu đen từ dưới nền đất bốc lên, giống dây thừng lan dọc theo mặt đất xông tới Trân Na.
“Bảo vệ!” Trân Na nắm chặt dây chuyền trên cổ.
Một viên đá quý màu đỏ sáng lên, lập tức, một dung nham Hỏa Cầu xuất hiện trước mặt Trân Na, bắn về phía đám sương khói màu đen kia.
Ầm!
Gợn sóng năng lượng khổng lồ tan ra, dung nham màu đỏ nóng bỏng bắn tung toé, trên mặt đất bị thiêu ra từng lỗ thủng màu đen.
“Ngày hôm nay dù mày dùng hết vu thuật trên sơi dây chuyền này cũng không cứu được mày đâu.”
Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên ánh sáng lạnh.
Mấy Hỏa Cầu màu đen trong nháy mắt bốc lên, sau đó ở giữa không trung dung hợp thành một! Gợn sóng năng lượng khổng lồ trong nháy mắt tràn ra, uy lực cao tới 51 độ trực tiếp thiêu trên mặt đất ra một hố lớn.
“Tiềm ảnh Hỏa Cầu!”
Lôi Lâm chỉ tay nhằm về phía Trân Na.
Hỏa cầu thật lớn giống như mặt trời rơi xuống, bay thẳng đến chỗ Trân Na.
Ngọn lửa màu đen còn chưa rơi xuống, sắc mặt Trân Na vốn đã có chút tái nhợt, lúc này còn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Hàn băng!” Trân Na cắn răng, từ trong miệng phun ra một ký tự Byron cổ ngữ.
Trong nháy mắt! Dây chuyền trên cổ cô ta liên tiếp bắn ra ánh sáng màu trắng, từng viên trân châu sáng lên, gợn sóng từ phép thuật Hàn băng không ngừng tản ra.
Trong vầng sáng màu trắng, trước mặt Trân Na trong nháy mắt đã xuất hiện mười mấy tấm thuẫn bằng Hàn băng.
Bên ngoài tấm khiên lớn màu trắng nửa trong suốt còn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc chung quanh, mà màu đen Hỏa Cầu từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đã bắn trúng mười mấy tấm thuẫn Hàn băng này.
Từng luồng hơi nước màu trắng không ngừng bốc lên.
Sau khi bay lên mấy mét, lại rất nhanh ngưng kết thành giọt nước và khối băng rơi xuống.
Chờ đến khi tất cả đều bình tĩnh lại, tấm thuẫn Hàn băng trước mặt Trân Na đã biến mất toàn bộ, mà tiềm ảnh Hỏa Cầu cũng không thấy tung tích.
Trong hơi nước màu trắng, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện.
Toàn thân Lôi Lâm bao trùm Khoa Mạc Ân chi lân, vọt thẳng đến trước mặt Trân Na.
Xì xì!
Tầng băng phòng ngự từ dây chuyền của Trân Na bắn ra, trong nháy mắt bị Lôi Lâm dùng tay phải xé nát, cùng lúc đó, hắn tiếp tục nhào tới Trân Na.
Đùng! Lôi Lâm hơi động bả vai, lực va đập mạnh mẽ đụng tới Trân Na.
Xì xì! Ngoài quần áo của Trân Na trong nháy mắt bốc lên một màng ánh sáng màu nhũ bạch, bao phủ thân thể của cô ta.
Đây là thiên phú vu thuật phòng ngự của Trân Na, vào thời điểm nguy hiểm nhất đã bộc phát ra.
Đùng đùng!
Trân Na giống như bị một đầu xe lửa chệch đường ray hung hang đụng vào khiến cô ta bắn ra ngoài, trên đường lùi về sau còn đụng gãy không ít cây cối trên đường.
“Ả này…”
Lôi Lâm nhìn kỹ Trân Na, trải qua lần giao thủ vừa nãy, hắn đã có thể xác định Trân Na này chỉ là một kẻ mới lên cấp phù thủy, trình độ nguyên tố hóa còn thấp hơn hắn nhiều, nếu không có một ma hóa vật phẩm tốt, và thiên phú báo trước kỳ dị kia, thì cô ta đã sớm chết trên tay Lôi Lâm.
Nhưng chỉ cần cho đối phương thời gian từ từ bố trí, cô ta có thể căn cứ vào nhược điểm của kẻ địch, cố ý bày xuống cạm bẫy lợi hại như cột sáng lao tù lúc trước, ngay cả phù thủy cấp một đỉnh phong cũng phải chịu thiệt lớn!
“Loại kẻ địch có năng lực tiên tri này là phiền toái nhất, ngày hôm nay là mình gặp may, tương lai mà ả nhìn thấy xuất hiện sơ suất, lần sau sẽ không nhất định có chuyện tốt như vậy!”
Ánh mắt Lôi Lâm lạnh xuống giống Hàn băng vậy.
Một kẻ địch có năng lực tiên tri núp trong bóng tối tính toán mình, cảm giác này trải qua một lần đã là quá nhiều.
Sát tâm của hắn chưa từng mạnh như thế.
“Bóng tối ẩn núp!”
Lôi Lâm nhìn chòng chọc vào Trân Na đã bò lên, vảy trên người hắn lấp lóe ánh sáng, dần dần trở nên nửa trong suốt, cả người biến mất trong không khí.
Đối mặt với Trân Na, hắn đã quyết định dốc toàn lực ra tay, muốn giết chết cô ả đáng ghét kia ở chỗ này.
Nhìn thấy Lôi Lâm biến mất trong không khí, sắc mặt Trân Na càng thêm nghiêm nghị, lúc này cô ta rõ ràng cảm giác được Lôi Lâm đã quyết tâm phải giết cô ta, nhạy bén từ nhỏ, lại trải qua phương pháp minh tưởng cao cấp giúp giác quan thứ sáu tăng mạnh, đã nói cho cô ta biết nếu như cô ta không cẩn thận nhiều hơn, ngày hôm nay người chết ở chỗ này nhất định là bản thân cô ta!
Loại trải nghiệm khủng bố này lần đầu tiên chiếm cứ tâm hồn Trân Na, dưới đáy lòng cô ta, ý chí trước kia luôn kiên định đã bắt đầu dần dần xuất hiện buông lỏng.
Lần đầu tiên Trân Na cảm thấy, lần này một mình đến rình giết Lôi Lâm là một quyết định phi thường sai lầm!
Cảm giác hoảng sợ và hối hận trong lòng này giống một con rắn độc không ngừng gặm nuốt nội tâm.Trân Na vốn đang dần trở nên yếu đuối
Vào lúc này, trên dây chuyền của Trân Na, một viên bảo thạch màu phấn hồng hình trái tim đột nhiên nổ tung.
Sắc mặt Trân Na trong nháy mắt có chút hoang mang, sau đó dần kiên định lên.
“Là vu thuật loại mê huyễn, còn thêm cả ám chỉ tâm lý!” Sắc mặt Trân Na trở nên đỏ lên: “Đê tiện!”
Ầm!
Lập tức, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Trân Na.
Lôi Lâm nắm chặt tay phải, trong nháy mắt đánh trúng màng ánh sáng thiên phú vu thuật phòng ngự trên người Trân Na.
Đùng!
Trước đó thiên phú vu thuật phòng ngự của Trân Na đã tiêu hao, lần này lại bị Lôi Lâm đấm một nhát, màng ánh sang lập tức vỡ vụn thành vô số vết lốm đốm màu trắng, tiêu tan trong không khí.
Tay phải Lôi Lâm lần này không chút trở ngại đã bắt trúng cánh tay phải của Trân Na.
Răng rắc! Tiếng gãy xương chói tai vang lên, cánh tay phải của Trân Na trực tiếp bị Lôi Lâm vặn xuống.
“A!” Trân Na nhăn nhó thét lên, rồi lại là cắn răng một cái, quần áo trên người cô ta chẳng khác nào có sinh mệnh, nhanh chóng bao vây lấy vết thương.
Đồng thời, trên người cô ta bắn ra một luồng lực đẩy lớn, giống như muốn rời đi phạm vi công kích của Lôi Lâm.
“Muốn chạy?”
Lôi Lâm nhìn chằm chằm vào Trân Na: “Hoá đá chi đồng! ! !”
Trong nháy mắt, từ thụ đồng màu hổ phách của Lôi Lâm dường như bắn ra ánh sang thần bí, mục tiêu nhắm thẳng vào Trân Na.
“Hoá đá vu thuật? !”
Trân Na kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ, dù sao, loại hoá đávu thuật này đã thất truyền rất lâu trong phù thủy giới, hiện tại, cũng chỉ có trên người một số sinh vật có huyết mạch thượng cổ mới có thể xuất hiện loại năng lực vu thuật này!
Lập tức, trên người Trân Na phát ra tiếng kẹt kẹt giống như bắp thịt toàn thân trong nháy mắt đã cứng ngắc lạo.
Một biểu bì màu vôi bắt đầu từ trên mặt Trân Na không ngừng lan rộng.
Răng rắc! Răng rắc!
Trân Na ở trước mặt Lôi Lâm bắt đầu biến thành một bức tượng màu xám trắng.
Keng!
Khi màu xám trắng sắp hoàn toàn bao trùm Trân Na, từ sợi dây chuyền trên cổ cô ta đột nhiên khẽ chấn động.
Cả sợi giây chuyền bắt đầu bay lên, mơ hồ có một tiếng nói già nua vang lên: “Sinh mệnh chung cực bảo vệ! Khởi động!”
Chuang! Tia sáng chói mắt lập tức bao phủ quanh khu vực này!
Chờ đến khi Lôi Lâm mở mắt ra, tượng đá trước mặt đã đổ nát, Trân Na cũng chẳng biết đã đi đâu, trên đất chỉ có một đống vỏ đá rơi xuống.
Sau khi bắn ra vu thuật cuối cùng, sợi dây chuyền kia rốt cục cũng đạt tới cực hạn.
Răng rắc! Răng rắc!
Từ mặt ngoài dây chuyền đột nhiên hiện ra một tầng biểu bì màu xám trắng, cả sợi giây chuyền trong nháy mắt biến thành đá, rơi trên mặt đất, rồi vỡ nát.
“Đây là… Phép thuật thế thân!”
Sắc mặt Lôi Lâm càng ngày càng trở nên nặng nề, ” Dây chuyền có uy lực lớn như thế, cuối cùng còn ẩn giấu một vu thuật thế thân! Xem ra phía sau Trân Na, tuyệt đối có một thủy thế lực phù phi thường khổng lồ!”
Sau khi phát hiện ra tình huống này, sát cơ trong lòng Lôi Lâm càng tăng thêm.
“Mày chạy không thoát được!”
Lôi Lâm ngửi trong không khí một cái, trong đôi mắt lập tức lóe ra tia sáng màu xanh lam, không ngừng nhìn quét dấu vết bốn phía chung quanh.
Mấy chục giây sau, Lôi Lâm nhanh chóng đuổi về một phương hướng.
“Nhanh… Phải nhanh!”
Trân Na ôm cánh tay cụt, chạy nhanh trong rừng cây.
“Thậm chí ngay cả dây chuyền mà gia tộc lưu truyền tới nay đều tổn thất mà vẫn không thể nào giết chết đối phương…”
Sắc mặt Trân Na tái nhợt, sợi dây chuyền kia chính là bảo vật truyền thừa của gia tộc cô ta, hiện tại bị hủy ở trên tay cô ta, đối với cô ta cũng là một lần đả kích phi thường lớn.
” Dị đoan chết tiệt! Người phản bội vận mệnh! Cuối cùng sẽ có một ngày, tao sẽ trừng phạt mày”
Trân Na âm thầm thề.
“Tìm được rồi!” Một giọng nói khiến Trân Na có cảm giác như nghe được tiếng của ác ma đột nhiên vang lên bên cạnh cô ta, kèm theo là một trận gió nóng.
Trân Na nhanh hướng ngã nghiêng sang bên cạnh.
Ầm!
Một vụ nổ lớn xảy ra ở vị trí lúc trước của cô ta, đất và cây cỏ đều bị nổ tung .
Cùng lúc đó, trong lỗ mũi Trân Na đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt, lập tức, toàn thân cô ta tê dại, ngã trên mặt đất, không thể nhúc nhích.
“Kết thúc rồi!”
Lôi Lâm đi tới trước mặt Trân Na đã hút vào lượng lớn thuốc tê, mặt không hề cảm xúc giơ tay phải lên.
“Cậu… Cậu không thể giết ta! Cậu có biết ta là ai sao?”
Trân Na giẫy giụa, từ trong miệng phun ra mấy câu.
Không chờ Lôi Lâm đặt câu hỏi, cô ta ngay lập tức nói tiếp: “Ta là người thừa kế của gia tộc Thủ Hộ giả đương đại, đều có giao tình rất tốt cùng các tổ chức thế lực Đại phù thủy ở bạch vu vực, một khi giết ta…”
“Tao mặc kệ mày là ai!”
Tay phải Lôi Lâm lấp lóe ngọn lửa màu đen, ầm ầm vồ xuống!
Một cơn lốc màu xanh đột nhiên cuốn đến trước mặt Trân Na, kèm theo một tấm khiên màu xanh, che ở phía trước Trân Na.
Tay phải của Lôi Lâm đánh vào tấm khiên, phát ra tiếng vang ầm ầm.
“Man. . . Chú Mạn Lạp!” Trân Na lập tức tươi cười.
Đi kèm với tiếng động lớn này là một tráng hán có mái tóc vàng xuất hiện trước mắt Lôi Lâm.
“Mạn Lạp?” Lôi Lâm cũng nhận ra vị phù thủy lúc trước mình từng gặp mặt một lần này.
” Sau khi nghe được cháu gửi tin, chú đã lập tức tới rồi, còn may là tới kịp!” Mạn Lạp trực tiếp che ở phía trước Trân Na, trong mắt đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm Lôi Lâm.
“Mày lại dám khiến cháu gái của tao bị thương thành như vậy! Gia tộc của tao, nhất định sẽ. . .”
Ầm!
Mạn Lạp vẫn chưa nói hết, Lôi Lâm đã trực tiếp đánh ra vô số Hỏa Cầu màu đen, ném tới Mạn Lạp.
Lôi Lâm thấy nếu như đã là kẻ địch rồi thì đương nhiên phải lập tức đuổi tận giết tuyệt, có nói thêm nhiều cũng có ích lợi gì đâu?
“Chú Mạn Lạp cẩn thận, thực lực của hắn rất mạnh, đã vượt qua bán nguyên tố hóa. . .”
Trân Na còn chưa kịp nói hết, Lôi Lâm cũng đã khống chế tiềm ảnh Hỏa Cầu, va vào cơn lốc màu xanh lục của Mạn Lạp.
Dưới công kích từ Hỏa Cầu có uy lực cao tới 51 độ bên, Mạn Lạp hầu như phải liên tục lùi về phía sau.
“Thật là lợi hại!” Trên mặt Mạn Lạp lộ ra vẻ kinh hãi.
Còn Lôi Lâm chẳng khác nào u linh, trực tiếp xuất hiện trước mặt ông ta, vươn bàn tay đầy huyết diễm chộp tới mặt ông ta.
Đùng!
Giống tiếng bong bóng xà phòng vỡ tan, vu thuật phòng ngự ngoài thân Mạn Lạp đại hán bị bàn tay đỏ tươi của Lôi Lâm dễ dàng xé rách như giấy.
Bàn tay Lôi Lâm trực tiếp bắt trúng lồng ngực của đại hán.
Răng rắc! Lồng ngực của đại hán bị đánh thủng, máu tươi không ngừng chảy ra, xung quanh lỗ thủng còn mơ hồ bị thiêu cháy đen.
“Không được! Thực lực cách biệt quá to lớn, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ có một chữ “chết”!”
Mạn Lạp lập tức kéo Trân Na trên đất lên, xoay người liền chạy!
Bình tĩnh mà xem xét thì Mạn Lạp cũng đạt đến trình độ bán nguyên tố hóa. Trong các phù thủy ở Nam Hải bờ cũng có thể xem như là tinh anh, đáng tiếc ông ta gặp phải một yêu nghiệt như Lôi Lâm. Không chỉ có lực lượng tinh thần cùng nguyên tố hóa toàn diện áp chế, ngay cả thể chất cũng không phải đối thủ của hắn.
“Đề Ô Tư —— Pháp Lôi Lợi An!”
Trong khi chạy trốn, một quyển sách phép thuật màu bạc bị Mạn Lạp đại hán trực tiếp ném ra ngoài.
Chín cơn lốc màu xanh lục giống vách tường, ngăn chặn Lôi Lâm truy kích.
“Muốn chạy!”
Dưới đáy mắt Lôi Lâm lóe lên hắc ám, trong miệng đọc vài câu thần chú, tay phải chỉ tay về phía trước.
Sương mù màu đen trong nháy mắt ngưng kết thành một mãng xà màu đen, đuổi theo hai người Mạn Lạp.
Hắc xà kia nhin như hoàn toàn hư huyễn, xuyên qua cơn lốc màu xanh lục, trong phút chốc đã bay đến trước mặt Mạn Lạp, con mắt màu đỏ nhìn chòng chọc vào Trân Na, trực tiếp há mồm cắn tới.
“Thứ quỷ quái gì vậy?”
Mạn Lạp trực tiếp đánh ra một cơn lốc màu xanh lục.
Rầm! Hắc xà không hề hấn gì chui qua giữa cơn lốc, rồi nó lại lập tức há to miệng, cắn lên cổ Trân Na một cái!
Hai lỗ thủng màu đen trong nháy mắt xuất hiện trên cổ trắng như tuyết của Trân Na, đồng thời mơ hồ hình thành một phù văn vu thuật vặn vẹo quái dị.
“Trân Na?”
Trên tay Mạn Lạp bao phủ một tầng bạch quang, muốn đẩy hắc xà ra.
Chợt hắc xà xoay đuôi một cái, lại trực tiếp quay đầu cắn một cái trên cánh tay Mạn Lạp, in xuống một dấu vết tương tự.
Sau khi hoàn thành hai lần công kích này, hắc xà kêu lên một tiếng rồi hóa thành một đám sương mù màu đen, tiến vào thân thể Mạn Lạp và Trân Na.
“Tình huống này hình như là nguyền rủa? Phiền phức!”
Mạn Lạp sầm mặt lại, chú ấn vừa nãy không khiến thân thể của ông ta xuất hiện bất kỳ cảm giác gì, nhưng trực giác của ông ta lại cảm thấy có phiền phức lớn trên người.
“Trân Na! Chịu đựng!” Mạn Lạp điên cuồng hét lên, cơn lốc màu xanh lục trên người không ngừng lan rộng, cả ngườ hóa thành một trận cuồng phong, trực tiếp biến mất trong rừng rậm.
“. . .” Lôi Lâm nhìn theo hướng Mạn Lạp bỏ chạy, nửa ngày bất động.
Sau đó thân thể của hắn giống đồ sứ nứt ra, huyết dịch trào ra.
“Bị thương quá nặng, đã không chịu nổi rồi sao?” Lôi Lâm nửa quỳ trên mặt đất, đầu hắn dần mơ màng, tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên càng muốn đuổi theo, trực tiếp giết chết Mạn Lạp và Trân Na kia, đáng tiếc, hiện tại trạng thái thân thể của hắn đã không thể kéo dài chiến đấu tiếp như thế.
“Nhưng cuối cùng mình cũng đánh ra nguyền rủa, nhưng mà. . . Hắc hắc. . . Khái khái. . .”
Lôi Lâm nở nụ cười đầy nham hiểm, rồi lại đột nhiên ho khan, từ trong miệng phun ra từng ngụm máu màu đen.
“Phù thủy hệ quang minh, không hổ vĩnh viễn là tử địch của hệ âm u phù thủy, chỉ là cột sáng lao tù do hạt năng lượng căn bản tạo thành đã có thể khiến mình bị trọng thương thành như vậy. . .”
Lôi Lâm cười khổ, thân ảnh lập tức hóa thành vô số sương khói màu đen, biến mất trong khu rừng.
Bây giờ hắn cần tìm gấp một chỗđể trị liệu thương thế trên người.
Tuy rằng hắn đã dặn đám Kiều Trị chờ hắn, nhưng hiện tại ngay cả tự thân hắn đã không xong, nào còn có thời gian rảnh rỗi để ý tới bọn họ, tự nhiên là trực tiếp bỏ quên thôi.
. . .
Sau mười mấy tiếng, trong một căn lều được dựng tạm.
Ngọn đèn mờ nhạt lập loè tỏa ra ánh sáng màu vàng sẫm, trên mặt đất còn có một tầng cỏ khô dày đặc, trên mặt cỏ khô, Lôi Lâm ngồi khoanh chân, trên tay phải cầm một ống nghiệm, đang không ngừng đổ xuống miệng vết thương ở tay trái.
Ống nghiệm này rất lớn, bên trong nước thuốc nửa trong suốt còn có thể nhìn thấy một rễ cây trông như khuôn mặt trẻ con, bị ngâm ở trong, không ngừng phun ra bong bóng.
Xì xì!
Sau khi giọt nước thuốc rơi xuống vết thương, từng luồng khói trắng bốc lên, kèm theo là tiếng vật phẩm bị ăn mòn.
“A!” Cảm giác đau đớn kịch liệt tập kích Lôi Lâm, khiến cả người hắn giống như bị chớp giật bắn trúng, bắp thịt bắt đầu vô thức co giật.
Lôi Lâm gắt gao cắn chặt răng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi đau đớn kịch liệt qua đi, từ miệng vết thương lại có cảm giác ngứa ngáy.
Loại cảm giác ngứa ngáy này rất mãnh liệt, quả thực thật giống như có mấy vạn con con kiến đang đồng thời cắn xé trong cốt tủy của hắn, trước kia sắc mặt Lôi Lâm tái nhợt, nay lại một đỏ lên, từ trong hàm răng cũng truyền ra tiếng hít khí lạnh.
Kèm theo cảm giác ngứa ngáy này, từng mạch máu cùng bắp thịt trên miệng vết thương ở cánh tay trái của Lôi Lâm giống như từng con giun đang nhúc nhích, bắt đầu chậm rãi mọc ra.
Đầu tiên là chỗ xương nứt đã toàn bộ khép lại, bắp thịt và kinh mạch bao trùm, chờ thêm mấy phút sa, Lôi Lâm giơ giơ tay trái.
Lúc này, thương thế trên tay trái của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại, cả cánh tay thon dài trắng nõn, dưới đường nét ưu mỹ, giấu diếm bắp thịt tràn ngập lực bộc phát.
Thật sự không thể nhìn ra đến cánh tay này mấy phút trước đã sắp đứt rời.
Lôi Lâm lại dùng tay trái làm ra mấy động tác thông thường, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
“Cũng may lần trước còn để lại một chút dung dịch hoa sinh thực! Nếu không, thương thế trên cánh tay này đúng là phi thường phiền phức. . .”
Hoa sinh thực là một trong các tài liệu quan trong nhất mà đám phù thủy dùng để tiến hành giải phẫu đoạn chi tái sinh.
Dù bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần có đủ lượng hoa sinh thực, thì đều có thể hồi phục lại.
Phần hoa sinh thực trên tay Lôi Lâm này là hắn thu hoạch được khi còn là học đồ, đồng thời, trước đó hắn đã dùng một phần để đổi lấy phần tư liệu dấu ấn kiếm sĩ không trọn vẹn từ tay Đa La Đặc đạo sư ở học viện Hăc Cốt Lâm.
Ngoại trừ thương thế trên cánh tay, trước đó Lôi Lâm cũng đã dùng tới các loại thuốc trị liệu, chữa trị thương thế trên người mình khỏi bảy tám phần, cơ bản không ảnh hưởng hoạt động, một số trận chiến đấu có độ chấn động không cao, cũng có thể thuận lợi tiến hành.
“Xem ra khôi phục không tệ! Có thể đi hẻm núi Mã Lạp!”
Lôi Lâm là một người khá cẩn thận, hiện tại bí cảnh sông Hằng có thể nói là cối xay thịt phù thủy, vô cùng nguy hiểm! Càng không cần phải nói tới hiện tại hắn còn tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng từ Thiên Diệp Thủ, một khi bị phát hiện, thì nhất định sẽ bị đuổi giết đến chết!
Ở tình huống như vậy, nếu như còn bị thương nữa thì Lôi Lâm hắn hoàn toàn không chắc chắn có thể tiếp tục sinh sống, càng không cần phải nói tới việc xoay trái xoay phải, kiếm lấy chỗ tốt lớn.
Nếu như thương thế trên người không thể trị tốt, Lôi Lâm đã bắt đầu cân nhắc tới chuyện có nên đi thẳng một mạch, cao bay xa chạy hay không.
Dù sao, so với những lợi ích kia, hắn càng để ý tới cái mạng nhỏ của chính mình.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tình huống còn chưa quá bết bát, tuy rằng lại có thêm một kẻ địch có vẻ là phù thủy gia tộc cao cấp, còn có loại năng lực kỳ lạ tiên đoán này, nhưng cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu phiền phức.
“Nói đi cũng phải nói lại, chắc hiện tại đối phương cũng vô cùng không dễ chịu gì? Nguyền rủa của mình không phải dễ dàng mở ra. . .”
Khóe miệng Lôi Lâm lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Là kẻ cầm đầu khiến hắn bị thương thế này, tuy rằng lúc trước hắn không thể đánh giết đối phương, nhưng lại thành công gieo xuống trên người Trân Na cùng Mạn Lạp nguyền rủa của riêng hắn.
Lời nguyền này đến từ cự xà chi thư của Thâm Hồng đại phù thủy, sau đó Lôi Lâm lại dựa trên cơ sở này, bắt đầu cải tiến vu thuật.
Sau khi hắn thêm vào các loại thủ đoạn, hiện tại nguyền rủa đã hoàn toàn thay đổi, chính là Thâm Hồng đại phù thủy tự mình đến, cũng không nhất định có thể giải được.
Nguyền rủa phi thường phức tạp quỷ dị, giống mật mã vậy.
Không phải người thiết lập, cho dù có thể sử dụng lực lượng mạnh để phá giải, cuối cùng cũng chỉ có thể phá hỏng cả rương và mật mã.
Mà Trân Na cùng Mạn Lạp kia, nhìn kiểu gì cũng là hạt nhân cao tầng của gia tộc, không thể sẽ bị từ bỏ.
Sau đó, chính là lợi dụng sức mạnh của nguyền rủa, bắt đầu dò xét nội tình kẻ địch.
Bởi vì một tiên đoán không hiểu ra sao mà bị truy sát, khiến trong lòng Lôi Lâm phi thường căm tức.
Nhưng phía sau đối phương dù sao cũng có một gia tộc tồn tại, khi chưa hoàn toàn tìm tòi điều tra ra, hắn cũng không muốn hoàn toàn xé rách mặt mũi cùng đối phương.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lôi Lâm lựa chọn không tiếp tục truy kích, chỉ là lưu lại một ký hiệu trên thân thể hai người kia thôi.
Bình thường nơi này chỉ là một hẻm núi cằn cỗi, địa vực và kinh tế vô cùng khó khăn, ngoại trừ mấy kẻ khốn cùng không chỗ nương tựa thì sẽ không có những người khác quan tâm tới nơi này.
Nhưng hiện tại, một lối vào bí cảnh đã thay đổi tất cả những thứ này.
Từ khi một lối vào bí cảnh sông Hằng bị phát hiện ở đây, phù thủy đến từ bốn phương tám hướng, lập tức triển khai từng trận huyết chiến ở đây.
Cuối cùng, tổ săn giết cùng tổ chiến đấu đến từ Hoa Viên Bốn Mùa liên thủ, sau khi được liên minh bạch phù thủy trợ giúp, mới miễn cưỡng đánh đuổi được đám hắc vu sư tiến công, biến nơi này thuộc danh nghĩa của chính mình.
Sau đó đám phù thủy nhàn tản và bọn học đồ cuồn cuộn không ngừng kéo đến đây, dần dần lập thành một chợ phù thủy ở gần lối vào bí cảnh.
Cao tầng của Hoa Viên Bốn Mùa biết rõ lấp không bằng mở, lập tức phái nhân thủ ra, lấy chợ làm phù thủy này trung tâm, tạo ra một trấn nhỏ, nghênh tiếp tất cả các phù thủy ngoài hắc vu sư đến đây.
Lôi Lâm vừa đi vào trấn nhỏ này, cảm giác đầu tiên chính là tình huống náo nhiệt này.
“Cầu đội viên! Toàn viên đều là học đồ cấp ba! Có Trị Liệu Sư!”
“Địa đồ bí cảnh mới nhất, chỉ cần năm trăm ma thạch!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận