Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 627: An Nhã (2)

” Đại quân của Hắc ám Tinh Linh đã tới gần biên cảnh, lần này bọn nó rất quyết tâm, ngay cả chủ mẫu của mấy gia tộc cổ xưa đều phát động rồi, chúng ta phải đối mặt với áp lực rất lớn. . .”
Sắc mặt Đế Khắc Tư có chút âm trầm, nhưng nhìn thấy Lôi Lâm thì lại nở nụ cười: “Đương nhiên, hiện tại Lôi Lâm các hạ đã đến, sẽ mang đến cho chúng ta hi vọng càng lớn hơn!”
“Thân là nhân loại, chuyện như vậy ta tự nhiên sẽ dốc sức hỗ trợ!”
Lôi Lâm nghiêm nghị tiếp lời, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang nghĩ một khi phát hiện điểm không đúng sẽ lập tức lùi lại.
Tuy rằng hắn không ngại ra tay giúp nhân loại chiếm cứ thêm chút không gian sinh tồn, nhưng việc này cần xây dựng trên cơ sở không tổn hại tới lợi ích của hắn, bằng không tất cả đều không cần bàn nữa.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều phù thủy cao cấp.
Hội ủy viên chiến tranh cho dù biết điểm ấy cũng không thể làm gì.
Mà một mặt khác, Đế Khắc Tư còn đang nói: “Chiến tranh ở thế gian, còn có hắc ám Tinh Linh bình thường cùng thú triều, tự nhiên đều giao cho đám công tước tự mình giải quyết, mà hàn thù kỵ sĩ tinh nhuệ cùng phù thủy ám Tinh Linh, còn có tồn tại mạnh mẽ trong hắc ám thú nhất định phải do phù thủy ra tay, mà sự tồn tại của chúng ta mang ý nghĩa là để phòng chủ mẫu ám Tinh Linh cùng hắc ám thú hoàng nhúng tay!”
Lôi Lâm gật đầu, sức chiến đấu cấp hai chính là thuộc hàng đầu, tác dụng của bọn họ đa số là một loại trấn áp cùng uy hiếp, dù sao, một khi tồn tại cấp hai hoàn toàn rat ay thì ám Tinh Linh đế quốc cũng sẽ rất đau đầu.
“Đúng rồi! Sao lần này Hắc ám Tinh Linh đế quốc lại tự tin như thế?”
Hai mắt Lôi Lâm sáng lên, lên tiếng hỏi ra vấn đề này.
Nghe vậy, Đế Khắc Tư cùng nữ phù thuỷ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra nụ cười khổ: “Việc này vốn là tuyệt mật, nhưng Lôi Lâm cậu cũng là phù thủy cấp hai, đồng thời lại gia nhập với chúng ta, tự nhiên không có gì phải giấu diếm. . .”
” Bảo vệ toàn cảnh Ám Cực Vực chúng ta, vị đại nhân đã tiến vào phù thủy cấp ba tồn tại kia không còn nhiều tuổi thọ. . .”
Đầu tiên Đế Khắc Tư bố trí một tầng kết giới cách âm quanh gian phòng, rồi mới hạ giọng nói rằng.
“Phù thủy cấp ba có tuổi thọ giới hạn là một ngàn tuổi! Chỉ có phù thủy cấp độ thần tinh mới có thể đột phá hạn chế này, mà từ khi tồn tại kia thành danh đến hiện tại đã hơn 900 năm. . .”
“Như vậy lần chiến tranh này là để thăm dò?”
Lôi Lâm trầm mặc lại, hỏi.
“Bên phía hắc ám Tinh Linh khẳng định cũng nhận được tin tức gì đó, lúc đầu xác thực là thăm dò, nhưng hiện tại. . .” Đế Khắc Tư càng cười khổ: “Ta chỉ có thể nói, Ám Cực Vực không thể lùi lại. . .”
Trong lòng Lôi Lâm chìm xuống, nhìn tình huống này thì có lẽ vị phù thủy cấp ba kia thật sự không thế nào tốt.
Mà ở tình huống như vậy, hắc ám Tinh Linh thăm dò e rằng chẳng mấy chốc sẽ biến thành xâm lấn quy mô lớn, thậm chí uy hiếp đến nhân loại sinh tồn!
Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến Duy Lâm.
“Mỗi lần đứa con của số phận hiện thế, đều sẽ tạo lên chiến loạn, mà bây giờ nhìn lại thì đây chính là khúc nhạc dạo trước thời loạn lạc. . .”
Theo Lôi Lâm trầm mặc, bầu không khí trong đại sảnh cũng tràn ngập nghiêm nghị.
“Được rồi, trước tiên không nói những chuyện này, muốn chuẩn bị một tiệc rượu chào mừng long trọng sao? Cũng vừa hay để những phù thủy kia gặp gỡ cậu!”
Thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, vị nữ phù thuỷ cấp hai kia mỉm cười đề nghị.
“Không! Không cần! Ta muốn nghỉ ngơi trước một chút, lại chuẩn bị mấy vu thuật cấp hai!”
Đối với những chuyện này, Lôi Lâm không có một chút hứng thú nào.
“Vậy cũng được!” Đa số phù thủy đều có tính tình khá quái gở, mà phù thủy cấp độ càng cao lại càng là như vậy, hai người Đế Khắc Tư cũng không để ý nhiều.
. . .
Ám Cực Vực, trung vực!
Nơi này là trung tâm toàn bộ Ám Cực Vực, cũng là nơi có nhân khẩu nhiều nhất, trên đường thỉnh thoảng có đội buôn đi qua, khá là phồn hoa.
Mà ở một nơi xa không biết tên, một điểm sáng màu xanh lục chiếu sáng toàn bộ không gian.
Dưới ánh sáng xanh lục kia, là một ông lão gầy trơ xương, trên người đầy nếp nhăn, hai mắt lõm xuống, giống như một người chết.
Mà ở sau lưng của ông ta, có rất nhiều rễ cây thực vật chiếm giữ, thậm chí trực tiếp đâm vào bắp thịt của ông ta, giống như cắm rễ trong thân thể ông ta vậy, từng cổ lựu màu xanh lục dọc theo rễ cây không ngừng vận chuyển đến trong thân thể ông lão, để con mắt của ông ta còn miễn cưỡng duy trì một tia sáng sủa.
Bản thể những rễ cây này là một cây hoa lớn kỳ dị, cành lá dài rộng, hiện ra màu xanh sẫm, càng nhiều xúc tu đâm sâu vào vỏ đất, không biết đi về nơi nào.
Một điểm sáng màu đen từ trên mu bàn tay ông lão bắn ra, ở trước mặt ông ta chiếu ra đồ đằng một con nhện to lớn.
“Bạn cũ, ta cảm nhận được ông đang suy nhược, sinh mệnh khí tức trên thân thể ông đang không ngừng biến mất, thậm chí không thể cự tuyệt “Sinh mệnh hấp doãn”. . .”
Đây là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi, vô cùng dễ nghe, càng mang theo một tia mị hoặc.
“An Nhã! Chúa tể của Ám Tinh Linh đế quốc, chủ mẫu tôn quý nhất của gia tộc cổ xưa!” Ông lão chậm rãi gọi ra thân phận của người phụ nữa kia, mà chợt, một luồng sóng năng lượng cường đại từ trên người ông lão bộc phát ra.
“Ông không ngăn cản được ta. . .” Phụ nữ trong đồ đằng thở dài.
Không gian thoáng chậm lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đồ đằng con nhện màu đen bắt đầu chậm rãi tiêu tan, mà âm thanh của An Nhã vẫn truyền ra.
“Ông già rồi…”
Oành! Dấu ấn màu đen hoàn toàn nổ tung hóa thành điểm sáng, mà sắc mặt ông lão lập tức trắng bệch, rễ cây thực vật sau lưng đứt mất mấy sợi, từ miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu nhũ bạch.
Đến khi ông lão lần thứ hai ngẩng đầu lên, dường như càng già thêm mấy phần, trên người cũng xuất hiện vết ban màu xám đen.
” Sức sống bộ thân thể này đã đến phần cuối sao?”
Ông lão nhìn điểm lấm tấm trên người thì cười khổ, tinh mang trong đôi mắt lại không giảm đi chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận