Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 718: Thế giới các thần (1)

Tuy rằng loại phương pháp minh tưởng này cần huyết mạch thuật sĩ, căn bản vô dụng đối với người ngoài, nhưng cũng coi như là vật có giá trị rất cao.
Nhìn thấy đối phương thẳng thắn địa tiếp nhận chính mình như thế, trong lòng Lôi Lâm có chút chấn động, cũng đưa ra lời thề.
Đến trình độ này như hắn, cho dù là lời nói thuận miệng nói ra, cũng có hiệu lực không bình thường.
Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm một chút: “Rất tốt! Hy vọng em có thể vĩnh viễn ghi khắc lời em nói hôm nay!”
“Trong thời gian sau này, ta sẽ tận lực truyền thụ một vài thứ ta biết cho em, còn có thể học được bao nhiêu, thì phải xem em chăm chỉ thế nào và vận may…”
Cát Nhĩ Bá Đặc nói.
“Đa tạ lão sư!” Lôi Lâm cúi đầu thật thấp để biểu thị kính ý, hắn đương nhiên biết là phù thủy Thần Tinhvà người quản lý Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi ngời chưởng khống, mỗi ngày Cát Nhĩ Bá Đặc đại công đều có rất nhiều chuyện phải làm, có thể rút ra một quãng thời gian để dạy hắn, tuyệt đối là việc không dễ dàng.
Mà điều này cũng đại biểu cho việc Cát Nhĩ Bá Đặc xem trọng tiền đồ của hắn, đồng thời, mặc kệ như thế nào, khoảng thời gian này đều sẽ không dài lắm!
Cũng chính vì như thế, cơ hội mới có vẻ quý trọng!
Sau đó mỗi ngày Lôi Lâm đều đến chỗ này của Cát Nhĩ Bá Đặc, để ông ta dạy cho hắn một số cơ sở ngành học tri thức, tuy rằng đa số Lôi Lâm đã học được, nhưng ngành học nội dung ở Nam Hải bờ cùng Ám Cực Vực có chút khác biệt với nhận thức ở trung bộ đại lục, mà việc đầu tiên Cát Nhĩ Bá Đặc cần phải là đảo ngược loại nhận thức này.
Cho dù là cơ sở tri thức do Cát Nhĩ Bá Đặc lần thứ hai tự thuật, toàn bộ nội dung cũng có điểm khác biệt , để Lôi Lâm học được nhiều thứ hơn.
Đồng thời, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng dựng ra một Tàng Thư thất của chính mình, để Lôi Lâm tự do đọc sách bên trong. Đặc biệt rất nhiều nội dung về lịch sử và phù thủy cũng nhất định phải nhớ kỹ.
“Khái luận dị vị diện!”
” Tri thức về không gian liên lạc!”
“Nghiên cứu cánh cửa tinh giới!”
Lôi Lâm theo thường lệ đi tới Tàng Thư thất, lấy ra ba quyển sách đã được đánh dấu từ trước, lật đến một trang, bắt đầu tiếp tục đọc.
Trong Tàng Thư thất luôn có ánh sáng chiếu rọi xuống. vẻ mặt Lôi Lâm thành kính mà chăm chú, đây là Lôi Lâm của một nhà nghiên cứu nên có.
Hơn một giờ sau, Cát Nhĩ Bá Đặc đi tới đây, nhìn thư tịch trên tay Lôi Lâm một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
“Làm sao? Em có hứng thú đối với việc du lịch tới dị vị diện?”
“Đúng! Lão sư!” Lôi Lâm gật đầu thừa nhận, thượng cổ phù thủy sở dĩ mạnh mẽ, chính là vì bọn hắn cướp đoạt tích lũy từ rất nhiều thế giới, không ngừng khiến nghiên cứu của bản thân được phong phú. Mà Lôi Lâm đương nhiên cũng muốn học tập bọn hắn.
” Du lịch tới dị vị diện vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng phi thường mê người, một khi thành công, đại biểu chính là lợi ích của toàn bộ một thế giới!”
Cát Nhĩ Bá Đặc thở dài, kéo một cái ghế tựa tới gần rồi gồi xuống: “Rất đúng lúc! Vậy hôm nay ta sẽ nói cho em biết một số tình huống mà trung bộ đại lục nghiên cứu về phương diện này!”
Xem dáng dấp như vậy, trung bộ đại lục cũng đã sớm tiến hành nghiên cứu tương tự sao? Lôi Lâm giật mình, nhanh chngs tập trung tinh thần lắng nghe.
“Đầu tiên, em cần hiểu về khái niệm vị diện và thế giới!” Cát Nhĩ Bá Đặc suy nghĩ một chút, giống như đang suy nghĩ nên nói từ điểm nào.
“Đa Nguyên Vũ Trụ rộng lớn vô bờ, cho dù là phù thủy thế giới thời kì đỉnh cao, đều không thể thăm dò đến phần cuối, mà quanh phù thủy thế giới còn có rất nhiều thế giới tồn tại, mà vị diện lại là từng thế giới loại nhỏ, nếu như nói phù thủy thế giới là mặt trời thì, vị diện kia chính là ngôi sao nho nhỏ! Nhưng dù là vị diện nhỏ cỡ nào, diện tích cũng vượt xa sự tưởng tượng của em…”
“Mà trong thế giới cùng vị diện khác, có đủ loại sinh mệnh kỳ dị sinh sống, bọn hắn có lịch sử tồn tại còn lâu đời so với phù thủy, thậm chí khai sáng ra mấy nền văn minh huy hoàng xán lạn. Mà có thế giới lại là tập hợp một đống khái niệm và ý chí. Bên trong không có sinh vật huyết nhục, chỉ có một đống tồn tại thể ý niệm khủng bố hỗn loạn…”
“Các phù thủy thượng cổ chính là thông qua chinh phục những thế giới này, nghiên cứu hệ thống sức mạnh của bọn họ. Đồng thời cướp đoạt bọn hắn tài nguyên, mới sáng tạo ra văn minh phù thủy huy hoàng nhất…”
“Mà cơ sở để du lịch vị diện chính là cánh cửa tinh giới! Trong lý luận phù thủy, tinh giới là điểm cao nhất trong Đa Nguyên Vũ Trụ của chúng ta, cũng là trung tâm của tất cả chiều không gian cùng thời gian! Thông qua tinh giới, phù thủy giới là có thể tùy ý liên kết với một thế giới khác!”
“Nói như vậy thì tinh giới kỳ thực chính là trạm trung chuyển nối tiếp mỗi thế giới và vị diện!” Lôi Lâm suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nếu như em muốn hiểu như thế cũng được! Nhưng tinh giới huyền bí đến mức chúng ta chưa thể thăm dò hết được, khi sử dụng nó, nhất định phải duy trì kính nể!” Cát Nhĩ Bá Đặc nở nụ cười dưới, sau đó lại căn dặn.
“Vâng! Em hiểu! Lão sư!” Lôi Lâm gật gù biểu thị đã nhớ kỹ.
“Mà trong quá trình mở ra cánh cửa tinh giới để thăm dò cũng chứa đầy nguy hiểm, có phù thủy bởi vì mạo muội xông vào thế giới không biết tên mà bị đông đảo sinh vật nguy hiểm vây công ngã xuống, càng kinh khủng hơn chính là mang nguyền rủa từ dị thế giới về, thậm chí lan tràn đến toàn bộ phù thủy giới.
“Là thế giới cường đại đã đối địch với chúng ta trong cuộc chiến chung kết thượng cổ sao?” Trước đó ở Ám Cực Vực, Lôi Lâm cũng từng đọc được ghi chép mơ hồ về phương diện trong sách cổ.
“Đúng!” Giọng nói Cát Nhĩ Bá Đặc có vẻ nghiêm nghị.
“Thượng cổ phù thủy chinh phục từng vị diện mạnh mẽ , khiến các sinh vật cúi đầu xưng thần, thậm chí bị xem là nô lệ để sử dụng, thắng lợi và vinh quang to lớn đã khiến bọn hắn bị lạc lối, mà tham lam càng thúc đẩy bọn hắn điên cuồng hướng tới các thế giới mới, thậm chí hoàn toàn bỏ qua nguy hiểm trong đó, mãi đến khi gặp phải thế giới kia…”
“Đó là thế giới gì?” Lôi Lâm không khỏi đặt câu hỏi, hắn chỉ biết là thế giới kia phi thường mạnh mẽ, nhưng cụ thể lại không có nội dung đề cập.
“Đó là một thế giới nắm giữ nhiều tầng vị diện kết cấu, đã trưởng thành đến mức hoàn toàn chín muồi, thậm chí ở biên giới còn có rất nhiều vị diện loại nhỏ, phía ngoài xa nhất là một tầng vách thuỷ tinh!”
Là phù thủy Thần Tinh cấp bốn ở trung bộ đại lục, Cát Nhĩ Bá Đặc dĩ nhiên hiểu biết rất nhiều về loại thượng cổ bí ẩn này.
“Trong thế giới kia có vô số cường giả, thậm chí rất nhiều phù thủy cấp bảy, cấp tám… Đương nhiên, bên kia không gọi là phù thủy, mà là tự xưng là—— thần linh!”
“Thần linh?”
“Đúng, vậy nên chúng ta gọi thế giới kia là thế giới các thần ! Mặc dù đối phương phi thường mạnh mẽ, nhưng khi đó phù thủy giới cũng đang ở thời kì thượng cổ phồn vinh nhất, mà trong thế giới chúng thần có tài nguyên phong phú đến mức khiến thượng cổ phù thủy đỏ mắt, đặc biệt con đường của những thần linh kia, có giá trị học tập rất lớn đối với các phù thủy cao tầng, bởi vậy, những phù thủy đạt đến cấp bảy, cấp tám kia lập tức triển khai chiến tranh với đối phương…”
“Tình huống sau đó em cũng rõ ràng!” Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn Lôi Lâm một chút.
“Đúng! Lưỡng bại câu thương! Thượng cổ phù thủy dồn dập ngã xuống, thậm chí kết thúc thời đại thượng cổ, chúng ta bên này cũng không thể không đóng kín tất cả cánh cửa tinh giới, khiến toàn bộ phù thủy giới đều suy yếu đi!”
“Ừm! Theo ta thì thế giới phù thủy và thế giới chúng thần kỳ thực chính là một cái phễu chia ra hai bộ phận, điểm liên tiếp chính là tinh giới, mà các vị diện và thế giới khác chỉ là chúng ta tô điểm mà thôi!”
Cát Nhĩ Bá Đặc nói ra cái nhìn của chính mình.
“Bởi thực lực hai bên tương đương, cho nên đối phương cũng không dễ chịu, nghe đồn người mạnh nhất của bọn hắn là chí cao thần cũng bị thương không thể nghịch chuyển, rơi vào ngủ say vĩnh hằng, còn các thần linh khác cũng ngã xuống rất nhiều, được gọi là hoàng hôn của các thần …”
“Vì lẽ đó… Sau khi phù thủy thời cận đại phát hiện điểm ấy, lập tức lại một lần nữa mở ra cánh cửa tinh giới, tiến hành du lịch tới các dị vị diện!”
Lôi Lâm suy đoán nói rằng.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao trung bộ đại lục phồn thịnh hơn so với những địa phương khác nhiều như vậy.
“Lúc đầu chỉ là một phù thủy Thần Tinh nào đó tự chủ trương, sau đó vì phát hiện không có bất kỳ dấu vết nào từ thế giới các thần xâm lược hay hậu hoạn gì, những phù thủy Thần Tinh khác cũng dồn dập làm theo…”
Cát Nhĩ Bá Đặc cười khổ nói.
Ở miền trung đại lục, em không tiến bộ nhưng người khác vẫn sẽ tiến bộ, sau đó xa lánh em, nếu như đã có người sử dụng cánh cửa tinh giới, đồng thời bình yên vô sự, còn thu hoạch lượng lớn tài nguyên, vậy các phù thủy khác làm sao có khả năng nhịn được?
“Trải qua một quãng thời gian nơm nớp lo sợ thăm dò cácdị vị diện, chúng ta mới được có tin tức liên quan tới thế giới các thần, vách thuỷ tinh bên ngoài của bọn hắn dường như đã được gia cố cứng rắn hơn, chống cự tất cả người ngoài, đã tiến vào đóng kín cấp độ càng sâu…”
“Sau khi chiếm được tin tức này, tất cả phù thủy ở trung bộ đại lục đều thở phào nhẹ nhõm, cũng bởi vậy càng nhiều người tiến vào các dị vị diện thăm dò, dần dần khôi phục một phần vinh quang thượng cổ, thậm chí xuất hiện vài vị phù thủy cấp sáu vương giả…”
Cát Nhĩ Bá Đặc làm ra tổng kết cuối cùng.
Lôi Lâm gật gù, bây giờ hắn đã hiểu rõ đối với diễn biến hưng suy của trung bộ đại lục cùng thượng cổ cuộc chiến, đồng thời, trong lòng cũng tràn ngập chờ mong đối với việc du lịch vượt vị diện,.
” Thế giới trước kia của mình có thể cũng thuộc Đa Nguyên Vũ Trụ vô tận này không?”
Trong lòng Lôi Lâm đột nhiên hiện ra một tia chờ mong.
Lúc này hắn đã kết hợp vu thuật và khoa học kỹ thuật, đi một con đường hoàn toàn thuộc về chính mình, dù bị những khác phù thủy được tích lũy từ thế giới khoa học kỹ thuật, cũng không sợ bị lập tức đuổi tới.
Đồng thời, trải qua xuyên qua thời không, linh hồn cùng chip đã dung hợp làm một, cũng không phải bất kỳ phù thủy nào cũng có thể nắm giữ, xác suất này quá thấp, dù các phù thủy khác thử nghiệm, cũng trăm phần trăm là kết cục linh hồn trực tiếp dập tắt.
“Chẳng qua, là giáo viên của em, ta phải cho nhắc nhở em, bây giờ em nghiên cứu loại tư liệu này còn quá sớm!”
Cát Nhĩ Bá Đặc đặt lên quyển khái luận dị vị diện trên tay Lôi Lâm.
“Chỉ khi đến cấp độ Thần Tinh, mới có thể miễn cưỡng thám hiểm dị thế giới!”
“Đúng, chỉ có phù thủy Thần Tinh với lực lượng tinh thần mạnh mẽ, mới có thể chống đỡ tiêu hao to lớn khi vượt vị diện, đồng thời, rất nhiều dị thế giới đều nguy hiểm, phù thủy bình thường căn bản không thể chống lại, cấp bậc Thần Tinh là tiêu chuẩn kém nhất!” Vẻ mặt của Cát Nhĩ Bá Đặc phi thường nghiêm túc.
“Với tinh thần lực hiện tại của em, dù tiêu hao đến khô cạn, thông qua vu trận cùng cánh cửa tinh giới trợ giúp, nhiều nhất cũng chỉ có thể gửi vài đoạn tin tức không trọn vẹn tới mấyvị diện gần phù thủy giới, còn chưa chắc đã có thể được tiếp thu…”
Cát Nhĩ Bá Đặc lắc lắc đầu.
“Nếu như em thật sự nhất định phải làm, có thể phụ trợ ta tiến hành thí nghiệm liên quan đến tọa độ…”
Sau đó, thông qua Cát Nhĩ Bá Đặc giảng giải, Lôi Lâm mới biết một số kiến thức căn bản có liên quan đến việc lợi dụng cánh cửa tinh giới.
Loại thí nghiệm vượt thế giới này tiêu hao rất lớn là một mặt, đồng thời, vật phẩm lan truyền cũng có quy tắc nhất định, xét một cách tổng thể thì tin tức bằng lực lượng tinh thần là ít tiêu hao nhất, nhưng một khi muốn truyền tống vật gì thực chất thì tiêu hao sẽ tăng lên gấp mấy lần , thậm chí phù thủy chui qua lại cần năng lượng càng là khủng bố, thậm chí có thể khiến phù thủy Thần Tinh phá sản!
Trên thực tế, ở thời thượng cổ cùng cận đại, những phù thủy Thần Tinh đã tiêu hao kia lượng lớn tài nguyên cùng năng lượng mà lại chỉ tìm được một thế giới hoang vu, cuối cùng không thu hoạch được gì, cũng không phải số ít.
Cánh cửa tinh giới vốn là nơi nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại!
Mà hiện tại phù thủy ở trung bộ cũng rất ít khi trực tiếp xuyên qua, bình bọn họ yêu thích ở một đầu này gửi đi một ít lực lượng tinh thần tọa độ, hoặc là truyền tống vu trận.
Làm thế tương tự như tung xuống một mồi câu, bị động chờ đợi một đầu khác nhận lấy.
Tuy rằng xác suất rất nhỏ, chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng mấy tín vật trong lực lượng tinh thần lơ lửng trong vết nứt không gian kia cũng có khả năng bị sinh mệnh có trí tuệ nhặt được.
Sau đó chính là lừa gạt đối phương, thu thập tin tức dị vị diện, đồng thời xác định tọa độ. Nếu như cuối cùng xác nhận giá trị rất lớn, phù thủy Thần Tinh mới chân chính mở ra cánh cửa tinh giới. Sau đó chui qua lại, cướp đoạt quyền khống chế dị vị diện đó!
“Làm sao nghe lại giống những ma quỷ kia vậy, cũng có mấy nghi thức triệu hoán tà dị!” Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút.
“Trên thực tế cũng đúng là như thế! Những ma quỷ kia cũng đến từ một dị vị diện gần chúng ta, thích thông qua chiêu này để thu thập linh hồn, chỉ là bọn hắn ẩn giấu rất khá, nếu không thì chúng ta đã sớm thông qua tọa độ để giết tới!”
Trong đôi mắt Cát Nhĩ Bá Đặc hiện ra một tia sát cơ.
“Thế thì lão sư! Em hi vọng có thể gia nhập vào thí nghiệm cánh cửa tinh giới của ngài!” Lôi Lâm lập tức đưa ra thỉnh cầu.
“Được rồi, khi ta thí nghiệm, em có thể làm trợ thủ, ở bên cạnh học tập cùng quan sát!”
Cát Nhĩ Bá Đặc thấy ngài Lôi Lâm ánh mắt kiên định, gật gật đầu.
...
Sau khi từ biệt thự Cát Nhĩ Bá Đặc đi ra, tâm tình Lôi Lâm vô cùng tốt, ngày hôm nay không chỉ nghe nói rất nhiều bí ẩn thượng cổ, con thu được tư cách tham dự thí nghiệm thời không.
“Đợi sau này, mình nhất định phải tự thành lập cánh cửa tinh giới!” Lôi Lâm âm thầm quyết định.
Chí ít, thế giới luyện ngục kia. E là hắn không thể không đi một lần, vấn đề trong huyết mạch Khoa Mạc Âm chi xà còn cần được giải quyết ở nơi đó.
Đương nhiên, đây cũng là hi vọng của toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi! Lão sư Cát Nhĩ Bá Đặc của Lôi Lâm cùng hai thuật sĩ Thần Tinh khác, đều đang phát rồ tìm kiếm tọa độ của thế giới luyện ngục.
Nhưng rất đáng tiếc, con số thế giới và vị diện nhiều như sao trên trời, dựa vào cách làm cầu vận may như bọn họ kia, muốn tìm được luyện ngục thế giới, e là không biết còn phải chờ bao lâu.
Chẳng qua Lôi Lâm có dự định của chính mình, lúc này cũng không cần phải nói ra.
“Lôi Lâm!”
Ngya khi đi qua một chỗ ngoặt, Lôi Lâm nghe được tiếng gọi thì dừng bước lại. Hắn nhìn thấy một phù thủy trung niên có mái tóc màu vàng óng đi tới, chỉ là lúc này vẻ mặt đối phương không còn vẻ thong dong và uy nghiêm như trước. Trái lại có vẻ hơi tức giận, thậm chí sóng năng lượng trên người có vẻ hơi bất ổn. Hiển nhiên là bị thương thế nhất định.
“Chuyện gì?” Đối với thuật sĩ thu nhận Kiều Y, trước đó còn uy hiếp chính mình nà, Lôi Lâm tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt gì.
“Đừng tưởng rằng tìm được chỗ dựa là có thể hoành hành, đồ tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm của đàn bà!”
Sắc mặt Ngũ Đức rất kém, ánh mắt giống như muốn đem nuốt sống Lôi Lâm vậy.
“Dựa vào đàn bà ăn cơm mềm?” Trong lòng Lôi Lâm cả kinh, có dự cảm không tốt.
“Ngũ Đức! Còn không thôi đi à!”
Một giọng nữ khiến da đầu Lôi Lâm có chút tê dại từ bên cạnh đi ra, sau đó, hắn nhìn thấy nữ thuật sĩ tên Phù Nhị kia đi tới, bên cạnh hình như còn có một sủng vật là mục dương khuyển màu đen.
Đến gần rồi xem, Lôi Lâm mới ngơ ngác phát hiện trên mặt con mục dương khuyển kia có hoa văn phức tạp màu đen, trong đôi mắt càng tỏa ra ánh sáng trí tuệ, chỉ là lúc này lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng điên cuồng, còn mang theo hoảng sợ không nói ra được.
“Biến hình thuật! Đây là… Kiều Y!” Phù thủy đương nhiên không phải xem mặt nhận người, sóng linh hồn quen thuộc lập tức khiến Lôi Lâm nhận ra của thân phận chân chính con mục dương khuyển này.
“Thực sự là… Điên rồi!” Nhìn vòng cổ chó trên cổ mục dương khuyển, Lôi Lâm xác định, hiện tại khẳng định Kiều Y rất muốn tự sát.
“Ô ô!” Mà sau khi mục dương khuyển đang nhìn thấy Ngũ Đức, càng là phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, giống như hi vọng chủ nhân của mình có thể cứu hắn.
Nhưng sắc mặt Ngũ Đức lúc xanh, lúc trắng, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Cuối cùng, thậm chí hắn cắn răng một cái, hơi khom người với Lôi Lâm: “Lôi Lâm hầu tước! Xin tha thứ vì mạo phạm trước đó của ta! Kiều Y này sẽ do cậu xử trí!”
Nói xong, Ngũ Đức lập tức xoay người rời đi, thật nhanh biến mất ở con đường chỗ ngoặt.
“Thế nào? Món quà mà tôi tặng cậu, cậu thích không? Vì muốn biến hắn thành như vậy, ta đã tốn rất nhiều để nhờ lão sư làm ra một quyển sách biến hình thuật quý giá đây!” Phù Nhị nắm mục dương khuyển màu đen đi tới trước mặt Lôi Lâm, trên mặt là vẻ chờ mong.
“Ta…” Lôi Lâm cười khổ.
Hắn hỏi thăm được từ chỗ La Tân, Phù Nhị này khác với Mễ Lan Tháp phóng đãng, cô ta vẫn tính là giữ mình trong sạch, trước đây cũng không có cử động cướp đoạt nam thuật sĩ làm nam sủng, chỉ là để cải thiện huyết mạch gia tộc nên đang xem xét ứng cử viên phù hợp chung quanh.
Mà hiện tại sao? Có vẻ cô ta đã quyết định chính mình! Nhìn vẻ mặt Phù Nhị nghiêm túc, Lôi Lâm đột nhiên có chút đau đầu.
Tuy rằng Phù Nhị cũng là học sinh của nhị trưởng lão, đồng thời còn rất được sủng ái, nhưng trở mặt cùng một vị thuật sĩ Khoa Mạc Âm quý tộc như thế, còn xử trí thành viên cùng tổ chức như vậy, tuyệt đối phải gánh chịu áp lực rất lớn.
Đương nhiên, là thuật sĩ, cô ta cũng truyền thừa đặc tính tâm tình hóa, chỉ sợ sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, dù có nghĩ đến, cũng sẽ không cân nhắc thêm.
Thông qua chíp, Lôi Lâm còn có thể chú ý đến khí tức trên thân Phù Nhị cũng có chút bất ổn, hiển nhiên muốn đè ép được Ngũ Đức cũng không phải một cái chuyện đơn giản, có lẽ là lưỡng bại câu thương, mà Ngũ Đức tự động nhượng bộ, dù sao hắn còn chưa tới thời điểm bệnh huyết mạch phát tác, biết cân nhắc lợi ích.
“Ta… Quên đi! Kiều Y này chính cô xử lý đi!”
Lôi Lâm nhìn mục dương khuyển nghẹn ngào trên đất, trong lòng có chút đồng tình với hắn.
“Còn có, hai vật này cho cô!”
Lôi Lâm đưa một phần thuốc chữa thương cao cấp còn có một bình thuốc yên tĩnh cao cấp cho Phù Nhị.
Hắn không phải là một người dễ dàng chịu ân huệ của người khác, thuốc trị liệu chỉ là việc nhỏ, then chốt là chai thuốc yên tĩnh cao cấp này, không chỉ là bản cải tiến của thuốc yên tĩnh tăng mạnh trước đó, mà còn được Lôi Lâm cho thêm một chút thành phần của huyết mạch băng bích hạt, tuy rằng hạ thấp một chút hiệu quả, nhưng đối với thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà hẳn là cũng có hiệu dụng nhất định.
Hắn thật sự hi vọng chai thuốc này có thể hi hơi dưới áp chế tâm tính điên cuồng của đối phương, không để cô ta lại tiếp tục dây dưa như thế.
Nhìn thấy Lôi Lâm biến mất giống đang chạy trốn, Phù Nhị xoa xoa hai bình thuốc trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười: “Có cảm giác tốt là tốt rồi! Cậu nhất định là của ta!”
...
Nếu như Lôi Lâm biết Phù Nhị sẽ nghĩ như thế, e là sẽ hối hận vì hắn đi trước, mà hiện tại, hắn đang tìm tới La Tân.
“Hả? Cậu muốn đi lãnh địa nhìn xem?” La Tân nhìn Lôi Lâm.
“Đúng! Cát Nhĩ Bá Đặc lão sư đã dạy xong rồi, tiếp theo ngài ấy muốn chuẩn bị làm thí nghiệm về cánh cửa tinh giới, ta không thể giúp đỡ được việc gì, bởi vậy hi vọng có thể đi lãnh địa nhìn xem!”
Lôi Lâm nói, sau ngày hôm nay, Cát Nhĩ Bá Đặc đã dạy xong hết mọi chuyện, mà ông ta là thuật sĩ cấp bốn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, còn cần chuyên tâm vào nghiên cứu của chính mình, không thể luôn giáo dục Lôi Lâm.
Mà trước khi tiến hành thí nghiệm cánh cửa tinh giới, còn cần có thời gian chuẩn bị tài liệu, điều chỉnh tần suất.
Lôi Lâm muốn lợi dụng khoảng thời gian này, rời đi tổng bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi trước, xem lãnh địa chỉ là một mặt, một mặt khác, hắn còn thật sự có chút sợ, muốn đi ra ngoài trốn trước.
“Ồ! Là do chuyện về Phù Nhị đi!”
La Tân suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, nhìn dáng vẻ thì hắn cũng biết về chuyện mới vừa phát sinh.
“Kỳ thực điều kiện của cô ấy cũng không sai! Trước đây cũng không có bầu bạn, lão sư hay một vị thuật sĩ Thần Tinh nào, cậu dứt khoát cưới cô ấy!” La Tân cười xấu đề nghị.
“Nếu là chân chính hôn nhân, cũng không phải là không thể cân nhắc đối phương! Nhưng anh biết đấy!”
Khóe miệng Lôi Lâm lộ ra cười khổ, tuy rằng Phù Nhị trăm phương ngàn kế đối xử tốt với hắn như thế, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là muốn hắn làm máy lai giống, dù muốn kết thành bầu bạn, cũng khẳng định là muốn hắn ở rể vào gia tộc đối phương, hắn làm sao có thể khoan dung?
Ở sâu trong nội tâm, Lôi Lâm cảm giác mình vẫn là một người tuân theo chủ nghĩa đại nam tử, thực sự không tiếp thu được chuyện như thế.
“Cũng đúng, dù sao cậu cũng còn trẻ tuổi mà!” La Tân suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.
“Trẻ tuổi? Ta đã sắp một trăm tuổi!” Lôi Lâm có chút không nói gì.
“Ha ha! Ta đây sắp năm trăm tuổi, còn cưới qua hai mươi bốn thê tử! Trong đó cũng ở rể qua mấy lần!” La Tân lộ vẻ người từng trải.
“Đợi cậu đến tuổi này, đối với chuyện như vậy đều có thể coi nhẹ…”
Lôi Lâm ngồi trên lưng ngựa, nhìn cảnh sắc hai bên, một vùng đất ruộng liền thành một mảnh, rất nhiều nông phu đang canh tác ở phía trên.
Mà ở hai bên bên đường, có thể dễ dang nhìn thấy tháp tinh chế.
Đây là nơi dùng để loại bỏ phóng xạ ô nhiễm trên người phù thủy vô ý tản mát ra, có thể để người bình thường cùng phù thủy bình yên vô sự tiếp tục sinh sống.
Ccuối cùng La Tân vẫn đồng ý với yêu cầu của Lôi Lâm, còn phái ra một thuật sĩ khác dẫn Lôi Lâm tới lãnh địa của hắn.
“Hầu tước đại nhân! Chứng minh quý tộc và lãnh địa của ngài đều đã hạ xuống, sau này tước vị của ngài thậm chí sẽ được thừa nhận ở toàn bộ trung bộ đại lục! Mà hắc trạch sơn mạch và đông bình nguyên đều thuộc phạm vi lãnh địa của ngài, người bình thường ở đây sinh hoạt đều tự động trở thành lĩnh dân của ngài!”
Một thuật sĩ cấp hai có mái tóc hoa râm nói.
“Mang bản đồ lại đây!” Lôi Lâm xuống ngựa, mà Cổ Bột Lặc bên cạnh lập tức lấy ra một tấm bản đồ ố vàng ra.
Trên bản đồ đồ, đường viền lãnh địa càng rõ ràng, không chỉ có địa vực rộng lớn, bao gồm mấy bình nguyên màu mỡ, thậm chí còn có một đường ven biển cùng mấy cảng lớn.
Hầu tước ở trung bộ đại lục, địa vị tự nhiên cao hơn so với ở Nam Hải bờ bên kia nhiều, phạm vi lãnh địa thậm chí có thể so với được với một vương quốc cỡ lớn ở Nam Hải bờ.
Đương nhiên, đối với Lôi Lâm đã từng thống trị toàn bộ Ám Cực Vực, quản lý địa bàn có tới năm mười triệu nhân khẩu thì chuyện này cũng không phải chuyện gì quá mức kinh người, không đáng thay đổi sắc mặt.
Mà trên mặt Cổ Bột Lặc và thuật sĩ cấp hai đứng cạnh đều là vẻ hâm mộ.
Một lãnh địa có phạm vi rộng lớn như thế, cho dù đổi thành tài nguyên phù thủy, đối với thuật sĩ cấp ba bình thường cũng là một tài nguyên lớn.
“Cổ Bột Lặc! Anh đi tìm một số nhân tài chuyên môn quản lý, xây dựng ra hệ thống quản lý ở nơi này đi! Còn nữa, huy chương quý tộc của ta cứ dùng bí pháp dấu ấn làm đồ án đi!” Lôi Lâm thuận miệng phân phó.
Mà Cổ Bột Lặc lại cung kính mà cúi thấp đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy thế, thuật sĩ là ông lão tóc bạc đứng bên nhìn Cổ Bột Lặc, trong đôi mắt lóe lên vẻ hâm mộ.
Theo ông ta, Lôi Lâm là một thuật sĩ Khoa Mạc Âm cự xà. Lại bái làm môn hạ của phù thủy Thần Tinh, tiềm lực vô hạn, Cổ Bột Lặc là vị phong thần thứ nhất, rất được tín nhiệm, địa vị tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Mà ở chỗ La Tân nơi đó, dù ông ta bò cả đời, cũng mới miễn cưỡng tiến vào vòng tròn trung tâm mà thôi.
So sánh hai người với nhau càng khiến ông ta ước ao đố kị.
“Chủ nhân! Làm hầu tước! Ngài còn cần một pháo đài để tượng trưng cho trung tâm quyền lực!” Cổ Bột Lặc đúng lúc nhắc nhở.
“Ừm! Vậy thì mua máy nô lệ, lấy đồ ăn và tiền làm lương bổng, chiêu mộ một nhóm lĩnh dân để kiến tạo đi! Địa điểm cứ định ở đây đi!” Lôi Lâm tùy ý chỉ tay lên một điểm trên bản đồ.
Đó là một khu vực tương đối ven biển, đi ra ngoài thêm một lúc là đến cảng.
“Tuân mệnh chủ nhân nhân từ!” Cổ Bột Lặc tán thưởng một câu.
Trên thực tế, sau khi Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi phong toàn bộ nơi này cho Lôi Lâm, hắn đã nắm giữ quyền to quản lý sinh tử đối với bất cứ sinh vật nào trên vùng đất này, thậm chí thiết lập quân đội, thành lập vương quốc đều là được phép.
Mà ở miền trung đại lục, thậm chí hàng năm lĩnh dân đều vô điều kiện nộp lương khô lên cho lãnh chúa, phải chịu lao dịch và công tác hậu cần chiến tranh.
Hiện tại Lôi Lâm còn phát đồng ý trả công, tự nhiên chính là vô cùng nhân từ.
“Pháo đài này gọi là “Hắc bảo” . Trước tiên anh đi triệu tập một nhóm học giả cùng thợ thủ công, đợi khi hoàn thành bản thiết kế thì mang tới cho ta xem một chút!”
Lôi Lâm không để ý đối với loại chuyện nhỏ này, trực tiếp uỷ quyền.
Hắn chân chính chú trọng là chuyện kacs: “Mà bên cạnh hắc bảo, ta chuẩn bị xây dựng một tháp phù thủy!”
“Tháp phù thủy!” Hai người bên cạnh lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, điều này mang ý nghĩa là sẽ tốn lượng lớn tài nguyên.
“Đúng, còn phải dựa theo tiêu chuẩn tốt nhất!” Trong mắt Lôi Lâm, hắc bảo chỉ là một trung tâm quyền lực của phàm nhân mà thôi, tòa tháp phù thủy này mới là nơi ở chân chính sau này của hắn.
“Tại sao không xây dựng ở tổng bộ ạ? Nơi đó không chỉ có thể có tài nguyên chống đỡ, còn có thể liên hợp bảo vệ?” Cổ Bột Lặc đề nghị.
“Không được!” Lôi Lâm kiên quyết lắc đầu từ chối, tuy rằng xây dựng ở tổng bộ = có thể thu được kỹ thuật nhất định và tài nguyên chống đỡ. Nhưng trung tâm tháp phù thủy cần hòa vào hệ thống phòng ngự chung là chuyện không thể được!
Bí mật của hắn có quá nhiều, làm sao có thể đưa ra cho người khác xem?
Mà một tháp phù thủy chính là điều kiện cần để tiến hành thí nghiệm cánh cửa tinh giới đề, bởi vậy Lôi Lâm hạ quyết tâm chính mình nhất định phải tự xây dựng trên lãnh địa của mình.
“Vậy bản thiết kế và tiêu tốn…” Cổ Bột Lặc chỉ suy nghĩ một chút đã thấy hơi choáng váng.
“Bản thiết kế ta sẽ tự mình hoàn thành , còn việc tiêu tốn, các ngươi không cần lo lắng!” Lôi Lâm cười nhạt nói.
Hắn tốt xấu gì cũng là người đã cướp đoạt toàn bộ Ám Cực Vực, tuy rằng độ giàu có ở nơi đó còn kém rất rất xa trung bộ đại lục, nhưng tập trung lên trên thân một người thì vẫn là một con số phi thường khủng bố.
Thậm chí, ngay cả ma thạch, hắn đều chứa đầy một cái nhẫn không gian, các loại tài nguyên quý trọng cũng có không ít, đủ để dựng một cái tháp tiêu phù thủy, đồng thời còn là tháp phù thủy dựa theo tiêu chuẩn cao nhất!
Tháp phù thủy bình thường, làm sao có thể gánh chịu Lôi Lâm dã tâm đây?
Đồng thời, tháp phù thủy cao cấp đều có tác dụng xúc tiến nhất định đối với thực lực của phù thủy tiến bộ, còn là hoàn cảnh cần thiết để tiến hành rất nhiều thí nghiệm! Bởi vậy, rất nhiều phù thủy cao cấp đều sẽ xác định xây dựng tháp phù thủy của chính mình.
Nhưng có thể dùng vốn riêng của chính mình như Lôi Lâm để xây dựng mà không cảm thấy quá sức đã phi thường ít ỏi rồi, những người khác thường thường cần tích lũy mấy trăm năm mới có chút hi vọng, hoặc là xây dựng theo tiêu chuẩn bình thường kia, còn bố trí cấp cao nhất? Bọn họ chỉ dám nghĩ ở trong mơ thôi.
“Để xây dựng pháo đài cùng tháp phù thủy thời kỳ đầu, ta cần một số lượng ớn nam nô lệ cùng thợ đá, chỗ ông có con đường sao?”
Lôi Lâm nhìn ông lão thuật sĩ kia.
“Đương nhiên là có!” Ông lão khom người, “Trên thực tế, chủ nhân của ta có mấy con đường chuyên môn, cung cấp bán thú nhân, địa tinh, người lùn, còn có nô lệ nhân loại thành niên…”
“Ừm! Vậy việc này giao cho ông, ta cần ít nhất một vạn người! Còn việc thanh toán vẫn nên dùng ma thạch đi!”
Lôi Lâm nói xong lập tức nhìn thấy trong mắt ông lão thuật sĩ này lóe lên vẻ vui mừng.
Trung bộ đại lục cũng dùng kim ngân làm tiền lưu thông, mà ma thạch là loại tiền cao cấp hơn, ở chợ đêm có tỉ lệ trao đổi rất cao, hắn làm như thế, nhất định sẽ có một phần lợi ích chảy ra.
Đương nhiên, chút lợi ích nhỏ này đã sớm không thể lọt vào trong mắt Lôi Lâm nữa, còn có thể khiến ông lão này càng thêm tận lực, thì hắn cũng không qúa để ý.
...
Hắc Bảo bình nguyên, dù trước đây nơi này gọi là gì, nhưng sau khi Lôi Lâm đã quyết định, nơi này sẽ tự động đổi tên là Hắc Bảo bình nguyên, đồng thời còn sắp trở thành trung tâm quyền lực của lãnh địa mới phát này.
Nhiều đội nô lệ thành niên, bị giục giã đòn roi và côn bổng, cả đám khổ cực vận chuyển từng khối đá hoa cương to lớn.
Những khối nham thạch này đã được tác thành từng khối to nhỏ đồng đều ở mỏ đá, sau đó được vận chuyển đến nơi này, xây thành pháo đài to lớn.
Hắc bảo của Lôi Lâm chọn dùng tường thành phòng ngự hai tầng, bức tường bên ngoài sẽ thấp hơn tường bên trong một chút, bên trên còn xếp đấy tháp tên và lầu các.
Mà bên ngoài Hắc Bảo còn có thể đào mương máng, hình thành một sông đào bảo vệ thành cực kỳ rộng rãi.
Toàn bộ kiến trúc chính đều dùng đá hoa cương gạch đá xây, đến cuối cùng còn mời phù thủy tinh thông hạt năng lượng nguyên tố căn bản hệ thổ tới vận dụng để tiến hành gia cố, khiến khe đá nối liền với nhau, hình thành một kiến trúc lớn. Đồng thời sau đó còn có thể có một số đại sư điêu khắc tới gia công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận