Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 543: Quyết tâm của thiếu niên

“Thời gian giữ được dược tính của búp hoa máu rồng phi thường ngắn ngủi, hơn nữa bệnh tình của ch ta cũng không chờ được bao lâu!”
“Được rồi! Chúc ngài thuận buồm xuôi gió!” Nụ cười trên mặt Duy Lâm phi thường miễn cưỡng.
“Cảm ơn!” Giản Ny trầm mặc.
“Được rồi! Áo Cổ Tư gia tộc ở đô thành Đông vực, sau này ta sẽ tới bái phỏng!” Lôi Lâm uống một hớp trà nhài, tay phải duỗi ra, làm thành thủ thế “Xin mời”.
“Nếu như tiên sinh có thể đến thì đó là vinh hạnh của Giản Ny!”
Trên mặt Giản Ny mang theo nụ cười: “Không bằng lần này cùng ta trở lại, thế nào? Cha của ta nhất định cũng rất muốn gặp tiên sinh!” Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Duy Lâm bên cạnh: “Đương nhiên, còn có cả Duy Lâm đại ca!”
Vừa nghe được câu nói này, Duy Lâm lập tức như sống lại, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm.
“Xin lỗi! Hiện tại ta còn chưa có ý muốn đi đường!” Nhưng Lôi Lâm lại không chút do dự từ chối, khiến đầu Duy Lâm lại rủ xuống.
Nghe vậy, trên mặt Giản Ny cũng hiện ra vẻ buồn bã, sau đó cô ta lập tức lại khom mình hành lễ, rồi mới ưu nhã lùi ra.
“Làm sao? Không có chuyện gì thì nhanh đi làm việc đi!”
Lôi Lâm quát Duy Lâm một câu.
“Vâng! Ông chủ! !” Duy Lâm uể oải trả lời một câu, cả người đều biến thành phờ phạc.
“Ha ha… Người tuổi trẻ! ! !”
Trong lòng Lôi Lâm cười thầm.
Hắn nhất định sẽ đi đô thành Đông vực, nơi đó không chỉ là một trung tâm chính trị của phàm nhân, mà cũng là nơi một học phái phù thủy tụ tập, thậm chí còn ẩn giấu chợ phù thủy cỡ lớn.
Thế nhưng chính mình muốn đi và bị người mời đi hoàn toàn là hai khái niệm.
Tuy rằng dựa vào thực lực hiện tại của Lôi Lâm cũng đã đủ để tung hoành ngang dọc, nhưng sẽ dẫn tới một ít phiền phức không cần thiết.
Đồng thời, khi thương thế trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Trước khi tìm ra phương pháp trị liệu tâm tình hóa của thuật sĩ, Lôi Lâm cũng không muốn quá mức kiêu căng.
Bởi vậy, thông qua đường dây phù thủy ở Áo Cổ Tư gia tộc, khiêm tốn tiến vào phù thủy giới ở đông vực mới là một quyết định lý trí.
Thông qua quan sát trước đó, Lôi Lâm đã sớm đoán được trên đường đi của Giản Ny này tuyệt đối sẽ không yên bình, mà rất hiển nhiên, đối phương cũng có linh cảm như thế nên mới tới mời Lôi Lâm đồng hành.
Hắn biết rất rõ, không chiếm được mới là quý giá nhất, bởi vậy cần phải đợi đến khi đối phương đụng tường mấy lần, tới cửa cầu xin rồi mới sẽ xuất thủ, tạo thành giả tạo cho đối phương.
Đồng thời, ngay cả lý do đều sẵn có!
Lôi Lâm nhìn Duy Lâm ở một bên đang âm thầm thương tâm, khóe miệng thoáng cong lên hiện ra một nụ cười.
Một phù thủy vốn đã mất hứng với sự hiểm ác của phù thủy giới, bắt đầu muốn ẩn cư xuất ngũ, nhưng vì học đồ của chính mình nên một lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy của phù thủy giới, ừm! Có vẻ là một lý do rất tốt đây!
Còn vấn đề tuổi tác? Phù thủy xưa nay không dùng diện mạo để luận tuổi tác.
Hơn nữa Lôi Lâm có thể điều động huyết mạch và nội tiết của chính mình để tiến hành điều chỉnh rất nhỏ đối với khí chất, ánh mắt, thể hình, khiến chính mình có cảm giác già nua thêm một chút, đủ để lừa gạt đại đa số phù thủy.
...
Đám người Giản Ny đi được rất gấp, hầu như vừa về tới trấn nhỏ, đến chỗ Lôi Lâm tạm biệt rồi lại vội vã rời đi.
“Làm sao? Muốn đuổi theo sao?”
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Duy Lâm giống một bức tượng điêu khắc đứng sững ở đó, Lôi Lâm không khỏi đi tới cười nhạo hai câu.
Mỗi ngày trêu đùa tên tiểu tử này là một trong những thú vui ít ỏi của Lôi Lâm sau khi tu luyện cùng nghiên cứu.
“Đô thành ở Đông vực! Ta nhất định sẽ đi! Nhưng không phải bây giờ! ! !” Trong đôi mắt của Duy Lâm dường như bốc lên ngọn lửa hi vọng.
“Ông chủ! Không! Đại nhân! ! ! Mong ngài hãy huấn luyện ta càng nghiêm ngặt hơn! ! ! Ta muốn trở thành người danh chấn toàn bộ đông vực! Sau đó danh tiếng vang xa sẽ đi đông vực tìm Giản Ny!”
Duy Lâm trực tiếp quỳ một chân trên đất, mà trong mắt của hắn lại cháy lên khát vọng đối với sức mạnh và dã tâm hừng hực!
“Ha ha! Được! Ta rất thích ánh mắt này của cậu! Yên tâm, ta nhất định sẽ càng thêm “Nghiêm ngặt” huấn luyện…” Lôi Lâm cười với vẻ không có ý tốt.
Vốn dĩ nếu tiếp tục như thế, e rằng lại là một câu chuyện thiếu niên ở trấn nhỏ khổ luyện nhiều năm, sau đó đột kích đô thành đông vực, cưới vợ là con gái hầu tước.
Nhưng phi thường đáng tiếc hoặc nên nói là khiến người phấn chấn chính là, ngay cả Duy Lâm cũng không ngờ hắn và Giản Ny lại gặp lại nhanh như vậy!
Buổi tối cùng ngày Giản Ny rời đi, Duy Lâm đã bị Lôi Lâm ngược đãi dằn vặt cả ngày, vừa muốn bò lên cái giường nát của trên chính mình để hưởng thụ một giấc ngủ ngon thì lại bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức.
“Duy Lâm! Lôi Lâm đại nhân!” Là giọng của cô gái tràn ngập hoảng loạn, mà Duy Lâm có chết cũng không thể quên được chủ nhân của giọng nói này.
“Là Giản Ny!” Hắn thật nhanh đứng dậy, chạy ra mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận