Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 769: Thu phục (1)

Cảnh giới bây giờ vừa có thể mang lực lượng tinh thần vô hình vô chất cô đọng ngưng tụ thành sương mù, đồng thời xuất hiện trong thế giới hiện thực.
Mà phù thủy hóa tinh có thể thông qua kết tinh lực lượng tinh thần, bảo tồn tinh thần lực của mình vĩnh viễn, thậm chí coi là hàng hóa để bán ra.
Lực lượng tinh thần đã hoàn toàn kết tinh, đối mặt với lực lượng tinh thần hóa khí có ưu thế quả thực lớn đến khó mà tin nổi.
Có thể nói dù Lôi Lâm cùng La Tân, Tạp Toa đồng loạt ra tay, cũng không phải đối thủ của Lộ Tây.
Nhưng hiện tại, lực lượng tinh thần trên người Tháp Na Toa đã gần khô cạn, ngay cả tinh thể tinh thần lực của mình đều tiêu hao hết, lá bài tẩy cũng dùng hết trong trận đánh lúc trước với huyết thứu vương, ngay cả một phân thân đều đã ngã xuống.
Cơ hội tốt như vậy, nếu như buông tha thì không phải là Lôi Lâm.
Phù thủy Hhóa tinh không chỉ có thực lực siêu quần, đồng thời bởi vì là hạt giống chuẩn bị lên phù thủy Thần Tinh nên địa vị ở miền trung đại lục phi thường cao quý.
Trong tình huống bình thường muốn thu phục loại phù thủy đẳng cấp này, Lôi Lâm hoàn toàn không có tư cách, đổi thành giáo viên của hắn, Cát Nhĩ Bá Đặc đại công tự mình đến còn tạm được.
Nhưng hiện tại, tất cả đều có thể.
“Mày. . .”
Sắc mặt Tháp Na Toa vốn tái nhợt hiện ra vẻ đỏ ửng, ngay cả ngón tay đều run rẩy .
“Một phù thủy hoá khí nho nhỏ lại dám nói chuyện với ta như thế?”
“Nhìn tình cảnh này thì ta nhất định phải để cô nhận rõ ràng hiện thực!”
Đối mặt với thái độ này của cô ta, Lôi Lâm lại có chút thất vọng thở dài, sau đó, bóng người của hắn hóa thành một vệt sáng, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tháp Na Toa.
Ầm! Rồi hắn đánh một quyền lên mặt Tháp Na Toa.
Vù! Một vòng ánh sáng màu đỏ bắn ra, hình thành màng ánh sáng phòng ngự, lại có vẻ phi thường yếu đuối, bị một quyền của Lôi Lâm dễ dàng đánh tan.
Sau đó. Tháp Na Toa bay ngược ra ngoài, trên mặt còn có một vết đỏ lớn.
Tháp Na Toa dại ra chưa kịp mở miệng, Lôi Lâm đã để trường kiếm Vẫn Lạc trên cổ cô ta.
“Hiện tại thần phục hay tử vong!”
Khác ngữ khí trước đó, lần này giọng nói của Lôi Lâm lạnh lẽo đến cực điểm. Tràn ngập ý lạnh thấu xương, hắn đã động sát tâm, nếu như Tháp Na Toa thật sự còn không chịu đầu hàng, thì hắn tất nhiên phải chém giết cô ta ở đây.
Hắn cũng không muốn lưu lại một kẻ địch có thực lực hóa tinh cho mình.
Nhìn vẻ mặt Lôi Lâm lạnh như băng, Tháp Na Toa sáng suốt lựa chọn trầm mặc, cô ta có linh cảm, nếu như cô ta dám có dị nghị gì khác thì Lôi Lâm sẽ không chút do dự mà dùng kiếm chặt đầu cô ta.
Loại hương vị tử vong này quen thuộc như thế, khiến cô ta nhớ tới ký ức đã phủ đầy bụi đã lâu của chính mình, dường như lại trở về thời điểm nhỏ yếu lúc trước, khiến cho Tháp Na Toa thất thần.
“Trạng thái tinh thần của cô ta? !” Lôi Lâm lắc lắc đầu, phù thủy vốn đều có vấn đề về tinh thần, hơn nữa Tháp Na Toa vốn đang bị trọng thương, mà cô ta tiến vào vùng đất bị lãng quên này, khẳng định là có một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, xuất hiện tình huống như thế cũng bình thường.
“Nghĩ nhanh lên! Ta chỉ cho cô ba giây!”
Trong lòng Lôi Lâm vui vẻ, trên tay lại đột nhiên dùng sức. Mũi kiếm Vẫn Lạc càng thêm áp sát.
Nếu như là phù thủy hóa tinh bên ngoài có lẽ còn có tôn nghiêm, thể diện gì đó, nhưng vùng đất bị lãng quên lại khác. Phù thủy nhân loại tiến vào nơi này đều đã cùng đường mạt lộ ở miền trung đại lục, vì mạng sống mà chọn từ bỏ tất cả những thứ khác, bởi vậy còn có thể chiêu hàng.
Giọng nói Lôi Lâm lạnh như băng , khiến Tháp Na Toa phục hồi tinh thần lại.
Vào lúc này, nét đỏ ửng vì tức giận trên mặt cô ra lúc trước đã hoàn toàn tan đi, chỉ còn dư lại làn da trắng lóa như tuyết.
“Ta. . . Đồng ý!” Cô ta trầm thấp lên tiếng, tiếng nói nhỏ đến mức ngay cả Lôi Lâm đều không nghe được.
Mà sau khi nói xong câu này, Tháp Na Toa giống như mất đi người thân vậy, ngã quỵ xuống, hai hàng nước mắt trực tiếp chảy ra.
Nhưng trường kiếm của Lôi Lâm vẫn không dời đi.
“Hãy nói lời thề! Đồng thời giao ra linh hồn bản nguyên đi!” Lôi Lâm lạnh lùng lên tiếng.
“Ta. . . Tháp Na Toa. . .” Trong mắt Tháp Na Toa giãy dụa một trận. Cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục.
Một tia linh hồn bản nguyên óng ánh từ trán cô ta bắn ra. Rơi vào trong tay Lôi Lâm.
Đây là huyết mạch của phù thủy, không tự nguyện thì căn bản không thể lấy ra. Mà ở miền trung đại lục còn có mệnh lệnh rõ ràng cấm chỉ thủ đoạn khống chế, tuy rằng rất nhiều thế lực lớn đều lén lút lợi dùng loại thủ pháp này để bồi dưỡng ra tử sĩ, nhưng cũng không thể để lộ ra ngòi, bằng không sẽ phải chịu toàn thể phù thủy chống lại.
Đối với Lôi Lâm, việc này đương nhiên không phải vấn đề gì, dù sao hắn cũng không chuẩn bị để Tháp Na Toa bại lộ trước mặt công chúng.
“Chủ nhân. . .”
Tháp Na Toa đứng lên, âm thanh trầm thấp, giống một con rối mất đi linh hồn của chính mình.
“Ta biết cô bị ép vào vùng đất bị lãng quên, nhất định có chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chẳng qua cô yên tâm, ta sẽ không ép cô làm một số chuyện sỉ nhục tôn nghiêm của phù thủy, đồng thời, ta có thể cho cô một hy vọng! Một hi vọng báo thù!”
Lôi Lâm lên tiếng, trong giọng nói toát ra vẻ mê hoặc, mà sau khi nghe được hai chữ báo thù, trong đôi mắt Tháp Na Toa nhất thời có một tia sáng, cả người cũng có một tia sinh khí.
“Đúng! Báo thù!” Lôi Lâm nhìn ánh mắt Tháp Na Toa, âm thanh trầm thấp: “Nếu như sau này cô có thể tận tâm làm việc cho ta, vậy ta hứa đợi đến khi thực lực của ta trưởng thành đến mức đủ giúp cô báo thù, đồng thời gánh chịu áp lực phía sau thì ta sẽ trợ giúp cô, hoàn thành tâm nguyện của cô.
“Đừng tưởng rằng ta là đang lừa gạt cô, hiện tại ta còn chưa tới một trăm tuổi! Cũng đã là phù thủy hoá khí, mà huyết mạch của ta là Khoa Mạc Âm cự xà, lên cấp Thần Tinh không có bất kỳ ngưỡng cửa nào!”
Lôi Lâm sờ sờ khuôn mặt của chính mình, hắn biết rất rõ, dùng loại thủ đoạn này ràng buộc phù thủy cao cấp, nhiều nhất chỉ có thể thu được một con rối, nhất định phải cho cô ta hi vọng để phấn đấu và nỗ lực, mới có thể gợi lên năng lực của cô ta, có thể nghiền ép ra mỗi một tia giá trị.
Còn nói ra thiên phú của chính mình là để chứng minh cho Tháp Na Toa xem, chính mình thật sự có năng lực trợ giúp cô ta báo thù, mà không phải là lừa gạt.
“Một trăm tuổi! Hoá khí!” Tháp Na Toa nhìn Lôi Lâm, tia sáng trong đôi mắt càng ngày càng sáng hơn.
Một trăm tuổi đối với nhân loại bình thường đương nhiên đã rất già, nhưng đối với phù thủy, đặc biệt là phù thủy cấp ba trở lên, chuyện này chính là còn chưa tới kỳ thanh niên.
Lôi Lâm có thiên phú này, lại là huyết mạch Khoa Mạc Âm cự xà, vậy địa vị trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi nhất định rất cao, những chuyện cũng có thể chứng minh, sau này hắn có cơ hội đột phá lên phù thủy Thần Tinh rất lớn!
Mà thế lực để một phù thủy cấp ba hóa tinh chạy thoát ở trước mặt phù thủy cấp bốn Thần Tinh cũng chỉ là tờ giấy mỏng manh mà thôi.
“Tuân mệnh! Chủ nhân! Chỉ cần ngài có thể trợ giúp ta báo thù! Tháp Na Toa ta sẽ là người hầu trung thành nhất của ngài!”
Tháp Na Toa cắn răng, quỳ một chân trên đất, lần này hành lễ đã có thêm mấy phần cam tâm tình nguyện.
Tuy rằng Lôi Lâm chỉ đưa ra một lời hứa, còn chưa nói tới thề nguyền gì, nhưng đối với tù nhân như cô ta thì có gì để tính toán đây?
“Ha ha. . .” Lôi Lâm há miệng lớn tiếng cười vang.
Thực lực của Tháp Na Toa tuyệt đối cao hơn hắn bây giờ, được cô ta dốc sức cống hiến cho, thực lực của hắn sẽ tăng nhiều.
Đồng thời, đây có sức mạnh ẩn trong bóng tối, ngoài người không thể biết được.
Phong cách làm việc xưa nay của Lôi Lâm chính là cố gắng tích góp lá bài tẩy cho mình, lá bài tẩy càng nhiều, sau này khi gặp phải nguy hiểm cũng càng thêm thành thạo điêu luyện.
“Cô dùng những thuốc này đi, để khôi phục thực lực!”
Nếu như đã là người mình, Lôi Lâm cũng phi thường rộng rãi, trực tiếp lấy từ không gian áo da ra ba ống nghiệm màu sắc khác nhau giao cho Tháp Na Toa.
“Thuốc chữa thương cao cấp!” “Thuốc khôi phục lực lượng tinh thần cao cấp!” “Thuốc tái sinh thần thánh!”
Tháp Na Toa nhận ra ba loại thuốc này, trên mặt cô ta hiện ra vẻ kinh hãi, giá cả ba loại thuốc này đắt thế nào không cần phải nói, là vật phẩm mà rất nhiều tổ chức cỡ lớn đều muốn dự trữ, có tiền đều không nhất định có thể mua được.
Đặc biệt là loại thuốc tái sinh thần thánh kia, có thể giúp người dùng lập tức mọc lại tay đứt, đồng thời còn giống hệt lúc trước, không có phản ứng bài xích chút nào, dù là Tháp Na Toa là phù thủy cấp ba hóa tinh, trước đây cũng chưa từng có loại thuốc này.
“Đa tạ chủ nhân!” Tháp Na Toa hành lễ cảm ơn, trong lòng khẽ thở ra một hơi, dù sao mình cũng gặp được một chủ nhân hào phóng.
“Không có gì, những thứ này đều là chính ta luyện chế!” Lôi Lâm mỉm cười, cho lần thứ hai thêm mình một vầng sáng.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của hắn, con ngươi Tháp Na Toa cũng co rụt lại.
Trước một trăm tuổi trước đã đột phá lên cấp ba hoá khí cũng không phải hiếm gì, nhưng đối phương cònđồng thời là một vị dược tề tông sư? Người thế này đã không đơn giản là thiên tài, cho dù ở miền trung đại lục, quái tài trình độ như thế này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần không nửa đường ngã xuống, cuối cùng nhất định có thể thu được thành tựu huy hoàng!
Tháp Na Toa nhìn bóng lưng Lôi Lâm, trong đôi mắt nổi lên hi vọng. . .
Cùng lúc đó, trong một chỗ không gian thần bí bên.
Sắc mặt La Á trắng bệch, nhìn bàn ăn trước mặt mình.
Mà trên đĩa sứ màu trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật như khối gan, bên trên còn chưa khô máu, sương mù màu trắng còn bốc lên.
“A. . .” La Á liều mạng bịt miệng mình, cố nén nôn mửa.
Mà trong tầm mắt của hắn, cái bụng của Hùng Man tế tự đã bị rạch ra một vết máu, dầu mỡ màu vàng chảy ra, còn mơ hồ có thể nhìn thấy khung xương trắng xám bên trong.
“Thúc thúc! Ta sắp không kiên trì được rồi!” La Á giãy dụa nói, âm thanh từ khe hở hàm rang lọt ra.
Lúc này vẻ mặt La Tân cũng không đẹp đẽ gì, trên người che kín vết thương thật lớn, rất nhiều máu thịt đều đã biến mất không còn tăm hơi.
“Bữa tối cuối cùng —— nghe đồn nơi này bị “Bạo thực nguyên dục” khống chế, nếu như ngừng ăn uống, sẽ gặp phải công kích! Nhất định phải chịu đựng, chỉ cần đối phương ngã xuống trước tiên, chúng ta sẽ thành công. . .”
Tuy rằng La Tân ngồi cuối cùng đang nỗ lực, nhưng La Á run run tay cầm lấy dao nĩa, cuối cùng vẫn buông xuống.
Đồ ăn nơi này đều là do bạo thực nguyên dục ngưng tụ, bất kỳ vu thuật nào đều không có hiệu quả, chỉ có thể dựa vào thể chất của chính mình tiêu hóa.
“Keng keng keng!” Một tiếng chuông xa xôi reo lên, nhưng truyền vào tai ba người này lại giống như âm thanh tới từ địa ngục.
Đùng! Hắn ngã xuống bàn ăn, nhưng hàm răng gắt gao cắn chặt.
Sắc mặt La Tân cũng rất khó coi, cố nén buồn nôn nuốt xuống một miếng thịt còn chảy đầy máu.
Tiếng chuông ngắn ngủi, hầu như chỉ trong ba mươi giây đã kết thúc.
Răng rắc!
Giữa hư không dường như có một miệng rộng vô hình cắn qua, La Á phát ra tiếng kêu trầm thấp thảm thiết.
Gần lỗ tai phải của hắn bị mất một miếng thịt lớn, ngay cả lỗ tai đều biến mất không còn tăm hơi, còn có thể nhìn thấy hàm răng trắng toát từ gò má, phi thường khủng bố.
Giữa hư không lóe lên tia sáng trắng, ở trước mặt một bóng đen xuất hiện một lỗ tai mang máu, bắp thịt còn đang vô thức co giật.
“Ẩu. . .”
Sau mấy vòng như thế, lỗ tai của La Tân cùng La Á đã giống như người chết, nhưng Hùng Man tế tự ở đối diện rốt cục không nhịn được, ngã xuống bàn ăn.
Vù!
Giống như mở ra tín hiệu gì, Hùng Man tế tự lập tức bị chuyển đến cái ghế trống thứ mười ba, vô số bóng đen nhào tới.
“A. . .” Hùng Man tế tự kêu thảm thiết không ngừng, chợt từng mảnh da lông từ trên người hắn biến mất, sau đó là bắp thịt, mạch máu, ngay cả xương cốt đều không buông tha.
“Ô ô. . .”
Hùng Man tế tự có thực lực đã đạt đến hóa tinh này không có một chút sức phản kháng nào, cứ thế biến mất trong rất nhiều miệng lớn như chậu máu của bóng đen kia.
Từ ánh mắt cuối cùng của hắn thì có thể thấy vào thời khắc cuối cùng trước khi sinh mệnh biến mất, ý thức của hắn đều phi thường tỉnh táo.
Rất nhiều bóng đen sau khi nuốt chửng xong Hùng Man tế tự đều dần tiêu tan trong không khí, mà La Á cũng cảm giác được lực lượng giam cầm mạnh mẽ kia đã biến mất không còn tăm hơi.
“Cuối cùng đã kết thúc. . .” La Á than thở, sau đó lập tức nằm sấp trên đất, bắt đầu nôn mửa, gần như phun ra cả mật xanh mật vàng.
“Ta xin thề, it nhất là ba tháng nữa ta đều không ăn thứ gì. . .”
Vẻ mặt La Á đau khổ, thương thế trên người lại đang nhanh chóng khỏi hẳn.
Mà ánh mắt La Tân nóng rực, nhìn chằm chằm một nơi nào đó giữa hư không. Trong cảm giác của La Á, đã có một tồn tại từ nơi sâu xa giáng lâm đến nơi này.
“Anh muốn khen thưởng gì?”
Một giọng nói lạnh nhạt từ tốn vang lên trong lòng của hai người.
“Ta muốn. . .” Giọng nói của La Tân trầm thấp, lại mang theo kích động khó có thể kiềm chế. . .
Vào lúc này, Lôi Lâm và Tháp Na Toa đã cùng đi ra khỏi vườn sinh thái, đi tới hành lang hư ảo trước đó.
“Chủ nhân! Căn cứ vào nghiên cứu của chúng ta, chỉ cần lại vượt qua ba đầu mối không gian là có thể đi ra ngoài!” Trạng thái hiện tại của Tháp Na Toa đã khá hơn nhiều, ngay cả cánh tay cụt lúc trước cũng đã mọc mới ra.
“Ừm!” Lôi Lâm gật gù.
“Sau khi đi ra ngoài, trước tiên cô tạm thời ở lại trong vùng đất bị lãng quên. Tùy thời lén lút đi ra ngoài hội hợp cùng ta! Cô có ràng buộc gì với tổ chức không?”
“Không có! Ta là một trong thủ lĩnh liên minh người lưu vong, cũng không ký kết linh hồn khế ước gì cả!”
Tháp Na Toa trả lời rất nhanh, dựa vào thực lực phù thủy hóa tinh của cô ta thì cũng đúng là như vậy.
“Vậy thì tốt. . .” Lôi Lâm gật gù, đúng lúc còn muốn nói gì nữa thì hắn đột nhiên biến sắc, nháy mắt một cái với Tháp Na Toa.
Tháp Na Toa gật đầu, từ trên người bốc lên sóng nước, cả người biến mất không còn tăm hơi.
Căn cứ vào chíp dò xét, ở phía trước phát hiện gợn sóng phù thủy. Mà Tháp Na Toa là hậu chiêu mà Lôi Lâm sắp xếp, không thể dễ dàng xuất hiện trước mặt người ngoài.
Lôi Lâm cười cười với Tháp Na Toa đã ẩn nấp đi kia, sau đó bước tới một chỗ ngoặt.
Sau đó hắn nhìn thấy một thuật sĩ mặc áo bào màu đen ngã trên mặt đất, một dòng máu màu đen không ngừng mở rộng. Lôi Lâm hết sức quen thuộc thuật sĩ, là thủ hạ của Tạp Toa- Tên là A Khắc Tư.
“A Khắc Tư, tỉnh lại đi!”
Lôi Lâm xoay người A Khắc Tư lại, hắn lập tức liền nhìn thấy trước ngực đối phương đầy vết thương, máu tươi đen ngòm không ngừng từ vết thương tuôn ra.
“Sức mạnh của nguyền rủa!” Lôi Lâm biến sắc, từ những vết thương dài nhỏ này, hắn cảm nhận được sức mạnh nguyền rủa vô cùng mạnh mẽ.
Làm một phù thủy, hắn cũng có nghiên cứu về nguyền rủa, đặc biệt dựa vào cự xà chi thư mà Thâm Hồng đại phù thủy lưu lại, hắn đã nhận được rất nhiều gợi ý, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều loại nguyền rủa. Khi ở Nam Hải bờ đã giúp hắn rất nhiều việc lớn.
Nhưng càng nghiên cứu sâu, hắn càng hiểu rõ loại sức mạnh này quỷ dị và khó chơi thế nài.
Đặc biệt loại nguyền rủa truyền thừa từ thượng cổ kia là thứ hiện tại hắn không muốn dễ dàng đụng vào.
Nhưng hiện tại xem ra, trong pháo đài cổ Lưu Sa cũng có sức mạnh nguyền rủa khủng bố, đồng thời đã tìm tới đám người Tạp Toa.
“Ngày hôm nay coi như cậu may mắn!” Lôi Lâm nhìn A Khắc Tư vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt mơ hồ có hắc khí tạo thành dấu ấn bùa chú thì cười cợt, lấy từ áo da ra một ống nghiệm chứa đầy dung dịch màu xanh lục.
Một giọt lại một giọt dung dịch màu xanh lục bị Lôi Lâm nhỏ đến miệng vết thương của A Khắc Tư.
Xì xì! Những dung dịch màu xanh lục kia lập tức phát ra biến hóa quỷ dị, ngưng tụ thành từng nhu trùng bé nhỏ màu xanh lục, bò đầy trên da A Khắc Tư, nhìn có chút buồn nôn cùng khủng bố.
Sau đó, nhu trùng màu xanh lục nhào tới hắc khí trên vết thương, giống đang ăn uống không ngừng nuốt chửng sức mạnh nguyền rủa màu đen.
Dần dần, hắc khí trên mặt A Khắc Tư càng ngày càng ít, mở mắt ra.
“Lôi. . . Lôi Lâm đại nhân! Đa tạ ngài cứu giúp!” Biết tình cảnh của mình hắn lập tức muốn giẫy giụa hành lễ, lại bị Lôi Lâm đè lại.
“Tạp Toa học tỷ xảy ra vấn đề rồi sao?”
Giọng nói của Lôi Lâm phi thường bình tĩnh.
“Vâng, đúng! Sau khi tiến vào Lưu Sa pháo đài cổ, chúng ta bị tập kích!” A Khắc Tư mấp máy đôi môi trắng xám khô nứt, giọng nói thều thào vẫn mang theo một chút sợ hãi.
“Đó là một quái vật khủng bố hình người, vu thuật cùng công kích vật lý đều vô hiệu với nó, mà vết thương khi bị nó công kích càng không thể khép lại, còn có năng lực hư hóa và tự lành khủng bố!”
“Đại nhân! Mong ngài cứu giúp chủ nhân nhà ta!” Vẻ mặt A Khắc Tư đầy vẻ cầu khẩn.
“Yên tâm! Chúng ta là huynh đệ huyết mạch cùng một tổ chức, Tạp Toa lại là học tỷ của ta, ta sẽ không thấy chết mà không cứu!” Lôi Lâm gật gật đầu.
“Còn cậu. . .”
“Ta không có chuyện gì! Có thể tự mình rời đi!” A Khắc Tư đương nhiên biết mình bây giờ chính là liên lụy, rất sáng suốt làm ra quyết định.
“Ừm! Nơi này đã cách cửa ra rất gần, cậu chỉ cần né được những phù thủy bên ngoài kia, sau đó lập tức rời đi bí cảnh đi!”
Lôi Lâm gật gật đầu, nhìn A Khắc Tư khập khễnh rời khỏi nơi này.
“Chủ nhân, ngài muốn đi cứu người sao?” Giữa hư không xuất hiện một cơn chấn động, Tháp Na Toa trước đó vẫn ẩn nấp hiện ra.
“Đúng!” Lôi Lâm gật gật đầu.
Tạp Toa đối với hắn coi như không tệ, quan hệ cũng khá thân cận, vẫn nên đi cứu một hồi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là Lôi Lâm thông qua kiểm tra A Khắc Tư, đã có chuẩn bị đối với lời nguyền này, chí ít có thể bảo đảm chính mình an toàn.
Nếu như vậy thì cứ thuận tiện cứu đối phương một hồi cũng không phải là không thể.
“Chuyện lần này cô không cần nhúng tay, đi ra ngoài trước đi!” Lôi Lâm ra lệnh cho Tháp Na Toa.
Sau đó hắn lại giao một tráp lớn màu đen cho đối phương.
“Cô phải giữ kỹ đồ vật bên trong, không được mở tráp ra, đợi sau này hội hợp thì trả cho ta!”
“Tuân mệnh, chủ nhân!” Tháp Na Toa hành lễ, sau khi nhận tráp thì loé lên một trận hào quang, đồ vật đã biến mất không còn tăm hơi.
Không gian vật phẩm tuy rằng đều phi thường hiếm thấy ở Nam Hải bờ cùng Ám Cực Vực, nhưng không phải là không có, còn trung bộ đại lục thì càng không cần phải nói.
Mà thực lực của Tháp Na Toa sớm đã đạt tới cấp ba hóa tinh, tự tìm cho mình một vật không gian chứa đồ tự nhiên không phải vấn đề gì.
Nhìn bóng lưng Tháp Na Toa càng đi càng xa sau khi, Lôi Lâm lựa chọn đi về hướng ngược lại, biến mất trong hành lang.
. . .
“Vù vù. . .”
Bộ ngực cao vút của Tạp Toa chập trùng bất định, trốn sau một giá sách lớn.
“Thế nào? Bố trí trước đó có thành công sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận