Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2043: Thần dụ (1)

Trên mặt người trung niên trong tấm gương cũng hiện ra một tia tàn nhẫn: “Chủ thế giới vật chất rộng rãi như thế, chúng ta nhất định còn có lối thoát khác. . . đồng thời, nơi này cũng không phải chỉ có hai trận doanh là thú nhân cùng thành Ngân Nguyệt. . .”
“Ta đã liên hệ một số con đường bí ẩn, tình huống cụ thể đợi gặp mặt lại nói, thuật kính ảnh cũng sắp mất đi hiệu lực, nhiệm vụ duy nhất của con. . . Chính là ổn định tình huống bên kia, chuyện này liên quan đến sống còn của thương hội cùng gia tộc chúng ta. . .”
Đến sau đó, trong gương hình ảnh đã càng ngày càng vặn vẹo, liền ngay cả âm thanh đều đứt quãng lên.
Chỉ là một lần kết nối trao đổi thông tin ngắn gọn, đã làm hỏng một trận pháp, còn có mấy khối thủy tinh năng lượng cao có giá trị không nhỏ, khiến An Ny Á cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
“Các con đường khác. . . lẽ nào phụ thân đại nhân chuẩn bị nương nhờ vào thế lực khác sao? Chỉ là lúc này còn ai có thể đồng ý tiếp nhận chúng ta, ma quỷ hay ác ma?”
An Ny Á khắp cười khổ: “Quên đi. . . Chỉ cần có thể sống sót, nương nhờ vào địa ngục cùng thâm uyên cũng là bất đắc dĩ. . .”
Thương hội Neo đang âm thầm tiến hành một chuyện bí ẩn tới cực điểm, đồng thời, một khi tiết lộ ra thì hậu quả nặng nề tới mức ngay cả An Ny Á đều không muốn suy nghĩ nhiều.
Cô lại một lần nữa xoa xoa mặt, khôi phục vẻ mặt kiên nghị lúc trước, rồi mới nhấc theo làn váy đi ra ngoài.
Đồng thời, trong lòng cô còn đang yên lặng cầu khẩn: “Bất kỳ một vị thần linh nào cũng được, xin hãy phù hộ cho ta cùng gia tộc ta vượt qua lần nguy cơ này, ta đồng ý dâng lên tất cả tín ngưỡng, sinh mệnh, thậm chí linh hồn. . .”
. . .
” Thương hội Neo? Khẩn cầu chúng ta trợ giúp?”
Đề Pháp đưa tay nâng kính mắt, khiến hắn nhìn giống như một vị học giả: “Mạc Da Na, ngươi thấy thế nào?”
“Thương hội Neo là một thương hội cỡ trung ở bắc địa, chủ yếu kinh doanh thuộc da cùng dược liệu, hiện nay người nắm quyền là Phỉ Khắc Tư của gia tộc Ban Ân. . . Sau khi nhận được tin tức từ đối phương, ta đã cẩn thận điều tra gia tộc này, căn cứ vào tình báo bí mật của chúng ta thì đối phương đơn giản như ở bề ngoài, ở bắc địa có quan hệ rất phức tạp, đồng thời dường như cũng có liên hệ cùng đế quốc Thú Nhân . . .”
Một nữ mục sư mặc thần quan chế phục cao cấp đứng bên cạnh Đề Pháp nói rằng.
“Thế à. . .”
Đề Pháp đột nhiên nở nụ cười: “Nói cách khác, hiện tại bọn hắn đang rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, đặc biệt nếu một bí ẩn nào đó bại lộ. . . Chính là phải muốn đối mặt thần với truy sát từ giáo hội chính nghĩa cùng ma võng nữ thần sao? Thế lực đồng ý đồng thời đối mặt với hai giáo hội này để bảo vệ bọn họ cũng không nhiều, chúng ta lại vừa vặn là một trong số đó. . .”
“Nếu như có thể thu được lòng cảm kích của đối phương, rất có ích lợi để chúng ta mở ra tín ngưỡng ở bắc địa. . .”
Đề Pháp bên trong đôi mắt lóe qua ánh sáng suy tư: “Ta yêu cầu càng nhiều tình báo tỉ mỉ hơn!”
Mãi đến tận hiện tại, Đề Pháp cũng không bị hấp dẫn trước mắt mê hoặc, hắn yêu cầu có thêm càng nhiều tin tức, mới có thể dễ dàng cân nhắc lợi và hại, làm ra lựa chọn chính xác, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lôi Lâm lựa chọn hắn.
“Mạc Da Na. ngươi đi xuống trước đi!”
Đề Pháp phất tay đuổi đi nữ mục sư, sau đó đi ra phía ngoài.
Lúc này, toàn bộ thần điện đều tràn ngập bầu không khí vui mừng, đông đảo nhân viên thần chức bận rộn qua lại, dọn lên lượng lớn mỹ thực cùng đồ uống.
” Chuẩn bị sinh nhật của thần. . . Mọi người còn phải tiếp tục cố gắn. . .” Mấy thần quan thúc giục, bận bịu đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi.
Đề Pháp nhìn cảnh tượng này, có chút cảm khái.
“Các thần lấy ngày đăng lâm chân thần là sinh nhật của thần, mang ý nghĩa là vượt qua siêu thoát, từ khi thần chủ của ta giương cao thần tọa, đã qua một năm sao? Nếu như dùng thương hội Neo làm lễ vật dâng lên thì thần chủ của ta nhất định sẽ càng vui hơn. . .”
Năm 37945 lịch chúng thần, cự xà giáo hội tiến hành lễ mừng sinh nhật của thần lần thứ nhất.
Lôi Lâm hiện tại cho dù tính cả tuổi phàm nhân cũng chỉ vừa mới 300 tuổi, được tính là phi thường trẻ tuổi.
Nhưng đối với thần linh thì những chuyện này đều không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng xuất phát từ tín ngưỡng để cân nhắc thì hắn vẫn trực tiếp giáng lâm tới lễ mừng, đồng thời ban xuống một lần thần tích, để rất nhiều tín đồ cảm động đến rơi nước mắt.
Chờ đến những công tác mặt ngoài này đều hoàn thành, Lôi Lâm mới nhận được Đề Pháp báo cáo.
Ở trong thần quốc, trên ngọn thánh sơn dùng bạch ngọc xây lên thần điện cực lớn tản ra ánh sáng sáng sủa, chiếu khắp cả 3 tầng địa ngục. Xua tan thống khổ cùng tà ác, mang đến hi vọng cùng tốt hơn.
Ở giữa thần điện, bên trong tầng tầng hộ vệ cùng kết giới, bản thể của Lôi Lâm ngồi ngay ngắn ở thần vị. toàn thân phóng ra hào quang màu vàng vĩnh hằng, tuyên cổ bất hủ.
Lực lượng bắt nguồn từ lời cầu khẩn của kỳ tịnh giả trong thần quốc, tín đồ ở chủ thế giới vật chất, thậm chí ma quỷ ở các vị diện tầng dưới ở địa ngục, cuồn cuộn không ngừng thông qua hư không chảy tới nơi này.
Lời cầu khẩn cùng tin tức đạt tới trăm vạn thậm chí ngàn vạn bị Lôi Lâm lúc này hấp thu toàn bộ, đồng thời căn cứ vào trình độ quan trọng để hồi phục.
Cho dù là năng lực suy nghĩ cấp bậc chân thần, khi đối mặt với lượng công việc nặng nề như vậy đều sẽ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bởi vậy rất nhiều chân thần thường thường sẽ đề bạt mấy vị bán thần hoặc là thần lực cấp thấp làm chúc thần cho chính mình, hỗ trợ mình xử lý sự vụ nặng nề.
Nhưng đối với Lôi Lâm, thần quốc của hắn chỉ mới lập, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được nhiều thuộc hạ có năng lực đồng thời đáng giá tín nhiệm như vậy.
Cũng may hắn có chíp phụ trợ, nhiệm vụ rườm rà cũng được chia sẻ bớt một phần rất lớn.
Ở phương diện năng lực quản lý những sự vụ này, chíp trải qua mấy lần tăng cấp, hơn nữa còn hòa làm một thể cùng linh hồn của Lôi Lâm nên năng lực còn hơn cả Lôi Lâm lúc này.
( Keng! Phát hiện giáo hoàng Đề Pháp cầu khẩn, bắt đầu chuyển giao! )
Vào lúc này, chíp trực tiếp truyền tới một lời cầu khẩn, tín ngưỡng từ Đề Pháp phi thường thành kính, lại là giáo hoàng, con đường tín ngưỡng rộng lớn mà long lanh, trong hệ thống xử lý của chip có địa vị rất cao, trực tiếp nắm giữ quyền lực được Lôi Lâm lắng nghe.
Trong con ngươi Lôi Lâm trong nháy mắt có lượng lớn hình ảnh cùng tin tức truyền qua, thương hội neo, Phỉ Khắc Tư, A Ni Á. . . Hầu như chỉ trong chớp mắt về sau, lời cầu khẩn của Đề Pháp đã bị hắn nắm rõ.
“Thương hội Neo ở bắc địa. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm của chính mình, con đường hắn quản lý càng thêm phong phú cùng tinh tế hởn Đề Pháp, chỉ một thoáng suy nghĩ đã có càng nhiều tình báo phản hồi về hơn.
“Đối phương không chỉ có giao dịch súng đạn cùng đế quốc Thú Nhân , mà đối tượng mậu dịch chủ yếu là hắc huyết bộ lạc ở ám chi sâm lâm sao?”
“Mà lần này, càng có một đợt hàng hóa sắp giao dịch quan trọng bị phong toả ở thành ngân nguyệt mới, một khi bị phát hiện, tội phản quốc cùng tội khinh nhờn đã đủ để làm cả thương hội Neo cùng gia tộc Ban Ân tiêu diệt. . .”
“Hắc Huyết bộ lạc. . . Mã Lạp a!”
Lôi Lâm cười cợt.
Vị thần giết chóc này từng theo thần hệ thú nhân, nhưng sau khi trải qua chiến dịch vây công hóa thân thì đã thành thật một quãng thời gian, hẳn là bị Đề Nhĩ cùng Mật Tư Đặc Lạp mạnh mẽ chỉnh đốn một lần.
Đáng tiếc, bản tính của đối phương vẫn không thay đổi chút nào, bây giờ nhìn lại thì Mã Lạp lại dám liên kết đám thú nhân.
Ở chủ thế giới vật chất.
Bên ngoài giáo hội đã biến thành biển chúc mừng, lượng lớn mỹ thực cùng đồ uống không ngừng cung cấp cho rất nhiều tín đồ, đây là thủ đoạn quan trọng lôi kéo tín nhiệm của bọn họ, thu được hảo cảm.
Một chút vật chất có thể cung cấp miễn phí, đồng thời dùng chính năng lượng làm phương hướng, để thể hiện sự an ủi của giáo hội, được hoan nghênh hơn nhiều những tà thần đó.
Chính vì như thế, cho dù là thần giết chóc chính quy, Lôi Lâm cũng chỉ tiếp cận sức mạnh sùng bái, càng không giống như Hi Thụy Khắc, không có chuyện gì thì thích làm chút âm mưu cùng giết chóc làm tế lễ.
Ở trung tâm thần điện, lúc này Đề Pháp đang cầu khẩn trước mặt tượng thần Lôi Lâm.
Hắn bẩm báo chính là chuyện có liên quan tới thương hội Neo, chỉ là trước khi hắn cầu khẩn xong, Lôi Lâm cũng đã hiểu rõ tất cả ngọn nguồn, thậm chí thu hoạch được càng nhiều tin tức so với Đề Pháp.
“Đề Pháp. . .”
Một vầng hào quang màu vàng bay xuống, từ trên tượng thần phát ra âm thanh uy nghiêm của Lôi Lâm.
“Thần chủ!” Đề Pháp không có một chút bất ngờ nào đối với chuyện này, làm giáo hoàng, lời cầu khẩn của hắn có quyền ưu tiên rất cao, hiện tại lại là giai đoạn sơ cấp của giáo hội, gặp phải chuyện quan trọng, hóa thân thần linh hạ xuống là chuyện phi thường bình thường, càng không cần phải nói chỉ là một đoạn ý niệm.
Đương nhiên, cho dù chỉ là một đoạn ý niệm cũng đại biểu chân thần, cho dù là Đề Pháp cũng không dám thất lễ, dựa theo giáo điển cẩn thận tỉ mỉ hành lễ.
“Thần chủ, ngài là vì sao trên trời, chấp chưởng quyền lực giết chóc, chủ thống lĩnh ma quỷ thống. . .”
“Ngươi phát triển ở chủ thế giới vật chất, còn có chuẩn bị lễ mừng thần đản đều vô cùng tốt. . .”
Ý niệm hùng vĩ lan truyền đi, mang theo uy nghiêm đặc hữu của thần linh.
“Vinh quang thuộc về ta, mà thay mặt quyền lực ở lục địa thuộc về ngươi. . .”
Một đoạn ý niệm nổi lên, mang theo thần dụ, khiến mắt Đề Pháp không khỏi sáng lên, không dám có một chút bất cẩn nào. . .
Đối với tín đồ phổ thông của thần giết chóc Khố Khố Nhĩ Khảm, lễ mừng thần đản lưu lại ấn tượng phi thường sâu sắc cho bọn họ.
Mà bọn họ chỉ biết hưởng thụ che chở cùng vinh quang của thần linh, căn bản không phát hiện một đội ngũ do thợ săn ma quỷ cấp cao tạo thành đã trong bóng tối rời đi tổng bộ, bắt đầu đi tới bắc địa.
Bọn hắn gánh vác nhiệm vụ quan trọng, không chỉ trợ giúp một thương hội cùng gia tộc, càng có sứ mệnh cực kỳ cơ mật trong người.
. . .
Luật luật ~
Bắc địa, nương theo rất nhiều tiếng ngựa hí, một nhánh xe ngựa do toàn bộ bế đội buôn tạo thành chậm rãi rời đi thành Ngân Nguyệt mới.
“Rốt cục đã rời đi. . .”
Mãi đến tận khi đi trên đường một lúc lâu, cũng không nhìn thấy đường viền thành Ngân Nguyệt mới như ẩn như hiện, đại chủ sự của đội buôn- A Ni Á tiểu thư mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trong lòng nàng còn có phiền muộn như muốn thổ huyết.
Vì thu được giấy thông hành rời đi, cô ta không chỉ nhượng lại toàn bộ nguyên vốn và lãi nhuận của thương hội, càng không thể không lá mặt lá trái cùng những thánh võ sĩ đầu óc cứng rắn như đá hoa cương kia, vì thế còn sợ mất mật hồi lâu.
“Nhưng. . . Chỉ cần có thể bảo vệ những thứ đồ này, tất cả đều đáng giá!”
A Ni Á nhìn đoàn xe phía sau, một tên quản sự gật gật đầu.
Quản sự hiểu ý lập tức rống lớn lên: “Mọi người nhanh chóng tăng sức lực, chỉ cần chạy tới trấn Đa Ni trước khi trời tối, tiểu thư sẽ có ban thưởng phong phú, đồng thời ở bên kia chúng ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng thịt nướng thơm ngát cùng bánh mì, còn có giường chiếu ấm áp cùng nước nóng. . .”
Rất nhanh, trong tiếng trả lời của đám người trong đội buôn, tốc độ của đoàn xe lần thứ hai gia tăng mấy phần.
“Nhanh lên một chút! Nhanh hơn chút nữa. . .”
Trong lòng A Ni Á có lo lắng, trên mặt lại không thể biểu hiện ra, loại dày vò này thậm chí khiến cô nhớ lại thời điểm nguy hiểm nhất khi mình thâm nhập vào vô tận hoang dã, đàm phán cùng đám thú nhân thối hoắc.
“Nhưng. . . Nguy cơ lần này, vượt xa giao dịch với bộ lạc trước đó. . .”
Cho dù A Ni Á có thể mặt không biến sắc khi đối mặt thú nhân nhưng vào lúc này thực sự đã phải bắt đầu lo lắng đề phòng.
Dù sao, chuyện mà cô ta đang làm một khi bị phát hiện thì hoàn toàn đủ để liên lụy tới cả gia tộc!
Mấy ngày nay, bất an cùng sợ hãi luôn luôn đang dằn vặt nội tâm của A Ni Á tiểu thư đáng thương, thậm chí khiến đôi lông mày của cô có thêm mấy nếp nhăn.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?”
Đột nhiên, đoàn ngựa thồ phía trước ngưng lại, khiến đoàn xe phía sau phát sinh rối loạn, thậm chí có xe trực tiếp lật, khiến trong lòng A Ni Á vô cùng tức giận.
Cố nén kích động muốn trực tiếp lấy roi ngựa đánh người, A Ni Á gọi hầu gái thiếp thân tới: “Đi tới phía trước xem thử đi, xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại tiểu thư!”
Nhưng ngay trước khi hầu gái mặc nhung trang lên đường, một tên quản sự đã vội vã chạy tới, khắp khuôn mặt bóng loáng là mồ hôi.
“Là thánh võ sĩ! Phía trước có một đội thánh võ sĩ ngăn cản đường. . .”
“Những chó săn đáng chết kia. . .”
Bên cạnh có mấy tôi tớ không rõ vì sao lại trầm thấp oán giận, dưới cái nhìn của bọn họ, đám thánh võ sĩ kia trực tiếp bóc lột phần lớn lợi nhuận của đội buôn gia tộc, thậm chí hại bọn họ bởi vậy mà mất đi không ít mỡ, còn cần liều lĩnh nguy hiểm chiến loạn để rời đi thành Ngân Nguyệt mới, mà đến hiện tại đám chó săn kia lại không tha thứ mà đuổi theo, quả thực đáng ghét tới cực điểm!
Nhưng A Ni Á nghe được tin này lại cực kỳ kinh sợ.
“Lẽ nào. . . Bọn hắn phát hiện?”
Cô cảm giác trong lòng mình dường như vỡ vụn, trực tiếp rơi vào một kẽ băng nứt nào đó.
Đáng tiếc. . . Nhìn ánh mắt thủ hạ, A Ni Á không thể không nhắm mắt thúc ngựa tiến lên.
Rất nhanh, cô đã nhìn thấy một đội võ sĩ mặc khôi giáp màu trắng bạc chặn trên đường đi tới, thánh huy thần chính nghĩa trước ngực sáng ngời chói mắt.
Trong đôi mắt đối phương là ánh sáng kiên nghị mà lạnh lẽo cứng rắn, khiến bất an trong lòng A Ni Á tăng lên đến cực hạn.
“Ân Cách Khắc đội trưởng. . .”
Cô miễn cưỡng vui cười tiến lên, miễn cưỡng tìm được một gương mặt quen thuộc trong đám thánh võ sĩ.
“Trong thương hội Neo đều là thương nhân tuân theo pháp luật, đồng thời đã bán đi tám phần vật tư ở thành Ngân Nguyệt, ngay cả công văn qua cửa đều là ngai đưa cho ta đây. . .”
Trong tiếng nói của A Ni Á mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như có vẻ làm nũng, có lẽ là bởi thói quen nghề nghiệp.
Đáng tiếc, làm như vậy cũng không có một chút tác dụng nào đối với đám thánh võ sĩ trước mặt này, đặc biệt vị Ân Cách Khắc đội trưởng kia, trong đôi mắt càng tràn ngập căm ghét.
Hắn không nói gì mà cung kính lùi ra, để lộ ra một vị nữ thánh võ sĩ mặc áo giáp kỵ sĩ ở phía sau.
“Thánh võ sĩ trưởng! Ánh Sáng Hi Vọng của bình dân! Truyền kỳ cường giả Lạp Phỉ Ni Nhã!”
Nhận ra đối phương, trong lòng A Ni Á tuyệt vọng gào thét, cả người giống như bị rút xương vậy.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi thì ta biết tình báo trước đó không sai! Tội nhân A Ni Á, còn không nhận lấy hình phạt của ngươi sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã đã đạt đến cảnh giới truyền kỳ khủng bố, cho dù chỉ đơn giản quát hỏi nhưng sức mạnh cường đại đâm thẳng tới tâm linh đã khiến A Ni Á hầu như tan vỡ, muốn thừa nhận tội lỗi của chính mình.
“Tất cả những chuyện này đều là thánh võ sĩ trưởng sắp xếp. . . Ngươi cho rằng ta sẽ ruồng bỏ vinh quang của thánh võ sĩ, chỉ vì thủ đoạn dơ bẩn không đáng nhắc tới của ngươi sao?”
Ân Cách Khắc kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, trong con ngươi đẩy vẻ xem thường: ” Tiêu diệt các ngươi ở trong thành quá dễ thấy. . . Nhưng nơi này thì khác, ngoan ngoãn đầu hàng thì các ngươi còn nhận được thẩm phán công chính, chúng ta sẽ không bỏ qua bất kỳ người xấu nào, nhưng tương tự sẽ không oan uổng người tốt nào. . .”
Hắn đương nhiên là có tự tin này, đám người chặn lại đội ngũ này đều do thánh võ sĩ là chức nghiệp giả cấp cao tạo thành, người dãn đội còn là cường giả truyền kỳ- Ánh Sáng Hi Vọng- Lạp Phỉ Ni Nhã, thế này đã đủ để quét sạch tất cả tà ác!
“Lấy danh nghĩa của nữ vương bệ hạ, ta yêu cầu kiểm tra đoàn xe này!”
Lạp Phỉ Ni Nhã lớn tiếng tuyên bố.
Mà Ngải Lạp Tư Trác cùng thánh võ sĩ liên hợp lại đại biểu danh phận chính nghĩa, nhất thời làm phần lớn người trong thương đội đều bắt đầu run rẩy.
Rất nhiều người trong đám bọn hắn đều chẳng hay biết gì. Cho dù là những hộ vệ dùng giá cao thuê đến kia cũng không rõ nội tình.
A Ni Á nghi ngờ cho dù trả giá nhiều hơn nữa, khi bọn hắn biết cần phải đối mặt với liên minh Ngân Nguyệt và giáo hội của thần linh có thần lực cường đại, còn có thể có người nào nguyện ý đứng chung một chỗ với cô.
“Lạp Phỉ Ni Nhã thánh võ sĩ trưởng, ngài vẫn luôn là thần tượng của ta.
A Ni Á xuống ngựa, làm một lễ thục nữ với Lạp Phỉ Ni Nhã, rồi đi tới bên cạnh một chiếc xe ngựa đã đổ ngã trên mặt đất, xốc lên lớp vải che.
“Ngài xem. . . Chỉ là thuộc da rất phổ thông, còn có hơn nửa hòm trống. . .”
A Ni Á bày ra hàng hóa chính mình vận tải cho Lạp Phỉ Ni Nhã xem: “Đều là đồ vật phù hợp quy định, không có bất kỳ đồ cấm. . .”
“Chút khôn vặt này không cần khoe khoang trước mặt ta. . . Những thủ đoạn kia của ngươi ở trước mặt chính nghĩa đều không đáng nhắc tới, đồng thời chỉ có thể có vẻ càng thêm buồn cười. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã làm mặt lạnh, sau khi lật mấy khối thuộc da ra thì đột nhiên nói.
Cheng!
Cô rút vỏ kiếm bên hông tạo ra tiếng ong ong lanh lảnh, một tia sáng trắng chói mắt nổi lên, một đường vòng cung xinh đẹp cắt xuống ở giữa không trung.
Răng rắc!
Trục xe cùng thùng xe gãy vỡ, rất nhiều tấm ván gỗ mở tung, ngựa thồ cũng bị kinh hãi, trong nháy mắt tránh thoát ràng buộc, hí lên rồi chạy đi, bùn đất bắn lên dính đầy làn váy đỏ tươi xinh đẹp của A Ni Á, nhưng lúc này cô lại không để ý tới việc này.
Lúc này trong đầu A Ni Á trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ còn đang không ngừng lóe lên, cô bị phát hiện rồi! ! !
Ào ào ào. . . Rất nhiều vụn gỗ bay tán loạn, lộ ra rương hòm trong tường kép và trục xe, mấy khối thủy tinh hình thoi màu đỏ sậm trực tiếp rơi ra ngoài, toả ra ánh sáng đỏ ngòm.
Cho dù là thương nhân ở khoảng cách rất xa, lúc này cũng ngửi thấy được mùi máu tanh nồng nặc.
“Vật tế máu tươi- Độ huyết tinh tinh khiết này, cần bao nhiêu tính mạng cùng linh hồn của con người. . .”
Cánh tay nắm chuôi kiếm của Lạp Phỉ Ni Nhã đã bắt đầu run rẩy: “Chỉ vì thỏa mãn yêu cầu của thần giết chóc tà ác, ngươi có thể nhẫn tâm ra tay với đồng bào mình sao?”
“Tội của ngươi đã bị xác định, không chỉ là ngươi, toàn bộ thương hội Neo, còn có Ban Ân gia tộc, đều phải chịu giáo hội trừng phạt!”
Lạp Phỉ Ni Nhã cao giọng tuyên bố.
Đồng thời, thánh võ sĩ ở sau lưng cô cũng rút ra trường kiếm, trong đôi mắt có rõ ràng căm ghét cùng kiên quyết.
Bầu không khí khủng bố này nhất thời làm bình thường không biết chuyện trong thương đội tan vỡ.
“A. . . Thần linh vĩ đại, chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ là người chăn ngựa được bọn họ thuê. . . Xin hãy tha thứ cho ta. . . Tha thứ cho ta. . .”
Một phu xe đội mũ rơm, ăn mặc quần áo thô dày, cầm roi ngựa, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỵ trên đất.
Phản ứng của những người khác cũng tương tự như hắn, đối mặt với vương quyền cùng thần quyền, người có dũng khí chống lại đã rất ít rồi.
Càng thêm then chốt là cho dù có dũng khí phản kháng, kết quả cũng chỉ là bọ ngựa đá xe, chỉ có thể bị bánh xe vô tình nghiền ép, sẽ không có chút kết quả nào.
“Đi!”
Linh hoạt hơn so với đám người bình thường là hộ vệ cùng lính đánh thuê mà đội buôn thuê.
Sau khi thấy tình huống không ổn, người cầm đầu lập tức hét lớn một tiếng, gắng sức quật roi ngựa, muốn chạy đi từ phương hướng ngược lại.
Đoàn trưởng dong binh đoàn có kinh nghiệm đương nhiên hiểu chuyện lần này nghiêm trọng thế nào, cho dù là hắn cũng sẽ bị liên lụy, ở chuyện như vậy, các giáo hội luôn luôn tuân theo tôn chỉ thà giết nhầm chứ không bỏ sót, càng thêm mấu chốt là hắn căn bản không có cách nào tự chứng minh chính mình trong sạch!
Người của đối phương lại đều là thánh võ sĩ cấp cao, nếu chiến đấu sẽ không có một chút cơ hội thắng lợi nào.
Bởi vậy, quay đầu bỏ chạy cũng là trở thành lựa chọn duy nhất.
“Vọng tưởng trốn thoát trừng phạt sao? Ngu xuẩn!”
Lạp Phỉ Ni Nhã lạnh nhạt đánh giá.
Cô không tự mình động thủ, nhưng thánh võ sĩ hai bên đã xông ra ngoài.
Ánh sáng triệu hoán lấp loé, rất nhiều thân ngựa thiên giới hiện ra.
Cũng chỉ có thánh võ sĩ thánh khiết mà chính nghĩa mới có thể được ngựa thiên giới chấp nhận, trở thành đồng bọn trung thành.
Mà thánh võ sĩ có loại lực lượng cơ động này, làm sao có thể để đám lính đánh thuê cưỡi chiến mã phổ thông chạy mất?
“Chờ đã. . . Ta có thể làm chứng. . . Ta không có. . .”
Thống lĩnh lính đánh thuê không chạy được bao xa đã bị trực tiếp đuổi kịp, trên mặt hắn có vẻ tuyệt vọng, trước khi chết còn cố hô to.
Đáng tiếc, một thánh võ sĩ với sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn không thèm phí lời với hắn, trực tiếp dùng trường kiếm xuyên qua trái tim hắn.
Đông đảo thánh võ sĩ kỵ ngồi trên ngựa thiên giới, quay chung quanh đội buôn qua lại dò xét, chặn lại tất cả con đường có khả năng chạy trốn, khiến đám tôi tớ chỉ có thể quỳ rạp dưới đất rì rào run rẩy.
“Tội nhân! Bởi sự tham lam cùng tà ác của ngươi mà mang đến cho thế giới này bao nhiêu nguy hại?”
Lạp Phỉ Ni Nhã nhìn gương mặt xinh đẹp của A Ni Á trước mặt, sắc mặt rõ ràng đỏ lên lên: “Loại đầu nguồn tà ác như ngươi, không nên tồn tại trên thế gian. . .”
“Nhân danh chính nghĩa, ta thẩm phán ngươi!”
Thánh quang màu nhũ bạch bắt đầu ngưng tụ trên trưởng kiếm kỵ sĩ, A Ni Á ngăn lại đám tâm phúc ở chung quanh đang chuẩn bị xông lên, trên mặt có ý cười cay đắng.
“Những tôi tớ kia đều là vô tội cùng không biết chuyện, xin hãy cho bọn họ thương hại cùng khoan dung. . .”
Cuối cùng A Ni Á nói rằng.
” Kẻ ác giảo hoạt, hiện tại còn đang cố biểu thị vẻ giả nhân giả nghĩa của ngươi hay sao?”
Trong con ngươi Lạp Phỉ Ni Nhã mang theo sát khí lãnh khốc.
Trường kiếm mang theo ánh sáng tịnh hóa chém xuống, nhưng lại chỉ xẹt qua không khí.
“Hả? Có thể đột phá khóa chặt lực lượng không gian của ta. . . Là pháp sư truyền kỳ hay huyết mạch giả truyền kỳ?”
Trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã có thận trọng, nhìn vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện.
” Thánh nữ Ba Ba Lạp của thần giết chóc, tham kiến Ánh Sáng Hi Vọng các hạ. . . Người này là tín đồ của thần chủ ta, kính xin hạ thủ lưu tình. . .”
Một vị thiếu nữ thổ dân mặc mục sư bào xuất hiện trước mặt Lạp Phỉ Ni Nhã, thánh quang cấp bậc mục sư truyền kỳ trên người vô cùng dễ thấy.
Mà ở bên người cô, đội ngũ thợ săn ma quỷ có một loại khí tức u ám, trên tay quấn quanh dây xích dày đặc, đã nắm lấy cánh tay A Ni Á, hiển nhiên là người trước đó cứu người từ trên tay Lạp Phỉ Ni Nhã.
“Các ngươi là. . . Người của giáo hội cự xà. . .”
Trong thời gian ngắn A Ni Á đã biết được thân phân của người cứu mình, trên mặt hiện ra vẻ hi vọng.
“Người lợi dụng sức mạnh ma quỷ tà ác. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã nhìn thợ săn ma quỷ bên cạnh Ba Ba Lạp, đối phương thắt rất nhiều bím tóc, da dẻ màu vàng hơi đen, có phong cách thổ dân.
Càng mấu chốt là khí tức sâu không lường được từ trên người đối phương truyền tới, hầu như khiến Lạp Phỉ Ni Nhã cảm giác mình nhìn thấy địa ngục!
“Truyền kỳ! Thợ săn ma quỷ cấp độ truyền kỳ!”
Trong nháy mắt Lạp Phỉ Ni Nhã đã biết rõ thân phận đối phương, cũng chỉ có cường giả đẳng cấp này mới có thể khiến cô thấy kiêng kỵ.
Truyền kỳ!
Đây là một điểm giới hạn biến chất, đối với đám thợ săn ma quỷ càng là như vậy!
Bởi vì thợ săn ma quỷ có thể lên cấp truyền kỳ, tất nhiên là có phong ấn ma quỷ cấp bậc truyền kỳ!
Cứ tính toán như vậy thì đối phương chính là cường giả mà bản thân vốn có thực lực truyền kỳ, lại thêm năng lực loại pháp thuật của ma quỷ truyền kỳ! Hầu như vừa thăng cấp đã có thể so với truyền kỳ cấp cao tích lũy mấy trăm năm!
Vốn dĩ thủ hạ của Lôi Lâm vẫn không có loại thợ săn ma quỷ cấp bậc này, nhưng sau khi hắn chiếm được cả ba tầng địa ngục thì việc này lập tức biến thành một chuyện rất dễ dàng xử lý.
Tùy tiện rút ra một nhóm từ những ma quỷ phản loạn kia, đã đủ để rất nhiều thợ săn ma quỷ cấp thấp lên cấp, quấy nhiễu giáo hội trái lại là số lượng gần đột phá thợ săn ma quỷ lại quá ít, người có cấp bậc truyền kỳ lại càng ít.
Lúc này ngăn ở trước mặt Lạp Phỉ Ni Nhã chính là loại cường giả cấp bậc này! Đồng thời còn có một vị truyền kỳ mục sư áp trận.
“Giáo hội cự xà. . . Các ngươi muốn trợ giúp tà ác, đối địch cùng chính nghĩa sao?”
Trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã là vẻ thận trọng, một tầng ánh sáng tín ngưỡng màu xám bạc hiện lên ở bên ngoài áo giáp. Đồng thời âm thầm đánh mấy thủ thế với đám thánh võ sĩ phía sau.
“Không cần nghĩ liên hệ với thành Ngân Nguyệt mới. . . Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ không có chuẩn bị gì sao?”
Ba Ba Lạp dùng ngôn ngữ thông dụng ở đại lục để nói ra lời này, đối với mục sư thì loại kỹ năng thông hiểu ngôn ngữ này hầu như chính là năng lực cần thiết.
“Vùng không gian này đã hoàn toàn bị chúng ta nhiễu loạn, không chỉ là tín hiệu cầu cứu, ngay cả con đường tín ngưỡng đối với thần linh đều sẽ bị ảnh hưởng. . .”
Giống như là muốn xác minh lời Ba Ba Lạp nói, tên thánh võ sĩ phía sau nhanh chóng biến sắc mặt, tới bên cạnh Lạp Phỉ Ni Nhã thì thầm vài câu , khiến sắc mặt vị thánh võ sĩ truyền kỳ này hoàn toàn đen kịt lại.
Địa ngục hỏa!
Cấm cố chi trảo!
Trong rừng cây thưa thớt trống vắng ở chung quanh lại bốc lên rất nhiều bóng đen, loại phép thuật ma quỷ khủng bố trực tiếp từ trên người bắn ra.
Ngọn lửa địa ngục sáng quắc đốt cháy chung quanh, ngay cả ngựa thiên giới cũng không muốn đụng vào, thánh võ sĩ bị vây quanh không ngừng bị ép đến góc.
“Nhiều chức nghiệp giả cấp cao như vậy!”
Sắc mặt Lạp Phỉ Ni Nhã rất khó coi, mà cô đẩy ra màn ánh sáng tạm thời ngăn cản đông đảo thợ săn ma quỷ tiến công.
Chỉ là lúc này trong lòng Lạp Phỉ Ni Nhã phi thường rõ ràng, cô có thể chống đỡ đến hiện tại kỳ thực là bởi vì đối phương không muốn làm tuyệt tình mà thôi, bằng không chỉ cần vị thợ săn ma quỷ cấp độ truyền kỳ kia ra tay, cô căn bản không thể chống đỡ bao lâu.
“Ngươi muốn khai chiến cùng giáo hội chúng ta sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã lớn tiếng chất vấn.
“Ha ha. . . Loại tội danh này đúng là làm người sợ hãi đấy. . .” Ba Ba Lạp cười lạnh, trên mặt lại không có vẻ sợ sệt gì.
“Lạp Phỉ Ni Nhã. . . Ta nhớ được ngươi!”
Ba Ba Lạp đột nhiên nhìn Lạp Phỉ Ni Nhã một chút: ” Kỵ sĩ từng theo thần chủ của ta. . . Đồng thời địa điểm còn ở bắc địa. . . Tuy rằng thần chủ ta đã chặt đứt tất cả liên hệ cùng phàm trần, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng đã từng phụng dưỡng qua thần chủ ta. . . Nể tình điểm này, ngày hôm nay ta đồng ý tha cho các ngươi rời đi. . .”
“Hả? !” Lời giải thích của Ba Ba Lạp khiến Lạp Phỉ Ni Nhã kinh ngạc vạn phần, đặc biệt khi đối phương thật sự nhường ra một con đường.
“Đáng chết. . . Ngươi đang sỉ nhục nhã chúng ta sao?” Sắc mặt một thánh võ sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu vàng óng đỏ lên, ngay cả cái cổ đều trướng lên, trực tiếp nắm chặt chuôi kiếm, nhìn dáng vẻ là muốn vọt thẳng tới.
“Chờ đã!”
Lạp Phỉ Ni Nhã trực tiếp vung tay, đánh tiểu tử tuổi trẻ mà kích động bất tỉnh, để một thánh võ sĩ lớn tuổi bên cạnh ôm lấy đối phương.
“Lần này là ta quyết định sai lầm. Không cần thiết lại trả giá thương vong vô vị.
Lạp Phỉ Ni Nhã hít sâu một hơi: “Chúng ta đi!”
Cho dù là thánh võ sĩ cuồng nhiệt nhất cũng cần học được thỏa hiệp, đây là cái giá để thần chính nghĩa Đề Nhĩ còn tồn tại ở thế gian.
“Không tiễn!” Ba Ba Lạp yêu kiều cười khẽ hành lễ. Đám thợ săn ma quỷ bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng.
“Tại sao không trực tiếp lưu bọn họ lại?”
Nhìn bóng lưng thánh võ sĩ rời đi, trong con ngươi A Ni Á lóe lên, khẽ dựa vào thân thể thợ săn ma quỷ săn bên người rồi hỏi.
“Dựa vào sức mạnh của chúng ta, tuy rằng có thể đánh bại đối phương, nhưng nhất định phải trả giá thương vong to lớn. . .”
Thợ săn ma quỷ căn bản làm như không thấy đối với sự quyến rũ của A Ni Á bên cạnh, khiến vẻ mặt đối phương cứng đờ ở đó, có thêm mấy phần lúng túng, trái lại là Ba Ba Lạp nhanh chân chạy ra giải vây.
“A Ni Á, ngươi quá làm càn rồi!”
Một âm thanh nghiêm khắc truyền đến , khiến A Ni Á có chút ngạc nhiên mà quay đầu.
Sau đó, cô nhìn thấy một người trung niên có mái tóc màu trắng chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, hành lễ với Ba Ba Lạp cùng vị thợ săn ma quỷ truyền kỳ kia: “Hai vị đại nhân, xin tha thứ cho sự vô tri của tiểu nữ. . .”
“Phụ thân đại nhân. . . Sao người lại đến rồi?”
A Ni Á ngơ ngác hỏi một câu, người này rõ ràng là cha cô, chủ nhân của thương hội Neo, người quản lý gia tộc Ban Ân: Phỉ Khắc Tư.
“Không phải là vì thu dọn những hỗn loạn này, nhanh xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
Phỉ Khắc Tư hung hăng trừng nữ nhi mình một chút, hai vị cường giả truyền kỳ! Đồng thời sau lưng còn có một giáo hội chân thần!
Ông ta hiểu rõ loại sức mạnh này khủng bố bao nhiêu, mà càng quan trọng hơn là nếu như đắc tội với cả giáo hội cự xà, e là Ban Ân gia tộc ở toàn bộ bắc địa thậm chí chủ thế giới vật chất sẽ thật sự không còn chỗ để đi.
” Gia tộc Ban Ân chúng ta cùng thương hội Neo, đã hoàn toàn tuyên thệ tận hiến với giáo hội cự xà, từ đây đối phương chính là ân chủ của chúng ta. . .”
Phỉ Khắc Tư nhắc nhở A Ni Á.
“Xin lỗi! Hai vị đại nhân. . . Ta. . . Ta. . .” A Ni Á trên mặt hiện ra đỏ ửng.
“Quên đi! Người tuổi trẻ phạm lỗi, cho dù là thần chủ ta cũng sẽ tha thứ. . .”
Ba Ba Lạp cười phất phất tay: “Đồng thời. . . Ta không lựa chọn lưu đối phương lại, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì cô ta từng quen thần chủ ta. . . Đối phương tốt xấu gì cũng là cường giả cấp độ truyền kỳ, được thần chính nghĩa quan tâm, cho dù chúng ta nhiễu loạn không gian bên này, một khi đại chiến xảy ra, tỷ lệ bị thành Ngân Nguyệt cùng giáo hội thần chính nghĩa phát hiện vẫn rất lớn. . . Bên kia một nhóm lớn cường giả truyền kỳ cấp cao như Y Nhĩ Minh Tư Đặc đã tụ tập, bằng vào thực lực hiện tại của chúng ta còn không thể mạnh mẽ chống lại bọn hắn. . .”
“Bởi vậy, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này!”
Thống lĩnh thợ săn ma quỷ luôn luôn lạnh mặt cũng nói.
“Đương nhiên! Tất cả đều nghe theo đại nhân dặn dò!” Trên mặt Phỉ Khắc Tư mang theo nụ cười nịnh nọt, dáng vẻ cúi đầu khom lưng, khiến trong lòng A Ni Á âm thầm ấm ức, lại có chút cảm giác thả lỏng.
Chí ít trách nhiệm nặng nề này đã bị giáo hội cự xà tiếp nhận, sẽ không có quan hệ gì cùng nàng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh thu thập đồ vật đi, chúng ta lập tức rời đi!”
Phỉ Khắc Tư quay sang hét lên với đám tôi tớ còn đang sững sờ.
Lúc này, những hạ nhân kia mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn ánh mắt chủ nhân còn có vẻ không thể tin tưởng.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay thực sự quá khiêu chiến thần kinh của bọn họ.
Đầu tiên là thánh võ sĩ thẩm phán, mà ngay khi bọn hắn cho rằng chạy trời không khỏi nắng thì Phỉ Khắc Tư lại mang theo một đám người càng mạnh mẽ hơn đuổi thánh võ sĩ đi?
Thương hội Neo vốn chỉ là một thương hội cỡ trung mà thôi a!
Trong nháy mắt này, bọn hắn bắt đầu vô hạn kính ngưỡng đối với chủ nhân của mình.
Sau khi có kính nể cùng cảm kích, động tác của bọn người hầu càng thêm nhanh chóng, rất nhanh đã thu cẩn thận hàng hóa rải rác, Phỉ Khắc Tư càng trực tiếp tiến lên, thu thập huyết tinh dùng huyết nhục cùng linh hồn để luyện ra rồi giao cho đám thợ săn ma quỷ
“Những huyết tinh này có độ tinh khiết rất cao, đồng thời đặc tính không hợp cùng không gian vật phẩm, nếu như đựng vào túi thứ nguyên sẽ rất nhanh mất đi hiệu quả, cần dùng huyết văn mộc chứa. . . Bằng không chúng ta cũng sẽ không quấy nhiễu thời gian dài như vậy. . .”
Phỉ Khắc Tư thở dài nói.
“Ừm!C ta rời đi!” Đợi được vật tới tay, Ba Ba Lạp quay đầu rời đi, Phỉ Khắc Tư cùng A Ni Á đi sát đằng sau.
Mà các đội buôn khác lại dựa theo con đường sớm định ra, chạy đi tới thị trấn kế tiếp.
Dù sao lúc này bọn họ đã không có bất kỳ đồ cấm nào ở trên người, cũng không sợ kiểm tra.
Trong mắt đám cao tầng như Phỉ Khắc Tư thì đây chỉ là vật dùng một lần, chỉ cần có thể thoáng hấp dẫn một điểm chú ý của đối phương cũng tốt.
Còn những người này sau đó sẽ có kết cục gì thì không nằm trong phạm vi bọn hắn cân nhắc.
. . .
Lúc này, ở ba tầng đầu của địa ngục Ba Thác, Lôi Lâm ở trong thần quốc, hắn lần thứ hai nhìn thấy hóa thân của hải dương nữ thần An Bác Lý.
Lúc này đối phương cho hắn cảm giác uy nghiêm càng thêm dày đặc, hiển nhiên đã tiêu hóa hết thần chức sa ngư nhân, đồng thời cô ta còn chiếm được chỗ tốt rất lớn.
An Bác Lý nhìn ý cười cân nhắc trong mắt Lôi Lâm: “Chúng ta đều là thần linh thuộc trận doanh tà ác… ”
“Nhưng cũng không phải cùng một liên minh, đồng thời, thần chức cũng có xung đột, khiến chúng ta hoàn toàn không có khả năng hòa giải, khi ta lên cấp chân thần, đối phương còn trực tiếp hạ xuống hóa thân để công kích. ”
Lôi Lâm trực tiếp đánh gãy lời trần thuật của An Bác Lý.
“Ha ha” Nữ thần hải dương khẽ nở nụ cười, mang theo khí chất tùy tiện, cô vốn là một vị nữ thần thay đổi thất thường.
“Rất tốt! Nếu như ngươi muốn tốn cơ hội này thì ta có thể giúp ngươi.”
“Không! Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý của ta, ta cũng không dựa theo khế ước để yêu cầu ngươi ra tay, mà chỉ mong ngươi lấy thân phận minh hữu, thay ta giới thiệu với các thần hệ thú nhân. ”
“Thần hệ thú nhân? !” An Bác Lý cảm giác mình đã không nhìn thấu vị tân thần này.
“Ừm! Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của ta, lẽ nào ngươi không cảm thấy so với Mã Lạp, ta càng thích hợp làm minh hữu hơn sao?”
Lôi Lâm nháy mắt một cái.
“Ha ha, thú vị! Thực sự là thú vị ”
An Bác Lý bắt đầu cười lớn, bóng mờ cuộn sóng khủng bố bao phủ ở phía sau, mang theo sức mạnh thần linh u ám mà kinh khủng.
Làn sóng xanh thẳm hình thành một con đường, mà Lôi Lâm cùng bóng mờ An Bác Lý chậm rãi biến mất không còn tăm hơi
Bắc cảnh, trong một gian mật thất bí mật dưới đất.
Trên các góc tường chung quanh bị khắc họa lượng lớn phù văn vặn vẹo, nếu như nhìn kỹ thì có thể cảm nhận được sức mạnh khinh nhờn chân ngôn.
Có loại bảo vệ này, A Ni Á cùng thủ lĩnh thương hội Phỉ Khắc Tư rốt cục có thể yên lòng ngồi ở đây, đàm luận một số chuyện nào đó.
“Phụ thân đại nhân! Ta thực sự không có thể hiểu được, cho dù khẩn cầu đối phương trợ giúp, nhưng gai tất cả mọi thứ của gia tộc cho đối phương…”
Sắc mặt A Ni Á có chút đỏ lên, nhìn phụ thân chuyển tất cả mọi thứ của thương hội, thậm chí là quan hệ bí ẩn cùng con đường mà chính mình khổ cực nhiều năm mới thành lập ra được, trong lòng cô có cảm giác tiếc nuối.
Ở đáy lòng cô, những thứ này đều sẽ là của cô!
Mà hiện tại, giáo hội cự xà lại không tốn sức chút nào mà cướp đi tất cả, chỉ cần một ý nghĩ là có thể khiến thương hội Neo cùng gia tộc Ban Ân triệt để bị tiêu diệt!
“Con gái của ta, con cần nhận rõ một sự thật! Chỉ khi xác nhận chúng ta trả giá tất cả thì giáo hội mới trợ giúp chúng ta/ ”
Vẻ mặt Phỉ Khắc Tư lại vô cùng bình tĩnh, trong mắt mơ hồ có một loại gợn sóng nào đó.
“Đồng thời thử nghiệm lừa gạt giáo hội có chân thần chống lưng, vốn là một hành động ngu xuẩn tới cực điểm! Chúng ta không phải những thương hội lớn kia, không có quyền lực giằng co. ”
Kinh nghiệm từng trải phong phú khiến Phỉ Khắc Tư hiểu rõ sự đáng sợ của giáo hội chân thần.
Một vị chân thần vĩnh viễn sẽ không bởi vì thời gian mà ngã xuống, mà thần linh bị ngoại lực phá hủy, cho dù ở trong lịch sử của thế giới các thần cũng là chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đặc biệt trong mấy ngàn năm gần đây, căn bản không có chuyện chân thần ngã xuống.
Chuyện này mang ý nghĩa là những giáo hội có chân thần ở sau lưng làm chỗ dựa kia có thể hoàn chỉnh cắm gốc rễ ở chủ thế giới vật chất, cho dù bị diệt vong cũng có thể ngóc đầu trở lại bất cứ lúc nào.
So sánh với giáo hội cự xà hiện tại thì thương hội Neo cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Chút lo lắng này của con gái mình, Phỉ Khắc Tư thấy quả thực là buồn cười tới cực điểm.
Giáo hội cự xà yêu cầu con đường ở bắc địa cùng mạng lưới liên lạc của thương hội mình, nhưng chút của cải của gia tộc Ban Ân? E là còn không sánh được với một góc cung điện của thần quốc đi?
Đồng thời, thực lực của thương hội Neo vốn không đủ, lúc này lại là thời điểm đang cầu người, còn dám cò kè mặc cả cùng giáo hội cự xà sao?
“Xin lỗi phụ thân đại nhân, là ta quá liều lĩnh ”
Lúc này, A Ni Á cũng hiểu được chính mình đã sai lầm. Đặc biệt biểu hiện ở trước mặt phụ thân quá mức dễ thấy , khiến vẻ mặt của cô có chút đỏ bừng cúi đầu.
“Ừ, con có thể tự mình nghĩ rõ ràng là tốt nhất ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận