Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1405: Sách phép thuật (1)

Cách lần trước đã hai năm mà cấp độ pháp sư của Lôi Lâm cũng chỉ tăng lên một cấp, nhưng tốc độ như thế này đã vượt xa rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, cũng gây ra đả kích rất lớn cho Âu Ni Tư Đặc.
” Sau khi tăng lên Pháp sư cấp sáu, tuy rằng phép thuật vị nhiều hơn một cái, nhưng không thể chạm tới ma võng cấp độ càng sâu, đáng tiếc. . . Nếu không, nếu như có thể thêm một phép thuật vị cấp ba, phần thắng khi đối mặt với kẻ địch khác cũng có thể lớn một chút. . .”
Lôi Lâm nhìn số liệu của mình, trong mắt có vẻ tiếc hận.
Pháp sư lên cấp lấy tiêu chuẩn là chạm đến tầng thứ mấy của ma võng, mà chỉ có pháp sư cấp bảy mới có thể chạm đến ma võng tầng ba, thu được quyền hạn triển khai phép thuật cấp ba.
Pháp sư cấp sáu và pháp sư cấp năm cũng chỉ mới tiếp xúc tới ma võng tầng hai, cũng chỉ có thể triển khai phép thuật cấp hai, chỉ là tinh thần lực của bọn họ càng mạnh hơn, đồng thời gia tăng thêm mấy phép thuật vị mà thôi.
Nếu như Lôi Lâm có thể lần thứ hai lên cấp, tinh thần lực chạm đến ma võng tầng ba, thực lực của hắn cũng sẽ có tăng lên không nhỏ, nhưng hiện tại hiển nhiên không đủ thời gian.
Bất quá, khi nhìn thấy dấu chấm hỏi sau ghi chú Phép thuật vị cấp 0, trên mặt Lôi Lâm rốt cục lộ ra ý cười.
Bởi đã hoàn toàn phân tích được ma võng cấp 0, nên Lôi Lâm mãi mãi không bị phép thuật vị cấp 0 hạn chế, đồng thời còn thu được quyền ” Thi pháp không cần tài liệu” và ” Không quên pháp thuật “.
Có thể nói, sau này khi triển khai phép thuật cấp 0, Lôi Lâm có thể thuyên chuyển ma võng bất cứ lúc nào, không cần chuẩn bị phép thuật vị.
Điều này cũng để hắn có thể dùng pháp lực của chính mình thay thế được phép thuật vị cứng nhắc, từ nay về sau, hạn chế khi hắn triển khai phép thuật cấp 0, cũng chỉ có nhân tố là tinh thần lực của bản thân.
Chỉ cần tinh thần lực đầy đủ, hắn muốn triển khai bao nhiêu phép thuật cấp 0 cũng có thể.
“Có lẽ ta nên chuẩn bị một phép thuật cấp một thậm chí phép thuật cấp hai, triển khai phép thuật cấp không chỉ cần dự trữ đầy đủ tinh thần lực. . .”
Lôi Lâm trầm ngâm, có thể tùy cơ ứng biến sử dụng phép thuật cấp 0, là Át chủ bài lớn nhất của hắn lần này.
Nếu như những kẻ địch kia vẫn dựa theo thực lực pháp sư ở thế giới các thần để phỏng đoán hắn, vậy thì bọn chúng tuyệt đối sẽ ăn thiệt lớn.
“Phép thuật cấp hai, lựa chọn thuật chu võng, mà phép thuật cấp một là ràng buộc ký ức hoạt hóa cùng pháp sư hộ giáp đi! Như vậy là có thể tiết kiệm được một phần tinh thần lực rất lớn. . .”
Ở phương diện này, Lôi Lâm còn có ưu thế, bởi vì phép thuật vị của pháp sư đều chuẩn bị trước một ngày, bởi vậy đến sáng hôm sau, trải qua một buổi tối minh tưởng cùng nghỉ ngơi, lực lượng tinh thần của hắn còn có thể khôi phục một phần rất lớn, thậm chí gần đạt đỉnh.
Cứ như vậy là tương đương với bỗng dưng có thêm một phần tinh thần lực, tuy rằng chỉ có thể sử dụng phép thuật cấp 0, nhưng cũng vô cùng tốt.
Lôi Lâm lật ra một quyển sách phép thuật cổ điển, bìa quyển sách này dùng da của một loại da động nào đó làm thành, bên trên còn có vết tích lân giáp, lực lượng phép thuật mạnh mẽ lan truyền ra.
Đây là đồ mà Âu Ni Tư Đặc để lại cho Lôi Lâm đồ vật, một quyển sác phép thuật ghi chép rất nhiều phép thuật cấp thấp, mà bản thân Âu Ni Tư Đặc cũng là người đã từng sử dụng nó.
—— bởi các pháp sư đều có đặc tính lãng quên pháp thuật, sau khi chứa đựng xong phép thuật vị, các ký ức quan hệ đến phép thuật của bọn hắn sẽ hoàn toàn mơ hồ thậm chí biến mất, bởi vậy nhất định phải một lần nữa ghi nhớ.
Cứ như vậy, một quyển sách phép thuật ghi chép cách quản lý phép thuật, có vẻ phi thường quan trọng.
Trong rất nhiều tình huống, một quyển sách phép thuật chính là một trong những tài sản quan trọng nhất của pháp sư.
Bản sách phép thuật trên tay Lôi Lâm này mặc dù là do Âu Ni Tư Đặc đào thải ra, nhưng tài liệu chính cũng sử dụng da tích long, giá trị mấy trăm đồng tiền vàng.
Trang giấy trong sách phép thuật rõ ràng có vẻ hơi mới, có chút không phù hợp cùng bìa ngoài cổ điển.
Đây là Âu Ni Tư Đặc chủ động xóa đi phép thuật chính mình ghi chép, đối với Pháp sư, thông thạo sao chép phép thuật mình lên sách phép thuật, cũng là một môn bài tập phi thường quan trọng, không thể mượn tay người khác hoàn thành.
“Chu Võng thuật! Còn có hoạt hóa ràng buộc và hộ giáp pháp sư!”
Ngón tay Lôi Lâm lướt trên sách phép thuật, rất nhanh đã tìm được nội dung mấy phép thuật này.
Bàn về mức độ coi trọng sách phép thuật, hắn không để ý nhiều bằng các pháp sư khác.
Bởi vì đối với Lôi Lâm, chíp của hắn chính là một quyển sách phép thuật, đồng thời hiệu suất khi thông qua chíp lan truyền mô hình phép thuật tới khu ký ức, sẽvượt xa chính mình học tập qua sách phép thuật.
Rất nhiều lúc, Lôi Lâm cầm sách phép thuật chỉ để lừa gạt Âu Ni Tư Đặc, hoặc là thông qua phép thuật chính mình học tập, để so sánh loại pháp thuật này với vu thuật, để cảm ngộ sức mạnh quy tắc không giống trong đó.
Ngón tay không ngừng lướt trên một quỹ tích phép thuật, Lôi Lâm lại chìm đắm vào việc phân tích phép thuật.
“So với vu thuật, quỹ tích phép thuật cùng tiết điểm vô cùng đơn giản, dù sao pháp sư thi pháp chủ yếu là thông qua ma võng, phức tạp mức độ giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
Với năng lực học tập cùng ký ức mạnh mẽ của Lôi Lâm, ghi nhớ mô hình phép thuật quả thực không có bất kỳ độ khó nào.
Hầu như sau mấy phút đồng hồ, chíp đã truyền đến tiếng nhắc nhở:
” Keng! Phép thuật vị của chủ thể đã ghi chép xong: Phép thuật vị cấp hai: Chu Võng thuật, phép thuật vị cấp một: Pháp sư hộ giáp, hoạt hóa ràng buộc! ”
Từ chốn sâu xa thăm thẳm, Lôi Lâm cảm giác được tinh thần lực của mình biến mất một phần, mà trên võng ma cũng có thêm ba tiết điểm, đây chính là phép thuật hắn ký ức, đợi ngày mai có thể thông qua thủ thế đặc biệt hoặc là khẩu lệnh để đánh ra.
“Ngoại trừ đặc tính nhanh và tiện hơn một chút, so với vu sư thì pháp sư cũng chỉ có ưu điểm là ngưỡng cửa thấp hơn. . .”
Chờ đến khi tinh thần lực hoàn toàn bị lấy ra, Lôi Lâm lập tức phát hiện ký ức của mình có về ba mô hình phép thuật đám Chu Võng thuật kia lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đáng chết ~! Chư thần tham lam!”
Lôi Lâm rất khó chịu thầm mắng trong lòng, cũng không dám nói thành lời, cách làm đánh cốt hấp tủy đối với pháp sư như thế này, khiến vu sư như hắn nhìn thấy mà khó chịu cùng phẫn nộ.
“Chíp! Chuẩn bị truyền thừa mô hình phép thuật: Chu võng thuật, pháp sư hộ giáp, hoạt hóa ràng buộc!”
Tâm tình Lôi Lâm không tốt cũng không có dự định một lần nữa học tập sách phép thuật, mà là trực tiếp ra lệnh ở trong đầu.
” Keng! Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu truyền thừa. . . ”
Chíp trung thực chấp hành mệnh lệnh của Lôi Lâm, rất nhanh Lôi Lâm đã phát hiện trong trí nhớ của mình có thêm nội dung về mẫu ba phép thuật.
So với chính mình học tập lúc trước, tốc độ của chip thật sự nhanh hơn vô số lần.
“Chuyện nhất định phải chuẩn bị trước đạn dược còn phải chịu bóc lột này, e là nhất định phải kéo dài một quãng thời gian rất dài. . .”
Vẻ mặt Lôi Lâm có chút buồn bực, nhưng rất nhanh đã thu tâm tình về.
” Chuẩn bị phép thuật vị hoàn thành, có thể thử nghiệm bắt đầu phản kích, mà trước đó, còn cần giải quyết phiền phức ở phương diện tri thức chi thần. . .”
Lôi Lâm đánh giá xong thực lực trên tay mình, lại bắt đầu tính toán những chuyện khác.
” Giáo cChủ Tháp Bố Lý Tư rất có thể là nhận được một chút tin tức, nhưng nói muốn diệt gia tộc Pháp Áo Lan chúng ta thì không hẳn, dù sao gia tộc chúng ta vẫn là tín đồ của tri thức chi thần, đổi một nhà quý tộc khác đến đây không hẳn có thể làm được càng tốt hơn so với chúng ta, những mùi vị cảnh cáo lại hết sức rõ ràng. . . Cần nhượng bộ một chút để được thần điện giúp đỡ sao. . .”
Rất nhiều khả năng, thậm chí là chuyện có thể xảy ra đều hiện lên trước mắt Lôi Lâm, tình huống tương lai bị không ngừng kéo tơ bóc kén, bắt đầu chậm rãi hiện lên ở trước mắt Lôi Lâm.
Ngọn đèn mờ nhạt soi sáng, khiến bóng lưng Lôi Lâm bị kéo ra rất dài. . .
Rất nhanh, ngày giáo hội tri thức chi thần tổ chức lễ mừng đã đến, Lôi Lâm mặc lễ phục khéo léo, bên trong còn mặc một hung giáp bằng da không cánh tay, hai quyển sách được bỏ gọn ở trong —— cũng không phải Pháp Áo Lan gia tộc không có kim chúc khải giáp càng tốt hơn tồn kho, chỉ là đối với pháp sư, kim chúc thường thường sẽ quấy rầy hạt căn bản lưu thông, khiến phép thuật mà bọn họ đánh ra thất bại, bởi vậy trừ phi tìm được bí ngân quý giá thậm chí tinh kim, bằng không các pháp sư sẽ không đeo bất kỳ đồ kim chúc ở trên người.
“Chào buổi sáng! Y Toa Bội Nhĩ biểu tỷ!” Mà ở cửa trang viên, Lôi Lâm nhìn thấy một bóng người bất ngờ xuất hiện.
“Chào buổi sáng! Lôi Lâm biểu đệ!” Y Toa Bội Nhĩ vẫn mặc giáp da bó sát người, phối hợp với vóc người hoàn mỹ của cô, cảm giác hấp dẫn mà lại nguy hiểm truyền đến.
Trên thực tế, từ sau lần trước gặp mặt Y Toa Bội Nhĩ vẫn trốn trong phòng, ngay cả tính cách cũng biến thành cực kỳ quái gở, ngoại trừ mấy bữa tiệc tối, đây là lần thứ nhất Lôi Lâm gặp được vị biểu tỷ này.
“Em muốn đi tri thức thần điện ở hải cảng sao?”
Y Toa Bội Nhĩ nửa tựa trên khuông cửa, vỏ kiếm màu đen trực muốn cùng em đi!”
“Đây mới là vị biểu tỷ cường thế của ra!” Chỉ vào lúc này, Lôi Lâm mới cảm giác được người bạn chơi thửa nhỏ của mình đã trở về.
“Nhưng…!”
Lôi Lâm hơi tiến lên , khiến Y Toa Bội Nhĩ theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.
“Loại chuyện nhỏ này, một mình ta là có thể giải quyết rồi!” Nhìn biểu tỷ đang như nhím xù lông, lại cố gắng tự ép chính mình rút kiếm, Lôi Lâm có chút muốn cười.
Tuy rằng rất muốn lại cho đối phương thêm chút áp lực mạnh mẽ, nhưng rõ ràng không phải lúc.
“Chúng ta đi thôi!”
Lôi Lâm trực tiếp nhảy lên xe ngựa, lái xe rõ ràng là chiến sĩ cấp sáu Nhã Cách Bố, đối phương thành thạo thét to cùng vung roi, xe ngựa chạm trổ gia huy Pháp Áo Lan chậm rãi lên đường.
“Tên tiểu tử này!” Ở phía sau Y Toa Bội Nhĩ có chút tức giận dậm chân, trên mặt thậm chí còn có một tia đỏ ửng hiện ra.
“Tuy rằng biểu tỷ của ta trở nên phi thường khó gần, nhưng vẫn là người trong nóng ngoài lạnh. . . Rất tốt. . .”
Lôi Lâm ở trên xe ngựa mặt nở nụ cười.
“Nhưng đối dường như cũng có phiền toái không nhỏ, đặc biệt loại lực lượng mang theo tà ác, nếu như không giải quyết, e sợ. . .”
Xe ngựa chậm rãi đi vào cảng, mà Lôi Lâm xuyên qua cửa sổ nhỏ trên xe ngựa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài.
Thủy thủ, nông phu, lính đánh thuê, người mạo hiểm, đủ loại nhân vật bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của hắn, lại rất nhanh bị phân chia thành những người có thực lực không tệ, lại có mấy người đang ý xấu.
Trước đó bởi chìm đắm vào việc học tập phép thuật, Lôi Lâm rất hiếm khi rời khỏi trang viên, càng không cần phải nói tới việc đi tới nơi này.
“Bây giờ nhìn lên, Pháp Áo Lan gia tộc kinh doanh ở nơi này còn vượt quá dự liệu của ta, hấp dẫn đám đạo chích mơ ước cũng có thể hiểu được.”
“Hả? ! Thậm chí ngay cả người ngâm thơ rong cũng có!”
Lôi Lâm nhìn đám người bên cạnh một ngã tư đường, bên trong đang có một đám người ngâm thơ rong biểu diễn, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Người ngâm thơ rong ở thế giới các thần cũng không đơn giản là người hành nghề ở đầu đường, bọn hắn thường thường là gian tế và gián điệp, gánh vác trọng trách dò hỏi tình báo, hay hoặc là chuyên môn bán ra tình báo để sống, càng quan trọng hơn chính là —— Bọn hắn thường thường có vũ lực mạnh mẽ.
Lấy trình độ phồn vinh trước đó của Pháp Áo Lan cảng, hiển nhiên còn hấp dẫn không ít người ngâm thơ rong đến đây lữ hành cùng biểu diễn.
“Nhã Cách Bố, người ngâm thơ rong kia tên là gì? Tới nơi này bao lâu rồi?” Lôi Lâm trực tiếp hỏi.
“Vị người ngâm thơ rong kia sao? Có người nói hắn tên là Tuyết Nặc, đến từ Bắc Quốc xa xôi, thơ ca của hắn rất là êm tai, chuyện xưa cũng rất thú vị, lúc trước Nam tước đại nhân còn từng có ý mời đối phương đi tới trang viên biểu diễn. . .”
Nhã Cách Bố rất mau hồi đáp.
Lấy uy thế của Pháp Áo Lan gia tộc, bình dân ở đây rất nhanh đã vội tránh ra, hành lễ với gia tộc thống trị hải cảng cùng hòn đảo này.
Lôi Lâm ngồi trong xe ngựa lại không bị lời khen tặng của đám người mê hoặc. Trái lại nhíu mày: “Quá nhiều người, mà tần suất đội tuần tra xuất hiện cũng quá ít. . .”
“Nhã Cách Bố. Gia tộc chúng ta ở đây rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh?”
“Ngài muốn hỏi đội tuần tra sao? Tôn kính thiếu gia!” Nhã Cách Bố ngẩn ra, hiển nhiên vấn đề này của Lôi Lâm làm hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng đối với người đã từng thống lĩnh nơi này thì tình huống của đội tuần tra đã sớm khắc ghi vào đáy lòng Nhã Cách Bố, bởi vậy hắn chỉ sửng sốt một chút, rồi cũng không chút suy tư hồi đáp: “Ở đây chúng ta có hai cái đại đội, tổng cộng 100 người, đều là tiểu tử có sức lực tốt!”
“Tiểu tử? Có sức lực? Ý này chính là không có chức nghiệp giả siêu phàm, chỉ có thực lực có thể trấn áp thủy thủ cùng trộm cắp bình thường sao?”
Lôi Lâm thật sự có chút không biết nói gì: “Như vậy trong 100 người này, có mấy chức nghiệp giả? Có bao nhiêu người có giáp da? Còn có vũ khí tầm xa như thập tự nỏ?”
Ở Thế giới các thần, lực lượng siêu Phàm bị hạn chế rất lớn, áo giáp cùng vũ khí cũng là một nhân tố phi thường quan trọng đại diện cho thực lực.
Một đám trang bị hoàn mỹ, binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh. Đối phó với chức nghiệp giả cấp năm trở xuống căn bản không thành vấn đề, nếu như số lượng đầy đủ, chính là chức nghiệp giả cấp mười trở xuống cũng không muốn liều mạng cùng bọn họ.
Đương nhiên, đợi sau khi vượt qua cấp 10 sau khi thì không phải số lượng là có thể để bù đắp chất lượng nữa.
“Chức nghiệp giả? Giáp da và cung nỏ?” Phía trước truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Nhã Cách Bố.
“Làm sao? Không có sao?” Lôi Lâm thở dài.
“Chức nghiệp giả sao? Hai đại đội trưởng đều là Nam tước đại nhân chiêu mộ từ quan quân xuất ngũ, cũng có thực lực chiến sĩ cấp thấp, nhưng chưa thông qua nghiệm chứng nghề nghiệp chiến sĩ cấp 5, còn giáp da, thì từ tiểu đội trưởng trở lên là có một bộ. Tổng cộng mười hai bộ. Còn có cung nỏ. . . Vật này lính tuần tra chúng ta cũng không có trang bị, hình như ở trong trang viên có mấy chiếc tồn kho. . .”
Nhã Cách Bố có chút đỏ mặt nói.
“Quá ít rồi! Quá ít rồi! Loại sức mạnh này, có vẻ quá yếu. . .” Lôi Lâm nói như đang oán giận.
“Tại sao thiếu gia nói như vậy?” Nhã Cách Bố có vẻ kinh ngạc: “Một vị Nam tước đại nhân lại có hơn một trăm tên binh lính tinh nhuệ. Thực lực như vậy trong vương quốc quả thực chính là trình độ Tử Tước. . . Mà để duy trì đội ngũ này, hàng năm Nam tước đại nhân cũng phải trích ra lượng lớn lợi nhuận từ mậu dịch. . .”
“Nam Tước. . . Cũng đúng. . .”
Lôi Lâm có chút bừng tỉnh, Pháp Áo Lan đảo vốn là lãnh địa mới khai thác. Không có nhân khẩu thường trú, ngay cả chiêu mộ nông phu cày ruộng đều phi thường phiền phức. Càng không thể trực tiếp mộ binh.
Muốn chiêu mộ được đủ nhân thủ, chỉ có thể dùng hình thức lính đánh thuê, thanh toán lượng lớn kim tiền, thậm chí phải chịu chi phí lo đồ ăn cùng nơi ở.
Trên thực tế, nếu không là Pháp Áo Lan đảo là hòn đảo biệt lập, cần chống lại rất nhiều hải tặc cùng hung cực ác, Quỳnh Nạp Tư Nam Tước sớm đã bỏ đi một nửa vệ đội xoá ở đây.
Trong vương quốc Đan Bố Lôi Tư, tuy rằng Nam Tước cũng có thể trưng dụng nhiều binh lính như vậy, nhưng ngoại trừ ở thời chiến ra, xưa nay bọn hojk đều sẽ không làm như thế, những người làm căn bản không chịu nổi trách nhiệm.
Nếu không có lợi nhuận mậu dịch, e là toàn bộ Pháp Áo Lan gia tộc đều sẽ bị quân đội này ăn đến phá sản.
“Quý tộc quật khởi, quả nhiên là phi thường khó khăn. . .” Lôi Lâm thầm thở dài, tổ phụ của thân thể này phải dùng máu và nước mắt cả đời mới miễn cưỡng thu được hoang đảo này làm đất phong, lại trải qua Quỳnh Nạp Tư Nam Tước nỗ lực nửa cuộc đời, mới rốt cục khiến nơi này có một chút hơi người, rồi lại lập tức bị người khác mơ ước.
“Nếu như phải trang bị cho toàn bộ 100 người kia. . .” Lôi Lâm ước lượng một chốc, chi phí áo giáp ở thế giới các thần là khoản phí phi thường đắt giá, một áo giáp hoàn chỉnh thậm chí là truyền gia bảo của một vị kỵ sĩ, giá trị có thể so với một trang viên nhỏ, mà loại áo giáp trải qua pháp sư cải tạo, hoặc là được mục sư chúc phúc thì giá cả thì càng thêm kinh người, thậm chí có thể so với cả một tòa thành thị!
“Muốn đổi giáp cho đội tuần tra rõ ràng không hiện thực, nhưng vũ khí thì vẫn có thể suy nghĩ, chí ít, cũng không thể cầm thiết xoa rỉ sắt. . .”
Lôi Lâm khẽ thở dài ôm trán.
Bây giờ hắn đã không phải bản thể tài đại khí thô trước kia, ở thế giới các thần, cho dù là hắn thì tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng mới có mấy Kim Tệ mà thôi, đồng thời còn tiêu hao lượng lớn vào tài liệu pháp thuật.
“Pháp sư cấp thấp, cũng có phương pháp có thể kiếm tiền, nhưng đều là sao chép pháp thuật hoặc là luyện chế nước thuốc cấp thấp, về thời gian cũng không kịp. . . Ai, ở thế giới các thần, những tiểu quý tộc này cũng không dễ giả mạo, chỉ có thần điện mới thật sự là thổ hào! Lần trước nhìn thấy giáo hội của nữ thần nước suối, toàn bộ kỵ sĩ đều là áo giáp kim chúc toàn thân, thậm chí còn có hiệu quả thần thuật chúc phúc. . .”
Lôi Lâm không khỏi nghĩ đến lần trước dùng hạt giống linh hồn xuyên tới đây, giáo hội các thần giàu có là chuyện rõ ràng ở trên đại lục, trong đó Giáo hội tài phú nữ thần Ác Kim là nổi tiếng nhất, nghe đồn đối phương trực tiếp dùng vàng và bạc để xây dựng tổng bộ giáo hội, ngay cả trên mặt đất đều là gạch vàng, có lúc Lôi Lâm phát điên thậm chí quyết định sau khi thành tài nhất định phải đi cố gắng cướp một viên.
“Như vậy. . . Ta có thể điều động bọn hắn sao?”
cố đè nén ý nghĩ đại nghịch bất đạo trong lòng xuống, Lôi Lâm hỏi Nhã Cách Bố.
“Đương nhiên! Làm người thừa kế của Pháp Áo Lan gia tộc, ý chí của thiếu gia chính là sứ mệnh của chúng ta!” Nhã Cách Bố kiên định đáp: “Cần ta phát tín hiệu sao?”
“Không! Không cần! Ta muốn đi tới tri thức thần điện, nơi đó sẽ không có nguy hiểm gì, chú đi dặn dò bọn hắn. . .”
Lôi Lâm lạnh nhạt nói vài câu, trong lòng lại đang yên lặng bổ sung: “Đồng thời, những người này căn bản không có tác dụng gì đối với mục sư cùng thánh vũ sĩ của Thần Điện, càng không cần phải nói sẽ có bao nhiêu người nguyện ý động thủ với giáo hội cùng thần chi mà mình thờ phụng. . .”
Chờ đến sau khi Lôi Lâm hạ lệnh xong, bên trong xe ngựa lại lâm vào một mảnh vắng lặng, Lôi Lâm cũng không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá địa hình cùng kiến trúc bên ngoài.
“Thiếu gia! Đá đến tri thức thần điện rồi!”
Sau khi xe ngựa lái vào một khu vực trống trải, phía trước truyền đến tiếng hô của Nhã Cách Bố.
Lôi Lâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đường phố nơi này rất sạch sẽ, người đi đường cũng có vẻ rất có giáo dưỡng, cho dù là đám nông phu cùng lính đánh thuê khác đi ngang qua, cũng sẽ cố gắng đè thấp tiếng bước chân của chính mình, có vẻ phi thường cẩn thận cùng cung kính, so với cảnh tượng huyên náo mà hỗn độn ở bên ngoài giống như là hai thế giới vậy.
Xuyên qua cửa xe ngựa, còn có thể nhìn thấy kiến trúc thần điện cao to nguy nga, toả ra hào quang lóa mắt.
Giáo hội của các thần đều được xây dựng phi thường tráng lệ, tạo cho người ta cảm giác hoa lệ mà nghiêm túc.
“Tri thức chi thần. . .” Rất nhiều tiếng cầu nguyện truyền vào.
Bởi vì là ngày lễ nên đã có rất nhiều tín đồ của tri thức chi thần hội tụ đến nơi này, trên quảng trường rộng lớn thậm chí đã đầy ắp người.
Vì cung phụng tri thức chi thần, Quỳnh Nạp Tư đã đang ra một mảnh đất tốt nhất to lớn nhất trên cảng mà không thu một đồng.
Đối với những mục sư kia thì đây là chuyện đương nhiên.
“Xem ra, người có văn hóa trên cảng đều đến rồi!” Lôi Lâm thở dài, xoa xoa khuôn mặt của chính mình, nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Lôi Lâm thiểu gia!”
“Hoan nghênh hoan nghênh!” “Ôi! Mau nhìn xem đây là người nào. . .”
Rất nhiều người quen dồn dập xúm lại, rất nhiều người còn là thúc thúc thẩm thẩm của hắn, khiến Lôi Lâm không thể không tươi cười chào hỏi từng người.
Có An Đông Ly giáo dục, lễ nghi của Lôi Lâm không có nửa điểm sai lầm, thể hiện ra bên ngoài đều là dáng vẻ người thừa kế quý tộc hoàn mỹ nhất, được người ngoài nhất trí ca ngợi.
Mà để đánh đổi, sau khi thăm hỏi rườm rà đi qua, Lôi Lâm phát hiện cơ mặt của chính mình đã bắt đầu cứng ngắc, đồng thời thời gian cũng đã trôi qua rất lâu.
“Biết rõ là phi thường phiền phức, còn nhất định phải đi làm như thế, quý tộc a. . .”
Lôi Lâm thở dài, tiến vào thần điện hùng vĩ, lại bỏ vào hòm quyên tặng một túi kim tệ nhỏ, khiến cho mục sư ngồi không mà hưởng ở phía sau lập tức nở một nụ cười như một đóa hoa.
Lôi Lâm đưa mắt nhìn bốn phía, thần điện của tri thức chi thần- Âu Cách Mã được bố trí đến vô cùng tốt, khắp nơi đều có giá sách cùng pho tượng, tràn ngập khí tức văn nghệ.
“Con trai của ta, hình như con đang gặp phải phiền toái!”
Tháp Bố Lý Tư vừa gặp đã nói trắng ra.
“Đúng vậy, giáo chủ đại nhân, ta cần tri thức chi thần dạy bảo cùng chỉ dẫn. . .”
Chỉ là xem thái độ của đối phương, Lôi Lâm cũng được thả lỏng không ít, Tháp Bố Lý Tư quả nhiên đúng như hắn suy đoán trước đó, chỉ có dự định dựa vào chuyện lần này cảnh cáo gia tộc của bọn họ, nhưng không có kế hoạch muốn chân chính thay thế Pháp Áo Lan gia tộc.
Nếu như vậy, từ bỏ một ít lợi ích để đổi lấy đối phương trợ giúp, cũng không phải chuyện khó có thể mở miệng.
Nhìn thấy biểu hiện của Lôi Lâm, Tháp Bố Lý Tư giáo chủ cũng âm thầm gật đầu.
Lôi Lâm làm người thừa kế của Pháp Áo Lan gia tộc, lời hứa hẹn của hắn nói ra, cho dù là Quỳnh Nạp Tư nam tước cũng nhất định phải thực hành, càng không cần phải nói đây là lời hứa đối với thần điện, có thần linh chứng kiến.
“Xem ra Quỳnh Nạp Tư nam tước có một vị nối dõi rất xuất sắc đây!”
Tháp Bố Lý Tư thoáng nghĩ trong lòng, rồi nhìn về phía Lôi Lâm: “Tiểu Lôi Lâm thân ái, con có từng nghe nói về Địch Mỗ tử tước sao?”
“Địch Mỗ tử tước?” Lôi Lâm hơi nghi hoặc một chút, sau khi trải qua An Đông Ly giáo dục, hắn dĩ nhiên đã hiểu rõ các quý tộc thượng tầng ở Đan Bố Lôi Tư vương quốc, nhưng dường như như chưa từng nghe qua tin tức gì về vị tử tước này.
“Ồ! Con xem ta này!V này Địch Mỗ tử tước này mới vừa được sắc phong từ tháng trước, con chưa từng nghe nói cũng là bình thường, mà cha của con nhất định từng nghe nói qua đại danh của hắn —— Lộ Dịch Tư hầu tước!”
Tháp Bố Lý Tư có chút chờ mong nhìn sắc mặt của Lôi Lâm.
“Lộ Dịch Tư hầu tước? Vị huynh đệ kia của quốc vương!” Lôi Lâm quả nhiên khẽ hít một hơi lãnh khí, mặc dù biết chuyện lần này sẽ không đơn giản, nhưng cũng không ngờ lại trực tiếp dính líu quan hệ cùng vương hệ quý tộc.
Mối quan hệ giữa các quý tộc xưa nay đều không phải khăng khít bền chắc gì, mà việc tranh đấu quyền lực giữa quý tộc địa phương cùng quý tộc ở trung ương lại chưa từng ngừng lại một khắc nào, tuy rằng khi đối mặt với thần quyền bọn hắn còn có thể đoàn kết nhất trí, nhưng một khi áp lực từ bên ngoài giảm đi, tranh cướp lợi ích lẫn nhau lại biến thành bản năng của bọn họ.
Mà phái quý tộc ở trung ương vương quốc cùng phái quý tộc ở địa phương lại là hai phe phái đấu tranh kịch liệt nhất.
“Đúng, vị Địch Mỗ tử tước kia đã thành niên, tuy rằng chỉ là một vị con thứ, nhưng Lộ Dịch Tư hầu tước phi thường thích hắn, thậm chí vì hắn mà xin được một khối đất phong. . .”
Tháp Bố Lý Tư nói tới đây là im miệng, chuyện khác chỉ có thể mặc cho Lôi Lâm suy nghĩ.
“Hhóa ra là chuyện như thế!” Lôi Lâm trầm trọng gật gù.
Quốc vương nhất hệ mặc dù là chúa tể của toàn bộ Đan Bố Lôi Tư vương quốc, nhưng cũng không thể nắm giữ toàn bộ thổ địa. đồng thời trải qua từng đời phân phong cùng với các quý tộc khác quật khởi, bây giờ lãnh thổ trực thuộc nắm giữ trên tay quốc vương đã rất ít.
Đến hiện nay, toàn bộ lãnh địa vương quốc hầu như đều bị phân chia hầu như không còn, cho dù là vương tử cùng công chúa, nếu như không được sủng ái. nói không chừng cũng không vớt được tước vị thế tập gì, chỉ có thể mang danh cung đình bá tước hoặc là hầu tước gì đó, trên tay thậm chí chỉ có mấy đại trang viên mà thôi.
Lộ Dịch Tư hầu tước làm huynh đệ với quốc vương đời này nên kiếm được không ít chỗ tốt, đất phong của hắn chính là ba quần đảo, một chuỗi hòn đảo ử hải ngoại, diện tích gộp lại cũng vượt xa lãnh địa Pháp Áo Lan, thậm chí nắm giữ mấy thủy cảng sâu rất tốt.
Nói một cách không chút khách khí thì cho dù là Pháp Áo Lan gia tộc, cũng chỉ là dựa vào mậu dịch với ba quần đảo khổng lồ, làm trợ thủ cho đối phương kiếm lấy một chút phí khổ cực mà thôi.
Nhưng Lộ Dịch Tư cũng có con trai trưởng. không thể phân chia lãnh địa của chính mình được, đây là hành vi phi thường ngu xuẩn, bởi vậy nhất định phải đưa mắt nhòm đến những nơi khác.
Và lần này hắn lại đưa mắt đến lãnh địa của Pháp Áo Lan.
Tuy rằng vô cớ cướp đoạt lãnh địa của một vị thế tập quý tộc, ở trong phạm vi quý tộc tuyệt đối sẽ gây ra một đợt sóng lớn, nhưng nếu như gia tộc kia đã tuyệt tự, Lộ Dịch Tư hầu tước lại mệnh lệnh Địch Mỗ kế thừa danh nghĩa của đối phương thì dễ làm hơn rất nhiều, có sức ảnh hưởng của hầu tước, cũng có thể hạ thấp hậu quả của sự kiện lần này xuống mức thấp nhất.
“Đa tạ giáo chủ đại nhân đã nói thẳng cho biết. Sau này Pháp Áo Lan lãnh địa sẽ toàn diện mở ra đối với tri thức thần điện, đồng thời sau đó còn có thể lần thứ hai nhường ra một mảnh lãnh địa ở phía đông hòn đảo để kính dâng lên giáo hội. . .”
Lôi Lâm đứng dậy cảm tạ.
Tuy rằng những thứ lời này đều là tình báo mà đối phương nói ra, nhưng hắn cảm thấy độ khả thi rất lớn.
Trong này có một điểm chính là trên thực tế Pháp Áo Lan lãnh địa phân chia một phần lợi nhuận của đối phương, tuy rằng chỉ có một điểm rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến vị Lộ Dịch Tư hầu tước đại nhân kia cảm thấy không vui vẻ.
Hơn nữa Pháp Áo Lan gia tộc chỉ là gia đình quý tộc mới phát, cũng không có nhiều quan hệ đan xen chằng chịt, động tới bọn họ thì ảnh hưởng rất nhỏ.
“Lẽ nào. . . đây cũng là phe phái địa phương tranh cướp cùng phe phái trung ương sao?”
Lôi Lâm từng trải qua rất nhiều quyền mưu nên nhìn thấy điểm ấn dấu càng sâu hơn: “Pháp Áo Lan gia tộc lấy quân công lập nghiệp. lúc đầu là thị vệ quốc vương, bởi vậy có thể được coi như phe phái trung ương, nhưng từ khi thu được đất phong, đi tới địa phương này, trên thực tế gia tộc đã nghiêng về phe phái địa phương, vị phụ thân nam tước kia của ta cũng làm như thế.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm ấy, Lôi Lâm lập tức hiểu ra: “Chẳng trách, sau khi nhìn thấy tình huống như thế, cho dù là ta cũng sẽ không nhịn được muốn động đao, lợi ích rất lớn, nguy hiểm lại rất nhỏ. . . Có lẽ còn có vị Địch Mỗ tử tước kia khổ sở cầu xin. . .”
Trên thực tế, chuyện này cũng gần giống như Lôi Lâm suy đoán, nhưng lại có một số khác biệt.
Mmặc dù đối thủ chỉ là một vị tử tước, năng lượng nhìn như khá nhỏ, nhưng phía sau đối phương lại có hầu tước làm chỗ dựa, thậm chí còn là chất tử quốc vương, chỉ không chú ý một chút là dễ dàng gây ra đại loạn.
Nhưng cũng may đối phương chỉ là một đứa con thứ khá được sủng ái, cho dù là Lộ Dịch Tư hầu tước cũng sẽ không rút ra bao nhiêu sức mạnh để trợ giúp hắn, càng không kinh động quốc vương, chỉ cần không sát hại đối phương, nói vậy cũng không có bao nhiêu phản phệ.
Dù sao, chuyện mưu đoạt lãnh địa của tiểu quý tộc này, cho dù có rất nhiều đại quý tộc đều âm thầm từng làm, nhưng thuộc về phạm trù chỉ hiểu ý chứ không thể nói bằng lời, không thể nói rõ ra.
“Gần đây hình như còn có một đám hải tặc trốn đến phụ cận, mong con cẩn thận nhiều hơn! Tri thức chi thần sẽ che chở cho con. . .”
Tháp Bố Lý Tư tự mình tiễn Lôi Lâm ra cửa ngẩn điện, khi Lôi Lâm sắp nhảy lên xe ngựa, mới nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu bên tai hắn.
“Ta đã biết!” Trong mắt Lôi Lâm lóe lên, sâu sắc nhìn Tháp Bố Lý Tư một chút rồi mới lên xe ngựa.
Bánh xe cuồn cuộn, kéo thân xe không ngừng chập trùng, Lôi Lâm ở bên trong buồng xe nhắm mắt lại, tâm tư không ngừng trôi nổi.
” Tháp Bố Lý Tư giáo chủ giảo hoạt, đây là chuẩn bị đặt cược hai bên sao. . .”
Trên thực tế, lần này Lôi Lâm rất muốnđược thần điện trợ giúp, lấy thế lực của tri thức thần điện, nếu như tự mình tạo áp lực với hầu tước thì cũng có thể khiến đối phương từ bỏ cử động lần này, nhưng việc này rõ ràng là không thể, cho dù là Tháp Bố Lý Tư giáo chủ, cũng không có quyền lực khiến tổng bộ làm như thế vì hắn!
Mà nếu như phái ra vũ sĩ cùng mục sư của thần điện,lại sẽ bị coi là trợ giúp Pháp Áo Lan gia tộc, Tháp Bố Lý Tư hiển nhiên cũng từ chối làm như thế.
Hiện tại đến xem, đối phương chỉ đưa ra một chút tình báo, nhưng lập tức thu được một đống đồ vật.
Mà cho dù là Quỳnh Nạp Tư nam tước ở đây, tương lai cũng không dám quỵt nợ, thậm chí, nếu như Địch Mỗ tử tước thành công, cũng sẽ không quên tới lôi kéo đối phương.
Loại đặt cược cả hai bên này, lại có thể bảo đảm lợi nhuận, tại sao không làm đây?
Đương nhiên, muốn được giáo hội trợ giúp cũng không phải là không có biện pháp, nhưng nhất định phải để toàn bộ lãnh địa của chính mình đều hóa thành lãnh địa của vị thần đó, toàn bộ dâng hiến cho giáo hội, nhưng đây chính là cách làm lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng vỡ, đồng thời sẽ phải chịu tất cả quý tộc ở đại lục chống lại, bị coi là “phản đồ” giới quý tộc!
Lôi Lâm tự hỏi chuyện này vẫn chưa ác liệt đến mức độ đó, cũng không có dũng khí từ bỏ giai cấp của chính mình, đương nhiên sẽ không làm như thế.
“Hải tặc sao?”
Hai mắt Lôi Lâm sâu thẳm, nếu đối phương là đại quý tộc cũng nắm giữ mậu dịch hải ngoại, có rất nhiều cảng, hiển nhiên cũng có sức mạnh trên biển.
Thậm chí ngay cả một số hải tặc ở gần đều có khả năng bị đối phương khống chế trong âm thầm, phái ra mấy người đến quấy rầy Pháp Áo Lan đảo, để tạo ra áp lực, thậm chí trực tiếp tấn công trang viên, diệt khẩu Pháp Áo Lan gia tộc, đều là chuyện rất có thể, dù sao bọn hắn đã sớm làm một lần.
“Muốn dựa vào một trăm thành viên đội tuần tra, để tiêu diệt đám hải tặc kia, có chút khó khăn. . .”
Lôi Lâm sờ sờ cằm, xưa nay hắn sẽ không đánh giá thấp thực lực của đối phương, có một vị hầu tước ở phía sau chỗ dựa, vị tử tước kia vẫn có thể dễ dàng phái ra mười mấy vị chức nghiệp giả.
” Cường giả cấp 15 trở lên thì căn bản không thể, nhưng cường giả vượt qua cấp 10 có lẽ sẽ có một vị, còn có một chút chức nghiệp giả tinh nhuệ cấp 5 trở lên. . . Không dễ đánh. . .”
Lôi Lâm rất nhanh đã tính toán ra thực lực của đối phương, đây là cơ bản nhất.
Đương nhiên, sức mạnh của Pháp Áo Lan gia tộc cũng không phải chỉ có đội tuần tra cảng mà thôi, nhưng cường giả cùng cao thủ chân chính khẳng định đều đi theo bên người Quỳnh Nạp Tư nam tước, còn lưu thủ cũng chỉ có pháp sư Âu Ni Tư Đặc mà thôi, đặc biệt vị viện trợ này còn bị Lôi Lâm phái ra ngoài.
“Chủ lực của đối phương hiển nhiên cũng chỉ có thể đặt ở trên người nam tước, hiện tại phái tới đây hẳn là một phần sức mạnh nhỏ, cũng không phải là không có sức liều mạng!”
Con mắt Lôi Lâm thăm thẳm.
Trên thực tế, hắn cũng cân nhắc qua việc trực tiếp lùi bước, trốn đến một góc nào đó ở đại lục tạm mai danh ẩn tích, chậm rãi tích lũy trở thành đại pháp sư thậm chí cường giả truyền kỳ!
Đáng tiếc loại ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị chính hắn phủ quyết.
Không nói tới ân tình của vợ chồng Quỳnh Nạp Tư nam tước đối với hắn, chính là hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ tất cả những thứ này, cũng không từ bỏ được toàn bộ lợi ích của Pháp Áo Lan gia tộc.
Pháp sư muốn tiến giai cần có lượng lớn tài nguyên, dù là vật liệu thi pháp đắt giá, hay là các loại sách pháp thuật, đều cần đại lượng kim tệ đi mua, nếu như không có một thế lực vì hắn thu thập, dựa vào một mình Lôi Lâm căn bản là không thể thỏa mãn nhu cầu của mình.
Mà chỉ cần xây dựng thế lực, kiếm chác của cải, hiển nhiên đều sẽ chọc cho đến rất nhiều người.
So sánh cùng nhau lên, hiện tại Pháp Áo Lan gia tộc chỉ gặp phải một phiền toái nhỏ mà thôi, cho dù Lôi Lâm thoát ly gia tộc, sau đó lang bạt thì cũng sẽ gặp phải.
Càng không cần phải nói, thân phận quý tộc này cũng khá, chí ít có thể để Lôi Lâm tụ tập thông suốt bất cứ văn minh nhân loại nào ở trên đại lục, Lôi Lâm cũng không nỡ từ bỏ.
Lấy tốc độ tiến bộ thực lực của hắn, một ngày nào đó Pháp Áo Lan gia tộc sẽ không thỏa mãn được nhu cầu của hắn, bởi vậy nhất định phải mở rộng lợi ích của gia tộc.
Chính mình ăn được nhiều, người khác sẽ ăn ít đi, Lôi Lâm có thể tiên đoán được, Lộ Dịch Tư gia tộc quản lý ba quần đảo còn có rất nhiều thiên nhiên cảng, sẽ là chướng ngại vật để gia tộc mình quật khởi.
“Đã như vậy thì phải chuyển nó đi chỗ khác thôi!”
Cho dù không có chuyện lần này, một ngày nào đó Pháp Áo Lan gia tộc cũng sẽ trở mặt cùng Lộ Dịch Tư hầu tước, sau khi Lôi Lâm có loại giác ngộ này, trong con ngươi đã tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
“Đương nhiên, so với hầu tước đại nhân giàu nứt đố đổ vách, hiện tại Pháp Áo Lan gia tộc căn bản không có chuẩn bị kỹ càng, bởi vậy cho dù sau sự kiện lần này chúng ta thu được thắng lợi, cũng nhất định phải cố gắng khiêm tốn, tốt nhất là. . . hả?”
Hai mắt Lôi Lâm bỗng nhiên trợn to: “Loại sóng năng lượng này. . . Chíp!”
” Keng! nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét hình! Phát hiện nhân vật khả nghi tới gần! Cảnh báo tụ tập năng lượng cao! Phán đoán trên người đối phương mang theo thuốc nổ năng lượng cao! ”
Ở màn hình của chíp, dường như cả xe ngựa hóa thành hư ảnh, lộ ra rất nhiều đường nét tạo thành đường phố và nhân vật, lại có mấy kẻ đang lén lén lút lút tới gần bị chíp đánh dấu ra.
“Thích khách sao? Nhã Cách Bố. . .”
Thanh âm Lôi Lâm truyền vào trong tai Nhã Cách Bố đang đánh xe ngựa ở phía trước, khiến vẻ mặt đối phương sững sờ.
“Đừng ngừng! Nhưng cũng không cần biểu hiện ra vẻ nghi hoặc hay kinh hoảng, chúng ta thay đổi phương hướng!”
Chỉ thị của Lôi Lâm không ngừng truyền vào tai Nhã Cách Bố, nhưng dường như không có bị người khác nghe được.
Nhã Cách Bố hơi ngưng tay lại, đã coi việc truyền âm này là năng lực đặc biệt của pháp sư, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú nên lập tức biết là thiếu gia đã phát hiện cái gì.
Đùng! Roi ngựa vang lên lanh lảnh, xe ngựa đang tiến lên đột nhiên chuyển hướng, bắt đầu tiến vào một chỗ rẽ khác.
“Còn theo tới? ha ha. . . Đây là không đạt mục đích thề không bỏ qua sao?”
Lôi Lâm nhìn con đường những thích khách đang đi bị chíp quét được kia, trên mặt không khỏi hiện ranụ cười lạnh.
“Nhã Cách Bố, dựa theo con đường ta dặn dò để đi!”
Dù như thế nào, làm thiếu lĩnh chủ của Pháp Áo Lan cảng, Lôi Lâm cũng không thể khiến cục diện phồn vinh của cảng bị hao tổn, mà nếu như tin tức người thừa kế quý tộc là hắn gây sự ở cảng lại bị tập kích truyền đi, e là sẽ là đả kích rất mạnh mẽ đối với danh tiếng của cảng, lập tức sẽ có rất nhiều tiểu thương nhân sợ phiền phức thà rằng vòng đường xa cũng sẽ không đến đây tiếp tế, bởi vậy, cho dù Lôi Lâm đã phát hiện thích khách, cũng không thể động thủ trong phố xá sầm uất.
Nhã Cách Bố hiển nhiên cũng biết điểm ấy, nên hoàn toàn dựa theo con đường mà Lôi Lâm dặn dò để tiến lên.
Dưới chỉ huy của Lôi Lâm, xe ngựa giống như cá chạch trơn trượt, rất nhanh đã chạy xa khỏi chợ, đi ra trên đường nhỏ phía ngoài nông thôn, mà những thích khách kia cũng đều tăng nhanh tốc độ vây tới.
“Chuẩn bị xong chưa? Nhã Cách Bố, đợi lát nữa chú hãy phá vòng vây, đi gửi tin triệu tập đội tuần tra đến đây!”
Lôi Lâm có vẻ đã định liệu trước.
“Thế nhưng an toàn của thiếu gia? !” Nhã Cách Bố còn có một chút chần chờ.
“Việc này không thành vấn đề, đừng quên ta là một vị pháp sư, đồng thời còn mạnh hơn chú!” Lôi Lâm không chút khách khí nói thẳng.
Dường như nghĩ đến chính mình đã mấy lần thua Lôi Lâm, sắc mặt Nhã Cách Bố đỏ lên: “Tuân mệnh! Thiếu gia!”
Mà vào lúc này, vài bóng đen có vẻ đã rất tức giận trực tiếp đánh tới.
Rất hiển nhiên, hiện tại bọn hắn đã ý thức được, vừa nãy ở trên cảng đã bị Lôi Lâm đùa rồi! Loại phẫn nộ này thậm chí làm đối phương trực tiếp ném ra sát khí trên tay.
” Bom địa tinh luyện kim sao?”
Nhìn thấy mấy vật đen thùi lùi bay thẳng đến xe ngựa, Lôi Lâm lắc lắc đầu với vẻ xem thường.
Nnếu như ở trên cảng bị loại đồ cấm có uy lực lớn này tập kích, cho dù bản thân hắn có thể lông tóc không tổn hại, Nhã Cách Bố khẳng định cũng sẽ bị thương thậm chí tử vong, chớ đừng nói chi là bình dân bị ảnh hưởng.
Nhưng hiện tại là ở nông thôn, tầm nhìn trống trải, lại có Lôi Lâm nhắc nhở trước đó, nên ngay cả Nhã Cách Bố cũng có thể tránh thoát đi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Quả bom đen kịt rơi vào xe ngựa, sau đó chính là tiếng nổ vang khủng bố, còn có hỏa diễm hừng hực lan ra, bao trùm cả xe ngựa vào trong.
Nổ tung kịch liệt thậm chí khiến cả tòa xe ngựa tứ phân ngũ liệt, rất nhiều mảnh vỡ bắn ra bên ngoài.
Nhưng trước lúc này, hai bóng đen trực tiếp nhảy khỏi xe ngựa.
“Một! Hai! Ba! Bốn! Còn thiếu một tên!” Nhìn bốn bóng đen vây quanh chính mình, ở trong lòng Lôi Lâm thầm nói.
Hắn thông qua chíp quét hình được năm người, bây giờ nhìn lại mới thấy còn có một kẻ là đầu lĩnh đang núp trong bóng tối.
“Đi mau!”
Lôi Lâm quay đầu quát Nhã Cách Bố, lúc này trên người của đối phương cũng đã có mấy tia máu, hiển nhiên là bị vụ nổ tung vừa nãy ảnh hưởng.
” Bom luyện kim có uy lực không sai , nhưng đáng tiếc là đồ cấm, cho dù đối phương có con đường buôn lậu, phân lượng vừa nãy hẳn cũng là cực hạn. . .”
“Thiếu gia! Ngài hãy bảo trọng!” Bắp thịt trên người Nhã Cách Bố nhô lên, hiển nhiên là đã kích phát ra đấu khí, hắn quát lớn, hai tay nắm chặt một thanh trảm thủ kiếm, nhanh chóng lùi về phía cảng.
” Một tên đã chạy! Đừng để hắn chạy!”
Bốn bóng đen chung quanh giống như còn chìm đắm trong tiếc nuối vì vừa nãy bom luyện kim không thể có hiệu quả, khi thấy Nhã Cách Bố lại trực tiếp vứt bỏ chủ nhân chạy trốn, trong đôi mắt càng tràn ngập vẻ khó mà tin nổi, nhưng so với một tên đầu lĩnh thị vệ, hiển nhiên vẫn là Lôi Lâm quan trọng hơn, bởi vậy chỉ sửng sốt một chút, sau đó bọn chúng rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Một bóng đen như mãng xà đuổi theo Nhã Cách Bố, mà ba tên thích khách khác lại hiện ra hình tam giác hoàn toàn vây quanh Lôi Lâm.
“Hê hê. . . Quý tộc thiếu gia da non thịt mềm khá lắm!”
Một tên thích khách liếm chủy thủ trong tay, trong đôi mắt bắn ra lục quang như như sói.
“Nhanh động thủ đi, dù sao nơi này là lãnh địa của đối phương! Chẳng mấy chốc sẽ có người khác tới đây!” Vụ nổ vừa nãy hiển nhiên không được người khác, ba tên thích khách này không ngừng tới gần, hai mắt chăm chú nhằm vào mấy điểm yếu hại của Lôi Lâm như trái tim, yết hầu, hiển nhiên là không muốn để con mồi được sống quá lâu.
“Đối phương là pháp sư, cẩn thận pháp thuật của hắn!”
Tiếng nói vừa kết thúc, mấy bóng đen đã như gió xông tới, không cho Lôi Lâm cơ hội nói chuyện.
Ba cây chủy thủ giống răng nanh độc xà bắn tới, kình phong sắc bén thậm chí khiến da thịt Lôi Lâm có cảm giác nhói đau.
“Ba tên thích khách được huấn luyện nghiêm chỉnh!”
Trong chớp mắt, Lôi Lâm nhanh chóng làm một thủ thế, trong miệng bỗng nhiên phun ra một âm tiết: “. . . ! ! !”
Đùng! Đầu tiên là một tiếng vang ầm ầm, thậm chí còn mạnh hơn cả tiếng nổ từ bom luyện kim, khiến lỗ tai ba tên thích khách ong lên, sau đó, một vầng sáng trắng cực nóng đột nhiên từ trên ngón tay Lôi Lâm bắn ra , khiến ba tên thích khách kia không nhịn được phải nhắm hai mắt lại.
Pháp thuật cấp 0 —— ” Thuật thiểm quang “, ” Kinh hưởng mãnh nhiên “! Vào giờ phút này, cũng chỉ có có thể pháp thuật cấp 0 thuấn phát mới thích hợp nhất.
Đồng thời, Lôi Lâm còn có thể căn cứ vào hoàn cảnh khác nhau để điều chỉnh cùng lựa chọn pháp thuật, so với những pháp sư khô khan kia thì tốt hơn nhiều.
Tuy rằng bị đâm mù cùng mê muội cùng ảnh hưởng, nhưng chủy thủ của ba tên thích khách này vẫn dọc theo quán tính đâm tới Lôi Lâm.
Trong nháy mắt này, Lôi Lâm đột nhiên động!
Tay của hắn giống tia chớp duỗi ra, chủy thủ trong tay tên thích khách ở giữa kia đột nhiên hơi ngưng lại, cánh tay chợt giống như xà bị đánh trúng 7 tấc, biến thành một con rắn chết mềm oặt xuống.
“Không. . . Không được!”
Không đợi tên thích khách kia kịp suy nghĩ gì, chủy thủ trong tay hắn đã đổi chủ, rơi vào trong tay Lôi Lâm.
Ầm! Ầm! Hai bóng đen trực tiếp bay ngược ra ngoài, mà tên thích khách ở giữa lại không có vận may tốt như vậy, hai tay của hắn bị Lôi Lâm ép ở phía sau, cả người quỳ rạp xuống mặt đất, chủy thủ trong tay đã kề sát cổ của chính hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận