Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 527: Vẫn Lạc trường kiếm (2)

Kỳ thực, trong lòng Long Ba Đốn còn có một cái kế vặt.
Kể từ khi biết ông chủ Lôi Lâm của của hàng vũ khí này là một mạnh mẽ kỵ sĩ, hắn lại càng chịu khó chạy tới nơi này, nói không chừng sẽ giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết kia, thiên phú của hắn kinh người, vừa vặn bị Lôi Lâm coi trọng đây!
“Ai. . .” Nói tới đây, ngay cả chính Duy Lâm cũng thở dài, ở Ám Cực Vực, người bình thường muốn nổi bật hơn mọi người là một chuyện phi thường khó khăn.
“Tiểu Long Ba Đốn, anh thấy cậu vẫn nên từ bỏ ước mơ không thể nào này đi, mỗi ngày đến chỗ anh học chữ là được rồi!”
Duy Lâm vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Tuy rằng anh cũng không nhiều chữ , nhưng đủ cho cậu xem hiểu, đến lúc cần cũng có thể tùy tiện ở nơi nào tìm việc. . .”
“Cảm ơn anh! Duy Lâm đại ca!” Long Ba Đốn phi thường cảm động nói, dù hắn đi tìm học giả học tập, khẳng định cũng cần học phí đắt đỏ, mà Duy Lâm lại có thể sẵn sàng miễn phí dạy hắn, đây chính là ân huệ lớn vô cùng.
“Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!” Duy Lâm đỏ mặt, “Anh cũng là vì mình, bằng không để ông chủ nhìn thấy, anh khó giữ được công việc. . .”
“Thấy cái gì. . .”
Giọng nói của Lôi Lâm đột nhiên vang lên, khiến Duy Lâm sững sờ ở nơi đó.
Lập tức, Duy Lâm cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Lâm đang từ bên ngoài đi vào.
“Ông. . . Ông chủ! Sao giờ này ngài đã đến rồi?” Duy Lâm nở nụ cười phi thường cứng ngắc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp.
Hắn tự ý đưa đồ trong cửa hàng cho người khác chơi đùa, đây là một tội lỗi không lớn không nhỏ, Lôi Lâm hoàn toàn có thể đuổi hắn! Nhưng tiền lương nơi này thật sự rất cao, cao đến mức Duy Lâm không muốn từ bỏ!
Trong lòng Duy Lâm âm thầm kêu khổ, Lôi Lâm vẫn luôn phi thường quái gở, bình thường một người trốn trong phòng xem sách hoặc là trong phòng luyện kim, mấy ngày cũng không thấy đi ra, sao ngày hôm nay lại trùng hợp như thế, vừa vặn đụng vào?
Coong coong! ! !
Cánh tay Long Ba Đốn run lên, thanh thập tự kiếm màu bạc này rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
“Lôi. . . Lôi Lâm lão gia!”
Long Ba Đốn cũng lắp ba lắp bắp gọi, đối với người bình thường như hắn, ông chủ cử hàng vũ khí như Lôi Lâm chính là đại nhân vật, hiện tại Long Ba Đốn có cảm giác một tên trộm bị bắt tại trận, ngay cả chân nhỏ cũng bắt đầu phát run.
“Ồ?” Lôi Lâm liếc mắt nhìn trường kiếm trên đất, cười nói với Duy Lâm: “Nhìn tình huống này, trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi ở đây chơi đến mức rất vui vẻ a!”
“Ông chủ! Nha không! Đại nhân! Mong ngài tha lỗi!” Duy Lâm sợ đến trực tiếp quỳ xuống đất, mà thân thể Long Ba Đốn đã xụi lơ, ngay cả một chữ hoàn chỉnh đều không nói ra được.
“Lỗi của cậu từ từ ta sẽ tính toán với cậu!” Lôi Lâm trừng Duy Lâm một chút, lập tức nói với Long Ba Đốn nói: “Tiểu tử! Cạu chưa được cho phép mà dám tự ý động vào đồ vật trong cửa hàng! Chuẩn bị bồi thường thế nào đây?”
“Đại. . . Đại nhân. . .” Long Ba Đốn run cầm cập, trong giọng nói càng mang theo tiếng khóc nức nở, gia đình hắn chỉ là người bình thường, thậm chí còn không bằng, nào cóđồ gì có thể bồi thường cho người ta?
“Ừm! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày cậu đến chỗ này làm việc vặt hai giờ, coi như bồi thường là được rồi!”
Sau khi đùa vui một lúc, Lôi Lâm sờ sờ cằm, nói ra quyết định.
Long Ba Đốn ngây ra tại chỗ, đối với hắn mà nói, sợ nhất là Lôi Lâm bắt hắn đền tiền, sau đó lại gọi tới đội canh gác ném hắn vào tù, còn làm việc vặt? Đây tính là trừng phạt gì?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh tạ ơn đại nhân!” Duy Lâm đứng bên nhanh chóng phản ứng lại, vỗ vỗ đầu Long Ba Đốn.
“Đa tạ Đại nhân! Đa tạ Đại nhân!” Vào lúc này Long Ba Đốn mới phản ứng lại, trên mặt mang theo vẻ cảm kích.
Có thể quang minh chính đại tiếp xúc với binh khí trong cửa hàng là chuyện hắn tha thiết ước mơ, đồng thời, còn có thể liên hệ với vị kỵ sĩ cường đại tên Lôi Lâm trong truyền thuyết này, lúc trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ!
“Ừm! Chiều nay cậu đến đây làm việc đi!”
Lôi Lâm gật gật đầu, xoay người tiến vào phía sau cửa hàng.
Kỳ thực, mờ ám giữa Duy Lâm và Long Ba Đốn, hắn đã sớm nhìn thấy nhưng lại không vạch trần, nhưng hôm nay, hắn làm mấy thí nghiệm đều đạt được tiến triển không tệ, bởi vậy tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Chờ đến sau khi tiến vào phòng của mình, Lôi Lâm mới gọi thầm trong lòng: “Chíp! Tiến độ thôi diễn vũ khí thế nào rồi?”
“Keng! Thôi diễn vũ khí chuyên môn cho chủ thể đạt tiến độ: 100%- Đã hình thành đồ phổ hoàn chỉnh cùng thiết trí dấu ấn phù văn!”
Chíp rất nhanh phản hồi lại, lập tức truyển hình vẽ một thanh vũ khí đến trước mắt Lôi Lâm.
Đây là một thanh thập tự kiếm màu đen, bề ngoài phi thường phổ thông, thậm chí có thể nói là bình thường tới cực điểm, nhưng ở mấy mặt cắt ngang lại che kín mạch năng lượng và phù văn.
“Đã thiết kế xong xuôi vũ khí chuyên môn, mệnh danh là Vẫn Lạc !” Chíp máy móc lên tiếng.
Trong thời gian hai năm này, Lôi Lâm rốt cục đã phân toàn bộ dấu ấn kiếm sĩ trên chuôi vũ khí là vật phẩm ma hóa cấp trung—— Tia Sáng Ban Mai kia, đồng thời tổng hợp ra tất cả nội dung luyện kim và phù trận học, thiết kế ra vũ khí chuyên môn cho chính mình!
Hình ảnh trường kiếm mà chíp phóng ra trước mặt Lôi Lâm không ngừng xoay tròn, ở xung quanh còn có từng hàng số liệu.
“Bản vẽ thiết kế đã hoàn thành toàn bộ, sau đó chính là tìm kiếm tài liệu, đồng thời luyện chế thực tế ra . .” Trên mặt Lôi Lâm mang theo vẻ vui mừng.
Nhưng đợi khi hắn chuyển ý thức vào thức hải của mình, vẻ vui mừng này rất nhanh đã tản đi.
Trải qua thời gian hai năm, tinh thể màu bạc trong thức hải của hắn vẫn kiên cố như trước, chỉ là thể tích mơ hồ giảm nhỏ đi một chút.
Mà lực lượng tinh thần của Lôi Lâm bắn ra bên ngoài cũng từ thực lực phù thủy cấp 1 phổ thông, tăng lên trên đến cấp một đỉnh cao.
Còn vết nứt trên thức hải vẫn chưa hoàn toàn khép lại.
Còn dấu ấn mà phù thủy cấp ba Ngải Duy Khắc lưu lại kia đã bị Lôi Lâm hoàn toàn loại bỏ ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận