Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 402: Giải trừ

Mã Nhĩ Bố không cam lòng gào thét.
Nhưng ở trên người lão, vu thuật trận pháp màu vàng đất lấp lóe ánh sang rồi lại đột nhiên nổ tung!
Trên người lão từng tầng kim loại màu bạ cũng không ngừng rơi trên mặt đất, biến thành từng viên bi màu trắng bạc.
“Đáng chết. . . Thân thể không chịu nổi. . .”
Mã Nhĩ Bố quỳ một chân trên đất, nhìn phương hướng Lôi Lâm chạy trốn, vẻ mặt không cam lòng.
Trọng lực vu trận đối với ông ta cũng là một gánh nặng rất lớn, với thực lực phù thủy cấp 1 đỉnh phong của ông ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể nâng trọng lực đến hai mươi lần, lên trên nữa, cho dù là lão cũng sẽ bị trọng lực ép thành đĩa sắt!
. . .
Cách chiến trường rất xa, trong một hang động bí ẩn.
Trận pháp toả ra vầng sáng vu thuật không ngừng phun ra nuốt vào không khí, giống như đang hút cái gì, trên vu trận còn có một phù hiệu hình chữ “L” ngược, không ngừng lập loè ánh sáng.
Mà bên cạnh trận pháp còn có hai kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đen, đang sốt sắng thủ vệ.
Ầm!
Ánh sáng từ trận pháp lực hút đột nhiên một hồi tăng vọt.
Trong nháy mắt, một bóng đen vọt vào bằng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt, đập xuống trung tâm trận pháp, tiếng động vang lên ầm ầm.
Bụi bặm tung bay, trận pháp trước kia triệt để hủy hoại, trên mặt đất cũng có thêm một hố to.
“Phốc!”
Lôi Lâm miễn cưỡng bật người dậy, lại phun ra ngoài một ngụm máu, cùng lúc đó, các nơi trên thân thể của hắn đều truyền đến cảm giác đau nhức, giống như toàn bộ bị xé rách.
Lực hút vu trận mạnh mẽ tuy rằng giúp Lôi Lâm thoát khỏi cảnh khốn khó, nhưng cũng khiến tổn thương của hắn càng thêm tổn thương.
“Phù thủy cấp 1 đỉnh cao, quả nhiên hiện tại minh vẫn không thể ngang hàng. Mỗi người đều có lá bài tẩy ẩn giấu. . .”
Lôi Lâm cười khổ nói.
“Chủ nhân!” Số hai cùng số ba lập tức quỳ gối hành lễ.
“Ừm! Chúng ta mau rời đi nơi này!”
Lôi Lâm nhìn chung quanh một chút, phân phó thủ hạ.
Hiện tại hắn đang bị trọng thương, sức chiến đấu mười phần không còn một, dù gặp phải kẻ địch hay người mình đều vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cũng may, trong khoảng thời gian này , hắn đã bí ẩn địa tạo ra điểm dừng chân loại nhỏ ở khu vực này. Địa điểm cũng chỉ có hắn và hai linh hồn tôi tớ biết, rất an toàn.
Trước khi dưỡng tốt thương thế. Lôi Lâm cũng không muốn chính thức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Có số hai và số ba trợ giúp, một nhóm Lôi Lâm rất nhanh rời khỏi nơi này.
“Tuy rằng lần này bị trọng thương, nhưng cũng không phải không có thu hoạch! Chí ít, hai loại lá bài tẩy là kim loại sinh mệnh cùng trọng lực vu trận của Mã Nhĩ Bố đã bại lộ. . .”
Tin tức về phù thủy cấp 1 đỉnh cao này là khó nghe ngóng nhất.
Trước đó Lôi Lâm đã thông qua Thiên Diệp Thủ cùng Hoa Viên Bốn Mùa thu thập qua một số tin tức về lão, nhưng đối với các loại lá bài tẩy của lão thì cả hai thế lực đều không có tin tức gì.
Hoặc cũng có thể là do quyền lực cùng địa vị của hắn không đủ.
“Chíp! Số liệu trước đó có ghi chép lại không?” Lôi Lâm yên lặng hỏi.
“Đã ghi chép số liệu cụ thể Mã Nhĩ Bố, bắt đầu thành lập bảng thông số của nhân vật!” Tiếng nói máy móc của Chíp vang lên bên tai Lôi Lâm, lập tức, màu xanh lam trước mắt hắn lóe lên, xuất hiện một màn hình giả lập.
“Mã Nhĩ Bố Lily là phù thủy cấp 1 đỉnh cao: dự đoán sức mạnh: 10. 7; nhanh nhẹn: 9. 5; thể chất: 23; tinh thần: 79; pháp lực: 79(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); thuộc tính tinh thần nguyên tố hóa: Kim loại; tiến độ: 78%-85%
Kỹ năng đặc biệt: 1- kim loại sinh mệnh: Sau khi dung hợp một sinh mệnh thuần nguyên tố kim loại. Các loại vết thương trí mạng của nhân loại đều vô hiệu với lão, thể chất tăng lên rất nhiều, thời gian sử dụng vu thuật hệ kim loại sẽ được trợ giúp. Nhưng bởi vậysẽ mất đi xúc giác nhân loại. 2- Trọng lực vu trận: Ở bên ngoài thân thể phát hiện phù văn trọng lực vu trận, dự đoán độ hoàn chỉnh: 56%, đã ghi chép toàn bộ! Có thể phát ra trọng lực công kích từ 2 lần đến 25 lần, phạm vi tầm 100m! Dự đoán uy lực lớn nhất: 29 lần!”
Trải qua lần giao thủ này, tư liệu cụ thể của Mã Nhĩ Bố bị Lôi Lâm thăm dò rõ ràng hơn nửa.
Có thể nói, nếu như lần sau giao thủ. Mà Lôi Lâm lại có độ biện pháp tăng uy lực công kích vậy xác suất lão chết ở trên tay Lôi Lâm đã vượt qua một nửa.
Đây chỉ là ưu thế từ số liệu hiện ra, trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên ánh sáng, “Chíp! Thành lập mô hình, mô phỏng phương án đánh giết tốt nhất, tính cả số hai và số ba vào. . .”
Trong nháy mắt, từng hình ảnh giao chiến xuất hiện trong đầu Lôi Lâm.
Sau mười mấy phút, chíp đã phản hồi.
“Căn cứ vào số liệu mới nhất để mô phỏng, kết quả là mục tiêu tử vong! Số hai tử vong, số ba trọng thương, chủ thể bị thương nhẹ!”
Nhìn chíp đưa ra kết quả, Lôi Lâm nở một nụ cười: “Mã Nhĩ Bố! Lần sau gặp mặt chính là giờ chết của lão . .”
. . .
Ngoài bí cảnh sông Hằng, vẫn ở trong pháo đài chổng ngược kia.
Một gian phòng lạnh giá giống như hầm chứa đá, chung quanh còn xếp đầy các khối băng lớn.
Hải Tháp Nhĩ đeo một kính mắt dày đặc cồng kềnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trước mắt một cốc chịu nóng đang không ngừng sôi trào.
“Sợi tóc nữ yêu, móng tay bò sát, hơn nữa. . . tia nang của nhện Đỗ Lạc Khắc. . .”
Trong miệng ông ta không ngừng lầm bầm mấy câu không rõ nghĩa, hai tay giống máy móc tinh vi không ngừng thêm từng loại tài liệu vào cốc chịu nóng.
“Con gái Thâm Hồng, giáng lâm đi!”
Chờ đến khi những tài liệu trong cốc chịu nóng đã hoàn toàn hòa tan, Hải Tháp Nhĩ giang rộng hai tay ở giữa không trung, dùng một loại ngôn ngữ kỳ dị, ngâm xướng chú văn giống như đang tế tự vậy.
Vù. . .
Mặt đất bắt đầu run rẩy, một mùi máu tanh bắt đầu tràn ngập trong căn phòng nho nhỏ.
Trong nháy mắt dường như Hải Tháp Nhĩ nhìn thấy một đại dương màu đỏ ngòm, đang đập tới ông ta.
Đại dương màu đỏ ngòm cô đọng trong chớp mắt, biến thành một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, nhưng quỷ dị là không có bộ mặt.
Thân ảnh người phụ nữ hư ảo, cứ thế trôi nổi giữa không trung.
“. . . fjisngsieal!” Hải Tháp Nhĩ đọc lên một chuỗi dài thần chú thượng cổ, những lời này thường khó đọc, cũng phi thường tối nghĩa, tràn ngập khí tức nguyên thủy và dã ma.
“Chít chít. . .” Khi nghe thấy Hải Tháp Nhĩ đọc tế văn, người phụ nữ kia rốt cục mở miệng, phát ra âm thanh giống chim hót, lại giống tiếng côn trùng nhỏ vẫy cánh.
“Nhanh! Dẫn tới!” Hải Tháp Nhĩ quay về sau nói với bà lão.
Bà lão vỗ tay một cái, hai hàng người hầu mặc trang phục màu đen đi vào, trói hơn mười người trên đầu bị túi đen che đi, thân thể còn đang phát run.
“Chít chít!” Người phụ nư giữa không trung kêu lên đầy hưng phấn, rồi lập tức hơi nghiêng thân thể về phía trước.
Phốc! Phốc! Phốc!
Từ trên người những tù binh kia, đột nhiên nứt ra vô số vết nứt. Máu tươi giống suối phun dâng lên.
Hai hàng người hầu giống như nhìn thấy ôn dịch vội vàng lùi ra.
Ào ào!
Huyết dịch ngưng tụ thành dòng suối nhỏ, quỷ dị trôi nổi ở giữa không trung, từ chỗ thấp chảy về người phụ nữ giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất không còn lại một tia máu. Mà màu đỏ trên thân người phụ nữ dường như càng thêm tươi đẹp hơn.
Sau khi chiếm được tế phẩm, người phụ nữ gật gù, bộ mặt không có ngũ quan khẽ nhúc nhích, hình thành dáng vẻ một bộ ấm trà.
Tí tách!
Một giọt chất lỏng màu đỏ như máu từ trong miệng ấm nhỏ xuống, rơi thẳng vào cốc chịu nóng.
Răng rắc!
Sau khi chất lỏng nhỏ vào cốc chịu nóng, một ngọn lửa màu đỏ lập tức bốc lên, khiến toàn bộ cốc chịu nóng đều lắc lư. Trong ngọn lửa đốt cháy lại thỉnh thoảng có tiếng vang khác từ bên trong phát ra, giống oan hồn đang than khóc vậy.
Khi ngọn lửa bắt đầu đốt cháy, người phụ nữ đã quỷ dị mà biến mất giữa không trung.
Dù là Hải Tháp Nhĩ hay bà lão, đều không có phát hiện đối phương rời đi như thế nào.
“Thế nào?” Bà lão chết nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu đỏ, ánh lửa lan tràn, chiếu rọi ra vẻ mặt làm người ta sợ hãi của bà ta.
Dưới ngọn lửa màu đỏ chiếu rọi, khuôn mặt bà lão giống như đã vặn vẹo, khiến người khác nhìn mà phát khiếp.
“Đây là biện pháp tốt nhất sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm mà tôi thu được. Đồng thời còn thông qua tế tự, mượn một tia sức mạnh từ huyết dịch ác niệm. . . Đối với nguyền rủa này hẳn là thuốc giải hữu hiệu nhất!”
Hải Tháp Nhĩ nhìn ngọn lửa màu đỏ đã dần dần tắt, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng.
“Chỉ hy vọng như thế! Khoảng cách đến thời gian nguyền rủa của Trân Na hoàn toàn phát tác đã vô cùng cấp bách. . .” Bà lão lẩm bẩm nói.
Nghe đến đó, trong đôi mắt Hải Tháp Nhĩ dường như lóe lên vẻ khác thường.
Tuy rằng Trân Na kế thừa thiên phú tiên đoán, là hi vọng của gia tộc này, nhưng Mạn Lạp cũng là người thân của đối phương, động tác này, đối với các thế lực bạch phù thủy chính là có chút quá mức.
Nhưng Hải Tháp Nhĩ che giấu vẻ kinh dị trong mắt mình rất khá, không để bà lão phát hiện.
Oành!
Lại qua mấy phút sau, ngọn lửa màu đỏ đã hoàn toàn tắt, lộ ra một vật thể kỳ dị đã đọng lại trong cốc chịu nóng.
Vật thể này giống là quái nhuyễn thể bị đóng bang còn đang vô ý thức ngọ nguậy.
“Thành công!” Trên mặt Hải Tháp Nhĩ lộ ra vẻ tươi cười.
Chợt, sắc mặt của ông ta chuyển thành nghiêm nghị, trịnh trọng nói với bà lão: “. . . Phu nhân, tuy rằng tôi rất tự tin với phương pháp giải trừ này, thế nhưng, nguyền rủa là một thứ phi thường phiền phức, có một số hắc vu sư còn thích thêm vào đủ loại độc tố buồn nôn, xử lý không tốt cũng sẽ phi thường phiền phức, bởi vậy, nếu như. . . Tôi nói là nếu như, có thể, vẫn nên nói chuyện cùng phù thủy hạ nguyền rủa. . .”
“Không cần! Gia tộc của tôi sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai! Vận mệnh ở phía sau chúng ta!” Bà lão lập tức cự tuyệt, Hải Tháp Nhĩ thấy vậy chỉ có thể cười khổ.
Bởi vì lo lắng vấn đề phản ứng dây chuyền từ nguyền rủa, bởi vậy khi trị liệu, Trân Na cùng Mạn Lạp bị tách ra nằm ở hai chỗ cách nhau rất xa.
Hải Tháp Nhĩ mặc một thân áo bào màu trắng, trên áo còn có rất nhiều phù văn lập loè hào quang màu nhũ bạch.
Lúc này ông ta nâng một bồn chứa trong tay, con quái nhuyễn thể kia lẳng lặng nằm ở bên trong.
Hải Tháp Nhĩ nhìn Mạn Lạp hôn mê bất tỉnh trên bàn thí nghiệm một chút, cuối cùng quay đầu nhìn bà lão một lần.
Bà lão mặt không hề cảm xúc gật gù.
Thấy thế, Hải Tháp Nhĩ chỉ có thể thầm thở dài, rồi vẻ mặt dần nghiêm túc lên, “Như vậy, tôi sẽ bắt đầu. . .”
Hải Tháp Nhĩ nhìn Mạn Lạp, trong lòng thầm nói một câu, tay phải lập tức cầm lên một thanh đao giải phẫu màu bạc, nhẹ nhàng rạch một nhát lên vị trí nguyền rủa trên cánh tay ông ta.
“Hí!”
Phù văn vu thuật nguyền rủa màu đen lập tức sống dậy đến, không ngừng vặn vẹo, biến thành một con rắn nhỏ màu đen, còn đang không ngừng phun ra lưỡi.
Từng tia hắc khí, và mạch máu đỏ như mạng lưới lập tức lan khắp toàn thân Mạn Lạp.
Vị đại hán kia chảy ra mồ hôi lạnh, vô thức cắn răng, vẻ mặt cực kỳ đau đơn.
“Tia sáng đầu tiên trên thế giới! Xin mời lắng nghe lời triệu hoán, mượn sức mạnh của ngài! Xua đuổi hắc ám. . .”
Hải Tháp Nhĩ nhúc nhích môi, nhanh chóng ngâm xướng.
Ong ong!
Từ bốn phía bàn mổ đột nhiên bốc lên vô số tia sáng màu trắng, những tia sáng này bay đến trên người Mạn Lạp, ở trong không khí ngưng kết thành một phù hiệu ánh sáng.
Một tia ánh sáng thuần, không có một chút tạp chất nào, giống như là ánh sáng nguyên thủy nhất trên thế giới này đột nhiên xuất hiện trong phù hiệu kia!
Tia sáng màu nhũ bạch soi đến trên thân Mạn Lạp.
Xì xì! Cả người Mạn Lạp đột nhiên cong lên, nắm tay đã siết chặt lại.
Cùng lúc đó, từ trong lỗ chân lông trên người ông ta đã bốc lên vô số khói đen.
Những tia khói này bay tới giữa không trung, lại rất nhanh bị tia sáng tinh chế đi.
Hải Tháp Nhĩ nhìn kỹ hắc tuyến trên người Mạn Lạp, trên tran còn có mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Lực lượng tinh thần khổng lồ của ông ta đã biến thành từng tia cực nhỏ, không ngừng quét hình qua Mạn Lạp, ghi chép trạng thái trên người ông ta, đồng thời dẫn dắt tia sáng gột rửa.
Đây là một công tác cần độ chính xác phi thường lớn. Một khi xuất hiện một tia sai lầm, nguyền rủa trên người Mạn Lạp sẽ hoàn toàn bạo phát.
Rất hiển nhiên, trạng thái như thế này đối với Hải Tháp Nhĩ cũng là áp lực lớn.
Chỉ mới mười mấy phút, ông lão này đã có vẻ dần lực bất tòng tâm, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Nhưng càng ở thời điểm này, hai tay Hải Tháp Nhĩ lại càng trở nên ổn định., Giống sắt thép đúc ra vậy, mọi cử động không có một chút sai lầm nào.
Rốt cục, sau khi bị ánh sáng liên tiếp bức bách, phù văn nguyền rủa âm u vặn vẹo không ngừng bại lui, cuối cùng thu về đến vết thương lúc đầu.
Tia sáng ở bên ngoài trở thành một vòng sáng, giam cầm nguyền rủa ở một khu vực nhỏ quanh vết thương.
“Hô. . .” Hải Tháp Nhĩ thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi trên mặt.
“Đã dồn nguyền rủa đến một vị trí, hiện tại, chính là công tác then chốt nhất. . .”
Hải Tháp Nhĩ cẩn thận nâng bồn chứa pha lê đặt quái nhuyễn thể đến phía trước, giống như đang nâng một chí bảo.
Rồi ông ta đặt bồn chứa đặt ở trước vết thương trên cánh tay Mạn Lạp.
“Đến đây đi! Tiểu bảo bối!” Trên mặt Hải Tháp Nhĩ dường như mang theo tia sáng kỳ dị, trong miệng phát ra âm thanh làm người mê muội.
“Tê tê. . .”
Nguyền rủa phù văn trên cánh tay Mạn Lạp khẽ vặn vẹo, lại biến thành con rắn nhỏ màu đen.
Con rắn nhỏ phun ra lưỡi, dường như phát hiện ra cái gì, quay sang nhìn tới quái nhuyễn thể.
“Chít chít. . .” Sau khi nhìn thấy con rắn nhỏ. Cho dù là quái nhuyễn thể là loại sinh vật hầu như không có ý thức cũng bắt đầu co rút lại.
Nhưng động tác này càng khiến con rắn nhỏ chú ý, nó vặn vẹo thân thể. Bắt đầu bò sát lại về bên này.
Nhìn con rắn nhỏ càng ngày càng gần, Hải Tháp Nhĩ thậm chí nín thở, giống như đang sợ hơi thở của mình sẽ khiến con rắn nhỏ bị doạ sợ.
Con rắn nhỏ màu đen đầu tiên là bồi hồi một vòng quanh vết thương, giống như là đang do dự, sau đó nó lập tức không chút lưu tình quay đầu rời đi!
Ngay khi bà lão ở phía xa cho rằng đã thất bại, con rắn nhỏ màu đen đã xoay người đột nhiên bắn thân thể ra, giống tia chớp màu đen từ trong vết thương xông tới, nhào tới quái nhuyễn thể.
Nó há mồm nuốt quái nhuyễn thể vào, lại thật nhanh rụt trở lại.
“Còn muốn chạy?”
Trên mặt Hải Tháp Nhĩ lộ ra một nụ cười như ý, tay phải của ông ta cầm một cái kẹp, nhanh chóng dò ra.
Cái kẹp ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị, vừa vặn che trước mặt hắc xà.
Lập tức, cái kẹp khẽ gắp, bắt được giữa hắc xà.
“Tê tê. . .” Con rắn nhỏ kêu lên, thân thể không ngừng vặn vẹo xoay quanh.
Sắc mặt Hải Tháp Nhĩ nghiêm nghị, ông ta hiểu rất rõ nếu để vật trên tay này chạy trốn ra ngoài sẽ tạo thành tai nạn lớn thế nào!
Tay trái ông ta nhanh chóng cầm lấy một một ống nghiệm lưu hoá loé lên phù văn, bỏ hắc xà vào trong, trong nháy mắt che kín nút lọ.
Phù văn lấp loé, đem chiếc lọ đã đóng kín, sau khi xem tới đây, Hải Tháp Nhĩ mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
“Hải Tháp Nhĩ đại sư! Thành công sao?”
Bà lão tiến lên, nhìn Mạn Lạp đã khôi phục lại yên lặng, ngay cả nguyền rủa phù văn trên cánh tay ông ta cũng hoàn toàn biến mất, trong giọng nói xen lẫn một tia kích động.
“Đương nhiên! Cuối cùng cũng coi như không làm nhục sứ mệnh!” Trên mặt Hải Tháp Nhĩ lộ ra ý cười rụt rè.
Đối với lần nguyền rủa này, ông ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng thử nghiệm trong khoảng thời gian này đã khiến trình độ về dược tề học và trị liệu học của ông ta đều tăng lên rất lớn.
“Quá tốt rồi, ta đã nói mà, chúng ta làm sao có thể khuất phục hắc vu sư kia?”
“Vận mệnh! Trước sau luôn đứng về phe chúng ta!” Trên mặt bà lão lộ ra ánh sáng thần thánh.
Loại ánh sáng này khiến ngay cả Hải Tháp Nhĩ đều không khỏi che mắt, lùi lại mấy bước.
Đùng!
Chính vào lúc này, một tiếng vang lanh lảnh từ trên người Mạn Lạp vang lên, một luồng khói đen quỷ dị lần thứ hai nổi lên.
“Chuyện gì thế này?” Bà lão giống bị bóp lấy cái cổ như con vịt, âm thanh trắng xám mà biến hình.
“Không được! Hai lần nguyền rủa! Lại là nguyền rủa loại tổ hợp ! ! !”
Trên mặt Hải Tháp Nhĩ lộ ra vẻ vô cùng hối hận.
Nhất thời, vô số hắc khí trên người Mạn Lạp xen lẫn, đã biến thành từng con rắn nhỏ màu đen, khói đen dày đặc triệt bao phủ ông ta vào trong.
“Chít chít. . .” Từ trong khói đen truyền đến âm thanh làm người sởn cả tóc gáy.
Vài giây sau, khói đen tản đi, lộ ra một bộ xương cốt đã biến thành màu đen. Lẳng lặng nằm trên bàn thí nghiệm.
Tất cả những việc này xảy ra nhanh như thế, ngay cả Hải Tháp Nhĩ cũng không kịp phản ứng nữa.
“Thực sự là. . .”
Hải Tháp Nhĩ cười khổ, lập tức muốn nói gì.
Ầm! ! !
Tiếng pha lê vỡ nát vang lên. Ông ta lập tức nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng đưa tay ném pha lê ống nghiệm trong tay ra ngoài.
Đáng tiếc đã chậm một bước!
Một đoàn khói đen, bên trong lập loè lôi đình, bỗng nhiên nổ tung trên tay ông ta.
Trên áo bào của Hải Tháp Nhĩ lập tức hiện ra ánh sáng màu trắng chói mắt, ngăn cản khói đen ở ngoài.
Chờ đến khi tất cả đều bình tĩnh lại, Hải Tháp Nhĩ nhìn tay trái của mình đã biến thành màu đen, lộ ra vẻ mắt như tro nguội. . .
. . .
“Hả?” Lôi Lâm ở một cứ điểm bí ẩn đang dưỡng thương đột nhiên mở mắt. Lộ ra một vẻ mặt đăm chiêu.
“Gợn sóng này. . . Xem ra một nguyền rủa của mình đã sinh ra hiệu quả tổ hợp. . . A! Hẳn là đại hán Mạn Lạp đã chết rồi. . .”
“Chính là không biết, hậu chiêu bố trí trên hắc xà nguyền rủa phát tác thế nào rồi?” Trên mặt Lôi Lâm nở nụ cười.
Hắn không chỉ gieo xuống nguyền rủa tổ hợp trên thân hai người kia, mà còn hạ rất nhiều đòn bí mật, độc tố và ác ý cất giấu bên trong đủ để khiến phù thủy ra tay trị liệu phải chịu thiệt lớn, nếu như không chú ý, thậm chí có thể sẽ nguy hiểm cho sinh mệnh!
Lôi Lâm có tự tin, sau khi trải nghiệm độ khó giải và tính chất khó chơi trong nguyền rủa mà hắn hạ, gia tộc phía sau Trân Na cuối cùng phải cúi đầu trước hắn.
Dù hắn không rõ ràng đặc tính trong phương pháp minh tưởng của gia tộc này, cũng có thể đoán được, một phù thủy chính thức có năng lực tiên đoán, có địa vị quý giá cỡ nào!
Đến lúc đó hắn có rất nhiều thứ muốn lấy được từ trên người đối phương!
Hiện tại Lôi Lâm chỉ hơi suy nghĩ một chút, đã ném chuyện này ném ra sau đầu. Bây giờ cả người hắn đang để trần, lộ ra thân thể thon dài kiện mỹ, nằm trong bồn tắm bằng đá.
Mà trong bồn tắm, nước tắm màu xanh đậm tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt từ thực vật và cả một luồng sức sống khổng lồ. Đang không ngừng chữa trị tổn hại trên thân thể Lôi Lâm.
Đây là dung dịch chữa trị mà trước đó Lôi Lâm đã luyện chế tốt, không chỉ bỏ vào rất nhiều thuốc chữa thương. Trước đó nước suối huyền ảo cướp được ở địa phương này cũng là một trong các tài liệu chủ yếu.
Xuyên qua nước tắm nửa trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương khổng lồ trên bụng Lôi Lâm, lúc này đã hoàn toàn khép lại, chỉ để lại một đường màu phấn hồng nhàn nhạt, đồng thời còn đang nhanh chóng nhạt đi.
Tốc độ này có chút vượt qua dự đoán của Lôi Lâm.
“Không! Công hiệu khủng bố này không phải do dung dịch chữa trị, mà là huyết mạch Khoa Mạc Ân cự xà. . .” Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe qua một tia sáng ngăm đen, hắn lập tức nhắm hai mắt lại.
Lực lượng tinh thần khổng lồ hóa thành từng tia trong nháy mắt lan ra cả người.
Thông qua lực lượng tinh thần nhỏ bé quan sát, hắn có thể cảm giác được một cách rất rõ ràng, từ mỗi vị trí trên thân thể hắn bắt đầu toát ra một luồng năng lượng bí ẩn, đang không ngừng chữa trị tổn hại của hắn.
Những năng lượng này màu đỏ sậm, mang theo một loại khí tức cổ xưa thời thượng cổ, có sự phối hợp này, thân thể Lôi Lâm đang nhanh chóng phục hồi như cũ.
“Không chỉ có như vậy!”
Lôi Lâm đưa tay phải ra, mạnh mẽ nắm chặt!
Răng rắc! Trong không khí phát ra tiếng khí bạo kịch liệt, giống món đồ gì bị bóp nát.
“Mình có thể cảm giác được, trong khi chữa trị, Khoa Mạc Ân cự xà huyết mạch còn đồng thời từ từ cường hóa thân thể tố chất của mình!”
Hắc ám trong đôi mắt Lôi Lâm càng sâu thẳm.
“Đây là. . . Thời điểm huyết mạch nhảy vọt lần hai, đến rồi!”
Bởi lần này bị trọng thương, có vẻ lại tăng nhanh tốc độ huyết mạch trong người hắn nhảy vọt lần hai, huyết mạch Khoa Mạc Ân cự xà trong thân thể Lôi Lâm không ngừng chạy, rất nhiều năng lượng bí ẩn bị thả ra ngoài, tiến hành dung hợp cấp độ càng sâu cùng Lôi Lâm.
“Đo lường thấy tố chất thân thể của chủ thể không ngừng tăng mạnh! Khoa Mạc Ân cự xà huyết mạch hiện ra trạng thái sinh động! Huyết mạch nhảy vọt lần hai đem sẽ bắt đầu sau mười giây!”
Tiếng Chíp nhắc nhở cũng vang lên bên tai Lôi Lâm.
“Tê tê. . .”
Một tầng vảy màu đen trong nháy mắt bao trùm thân thể Lôi Lâm, trong lúc hắn vô ý thức đã khởi động thiên phú vu thuật.
Màu đen của bóng đêm không ngừng tăng cường trên lớp vảy, ngay cả hai mắt của Lôi Lâm cũng triệt để biến thành thụ đồng màu hổ phách.
Lôi Lâm nhanh chóng hô.
“Chủ nhân!” Hai dấu ấn kiếm sĩ mặc trọng giáp lập tức đi tới trước mặt Lôi Lâm, quỳ một chân xuống.
“Khởi động tất cả vu trận ẩn giấu và phòng ngự, hai người thủ hộ ở ngoài, không nên để cho bất cứ sinh vật nào lại đây. . .”
Lôi Lâm dặn dò, hai linh hồn nô bộc này lập tức vâng lênh, đi ra bên ngoài bắt đầu cảnh giới.
Hai người này là dấu ấn kiếm sĩ đã bị Lôi Lâm dùng dấu ấn linh hồn khống chế, dù là bảo bọn hắn đi chết, bọn hắn cũng sẽ không chút do dự, là ứng cử viên lý tưởng nhất để hộ vệ.
“Đếm ngược: 8, 7, 6. . .” Âm thanh của Chíp càng ngày càng nhẹ.
Việc duy nhất Lôi Lâm có thể làm chính là cong ngón tay búng một cái, chung quanh bồn tắm đột nhiên bốc lên một vòng vu thuật trận pháp, lần thứ hai phòng hộ nơi này lên.
Làm xong tất cả những việc này, Lôi Lâm vừa nhắm mắt lại, triệt để chìm vào dung dịch màu xanh lục.
. . .
Thời gian vô tình trôi qua.
Sau mười ngày, trong huyệt động nho nhỏ này, trong vu thuật trận pháp nồng nặc hạt năng lượng căn bản hệ âm u, lại lẫn lộn cả hạt năng lượng căn bản hệ “hỏa” màu đỏ rực, lấp kín vị trí vốn là bồn tắm trong trận pháp.
Những hạt năng lượng căn bản này bởi nồng độ qua lớn, trực tiếp hiện ra trong thế giới hiện thực, khiến bức tường bằng đá ở bốn phía được chiếu rọi đủ loại màu sắc.
Ở vị trí trung tâm hạt năng lượng căn bản, từng tia sương mù màu đen và màu đỏ ngưng tụ, lại sắp sản sinh ra kết tinh hạt năng lượng căn bản.
Trong bồn tắm, dung dịch màu xanh lục đã biến mất không còn tăm hơi, lộ ra đáy bồn khô cạn.
Một cái kén lớn màu đen đang lẳng lặng nằm dưới đáy, thỉnh thoảng còn mở rộng và co rút lại, giống như đang hô hấp.
Mà hạt năng lượng căn bản hệ âm u và hệ “hỏa” không ngừng bị kéo vào khi kén lớn màu đen hô hấp.
Kén lớn màu đen càng ngày càng mờ, cuối cùng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người hoàn mỹ bên trong.
“Hí!”
Một tiếng hít vào thật dài từ trong kén truyền ra.
Chợt một luồng bão táp to lớn bao phủ toàn bộ hang động.
Trong không khí hạt năng lượng căn bản hệ âm u cùng hệ “hỏa” giống như rơi vào một hố đen, bị hút đến trung tâm kén lớn màu đen.
Kén lớn màu đen càng ngày càng mờ. Cuối cùng hoàn toàn tản đi.
“Hả? !” Lôi Lâm mở hai mắt ra.
Trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh lại, hắn cảm giác trên người giống như có một tầng dính nhơm nhớp dán vào, phi thường không thoải mái.
Hắn giơ tay phải lên, ở trên cánh tay có một tầng da màu vàng giống vỏ cây khô héo đang bong ra ở đó.
“Đây là cái gì? Mô phỏng rắn lột da sao?”
Lôi Lâm có chút không biết nói gì, lập tức xé hết những da chết này đi.
Răng rắc! Răng rắc!
Hắn nhanh chóng lột một tầng da chết trên người đi, trên lớp da chết còn có từng mảnh vảy, rất giống rắn lột da vậy.
Lôi Lâm để những vỏ rắn lột ra này sang một bên, một lần nữa quan sát thân thể của chính mình.
Lúc này khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới không có vết thương. Tất cả thương thế đã phục hồi như cũ, tinh lực dồi dào đến cực điểm, trạng thái tốt đến mức độ không thể tốt hơn.
Lôi Lâm nhìn hai tay của chính mình.
Lúc này bàn tay của hắn lại càng trắng nõn tỉ mĩ, ngay cả lỗ chân lông đều gần như đã biến mất không còn tăm hơi, giống như da trẻ con da vừa ra đời.
Nhưng Lôi Lâm có thể cảm giác được rất rõ rang trên cánh tay của chính mình ẩn giấu sức mạnh khủng bố cỡ nào!
Thùng thùng! Thùng thùng!
Cùng lúc đó, trái tim của hắn mạnh mẽ nhảy lên. Chuyển máu và các vật chất khác tràn ngập sức sống dinh dưỡng đến các vị trí cơ thể. Trong khi tim nhảy lên, Lôi Lâm thậm chí còn cảm giác được thể chất của hắn còn đang tăng cường từng điểm một.
Tuy rằng mức độ này phi thường nhỏ, nhưng tích lũy qua tháng ngày sẽ là một số lượng khủng bố!
“Tố chất thân thể đã cường hãn biến thái như thế, tinh thần thì sao đây?”
Lôi Lâm nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm thụ thức hải và hạt nguyên tố căn bản.
Trong thức hải, hào quang màu đỏ càng thêm chói mắt, mà từng tia lực lượng tinh thần màu trắng bạc giống dây nhỏ xoay quanh, tràn ngập cảm giác vững chắc.
“Lực lượng tinh thần lại tăng nhiều như vậy?”
Lôi Lâm lập tức lại khống chế một tia lực lượng tinh thần màu bạc ra bên ngoài cơ thể.
Khi khống chế lực lượng tinh thần, hắn cảm giác phi thường quen thuộc trôi chảy, lực lượng tinh thần tăng lên rất nhiều, thân thể này đã hoàn toàn thích ứng được, đồng thời, Lôi Lâm biết, lực lượng tinh thần của hắn đã trải qua biến hoá kì dị, có một chút cảm giác thực chất hóa, trong hàng phù thủy cấp 1, chất lượng tuyệt đối là hàng đầu.
Khi hắn dùng một tia lực lượng tinh thần màu bạc óng thăm dò ra bên ngoài cơ thể thì một màn khiến cho người ta khiếp sợ xuất hiện.
Màu đen! Vô số điểm sáng màu đen giống đom đóm xuất hiện ở giữa không trung, tranh nhau chen lấn bám tới lực lượng tinh thần của Lôi Lâm.
Loại cảm giác thông thuận này là trải nghiệm mà Lôi Lâm chưa từng có.
Lúc này dù không có chíp, Lôi Lâm cũng biết, trình độ tinh thần nguyên tố hóa của chính mình tuyệt đối đã đạt đến một mức độ rất cao.
“Sai rồi! Đều sai rồi!”
Lôi Lâm sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười khổ.
“Khoa Mạc Ân cự xà vốn là con cưng của bóng tối, nguyên tố hóa chỉ là trò trẻ con, trước đó mình không thăm dò khai quật sức mạnh của huyết mạch, lại dùng kết tinh hạt năng lượng căn bản hệ âm u để xung kích bình cảnh, thực sự là.
May là hiện tại phát hiện cũng không muộn, đồng thời, sử dụng kết tinh hạt năng lượng căn bản cũng chỉ làm Lôi Lâm chậm lại thời gian huyết mạch nhảy vọt lần hai mà thôi.
Chờ đến khi chính mình một lần nữa quen thuộc thân thể, trong lòng Lôi Lâm thầm nói: “Chíp! Điều ra trạng thái gần nhất của ta!”
Loạch xoạch! Một loạt kiểu chữ màu lam nhạt mới hiện ra trước mặt Lôi Lâm.
“Keng! Đo lường được huyết mạch của chủ thể bắt đầu kịch liệt sinh động, hệ số Khắc Lý nhĩ: 44—46—56—78! —89! —1 01! ! Tính sinh động đạt đến giới hạn, huyết mạch Khoa Mạc Ân cự xà bắt đầu nhảy vọt lần hai!”
“Keng! Chủ thể rơi vào trạng thái ngủ say sâu, Khoa Mạc Ân cự xà huyết mạch trong cơ thể bắt đầu cải tạo. . .”
“Đo lường được thành phần không cách nào tính toán! Có điều động năng lượng của chủ thể loại bỏ hay không. . . Đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1!”
“Keng! Không thu được chủ thể trao quyền. Không thể loại bỏ! Tự động tiến vào hình thức quan sát! Đang ghi chép số liệu. . .”
“Trái tim bắt đầu cải tạo, độ hoàn thành: 1%, 2%, 15%, 30%, 51%. . .”
“Huyết mạch của chủ thể được tăng cường, thiên phú vu thuật Khoa Mạc Ân chi lân được cường hóa!”
“Khoa Mạc Ân chi lân: Ở ngoài thân hình thành một tầng vảy phòng ngự. Có hiệu quả thuấn phát, phòng ngự vật lý: 35 độ! Kháng tính phép thuật: 40 độ! Tiêu hao: Cách 6 giờ tiêu hao 1 điểm lực lượng tinh thần, 1 điểm pháp lực!”
“Đo lường được các hạng số liệu thân thể của chủ thể tăng lên cực lớn, số liệu một lần nữa đang sưu tầm. . .”
“Keng! Thu thập xong Số liệu, số liệu bắt đầu tan ra. . .”
Lập tức, Lôi Lâm phát hiện trạng thái của mình lần thứ hai đổi mới.
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ thuật sĩ cấp 1 có huyết mạch: Khoa Mạc Ân cự xà sức mạnh: 20. 1; nhanh nhẹn: 13. 4; thể chất: 25. 7; tinh thần: 75. 9; pháp lực: 75; (pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định) tiến độ tinh thần nguyên tố hóa: 89%; trạng thái: Trái tim đang cải tạo: tiến độ 61%
Trái tim là vị trí Khoa Mạc Ân cự xà tạo máu, thượng cổ thuật sĩ thông qua cải tạo trái tim. Thu được sức sống mãnh liệt cùng năng lực tạo huyết giống chúng!”
Lôi Lâm thông qua chíp quét hình, có thể nhìn thấy rất rõ rang một vòng đỏ tím đang từ trái tim của chính mình không ngừng lan tràn.
Từng luồng sức mạnh to lớn cùng máu tươi bị trái tim không ngừng vận chuyển đến các vị trí cơ thể.
Mà khi trái tim không ngừng nhảy lên, con số đại diện cho lực lượng tinh thần, thể chất, còn có tiến độ nguyên tố hóa còn đang không ngừng tăng lên.
“Trước khi trái tim cải tạo hoàn thành, loại tiến độ tăng lên này còn có thể vẫn tiếp tục, thực sự là khủng bố. . .”
Lôi Lâm lẩm bẩm.
Hiện tại số liệu thân thể của hắn có thể nói so với phù thủy cấp 1 đỉnh cao cũng không kém chút nào, ở phương diện thể chất càng vượt qua không ít.
Hắn bây giờ có cảm giác mình mạnh mẽ chưa từng có!
Đùng! Lôi Lâm dùng hai tay đẩy một cái, bàn tay ấn xuống dưới đáy một chưởng ấn sâu.
Cả người hắn nhảy lên, ra khỏi bể.
Ầm ầm!
Dưới hai chân hắn, vết nứt trên tảng đá giống mạng nhện lan tràn ra.
“Sau khi thể chất tăng lên, ngay cả mật độ thân thể đều gia tăng rồi, còn có nguồn sức mạnh này, cũng phải một lần nữa rèn luyện, khống chế!”
Lôi Lâm nhìn mình trong lúc vô tình tạo thành phá hoại, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Từ trong một túi vải bên cạnh tùy ý tìm ra một bộ quần áo màu đen mặc lên người, Lôi Lâm nhẹ nhàng vỗ tay cái độp.
Ong ong!
Pháp trận phòng ngự vẫn vận chuyển ngừng chuyển động. Hai bóng người màu đen trong nháy mắt đi vào, quỳ một chân xuống trước mặt Lôi Lâm hành lễ: “Chủ nhân!”
“Trong khi ta ngủ say có dị thường gì không?” Lôi Lâm lạnh nhạt hỏi.
Số hai cùng số ba nhìn nhau một chút, sau đó số hai tiến lên vài bước, đưa một dây chuyền giống sách vở tới trước mặt Lôi Lâm.
“Trước khi chủ nhân ngủ say, nơi này đều bình thường, năm vật thí nghiệm kia cũng vẫn đang hôn mê, chỉ là từ dấu ấn liên lạc của chủ nhân không ngừng hiện ra thỉnh cầu liên lạc, chúng ta không được chủ nhân cho phép, không dám tùy ý trả lời. . .”
“Ồ?”
Lôi Lâm đưa tay tiếp nhận, lật mặt dây chuyền đến một trang ghi dấu ấn khuôn mặt tươi cười quỷ dị, dưới khuôn mặt tươi cười là thỉnh cầu liên lạc, đáng tiếc bởi Lôi Lâm đang trong trạng thái huyết mạch nhảy vọt, tự nhiên không thể quan tâm được.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tươi cười, một chuỗi hạt năng lượng căn bản màu đen bắt đầu lóe lên ánh sáng.
“Xì xì. . .” Một tạp âm giống máy thu thanh cũ kỹ khiến tín hiệu không thông vang lên, sau đó nghe thấy giọng nói của tổ viên Ông Lão truyền đến.
“Đại nhân. . . Là ngài sao? Xin tha thứ, bởi trong tín hiệu trong bí cảnh nên ta chỉ có thể thông qua tháp tín hiệu ở tổng bộ để gửi tin tức. . .”
“Bớt phí lời đi, tìm ta có chuyện gì?” Lôi Lâm đặt câu hỏi.
“Đại nhân. . . Trong thời gian ngài biến mất, khu săn giết thứ ba chúng ta gặp phải một phù thủy tên là Mã Nhĩ Bố cấp 1 đỉnh cao điên cuồng tập kích. . . Ông ta giống một con chó điên như nhau, dù là học đồ hay phù thủy chính thức, chỉ cần xuất hiện ở trước mặt ông ta sẽ bị điên cuồng truy sát, đồng thời, ông ta báo ra tên của ngài, tuyên bố nếu như ngài không ra mặt, chuyện như vậy còn đem tiếp tục nữa. . . Dơi và Quạ Đen đã chết trên tay hắn. . .”
Dơi và Quạ Đen cũng là thủ hạ của Lôi Lâm, hiện nay hai người này bị giết đi, hắn cũng không tiện ăn nói với Hoa Viên Bốn Mùa.
“Hi Sơn tổ trưởng đại nhân đã lên tiếng rồi, hạn ngài trong vòng mười ngày phải giải quyết vấn đề này, nếu không thì ngài ấy sẽ…”
“Sẽ cái gì?” Lôi Lâm phi thường bình tĩnh, không nghe ra một tia hỉ nộ.
Nhưng Ông Lão ở đầu bên kia lại run rẩy đáp: “Sẽ lấy tội không làm tròn trách nhiệm để bắt ngài!”
“Ồ!” Phẫn nộ trong dự liệu cũng không có, Lôi Lâm lạnh nhạt gật gật đầu: “Nói cho hắn là ta đã biết rồi!”
Lập tức, Lôi Lâm trực tiếp đóng lại dấu ấn liên hệ.
“Mã Nhĩ Bố sao?” Con mắt của hắn dường như lại thấy được lão già kim loại hóa có chút điên cuồng kia.
Mã Nhĩ Bố này khẳng định được hắn là người phụ trách tin tức ở khu săn giết thứ ba này nên mới dùng kế sách này.
“Giết chết hắn đi! Thuận tiện lại giải quyết Lily gia tộc!”
Lôi Lâm tùy ý làm quyết định.
Tuy rằng người khổng lồ thuộc Thiên Diệp Thủ đồng ý sẽ điều hòa mâu thuẫn giữa hắn và Lily gia tộc, nhưng Lôi Lâm căn bản không muốn như vậy.
Theo hắn, nếu như đã kết làm cừu hận thì vẫn nên nhổ cỏ tận gốc thì tốt hơn.
Đồng thời, hiện tại Mã Nhĩ Bố đã hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt Lôi Lâm.
Nếu như nói trước khi huyết mạch nhảy vọt lần hai , Lôi Lâm chỉ có cách là dùng số hai và số ba phụ trợ mới có đánh giết đối phương, nhưng hiện tại Lôi Lâm có lòng tin trong quyết đấu chính diện có thể giết chết đối phương! Khiến đối phương muốn chạy trốn cũng không được!
“Đi thôi!”
Lôi Lâm vung áo bào, mang theo hai tên dấu ấn kiếm sĩ rời đi hang động.
“Gào! ! !” Sau đó, bóng một con nọc độc Phi Long to lớn từ bên ngoài sơn động bay lên cao…
...
“Vù vù!”
Trên một cánh đồng, hai bóng người tỏa ra quang ảnh mờ mịt, tốc độ hầu như vượt qua cực hạn mắt thường có thể thấy, đang một đuổi một chạy.
Chạy ở phía trước là một cô gái mặc áo choàng màu trắng, tóc hơi cong lên, trước ngực đầy đặn như muốn bứt rách áo.
Mỗi lần di động, hai luồng to lớn trước ngực cô đều sẽ run run, phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ của cô, hầu như có thể làm cho tất cả đàn ông có kích động muốn hóa thân làm sói.
Đáng tiếc, khuôn mặt đẹp kinh người của cô lại vô hiệu đối với phù thủy phía sau.
Phì! Tiếng lưỡi dao sắc phá không từ phía sau truyền đến, cô gái biến sắc mặt. Nắm lấy một chuỗi dây xích trên cổ tay vung một cái về phía sau.
Ong ong!
Từ trên dây xích bắn ra một vầng sáng màu xanh lục, ánh sáng hội tụ, đã biến thành một tấm lưới lớn, hung hang va chạm vào hai thanh trường mâu màu bạc từ phía sau.
Ầm ầm!
Màu xanh lục cùng vầng sáng màu bạc bùng lên, một luồng khí lưu nổ tung kịch liệt từ phía sau đập tới, đánh vào trên lưng cô gái.
Roẹt! Áo choàng của cô bị xé ra hơn nửa, lộ ra tấm lưng trơn bóng phía sau.
“Lão quỷ chết tiệt! Đã nói là lão nương không quen biết Lôi Lâm đó, tại sao lão còn đuổi sát không buông…”
Cô gái không hề chú ý cảnh “xuân” của chính mình lộ ra ngoài, lại gỡ ra một quyển trục. Xẹt xẹt! Từ phía sau cô ta, đột nhiên mọc ra một đôi cánh nhỏ nửa trong suốt.
Đôi cánh này rất nhỏ, ngoại hình hiện ra hình nửa trái tim. Nhìn có chút đáng yêu, giống đồ trang sức vậy.
Phần phật! Cánh chấn động lên, mang theo từng luồng khí lưu.
Nhưng thân thể cô gái cũng không bay lên, mà chỉ hơi trôi nổi lên, thật giống trên người có thêm một sức nổi khiến tốc độ của cô càng nhanh thêm mấy phần sau khi vỗ cánh, sau đó mới có thời gian quay đầu lại quát mắng.
“Mày là bạch phù thủy ở khu vực này! Khẳng định cũng được Lôi Lâm che chở! Mày lại không quen biết hắn?”
Ở phía sau truy đuổi là một ông lão có mái tóc màu trắng bạc, trên mặt còn đeo trang sức kim loại, nhìn thấy cô gái lấy ra quyển sách thì phía sau lão cũng bốc lên một vòng ánh sáng kim loại màu trắng bạc.
Vù vù!
Ánh sáng kim loại không ngừng phun ra phía sau, giống hai tua rua màu trắng bạc, bồng bềnh sau thân ông lão.
Rầm! Tốc độ của ông ta lập tức mạnh thêm, lại nhanh hơn mấy phần so với tốc độ bây giờ của cô gái, không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Cô gái kia bực đến muốn khóc tâm: “Lão nương chỉ là một phù thủy du đãng! Dù nơi này là địa bàn của Hoa Viên Bốn Mùa, cũng không cấm chỉ chúng ta ra vào, lão thật sự đã nhận lầm người!”
Đối với lời giải thích của cô, Mã Nhĩ Bố không hề cảm xúc, tay phải đánh về phía trước một chiêu, một quả bom kim loại màu trắng bạc trực tiếp xuất hiện trên tay lão.
Trong con ngươi của lão không hề lay động, dường như cô gái phía trước đang lộ cảnh “xuân” kia chỉ là một bộ thi thể mục nát.
Vung tay lên! Bom kim loại xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp, rơi vào con đường phía trước cô gái kia.
Ầm ầm! ! !
Quả bom màu trắng bạc ầm ầm nổ tung, ánh lửa không ngừng lan ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn có mảnh vụn kim loại không ngừng bắn ra.
Vẻ mặt cô gái vô cùng khó coi, cô hiểm hiểm tránh thoát dư âm nổ tung, nhưng cánh trên lưng đã bị nổ mất hơn một nửa, tốc độ nhất thời hạ xuống, cô thậm chí có thể cảm giác được một đôi mắt khát máu đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt này không giống ánh mắt sắc dục của rất nhiều nam phù thủy, trong mắt này chỉ có dục vọng giết chóc đơn thuần, lại không có dâm dục. Cô gái đã duyệt vô số người này tuyệt đối sẽ không cảm ứng sai ở phương diện này.
Bởi vậy, cô hiểu rất rõ ràng một khi rơi vào trên tay đối phương, ngoại trừ tử thì sẽ không có đường khác, mà khuôn mặt đẹp cô vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không đưa đến bất kỳ tác dụng gì.
“Tuy rằng mày là phù thủy du đãng, nhưng tóm lại là một phương của Hoa Viên Bốn Mùa, nếu như chết ở chỗ này, hắn cũng không tiện ăn nói…”
Mã Nhĩ Bố lạnh lùng nói, vì bức ép Lôi Lâm đi ra, lão đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trong tình huống phù thủy cấp hai đều tọa trấn một phương, không dễ dàng điều động, lấy thực lực phù thủy cấp 1 đỉnh cao như lão cũng đầy đủ đại sát tứ phương.
“Mẹ nó! Sao lão nương lại gặp phải một người điên thế này!”
Cô gái tóc quăn mắng một tiếng, khóc không ra nước mắt, chạy trốn càng nhanh hơn.
“Chạy? Mày trốn được sao?”
Tên tay Mã Nhĩ Bố hội tụ kim loại trạng thái lỏng màu bạc rồi biến thành một đoản trượng.
Lão cầm đoản trượng kim loại màu bạc chỉ về phía trước nơi cô gái còn đang lao nhanh kia.
Roẹt! Đoản trượng kim loại nứt ra, từ bên trong bay ra vô số bi thép bé nhỏ màu bạc.
Bồng!
Những bi thép kim loại này giống trời mưa, hiện ra hình quạt rồi tản ra, vọt tới phía trước, chặn lại tất cả phương hướng mà cô gái muốn tránh né.
Leng keng leng keng!
Cô gái cắn răng một cái, trên người hiện lên một màng ánh sáng màu phấn hồng.
Viên bi kim loại màu bạc đánh vào mặt trên, phát ra tiếng vang dày đặc.
“Biến hình!” Vào lúc này, Mã Nhĩ Bố phía sau lại quát lạnh một tiếng, hai tay vung về phía trước làm ra một vồ thủ thế khẽ!
Hí! Bi thép bắn vào màng ánh sáng màu phấn hồng đột nhiên hòa tan, biến thành một tầng chất lỏng màu bạc, bao trùm đến mặt ngoài màng ánh sáng.
Mà Mã Nhĩ Bố đánh ra thủ thế khẽ vồ, một luồng khí lưu vô hình tác dụng lên những chất lỏng màu bạc này, sức mạnh khổng lồ không ngừng lôi kéo cô gái về phía sau.
Ầm!
Tay phải Mã Nhĩ Bố nắm lại, kim loại trạng thái lỏng màu bạc bao trùm , khiến cho cả tay phải của lão đều đã biến thành màu bạc xinh đẹp.
Nắm đấm màu bạc kim loại mạnh mẽ đánh vào màng ánh sáng màu phấn hồng.
Màng ánh sáng lập tức lõm xuống, khi Mã Nhĩ Bố không ngừng tăng lực, còn phát ra tiếng vang chít chít không thể tả.
Rốt cục, trong ánh mắt tuyệt vọng của cô gái, màng ánh sáng màu phấn hồng hoàn toàn bị đánh vỡ, biến thành từng mảng giống hồ điệp rải rác ở giữa không trung.
“Phốc…” Thiên phú vu thuật bị phá, trên mặt cô gái tái nhợt, giống như trong nháy mắt bị một thanh búa đập trúng, xụi lơ ở trên mặt đất.
“Được! Lão nương chính là ở đây! Tùy tiện lão muốn làm thế nào thì làm!”
Cô gái nhìn Mã Nhĩ Bố, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, chỉ là khi cô nhắm mắt, hai chân lại hơi tách ra, áo choàng xé rách, lộ ra váy ngắn phía dưới, một vệt bóng đen ở giữa càng làm người phát điên, có dục vọng tìm tòi hư thực.
“Thời điểm như thế này Còn giở trò!” Mã Nhĩ Bố cười lạnh nói.
Tuy rằng đại đa số phù thủy sau khi lên cấp đều phi thường yêu thích hưởng thụ, ở phương diện này càng thoải mái, dù là nam nữ đều là như vậy. Nhưng Mã Nhĩ Bố lại khác!Lão đã dung hợp cùng kim loại sinh mệnh, mất đi năng lực sinh sản, bởi vậy mới coi trọng huyết mạch duy nhất là Ba Tát Vi.
Lập tức, tay phải lão biến thành một thanh dao bầu!
“Ngủ yên đi! Nơi này không ai có thể cứu được mày đâu!”
Cô gái nghe Mã Nhĩ Bố tuyên bố, trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng, cô chỉ là một phù thủy bán nguyên tố hóa, chỉ có chút bản lĩnh trong việc chạy trối chết, nhưng ở trước mặt cấp 1 đỉnh cao như Mã Nhĩ Bố lại yếu đuối giống một đứa bé.
“Phải chết ở chỗ này sao? Lão sư, xin lỗi, không thể hoàn thành giao phó của ngài!”
Khi dao bầu chém xuống, co gái khẽ nỉ non.
“Thật không?”
Ầm!
Cảm giác đau trong tưởng tượng cũng không truyền đến, trái lại còn có giọng nói của người thứ ba vang lên.
Nữ phù thuỷ mở mắt ra, nhìn thấy một cự mãng màu đen, trên vảy lập loè vầng sáng đen bóng, cắn đứt dao bầu!
Sau khi cắn đứt dao bầu, cự mãng hóa thành hắc khí, bay tới một nam phù thủy phi thường anh tuấn, biến thành một vòng hạt năng lượng căn bản màu đen, giống vòng sáng trôi nổi ở nơi đó.
“Khuôn mặt quen thuộc! Hình như là người phụ trách khu săn giết thứ ba trên tình báo… Lôi Lâm!”
Nữ phù thuỷ thả lỏng, trên mặt lại là vẻ dửng dưng như không: “Cậu rốt cục đến rồi! Đây là phiền phức cậu gây ra, lão nương mặc kệ!”
Lập tức, nữ phù thuỷ giống người không liên quan đứng lên, bước chân lại không chậm, trong nháy mắt đã chạy đi một khoảng xa.
“Lại nói, ta và cô rất quen sao?” Lôi Lâm ở trong lòng âm thầm trợn mắt.
Nơi này thuộc về hắn quản lý, nếu như phù thủy thuộc phe bạch phù thủy hay phù thủy du đãng muốn đi qua thì đều cần chào hỏi hắn, nhưng Lôi Lâm luôn luôn ít giao du với bên ngoài, căn bản không quản việc thế nào, tự nhiên cũng không quen biết cô gái này.
Nhưng nếu như đối phương chết ở chỗ này, hắn xác thực sẽ bị ghi lại một bút, cũng sẽ không tính toán với cô ta.
Hiện tại, sự chú ý của Lôi Lâm đều đặt ở trên người Mã Nhĩ Bố đối diện.
“Rốt cục… Mày rốt cục đã xuất hiện… Lôi Lâm! ! !”
Mã Nhĩ Bố nhẹ giọng nói, nhưng hàn ý và quyết tâm trong giọng nói lại khiến nữ phù thuỷ đứng gần đó đổ mồ hôi lạnh.
Lúc trước đại chiến một phen, sau khi lão biết được thực lực và tốc độ trưởng thành của Lôi Lâm, nỗi hoảng sợ cùng hối hận chẳng khác nào kiến hôi, không ngừng gặm nhấm nội tâm Mã Nhĩ Bố.
Lão hối hận! Hối hận tại sao ở hẻm núi Mã Cách Liệt không phái thêm những người khác hoàn toàn giải quyết Lôi Lâm ở nơi đó!
Hiện tại, Lôi Lâm đã trưởng thành, đã sắp trở thành ác mộng của Lily gia tộc.
Từ lúc vừa mới bắt đầu lên cấp đến hiện tại đã gần như có thể cân sức ngang tài cùng Mã Nhĩ Bố lão, tốc độ trưởng thành khủng bố này trong lịch sử giới phù thủy ở Nam Hải bờ, cũng chỉ có tuyệt đỉnh thiên tài mới có.
Hiện tại Mã Nhĩ Bố còn có thể áp chế đối phương, nhưng lại qua thêm một khoảng thời gian nữa thì ngay cả chính lão cũng không có niềm tin chắc chắn.
Mà đến lúc đó Lôi Lâmnhất định sẽ phá hủy toàn bộ Lily gia tộc!
Mã Nhĩ Bố không muốn làm tội nhân của gia tộc, bởi vậy, trong khoảng thời gian này, lão mới giống tên điên tìm kiếm tung tích của Lôi Lâm.
Thậm chí không tiếc liều lĩnh có thể chọc giận phù thủy cấp hai ra tay, ở đây trắng trợn săn giết bạch phù thủy.
Rốt cục, rốt cục đã ép Lôi Lâm ra rồi.
Mã Nhĩ Bố nhìn chòng chọc vào Lôi Lâm, giống như đang sợ chỉ cần lão chớp mắt một cái, Lôi Lâm sẽ chạy mất, biến mất từ trước mắt lão.
“Rất lâu! Tao tìm mày rất lâu…” Mã Nhĩ Bố nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Tao cũng đợi rất lâu rồi. Chuyện lần này hẳn là nên chấm dứt!” Lôi Lâm chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt mở miệng.
Loại vẻ mặt hờ hững này rõ ràng làm Mã Nhĩ Bố hơi nghi hoặc một chút, đồng thời, hôm nay, khí tức trên người Lôi Lâm càng bí ẩn tối nghĩa, khiến lão đều có chút cảm giác không nhìn ra sâu cạn.
Thế nhưng, vì ép Lôi Lâm xuất hiện, hiện tại lão đã không có đường lui rồi!
“Đi chết đi! ! !” Hét vang một tiếng rồi Mã Nhĩ Bố lại đột nhiên động thủ.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong nháy mắt, cả người lão đã biến thân thành trạng thái kim loại. Từng tia ánh sáng ngưng tụ trước ngực lão, hình thành một c vu thuật trận pháp toả ra ánh sáng màu vàng đất.
“Kim loại hóa! Trọng lực vu trận!”
Mã Nhĩ Bố biết rõ Lôi Lâm khó đối phó, trong nháy mắt động thủ đã dùng tới lá bài tẩy!
Ong ong!
Một vòng sáng màu vàng đất trong chớp mắt đã lan rộng toàn trường!
Từng lực hút bắt nguồn từ dưới đất trong nháy mắt giáng lâm đến sân bãi.
“Trọng lực hai mươi lần! ! !” Hai mắt Mã Nhĩ Bố biến thành màu bạc, điên cuồng hét lên.
Ầm! ! ! Vầng sáng màu vàng đất trong nháy mắt tăng vọt, một luồng lực hút so với trước trong nháy mắt từ dưới nền đất bộc phát ra.
Răng rắc! Răng rắc!
Toàn bộ mặt đất trong nháy mắt lún xuống một tầng, đám động vật nhỏ như chuột đồng, sâu kiến còn trực tiếp nổ tung, biến thành từng đám sương máu!
“Người điên! Đều là thằng điên!”
Vị nữ phù thuỷ vừa vặn đứng ở ngoài rìa trận pháp, trong nháy mắt đã bò ở trên mặt đất, da dẻ trên người không ngừng rách ra, máu tươi phun trào khiến cô biến thành một người toàn máu.
“Đùa à? Lão nương sao có thể chết trong dư âm do phù thủy chiến đấu chứ?”
Nữ phù thuỷ cắn răng, đưa tay kéo đứt một sợi dây chuyền trên người.
Động tác bình thường đơn giản đến cực điểm này, sau khi trọng lực tăng hai mươi lần lại biến thành phi thường gian nan.
Trên thực tế, nếu không phải cô cũng là phù thủy chính thức, lại tiến hành thân thể cải tạo, chuyên môn tăng cường thể chất, e là lúc này đũng đã trực tiếp nổ thành sương máu giống những động vật kia.
Xì!
Sau khi kéo đứt dây chuyền, một vòng sáng màu xanh lục trong nháy mắt bao phủ toàn thân nữ phù thuỷ.
Vết thương của cô khép lại trong chớp mắt, nếu không phải có vết máu bên ngoài thì căn bản không thể nhận ra cô từng chịu tổn thương.
Vầng sáng màu xanh lục trải rộng toàn thân, trong nháy mắt nữ phù thuỷ cảm giác trọng lượng trên người nhẹ hơn, cô nhanh chóng sử dụng cả tay chân bò khỏi phạm vi trọng lực trận pháp màu vàng đất bao trùm.
Rào!
Sau khi rời khỏi trận pháp, cảm thụ trên người như trút được gánh nặng, nữ phù thuỷ thở dài một hơi, lúc này mới đứng lên.
“Quá khủng bố! Quá khủng bố! Loại đại chiến của phù thủy cấp 1 đỉnh cao này, quả nhiên không phải những phù thủy vừa mới tiến vào bán nguyên tố hóa có thể nhúng tay…”
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, tiếng kim loại va chạm không ngừng truyền đến, phát ra sóng âm chói tai.
Nữ phù thuỷ lập tức lui lại bảy, tám bước giống bị rắn cắn vậy, rồi cô lại lập tức nhìn thấy trong vu thuật trận pháp, hai bóng người đang điên cuồng đụng vào nhau.
Cảnh vật bốn phía, dù là nham thạch hay đại thụ, một khi bị bọn hắn lướt qua, đều sẽ biến thành một đống bột phấn trong nháy mắt.
“Quá nguy hiểm! Nơi này quá nguy hiểm!”
Nữ phù thuỷ biến sắc mặt, trong nháy mắt lại cách xa một khoảng cách lớn, mãi đến khi hai phù thủy kia đều sắp biến mất trong tầm mắt cô mới dừng bước.
“Nơi này… Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận