Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 1884: Thôn trại (1)

Đi đầu là một thiếu niên mặc quần áo thợ săn rách rưới, hắn còn gánh một trường mâu màu đen bằng gỗ, trên đỉnh trường mâu còn treo hai con chuột lông cứng, bên cạnh là Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc.
Sau một hồi giao lưu “hữu hảo mà tha thiết”, hai người Lôi Lâm thành công thuyết phục thiếu niên, để thiếu niên đồng ý dẫn bọn họ về bộ lạc.
Còn tên của thiếu niên tên hiện tại cũng đã biết, hắn gọi là Gia Bách Đa Lợi, là người của một bộ lạc cỡ lớn ở gần đây.
Tuy rằng vẫn chưa thành niên, nhưng hiện tại cũng cần đi ra gánh vác trách nhiệm.
Bắt được con mồi nên thiếu niên có vẻ rất vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga một bài ca dao quái dị.
Tuy rằng Lôi Lâm rất hoài nghi hai con chuột lông cứng này có thể làm được mấy món, nhưng dựa theo cách nói của thiếu niên thì thế này đã tính là thu hoạch lớn.
“Động vật trên hoang dã đều phi thường giảo hoạt, cho dù là thợ săn tốt nhất trong thôn cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều có thu hoạch. . .”
Gia Bách Đa Lợi dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lôi Lâm cùng Bá Đạt Khắc: “Các ngài là sứ giả lãnh chúa trong truyền thuyết sao?”
“Không phải!”
Bá Đạt Khắc lạnh lùng đáp, nó không hiểu tại sao Lôi Lâm lại nổi hứng thú đối với đám giun dế này như vậy, nhưng hiện tại nó có chuyện nhờ với người, cũng không dám vi phạm ý tứ của Lôi Lâm, nhưng Gia Bách Đa Lợi thì đừng mơ nhận được sắc mặt tốt từ nó.
Đáng tiếc, lúc này trong lòng thiếu niên tràn đầy hiếu kỳ, thậm chí đủ để áp đảo sự sợ hãi.
“Như vậy. . . Bá Đạt Khắc tiên sinh là từ trong thành đến? Là thành Mã Tây sao? Ta đã từng đi qua. . .”
. . .
Trên đường đi, Bá Đạt Khắc gần như bị Gia Bách Đa Lợi làm cho sụp đổ, mãi đến tận khi nhìn thấy tường vây thấp bé ở nơi xa, người cao hứng nhất không phải Gia Bách Đa Lợi mà là Bá Đạt Khắc vui mừng vì có thể thoát khỏi.
Bộ lạc của Gia Bách Đa Lợi không chỉ chiếm được một địa bàn, còn xây dựng một bức tường vây ở ngoài làng, mặc dù phải nghi ngờ về công năng phòng ngự của nó nhưng thực lực lộ ra vẫn khiến Lôi Lâm thấy có chút vui mừng.
Loảng xoảng!
Chính vào lúc này, cửa lớn thôn trại mở ra, một vòng thôn dân vải bố ráp mặc màu đen, vây quanh mấy ông lão cùng đi ra.
Trong đám người hiển nhiên đều có tâm tình bi thương, rất nhiều phụ nữ đang che miệng nức nở.
“Xem ra không phải tới đón tiếp ngươi đâu, tiểu tử!”
Bá Đạt Khắc lên tiếng cười nhạo, thế nhưng lúc này Gia Bách Đa Lợi lại không hề phản bác, ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào mấy ông lão bị vây quanh ở giữa, nắm đấm hầu như muốn nắm ra máu.
“Là trục xuất người già?”
Lôi Lâm trực tiếp suy đoán, trong thời kì sức sản xuất thấp nhất, rất nhiều bộ tộc đều sẽ chọn trục xuất người lớn tuổi không có năng lực lao động.
“Không. . . Bọn họ tự nguyện!” Gia Bách Đa Lợi trầm thấp nói: “Để có càng nhiều tộc nhân có thể sinh tồn càng tốt hơn. . .”
“Ồ! Đây mới là trách nhiệm sinh mệnh, cho dù ta đã du lịch qua rất nhiều thế giới, đều không khỏi vì thế mà thở dài. . .”
Bá Đạt Khắc sâu sắc nhìn Lôi Lâm: “Có thể cho phép ta làm một bài thơ để ghi chép không?”
“Không được!” Lôi Lâm không chút do dự từ chối, cấp bậc lắm lời của con độc nhãn long này cũng quả thực đạt tới cấp độ sử thi, đặc biệt là năng lực làm thơ, có thể khiến tất cả những người ngâm thơ rong trực tiếp thổ huyết.
Nhưng nó còn chẳng biết xấu hổ mà tự mình cảm thấy hài lòng, khiến Lôi Lâm rất im lặng.
Vào lúc này. Gia Bách Đa Lợi đã thả trường mâu xuống, cầm lấy một con con mồi, trong đôi mắt có xoắn xuýt.
“Sao vậy? Muốn đưa thì mau mau, dù sao ta cảm thấy một con chuột đẳng cấp này cũng không thể để bọn họ ăn được bao lâu. . .”
Bá Đạt Khắc lầm bầm, sau đó lại bị Lôi Lâm quát ngậm miệng lại: “Được rồi. . . Được rồi, ta không nói, không nói gì cả!”
Từ đầu đến cuối, tuy rằng đã lấy ra con mồi, nhưng Gia Bách Đa Lợi cũng không đuổi theo. Ngược lại, ánh mắt hắn ngậm lấy lệ nóng, nhìn theo mấy ông lão đang thẳng lưng tiến vào hoang dã hắc ám.
“Trẻ nhỏ trong bộ lạc càng cần chúng nó! Hai vị đại nhân, xin mời!”
Gia Bách Đa Lợi trải qua chuyện này dường như đã trưởng thành hơn không ít, một lần nữa hắn đứng thẳng lên, đi trước dẫn đường.
“Ừm! Không sai! Tiểu tử này rất có tiềm chất làm lãnh tụ!”
Bá Đạt Khắc gật gật đầu, sau đó lại che miệng lại.
Sau khi tiến vào doanh trại, Lôi Lâm cũng cảm giác được điểm khác biệt, điểm khác biệt này không phải do thực lực của những thổ địa này bình quân đạt tới phù thủy cấp hai kia, mà là ở trung tâm thôn trại.
“Nơi đó. . . Có khí tức mà ta quen thuộc! Đồng thời. . .”
Không để ý đến mấy thổ địa vây quanh tới, Lôi Lâm đi thẳng tới nơi sâu xa trong thôn trại.
Càng đi vào bên trong, đẳng cấp đề phòng càng trở nên nghiêm ngặt, thậm chí đến cuối cùng, trong mắt Lôi Lâm đều có tia sáng kỳ dị.
Chỗ sâu nhất trong thôn làng là một quảng trường rộng lớn dựa vào một ngọn núi lớn màu đen, thổ địa khoác áo giáp kim loại, nắm vũ khí sắc bén tạo thành một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Lúc này dưới chân núi đã bị đào ra một hang động thâm thúy, một luồng phóng xạ năng lượng mạnh mẽ từ bên trong tản ra.
“Đã có sóng năng lượng gần bằng phù thủy cấp năm cấp sáu. . . Bởi vậy, người bảo vệ chân chính ở nơi này, kỳ thực cũng không phải thổ địa cùng thôn trại bên ngoài, mà là ngươi sao?”
“Nơi này là cấm địa, người bên ngoài tới hãy dừng bước!”
Vào lúc này, một người rõ ràng là có cấp bậc cao chặn ở phía trước Lôi Lâm, bên người còn có mười mấy thợ săn tinh nhuệ mặc giáp nắm trường mâu, Gia Bách Đa Lợi đứng ở bên cạnh hắn, trên mặt có vẻ hơi lo lắng.
“Hê hê. . . Đã bao giờ một đám chuột nhắt cũng dám chặn ở trước mặt ta?”
Bá Đạt Khắc trực tiếp không nhịn được, đứng dậy, vẻ mặt hung tàn lóe lên.
“Chờ đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận