Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 889: Sau trận chiến (2)

“Nói như vậy… Lôi Lâm! Ồ không! Lôi Lâm đại nhân đã lên cấp là cảnh giới Thần Tinh sao?”
Phù Nhị lẩm bẩm, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, trước đó cô chính là bị Lôi Lâm kích thích, mới bế quan nỗ lực đột phá lên cấp hóa tinh.
Vốn cho rằng lần thứ hai vượt qua đối phương, không ngờ sau đó Lôi Lâm lại biểu diễn ra thực lực hóa tinh cường đại, thậm chí thời gian lên cấp còn trước cô.
Hiện tại, hắn còn trực tiếp đột phá bình cảnh Thần Tinh, đạt đến cảnh giới cấp bốn mà đông đảo phù thủy ở trung bộ đại lục đều tha thiết ước mơ.
Thậm chí, còn dùng tư thái cường tuyệt, ra tay đánh giết liệp ma giả Cam Lợi Nhĩ, cứu lại toàn bộ Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi đang rơi vào tình thế nguy cấp.
“Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, chênh lệch giữa ta và hắn đã khổng lồ như vậy sao?”
Hai mắt Phù Nhị nóng lên như muốn khóc, nhưng cuối cùng cô đã rèn luyện lâu như vậy nên vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
“Đúng! Dựa vào lời dặn trước đó của Lôi Lâm đại nhân thì lực lượng tinh thần của ngài khô cạn, cần nghỉ ngơi nhiều hơn…”
Vưu Lợi An cẩn thận từng li từng tí nhìn Phù Nhị, sau đó lại liếc nhìn trưởng lão gia tộc một chút.
Trong lòng, bọn họ vẫn đang vô cùng khâm phục vì trước đó Phù Nhị luôn kiên quyết giúp Lôi Lâm, bây giờ đối phương đã lên cấp Thần Tinh rồi, thậm chí nắm giữ quyền to của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, sau này nhất định sẽ có ưu tiên cho gia tộc của bọn họ.
Thậm chí… Có trưởng lão lén lút liếc Phù Nhị một chút.
Tuy rằng đang bị trọng thương khiến sắc mặt Phù Nhị có chút tái nhợt, nhưng vẫn toát ra phong tình xúc động lòng người, thậm chí càng có chút điềm đạm đáng yêu.
Nếu như vị tộc trưởng này có thể mê hoặc Lôi Lâm đại nhân, vậy trong gia tộc mình chẳng phải là có thể thu được huyết mạch Khoa Mạc Âm cấp bậc Thần Tinh sao?
Chỉ là vừa nghĩ tới đây, sắc mặt những trưởng lão này đã đỏ lên, thân thể run rẩy đến mức không kềm chế được.
“Không cần, ta muốn đi gặp hắn một chút!”
Phù Nhị nhận áo khoác da lông dày rộng, khoác lên người mình rồi đi ra ngoài.
Thuật sĩ hóa tinh có thể chất vượt quá tưởng tượng, chỉ thoáng nghỉ ngơi một hồi mà thân thể Phù Nhị đã khôi phục hơn nửa, tự do hành động cũng không thành vấn đề.
Vưu Lợi An vốn định đi theo sau, nhưng lại bị một vị trưởng lão có nụ cười kỳ dị gắt gao kéo lại…
Trung tâm Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi, vốn là nguyên lão viện do ba vị thuật sĩ Thần Tinh tạo thành, nhưng hiện tại chỉ có Lôi Lâm, tự nhiên toàn bộ do hắn định đoạt.
Địa điểm làm việc tự nhiên không thể làm ở trang viên của chính mình, hắn lựa chọn một phòng khách xa hoa nhất trong tổng bộ, đông đảo thuật sĩ cao cấp khiêm tố cúi người chào, chờ đợi phù thủy trẻ tuổi trên vương tọa lên tiếng.
“Ám xà bộ, quân bộ, kỹ thuật bộ, cùng năm mươi bảy vị hầu tước, đông đảo bá tước, tử tước cũng đã tuyên thệ, nguyện cống hiến với đại nhân, đồng ý tuân theo ý chí của đại nhân, đại nhân là nguyên lão cao nhất của Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta!”
Trên mặt Tát Nhĩ mang theo ý cười nịnh nọt, giống như một con là chó trung thành nhất, eo hầu như đã cúi xuống chín mươi độ, bẩm báo với Lôi Lâm.
“Rất tốt!” Lúc này Lôi Lâm mặc một thân trường bào màu bạch kim, trên trường bào còn thêu một cự xà hung mãnh màu đen, tỏa ra ánh sáng lung linh, thậm chí đồ đằng Khoa Mạc Âm cự xà còn bơi trên trường bào, ở hai bên sườn trường bào là dây nhỏ màu vàng thêu thành phù hiệu.
Bộ trường bào này chính là một ma khí cấp thấp! Mà Lôi Lâm mặc trường bào lại càng thêm uy nghiêm nghiêm túc, ngồi trên vương tọa giống như là trung tâm quyền lực của toàn bộ vũ trụ giống, tràn ngập khí chất vinh hoa phú quý.
Nhìn Tát Nhĩ và các thuật sĩ khác đứng dưới đầy cung kính, khóe miệng Lôi Lâm còn lên một nụ cười cân nhắc.
Từ khi chiến tranh kết thúc, những thuật sĩ này đã lập tức nhận hắn làm chủ, vô cùng cung kính đối với hắn.
Người có sức mạnh cao nhất nắm giữ quyền lực cao nhất, đây vốn là chân lý!
Huống chi, lấy thực lực bây giờ của Lôi Lâm cùng danh tiếng cứu nguy trong tình thế nguy cấp, nếu bọn họ không đồng ý thì hắn lập tức có thể mạnh mẽ ra tay tàn sát, đến lúc đó không phải đơn giản là giao ra quyền lực, bởi vậy những thuật sĩ này đều trở nên phi thường ngoan ngoãn, sợ bị Lôi Lâm tìm ra sai lầm.
“Ầm!”
Sau khi Phù Nhị bước vào phòng, hai hàng thuật sĩ lập tức mắt nhìn cô, tạo thành áp lực khổng lồ, cho dù là Phù Nhị đều có chút không chịu nổi.
“Huyết xà hầu tước Phù Nhị, tham kiến Lôi Lâm đại nhân!”
Trong lòng Phù Nhị cũng không biết là cảm giác gì, cung kính mà hành lễ.
“Ừm! Các vị lui ra đi! Phù Nhị lưu lại!” Lôi Lâm gật đầu, hai hàng thuật sĩ lập tức đi ra ngoài, cửa lớn lặng yên không một tiếng động đóng lại, để lại không gian cho Lôi Lâm cùng Phù Nhị.
“Làm sao thế?” Lôi Lâm đi xuống, nhìn Phù Nhị có chút quật cường, lại có chút hoang mang và e ngại.
“Cậu… Thật sự khác biệt!” Phù Nhị lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn thuật sĩ trẻ tuổi trước mắt này.
Từ trên người đối phương tản ra khí tức như biển rộng bình tĩnh không lay động lại mơ hồ lộ ra cảm giác không tầm thường là có thể biết hắn thật sự đã lên cảnh giới Thần Tinh xa không thể vời kia, thậm chí còn vượt cả giáo viên của cô.
Chỉ là Lôi Lâm mạnh mẽ như thế lại khiến Phù Nhị có xung động muốn khóc.
” Thương tích trên người cô đã khôi phục gần hết rồi, thức hải còn cần ôn dưỡng, ta đề cử dùng thuốc cự xà chi linh! Thuật sĩ hóa tinh như cô, trong Vòng Tròn Rắn Ngậm Đuôi chúng ta đã không còn nhiều rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận