Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 435: Trở mặt

Tổ trưởng tổ bốn mùa hơi khom mình hành lễ, sau đó trường kiếm màu đỏ ngòm lập tức vạch một cái, chỉ về phía Lôi Lâm.
“Trước đó đã cảm tạ xong, hiện tại thả phạm nhân trên tay mày xuống! Để báo đáp lại, tao có thể thả mày rời đi…”
Lôi Lâm nhìn vẻ mặt chính khí của tổ trưởng tổ bốn mùa trước mặt này, hơi sửng sốt một chút: “Mày là kẻ ngu si sao? Hay mày cho rằng tao rất dễ bắt nạt?”
Hắn đột nhiên có chút suy đoán là vị tổ trưởng này đã đánh giá về bản thân hắn quá cao rồi, nhưng việc này cũng có liên quan với việc hắn ẩn giấu thực lực, hiện tại ở bên ngoài chỉ biết là Huyết Thủcó thực lực là phù thủy bán nguyên tố hóa, còn không biết hắn đã thăng cấp tới cấp 1 đỉnh cao.
Có lúc tin tức không thông là đủ hại chết người!
“Như vậy! Xin lỗi!” Tổ trưởng lạnh nhạt nói một câu, trường kiếm nhất thời hất lên một kiếm ảnh sắc bén, chẳng khác nào thác nước nhằm về phía Lôi Lâm.
“Động thủ! Vu trận hình 2!” Vừa đánh ra công kích, tên tổ trưởng này lớn tiếng quát.
Kèm tiếng kêu của hắn, phù thủy thuộc tổ bốn mùa ở đây dường như nhận được mệnh lệnh gì, ngoài bốn phù thủy đang bảo vệ Ngõa Đức kia, các thành viên khác đều chạy tới nơi này.
Xì xì! Từng vòng bụi gai từ trên áo giáp của bọn họ khôn ngừng lan tràn ra.
Dây leo từ trong áo giáp bắn ra, giống tự có ý thức bắt đầu không ngừng tụ lại thành một người khổng lồ màu xanh lục cao tới năm mét.
Trên thân người khổng lồ màu xanh lục này mọc đầy bụi gai. Từng vòng màu đen dữ tợn bày kín toàn thân, ở vị trí hai mắt là hai đóa kỳ dị màu tím.
“Gào! ! ! !” Người khổng lồ không ngừng rít gào, bàn tay khổng lồ xòe ra vồ tới Lôi Lâm.
“Bởi vì vô tri nên không biết sợ sao?”
Lôi Lâm thương hại nhìn tổ trưởng tổ bốn mùa đối diện một chút, lập tức, một vòng cái bóng màu đen không ngừng từ dưới chân hắn bay lên, từ vạt áo choàng bò lên trên, giống như khoác lên trên người hắn một áo giáp màu đen.
Binh binh! ! !
Kiếm ảnh màu đỏ chém vào áo giáp màu đen, chỉ có đốm lửa bắn ra tung toé cùng tiếng vang như đao kiếm kim loại va chạm cùng áo giáp.
Kiếm ảnh màu máu không ngừng tan vỡ. Mà hắc giáp trên người Lôi Lâm lại càng ngày càng đậm, cuối cùng thậm chí không ngừng lan ra phía ngoài. Bốc lên từng xúc tu màu đen.
“Không được! Thực lực như vậy…” Con ngươi tên tổ trưởng co rút nhanh, muốn nhanh chóng nhắc nhở thuộc hạ nhưng đáng tiếc là đã không kịp rồi.
Vù vù! Cự chưởng bụi gai của người khổng lồ còn chưa đánh tới, không khí chung quanh đã bị vỗ lên, một dòng khí lưu mạnh mẽ không ngừng lan rộng, khiến phòng làm việc càng thêm hỗn loạn tưng bừng.
“Đúng là điếc không sợ súng!” Đối mặt với cự chưởng thực vật màu xanh to lớn này, Lôi Lâm chỉ giơ lên tay phải bị hắc giáp bao trùm, nhẹ nhàng đánh về phía trước.
Nếu có người đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này sẽ thấy tỉ lệ cực không hợp, thân ảnh Lôi Lâm ở trước mặt người khổng lồ bằng dây leo kia giống như một đứa bé, lúc này lại giơ lên cánh tay tinh tế của chính mình, đón đỡ cự chưởng của người khổng lồ.
Nhưng người khổng lồ bằng dây leo dường như lại cảm nhận được uy hiếp lớn gì đó. Lần thứ hai không ngừng rít gào, trên tay không ngừng lấp loé một vòng sang màu xanh lục, tốc độ càng nhanh hơn ba phần!
Ầm!
Cuối cùng, nắm đấm bé nhỏ của Lôi Lâm và cự chưởng của người khổng lồ đánh vào nhau, một sóng trùng kích không ngừng lan ra bốn phía.
Không khí chung quanh dường như trong nháy mắt đã ngưng tụ lại, rồi lập tức lại khôi phục bình thường.
Răng rắc! Răng rắc!
Từng bụi gai không ngừng vỡ vụn, từ trên cự chưởng rơi xuống, đồng thời tình trạng vỡ vụn này rất nhanh đã lan ra cả cánh tay, sau đó chính là thân thể khổng lồ màu xanh lục kia.
Oành! Oành! Oành! Oành!
Từng rễ cây cùng dây leo lớn từ trên thân người khổng lồ màu xanh lục không ngừng lướt xuống. Từng vết nứt màu đen không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành thương thế khủng bố đủ để xé rách lục thân thể người khổng lồ!
Ầm! Rốt cục, sau một tiếng vang lớn ầm ầm, thân thể người khổng lồ vỡ thành vô số mảnh bắn ra bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Thương thế to lớn mà lại khủng bố dường như còn có thể lan tràn, thông qua một con đường thần bí lan truyền đến trên người thành viên tổ bốn mùa đang vây quanh Lôi Lâm.
Áo giáp màu đỏ trên người bọn họ rung lên, lập tức vỡ nát.
Sắc mặt phù thủy tổ bốn mùa ở đây đều trắng nhợt, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, có người còn trực tiếp phun ra rất nhiều máu tươi.
“Cấp 1 đỉnh cao! ! ! Mày đã đến cấp 1 đỉnh cao! ! !”
Tổ trưởng tổ bốn mùa chết nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, giống như muốn vững vàng ghi nhớ hắn ở đáy lòng.
Trong tình huống phù thủy cấp hai không dễ dàng ra tay, phù thủy cấp 1 đỉnh cao chính là sức chiến đấu đỉnh cao ở Nam Hải bờ, mà Huyết Thủ này có tốc độ quật khởi quá mức kinh người, không thể không khiến vị tổ trưởng không coi trọng.
Lúc này, ánh mắt vị tổ trưởng kia nhìn về phía Lôi Lâm đã tràn ngập kiêng kỵ rồi.
“Ai… Xem ra có một số việc nhất định phải dùng bạo lực giải quyết!”
Lôi Lâm vẫn duy trì tư thế một tay nhấc theo bé trai, cái tay còn lại lại đánh ra một thủ ấn kỳ dị, điểm xuống đất một cái!
“Bóng tối chi vực!” Một vòng bóng đen dày đặc từ dưới chân hắn lan tràn ra, rất nhanh đã kết thành lĩnh vực màu mực hình tròn dày đặc trên đất, đồng thời điên cuồng lan ra bên ngoài.
Bóng tối trong nháy mắt bao phủ trên đầu đám phù thủy hiếm hoi còn sót lại văn phòng…
Loạch xoạch! Trong bóng tối dường như có tiếng bước chân người di chuyển nhanh chóng, còn có tiếng kêu thảm nhẹ nhàng mà trầm thấp của nhân loại, giống như tiếng gào thét trước khi chết.
Bị bóng tối vây quanh dù dùng lượng lớn ánh sáng thuật cũng không xua tan được kia, những phù thủy thuộc tổ bốn mùa giống người mù vậy.
May là loại bóng tối này chỉ kéo dài một thời gian rất ngắn, đại khái chỉ sau mấy phút, bóng tối dày đặc dần tản đi, lộ ra thân ảnh thưa thớt mấy phù thủy, mà Lôi Lâm trước đó bị bọn hắn vây quanh đã chẳng biết đi đâu.
“Thủ lĩnh! Chúng ta làm gì bây giờ?”
Một phù thủy giẫy giụađứng lên, đi tới gần tổ trưởng tổ bốn mùa rồi hỏi.
Nhưng lúc này, hắn mới phát hiện sắc mặt tổ trưởng phi thường kỳ quái, dường như có chút hoảng sợ, lại có chút không dám tin tưởng.
“Thủ lĩnh! Thủ lĩnh! Ngài làm sao thế?” Tên phù thủy này đột nhiên có chút sợ sệt, hắn đưa tay phải ra, muốn lay tỉnh vị tổ trưởng kia.
Đùng! Ngay khi tên phù thủy này đụng tới quần áo của vị tổ trưởng kia, trong nháy mắt, thân thể tổ trưởng kia thật giống bong bóng xà phòng bị đâm phá, lập tức biến thành vô số tro tàn màu đen bay ra bốn phía.
Ba ba ba! Dường như gợi ra phản ứng dây chuyền, thân thể một số phù thủy tổ bốn mùa cũng cũng không ngừng nổ tung, hóa thành một đoàn đoàn khói đen.
Phù thủy chung quanh may mắn còn sống sót nhìn những đám sương mù này, một cảm giác sợ hãi trong nháy mắt bao phủ bọn hắn.
...
Bạch! Lôi Lâm dùng một tay nhấc theo bé trai, thân thể hóa thành cơn lốc màu đen, không ngừng di động trong tổng bộ Hoa Viên Bốn Mùa đã hóa thành chiến trường.
Bởi tốc độ quá nhanh, phù thủy song phương giao chiến đều chỉ có thể nhìn thấy một bóng màu đen từ trước mặt lóe qua rồi lập tức biến mất.
“Đùng!”
Lôi Lâm tìm một mảnh đất trống không người rời xa chiến trường, ném bé trai xuống trên đất.
“Huyết Thủ! Mày đang làm gì?” Bé trai chật vật lộn mấy vòng trên đất, trên người dính đầy bùn đất, lại giống như đã khôi phục khả năng nói chuyện, nhanh chóng chất vấn Lôi Lâm.
“IBớt nói nhảm! Gọi người khổng lồ lại đây! ! !”
Lôi Lâm lạnh lùng nói.
“Hiện tại là thời khắc mấu chốt, tao cũng không liên lạc được với hắn…” Trên mặt bé trai chợt lóe lên vẻ quỷ dị, giải thích.
Nhưng lập tức, hắn bị Lôi Lâm đá bay ra ngoài.
Bé trai tuy rằng được Lôi Lâm giải phong ấn để có thể nói chuyện, nhưng rõ ràng còn chưa được giải phong thức hải, thân thể gầy yếu của hắn liên tiếp xoay mấy vòng trên không trung, mới rơi đến trên mặt đất.
Băng! Từ trên người hắn truyền đến tiếng xương nứt, hẳn là mấy chiếc xương sườn đã gãy.
Lôi Lâm lạnh lùng đi lên phía trước, bóp cổ bé trái giống xách con vịt nhấc hắn lên.
“Tính kiên trì của tao không nhiều, tốt nhất là mày không nên khiêu chiến cực hạn của tao, đồng thời, quan hệ giữa mày với hắn, đừng tưởng rằng tao không biết!”
Tuy rằng ngữ khí của Lôi Lâm phi thường bình thản, nhưng bé trai bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm lại có cảm giác trong lòng trống rỗng, dưới ánh mắt của Lôi Lâm, giống như toàn bộ bí mật ở đáy lòng hắn đều bị nhìn thấu.
“Không! Sao có thể có chuyện đó… Mình luôn luôn ẩn giấu rất khá…“Trong lòng bé trai lóe lên các loại suy nghĩ, lập tức chịu thua nói: “Được! Trước tiên mày đừng động thủ, tao sẽ liên hệ với người khổng lồ…”
“Phải nhanh!” Lôi Lâm buông tay phải ra, bé trai lập tức rơi xuống đất.
“Khụ khụ…” Bé trai ngồi trên mặt đất, hai tay ôm cổ đã bị bấm ra màu nâu tím dấu ấn: “Người điên! Đây chính là người điên! ! !”
Lập tức, hắn cũng không yêu cầu Lôi Lâm mở ra thức hải, cứ lẳng lặng ngồi ở nơi đó, giống như đang ngẩn người.
Lần này Lôi Lâm lại hiếm thấy yên tĩnh chờ ở một bên.
Hắn chờ đợi không lâu, mấy phút sau, từng tia sương mù màu xanh lục đã tràn ngập trên đất trống, dần dần tràn ngập toàn bộ vùng này.
“Cậu tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ không biết tình trạng bây giờ đang rất khẩn cấp sao? Lôi Lâm! ! !”
Giọng nói của người khổng lồ vẫn khàn khàn giống như trước đây, nhưng lần này, Lôi Lâm nghe ra lửa giận sự lo âu trong lời nói của hắn?
“Giết hắn! Giết hắn! Nhanh giết hắn!”
Lúc này, bé trai yên tĩnh đờ ra ở một bên bỗng nhiên bùng nổ, một vòng sương mù màu xanh lục bảo vệ bên người hắn, để hắn khôi phục không ít sức lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận