Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2046: Ra khỏi thành (2)

A Ni Á xuống ngựa, làm một lễ thục nữ với Lạp Phỉ Ni Nhã, rồi đi tới bên cạnh một chiếc xe ngựa đã đổ ngã trên mặt đất, xốc lên lớp vải che.
“Ngài xem. . . Chỉ là thuộc da rất phổ thông, còn có hơn nửa hòm trống. . .”
A Ni Á bày ra hàng hóa chính mình vận tải cho Lạp Phỉ Ni Nhã xem: “Đều là đồ vật phù hợp quy định, không có bất kỳ đồ cấm. . .”
“Chút khôn vặt này không cần khoe khoang trước mặt ta. . . Những thủ đoạn kia của ngươi ở trước mặt chính nghĩa đều không đáng nhắc tới, đồng thời chỉ có thể có vẻ càng thêm buồn cười. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã làm mặt lạnh, sau khi lật mấy khối thuộc da ra thì đột nhiên nói.
Cheng!
Cô rút vỏ kiếm bên hông tạo ra tiếng ong ong lanh lảnh, một tia sáng trắng chói mắt nổi lên, một đường vòng cung xinh đẹp cắt xuống ở giữa không trung.
Răng rắc!
Trục xe cùng thùng xe gãy vỡ, rất nhiều tấm ván gỗ mở tung, ngựa thồ cũng bị kinh hãi, trong nháy mắt tránh thoát ràng buộc, hí lên rồi chạy đi, bùn đất bắn lên dính đầy làn váy đỏ tươi xinh đẹp của A Ni Á, nhưng lúc này cô lại không để ý tới việc này.
Lúc này trong đầu A Ni Á trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ còn đang không ngừng lóe lên, cô bị phát hiện rồi! ! !
Ào ào ào. . . Rất nhiều vụn gỗ bay tán loạn, lộ ra rương hòm trong tường kép và trục xe, mấy khối thủy tinh hình thoi màu đỏ sậm trực tiếp rơi ra ngoài, toả ra ánh sáng đỏ ngòm.
Cho dù là thương nhân ở khoảng cách rất xa, lúc này cũng ngửi thấy được mùi máu tanh nồng nặc.
“Vật tế máu tươi- Độ huyết tinh tinh khiết này, cần bao nhiêu tính mạng cùng linh hồn của con người. . .”
Cánh tay nắm chuôi kiếm của Lạp Phỉ Ni Nhã đã bắt đầu run rẩy: “Chỉ vì thỏa mãn yêu cầu của thần giết chóc tà ác, ngươi có thể nhẫn tâm ra tay với đồng bào mình sao?”
“Tội của ngươi đã bị xác định, không chỉ là ngươi, toàn bộ thương hội Neo, còn có Ban Ân gia tộc, đều phải chịu giáo hội trừng phạt!”
Lạp Phỉ Ni Nhã cao giọng tuyên bố.
Đồng thời, thánh võ sĩ ở sau lưng cô cũng rút ra trường kiếm, trong đôi mắt có rõ ràng căm ghét cùng kiên quyết.
Bầu không khí khủng bố này nhất thời làm bình thường không biết chuyện trong thương đội tan vỡ.
“A. . . Thần linh vĩ đại, chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ là người chăn ngựa được bọn họ thuê. . . Xin hãy tha thứ cho ta. . . Tha thứ cho ta. . .”
Một phu xe đội mũ rơm, ăn mặc quần áo thô dày, cầm roi ngựa, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỵ trên đất.
Phản ứng của những người khác cũng tương tự như hắn, đối mặt với vương quyền cùng thần quyền, người có dũng khí chống lại đã rất ít rồi.
Càng thêm then chốt là cho dù có dũng khí phản kháng, kết quả cũng chỉ là bọ ngựa đá xe, chỉ có thể bị bánh xe vô tình nghiền ép, sẽ không có chút kết quả nào.
“Đi!”
Linh hoạt hơn so với đám người bình thường là hộ vệ cùng lính đánh thuê mà đội buôn thuê.
Sau khi thấy tình huống không ổn, người cầm đầu lập tức hét lớn một tiếng, gắng sức quật roi ngựa, muốn chạy đi từ phương hướng ngược lại.
Đoàn trưởng dong binh đoàn có kinh nghiệm đương nhiên hiểu chuyện lần này nghiêm trọng thế nào, cho dù là hắn cũng sẽ bị liên lụy, ở chuyện như vậy, các giáo hội luôn luôn tuân theo tôn chỉ thà giết nhầm chứ không bỏ sót, càng thêm mấu chốt là hắn căn bản không có cách nào tự chứng minh chính mình trong sạch!
Người của đối phương lại đều là thánh võ sĩ cấp cao, nếu chiến đấu sẽ không có một chút cơ hội thắng lợi nào.
Bởi vậy, quay đầu bỏ chạy cũng là trở thành lựa chọn duy nhất.
“Vọng tưởng trốn thoát trừng phạt sao? Ngu xuẩn!”
Lạp Phỉ Ni Nhã lạnh nhạt đánh giá.
Cô không tự mình động thủ, nhưng thánh võ sĩ hai bên đã xông ra ngoài.
Ánh sáng triệu hoán lấp loé, rất nhiều thân ngựa thiên giới hiện ra.
Cũng chỉ có thánh võ sĩ thánh khiết mà chính nghĩa mới có thể được ngựa thiên giới chấp nhận, trở thành đồng bọn trung thành.
Mà thánh võ sĩ có loại lực lượng cơ động này, làm sao có thể để đám lính đánh thuê cưỡi chiến mã phổ thông chạy mất?
“Chờ đã. . . Ta có thể làm chứng. . . Ta không có. . .”
Thống lĩnh lính đánh thuê không chạy được bao xa đã bị trực tiếp đuổi kịp, trên mặt hắn có vẻ tuyệt vọng, trước khi chết còn cố hô to.
Đáng tiếc, một thánh võ sĩ với sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn không thèm phí lời với hắn, trực tiếp dùng trường kiếm xuyên qua trái tim hắn.
Đông đảo thánh võ sĩ kỵ ngồi trên ngựa thiên giới, quay chung quanh đội buôn qua lại dò xét, chặn lại tất cả con đường có khả năng chạy trốn, khiến đám tôi tớ chỉ có thể quỳ rạp dưới đất rì rào run rẩy.
“Tội nhân! Bởi sự tham lam cùng tà ác của ngươi mà mang đến cho thế giới này bao nhiêu nguy hại?”
Lạp Phỉ Ni Nhã nhìn gương mặt xinh đẹp của A Ni Á trước mặt, sắc mặt rõ ràng đỏ lên lên: “Loại đầu nguồn tà ác như ngươi, không nên tồn tại trên thế gian. . .”
“Nhân danh chính nghĩa, ta thẩm phán ngươi!”
Thánh quang màu nhũ bạch bắt đầu ngưng tụ trên trưởng kiếm kỵ sĩ, A Ni Á ngăn lại đám tâm phúc ở chung quanh đang chuẩn bị xông lên, trên mặt có ý cười cay đắng.
“Những tôi tớ kia đều là vô tội cùng không biết chuyện, xin hãy cho bọn họ thương hại cùng khoan dung. . .”
Cuối cùng A Ni Á nói rằng.
” Kẻ ác giảo hoạt, hiện tại còn đang cố biểu thị vẻ giả nhân giả nghĩa của ngươi hay sao?”
Trong con ngươi Lạp Phỉ Ni Nhã mang theo sát khí lãnh khốc.
Trường kiếm mang theo ánh sáng tịnh hóa chém xuống, nhưng lại chỉ xẹt qua không khí.
“Hả? Có thể đột phá khóa chặt lực lượng không gian của ta. . . Là pháp sư truyền kỳ hay huyết mạch giả truyền kỳ?”
Trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã có thận trọng, nhìn vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện.
” Thánh nữ Ba Ba Lạp của thần giết chóc, tham kiến Ánh Sáng Hi Vọng các hạ. . . Người này là tín đồ của thần chủ ta, kính xin hạ thủ lưu tình. . .”
Một vị thiếu nữ thổ dân mặc mục sư bào xuất hiện trước mặt Lạp Phỉ Ni Nhã, thánh quang cấp bậc mục sư truyền kỳ trên người vô cùng dễ thấy.
Mà ở bên người cô, đội ngũ thợ săn ma quỷ có một loại khí tức u ám, trên tay quấn quanh dây xích dày đặc, đã nắm lấy cánh tay A Ni Á, hiển nhiên là người trước đó cứu người từ trên tay Lạp Phỉ Ni Nhã.
“Các ngươi là. . . Người của giáo hội cự xà. . .”
Trong thời gian ngắn A Ni Á đã biết được thân phân của người cứu mình, trên mặt hiện ra vẻ hi vọng.
“Người lợi dụng sức mạnh ma quỷ tà ác. . .”
Lạp Phỉ Ni Nhã nhìn thợ săn ma quỷ bên cạnh Ba Ba Lạp, đối phương thắt rất nhiều bím tóc, da dẻ màu vàng hơi đen, có phong cách thổ dân.
Càng mấu chốt là khí tức sâu không lường được từ trên người đối phương truyền tới, hầu như khiến Lạp Phỉ Ni Nhã cảm giác mình nhìn thấy địa ngục!
“Truyền kỳ! Thợ săn ma quỷ cấp độ truyền kỳ!”
Trong nháy mắt Lạp Phỉ Ni Nhã đã biết rõ thân phận đối phương, cũng chỉ có cường giả đẳng cấp này mới có thể khiến cô thấy kiêng kỵ.
Truyền kỳ!
Đây là một điểm giới hạn biến chất, đối với đám thợ săn ma quỷ càng là như vậy!
Bởi vì thợ săn ma quỷ có thể lên cấp truyền kỳ, tất nhiên là có phong ấn ma quỷ cấp bậc truyền kỳ!
Cứ tính toán như vậy thì đối phương chính là cường giả mà bản thân vốn có thực lực truyền kỳ, lại thêm năng lực loại pháp thuật của ma quỷ truyền kỳ! Hầu như vừa thăng cấp đã có thể so với truyền kỳ cấp cao tích lũy mấy trăm năm!
Vốn dĩ thủ hạ của Lôi Lâm vẫn không có loại thợ săn ma quỷ cấp bậc này, nhưng sau khi hắn chiếm được cả ba tầng địa ngục thì việc này lập tức biến thành một chuyện rất dễ dàng xử lý.
Tùy tiện rút ra một nhóm từ những ma quỷ phản loạn kia, đã đủ để rất nhiều thợ săn ma quỷ cấp thấp lên cấp, quấy nhiễu giáo hội trái lại là số lượng gần đột phá thợ săn ma quỷ lại quá ít, người có cấp bậc truyền kỳ lại càng ít.
Lúc này ngăn ở trước mặt Lạp Phỉ Ni Nhã chính là loại cường giả cấp bậc này! Đồng thời còn có một vị truyền kỳ mục sư áp trận.
“Giáo hội cự xà. . . Các ngươi muốn trợ giúp tà ác, đối địch cùng chính nghĩa sao?”
Trên mặt Lạp Phỉ Ni Nhã là vẻ thận trọng, một tầng ánh sáng tín ngưỡng màu xám bạc hiện lên ở bên ngoài áo giáp. Đồng thời âm thầm đánh mấy thủ thế với đám thánh võ sĩ phía sau.
“Không cần nghĩ liên hệ với thành Ngân Nguyệt mới. . . Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ không có chuẩn bị gì sao?”
Ba Ba Lạp dùng ngôn ngữ thông dụng ở đại lục để nói ra lời này, đối với mục sư thì loại kỹ năng thông hiểu ngôn ngữ này hầu như chính là năng lực cần thiết.
“Vùng không gian này đã hoàn toàn bị chúng ta nhiễu loạn, không chỉ là tín hiệu cầu cứu, ngay cả con đường tín ngưỡng đối với thần linh đều sẽ bị ảnh hưởng. . .”
Giống như là muốn xác minh lời Ba Ba Lạp nói, tên thánh võ sĩ phía sau nhanh chóng biến sắc mặt, tới bên cạnh Lạp Phỉ Ni Nhã thì thầm vài câu , khiến sắc mặt vị thánh võ sĩ truyền kỳ này hoàn toàn đen kịt lại.
Địa ngục hỏa!
Cấm cố chi trảo!
Trong rừng cây thưa thớt trống vắng ở chung quanh lại bốc lên rất nhiều bóng đen, loại phép thuật ma quỷ khủng bố trực tiếp từ trên người bắn ra.
Ngọn lửa địa ngục sáng quắc đốt cháy chung quanh, ngay cả ngựa thiên giới cũng không muốn đụng vào, thánh võ sĩ bị vây quanh không ngừng bị ép đến góc.
“Nhiều chức nghiệp giả cấp cao như vậy!”
Sắc mặt Lạp Phỉ Ni Nhã rất khó coi, mà cô đẩy ra màn ánh sáng tạm thời ngăn cản đông đảo thợ săn ma quỷ tiến công.
Chỉ là lúc này trong lòng Lạp Phỉ Ni Nhã phi thường rõ ràng, cô có thể chống đỡ đến hiện tại kỳ thực là bởi vì đối phương không muốn làm tuyệt tình mà thôi, bằng không chỉ cần vị thợ săn ma quỷ cấp độ truyền kỳ kia ra tay, cô căn bản không thể chống đỡ bao lâu.
“Ngươi muốn khai chiến cùng giáo hội chúng ta sao?”
Lạp Phỉ Ni Nhã lớn tiếng chất vấn.
“Ha ha. . . Loại tội danh này đúng là làm người sợ hãi đấy. . .” Ba Ba Lạp cười lạnh, trên mặt lại không có vẻ sợ sệt gì.
“Lạp Phỉ Ni Nhã. . . Ta nhớ được ngươi!”
Ba Ba Lạp đột nhiên nhìn Lạp Phỉ Ni Nhã một chút: ” Kỵ sĩ từng theo thần chủ của ta. . . Đồng thời địa điểm còn ở bắc địa. . . Tuy rằng thần chủ ta đã chặt đứt tất cả liên hệ cùng phàm trần, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng đã từng phụng dưỡng qua thần chủ ta. . . Nể tình điểm này, ngày hôm nay ta đồng ý tha cho các ngươi rời đi. . .”
“Hả? !” Lời giải thích của Ba Ba Lạp khiến Lạp Phỉ Ni Nhã kinh ngạc vạn phần, đặc biệt khi đối phương thật sự nhường ra một con đường.
“Đáng chết. . . Ngươi đang sỉ nhục nhã chúng ta sao?” Sắc mặt một thánh võ sĩ trẻ tuổi có mái tóc màu vàng óng đỏ lên, ngay cả cái cổ đều trướng lên, trực tiếp nắm chặt chuôi kiếm, nhìn dáng vẻ là muốn vọt thẳng tới.
“Chờ đã!”
Lạp Phỉ Ni Nhã trực tiếp vung tay, đánh tiểu tử tuổi trẻ mà kích động bất tỉnh, để một thánh võ sĩ lớn tuổi bên cạnh ôm lấy đối phương.
“Lần này là ta quyết định sai lầm. Không cần thiết lại trả giá thương vong vô vị.
Lạp Phỉ Ni Nhã hít sâu một hơi: “Chúng ta đi!”
Cho dù là thánh võ sĩ cuồng nhiệt nhất cũng cần học được thỏa hiệp, đây là cái giá để thần chính nghĩa Đề Nhĩ còn tồn tại ở thế gian.
“Không tiễn!” Ba Ba Lạp yêu kiều cười khẽ hành lễ. Đám thợ săn ma quỷ bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng.
“Tại sao không trực tiếp lưu bọn họ lại?”
Nhìn bóng lưng thánh võ sĩ rời đi, trong con ngươi A Ni Á lóe lên, khẽ dựa vào thân thể thợ săn ma quỷ săn bên người rồi hỏi.
“Dựa vào sức mạnh của chúng ta, tuy rằng có thể đánh bại đối phương, nhưng nhất định phải trả giá thương vong to lớn. . .”
Thợ săn ma quỷ căn bản làm như không thấy đối với sự quyến rũ của A Ni Á bên cạnh, khiến vẻ mặt đối phương cứng đờ ở đó, có thêm mấy phần lúng túng, trái lại là Ba Ba Lạp nhanh chân chạy ra giải vây.
“A Ni Á, ngươi quá làm càn rồi!”
Một âm thanh nghiêm khắc truyền đến , khiến A Ni Á có chút ngạc nhiên mà quay đầu.
Sau đó, cô nhìn thấy một người trung niên có mái tóc màu trắng chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, hành lễ với Ba Ba Lạp cùng vị thợ săn ma quỷ truyền kỳ kia: “Hai vị đại nhân, xin tha thứ cho sự vô tri của tiểu nữ. . .”
“Phụ thân đại nhân. . . Sao người lại đến rồi?”
A Ni Á ngơ ngác hỏi một câu, người này rõ ràng là cha cô, chủ nhân của thương hội Neo, người quản lý gia tộc Ban Ân: Phỉ Khắc Tư.
“Không phải là vì thu dọn những hỗn loạn này, nhanh xin lỗi hai vị đại nhân đi!”
Phỉ Khắc Tư hung hăng trừng nữ nhi mình một chút, hai vị cường giả truyền kỳ! Đồng thời sau lưng còn có một giáo hội chân thần!
Ông ta hiểu rõ loại sức mạnh này khủng bố bao nhiêu, mà càng quan trọng hơn là nếu như đắc tội với cả giáo hội cự xà, e là Ban Ân gia tộc ở toàn bộ bắc địa thậm chí chủ thế giới vật chất sẽ thật sự không còn chỗ để đi.
” Gia tộc Ban Ân chúng ta cùng thương hội Neo, đã hoàn toàn tuyên thệ tận hiến với giáo hội cự xà, từ đây đối phương chính là ân chủ của chúng ta. . .”
Phỉ Khắc Tư nhắc nhở A Ni Á.
“Xin lỗi! Hai vị đại nhân. . . Ta. . . Ta. . .” A Ni Á trên mặt hiện ra đỏ ửng.
“Quên đi! Người tuổi trẻ phạm lỗi, cho dù là thần chủ ta cũng sẽ tha thứ. . .”
Ba Ba Lạp cười phất phất tay: “Đồng thời. . . Ta không lựa chọn lưu đối phương lại, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì cô ta từng quen thần chủ ta. . . Đối phương tốt xấu gì cũng là cường giả cấp độ truyền kỳ, được thần chính nghĩa quan tâm, cho dù chúng ta nhiễu loạn không gian bên này, một khi đại chiến xảy ra, tỷ lệ bị thành Ngân Nguyệt cùng giáo hội thần chính nghĩa phát hiện vẫn rất lớn. . . Bên kia một nhóm lớn cường giả truyền kỳ cấp cao như Y Nhĩ Minh Tư Đặc đã tụ tập, bằng vào thực lực hiện tại của chúng ta còn không thể mạnh mẽ chống lại bọn hắn. . .”
“Bởi vậy, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này!”
Thống lĩnh thợ săn ma quỷ luôn luôn lạnh mặt cũng nói.
“Đương nhiên! Tất cả đều nghe theo đại nhân dặn dò!” Trên mặt Phỉ Khắc Tư mang theo nụ cười nịnh nọt, dáng vẻ cúi đầu khom lưng, khiến trong lòng A Ni Á âm thầm ấm ức, lại có chút cảm giác thả lỏng.
Chí ít trách nhiệm nặng nề này đã bị giáo hội cự xà tiếp nhận, sẽ không có quan hệ gì cùng nàng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh thu thập đồ vật đi, chúng ta lập tức rời đi!”
Phỉ Khắc Tư quay sang hét lên với đám tôi tớ còn đang sững sờ.
Lúc này, những hạ nhân kia mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn ánh mắt chủ nhân còn có vẻ không thể tin tưởng.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay thực sự quá khiêu chiến thần kinh của bọn họ.
Đầu tiên là thánh võ sĩ thẩm phán, mà ngay khi bọn hắn cho rằng chạy trời không khỏi nắng thì Phỉ Khắc Tư lại mang theo một đám người càng mạnh mẽ hơn đuổi thánh võ sĩ đi?
Thương hội Neo vốn chỉ là một thương hội cỡ trung mà thôi a!
Trong nháy mắt này, bọn hắn bắt đầu vô hạn kính ngưỡng đối với chủ nhân của mình.
Sau khi có kính nể cùng cảm kích, động tác của bọn người hầu càng thêm nhanh chóng, rất nhanh đã thu cẩn thận hàng hóa rải rác, Phỉ Khắc Tư càng trực tiếp tiến lên, thu thập huyết tinh dùng huyết nhục cùng linh hồn để luyện ra rồi giao cho đám thợ săn ma quỷ
“Những huyết tinh này có độ tinh khiết rất cao, đồng thời đặc tính không hợp cùng không gian vật phẩm, nếu như đựng vào túi thứ nguyên sẽ rất nhanh mất đi hiệu quả, cần dùng huyết văn mộc chứa. . . Bằng không chúng ta cũng sẽ không quấy nhiễu thời gian dài như vậy. . .”
Phỉ Khắc Tư thở dài nói.
“Ừm!C ta rời đi!” Đợi được vật tới tay, Ba Ba Lạp quay đầu rời đi, Phỉ Khắc Tư cùng A Ni Á đi sát đằng sau.
Mà các đội buôn khác lại dựa theo con đường sớm định ra, chạy đi tới thị trấn kế tiếp.
Dù sao lúc này bọn họ đã không có bất kỳ đồ cấm nào ở trên người, cũng không sợ kiểm tra.
Trong mắt đám cao tầng như Phỉ Khắc Tư thì đây chỉ là vật dùng một lần, chỉ cần có thể thoáng hấp dẫn một điểm chú ý của đối phương cũng tốt.
Còn những người này sau đó sẽ có kết cục gì thì không nằm trong phạm vi bọn hắn cân nhắc.
. . .
Lúc này, ở ba tầng đầu của địa ngục Ba Thác, Lôi Lâm ở trong thần quốc, hắn lần thứ hai nhìn thấy hóa thân của hải dương nữ thần An Bác Lý.
Lúc này đối phương cho hắn cảm giác uy nghiêm càng thêm dày đặc, hiển nhiên đã tiêu hóa hết thần chức sa ngư nhân, đồng thời cô ta còn chiếm được chỗ tốt rất lớn.
An Bác Lý nhìn ý cười cân nhắc trong mắt Lôi Lâm: “Chúng ta đều là thần linh thuộc trận doanh tà ác… ”
“Nhưng cũng không phải cùng một liên minh, đồng thời, thần chức cũng có xung đột, khiến chúng ta hoàn toàn không có khả năng hòa giải, khi ta lên cấp chân thần, đối phương còn trực tiếp hạ xuống hóa thân để công kích. ”
Lôi Lâm trực tiếp đánh gãy lời trần thuật của An Bác Lý.
“Ha ha” Nữ thần hải dương khẽ nở nụ cười, mang theo khí chất tùy tiện, cô vốn là một vị nữ thần thay đổi thất thường.
“Rất tốt! Nếu như ngươi muốn tốn cơ hội này thì ta có thể giúp ngươi.”
“Không! Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý của ta, ta cũng không dựa theo khế ước để yêu cầu ngươi ra tay, mà chỉ mong ngươi lấy thân phận minh hữu, thay ta giới thiệu với các thần hệ thú nhân. ”
“Thần hệ thú nhân? !” An Bác Lý cảm giác mình đã không nhìn thấu vị tân thần này.
“Ừm! Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của ta, lẽ nào ngươi không cảm thấy so với Mã Lạp, ta càng thích hợp làm minh hữu hơn sao?”
Lôi Lâm nháy mắt một cái.
“Ha ha, thú vị! Thực sự là thú vị ”
An Bác Lý bắt đầu cười lớn, bóng mờ cuộn sóng khủng bố bao phủ ở phía sau, mang theo sức mạnh thần linh u ám mà kinh khủng.
Làn sóng xanh thẳm hình thành một con đường, mà Lôi Lâm cùng bóng mờ An Bác Lý chậm rãi biến mất không còn tăm hơi
Bắc cảnh, trong một gian mật thất bí mật dưới đất.
Trên các góc tường chung quanh bị khắc họa lượng lớn phù văn vặn vẹo, nếu như nhìn kỹ thì có thể cảm nhận được sức mạnh khinh nhờn chân ngôn.
Có loại bảo vệ này, A Ni Á cùng thủ lĩnh thương hội Phỉ Khắc Tư rốt cục có thể yên lòng ngồi ở đây, đàm luận một số chuyện nào đó.
“Phụ thân đại nhân! Ta thực sự không có thể hiểu được, cho dù khẩn cầu đối phương trợ giúp, nhưng gai tất cả mọi thứ của gia tộc cho đối phương…”
Sắc mặt A Ni Á có chút đỏ lên, nhìn phụ thân chuyển tất cả mọi thứ của thương hội, thậm chí là quan hệ bí ẩn cùng con đường mà chính mình khổ cực nhiều năm mới thành lập ra được, trong lòng cô có cảm giác tiếc nuối.
Ở đáy lòng cô, những thứ này đều sẽ là của cô!
Mà hiện tại, giáo hội cự xà lại không tốn sức chút nào mà cướp đi tất cả, chỉ cần một ý nghĩ là có thể khiến thương hội Neo cùng gia tộc Ban Ân triệt để bị tiêu diệt!
“Con gái của ta, con cần nhận rõ một sự thật! Chỉ khi xác nhận chúng ta trả giá tất cả thì giáo hội mới trợ giúp chúng ta/ ”
Vẻ mặt Phỉ Khắc Tư lại vô cùng bình tĩnh, trong mắt mơ hồ có một loại gợn sóng nào đó.
“Đồng thời thử nghiệm lừa gạt giáo hội có chân thần chống lưng, vốn là một hành động ngu xuẩn tới cực điểm! Chúng ta không phải những thương hội lớn kia, không có quyền lực giằng co. ”
Kinh nghiệm từng trải phong phú khiến Phỉ Khắc Tư hiểu rõ sự đáng sợ của giáo hội chân thần.
Một vị chân thần vĩnh viễn sẽ không bởi vì thời gian mà ngã xuống, mà thần linh bị ngoại lực phá hủy, cho dù ở trong lịch sử của thế giới các thần cũng là chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đặc biệt trong mấy ngàn năm gần đây, căn bản không có chuyện chân thần ngã xuống.
Chuyện này mang ý nghĩa là những giáo hội có chân thần ở sau lưng làm chỗ dựa kia có thể hoàn chỉnh cắm gốc rễ ở chủ thế giới vật chất, cho dù bị diệt vong cũng có thể ngóc đầu trở lại bất cứ lúc nào.
So sánh với giáo hội cự xà hiện tại thì thương hội Neo cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Chút lo lắng này của con gái mình, Phỉ Khắc Tư thấy quả thực là buồn cười tới cực điểm.
Giáo hội cự xà yêu cầu con đường ở bắc địa cùng mạng lưới liên lạc của thương hội mình, nhưng chút của cải của gia tộc Ban Ân? E là còn không sánh được với một góc cung điện của thần quốc đi?
Đồng thời, thực lực của thương hội Neo vốn không đủ, lúc này lại là thời điểm đang cầu người, còn dám cò kè mặc cả cùng giáo hội cự xà sao?
“Xin lỗi phụ thân đại nhân, là ta quá liều lĩnh ”
Lúc này, A Ni Á cũng hiểu được chính mình đã sai lầm. Đặc biệt biểu hiện ở trước mặt phụ thân quá mức dễ thấy , khiến vẻ mặt của cô có chút đỏ bừng cúi đầu.
“Ừ, con có thể tự mình nghĩ rõ ràng là tốt nhất ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận