Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 97: Người hầu (1)

Trong này tràn ngập một mùi thơm, che dấu mùi mồ hôi bẩn cùng các vật bài tiết của đám nô lệ đi, không khí tốt hơn bên ngoài nhiều.
Nô lệ trong này, trên người cũng có thêm vài miếng vải bố hơi mỏng, có thể che đậy mấy bộ phận kín.
Đặc Lan mang Lôi Lâm đi tới trước mặt mấy đại hán cực kỳ cường tráng: “Bọn họ đều là kỵ sĩ chính thức trải qua dạy dỗ! Thế nào? Tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của ngài!”
Lôi Lâm gật gật đầu, đi tới trước mặt một Đại hán đầu trọc: “Chip! Kiểm tra đo lường!”
“Keng! Sinh vật mục tiêu có số liệu lực lượng: 3. 1, nhanh nhẹn: 2. 8, thể chất: 2. 9, tinh thần: 1. 5, trạng thái: Bị độc tố thần kinh không rõ ăn mòn trong!”
Những nô lệ cấp kỵ sĩ khác đều có số liệu tương đương, lúc này Lôi Lâm mới phát hiện hai mắt bọn hắn thất thần và đồng tử mở rộng.
” Thần trí của những kỵ sĩ này giống như bị ảnh hưởng gì…”
Đặc Lan tranh thủ thời gian cười làm lành: “Kỵ sĩ bình thường có sức chống cự tương đối mạnh, vì để ý tới nhu cầu của các khách nhân khác nhau, chúng ta lại không thể thống nhất dùng dấu ấn tinh thần khống chế! Bọn họ đều trải qua không ngừng ám chỉ cùng trừng phạt, lại dùng dược vật cao cấp khống chế tay chân! Tuy không linh hoạt bằng kỵ sĩ bình thường, nhưng vẫn nghe hiểu được một chút mệnh lệnh đơn giản đấy.”
Dấu ấn tinh thần, là thủ đoạn Phù Thủy chính thức dùng để khống chế nô bộc, nhưng đối với học đồ thì cũng có chút lực bất tòng tâm.
Đặc Lan rõ ràng đã nhìn ra thực lực của Lôi Lâm, mới chuyên môn đề cử nhóm hàng hóa này.
“Cũng không tệ! Giá cả như thế nào?” Lôi Lâm hỏi.
“Một người có giá 100 ma thạch!” Đặc Lan trả lời.
Lôi Lâm gật gật đầu, chọn lấy hai người có số liệu cao nhất, thanh toán ma thạch xong, được Đặc Lan đưa cho một sinh vật như bò cạp.
“Đây là Sa Mạc Thứ Hạt, độc tố của mỗi một con Sa Mạc Thứ Hạt đều không giống nhau, vì dễ dàng khống chế, chúng ta dùng độc tố của con bò cạp này trên người hai gã nô lệ mà ngài mua sắm, cái hai kỵ sĩ này chỉ cần trong vòng mười ngày không phục dụng dược vật ức chế mà Thứ Hạt sinh ra, sẽ sống không bằng chết! Đương nhiên, đây chỉ là thủ đoạn khống chế cuối cùng, dù sao trong lúc huấn luyện, trong đầu hai kỵ sĩ này đã bị cắm vào chỉ lệnh hoàn toàn nghe theo chủ nhân phân phó! Hiện tại, tánh mạng của hai tên kỵ sĩ này đã là của ngài rồi!”
Đặc Lan cung kính đưa hộp chứa Thứ Hạt cho Lôi Lâm.
Lôi Lâm gật gật đầu, cất kỹ cái hộp: “Ngoài ra tôi còn cần một thị nữ , có thể làm trợ thủ thí nghiệm đơn giản…”
Đến khi Lôi Lâm một lần nữa đi ra khỏi phiên chợ, phía sau hắn đã có thêm hai gã kỵ sĩ mặc áo giáp cùng một thị nữ có dung mạo rất thanh tú.
Ánh mắt thị nữ thanh tịnh, mặc sa y màu đen, căn cứ vào Đặc Lan giới thiệu, thị nữ này từ nhỏ đã tiếp nhận các loại huấn luyện, đủ để xử lý công tác thí nghiệm đơn giản, có thể thỏa mãn rất tốt nhu cầu của Lôi Lâm, hơn nữa, ở trên người nàng đã dùng hết Mạn Đà La tố , có thể ngăn cản phóng xạ Phù Thủy tổn thương, hơn nữa vĩnh viễn giữa được bề ngoài trẻ đẹp.
Nhưng cái giá phải trả là tuổi thọ của cô nàng chỉ có ba mươi năm.
” Phiên chợ An Lĩnh Điểu ở phương diện này làm tốt lắm! Rõ ràng còn có thể lựa chọn lối ra tự do! Mặc dù chỉ phục vụ khách hàng cao cấp!”
Khi Lôi Lâm cùng các nô bộc khác xuất hiện, địa điểm đã không còn ở thôn nhỏ nữa mà là một chỗ bên ngoài thành trì.
Đây cũng là phục vụ mà phiên chợ cao đẳng cung cấp, đương nhiên là sẽ thu phí đấy.
Chẳng qua đã có thể phòng ngừa rất nhiều phiền toái, đối với Lôi Lâm bây giờ thực lực vẫn không tính là cường đại thì dùng thêm chút mà thạch cũng là chuyện đáng giá.
“Chủ nhân!” Kỵ sĩ cùng thị nữ cùng quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Ừm!” Lôi Lâm nhàn nhạt gật đầu, “Ba người có tên không?”
Hai kỵ sĩ nhìn nhau, cuối cùng đều lộ ra ánh mắt buồn bã: “Không có, mong lão gia ban tên cho!” Thị nữ cũng lắc đầu, nhìn rất là điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi đã kêu Qua Lâm!” Lôi Lâm chỉ khổ người lớn điểm người kỵ sĩ đó, “Ngươi đã kêu Phất Lôi!” Đây là một cái khác kỵ sĩ.
“Về phần chị!” Lôi Lâm lại nhìn thị nữ rất đẹp : “Gọi là An Na!”
“Đa tạ chủ nhân ban tên cho, chúng ta chắc chắn sẽ trung thành!” Ba thuộc hạ quỳ tiến lên, hôn giày của Lôi Lâm.
“Tốt rồi!” Lôi Lâm phất phất tay, để cho bọn hắn đứng dậy, lại nhìn chung quanh một chút.
Chỗ này hình như là một khu rừng nhỏ, còn có thể trông thấy một đại thành ở xa, ít nhất còn lớn hơn gấp 10 lần phiên chợ lúc trước Lôi Lâm vừa ở, cửa thành còn không ngừng có xe ngựa chở hàng hóa ra ra vào vào, nhìn rất là phồn hoa.
“Qua Lâm! Anh đi vào trong thành mua một cỗ xe ngựa, tôi ở chỗ này chờ anh!” Lôi Lâm một túi nhỏ màu đen cho kỵ sĩ.
“Thuận tiện lại mua thêm đồ dùng khi du lịch đồ và quần áo!” Lôi Lâm thuận miệng ra lệnh.
Từ khi tiêu hủy hết sách pháp thuật, lại bán dược tề đi, hiện tại trên người có khoảng 3000 khối ma thạch, hành lý lại thoáng một phát đã giảm bớt hơn một nửa, chỉ cần một cái bọc là có thể đựng hết, đồ vật để lại trong doanh địa lúc trước cũng không đáng giá, khi hắn đi phiên chợ lúc đã đốt đi, bớt công phải trở về một chuyến.
“Tuân mệnh! Đại nhân!” Qua Lâm tiếp được cái túi, khẽ khom người rồi lập tức rời đi.
“Còn nữa, về sau không nên gọi tôi là đại nhân, gọi thiếu gia là được!” Lôi Lâm sờ sờ khuôn mặt non nớt của chính mình, có chút im lặng.
“Tuân mệnh!” Lần này ba người cùng quỳ xuống.
Nhìn bóng lưng Qua Lâm càng chạy càng xa, Lôi Lâm đột nhiên hỏi Phất Lôi đứng ở sau lưng: ” Chuyện lúc trước khi thành làm nô lệ, anh có còn ấn tượng không?”
Phất Lôi có tóc dài màu nâu và mắt màu xanh lam, trên người có chứa nhiều vết sẹo, hơn nữa năm rồi còn chưa lành, xem ra có kinh nghiệm phi thường phong phú và đau đớn thê thảm.
” Không nhớ rõ nữa! Mỗi khi phải nhớ lại đầu đều sẽ đau dữ dội!” Phất Lôi vuốt trán, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra thần sắc thống khổ.
“Như vậy à!” Lôi Lâm đoán là loại dược tề nào đó hoặc là vu thuật ảnh hưởng, chỉ có tác dụng đối với người bình thường, hiện tại hắn tốn chút tâm tư là có thể phá vỡ, chẳng qua lại hoàn toàn không có ý định hỗ trợ.
Dù sao hắn tới thu thủ hạ, không phải đến tìm phiền toái đấy, bị bắt làm nô lệ cơ bản đều là người thất bại sau trận chiến, lỡ may bọn hắn nhớ lại ký ức, yêu cầu Lôi Lâm báo thù cho bọn họ thì làm sao bây giờ? Cho dù không nói, về sau cũng sẽ không có lòng trung tâm gì.
“Chị thì sao?” Lôi Lâm nhìn sang An Na nhút nhát e lệ đứng một bên.
An Na có làn da rất trắng, lại mượt mà nõn nà, khiến Lôi Lâm có xúc động muốn sờ vào, gương mặt phi thường tinh xảo, tựa như búp bê vậy.
“An Na từ nhỏ đã là bị thương nhân nuôi lớn, về sau bị bán cho Đặc Lan đại nhân…”
Đối với kiểu thị nữ thế này, tự nhiên là cần bồi dưỡng từ nhỏ, hơn nữa còn phải học tập rất nhiều tri thức, bồi dưỡng khí chất, như vậy mới có thể chiếm được sự yêu thích của đại nhân vật, đương nhiên, có một số chương trình học để lấy lòng đàn ông càng là việc bắt buộc, An Na nhìn Lôi Lâm, lúc này Lôi Lâm vẫn ẩn dưới lớp áo choàng đen, không thấy rõ gương mặt, nhưng nghe giọng thì còn khá trẻ, sắc mặt An Na không khỏi có chút đỏ lên.
“Trước đây chị đã học chương trình học gì? Hiểu rõ bao nhiêu về Phù Thủy?”
“Học qua 《 vạn vật học 》 và《 nhận biết dược liệu》, chỉ… Chỉ là xử lý một ít tài liệu, bởi vì An Na không phải học đồ Phù Thủy, cho nên thí nghiệm cần vận dụng hạt năng lượng thì An Na đều là bất lực… Xin lỗi, thiếu gia!” Ngón tay An Na xoa xoa quần áo, có chút bất an.
“Không tệ!” Lôi Lâm rất hài lòng.
Hắn có rất nhiều bí mật ở trên người, lại để người khác gia nhập thí nghiệm vốn là chuyện không được, có thể giúp hắn xử lý tài liệu cũng không tệ rồi.
Mà nếu là trợ thủ cho Phù Thủy chân chính, vậy tối thiểu cần trình độ là học đồ Phù Thủy, loại nô lệ có trình độ này sẽ có giá phi thường đắt đỏ, hơn nữa thường thường kèm theo phiền toái.
Tuy hôm nay không trông thấy ở thị trường nô lệ, nhưng Lôi Lâm biết, ở một chỗ trong phiên chợ không muốn người biết, chỉ sợ vẫn còn một thị trường nô lệ khác, chuyên môn bán các loại nô lệ là học đồ Phù Thủy.
Dù sao, đối với rất nhiều Phù Thủy Đen mà, chỉ có học đồ Phù Thủy mới có thể đối kháng với phóng xạ ô nhiễm, mới là tài liệu thí nghiệm tốt nhất.
Những nô lệ là học đồ Phù Thủy nàycó nguồn ngốc là tù chiến tranh hoặc là tù binh.
Nếu như lần này Hắc Cốt Lâm triệt để chiến bại, ngay cả những phần quan trọng đều bị công phá thì tất cả học đồ trong học viện, nếu như không có bối cảnh cường lực che chở, phần lớn đều sẽ bị bắt làm nô lệ.
Những học đồ đã bỏ chạy như Lôi Lâm, về sau cũng chỉ có thể phân rõ giới hạn cùng học viện, là người du đãng coi bốn biển là nhà, cơ khổ không nơi nương tựa.
“Hiện tại, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho học viện giành được thắng lợi… Cho dù thất bại, cũng tuyệt đối không nên thua quá thảm…” Lôi Lâm nhìn về phương Tây, gương mặt có chút âm trầm.
An Na cùng Phất Lôi nhìn cảm xúc thiếu gia có chút sa sút, đều cúi đầu đứng ở một bên, không dám nhiều lời.
Tiếng bánh xe lăn vang lên, nghe âm thanh dần dần tới gần, Lôi Lâm trông thấy một kỵ sĩ ngồi ở trước xe ngựa, gương mặt ẩn ẩn là bộ dáng Qua Lâm.
Xe ngựa màu đen, không có gì hoa văn gì ở phía trên, bởi vì không biết người mua có phải là quý tộc hay không, thương gia không dám động thủ khắc vào, chẳng qua nhìn rất rắn chắc, phía trước dùng hai con ngựa lớn màu đen keo xe, tốc độ rất nhanh, chỉ một trận gió đi tới trước mặt Lôi Lâm.
“Thiếu gia!” Qua Lâm xuống xe ngựa, hai tay đưa túi tiền đến trước mặt Lôi Lâm: “Xe ngựa bỏ ra…”
“Không cần phải nói rồi!” Lôi Lâm nhận lấy, tiện tay ném vào lòng An Na đứng ở đằng sau, “Về sau chỉ cần cầm chút ít tiền lẻ, không đủ thì nói với tôi!”
“Vâng! Thiếu gia!” An Na cẩn thận từng li từng tí cất kỹ túi tiền.
Trong này chỉ là một ít tiền như kim tệ của thế tục, đối với Lôi Lâm mà nói, chỉ cần tốn chút tâm tư là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hắn chỉ chú ý tới có tiền thông dụng là ma thạch trong giới Phù Thủy.
Đáng tiếc cho dù ở bở Nam Hải, ma thạch cũng là vật tư cùng tiền vô cùng hút hàng, Lôi Lâm đi qua nhiều phiên chợ như vậy, gặp qua không ít cửa hàng dùng ma thạch để đổi tiền, thì là không có một nhà nào có thể dùng kim tệ để mua sắm ma thạch đấy.
Về sau những người này đều là thủ hạ, Lôi Lâm nghĩ nghĩ, cởi xuống áo choàng, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, nhưng chỉ là bộ dạng đã ngụy trang.
“Mấy người đều là tâm phúc về sau của tôi, hiện tại sẽ thấy hình dạng chân thật của tôi!”
Lôi Lâm cải tang chỉ vì trao đổi vật tư, hiện tại dược tề đã bán hết sạch, về sau tự nhiên không cần ngụy trang, hơn nữa về sau mỗi ngày mấy người này đều gặp mặt cùng với Lôi Lâm, nhất định sẽ phân biệt đi ra, không bằng hiện tại liền đẩy ra.
Lôi Lâm giải trừ hiệu quả vu thuật, cơ bắp trên mặt của hắn khẽ nhúc nhích, khôi phục gương mặt thiếu niên trước kia.
Thấy mấy người An Na đều gật đầu, Lôi Lâm mới phân phó: “Xuất phát! Tiến về Đông Lâm hành tỉnh trước!”
Trong xe, mùi gỗ cùng sơn hỗn hợp lại cùng nhau, không hề dễ ngửi.
Cái mũi Lôi Lâm giật giật, lại nghe thấy mùi nước, nhìn An Na có chút xấu hổ, Lôi Lâm cười, trực tiếp phất phất tay, “Tới!”
Đợi được An Na tiến lên, Lôi Lâm lại để An Na nửa nằm xuống, chính mình tựa lên bộ ngực của cô nàng.
Tiện tay sờ lên đùi An Na, lụa đen hơi mỏng căn bản không thể che dấu khuôn mặt đẹp của An Na, Lôi Lâm cảm giác hai tay mình giống như đang sờ lên một khối nhuyễn ngọc.
Cảm thụ được mềm mại phía sau lưng, và cả hơi thở gấp của An Na, Lôi Lâm thích ý thở dài, khẽ nhắm hai mắt lại.
Không thể không nói, gần đây mỗi ngày luôn chờ đợi trong lo lắng, mỗi lần giao dịch đều phải lo trước lo sau, thật sự hao phí đại bộ phận tâm tư của Lôi Lâm, hiện tại không cần như vậy, hơn nữa gặp phải chuyện cũng có hai kỵ sĩ ra tay, Lôi Lâm cũng có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Hai kỵ sĩ tự nhiên chỉ có thể ngủ bên ngoài, để thùng xe cho chủ nhân cùng thị nữ, Lôi Lâm không phải chính nhân quân tử, hơn nữa An Na cũng là mỹ nhân, lại chuyên môn học tập phương diện kia, cả ngày Lôi Lâm đợi trong xe ngựa không có việc gì, tự nhiên đã sớm ăn hết An Na.
An Na là thị nữ mà Lôi Lâm mua xuống, làm sao dám cự tuyệt chủ nhân? Trên đường đi tận tâm hầu hạ, cùng Lôi Lâm thử không ít tư thế, khiến Lôi Lâm rất là hài lòng.
“May mắn chính mình là Phù Thủy , có thể thông qua dược tề cùng minh tưởng để tăng cường thể chất, nói cách khác, với thể chất trước kia của Lôi Lâm thì chỉ sợ sớm chưa già đã yếu rồi…”
Lôi Lâm âm thầm mệnh lệnh: “Chip, điều tra số liệu của tôi!”
“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là cấp 2 học đồ, lực lượng kỵ sĩ chính thức: 2. 7, nhanh nhẹn: 2. 8, thể chất: 3. 0, tinh thần: 4. 6, pháp lực: 4. 0, trạng thái: Khỏe mạnh ”
“Bốn, năm tháng qua, mỗi ngày mình đều kiên trì minh tưởng, rõ ràng chỉ gia tăng lên 0. 2…” Sắc mặt Lôi Lâm có chút khó coi: “Nhất định phải mau chóng tìm một nơi để ổn định, phối trí dược tề thượng cổ, nếu không, còn không biết đến lúc nào mới có thể thỏa mãn điều kiện tấn chức!”
Tấn chức lên học đồ cấp ba là cửa ải lớn đối với tất cả học đồ Phù Thủy, cho dù là Gia Môn có tư chất cấp 5, thường thường cũng cần vài năm tôi luyện.
Trong những điều kiện mà Chip mô phỏng ra để tấn chức, nắm giữ pháp thuật và nước thuốc hoạt tính đều là chuyện nhỏ, chỉ có điều kiện có lực lượng tinh thần đạt tới 7.0, không biết đã làm khó bao nhiêu học đồ thiên tài, ở phương diện lực lượng tinh thần tăng lên, ngay cả Phù Thủy chính thức đều không có thủ đoạn gì, chỉ có cách thông qua phương pháp minh tưởng để từ từ tăng lên, hoặc là thông qua dược tề ngoại vật , nhưng đáng tiếc đây là gánh nặng mà học đồ hoàn toàn không thể gánh nối.
Hiện tại Lôi Lâm cũng là bị kẹt ở cửa ải lực lượng tinh thần này.
“Chip! Phân tích hai tấm dược tề thế nào rồi? Còn Loa Yên giáo thư nữa, tiến độ giải mã đến đâu rồi?”
“Keng! Tiến độ phân tích dược tề Úy Lam 100%, tiến độ phân tích nước mắt Maria 78%, tiến độ giải mã Loa Yên giáo thư 63. 7%” Âm thanh máy móc của Chip vang lên.
“Dược tề Úy Lam đã sớm phân tích xong rồi, chỉ là tất cả tài liệu chủ yếu đều đã tuyệt chủng, cần phải không ngừng thí nghiệm, tìm kiếm vật thay thế , còn nước mắt Maria, ba tháng trước đã kẹt ở 78%, không ngờ đến bây giờ vẫn như vậy, chẳng lẽ là kẹt ở trình tự mấu chốt?”
Lôi Lâm mày nhăn lại, năng lực tính toán của Chip cực kỳ cường hãn, nhưng tiến độ phân tích loại dược tề thượng cổ nước mắt Maria này một mực ngừng lại ở 78%, khiến cho Lôi Lâm hơi kinh ngạc.
“Quả Pháp Đặc đạo sư cho mình cách điều chế hẳn là chính xác, sở dĩ Chip chậm chạp không thể phân tích ra cách điều chế, chỉ sợ là liên quan đến vấn đề khó gì đó, trong đó có tham số mà ngay cả kho số liệu của Chip cũng không có… Nước mắt Maria! Nước mắt!” Lôi Lâm suy đoán.
“Chẳng lẽ… Cách điều chế loại dược tề thượng cổ còn liên quan tới linh hồn?”
Dù sao nghe thấy tên loại dược tề này cũng dễ dàng khiến người ta sinh ra liên tưởng không tốt.
Về phần việc giải mã Loa Yên giáo thư ngược lại tiến triển được không kém, tuy người chế tác áp dụng mật mã vô cùng rườm rà tiến hành mã hóa văn tự, nhưng đối với Chip thì nó không sợ nhất đúng là nhiệm vụ tính toán phức tạp.
Thông qua việc tiến hành giải mã văn ra trước đó, Lôi Lâm đã biết nội dung trên tờ này.
“Đáng tiếc, đồ tốt! Nhưng sau khi mình phải trở thành học đồ cấp ba mới có thể tiếp xúc!”
Lôi Lâm lắc đầu, loại bỏ hết tạp niệm khỏi đầu.
Trong lúc đó, xe ngựa đang chạy đột nhiên lại dừng lại.
Lôi Lâm nhướng mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia yên tâm, chỉ là một đám cướp cản đường! Phất Lôi đã đi giải quyết rồi!” Tiếng nói của Qua Lâm cách tấm ván gỗ truyền đến.
Ầm! ! ! Ầm! ! !
Quả nhiên, chỉ sau một lúc lâu, việc trò chuyện có vẻ đã thất bại, tiếng va chạm giữa các loại binh khí, còn có tiếng nhân loại chửi mắng và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, sau khi Phất Lôi nhẹ nhàng nói “Giải quyết xong “, xe ngựa lại lần nữa lên đường.
Đối với kiểu xử lý này, Lôi Lâm rất thoả mãn.
Hắn sở dĩ mua hai kỵ sĩ cùng một thị nữ, chính là muốn giao toàn bộ những việc lặt vặt trong sinh hoạt cho bọn họ, để hắn có nhiều thời gian nghiên cứu vu thuật, suy diễn thí nghiệm.
Những phiền toái trên đường này chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng Lôi Lâm thực chất đã có một kế hoạch, cần rất nhiều tay sai hoàn thành, ba người này chính là thành viên tổ chức trung tâm của hắn.
“Thiếu… Thiếu gia!” An Na sau lưng vẫn đang thở gấp.
Lúc này Lôi Lâm mới cảm giác được trên tay vừa trượt, thì ra vừa rồi đang nghĩ ngợi, bàn tay bất tri bất giác đã mò tới vị trí mẫn cảm của An Na.
Lôi Lâm mỉm cười, rút tay về.
Nhìn trên mặt An Na còn hơi ửng hồng, lại có chút u oán: ” Hiện tại thiếu gia có việc! Buổi tối có nhiều thời gian cùng chị chậm rãi chơi…”
Lời nói trực tiếp này khiến An Na ngượng ngùng cúi đầu.
Lôi Lâm đối diện với hoặc dụ trước mặt lại giống như không thấy: “Chip! Truyền cách điều chế dược tề Úy Lam sau khi phân tích tốt vào khu trí nhớ!”
Lôi Lâm phân chia việc giải trí cùng học tập rất rõ ràng, ở thời khắc then chốt, tuyệt đối sẽ không mê muội mất cả ý chí.
An Na nhìn Lôi Lâm đã nhắm hai mắt lại, đáy mắt có chút buồn bã, sửa sang lại quần áo có chút mất trật tự, cố gắng di chuyển thân thể, khiến Lôi Lâm thoải mái hơn một chút…
Thời gian nhoáng một cái đã đến buổi tối.
Lôi Lâm cũng sớm phục hồi tinh thần lại.
“Thiếu gia! Cách đây không xa có một thành trì!“Giọng nói của Qua Lâm từ bên ngoài truyền đến.
“Đã tới nơi nào rồi?”
“Căn cứ vào địa đồ, chúng ta đã tiến vào Đông Lâm hành tỉnh, đây là thành La Lan nằm ở bên cạnh tỉnh giới!”
Tiếng dò địa đồ âm vang lên, sau đó truyền đến tiếng Phất Lôi báo cáo.
“Thành La Lan sao?” Lôi Lâm Trầm trầm ngâm, để Chip điều tra địa đồ.
Trên địa đồ màu lam nhạt, một tuyến đường màu đỏ nối liền rất nhiều thành trì i, thành La Lan ở phía tây thành Cực Dạ, khoảng cách tới thành Cực Dạ cũng không quá vài ngày lộ trình.
“Đi trên đường gần nửa năm, rốt cục đã tới rồi sao?” Lôi Lâm hơi xúc động.
Hắn sở dĩ lựa chọn tới đây, một là vì khoảng cách tới Hắc Cốt Lâm khá xa, có lẽ không bị chiến tranh ảnh hướng đến, một lý do khác chính là muốn rời xa học viện, làm một ít thí nghiệm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Dù sao trên người hắn có Chip, rất nhiều thí nghiệm đều lộ ra vẻ không bình thường, nếu một mực ở trong học viện, thông qua vật còn lại thậm chí rác rưởi, có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nhưng sau khi đi ra, Lôi Lâm lại cảm giác trên người nhẹ nhõm không ít, giống như một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng lâu lại một lần nữa được bay lên không trung.
Lôi Lâm mở cửa xe, một luồng gió lạnh thổi vào.
“Cảm giác tự do!” Lôi Lâm nhìn thành trì cách đó không xa có chút hoang vu, và cả đám nông phu thưa thớt gần đó, khóe miệng không khỏi cong lên lộ ra nụ cười.
“Trước tiên tìm một nơi ở lại, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!”
Lôi Lâm nhanh chóng hạ mệnh lệnh, khi dã ngoại, tự nhiên là ở thùng xe hoặc là lều vải, nhưng đã đến thành trì nhân loại, Lôi Lâm không muốn ủy khuất chính mình.
Dưới ánh mắt kính sợ của thủ tốt, xe ngựa màu đen trực tiếp tiến vào thành trì.
Đối với những người ở Đông Lâm tỉnh, có xe ngựa, có thị vệ, vẫn còn thị nữ xinh đẹp, Lôi Lâm đích thị là một công tử quý tộc đi ra du lịch.
Trên thực tế, Lôi Lâm cũng chính là một vị người thừa kế quý tộc, tuy nhiên lãnh địa không ở trên phiến đại lục này.
Tước vị ở Khoa Lý quần đảo có thể dùng ở chỗ này hay không, Lôi Lâm cũng không suy nghĩ qua, nhưng thân phận quý tộc đúng là có thể loại bỏ không ít phiền toái.
Tìm một khách sạn thu xếp tốt, Lôi Lâm gọi tới một nhân viên tạp vụ.
“Cậu biết ở đây có chỗ nào có thể mướn người sao?” Lôi Lâm vuốt vuốt một mai kim tệ trong tay rồi hỏi.
Nhân viên tạp vụ nhìn An Na đi theo sau lưng Lôi Lâm, lại gắt gao nhìn chằm chằm kim tệ trên tay Lôi Lâm, đành phải nuốt từng ngụm từng ngụm nước.
” Đại nhân tôn kính! Nếu như ngài cần nhân thủ thì bên cạnh phủ thành chủ có một chợ cho thuê là lựa chọn tốt nhất cho ngài, tại đó, ngài có thể thuê được chiến sĩ cường tráng, quản gia tinh thông tính toán, còn có các loại thị nữ và người chăn ngựa…”
“Rất tốt! Ngày mai cậu dẫn tôi đi một chuyến, mai kim tệ này chính là của cậu rồi!” Lôi Lâm mỉm cười nói lấy.
Lần này chỉ sợ muốn ở lại thành Cực Dạ thật lâu, Lôi Lâm cần thanh tĩnh, hơn nữa còn phải tùy thời có người có thể nghe lệnh, lại không muốn bị người khác khống chế, chính mình tổ chức một thế lực là chuyện không thể tránh đấy.
Nhân thủ đã có ba người An Na làm cơ sở, lại chiêu mộ một ít từ thành La Lan, cũng là không sai biệt lắm.
Tuy có thể đến thành Cực Dạ lại thuê người, nhưng vậy thì nhất định sẽ bị trà trộn, mà ở tìm thành La Lan, tuy vẫn không thể phòng ngừa, nhưng có thể giảm bớt ảnh hưởng đến thấp nhất.
Bữa tối là bánh mì trắng và súp rau quả, tuy chủ tiệm đã mang ra đồ ăn tốt nhất của bọn hắn, nhưng Lôi Lâm thấy vẫn có chút chênh lệch so với nhà ăn ở học viện.
Mà khi Lôi Lâm dùng cơm, rất nhiều người trong tiệm đều trốn ở một bên, trên người mặc quần áo màu xám hoặc là màu nâu thô lậu, nhìn bên này, trong mắt mang theo vẻ kính nể cùng thần sắc sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận